- Giang Nhạn Dung ơi! - Nam thều thàọ
- Đừng kêu thế, hãy gọi em là Dung Dung, thuở xưa khi còn bé
người nhà vẫn gọi thế. Em thích được gọi Dung Dung mà thôị
- Dung Dung!
âm thanh trong ấm, no tròn tình yêụ Dung cúi đầu xuống, nàng
bỗng nhiên cảm thấy e thẹn. Nam ngồi xuống kéo Dung ngồi bên
cạnh, nắm chặt tay Dung, Nam bảo:
- Thật ra anh không xứng đáng được em yêu, nhưng nếu em không
ngại dư luận, có can đảm chịu đựng thì anh cũng sẽ sẵn sàng,
chúng ta sẽ sát cánh chống đối mọi trở ngại của tình yêụ Em có
can đảm chịu đựng không?
- Em sẽ sẵn sàng, còn anh?
- Anh cũng thế.
Nam xiết chặt tay Dung. Dung tươi cười nhìn Nam:
- Bây giờ thì em đã đích thực có anh, anh đừng đối xử với em
như lúc nẫy nữa nghen. Em rất sợ bị người hất hủị
- Cho anh xin lỗi được không?
- Không cần thiết, vì em chỉ cần anh thật sự yêu em, đừng nghĩ
đến chuyện xa rời em nữạ
- Anh nào có muốn xa rời em đâu, trái lại là khác. Anh đã từng
ao ước được trẻ đi hai mươi năm, để được yêu em thắm thiết,
dầu có bị chống đối thế nào đi nữa, nhưng nay anh đã già, anh
chỉ sợ mình không thể mang đến hạnh phúc cho Dung mà thôị
- Anh chỉ cần anh yêu em là được rồị
Nam thở dài:
- Nhưng mà Dung ơi, Em hãy còn quá trẻ, quá ngây thợ Có nhiều
việc trên đời em không hiểu nổị Tình yêu và hôn nhân không
phải hoàn toàn như nhaụ Anh yêu em, vì quá yêu em nên anh đã
đánh mất đi địa vị của một giáo sư khả kính, bốn mươi bốn năm
trôi qua chưa bao giờ anh yếu hèn như bây giờ, anh đã khao
khát tình yêu trong cơn khủng hoảng. Dung ơi, cho đến lúc em
tốt nghiệp đại học, sự chờ đợi kéo dài năm năm nữa, lúc đó anh
đã già biết chừng nàọ
- Em sẽ không thi vào đại học. - Dung nóị
- Không được, em phải thi, và nhất định phải thi đậụ Chỉ sợ
một ngày nào đó khi đã vào đại học, bao nhiêu sinh viên trẻ
tuổi đưa đón, không biết em có còn nhớ đến tôi không?
Dung bực tức:
- Sao anh đánh giá em thấp như vậy, tôi cho anh biết ngay cả
giờ phút này vẫn có những anh thanh niên trẻ tuổi đeo đuổi tôị
Anh chàng học trò mỗi ngày đợi bên cạnh đường, hay cậu sinh
viên của cha mãi đến nhà chép bài vở cho em, hay chàng anh họ
viết thơ tình cặp trong sách ... nhưng tôi vẫn không đếm xiả
đến họ, mà chỉ nghĩ đến anh thôị
- Thôi được, bây giờ thế này nhé Dung, em hãy tiếp tục lên đại
học, anh sẽ gắng chờ, nếu năm năm sau em vẫn còn nghĩ đến anh,
lúc đó cũng chẳng muộn. Nhưng anh hỏi thật em nhé, em có thật
sự không sợ người chê cười em, khi em sống với một ông già như
anh hay saỏ
- Anh già lắm rồi saỏ - Dung ranh mãnh nhìn Nam cườị
- Thật chớ, còn gì nữả
- Thôi coi như thật đi, em vẫn thích lấy một ông già như anh.
- Dung châm chọc.
- Năm năm nữa râu anh dài đến ngực rồi còn gì?
- Em không chịu đâu, anh phải cạo râu chứ!
- Tóc anh lại sẽ bạc.
- Em sẽ nhuộm tóc cho bạc trắng như anh.
- Nhưng nếu cha mẹ lại không bằng lòng gã em cho anh thì saỏ
- Em sẽ thuyết phục cha mẹ, vì hạnh phúc của con nhất định
người sẽ đồng ý.
- Cha mẹ sẽ bảo là sống với anh sẽ không có hạnh phúc thì saỏ
- Hạnh phúc là hạnh phúc của riêng em, thì chỉ có em nhìn
thấy, em bảo rằng có hạnh phúc là hạnh phúc rồi còn gì?
- Nếu anh hiếp đáp em, đánh đập em, chửi em thì hạnh phúc nỗi
gì?
- Em tin rằng anh không thể hành động như vậy được!
Tiếng chuông báo hiệu giờ học vang lên, Dung vội vã đứng dậy,
nhìn đồng hồ, nhanh quá, mới đây mà đã bốn mươi phút, vậy mà
cứ tưởng mới năm phút qua thôị Chiều nay lại đừ người với giờ
vật lý, Sử rồi lại đại số thật là chán.
- Bao giờ em lại đến với anh?
- Không bao giờ đến nữa, đến làm gì khi người ta thờ ơ với
mình. - Dung nũng nịụ
- Anh đã xin lỗi rồi mà.
Dung mỉm cười, vẫy tay với Nam:
- Thôi em về, thầy nhớ sửa bài nhanh lên nhé!
Nam đưa mắt nhìn theo bóng dáng nhỏ nhắn, đang khuất dần ngoài
hành lang, gài cửa lại Nam xoay người bắt gặp cánh hồng trắng
của Dung hái cho Tần bỏ quên lại đang nằm trên nền đất, Nam
lượm lên, chàng ngồi vào ghế, những cánh hoa hồng và hoa trĩ
cắm nơi ly trà tỏa hương thơm ngát. Nam cắm cánh hoa còn lại
vào lỵ Chàng bỗng cảm thấy gian phòng trống trải và lạnh lẽo
vô cùng. Chàng đốt lên điếu thuốc lặng lẽ nhìn những vòng khói
tỏa ra loãng dần. Nỗi cô đơn mà bao năm qua chàng đã cố tình
quên lãng, hôm nay lại bắt đầu sống dậy sau khi Dung mang mùa
xuân đến rồi lại mang đị Nam ao ước Dung mãi ngồi trước mặt
mình với đôi mắt ngây thơ trong sáng. Một người bốn mươi mấy
năm lăn lộn trong cuộc sống từng trải lại bị một tiếng sét nhẹ
nhàng ngây thơ làm sao quyến rũ. Nam không thể phân tích được
lòng mình sao sôi động thế, chàng nhả làn thuốc xanh xaọ
Nam, anh làm sao thế? Anh đừng bao giờ gây khổ cho nàng nghe,
nàng quá đẹp. Anh có chắc rằng sẽ mang hạnh phúc đến cho nàng
hay không? Năm năm sau, nàng chỉ là cô thiếu nữ hai mươi ba
tuổi, trong khi anh đã gần năm chục, khoảng cách quá xa, anh
sẽ chẳng mang hạnh phúc đến cho nàng được đâu, hãy lánh xa
nàng, bằng không anh sẽ ân hận vì mình đã hại nàng. Con bé quá
thơ ngây, quá bồng bột trong cuộc tình, bây giờ đã quá muộn,
đừng để cuộc tình đi xa thêm.
Nam đứng dậy, liệng tàn thuốc ra xa, chàng bực dọc hét to: -
Nhưng tôi yêu nàng mà.
Tiếng nói vừa ra khỏi miệng Nam bỗng giật mình, chàng buông
mình xuống ghế, đầu óc mông lung, chiếc hình cũ trong túi áo
vẫn còn, gương mặt người con gái yếu đuối năm nào hiện ra
trước mắt chàng:- Sao lại có thể xảy ra chuyện như vầy được.
Nhược Tố ơi! Anh không ngờ anh vẫn còn yêụ Em đã vì anh mà
chết, anh lại phải bội em, không thể được, anh không thể là kẻ
như vậy được! Nhưng làm sao quên được nàng?
Nam đứng dậy, đi quanh quẩn trong phòng: - Lúc này mình cũng
không còn hiểu được mình muốn gì nữạ Tuy nhiên, dầu sao ta
cũng phải để Dung an vui trong niềm vui hồn nhiên của nàng,
không thể khuấy đục đời sống đó, ta sẽ buông tha nàng, phải
quên nàng, Nam ngắm gương mặt trong gương, những nét nhăn hằn
đậm trên mặt và đuôi mắt - Ta đã già.
Cuộc thi tháng hai đã trôi qua, thời tiết bắt đầu oi bức. Khí
hậu Đài Loan bao giờ cũng thế, mùa xuân cũng như mùa hạ đều
đến rất sớm. Bà Giang mỗi ngày đều đốc thúc bài vở của Dung,
vì ngày thi vào đại học đã gần kề, tuy rằng bà không mấy tin
tưởng vào việc học của Dung, bà tiếc rằng mình không thể thế
Dung để đi thị
Ngụ cùng đường, có một vị giáo sư cũng có một người con cùng
thi vào đại học năm nay, bà rất lo sợ lỡ Dung thi rớt mà đứa
kia thi đậu thì còn mặt mũi nào nhìn người, cũng vì thế lúc
nào bà cũng lải nhải bên Dung:
- Con phải cố gắng không thể thua sút người khác được, vì con
coi bà Từ ở bên cạnh, tối ngày chỉ ngồi sòng bạc không hề chăm
sóc con cái, thế mà con họ lại đậu vào đại học năm rồị Còn mẹ
đây, lúc nào cũng vì chúng con, lo từ chút, không dám phiêu
lãng một chút nào, con cần phải cố lên để mẹ nở mặt nở mày với
thiên hạ.
Mỗi lần nghe mẹ bảo, Dung lại lo âu vô cùng, việc thi vào đại
học đã trở thành một thứ ám ảnh đè nặng trên vaị
Ở trong nhà, không khí luôn nghẹt thở, vết thương trên mặt
Nhược tuy đã lành nhưng vẫn làm nàng ray rứt. Em Lân thì quá
hỗn hào, luôn gây sự, cha Dung sau việc đáng tiếc xảy ra hôm
trước nay có vẻ chăm sóc Dung hơn, nhưng tâm hồn nàng đã chai
đá, đối với cha nàng vẫn thấy vẻ xa cách xa lạ, mẹ thì lúc nào
cũng hối thúc học hành, nhưng khi buông xuôi thì những lời đó
cũng tan trong quên lãng.
- Dung, con lại vớ vẩn gì nữa đó, không lo việc học rồi làm
sao thi đậu được?
Thi với cử, tối ngày chỉ thi với cử. Việc thi chưa đến mà Dung
đã thấy chán rồi, lúc nào cũng bị mẹ dòm ngó. Một hôm, nhìn vẻ
nguệch ngoạc Dung vẽ trên sách, mẹ Dung đã hạch hỏi:
- Dung, lúc này con sao vậỷ Mẹ thấy con không được bình tĩnh
lắm, có phải con đã yêu rồi hay không?
Dung chối:
- Thưa mẹ, không có ạ.
Tim Dung đập nhanh như bị mẹ đi vào tim.
- Không thì thôi, mẹ khuyên con lúc đi học không nên cặp bạn
cặp bè, con đẹp tương lai còn dài đừng nên bán rẻ cuộc đời,
hãy học xong đại học đi rồi sau đó xuất ngoại học tiếp, khi đã
thành tài rồi thì đối tượng thiếu gì. Việc hôn nhân đối với
người con gái chưa hẳn là hạnh phúc đó con. Con hãy xem gương
bà hiệu trưởng trường trung học X nhờ không kết hôn sớm nên
mới có địa vị ngày naỵ
- Thưa mẹ, con chưa hề nghĩ đến việc đó, mẹ đừng lọ
- Mẹ nói là nói thế thôi, nhưng mẹ luôn sợ các con dẫm lên
bước chân của mẹ, kết hôn quá sớm nên những mộng ước tương lai
phải đổ vỡ.
- Cuộc sống của mẹ hiện tại con nào thấy có điều gì quá khổ
đâủ Gia đình này là cả một công trình xây dựng của mẹ, cũng
như sự nghiệp của cha hiện nay nếu không có mẹ thì ...
Bà Giang cướp lời:
- Đừng đem sự nghiệp của cha ra lập công cho mẹ, cũng như đừng
coi những điều nhỏ nhặt trong gia đình là công trình của mẹ,
mẹ ao ước làm những việc quan trọng hơn như các con phải hơn
người, chớ không phải xáo trộn như hiện tại, mẹ đã khổ nhiều
vì thấy mình đã thất bạị
- Nhưng thưa mẹ, bù lại mẹ được chúng con quí trọng, được cha
yêu mến, sống trong tình thương tràn đầy như thế chưa phải là
hạnh phúc sao mẹ?
Dung nói một cách yếu ớt, vì nghe những lời mẹ nói nàng có
liên tưởng như đó là những lời trách móc nàng. Bà Giang thở
dài:
- Dung ạ, con còn nhỏ quá, một mai lớn lên, nhất định con sẽ
nhìn thấy tình yêu chưa là lẽ sống duy nhất. Cha con cũng chưa
thật sự yêu mẹ, vì nếu yêu mẹ thì ổng đã không bỏ nhà đi đánh
cờ đến khuya, bắt mẹ phải đợi cửa, nhìn việc nhà bề bộn phải
giúp mẹ một tay, chớ nào lại còn chê cơm không ngon, canh
không ngọt ...
- Nhiều khi mẹ bệnh nặng trên giường, cha con vẫn không bỏ
được bàn cờ để chăm sóc cho mẹ, như thế có thật tình cha con
yêu mẹ hay không? Các con hãy còn nhỏ, làm sao nhìn thấy nổi
khổ tâm của mẹ, ngay cả các con, dù có yêu mẹ thì một ngày nào
đó khi đủ lông đủ cánh rồi thì cũng bay xạ Nên biết thế, và mẹ
cũng không thật sự tin rằng các con yêu mẹ Các con cứ tưởng
rằng nhiệm vụ của cha mẹ là phải làm thế này, làm thế kia để
làm vừa lòng các con, chớ thật sự tình yêu con thương cha mẹ
biết có được trong lòng các con hay không?
- Con nhất định không bao giờ nghĩ thế! - Dung đáp.
- Có thật không? - Bà Giang cười buồn - Mẹ đã xem nhật ký của
con, chỉ thấy sự trách móc cha mẹ bạc đãi con không à!
Dung nghe nói giật mình, nàng không ngờ quyển nhật ký đã lọt
qua tay mẹ, may mắn là bức thư của Nam gởi cho Dung đã được
nàng xé bỏ, bằng không thì tai hại biết chừng nàỏ Bất chợt
Dung ngây người ra, nàng không ngờ mẹ lại quá tỉ mỉ theo dõi
nàng một cách chi tiết như vậỵ Biết đâu một ngày kia chuyện
của nàng và Khang Nam thì saỏ
Bà Giang tiếp:
- Dung, con nên nhớ rằng, trên đời này chỉ có một thứ tình yêu
đáng tin cậy nhất, đó là tình mẹ thương con, con đừng bao giờ
nghĩ rằng cha mẹ đã bạc đãi mình, mà hãy suy nghĩ cho kỹ xem
mình có thật lòng yêu cha mẹ hay không? Cuộc đời đã thay đổi
nhiều, xưa kia con phải chăm sóc cho cha mẹ, nhưng ngày nay
thì ngược lại, mẹ nói thế không có nghĩa là bắt con phải hiếu
thảo với cha mẹ, mà chỉ mong mỏi con được thành công trên đời
là mẹ vui lòng rồị Hãy ráng học đi, đừng nghĩ vớ vẩn nữa nghe
con.
Nghe lời mẹ, Dung mở sách ra học, bà Giang yên lặng đứng nhìn
con một hồi, đoạn đi rạ Nhược đang ngồi nơi phòng khách làm
bài, trong khi chiếc radio bên cạnh mở lớn. Nhược rất thông
minh, vì thế dù tai chăm chú nghe nhạc nàng vẫn có thể làm bài
một cách dễ dàng. Bà Giang nhìn Nhược, thầm nghĩ:
- Ta chỉ còn hy vọng độc nhất nơi Nhược mà thôị
Bà đi vào phòng, khung vải đã căng sẵn, nhưng khi nghĩ đến
những công việc cần thiết như rửa cọ, bút, mực ... ít nhất
cũng phải tốn cả nửa tiếng đồng hồ, lại đến giờ cơm thì làm
sao họa kịp, bà thở dài ngồi xuống ghế:
- Hạnh phúc gia đình! Lúc nào cũng vì mầy mà ta phải hy sinh!
Mùa thi tháng hai trôi qua không bao lâu, dư luận bắt đầu bàn
tán về sự thân mật của Dung và Nam. Những lời xì xào sau lưng
Nam như ánh đuốc bắt đầu bùng cháỵ Dung cũng đã nghe thấy
những lời miả mai châm biếm, nàng đã cảm thấy những đe dọa và
bất ổn trong tâm hồn, đôi khi Dung tự an ủi:
- Việc gì đến thì sẽ đến chứ, có ăn phải ráng mà chịu, tình
yêu bao giờ cũng phải trả một giá rất đắt.
Một bửa trưa, khi Dung từ phòng vệ sinh vừa bước ra, chợt nghe
thấy Vân đang oang oang nói:
- Tao không tin những chuyện đáng tởm như thế có thể xảy ra
được, Hồ Mỹ Văn ơi! có thật sự chính mắt mày trông thấy như
vậy không? tao sợ đây chỉ là điều vu khống, ông Nam không thể
là hạng người như vậy được, ổng đã dạy nơi đây năm năm trời
nay, nếu muốn dụ dỗ, thì năm năm trước đã dụ dỗ rồi, đợi gì
đến giờ mới làm như vậỵ Có thể vì sự ganh tị giữa các giáo sư
nên mới có chuyện vu khống nàỵ Dụ dỗ nữ sinh! Danh từ nghe
thật là ghê tởm.
Dung đứng ngoài cửa, nàng lặng lẽ nghe trộm, tiếng Hồ Mỹ Văn
vang lên:
- Thầy Nam chú ý con Dung, việc này ai cũng đã biết, ngay cả
vở của Dung cũng đề thơ, có bao giờ ông ta lại đối với các nữ
sinh khác được như vậy đâủ Trong giờ học, lúc nào cũng liếc
trộm Dung, nếu không có lửa làm sao có khói, phải không?
- Đừng nói bậy! Bản tánh thanh cao của thầy Nam tao dám bảo
đảm là ai cũng đã biết, cho là ông Nam có chú ý đến Dung đi
nữa, nhưng chắc chắn đó không phải là tình yêụ Vợ thầy Nam vì
chồng mà trầm mình tự tử, vì vậy ngay cả chuyện tục huyền thầy
còn không nghĩ đến, chớ đừng nói chi đến việc lấy đứa học trò
đáng con làm vợ, làm như vậy còn gì nhân cách? Tao nghĩ rằng
Dung không thể nào yêu được người đánh mất cả lương tri như
vậỵ Còn nếu cho rằng việc Dung thường đến phòng ông ta là đã
yêu ông ta, thế thì con Tần, cũng như tao cũng thường đến, như
vậy chả hóa ra là tụi tao cũng yêu ổng nữa saỏ
- Hứ! Mầy không biết gì cả, mầy không nhìn thử cái lối nhìn
Dung của thầy Nam, cái lối nhìn ...
- Thôi được rồi, đừng nói nữạ - Vân chận ngang.- Tao chả nhìn
thấy cái sự lạ lùng nào trong tia nhìn của thầy Nam cả, nhưng
tao biết không giống như mầy nhìn người yêu của mầy vậy đâụ
- Vân mầy nói gì? - Hồ Mỹ Văn tức giận quát.- Tao nói ông Nam
không đàng hoàng, con Dung cũng vậy đó, được không?
- Thôi, thôi! Chuyện của người mà cứ tranh nhau, cãi với vã,
khổ mình chứ khổ ai, con Dung làm sao cũng mặc kệ nó, đừng
chửi nó, không có chứng cớ rõ rệt mà nói nó cũng tội nghiệp. -
Tần bảọ
- Hứ! vậy mà bảo là vô căn cứ. - Văn bực tức nóị
- Tao không tin, thầy Nam rất tốt nhất định không hèn hạ như
vậy được. - Tần nóị
- Suỵt, đừng nói nữạ
Cô bé ngồi cạnh,cửa đã nhìn thấy Dung đứng cạnh bên ngoài vội
báo động, tất cả lại yên lặng.
Dung vào lớp, tảng lờ như không nhìn thấy mọi người đang chăm
chú nhìn mình, nàng ngồi xuốn ghế bất động. Những điều vừa
nghe lóm được, như tiếng sét lớn bửa ngang vào đầu nàng. "Nam
là người có tư cách thanh cao, ai lại không biết ... Nếu nhẫn
tâm quên đi người vợ chung thủy vì chàng bỏ mình, để yêu một
đứa học trò đáng con thì còn gì là nhân cách ... Thầy Nam
không đàng hoàng, Dung cũng không đứng đắn ..." Những lời nói
đó như những mũi dao nhọn đâm thấu vào tim. Dung không ngờ
việc lại có thể xảy ra như vậy cũng như nàng không ngờ Nam yêu
nàng là phạm tội "vô tư cách", "vô liêm sỉ" "thiếu lương tâm"
như vậỵ Bây giờ mới biết mình đã suy nghĩ một cách quá giản
dị, chỉ tưởng rằng tình yêu chỉ liên hệ giữa hai người mà thôị
Khang Nam, thần tượng cao quý của bao nhiêu người sùng bái,
chỉ vì một phút yêu mà đang sắp sửa sụp đổ. Nếu sự thật phô
bày, có thể hậu quả còn tai hại hơn. Nam nói đúng, ta phải dứt
tình ngay giờ phút nàỵ Dung đau khổ suy nghĩ. Nếu không, không
những chàng sẽ bị bao tai tiếng và ta chẳng còn gì nữạ Dung
tưởng tượng một hình ảnh đau khổ trước mặt: mẹ cha đang đánh
chửi nàng, bạn bè khinh khi, mọi người xì xào chuyện của nàng.
Không, không thể được, ta không thể để mọi người khinh bỉ ta
... Tấm bảng đen trước mặt làm nàng liên tưởng tới cảnh chới
với trong biển rộng hoang vụ
Buổi chiều hôm ấy, trên con đường ráng chiều, An khuyên bạn:
- Thôi Dung ạ, từ rày mày không nên đến với Nam nữa, tình hình
không sáng sủa lắm đâu, không ai chịu hiểu tình yêu của mày
cả.
Dung buồn bã nhìn bạn:
- An! yêu nào có phải là tội lỗi gì đâủ Mà sao tao không được
quyền yêu vậỷ
- Tao không biết, nhưng có lẽ cuộc tình này không nên có.
- Tại sao mầy lại nói vậỷ Tình yêu là tình yêu chớ lại nên hay
không nên?
- Thôi được rồi, đừng cự nự nữa, nhưng như vậy rồi cuộc tình
sẽ đi đến đâủ
Dung yên lặng cắn tay suy nghĩ.
- Dù sao cũng đập tan mọi áp lực.
- Nhưng mày có khả năng chịu đựng khi người ta coi Nam như kẻ
vô nhân cách được hay không?
Dung yên lặng, An lại nói:
- Tao cho mầy hay, lúc nãy khi đi nộp bài đại số cho giáo sư
Giang tao nghe lóm được thầy sói nói là "Thật là kỳ cục, sao
lại có đứa yêu nó được". Thầy Giang trả lời là "Hắn là tên lõi
đời thì việc gạt gẫm con bé thơ ngây có khó gì đâủ". Đến lúc
tao vào họ vội im bặt. Mầy thấy dư luận không được tốt cho
mầy, bây giờ chỉ còn cách lánh xa, đợi khi lên đại học tính
sau cũng chẳng muộn.
- Tao biết! - Dung đáp giọng yếu ớt, tay ôm quàng lấy vai An -
Tao đã biết trước là anh Nam chỉ là một chiếc bóng trong tao,
một chiếc bóng mờ ảo, cuộc tình không có đoạn kết thật là bi
thảm, có lẽ tao phải khuất phục xã hội nàỵ
ánh chiều chiếu sáng đôi mắt Dung, trên gương mặt sầu thảm An
nhìn bạn thấy Dung đẹp lạ lùng trong phút bi thương. |
|