Dung lấy lồng bàn đậy lên những thức ăn trên
bàn, bây giờ đã sáu giờ hai mươi lăm phút mà Duy vẫn chưa về.
- Dèn nhà đã thắp sáng, Dung bồn chồn trong dạ không yên, nàng
bước ra vườn hoa đứng đợi, những cánh hoa phù dung đã úa tàn
vung vãi nằm trên mặt đất. Màn đêm đang bắt đầu rơi xuống,
Dung đánh một vòng quanh vườn, rồi lại nhìn vào đồng hồ, Dung
bực dọc, lúc nào cũng vậy cả, năm giờ bắt đầu tan sở mà mãi
đến sáu giờ Duy vẫn chưa chịu về, để Dung phải đợi chờ cơm
canh nguội lạnh.
Trở về phòng, Dung lấy tờ báo buổi sáng ra ngồi đọc, nàng coi
cả những mục quảng cáo rao vặt, vết phỏng chiên cá ngày hôm
qua nay đã phồng nước, rờ nhẹ Dung thấy hơi đau, việc cơm nước
coi vậy chớ không phải dễ, đã nửa năm nay Dung nào biết làm
cơm đâủ Nhưng cũng nhờ Duy khá dễ dãi, làm cái gì thì ăn cái
nấy, chớ không đòi hỏi chê bai nên cũng tạm được, nàng cảm
thấy thật là chán ngắt cái nghề nội trợ như thế nàỵ
Bây giờ là bảy giờ rồi Duy vẫn chưa về, đêm về đông trời thật
đen kịt và mau tối vô cùng. Dung tựa lưng vào ghế lẩm bẩm:
- Chắc lại bị các bạn đồng nghiệp rủ đi chơi nữa rồi, giờ này
mà chưa chịu về, thật là vô lý! - Dung lại bực tức - Mấy ông
đàn ông, ông nào cũng vậy cả, lúc chưa cưới thì ở suốt bên
mình cả ngày, bây giờ thì lại bỏ mặc mình, cứ lo đi chơi mãi,
thật là khốn nạn, để người ta đợi cơm chết đi được.
Bên ngoài gió lộng, bóng cây bên vườn xì xào theo tiếng gió,
hình ảnh thật thê lương. Dung đứng dậy, gài lại cửa, nhìn ra
vườn, nàng hối hận sao lại chọn một căn nhà như vầy, để bây
giờ phải phập phồng. Gió lại nổi lên, những bóng cây trong
vườn nghiêng ngả tạo một âm thanh khiếp đảm khiến Dung phải
rùng mình. Vội mặc thêm chiếc áo, nàng đến bên kệ sách chọn
quyển - Dường thi ra xem, những nổi sốt ruột đợi chờ khiến
Dung không thể coi được, nàng bực tức:
- Lập gia đình thật là không ích lợi gì cả. Mình từ bàn học bị
đẩy vào nhà bếp, bây giờ lại phải đợi chờ, thật là chán. Anh
Duy là một thằng đàn ông vô tích sự, bỏ mặc vợ nhà, chỉ lo thú
vui riêng tư mà thôị
Bỗng nhiên Dung lại nghĩ:
- Nếu ta lấy người khác không phải Duy thì saỏ
Hình bóng của Nam lại hiện ra trong tâm hồn Dung, hình ảnh
thật rõ ràng với vẻ hiền hòa, tư lự cố hữụ Sực nhớ ra, Dung
vội vã xua đuổi những ý tưởng đó, nàng tưởng đến đó nàng lẩm
bẩm:
- Không thể được, ta không thể mãi nghĩ đến Nam, anh Duy rất
tốt với ta, chẳng qua ảnh hay vô tình một chút mà thôi!
Dung đứng lại nhìn bàn ăn, hôm nay muốn cho chồng một ngạc
nhiên lớn, Dung đã cố gắng học được cách xào món "thịt bò dầu
hào" cho chàng thưởng thức, món này phải ăn lúc thật nóng mới
ngon, nhưng Dung lại thở dài, bây giờ đã nguội lạnh rồi!
Dung vẫn đợi mãi dù biết rằng không còn hy vọng Duy về dùng
cơm tối với nàng nữạ Nàng muốn Duy phải nhìn thấy để hối hận
về việc làm của chàng. Dung ngồi, hai tay ôm lấy gối, lắng
nghe tiếng reo bên ngoài song, tiếng xì xào to nhất do cây phù
dung cao lớn bị gió thổi tạo nên, bóng cây in hình trên cửa
kính cho Dung biết bên ngoài trăng rất sáng, nàng bỗng nghĩ
đến câu thơ Nam đã viết ... "Tiếng dế kêu vẳng trong lòng đất,
trúc mọc bên ngoài rượu một bầu, thịt một đĩa, để mặc trăng
thanh đùa cùng hoa, để mặc gió đêm đùa trên lá ..." những hình
ảnh đẹp tuyệt vời đó khiến Dung cũng tưởng ra được bức tranh
đẹp, nơi có Dung và Nam cùng chuốc lấy rượu, sống trong cảnh
thơ mộng tình yêụ ... Dung mơ màng nghĩ ngợi, bỗng nhiên bóng
đêm xuất hiện bên ngoài cửa kính, hình như có tiếng gọi cửa
vang lên, Dung giật mình nhảy xuống thì ra là tiếng động của
con mèọ
Vừa hoàn hồn, Dung bỗng nghe tiếng xe đạp quen thuộc, Duy đã
về, sau tiếng chuông là tiếng gọi của Duy:
- Dung ơi!
Dung chạy ra mở cửa rào, Duy đang tựa bên xe nhìn nàng cười:
- Cho anh xin lỗi mình nhé, thằng Châu nó cứ nằng nặc kéo đi
ăn thịt dê với nó khiến anh phải về trễ.
Dung lẳng lặng không nói đi vào nhà, Duy theo sau nhìn thấy
bàn cơm trên bàn, Duy hỏi:
- Sao giờ này mà em còn chưa chịu ăn cơm?
Dung không đáp, lẳng lặng dở lấy lồng bàn xới chén cơm nguội
ra ăn. Duy cảm thấy bất mãn, chàng đến cạnh nàng cười gượng:
- Em lại giận anh rồi saỏ Làm đàn ông những việc như vậy saỏ
Em xem, anh đã ăn vội cho xong là chạy ngay về đây nàỵ Em hiểu
cho anh chứ?
Dung vẫn không đáp, và những hạt cơm nguội lạnh vào miệng,
không mùi không vị, món thịt bò dầu hào cũng thế. Thời tiết
đang lạnh lẽo thế này mà lại ăn những thức ăn như vầy, thì
cũng như bỏ đá vào miệng. Nghĩ đến món ăn đặc biệt dành cho
Duy, Dung bổng thấy tưng tức, nước mắt muốn trào ra mi, Duy
ngồi xuống cạnh Dung, nhìn mắt ngấn lệ của vợ, chàng vội vỗ
về:
- Làm gì em phải giận anh đến thế, đâu có gì đâủ
Phải rồi đâu có gì đâủ Cứ lo cùng bạn no say bên ngoài, để vợ
lạnh lẽo ở nhà, ngay cả con mèo cũng làm cho mình lo sợ, lại
ăn cơm nguội, thế vẫn chưa hài lòng saỏ Hai giọt nước mắt lại
nhiễu xuống chén.
Duy nâng nhẹ cằm Dung lên, gượng cười xin lỗi, chàng vẫn thắc
mắc việc mình về trễ có một hai tiếng đồng hồ có gì là quan
trọng đâu mà Dung lại giận? Mặc dù biết rằng bản tính người
đàn bà nhạy cảm và yếu đuối, nhưng không phải vì vậy mà đàn
ông phải chịu vứt cả bạn bè. Dù sao đi nữa nhìn Dung khóc,
chàng cũng không khỏi mềm lòng:
- Thôi được rồi, đừng khóc nữa, từ rày trở đi, xong việc anh
trở về ngaỵ
Dung quay mặt đi lau nước mắt, nghĩ đến mình ưa khóc, Dung
bỗng thấy thẹn vô cùng, sực nhớ nàng chìa tay hỏi chồng:
- Còn thuốc đâu có mua cho em chăng?
- Thuốc? Thuốc gì? - Duy ngạc nhiên.
- Thuốc bỏng mà hồi sáng em đã dặn anh mua giùm đó. - Dung bực
tức biết chồng lại quên.
- Ơ, ơ, lại quên nữa rồi! - Duy gãi đầu nóị
- Còn trà? - Dung hỏị
- Cũng quên luôn rồi, xin lỗi em, mai anh sẽ mua ngaỵ Hôm nay
việc nhiều quá, lúc tan sở lại bị thằng Châu kéo đi ăn, rồi
chạy nhanh về nhà nên quên mất, thôi mai nhé, mai anh sẽ mua
ngaỵ
Hứ! Duy thì lúc nào cũng vô tâm, cái gì nói xong là lại quên,
không chịu để ý chút nào hết! Nếu gặp trường hợp của Nam, thì
sẽ không bao giờ như vậy được. Còn nhớ lúc xưa bị cảm, Nam đã
mua thuốc ngay cho nàng. Dung bực tức nói:
- Thôi không cần nữa, mai em sẽ lên chợ muạ
Duy nắm lấy vai Dung:
- Thôi mà giận anh hay saỏ
Dung lạnh lùng:
- Em không giận ai cả.
Nàng mang chén dĩa dọn ra sau, rửa xong quay lại, nhìn thấy
Duy đang đứng trực ở cửa bếp, Dung bỏ mặc đi thẳng vào phòng,
Duy vội níu Dung lại ôm vào lòng.
Nàng chống trả không chịu, Duy hôn đại lên môi khiến Dung phải
khuất phục, Duy nhìn thẳng vào đôi mắt Dung tươi cười:
- Thôi mà anh đã biết lỗi rồi mà, còn giận anh saỏ
Dung tựa đầu vào vai Duy, nghịch những chiếc nút trên áo
chàng, nàng bỗng nói:
- Ủa, áo anh sao đứt hết một nút rồỉ Cái nút đâủ
- Anh cũng không biết.
- Anh thật là vô ý!
- Bây giờ hết giận anh chưả - Duy hỏị
- Còn phải hỏi, để em ở nhà một mình, con mèo làm em sợ thấy
mồ.
Duy cười vang, Dung dậm chân:
- Cười nữa hả, có gì mà cườỉ
Duy nhìn Dung, con bé này nhát thật, chàng thấy thương hại
Dung vô cùng.
- Từ rày về sau anh sẽ không về tối quá nữa nhé!
Tuy đã hứa với Dung là không để vợ chờ, nhưng rồi tánh nào tật
nấy chàng vẫn về khuyạ Vì tự ái và với sự trêu chọc của bạn bè
trong mỗi lần chuông sở reo vang. Duy sợ nhất là câu: Rồi à!
Thằng Duy nó phải về cho vợ ấp rồi đó, khiến Duy càng ngày
càng về khuyạ
Duy làm sao hiểu được bản tánh nhỏ hẹp của người đàn bà, chàng
muốn Dung cũng phải quảng đại dễ tha thứ như chàng, chàng cho
rằng xã hội bao quát chớ nào có phải vỏn vẹn trong mái nhà
không đâủ
Sau một năm kết hôn, Dung mới khám phá ra được là cuộc sống
hôn nhân không đẹp như mộng tưởng, phải đối phó với nhiều vần
đề mà thuở chưa chồng chưa nghĩ đến như sự khó nhọc, quán
xuyến gia đình, vấn đề tiền bạc, phải chi thu thế nào cho suốt
tháng không thiếu hụt.
Riêng việc chi thu không, nếu muốn không thiếu hụt, thì phải
có sự hợp tác giữa hai vợ chồng, như vậy mới mong tạo được cán
cân quân bình, đằng này Duy lại xài tiền không tính toán, khi
nào hứng muốn xài bao nhiêu thì xài, mãi đến khi cạn tiền lại
trách Dung.
- Em xài tiền sao không có chừng mực, để bây giờ hết trơn vậỷ
Nhưng nếu Dung hạn chế việc tiêu xài của chồng, thì Duy lại
la:
- Em không để cho có chút mặt mũi nào cả, tiền trong túi không
có rồi đi chơi với aỉ
Nhiều khi quá bực tức, Dung đã giao trọn tiền cho Duy, muốn
làm sao thì làm, nhưng Duy không chịu chàng bảo:
- Em làm bộ trưởng kinh tài trong nhà, em phải giữ tiền chứ.
Rốt cuộc rồi nàng phải chịu, gia đình bắt đầu xào xáo, Dung
thấy mình khó hiểu nổi Duy, vì Duy cứ mãi lo lắng cho bạn bè,
bạn bè thiếu hụt chàng lại tìm cách cứu giúp, trong khi Dung
bị bịnh trên giường Duy lại thờ ơ không nhớ đến. Tuy nhiên,
Duy lại hay ghen vô cùng, còn nhớ có một lần người bạn trai cũ
đã gửi thư đến cho Dung, một bức thư thăm hỏi nhưng lời lẽ có
vẻ quá chăm sóc khiến Duy phải điên tiết lên, chàng hạch hỏi
Dung đủ điều, bắt Dung phải khai thật xem có viết thư qua lại
với anh chàng kia hay không? Khiến Dung giận dỗi bỏ suốt một
ngày cơm, Duy phải đến năn nỉ:
- Vì anh quá yêu em, không muốn em thuộc về một người nào khác
ngoài anh, nên anh mới làm thế chớ bộ, thôi mà tha thứ cho anh
đi nhé.
Nhìn vẻ mặt khù khờ của Duy, Dung cũng thấy tội nghiệp không
nỡ giận nữa, nhiều khi nhìn Duy, Dung đã nói:
- Anh Duy, Anh là người thật mâu thuẫn, anh đã chú ý từng chi
tiết nhỏ nhặt để anh ghen, nhưng tại sao em bệnh, anh lại phó
mặc không chú ý đến như vậy, đó đâu phải là anh yêu em đâủ
Nhiều khi em tưởng anh chỉ muốn độc chiếm lấy em, chớ không
còn là yêu em nữạ
- Không, em đừng nghĩ thế Dung, anh yêu em nhưng tại bản tánh
vô tâm, khiến em đã hiểu lầm anh. - Duy nói như muốn khóc -
Qúa yêu em nên anh mới ghen tức bạn trai em, sợ một ngày nào
đó mất em làm sao anh sống được.
- Vậy từ nay anh phải chăm sóc em một tí chớ! - Dung nũng nịụ
- Rồi, nhất định từ hôm naỵ
Duy tươi cười nhưng rồi vẫn quên bẵng lời hứạ Những đám mây
đen bắt đầu đe dọa hạnh phúc của Dung. Nàng bắt đầu ý thức
được rằng điều quan trọng trong cuộc sống lứa đôi đó là sự hòa
hợp và điều ràng buộc tình cảm hai người, là nghị lực và sự
nhẫn nạị
An và Vân vừa tốt nghiệp đại học xong, cả hai lại trở về Đài
Bắc sinh sống, và ngày một tây tháng bảy này là ngày cử hành
hôn lễ giữa An và một giảng sư trẻ tuổị Cô phù dâu cũng lại là
Vân, nhận được thiệp mời Dung vội vã mang quà cưới đến gặp An,
bạn bè gặp nhau mừng mừng tủi tủi, An đang thử áo cưới, Vân
đứng cạnh nói:
- Năm ngoái tao phù dâu cho Dung, năm nay cho mày, không biết
sang năm lại cho ai nữa, tụi bây ai cũng trở thành cô dâu hết,
chỉ có tao là làm phù dâu mãi mà thôị
Dung cười ngạo:
- Rồi à, con bé lại động cỡn nữa rồị
Trong khi An vỗ vai Vân:
- Đừng gấp mà, anh chàng Lâm của mày đang du học còn chờ đợi
mày đó.
- Hứ, hắn khôn, bỏ tao lại trong nước, qua Mỹ du học, tòa đại
sứ Mỹ lại không cho tao qua, bắt tao phải đợi hắn để trở thành
gái già hay saỏ - Vân tru tréo - Mấy cái tên đàn ông ích kỷ
lắm, bắt thiên hạ đợi mình không hà?
Dung tán thành:
- Đúng vậy, đàn ông thật ích kỷ.
An phản đối:
- Dung, mày không có quyền nói thế, anh Duy của mày không hoàn
toàn hay saỏ Đẹp trai, học giỏi, hiền hậu, lại có tư cách mày
còn muốn gì nữả
- Nhưng mà cuộc sống lứa đôi đâu hoàn toàn lệ thuộc những điều
đó đâu, mà còn những cái khác nữạ - Dung đáp.
- Có phải mày muốn nói đến tình yêu hay không? Mầy cũng đã
từng bảo mầy yêu Duy kia mà!
- Không hẳn là tình yêu, cuộc sống lứa đôi phức tạp hơn nhiều,
một ngày kia mày sẽ biết. - Dung đáp.
Vân nhìn Dung nói:
- Dung, tao khuyên mày đừng sống cho ảo tưởng quá nhiều, đừng
đòi hỏi sự toàn bích như ý muốn của người chồng. Anh Duy phải
có những tư tưởng độc lập và cá tính riêng của ảnh nữa chứ,
đừng bắt ảnh phải như ý mày tưởng, đâu có được.
Dung cười:
- Tao công nhận mày nói đúng, nhưng nếu ngược lại ảnh đòi hỏi
tao phải như ý ảnh thì saỏ
- Thì mày phải trình bày cho Duy biết, nhưng tao không tin như
vậy, tao nghĩ chỉ tại mày mà thôị
An đùa Vân:
- Vân ơi, bộ mày muốn trở thành nhà nghiên cứu về cuộc sống
hôn nhân hay sao mà biết rõ vậỷ
- Hứ, bộ tụi bây tưởng tao bê bối lắm hả, tao cũng biết nhiều
lắm chứ bộ.
Vân lấy viết phác họa dáng nghiêng của Dung, trong khi Dung
nhìn An ghẹo:
- Vậy mà lúc trước con An nó nói là nó sẽ vĩnh viễn không còn
yêu ai, bây giờ rốt cuộc cũng bị người xỏ mũị
Vân vội đính chính giùm bạn:
- Bộ mày tưởng con An nó dễ xỏ mũi lắm saỏ Lúc học đại học nó
có nhân tình hàng tá, sau cùng chỉ có ông giảng sư này đeo
đuổi lắm nó mới chịu đấy chứ. Tao thấy rõ rồi, thời gian là
một liều thuốc hay, mày xem nó đã xóa mờ đi nỗi đau của con An
với thằng Từ, cũng như nỗi đau của mày với Khang ... |
|