Mùi thơm cải xào từ chảo dâng lên ngạt ngàọ
Nam đứng cạnh ghế Dung đang ngồi, tươi cười nhìn Dung:
- Hôm nay anh trổ tài cho em xem nhé!
Dung yên lặng ngồi nhìn, gian phòng Nam hôm nay lại tăng cường
thêm một chiếc hỏa lò và một cái chảọ Nam nói:
- Ngày xưa khi còn ở Hồ Nam, mỗi khi có khách đến là anh phải
đích thân ra tay xào nấu, em biết không làm bếp cũng là một
nghệ thuật chớ phải chơi đâu!
Dung vẫn ngồi yên lặng, hồn để đâu đâu, Nam đến cạnh tì tay
vào thành ghế, hôn nhẹ lên gáy Dung:
- Em nghĩ gì thế?
Dung chợt tỉnh quay sang nhìn Nam cười:
- Anh không hối hận khi muốn cưới em saỏ
- Tại saỏ
- Vì em việc gì cũng không biết, nấu cơm, làm bếp, giặt cả cái
khăn tay cũng không biết, cưới em anh chỉ có một người vợ vô
dụng thôi!
- Sao cũng được, anh sẵn sàng hầu hạ em, anh rất sung sướng
khi được hầu hạ người vợ bé bỏng yêu quý nàỵ
Dung cùng cười nhưng lại thở dài:
- Anh phải tính cho sớm, càng sớm càng hay, em sợ mẹ đổi ý quá!
- Em đừng lo, anh đã mướn xong nhà, bây giờ chỉ còn mua đồ đạc,
may quần áo và làm giấy hôn thú nữa là đủ.
- Giản dị như vậy saỏ
Nam xúc cải ra đĩa, đặt lên bàn nhìn Dung:
- Em làm sao vậỷ
Dung lờ đờ nhìn Nam:
- Em không được khoẻ lắm, anh Nam, anh hứa đối xử với em tử tế
nhé, em đã vì anh mà vứt bỏ tất cả, tình yêu cha mẹ, chị em,
cũng như dư luận xã hội, khi kết hôn với anh rồi em sẽ chỉ còn
anh mà thôi!
Nam nâng gương mặt Dung lên cao, nhìn vào đôi mắt long lanh lệ
và nét gượng cười trên môi một cách tội nghiệp, chàng vẫn
không tưởng rằng Dung lại là của chàng. Nam không hiểu tại sao
Dung có thể vì mình mà vứt bỏ tất cả, sự can đảm của Dung
khiến chàng cảm động vô cùng. Nam ôm chặt lấy Dung hôn nồng
nàn lên mặt nàng, lên tóc nàng.
- Dung, hãy tin tưởng anh, anh yêu em, yêu điên cuồng.
Dung nằm gọn trong lòng Nam như con dê con trong lòng mẹ, Nam
có thể nghe rõ cả nhịp tim đập trong lòng Dung với những hơi
thở nhẹ nhàng ấm áp. Một lúc sau, Dung xô nhẹ Nam ra, sửa soạn
lại mái tóc:
- Để em đến thưởng thức tài nấu ăn của anh.
Cả hai đến dùng cơm, Dung lặng nhìn Nam cườị
- Em cười cái gì?
- Anh làm được nhiều việc của các cộ
Nam cười:
- Khi kết hôn xong, em muốn anh làm gì, anh cũng sẵn sàng cả.
Họ lại cùng yên lặng dùng cơm, bỗng nhiên Dung chau mày:
- Sao bỗng dưng em thấy hồi hộp quá, không biết có việc gì xảy
ra không?
Nam trấn an:
- Đừng sợ, tất cả đều sẵn sàng rồi, khoảng hai giờ chiều nay,
em họ anh và một người bạn thân sẽ từ Đài Nam đến, phụ việc
hôn nhân cho chúng mình.
- Có phải anh La á Văn mà anh thường nói đến hay không?
- Phảị
La á Văn là học trò cũ của Nam khi còn ở Đại Lục, đến Đài Loan
gặp lúc Văn đau phổi nặng, nhờ Nam giúp đỡ thuốc thang, ngoài
ra còn cho thêm tiền Văn để học nốt chương trình đại học, vì
thế đối với Nam, Văn hết sức nể vì.
- Em họ anh tên chỉ
- Khang Bình.
- Thôi được chúng ta hãy sửa soạn đón họ.
- Thằng Bình có viết thơ đến hỏi thăm chị dâu nó đấy!
- Là ai vậỷ
- Là em chớ còn ai nữạ
Dung nghe nói thẹn đỏ cả mặt.
Ăn cơm xong, cả hai bàn tính chương trình hôn lễ, Dung nói:
- Có lẽ ba mẹ em sẽ không đến dự, nhưng em còn ở tuổi vị thành
niên phải có chữ ký của cha, chắc có lẽ người sẽ chịu ký.
- Cha đã đồng ý cho chúng ta kết hôn, thì có lẽ người sẽ không
làm khó dễ làm gì.
Dung nhìn ra ngoài trời, nàng bỗng buồn bã:
- Mắt bên mặt em bỗng nhiên giựt, không hiểu điềm gì nữa đâỷ
- Mắt trái là điềm phát tài, mắt phải là điềm xuị
Nam nói xong gạt đi:
- Ồ, hơi đâu mà tin dị đoan, làm gì có chuyện đó.
Tuy nói thế nhưng lòng chàng cũng bắt đầu thấy lọ
Đến hai giờ, quả nhiên Bình và Văn đến. Bình hãy còn trẻ
khoảng hai mươi ngoài, đẹp trai nhưng hay mắc cở. Văn lớn hơn,
khoảng ba mươi ngoài, có dáng dấp trí thức. Cả hai chăm chú
nhìn Dung khiến nàng đỏ mặt vì thẹn.
- Không ngờ chị lại trẻ thế! - Văn nóị
Dung thẹn thùng, trong khi Nam cảm thấy không yên tâm. Tất cả
bắt đầu soạn thảo chương trình hôn lễ, Dung thấy trong lòng
không được yên ổn, ngồi một chút nàng vội cáo từ ra về, ra
khỏi phòng Nam, nhìn đám mây đen trên nền trời kéo đến, nàng
bỗng có cảm giác, định mệnh đời ta đó chăng? Rồi lại xua đuổi,
mong trời phật hãy cứu thoát con, đừng để vận mạng con như thế
nhé trời!
Về đến nhà, vẫn không có việc gì xảy ra, bà Giang để mặc Dung
muốn làm gì thì làm, trong khi ông Giang chỉ biết thở dài, chỉ
có Nhược cho Dung biết vừa có An và Vân đến tạm biệt Dung để
đến Đài Nam ghi tên vào đại học.
- Lại mất thêm hai đứa bạn thân, ta thật cô độc. - Dung nghĩ
thầm.
Nửa tháng vùn vụt trôi qua trong yên lặng. ông Giang bắt đầu
viết sách trở lại, bà Giang thì tối ngày đi xóm, khi ở nhà thì
lại lầm lì không nói năng gì cả, rốt cuộc chỉ có Dung là tự do
hơn hết, không ai buồn để ý đến việc làm của nàng nữa, suốt
ngày hình như Dung ở nhà Nam. Nàng đến đó chuyện trò cùng Nam,
Bình và Văn. Bình thì suốt ngày cứ gọi đùa Dung là chị dâu,
khiến nàng cũng thấy thẹn, chỉ có ở nơi này, nàng mới tìm được
nguồn vui tự nhiên mà thôị
Một hôm, khi từ nhà Nam trở về, nàng đã thấy bà Giang đứng đợi
nàng.
- Dung! - Bà Giang hét tọ
Dung chạy đến, nàng cảm thấy không yên:
- Thưa mẹ tụi con đã định ngày mười lăm tháng chín này cử hành
hôn lễ.
Bà Giang lạnh lùng nhìn Dung:
- Hãy dời lại ngày khác, tao không cho phép tụi bây kết hôn.
Dung hoảng hốt nhìn mẹ, nàng lắp bắp:
- Nhưng cha con đã đồng ý cho chúng con kết hôn rồi mà mẹ.
- Mầy muốn cử hành hôn lễ cứ tự nhiên cử hành. Nhưng cha mẹ sẽ
không ký tên trong hôn thú. Muốn tự do kết hôn thì đợi đến hai
mươi tuổi đi, tao sẽ không ngăn cản gì cả ... Đợi thêm một năm
nữa, đâu có lâủ
Dung nhìn mẹ, nàng nghĩ rằng khó có thể làm mẹ đổi ý, đúng
vậy, đợi thêm một năm nào có bao lâu đâủ Nhưng biết đâu đến
lúc đó, mẹ lại dùng cách khác ngăn chận thì saỏ Dung biết rằng
khó có thể cải lời mẹ, vội đi ra khỏi phòng.
Khi Dung mang tin chẳng lành đến cho Nam, thì chàng vừa đi dạy
xong, nàng đành mang chuyện nói cho Văn biết, Văn yên lặng suy
nghĩ một lúc đoạn nhìn Dung nói:
- Chị Dung, tôi có cảm giác như là chị sẽ không bao giờ thuộc
về Nam.
Dung nhìn lại Văn, nàng biết là Văn nói thật.
- Chị nghĩ có phải không? Một năm nữa mẹ chị lại tìm kế khác
để chia lìa chị với anh Nam, theo tôi thì ... - Văn thở dài -
chị với anh Nam chỉ có tình với nhau chớ không thể nên duyên
chồng vợ, số mệnh có lẽ đã an bài, chị nghĩ có đúng không?
Dung yên lặng suy nghĩ, Văn lại tiếp:
- Nếu anh chị chưa kết hôn, tôi phải trở về Đài Nam mới được.
Ngừng một chút Văn lại nói:
- Theo chị không biết sao, chớ nếu là tôi, tôi đã bỏ cuộc rồi!
- Anh nói thế là saỏ
- Vết thương đã sâu rồi, bây giờ kéo dài thêm chỉ khiến nó
loét ra thôi chớ ích lợi gì.
Văn nhìn Dung:
- Chị vẫn hy vọng được kết hợp cùng anh Nam, chớ tôi thấy vô
vọng quá.
Ngày tháng trôi qua, Dung càng lúc càng thấy tuyệt vọng. Thái
độ bà Giang thay đổi nhanh chóng, bà bỗng trở nên chìu chuộng
Dung hơn, đem tất cả tình mẹ ra vây phủ quanh nàng và không
bao giờ nhắc đến tên Nam. Bà lại bám sát lấy nàng, khiến việc
đến thăm Nam trở thành khó khăn hơn. Đã đôi lần nàng thầm lén
đến gặp Nam nhưng Dung vẫn không nguôi nỗi nhớ.
Bà Giang lại đưa ra thêm một quyết định mới, kể từ đây cho đến
khi Dung đủ hai mươi tuổi, cấm hẳn nàng không được gặp Nam
bằng không bà sẽ đưa Nam ra tòa về tội dụ dỗ gái vị thành
niên. Dung đành khuất phục, chịu đựng những ngày tháng dài
trôi qua trong sự khổ đaụ Tháng ngày dài khiến Dung quên đi
nỗi buồn, nhưng niềm thù hận mẹ dâng lên trong lòng nàng. Bà
Giang không phải không biết đến, tuy nhiên, vì hạnh phúc của
con, vì tương lai của con, bà không thể để cho Nam dễ dàng kéo
Dung vào chỗ chết. Bà chua xót vô cùng khi bắt gặp những tia
nhìn đầy hận thù của Dung. Con như một đóa hoa vừa hé nụ, mẹ
không thể để con cáo già xé nát tả tơi, con đừng tưởng rằng
trên đời chỉ có tình yêu, mà còn những cái khác nữạ Mẹ cũng vì
tình yêu mà lấy cha con, một anh học trò khố rách áo ôm, hai
mươi mấy năm trời chung sống, mẹ phải chạy từng bữa cơm, cuộc
đời nào có sung sướng gì đâủ Con nào có thấy gì đâủ Một mai
kia khi đã có gia đình, nghĩ lại bây giờ con sẽ thấy lời mẹ là
đúng!
Mỗi lần nghe bà Giang nói thế, Dung nào có chịu nghe đâu, nàng
chỉ nghĩ rằng:
- Thưa mẹ, trên đời này sự giàu nghèo nào có nghĩa gì đâủ Chỉ
có tình yêu mới đáng trọng hơn chứ?
Phải chỉ cần có tình yêu mà thôi, còn sự giàu nghèo, dư luận
xã hội, sự phỉ báng của bạn bè thân thích nào có ra gì đâủ Rồi
một ngày kia, khi cuộc tình đã dứt, sự nghèo khổ cô độc dằn
vặt lấy thân, lúc đó muốn nhảy ra cũng không còn kịp nữạ Bà
Giang không muốn nhìn thấy con mình xa hố. Nhưng muốn cứu con,
con nào biết đâu, mẹ chỉ được đáp lại bằng sự thù hận của con.
Thôi thì đành vậy, vì hạnh phúc của con mẹ sẵn sàng chịu đựng,
sẵn sàng hy sinh, còn hơn để nhìn con đau khổ.
Trước mặt mọi người, bà Giang có vẻ lạnh lùng, nhưng nào có ai
hay, tim bà đang rỉ máụ Để cứu lấy đời Dung, ta không còn lựa
chọn được nữa, chỉ mong rằng sau này khi đã thành người, con
sẽ hiểu được lòng mẹ.
Vì vậy, mỗi lần thấy Dung với đôi mắt hận thù, bà Giang tảng
lờ như không hay biết, cũng có lúc bà muốn buông trôi để mặc
Dung, nhưng rồi bà vẫn không làm như vậy được. Mười mấy ngày
lặng lẽ trôi qua, bà Giang như già đi mấy tuổị
Trong khi Dung càng lúc càng đau khổ trong tuyệt vọng, biếng
nói biếng cười, nàng chỉ còn hận thù mà thôị Mỗi ngày ngồi tựa
ghế nhìn ra khung cửa cả giờ, nàng không thiết làm việc gì
nữa, như chim non giam lỏng trong lồng.
Mấy hôm sau, Dung bỗng phát giác ra vẻ nhộn nhịp khác thường
trong nhà. Nhữnh anh sinh viên của cha bỗng ra vào nhộn nhịp
nhà nàng.
Nhược và Lân bị lôi cuốn vào đám đông, đánh bạc, đùa giỡn, rủ
nhau đi ciné ... làm cho không khí sôi động lên. Dung biết ý
mẹ nhưng nàng vẫn lạnh lùng, mẹ chỉ làm vô ích mà thôi, con
không mắc mưu của mẹ đâụ
Nhưng rồi chẳng bao lâu, Dung lại bị làn sóng trẻ lôi cuốn
nàng gia nhập vào những cuộc vui, cười cợt, đùa giỡn, nhảy
nhót ... Dung mang tâm trạng một kẻ liều lĩnh, phó mặc định
mệnh, nàng mặc sức đùa vuị Nếu không lấy được Nam thì mặc kệ,
lấy thằng nào cũng được cả! Những cuộc vui trác táng kéo dài,
nhưng khi thức giấc nửa đêm, Dung vẫn thấy nhớ Nam lạ lùng.
Anh Nam! anh Nam! Rồi Dung tìm quên lãng trong những cuộc truy
hoan với những người bạn trẻ, tình yêu không thể sống dai
trong cuộc vui, bằng chứng hiển nhiên là cậu của Dung, sau lần
tự tử vì tình đã quên lãng một cách nhanh chóng chuyện cũ.
Dung như bị bao vây tám mặt bởi những gương mặt trẻ tuổi, lời
khuyên phục tùng cha mẹ của bà dì cổ lỗ xĩ hay sự phê phán của
bạn cha nàng. Tuổi tác quá cách biệt, khó lòng tìm được hạnh
phúc lâu dàị
Hai tháng dài trôi qua, một hôm Nam bỗng nhận được thơ Dung:
"Anh Nam,
Mẹ lúc nào cũng bám sát lấy em, vì vậy chỉ có thể lén viết
được bức thơ này cho anh mà thôị Lúc ba giờ chiều mai, tại
quán cà phê cạnh rạp Bửu Cung, em sẽ cố gắng tách khỏi bạn bè
đến gặp anh tại đấỵ Em rất mong mỏi gặp anh.
Yêu anh nhiều,
Dung" |
|