Hoa Du Lâm đuợc sắp xếp ở trong phon`g dành riêng cho khách ơ? Hiên Tây Phúc gia trang. Vì là khách cua? TV, nên Du Lâm (DL) đuợc NN quý trọng. Bà cho gọi gia nhân tức tốc dọn dẹp phòng, xách hành lý mang cả nuớc rữa mặt thức ăn đến tận phòng cho Du Lâm Tối hôm sau khi mọi chuyện lặt vặt đã tuơm tất, DL ngồi trong phon`g, bên ngọn đèn dầu, nhìn ra cửa sổ. Trăng thật sáng bất giác nàng nhớ đến Bắc Kinh... Nhưng mà cái 0 khí trong phòng đầy vẻ thư huơng. bàn ghế trong phòng là những chiếc ghế gỗ đuợc trạm trổ tỉ mỉ . Cả bộ truờng kỷ cẩn sà cừ. Trên tuờng là những bức tranh thuỷ mạc, rồi còn những chậu lọ cổ bày trong tủ kính... Tất cả những cái đó, bất giác làm DL ngơ ngẩn Cái tay Hà Thế Vỹ nàỵ.. hắn đóng vai trò gì ở đây? Còn chuyện Phúc gia trang nữạ... sao có nhiều bí ẩn thế? DL đang phân vân nghĩ ngợi. Thì TV buớc vào. TV đã có 1 sự sắp xếp chuẩn bị nên có vẻ bình thản... Cái cô nàng HDL nàỵ.. đến đây dù duới bất cứ 1 động cơ nào, mục đích gi `thì cũng là đại diện cuả gia đình 2 bên, cũng là nguời mà cha mẹ chàng đã lưạ chọn cũng là tiếng gọi tình thâm. 1 bức thư cuả cha mẹ gởi cho TV đã khiến chàng xúc động. Rồi lời tỏ bày kể lể cuả vú Từ & nguời tớ trai tâm phúc.... Những đoạn hành trinh` gian khổ.... TV ý thức điều đó... Vì chàng đã từng trải qua. Do đó, dù có thích hay 0. TV cũng 0 dấu đuợc sự thán phục. Nhất là những lời DL nói ban chiều cho thấy DL là cô gái có học, hiểu biết có bản lĩnh chứ 0 phải thuộc hạng gái phòng the phong kiến. Và nói chuyện với DL, chắc chắn TV sẽ dễ tìm đuợc sự đồng cảm hơn. Tóm lại thế nào thì.... TV thấy cũng phải phơi bày hết tất cả sự thật Vì vậy vào phòng, vưà ngồi đối diện với DL là TV nhập đề ngay. Chàng kể 1 cách cặn kẽ chuyện mình tình cờ gặp CN , TT thế nào, đến Phúc gia trang . Chuyện bị cầm chân... Rồi chuyện bà TC , ông Chấn Đình, chuyện TK, Thiệu Văn... Chuyện mở lại truờng Lập Chí.... Tất cả những gì nhớ đuợc, nói đuợc đều nói cả. Riêng chuyện tình yêu giữa chàng & TT , TV giấu kín DL vưà ngồi uống trà & vưà lặng lẽ lắng nghe. Câu chuyện gần như thần kỳ, là huyền thoại chứ 0 có thật. Đôi mày DL chau lại. Mãi cho đến khi TV kể hết DL mới thở dài. Thật tình mà nói , nếu DL trót rơi vào cái hoàn cảnh đó DL cũng 0 biết phải tính saọ... TV thấy DL yên lặng, chàng tiếp: - Hoa Tiểu Thư nàỵ.... Nhưng DL đã gạt ngang: - ANh hãy gọi thẳng tên tôi là Du Lâm TV Nói: - Vâng, Du Lâm. Câu chuyện tôi mới nghe qua đã thấy nó như hoang đuờng, nhưng mà tất cả những gì tôi vưà kể là sự thật... Và tôi như đã bị cuốn hút vào & 0 làm sao thoát ra đuợc... Bây giờ DL đã thấy rồi những nguời ơ? Phúc gia trang nàỵ. DL hẳn cảm thông đuợc nỗi mất con cuả bà TC. Và tôi 0 chỉ là niềm hy vọng mà cả hạnh phúc cuả bà ấỵ.. tôi 0 có quyền làm vỡ ná t cả hạnh phúc mong manh truớc mặt cua? Phuc' gia trang. Hoa Du Lâm chợt kêu lên: - Hạnh phúc à ? Anh dám coi cái tình trạng này là "hạnh phúc " ư? TV ngẩn ra 0 hiểu DL định nói gì DL đã đứng dậy, đi tới đi lui trong phon`g như suy tính. Đôi lúc nhìn lên trần nhà, rồi nhìn ra cửa sổ. Để rồi cuối cùng mới dừng lại truớc mặt TV. - Xong. Anh đã kể hết chuyện cho tôi nghe. Bây giờ thì tôi đã biết trong 1/2 năm qua anh đã làm những gì... Thì ra, anh 0 thích ở lại Bắc Kinh làm con ruột, mà lại thích làm 1 con giả. Anh 0 thích trả hiếu cho cha mẹ ruột mình, lại đi trả hiếu cho cha mẹ nguời khác... Chẳng phải chỉ có vậỵ... Anh còn làm chuyện 0 công cho nguời tạ.. Đám trẻ thất học ở truờng cấp I Lập Chí, rồi bé CN.... Rõ là anh đã đuợc khá nhiều thứ hay cho lắm đóchư"? Lời cua? DL làm TV lúng túng - Con nguời anh rõ là kỳ cục. Chúng ta đi học ngay từ nhỏ đã từng biết " PhảI hiếu thảo với cha mẹ, phải biết thuơng yêu anh em trong nhà ". Vậy mà anh thì quá lung tung. Cha mẹ mình lại bỏ qua 1 bên, chỉ nghĩ đến nguời khác.... DL lại nói. Giọng luỡi có vẻ châm biếm, khiến TV bứt rứt, phải biện minh - Cha mẹ tôi thì xưa tới giờ... Cuộc đời phẳng lặng bình thuờng chứ chưa bao hề gặp giông bão hay sóng to gió lớn... cuộc sống nói chung là quá hạnh phúc. Ơ? Bắc Kinh tôi cũng đuợc nguời ta gọi là "thiếu gia" . 0 phả i làm gì động đến cái móng tay. Con` ở đây 2 bác ở gia đình ho. Phúc này đều gặp qua ' nhiều cảnh khổ gần như kiệt sức, tình cảnh rất đáng thuơng... tôi 0 thể 0 động lòng. - Vì vậy, anh thà là ở lại để làm đưá con giả ? - 0 hẳn là như vậỵ.. Đó chỉ là chuyện tạm thờị.. Tôi nào có định ở lại lâu dài đâụ.. 1 lúc nào đó khi tâm thần cuả lão phu nhân ổn định. Là tôi sẽ đị.. - Có đưá con hiếu thảo như anh bên cạnh thì đến bao giờ bà ấy mới ổn định tâm thần đuợc chứ ? Theo tôi thấy thì bà ta thà là bị chịu cảnh mù loà hiện nay, chứ 0 muốn hoàn toàn tỉnh táo hay sáng mắt để biết đuợc sự thật Lời cua? DL làm TV lúng túng. TV 0 biếtnói sao,chỉ nói: - Du Lâm này ! Tôi van cô đừng có lớn tiếng quá.. Mình thaỏ luận nhỏ 1 tí.. Để 0 lão phu nhân nghe thấy, tội nghiệp bà ta. DL nhìn TV - Anh thật tâm lo lắng, thông cảm cho bà lão ? TV bứt rứt - Vậy chứ cô đã nghe hết chuyện rồị. cô vẫn 0 thấy động lòng thuơng ư ? - Thật ra thì tôi có động lòng... Nhưng c'ai động lòng đó 0 phải là vì gia đình ho. Phúc này, mà là vì anh. Tôi chưa hề thấy trên đời này ai lại mềm yếu & bình thản như anh vậy. Thôi đuợc.... có lẽ tôi cần phải có 1 thời gian để suy xét, nghĩ ngợi. Nói thật anh biết, lần này đê"n Duơng Châu là tôi đã nhận lệnh cuả gia đình 2 bên, bằng mọi giá phải ap' tải anh về Bắc Kinh. Nhưng với cá nhân tôị. .thì tôi chỉ muốn đến đây xem thử anh là nhân vật như thế nàọ.. Dung nha ra saọ. .có cái gì lẫy lững mà chẳng coi tôi ra ký lô gì cả... TV thở dài: - Nghĩa là ý cô muốn nói, đến để hỏi tội tôi chứ gì? HDL chớp chớp mắt rồi nói: - 0 hẳn như vậỵ tôi 0 chỉ hỏi tội mà còn kêu án & bắt anh phải phục tùng. Nhưng mà... Khi tới đây thấy nhiều thư ' phức tạp quá nên truớc khi lam` chuyện đó tôi thấy cần phải nghiên cứu 1 cách kỹ luỡng. Và rồi DL quay sang nhìn TV cuời: - Hãy yên tâm , làm cái gì tôi cũng hết sức bình tĩnh, khách quan, chứ 0 hồ đồ đâu Và cuộc nói chuyện của họ đến đây đã kết thúc Bên ngoài bóng tối tỏa giăng, đêm đã khuya. TV đã rời phòng DL... mà tâm sự vẫn nặng nề. oOo Về đến phòng, TV đã thấy TT có mặt trong phòng chàng. Cô nàng có lẽ đã ngồi đây khá lâu. Vưà thấy TV buớc vào cửa, TT đã tiê"n tới nhào vào lòng chàng. Từ ngày quen biết đến giờ, chưa bao giờ TT tỏ ra cảm xúc như thế. Miệng TT kề sát tai TV nói: Anh Thế Vỹ... Em xin lỗi anh. Ban nãy em đã đứng ngoài nghe lén chuyện cuả anh với cô DL đó... Và nhờ vậy em mới biết... Em mới thấy là vị hôn thê cuả anh quả là 1 nhân vật rất đáng nể vì... Chính nhờ vậy mà em mới hiểu tại sao nguời lớn họ muốn... môn đăng hộ đốị. Em đã nghe chị ấy phân tích & lý luận. Thì ra chị ấy mới xứng đáng là vợ cuả anh. Từ trình độ học vấn đến kiến thức. Ngày xưa vì 0 biết chi. DL thế nào, nên em mới bình thản, chư 'còn bây giờ.... Em thấy thì.... vì vậỵ.. Vì vậỵ. Em muốn nói với anh là nếu bây giờ anh 0 con` thuơng em thì... Em cũng 0 dám trách .. vì em 0 dám tranh giành với chị ấy ! TV ngạc nhiên , đỡ TT dậy, nhìn vào mắt nguời yêu. TV hỏi; - Thanh Thanh ! Em 0 còn tin tuởng anh à ? - Làm sao em dám làm chuyện đó ? TT lùi lại 1 buớc nhìn TV, 1 cách buồn bã - Tuy là truớc đó, em cũng biết chuyện anh đã có vị hôn thê .. .nhưng mà chuyện đo 'rất mơ hồ. Em chẳng suy nghĩ gì cả. Mãi cho đến hôm nay, khi mà nguời con gái bằng xuơng thịt xuất hiện truớc mặt.... Thì em mới hiểu ra nguời ta là trí thức, con nhà khuê c'ac. .. và đứng truớc mặt chị ấy, em mới thấy mình bé nhỏ vô cùng.... - Bé nhỏ à ? Đuợc bé nhỏ như em, cũng có chán vạn nguời nể phục... TT em đừng có nghĨ như vậỵ. Trong thời gian bên nhau, chúng ta đã trải qua biết bao nhiêu thư ? thách đau khổ. Chúng ta đã từng hạnh phúc.... Vậy mà.. em vẫn còn chưa tin tuởng anh ư? Em cũng 0 tin cả bản thân mình... Thú thật Sự xuất hiện đột ngột cua? DL cũng làm cho anh lúng túng, bứt rứt. Nhưng cô ấy chưa lung lạc đuợc vị trí cuả em trong trái tim anh. Chưa đâu em ạ.... TT đưa tay lên duị mắt: - Anh đừng nói những lời đó để an uỉ em.. Để em tiếp tục nằm mơ. Rõ ràng là chi. DL hơn hẳn em... Và 1 lúc nào đó.. Chỉ khiến cho em càng đau khổ thêm. Em sẽ có cảm giác mình bị lưà dô"i. TV buớc tơí siết mạnh đôi vai TT: - Lưà dối ? Ai lưà dối em chứ ? Nếu em 0 tin anh thì em hãy hỏi TK đi, xem anh đã nói gì với cậu ấy? Và TV ôm lấy TT vào lòng nói: - Thanh Thanh.. Em đừng nghi ngờ gì cả. Thật ra thì nếu luận về học lực, về kiến thức văn hoá về thân thế... Em 0 bằng DL.. Nhưng mà... Em phải biết nguời anh yêu là em... Anh muốn cuới em làm vợ chứ 0 phải 1 đưá con gái nào khác.... TT lắc đầu: - Em 0 nghẹ.. Em 0 dám nghe đâu TV bực mình - Thanh Thanh. Em 0 sợ anh giận à ? TT vội nói: - Anh đừng giận, đừng bao giờ giận ! Nhưng anh phải biết là... Em rất sợ.. Em sợ là rồi đây anh sẽ theo chị ấy về Bắc Kinh.. Đến đấy anh quên hết, anh 0 còn nhớ đến CN, phu nhân, đám học trò , và cả em nữạ....Bởi vì, những gì chi. DL nói ra em cảm thấy đều hữu lý, đều chặt chẽ.... Đều làm cho TV bàng hoàng. Tại saỏ tại sao chẳng trả hiếu cho cha mẹ ruột lại đi hiếu thảo với cha mẹ nguời ? TT rất có lý khi sợ hảị.. TV chợt hiểu ra. Và TV thấy có 1 áp lực lớn đènặng trên trái tim mình. oOo Cái áp lực đó theo thời gian càng luc' càng trở nên nặng. Và DL duới sự sắp xếp cua? Phuc' gia trang đã tạm thời lưu lại, nhưng với bản chất hiếu động DL 0 chịu ngồi 0. Trong những giây phút rỗi rảnh, DL đã chuyện vản vơ"i NN, hỏi thăm bé CN & tâm sự với cả bà TC... DL cũng 0 bỏ qua truờng cấp I Lập Chí, nàng tò mò đến đấy & với đám học trò nàng cùng chúng vui đuà, dạy chúng hát những bài hát dành cho trẻ con. Chẳng hạn như bài: Chúng ta là những nguời đến từ muôn phuơng Chúng ta đã gặp nhau duới 1 mái truờng Bạn là nam sinh, tôi là nữ Nhưng học chung cùng 1 lớp Chúng ta có tình thuơng cuả thầy 0 kh'ac gì tình yêu cuả cha me. Mây trắng vẫn trôi trên trời cao Bầu trời vẫn xanh, cỏ cây đậm màu Tình thầy trò ta mãi vững bền cùng trời đất Mặc thời gian trôi Như nuớc qua cầu Cánh buồm vẫn căng với gió Và chúng ta ngồi đây hát ca Mừng cho cuộc đời hạnh phúc Chẳng còn chia ly, chẳng còn buồn khô? Mãi mãi sau đây Sẽ 0 bao giờ quên những ngày nàỵ... Đám học trò nó thích DL vì DL dạy cho nó hát. Gặp DL ở đâu chúng cũng luôn miệng gọi là cô. Cái tình cảm chúng dành cho DL làm ca? TK phải ngạc nhiên TK nói với TV - Này, vị hôn thê cuả anh quả là "kỳ nữ" đấy. Muốn thu phục đuợc nhân tâm kiểu cô ấy 0 phả i là dễ đấy. Nói xong như nghĩ ra điều gì, chợt TK nắm lấy ngực áo TV nói: - Này nàỵ. Anh đã báo cáo cho vị hôn thê anh biết chuyện giữa anh & TT chưa? Nếu anh ngại, anh 0 nói thi `tôi sẽ đại diện anh nói TV đẩy tay TK ra , nói: - Làm gì vội vã như vậy ? Anh 0 thấy là DL 0 có lấy 1 giây phút rãnh rỗi à ? Nhưng DL là cô gái thông minh... Cô ấy đã nói với tôi là bây giờ đang thu thập bằng chứng để lập cáo trạng tôi thì dù tôi 0 nói. Cô ấy ở lại Phúc gia trang chỉ trong vài ngày là rõ tất. Vâng, cái mà TV nói 0 phải là vô lý. Vi `chỉ cần nhìn thái độ cua? TT là Lâm đã nghĩ rạ.. trong bất cứ tình huống gì khi có mặt TV là ánh mắt cua? TT 0 bao giờ rời TV. Bên cạnh đó bà TC gọi TV là con trai mà miệng lại luôn mồm gọi TT là dâu con, rồi con` nữa. CN nói bất cứ điều gì cũng ghép đôi TT với TV.... Bấy nhiêu đó chưa đủ đê? DL kết luận ? Nhưng DL vẫn để trong lòng, 0 nói ra 1 buổi tối mấy hôm sau, khi DL đi vào phòng sách cuả ông Chấn Đình. Giữa lúc ông ấy đang nói chuyện với TV về chuyện bác Hải cua? CN. Ông cho biết đã cho nguời đến khắp nơi tìm Lý Đại Hải mà ông vẫn biệt tâm vô âm tín... Ông 0 dám tiết lộ ra sơ. CN buồn... Sau đấy họ con` đề cập đến HDL. Ông Chấn Đình thắc mắc 0 biết DL sẽ còn ở đây bao lâụ. rồi sự viêc. sẽ diển biến thế nàọ.. Ông sợ bà TC sẽ biết sự thật & bà ấy sẽ buồn . Giữa lúc 2 nguời nói chuyện với nhau chuyện đó thì DL buớc vào -Thưa bác! DL nhập đề ngay 0 khách saó - Bác có thấy bác , anh TV, TT, CN, và ca? NN nữạ.. đều đang âm mưu làm 1 chuyện tàn nhẫn nhất 0? ông Chấn Đình nhạc nhiên: - Cái gì ? Bác tàn nhẫn ? tại sao cháu lại nói như vậy? DL phân tích: - Đúng... Bác hãy suy nghĩ xem có đúng 0? Cả đám nguời tụ nhau lạị.. & dung túng cho cái hành vi trốn chạy sự thật cuả bác gái. Điều đó có đúng 0 ? Nội cái chuyện mù loà cũng đã là cái cớ chạy trốn rồi. Nhưng nếu để ý kỹ bác sẽ thấy là, rõ là mắt bác gái có mù nhưng trái tim cuả bác ấy 0 mù.... Vì vậy đúng ra mọi nguời ở đây có thể ngăn chặn đuợc cái hành vi đó... Nhưng ai ai cũng 0 muốn , cũng sợ... Và muợn cái là vì thuơng hại đểcho tình trạng giả dối đó tiếp diễn... Và chẳng những tình trạng sức khoẻ vật chất cuả bác gái bệnh họan suy yếu, mà tinh thần cũng chẳng khoẻ mạnh gì. Hỏi như vậy là tốt hay là bất hạnh TV sợ ông Chấn Đình buồn vội nói: - Du Lâm , cô đừng nói như vậy, những điều cô nghĩ, chúng tôi cũng đã từng phân tích quạ... - vậy thì càng bậy hơn. Sao đã phân tích rồi mà để tình trạng kéo daì ? Có phải là sẽ khiến nó tồi hơn 0 ? Rồi DL lắc đầu nói tiếp: - Sự luơn`g gạt đầy thiện ý này 0 hay đâu, nó giống như tiếp tay cho bác gái đào sâu cái hố để ẩn thân, cô lập mình trong đó. Vì vậy tốt nhất là ngưng lại, 0 những phải kéo bác ấy ra để bác ấy phải đối diện sự thật Mà chuyện này sớm muộn gì cũng phải làm thôi. Chứ 0 lẽ anh TV đồng ý cả đời ở lại đây để đóng vai Phúc Nguyên Khải mãi ư ? Lời cua? DL làm TV giật mình. Đó là sự thật là vết thuơng đau nhói trong tim TV ông Chấn Đình cũng lặng im 0 biết ứng phó ra sao , thật lâu ông mới lên tiếng - Vâng ... rõ ràng là thuơng bà ấy mà chúng tôi đã làm chuyện dại dôt...... 0 phải tôi 0 biết, ngay từ đầu tôi đã chống đối chuyện đê? TVđóng vai Nguyên Khảị.. Tôi đã phản đối 1 c'ach dữ dằn, nhưng rồi sau đấy 0 biết nghĩ sao, tôi lạ i thoả hiệp... 0 phải chỉ vì tôi thuơng hại vợ tôi mà còn có lẽ vì... bây giờ tôi đã già.. .tôi đã suy yếụ.. Chuyện TV mang bé CN & TT đến đâỵ.. chợt nhiên như khơi dậy trong lòng tôi cái hạnh phuc', cái ấm cúng gia đình mà đã lâu ngủ yên trong lòng. Lý trí tôi lu mờ đi. Vậy thì chuyện nàỵ.. 0 phải chỉ vợ tôi mà cả tôi cũng đang tự lưà dối mình ... Đây là lần đầu tiên, ông Chấn Đình bộc bạch tâm sự sâu kín cuả mình. Cái dáng dấp cứng cỏi bề ngoài, nhưng trái tim lại mềm yếu bên trong. TV nghe & cảm động , 1 sự thật chua xót DL đang yên lặng, lên tiếng: - Tôi chỉ còn ở lại đây ít lâu là sẽ quay ngay về Bắc Kinh. riêng về TV anh có định ở lại hay theo tôi về Bắc Kinh thì tuỳ anh. Bởi vì đây là 1 vấn đề khác... nhưng tôi cũng mong là anh nên suy nghĩ cặn kẽ, xem những gì mình đã làm nó có 1 giá trị tuơng đối nào 0? Hay là lợi bất cặp hại ? Và DL 0 đợi phản ứng cua? TV, nàng cuí đầu chào ông Chấn Đình rồi lui ra ngoài Còn lại, ông Chấn Đình & TV nhìn nhau, chẳng ai nói 1 lời nào ca? |