Bây giờ nghĩ lại, cũng cảnh trăng sáng như
thế này nhưng Dung đã thuộc về một người khác. Không biết bây
giờ Nam ở đâu, có còn ngắm trăng nữa hay không? Dung thầm nghĩ:
Có lẽ Nam giận mình lắm. Nhưng rồi lại nghĩ: Biết đâu Nam
chẳng còn yêu mình? Anh Nam, anh hãy tha thứ cho em.
Tiếng Duy từ phòng tắm vọng ra:
- Anh quên lấy quần áo lót rồi, em làm ơn lấy dùm cho anh đị
Dung giựt mình tỉnh giấc, tự mắng mình: Sao cứ nghĩ đến Nam
mãi vậy, từ nay không được thế nữa nhé, anh Duy quá tốt với ta,
ta không thể làm chàng đau khổ được, ta phải đóng trọn vai trò
vợ hiền. Dung quay sang tưởng tượng hình ảnh Duy đang tắm,
nàng đỏ cả mặt.
- Em không biết đâu ai biểu anh quên làm chi!
- Nếu em không lấy, anh sẽ ở trần đi vào phòng cho em xem. -
Tiếng Duy cười lớn.
- Tầm bậy hoàị
Dung vội vã chạy vào tìm áo quần cho Duy ngaỵ
Khi Dung thức giấc trời đã xế chiều, tiếng ngáy đều đều bên
cạnh của Duy, tạo một cảm giác lạ cho nàng, nhìn nét ngủ yên
của Duy, Dung bỗng ý thức được số mệnh đã định, vì trước Duy
đã có bao nhiêu chàng trai hội đủ điều kiện hơn Duy, nhưng tại
sao mình không chọn?
Còn nhớ khi Duy đến nhà lần thứ hai, trong nhà đang mở dạ hội,
trong khung cảnh sôi động với nhạc kích động, Duy được Dung
mời lên hát một bản, chàng nhận lời ngay và hát một bản cổ
nhạc, đó là bản "Nguyễn lang qui ":
" ... Nhân hội đạp thanh tiếng Nam Viên. Gió đưa tiếng ngựa
chạy, cánh mai no tròn, liễu ủ rũ, cánh bướm bay xa, hoa đọng
sương, cây cỏ bốc khói ... đôi én bay về đâu "
Tuy giọng hát của Duy không hay lắm, nhưng vẻ xa xưa véo von
của nó đã tạo ra những nét lạ lùng mới mẻ so với những bản
kích động ồn ào vừa mới trình diễn. Dung đã kích động vô cùng
khi nghe Duy hát.
Rồi một ngày chủ nhật sau đó, Duy từ ngoài đến với hai hộp
thức ăn picnic khiến Dung phải ngạc nhiên:
- Anh làm gì thế?
- Đến rủ em đi picnic, đi em! chúng ta đến Bích Đầm, anh biết
phía sau núi có cảnh đẹp lắm.
Bản tánh ngây ngô của Duy khiến Dung cảm thấy thinh thích,
nhất là sự bốc đồng, muốn đi là đến rủ ngay chớ không hẹn
trước như bao anh chàng khác. Nhiều khi Dung cứ tưởng Duy
không biết xã giao gì hết, dáng trân trân tráo tráo kia làm
Dung khó có thể từ chốị Duy hối thúc:
- Mặc chiếc áo ấm nhé, bên bờ sông gió lớn lắm đấỵ
Dung đành mặc áo vào, nàng cùng Duy đi, mà vẫn ngạc nhiên tại
sao mình lại dễ dãi như vậỵ Hôm ấy Duy đã đưa Dung ra phía sau
núi cạnh hồ Bích Đầm, hai người len lỏi theo hẻm núi khúc
khuyủ để đến mục tiêu, phong cảnh đẹp hiện ra trước mắt, chung
quanh các giải núi bao bọc lấy thung lũng, một con sông nhỏ
ngoằn ngoèo bên dưới, mặt nước trong như gương, những đám cỏ
non hai bên bờ tao vẻ tươi mát. Sự yên lặng lạ lùng như chưa
hề có người đặt chân đến khiến Dung phải buộc miệng khen đẹp,
nàng hỏi Duy:
- Sao anh biết được nơi đây mà dẫn em đến?
- Tại lúc trước khi học lớp dự bị sĩ quan, anh đã quen thuộc
nơi đâỵ
Dung ngồi xuống cỏ hỏi Duy:
- Nơi đây gọi là chi vậy anh?
Duy nhìn Dung cười:
- Gọi là "Thung lũng của người yêu"
Dung đỏ cả mặt, nhìn nụ cười quá quắt của Duy:
- Ai mà đặt cái tên kỳ cục như vậỷ
Duy lại cười:
- Chính anh đó, anh mới đặt cách đây chưa đầy nửa phút.
Cả hai cùng cười, tiếng cười của Duy trong suốt và lanh lảnh,
chứng tỏ chàng là một người giàu sinh lực, tiếng cười làm Dung
vui lây, mọi ưu phiền đều tan hết. Trong suốt cuộc chơi, Dung
đã không hề nghĩ đến Nam, đây là lần đầu tiên của suốt một năm
dài phiền muộn.
Từ đó trở về sau, Duy trở nên khách thường trực của gia đình
Dung, vẻ ngây ngô nhưng nhiệt tình của chàng đã hạ không biết
bao nhiêu đối thủ.
Lân có óc hài hước gọi Duy là anh chàng "bất chấp mưa gió", vì
từ khi đeo đuổi theo Dung đến giờ, không hôm nào là Duy không
đến dầu cho mưa gió bão bùng thế nào đi nữạ Dung còn nhớ có
một lần, gặp cơn bão lớn, nhà đổ cây ngã, bầu trời thật u ám,
mọi người đều đóng kín cảũ cửa, Nhược đã cười đùa:
- Hôm nay nhất định ông "bất chấp mưa gió" sẽ không dám đến
đây nữa đâụ
Lân nói:
- Nếu ông ta đến, mình sẽ gọi là ông khùng, chớ không còn danh
từ nào xứng đáng hơn nữạ
Đang lúc cười đùa thì tiếng chuông cửa reo vang, phải khó khăn
lắm mới mở được cửa, anh chàng Duy giống như con gà chết nước
lót tót bước vào, khiến Dung cũng phải ngạc nhiên, trong khi
Duy thản nhiên cười chào tất cả mọi ngườị
Cũng kể từ đó hình ảnh của Duy chiếm ngự tim Dung, tất cả
những chàng trai khác đều bị Duy hạ gục, cả hai bắt đầu cùng
đi dạo, cùng xuống phố. Dung còn nhớ một ngày, khi cùng Duy
ngồi trong quán cạnh bờ sông, Dung đã kể cho Duy nghe tất cả
cuộc tình của nàng với Nam, khi nói xong, nàng đã nhìn Duy
nói:
- Anh Duy, em biết anh yêu em, nhưng em mong rằng anh đừng đòi
hỏi ở em quá nhiều, vì em đã từng yêu, cũng như em đã được
yêu, nên em biết. Thú thật với anh là tình yêu của em đối với
anh chưa hơn được mối tình của em với Nam, vì thế nếu anh
không chịu được, anh có quyền rút luị
Lúc đó gương mặt của Duy trắng bệch ra, anh ta giận dữ nhìn
Dung nói:
- Anh không muốn em không hoàn toàn thuộc về anh!
- Thôi được anh muốn sao cũng được, vì nếu em không nói ra
chuyện cũ có nghĩa là em đã lường gạt anh, em không muốn thế,
anh biết không?
Duy cắn chặt răng:
- Tôi biết, tôi đã biết chuyện của em và Nam lâu rồi, nhưng
tôi không ngờ em yêu Nam đến thế, anh dù có em cũng bằng không
có, vì tim em đã trao cho người khác rồị
Hôm đó là ngày buồn nhất của cuộc tình Duy và Dung. Dung cảm
thấy đau khổ vô cùng, nhưng biết làm saỏ Suốt đêm Dung dật dờ
không ngủ được, mãi đến lúc trời mờ sáng, vừa chập chờn được
đôi chút thì Dung bỗng giật mình bị đánh thức, nàng mở mắt ra,
Duy hùng hổ như con bò mộng, với đôi mắt đỏ ngầu đứng nhìn
nàng. Dung ngạc nhiên:
- Tôi chưa thức mà sao anh dám vào phòng tôỉ
- Anh không cần biết, vì anh không thể chịu đựng được nữa, anh
yêu em. - Đôi mắt Duy ươn ướt - Anh quá yêu em, hãy để cho anh
một thời gian để bôi xóa hình bóng Nam trong tim em nhé.
Dung cảm động vô cùng, nàng gật đầu tán đồng, Duy nắm lấy tay
Dung:
- Em nhận lời anh nhé, để qua khỏi kỳ huấn luyện xong anh sẽ
cưới em.
Thế là Duy đã thắng, nàng đã nhận lời chàng. Từ đó gần cả năm
trời trôi qua, mỗi lần gặp lại Dung, câu đầu tiên của chàng
bao giờ cũng là:
- Em bây giờ chỉ còn yêu anh thôi chớ?
Mỗi khi nghe Dung kết luận: - Dĩ nhiên rồi - là chàng sung
sướng cười vang. Rồi một ngày một ngày trôi qua, Dung càng lúc
càng mơ hồ, không hiểu mình yêu Duy và Nam ai hơn ải Không làm
sao có thể phân biệt được, vì một người thì quá trầm lặng, một
người lại mang đầy sức sống vui tươi yêu đờị
Bây giờ gã con trai dễ thương này đã là chồng của Dung, đang
nằm bên cạnh nàng. Dung bỗng ngạc nhiên không hiểu tại sao
mình lại lấy Duy mà không là vợ của Nam? Nàng lại chăm chú
nhìn chồng, giấc ngủ vô tư lự như đứa trẻ thơ, Dung biết rằng
bây giờ nếu trời có sập đi nữa, chưa chắc là Duy đã thức. Đôi
chân mày rậm trên mắt, với chiếc miệng xinh xắn kia khiến Duy
dễ thương vô cùng nhất là khi nhìn chàng cười, nụ cười vô tư
lự làm saọ
Dung lại so sánh với Khang Nam, nét suy tư hằn trên trán như
một triết gia trầm ngâm, Nam lại ít khi cười, nhưng vẫn có vẻ
hấp dẫn lạ lùng.
Rồi sực nhớ ra, Dung bỗng giật mình: - Trời! mình lại nghĩ đến
Nam nữa rồi, không được, ta không được làm thế, trách gì Vân
ban sáng đã dặn dò mình.
Duy bỗng trở mình, miệng lép nhép điều gì không rõ. Bên ngoài
kẽ cửa sổ, ánh sáng dọi vào rất tỏ, Dung nhìn ra, thì ra là
ánh sáng của mặt trời chớ không là ánh trăng. Dung quay lại
nhìn Duy, nàng ngạc nhiên sao Duy có thể ngủ mê thế, miệng lại
lép nhép những gì, tính hiếu kỳ, Dung kề tai bên cạnh, những
sợi tóc chọc nhột mặt chàng, khiến Duy tỉnh giấc, mở to mắt ra
nhìn Dung, đoạn ôm chặt lấy vợ cười hỏi:
- Em dậy hồi nào thế?
- Em dậy lâu rồị - Dung đáp.
- Em thật tươi mát như sữa tươị - Duy vòng tay qua cổ vợ.
- Buông em ra, nhột quá. - Dung trốn lánh nhưng vẫn bị Duy ôm
lấỵ
- Cô vợ bé bỏng của tôi khoẻ chứ? - Duy hỏị
Lại cô vợ bé bỏng, danh từ Nam đã dùng với Dung, nàng vội đuổi
đi những điều đang nghĩ, tươi cười nhìn chồng:
- Vậy thì anh chồng bé xíu của tôi cũng khoẻ chứ?
Dung nhoài người lên giường hôn lấy chồng.
- Anh chồng con nít của tôi ơi!
Duy cũng ôm chặt Dung khiến nàng vội xô rạ
- Đừng, đừng làm em nhột!
Duy buông Dung ra hỏi:
- Em dậy lâu rồi à?
- Lâu rồi thật mà!
- Em thức sớm quá chi vậỷ
- Để nghĩ đến chuyện chúng mình lúc gặp nhaụ Nghĩ đến thung
lũng của người yêụ
Nghe đến tên thung lũng của người yêu, Duy như bắt được vàng,
chàng mừng rỡ:
- Chúng ta tuy không có tiền để đi hưởng tuần trăng mật, nhưng
chúng ta có thể đến đó xem cảnh mặt trời mọc và hưởng không
khí tươi mát của thung lũng người tình.
Duy xuống giường, lấy quần áo trên giường trao cho Dung cười
đùa:
- Nào cử động chút xem cô vợ lười của tôị
Dung cũng xuống giường, nàng chải lại tóc, nhìn dáng hấp tấp
của Duy cười bảo:
- Đi ngay hay saỏ Không ăn sáng à?
- Cần gì mình đến chợ Tân Điếm mua hai ổ bánh mì vừa đi vừa ăn
cũng được vậy, nhớ mua theo hai cần câu để đến đó câu cá nướng
ăn nhé. - Duy xuýt xoa - Thật tuyệt vờị
Đến cửa vườn hoa, Duy đứng lại, vói tay hái cành hoa hồng cài
lên tóc Dung, ngắm vợ một chút đoạn buộc miệng:
- Em đáng yêu quá! Anh yêu em có thể chết được, hãy nói em chỉ
yêu có mình anh không đi!
- Cố nhiên là vậỵ - Dung trả lờị
Duy sung sướng tươi cười:
- Thôi chúng ta đi! |
|