Thời gian trôi qua, mà chẳng có 1 tin tức gì cuả bác Hải. CN có vẻ lo lắng. Mặc dù ơ? Phúc gia trang, mọi thứ đều thoải mái, bình thản, chẳng ai thắc mắc về chuyện ăn 0 ngồi rồi cuả bọn TV, TT, CN. Trái lại còn đuợc chăm sóc, săn đón. Nhưng với CN. Nó vẫn 0 yên tâm, nó vẫn nhớ bác Hải . Nguời thân duy nhất yêu thuơng nó. Ơ? Phúc gia trang, CN & TT đuợc xếp đặt ở chung 1 phòng. Đó là chiếc phòng mà ngaỳ xưa bác Hải đã ở. Vì vậy, bây giờ ngoài những kỷ vật mang theọ.. CN còn có thêm những thứ khác... Đó là sách, là bút mà ngày xưa bác Hải đã dùng.... Ngay cả chiếc giuờng nó ngủ cũng là nơi bác Hải đã ngủ, rồi còn ngọn đèn dầu bác Hải thắp sáng. Mọi thứ còn nguyên vẹn đó. Vậy mà.... bác hải bây giờ ở đâu? Bữa đó CN vưà băng qua vuờn hoa định đến phòng cua? TV có chút việc. Nhưng vưà mới đến cửa nó đã nghe thấy có tiếng nói chuyện trong phòng. Tiếng cua? NN, TT & ca? TV. hình như họ đang nói về ai đó. CN với bản chất thật thà... Xưa đến giờ nó 0 thích nghe lén chuyện ai. Nhưng mà lần này, họ đang nói chuyện về bác Hải của nó. Thế là nó núp vào góc kẹt nghe thử chuyện gì. Có tiếng hỏi cua? TV: - Cái ông Lý Đại hải này đã từng làm ơ? Phúc gia trang trên muời mấy năm nay, sao lại lẳng lặng bỏ đi? Nhưng mà... Qua cái giọng nói cuả lão Truờng Quý & A Khôn .....Tôi thấy hình như cũng có chuyện gì đã xảy ra vậy hơ? NN? Có tiếng thở dài, rồi sau đấy NN nói: - 0 dối gì các cô cậu. Lão Lý Đại Hải đã bị lão gia đuổi CN nghe nói giật mình. Nhưng kế tiê"p nó lại nghe TT hỏi: - Đuổi đi à? V`i chuyện ông ấy cải nhau với lão gia nên bị nguời nổi giận đuổi ? NN ngập ngừng 1 chút rồi nói: - Ông ấỵ... Ông ấy bị đuổi vì tội ăn cắp. TV ngạc nhiên. Vì ở thời bấy giờ, những nguời tớ lâu năm thuờng rất trung thành với chủ họ thuờng coi cuả chủ như cuả mình làm gì có chuyện trộm cắp. TV hỏi: - Sao? Có gì lầm lẫn trong chuyện này 0? NN nói: - 0 thể lầm lẫn đuợc. Nói ra cũng tội cho lão gia. Ông ấy rất đau khổ. Bởi vì hơn muời mấy năm qua lão gia rất tin tuởng LDH. Tất cả tiền bạc, giấy tờ, sổ sách... Đều giao cả cho lão Hải trông coi. Vậy mà 0 ngờ... Ông Hải là nguời con phản phúc... Đã dám lén lấy cắp 1 số tiền lớn... Đê"n lúc phát hiện ra lão gia muốn phát điên lên... Điên 0 phải là vì tiếc tiền... mà còn vì... niềm tin sụp đỗ. Ông thấy trên đời này chẳng còn ai đáng tin nữa. Vì vậỵ. mặc dù lão gia đã hưá với các bạn là sẽ đi tìm LDH về đâỵ... Nhưng tôi nghĩ.... Có lẽ đấy chỉ là lời hưá suông... Để các bạn yên lòng.... CN đứng ngoài nghe đến đây 0 dằn lòng đuợc nữa, nó chạy vào trong phon`g, lớn tiếng hét: - 0! 0! 0 thể như vậy đuợc... Bác Hải của tôi là nguời tốt. 0 bao giờ ông ấy ăn cắp. Mấy nguời đã nói oan, đã vu khống cho bác ấy. Chắc chắn như vậy! Nói xong, nó quay nguời lại & chạy bay ra ngoài. TV, TT, & NN vôị vã đuổi theo. - CN này CN! Em đi đâu đó? Hãy quay lại đây! Quay trở về đây mau! TT gọi, nhưng CN vẫn chạy thẳng. Nó đến ngay phòng riêng cuả ông Chấn Đình. 0 gọi cả cửa, là đã xông ngay vào làm ông Chấn Đình đang làm sổ, phải giật mình quay lại. CN 0 đợi ông Chấn Đình lên tiếng, đã nói lớn: - Bác Hải cuả con rất đàng hoàng. Ông ấy 0 hề ăn cắp. Lão gia đã vu oan cho ông ấy! Nó nói xong là khóc oà. Cả nguời run rẩy vì xúc động. Ông Chấn Đình ngạc nhiên , nhưng rồi giận dữ: - Chuyện gì vậy? Cái con bé này chẳng biết lễ nghĩa phép tắc gì cả. Tại sao xông vào phòng ta mà chẳng báo truớc gì hết? TT đuổi theo nắm tay CN keó ra. - CN ra đây! Ra đây ngay! Cái gì em cũng phải thủng thẳng nói chứ? CN vùng vẫy cố thoát khỏi tay TT: - 0 ! 0 đuợc! Em 0 đi đâu cả. Em phải hỏi cho ra lẽ.... Và quay sang ông Chấn Đình, CN hỏi: - Lão gia, sao lão gia lại đuổi bác Hải con đi? Rồi bây giờ lão gia nói là cho đi tìm bác Hải con, mà có cho nguời đi tìm 0 chứ? Ông CD giận dữ, ông trợn mă"t. - Phản rồi! Phản rồi! Ta mà biết các nguơi thế này ta đâu có cho giữ lại. Xem kià! Cái thái độ cuả nó kià.... Chuyện nhà cuả ta, tại sao để trẻ con chen vào chứ... Hừ... Đúng rồi! Chính ta đã đuổi LDH đi đấỵ.. Rõ ràng là hắn đã đánh cắp tiền cuả tạ ta đuổi , rồi sao? CN vưà khóc vưà nói. Nuớc mắt 0 ngớt chảy dài xuống má: - Con 0 tin! Con 0 tin! Bác Hải con là nguời tốt. bác ấy 0 bao giờ làm cái chuyện xấu xa như vậy đâu. Con biết mà, con chắc mà... Bác ấy là 1 nguời thật hiền lành... Lúc nào cũng muốn giúp đỡ nguời khác... Về quê thăm con... ai ngoài đuờng bác ấy thấy con chó đói, bác còn mang cả phần bánh cuả mình ra chia cho nó, chớ đừng nói là con nguời. Với 1 nguời như vậy, làm sao có chuyện tham lam, trộm cắp hở lão gia? Ông CD trừng mắt, lớn tiếng: - Hừ, kỳ quặc 0? Nhưng chuyện lấy cắp là có thật! Này để ta nói cho mi biết. Chính bác Hải cuả mi đã đích thân quỳ nơi đây thú tộị.. Ta 0 hề vu oan cho ông ấy bao giờ, như vậy đủ chưa? CN bàng hoàng... 2 tay ôm mặt khóc ngất... TT & TV thâ"y tội, vội chạy đến dìu nó, cố keó nó ra. NN thì quỳ sụp xuống , dập đầu nói: - Thưa lão gia. Tội cuả nô tì đáng chết. Cũng tại nô tì nhiều chuyện nên mới có sự này. NN chưa dứt lời thì CN đã vùng ra khỏi tay TT & TV, nó chạy nhanh tới truớc mặt ông CD nói: - Con biết là 0 phải vậy. Chính ông đã bức bác Hải phải nhận tội đó. b'ac Hải đã bị oan! Bởi vì ông dữ quá mà... Ở đây ai cũng sợ ông hết. Ông đã ăn hiếp phu nhân, hung dữ cả với chú Nguyên Khảị.. Ở đây ai cũng biết ông dữ tợn. Ai cũng 0 dám gần ông. Nên chắc hẳn là vậy. Ông đã bức bác hải tôị.. Bă"t bác Hải phải nhận điều đó. - Mi nói năng bậy bạ quá! ông CD hét. Ông 0 thể chịu đuợc, nhất là khi nghe CN nói "Ông đã hung dữ cả với chú Nguyên Khải" làm cái vết thuơng ngủ yên trong đầu bấy lâu nay chợt nhiên khơi dậy. Ông đưa thẳng tay lên, định tát cho CN 1 tát. Ngay lúc đó TV chạy đến: - bác ơi bác! bác 0 nên làm vậy. TV nói, bàn tay cuả ông CD dừng lại ở khoảNg 0. Truớc mặt ông là 1 con bé 10 tuổi. Nó hoàn toàn vô tư, nhưng cũng thật sự can đảm. Nó đang nguớc đôi mắt đầy lệ chờ đợi. Nó 0 có vẻ gì là sợ hãi khi bên vực cho bác Hải cuả nó. Đột nhiên... bao nhiêu cơn giận trong nguời ông như bị xì hơị.. Ông thở dài, khoát tay nói: - Thôi đuợc rồi! Ta 0 tranh cải với mi vô ích. Mi chỉ là 1 đứa trẻ con. Nhưng mi nói ta đã bức ép bác Hải nguơi. Vậy thì bây giờ để cho sáng tỏ ta sẽ phái nguời đi đến khắp nơi tìm cho đuợc bác Hải cuả nguơi về đây đối chât'. Đểcho nguơi thâ"y là ta đã nói oan nguơi hay nguơi đã nhận xét oan cho ta nhé. CN nhìn ông Chấn Đình, nuớc mắt chưa ráo, nhưng nó lại phản ứng như nguời lớn. - vâng.. Lão gia nói & hãy giữ lời. Lão gia nên cho nguời đến tận thôn Đông Sơn cuả tôi tìm xem gặp bác ấy 0: - Đuợc rồi, Đông Sơn hay Tây sơn gì ta cũng sẽ cho nguời đến. Và ông Chấn Đình quay sang NN: - Mi hãy đi gọi lão Truờng Quí đến đây, bảo lão lập tức cho nguời đi tìm LDH về cho ta nhé. - Vâng. NN nói rồi vội vả rút lui. Thế là.... Cơn sóng gió cũng qua nhanh. Nhưng nhờ vậy mà lần này chuyện tìm LDH đã trở thành sự thật. Có điều sau cái hôm ấy CN hình như truởng thành hơn, nhưng cũng ít nói ít cuời hơn. Nó thuờng núp mình nơi vă"ng vẻ. Mở tuí vật kỷ niệm ra. Thỉnh thoảng lại thấy nó khóc. Và rồi chuyện đó cũng tạm qua đi. Nhưng mà, những chuyện kém vui thuờng hay tới 1 cách dồn dập. Chuyện LDH chưa xong thì chuyện bên nhà ho. Bùi xảy đến. Lần này có liên can đến xâu chuỗi ngọc cuả dì Quế, tức mẹ cua? Thiệu Văn. Vợ nhỏ cua? Bùi lão gia ... mà lại dính liê"u tới CN nữa. Chuyện thế này: Hôm ấy, theo lời mời cua? TK, TV, TT, & CN cũng đến nhà ho. Buì chơi. Nguời lớn thì có chuyện cuả nguời lớn. Còn trẻ con như Thiệu Văn & CN thì chẳng có chuyện gì vui. Thế là chúng kéo nhau ra vuờn. Hết đuổi bắt, chơi trò đi trốn tìm, bắt dế. Thiệu Văn kéo CN đi vào nhà chơi trò thám hiểm. Đi từ ph`ong này đến phòng khác. Cuối cùng keó qua phon`g Quế Nuơng. Lúc đó trong phon`g lại 0 có nguờị 2 đưá bé thích chí chui vào. Vào đến trong, Thiệu Văn như chợt nhớ ra điều gì nói: - Này CN, ta thấy mi có cái tuí vật kỷ niệm nhưng mà tuí cuả mi 0 bằng cuả mẹ tao đâu trong đó có nhiều món đẹp lắm. CN hiếu kỳ: - Vậy à? Đâu mi đem ra xem? - Ờ, tao sẽ mang ra ngay. Nói là làm. Thiệu Văn trèo lên giuờng, nó mở hộc tủ lôi ra 1 hộp gổ cẩn sà cừ. Bên trong là 1 tuí vải khác. - Này, mi xem! CN nhìn vào kinh ngạc. Đẹp thật! Bên trong toàn là những hạt đá với đủ màu sắc. Nó đâu biết đấy là những nữ trang quý giá. CN nói & cầm mấy món lên uớm thử nhưng sau đấy nó lại để vào chổ củ: - Ồ! Đẹp thật! Ở đâu mà có nhiều đồ chơi đẹp thế naỳ? - Cuả mẹ tao đấy! Nhưng nguời thích nhất là cái hộp đá này đây. Thiệu Văn nói & cầm 1 sợi dây chuyền lên. Phía duới là 1 mặt ngọc Phi Thuý, nó bảo CN: - mang cái này vào nguời xem? CN mà mang vào là sẽ giống như con yêu nhền nhện trong Tây Du Ký đấy. Còn tạ.. Ta sẽ là Tôn Ngô. Không! Và 0 đợi phản ứng của CN , nó máng vào cổ con bé. Xong giả vờ đưa tay ra sau tr'ai tai bứt 1 sợi tóc, thổi phù 1cái miệng hô "Biến"! Xong quay lưng lại tìm kiê"m xem có thay thế cho cây thiết bảng. Nó thấy trên đầu giuờng có treo cây phất trần. Thế là chụp lấy. Rồi bắt đầu múa. Vưà muá vưà hét. - Này con yêu nhền nhện kia. Lão Tôn đã có mặt ở đây, mi đừng có hòng chạy thoát.! Rồi nó phóng xuống. CN sợ hãi nghiêng nguời né qua. Thiệu Văn phóng thiết bảng đến. 0 may đầu "thiết bảng" lại đập ngay vào tấm guơng trang điểm trên bàn. Thế là "Rổn" . Tấm guơng ngã xuống & những mảnh thủy tinh vỡ vụn rơi vãi xuống đất. Thiệu Văn tái mặt. Vội ném bỏ cây phất rần & kéo CN chạy bay ra ngoài. - Mau mau! Chạy lẹ lên để 0 thôi mẹ biết bọn mình đập bể thì sao? CN cũng điếng hồn, nghe nói chạy vội ra ngoài nhưng mới đuợc có mấy buớc. Nó sực nhớ cái mang trên cổ. Vội vàng lột ra, chạy nguợc về phòng & ném trả sợi dây có mặt đá vào hộp nữ trang. Nhưng lúc đó vìgấp ráp nên nó đã ném lọt ra ngoài. Và sợi dây 0 nằm trên giuờng mà lọt xuống kẹt. 2 đưá nhỏ đã chạy ra ngoài. Chiếc guơng bị rớt bể chỉlà chuyện nhỏ. Nhưng mà.... Chỉ nưả tiếng đồng hồ sau. Nhà ho. Bùi gần như sắp nổ tung rạ.. Quế Nuơng tìm thấy CN núp sau Nghinh Phong Đình ở vuờn hoa. Bà giận dữ nói: - cái mặt ngọc Phi Thúy kia chẳNg phải là thư ' tầm thuờng. Đó cũng là quà sinh nhật mà Bùi lão gia đã tặng cho tạ tại sao mi dám lấy? Mi mau mau đem ra trả lại ta ngay! Thiệu Văn 0 hiểu hỏi: - Có phải mẹ muốn nói cái mặt đá màu xanh đó 0? - Đó 0 phải là đá, mà là ngọc Phi Thúy! TT nghe nói tái mặt: - Này CN, sao em lại lấy bậy lấy bạ đồ đạc cua? Quế Nuơng vậy, mau đem ra trả lại ngay 0? CN vưà run vưà sợ: - Em.. Em... Em đã để lại chổ cũ rồi. Thiệu Văn, bạn cũng thấy là mình đã trả lại rồi phảI 0? Thiệu Văn vội nói: - vâng, vâng. Tôi thấy CN đã trả lại. Chính mắt tôi thấy mà. Quế Nuơng trừng mắt nói với CN: - Nếu mi đã đặt trả lại, tại sao bây giờ chẳng thấy đâu cả? Mi có thấy nó đẹp muốn muợn chơi 1 chút rồi trả lại ta cũng 0 nói 0 mách lại lão gia đâu. Vậy hãy mang ra đi. TV 0 dằn đuợc, cuí xuống nắm lấy vai CN lắc mạnh: - Nghe này, CN, em hãy nói thật. Em có lấy chiếc mặt ngọc đó 0? CN sợ hãi, nó oà lên khóc: - 0 có. Em đã hoàn trả rồi! Thật mà, em đã ném trả vào hộp. TK cũng đứng ra: - Dì Quế. Dì có tìm kỹ chưa? Có lẽ nó nằm đâu đó thì sao? QN sa sầm mặt nói: - Ồ! mấy nguời nói vậy là sao? Chẳng lẽ tôi đi vu khống 1 đưá bé. Nhưng hãy suy nghĩ kỹ xem. Nếu nó đuợc giáo dục đàng hoàng thì làm sao dám vô ý vô tứ đi vào phòng riêng cuả nguời khác? Rồi còn lục lọi hộp nữ trang ? ban nãy tôi buớc vàọ. Hộp nữ trang còn mở toạc ra để trên giuờng . Vàng vòng bị xóc tứ tung... Mà nữ trang nó là vật vô trị.. 0 lẽ nó có chân nên biêt' chạy? Hệt mà.... tôi đã nhiều lần nói, có muốn kết bạn cũng phải chọn nguờị..Lúc nào cũng vậy. Rồng đẻ rồng, Phụng thì đẻ phụng. Chứ chuột thì chỉ sinh ra chuột thôi, đâu có gì hơn. Cái lão LDH tay chân 0 sạch sẽ thì con cháu cũng giô"ng chú bác nó thôi. Giòng nào giống nấy mà. Lời cua? QN làm bé CN tái mặt, nó 0 nói đuợc gì chỉ luì dần ra sau. TT thấy vậy bất mãn: - Tại sao dì lại nói vậy? Chuyện này có dính líu gì đến bác Hải cuả nó đâu mà lại lôi ra? TK khó chịu 0 kém: - QN, dì nói vậy là 0 phảI. CHuyện chỉ dính líu đê"n CN thôi đừng có lôi nguời lớn vào. Nguời ta cuời mình chết. TV nói: - Chuyện đâu con` có đó. 0 nên thoá mạ nguời lớn. Nếu dì cả quyết là xâu ngọc đó CN đã làm mất, thì tôi sẳn sàng đền cái khác cho dì. CN bấy giờ 0 khống chế đuợc mình nữa. Nó cảm thấy bị xúc phạm oan ức. Nuớc mắ t nó chảy như mưa: - Con nói con 0 có lấy là 0 có lấy. Con cũng 0 biết tại sao nó 0 còn nằm trong hộp. Dì đã nói oan cho con. Lại con` nói xấu bác Hải con nữa. Dì muốn thế nào con cũng đuợc. Nhưng đừng có xúc phạm đến bác Hải cuả con. Đây này, nếu dì 0 tin thì dì cứ soát đi. Con chỉ có mang cái tuí này theo mình. Và rồi, CN mang cái tuí nhỏ chưá đầy vật kỷ niệm cuả bác Hải nó ra, trút hết xuống đất. - Đây dì xem, dì cứ xem đi. Những vật lỉnh khỉnh đổ đống trên nền gạch... Trong đó co 2 hòn bi lăn tron`... CN vưà đuổi theo 2 hòn bi vưà khóc noí: - Hòn bị.. Hòn bi cuả con. - Để tôi nhặt cho bạn. Thiệu Văn nói, nó có vẻ bứt rứt, vì cái tai hoạ này do chính nó tạo ra. Nó 0 ngờ 1 phút vui hứng lại khiến bạn phải khổ như vậy. Nó vưà nhặt đuợc bi, buớc tới truớc mặt QN giậm chân nói: - Mẹ sao kỳ vậy? Mất có 1 mặt đá mà mẹ lại làm ồn lên, mẹ làm bạn con khóc. Con ghét mẹ! con giận mẹ quá! QN trợn mắt: - Hừ! Đồ đạc cuả mẹ mất. Mẹ đuơng nhiên phải đau lòng. Và quay sang đám TV, bà tiếp: - Mấy nguời phải biết chuyện đó chứ? tại sao chưa gì lại trách tôi? TT nói: - Nhưng mà dì cứ lục soát kỹ đi. Con bé nó 0 hề ăn cắp. Dì lại nhục mạ nó, bấy nhiêu đấy còn chưa đủ à? - Cô làm gì hung dữ như vậy? Tôi mất đồ tôi có quyền, tôi dám chắc là chiếc mặt ngọc kia còn nằm trong tay CN đấy. CN gói tuí vải lại. Nó nghẹn giọng nhưng 0 biết giải thích làm sao. - Hay là... Con chó to trong nhà nó đã nuốt vào bụng? Ban nãy khi tuị con chạy ra, thấy có con chó đứng truớc cửa phòng. Biết đâu vì dì quên cho nó ăn, nó đói nên đã nuốt cái đo ' vào bụng. QN giận dữ: - Nói bậy! 1 con bé mà biết mồm mép, xạo xưạ như vậy thì rõ ràng là đích tôn cua? LDH rồi CN 0 chịu đuợc nữa, nó đứng dậy ôm mặt khóc to. Rồi uà té chạy ra ngoài. Thiệu Văn thấy vậy chạy theọ.. Khi cả 2 đã đến ngoài rồi. Mọi nguời mới giật mình, TK chỉ nói với theo: - Thiệu Văn này. Em chạy theo vỗ CN, nhưng nhớ là đừng chạy xa quá nhé, bọn anh ở lại đây, cố tìm cho ra cái mặt ngọc đó. Thiệu Văn còn quay lại nói: - Vâng, em biết. Rồi nó tiếp tục chạy đi sau CN. 2 tiếng đồng hồ sau, quả nhiên, tìm lại đuợc cái mặt ngọc Phi Thúy. Tất cả cũng là nhờ công cua? TK, Khiêm đã cuơng quyết làm cho ra lẽ. Chàng nói: - Chỉ có thể có 2 truờng hợp xảy rạ 1 là chiếc mặt ngọc còn nằm trong phon`g naỳ, 2 là nó đã vào bụng con chó. Nếu bây giờ mà tìm 0 thấy trong phon`g thì chỉ có nuớc là phải mổ bụng con chó ra thôi. Và chàng cho dọn hết đồ đạc trong phòng ra ngoài tìm kiếm. Kết quả là đã thấy chiếc mặt ngọc nằm ở kẹt giuờng . Sau chuyện này QN có vẻ rât' ân hận. Bà thấy mình đã quá hồ đồ chưa gì đã vội vã kết luận làm oan CN. Nhưng chuyện đó cũng 0 đáng trách, vì QN dù gì cũng là đàn bà, lại ít học... mất của đuơng nhiên phải tiếc... QN biết hối hận đã là điều hay. - Bậy thật! Tội cho con bé... Thôi mấy nguời giúp hộ tôi 1 lần nữa, hãy đi gọi 2 đưá nhỏ về đây. Tôi sẽ xuống bếp, nấu chè cho chúng ăn chuộc tội! QN nói, nhưng mà khi mọi nguời đổ xô đi tìm thì 0 còn gặp nữa 2 đưá nhỏ, Thiệu Văn & CN đã mất tích. |
|