| Trung cầm trong tay bản danh sách các tù nhân 
					mới để chờ tiếp nhận một đợt chuyển tù đến trại giam của hắn 
					sáng nay. Không khí nóng bức đến ngột ngạt, trời miền Trung 
					giữa trưa hè nóng như thiêu như đốt làm cho con người luôn 
					trong một tâm trạng bứt rứt đến bực bội. Thường thì cứ 
					khoảng hai đến ba tháng một lần trại giam số 16 lại tiếp 
					nhận một đợt tù nhân mới từ các nơi gửi đến. Họ đều là các 
					tội phạm mới vừa được xét xử và được chuyển đến trại giam để 
					thụ án. Trước khi chuyển đến làm quản giáo ở trại giam này, 
					Trung mới chỉ là một sinh viên mới ra trường, có lẽ vì không 
					có quen biết hay chạy chọt gì nên dù khi còn ở trường cảnh 
					sát dù Trung là một học sinh khá nhưng khi tốt nghiệp hắn 
					vẫn bị bố trí về cái trại giam chết tiệt này. Trại giam số 
					16 nằm ở một cái vùng heo hút, nếu không muốn nói là gần như 
					một ốc đảo đối với thế giới bên ngoài. Nếu đứng ở phòng giám 
					đốc trại giam - nằm trên đỉnh đồi cao nhất trại phóng tầm 
					mắt nhìn ra xung quanh thì chỉ thấy núi non trùng điệp, tầng 
					tầng lớp lớp tưởng như kéo dài ra xa mãi. Khi mới nhận quyết 
					định chuyển về trại công tác, Trung không hiểu tại sao mọi 
					người vẫn thường gọi trại giam số 16 là trại giam địa ngục, 
					họ còn sáng tác cả một bài thơ về trại. " 16 đi dễ khó về - Khi đi nguyên vẹn khi về tả tơi."
 Nhưng mới chỉ ở đây hơn một năm, Trung đã hiểu được tại 
					sao cái trại của gã lại bị gán cho cái danh như vậy, và quả 
					thực, Trung tự nghĩ, nó hoàn toàn xứng đáng với những gì mà 
					người ta đặt cho. Thậm chí, theo Trung, với những gì mà hắn 
					đã trực tiếp nhìn thấy và trực tiếp tham gia, sự khủng khiếp 
					ở đây còn vượt xa những gì mà người ta đồn đại về nó.Trong phạm vi gần một trăm kilômét vuông quanh trại giam 
					hoàn toàn không có một ngôi nhà hay một gia đình nào sinh 
					sống, chỉ có một làng nhỏ nằm dưới thung lũng phía Tây của 
					trại nhưng để đến được đó phải vượt qua những ngọn núi cao 
					và dựng đứng, những vực thẳm hun hút luôn sẵn sàng nuốt 
					chửng bất cứ vật gì. Điều đó cũng có nghĩa rằng trong phạm 
					vi ấy, hắn là một trong hai người đàn ông duy nhất, người 
					đàn ông còn lại là lão giám đốc trại giam. 16 là trại giam 
					dành riêng cho nữ phạm nhân ở đây thì có đủ những lí do để 
					có mặt ở nơi này, từ trộm cắp cướp giật, đĩ điếm chủ chứa 
					đến buôn lậu, trốn thuế, lừa đảo. Điểm chung duy nhất mà 
					Trung nghĩ những người tù này có đó là tất cả đều có một cái 
					lồn giữa hai chân để đàn ông đút vào và..chấm hết. Có một 
					diều cần nói thêm ngay từ đầu là trại 16 là trại giam theo 
					kiểu tự nhiên tức là hàng rào hay tường bao quanh đều khá sơ 
					sài, nhưng nơi này rất nổi tiếng vì trước giờ rất ít tù có 
					thể vượt ngục do ai cũng hiểu việc vượt rừng núi bao quanh 
					cái địa ngục này là gần như không thể, nếu không muốn làm 
					mồi cho thú dữ hay rơi xuống vực núi cheo leo.
 Trại giam có mười lăm quản giáo, dĩ nhiên là trừ hắn và 
					giám đốc như đã nói, số quản giáo còn lại đều là nữ.Trại có 
					khoảng một trăm phạm nhân, nếu tính cả số mười chín phạm 
					nhân sắp chuyển đến ngày hôm nay thì có lẽ là gần đúng một 
					trăm, Trung không nhớ chính xác. Thường số phạm nhân bị đưa 
					đến nơi này tuổi đều không quá bốn mươi, số tội phạm có tuổi 
					cao hơn có lẽ được châm chước không bị chuyển đến đây vì lẽ 
					đã có một số phạm nhân lớn tuổi trước đây đã bị chết ngay 
					tại trại do không chịu nổi sự kham khổ ở trại. ...... Trung lấy tay quệt mồ hôi đang ướt đầm đìa trên trán, cái 
					quạt trên trần nhà quay ngập ngừng càng như trêu tức gã, nó 
					phả vào người toàn những luồng không khí nóng gắt đến khó 
					thở. Trung nghe thấy tiếng cửa chính của trại kéo mở ra, lớp 
					sắt lâu ngày của cửa trại đã han gỉ nên mỗi lần đóng mở đều 
					phát ra những tiếng kêu kẽo kẹt rất khó chịu. Có điều chẳng 
					ai quan tâm đến điều này vì thực ra cửa trại cũng chỉ được 
					mở rất ít những lúc chuyển tù nhân đến và đi mà thôi.Mười chín phạm nhân được chuyển tới đã được xếp thành một 
					hàng dọc trong phòng sinh hoạt chung. Gọi là như vậy cho 
					oách chứ thực ra đó chỉ là một căn phòng rất lớn, lớn nhất 
					tại trại, có thể chứa được hết tất cả phạm nhân và quản giáo 
					của trại. Đó là nơi vẫn dùng để điểm danh phạm nhân hàng 
					sáng trước buổi lao động và là nơi để những phạm nhân mới 
					đến trại tập trung và nhận quần áo như hôm nay. Lúc Trung 
					bước vào căn phòng thì phạm nhân mới đã phải khai báo xong 
					hết tên tuổi cũng như án phạt để một nữ quản giáo đối chiếu 
					với trong giấy tờ. Mỗi người bọn họ đều đã được phát một bọc 
					vải, bên trong có hai bộ quần áo tù và một vài đồ cá nhân 
					khác như khăn mặt, bàn chải, xà phòng...Sau khi nhận mọi thứ 
					xong xuôi thì mười chín phạm nhân lại bị nắt phải đứng thành 
					một hàng dọc như lúc đầu, trên tay họ vẫn giữ khư khư những 
					thứ vừa được phát. Trung quan sát thấy những khuôn ặt, lì 
					lợm có, bất cần có và kể cả sợ hãi run rẩy cũng có. Trước 
					mặt họ là người giám đốc của trại giam, một người đàn ông 
					khoảng năm mươi, nước da đen nhẻm vì nắng cháy, cái đầu hói 
					nhẵn thín lơ thơ vài sợi tóc và dễ nhận ra nhất là cái bụng 
					phệ chảy xệ xuống sau mỗi bước đi. Điều này đã thành thông 
					lệ, các phạm nhân mới vào trại đều phải nghe giám đốc trại 
					phổ biến mọi nội quy của trại. Nhưng Trung biết đó chỉ là 
					màn đầu tiên và việc phổ biến này sẽ xong rất nhanh. Trung 
					đã đứng ở đúng cái chỗ này để nhận không biết bao nhiêu là 
					đợt tù mới, lần nào cũng diễn ra giống với lần nào. Ông giám 
					đốc trại - tên Tư - chả dỗi hơi thừa sức để đứng đây phổ 
					biến nhiều mấy cái điều luật dở hơi của trại. Chủ yếu là cái 
					màn hay ho sắp tới, tất cả những nữ phạm nhân đều phải trải 
					qua, Trung băn khoăn thầm nghĩ có vẻ như hôm nay ông giám 
					đốc hơi lâu hơn mọi lần khác. Mọi khi ông ta chỉ nói có mấy 
					câu là bắt mấy cô nữ tù phải làm ngay, có lẽ hôm nay tại 
					thời tiết. Khuôn mặt những mỡ của ông ta đỏ lựng lên vì nóng, 
					mồ hôi vã ra đầm đìa đến mức không kịp lau.
 Chợt ông ta hắng giọng một cái, thế là Trung hiểu ngay là 
					ông ta sắp bắt mấy cô nữ tù mới trải qua cái trò mà tất cả 
					những nữ tù nơi này đều phải trải qua khi vào trại. Bấy giờ 
					trong phòng ngoài mười chín nữ phạm nhân mới, ông quản giáo, 
					Trung, chỉ còn lại bốn nữ quản giáo khác. Kể cả Trung, mấy 
					bà quản giáo kia cũng lộ rõ vẻ thờ ơ trước hoạt cảnh diễn ra 
					trước mắt, điều này đã chả có gì lạ lẫm ở cái địa ngục này 
					nữa cả.- Các cô tất cả cởi hết quần áo trên người ra để chúng tôi 
					tiến hành kiểm tra trước khi nhập trại. Tất cả kể cả quần 
					lót và áo ngực, không được có gì trên người.
 Cái giọng khàn khàn quen thuộc của gã giám đốc vang lên, 
					không khí vốn đã ngột ngạt nay lại càng trở nên không thể 
					chịu đựng được vì những tiếng xôn xao rì rầm phát ra từ hàng 
					tù nhân. Một số chừng khoảng bốn năm người tù Trung thấy rất 
					nhanh chóng làm theo lời của gã giám đốc trại. Có lẽ những 
					người này đã được biết trước về những luật lệ của trại giam 
					16 địa ngục nên không có bỡ ngỡ mà cứ thế cởi tuột tất cả 
					quần áo trên người ra bằng hết và vứt thành một đống dưới 
					gót chân. Trung đoán những người đó đều là loại tội phạm dạn 
					dày vào tù ra tội nhiều lần nên cũng chả lạ lẫm gì cái kiểu 
					coi con người như súc vật kiểu này, những phạm nhân cởi quần 
					áo ra đầu tiên đều có khuôn mặt rất bặm trợn và có vẻ như 
					bất cần. Lão giám đốc cũng đã quá kinh nghiệm với cái việc này nên 
					gã hiểu rõ những kẻ cởi quần áo ra đầu tiên đều là loại già 
					hoặc xấu hoặc là cả già và xấu. Có lẽ cũng vì vậy nên lão 
					chẳng buồn nhìn vào thân thể những người đó, mà có nhìn chắc 
					lão cũng sẽ quay ngay mặt đi không thèm để ý, thậm chí là 
					nhổ một bãi nước bọt vào mấy cái thân thể trần truồng trơ 
					trẽn của mấy mụ phạm nhân lì lợm. Tuy là bốn năm người nhanh 
					nhất đều đã chẳng còn lấy một mảnh vải trên người nhưng 
					Trung nghĩ là cả chẳng một gã đàn ông nào nhìn thấy mấy cái 
					lồn và mấy cặp vú đó lại có thể động tình được. Bởi một lẽ 
					đơn giản là chúng chả nói lên được điều gì khác ngoài việc 
					mấy người đó là phụ nữ, những thân hình thực ra thì cũng 
					không phải là quá tệ nhưng phía trên là khuôn mặt lầm lì 
					khiến cho đàn ông không thể nào chấp nhận được. Người nữ tù 
					đứng gần nhất với Trung là một ví dụ, cô ta chắc có lẽ chưa 
					quá ba mươi nhưng làn da đen nhẻm cùng với cặp môi rất dày 
					thâm sì khiến cho ngay từ đầu Trung đã thấy khó chịu. Khuôn 
					mặt cô ta đầy những nét đẹp điển hình của một...gã đàn ông, 
					cái cằm vuông khiến cho mặt cô ta như dài ra. Nếu cô ta 
					không cởi hết quần áo và đang đứng trần truồng trước mặt 
					Trung, có lẽ hắn không dám khẳng định giới tính của cô ả nếu 
					chưa được nhìn thấy cặp vú khá to với hai núm vú cũng thâm 
					sì cùng với cái lồn phía dưới lơ thơ mấy cọng lông của cô 
					nàng. Thế nhưng từ nãy giờ có lẽ Trung đã mải chú ý đến những 
					nét tởm lợm của mấy ả xấu xí mà quên béng mất việc còn hơn 
					mười cô gái nữa vẫn đang dần dần tuột quần áo ra khỏi người 
					trước sự chứng kiến của gã. Có hai cô vẫn ngập ngừng chưa hề 
					cởi bất kì thứ gì trên người, bàn tay của họ mân mê trước 
					những nút áo mà vẫn không dám cởi để lộ da thịt như những cô 
					gái khác. Một cô có khuôn mặt trắng trẻo và khá bầu bĩnh, có 
					lẽ bộ ngực của cô nàng rất đẹp, Trung thầm đánh giá khi nhìn 
					thấy hàng khuy áo trước ngực của cô ta phải khổ sở lắm mới 
					ngăn được những đồi núi bên dưới không bật ra ngoài vì căng 
					đầy. Tất cả tù được chuyển đến cũng đã phải mặc áo tù tuy 
					vậy khi đến trại họ sẽ được thay bằng hai bộ khác có phù 
					hiệu của trại giam và những bộ áo tù cũ sẽ được gửi lại chỗ 
					họ đã chuyển đi. Gã giám đốc khẽ nuốt nước bọt trước thân hình của cô gái 
					và khi con thú trong lòng nổi lên, gã bước đến sát mặt đối 
					mặt với cô gái và cũng như những lần trước với những cô nữ 
					phạm nhân cứng đầu, lão dành cho cô ta một cái tát nảy lửa. 
					Cả căn phòng đang khá ầm ĩ vì mấy người tù vừa cởi quần áo 
					vừa bàn tán đột ngột im lặng như tờ trước hành động dã man 
					của gã giám đốc. Chỉ còn lại là tiếng khóc thút thít của cô 
					gái, cô ta ngã gục xuống sàn nhà úp mặt khóc rưng rức vì đau 
					đớn và cả tủi nhục. Trung biết tuy đã vào đến đây thì tất cả 
					đều chẳng còn lương thiện gì nhưng nhiều cô gái bị vào trại 
					vì những tội không liên quan đến đao búa hay súng đạn giết 
					chóc mà chỉ là những tội dân sự bình thường. Thành thử nhiều 
					cô gái không thể nào chịu nổi cú sốc đầu tiên khi mới vào 
					trại đã bị lột truồng ra như những con lợn, xếp thành một 
					hàng để ông giám đốc trại ngắm nghía tuyển chọn. Dù cho họ 
					là phạm nhân và bị tước quyền công dân nhưng họ vẫn phải 
					được có quyền của một con người chứ không thể bị đối xử như 
					vậy được. Lần đầu tiên khi mới đến trại làm quản giáo chính 
					bản thân Trung cũng căm phẫn khi thấy cảnh tù nhân bị đem ra 
					làm trò chơi như vậy xong dần dà hắn cũng bị những việc như 
					thế làm cho quen dần. Đó mới chỉ là khởi đầu, về sau họ thậm 
					chí còn bị đối xử theo những kiểu ghê tởm hơn, ô nhục hơn và 
					họ cũng sẽ quen với cái kiểu bị hành hạ về tinh thần và thân 
					xác trong suốt thời hạn ở trại. Trung biết nhiều người nữ 
					phạm sau khi ra trại gần như bị điên, họ không còn tự coi 
					mình là con người, là đàn bà nữa sau những gì phải trải qua, 
					nữ phạm nào càng xinh đẹp, càng trắng trẻo mũm mĩm, hay càng 
					cứng đầu thì lại càng bị hành hạ nhiều hơn, bị bắt phải làm 
					những trò con heo nhiều hơn. Hai nữ quản giáo đã đến xốc nách cô gái vừa bị tát kéo 
					dậy rồi định thuận tay lột quần áo của cô gái đáng thương 
					thì gã giám đốc đã ngăn lại- Để đấy để nó tự cởi, mới vào đã cứng cổ rồi hả. Tính làm 
					loạn ở đây chăng em bé. Cái tát vừa rồi để mày biết mày ở 
					đâu, đây là trại 16, trại giam địa ngục hiểu chưa. Ở đây tao 
					là sếp, thuận theo tao thì sống chống lại thì muốn sống 
					không nổi mà muốn chết yên ổn cũng không xong hiểu chưa. Bây 
					giờ cởi ra để tao xem mày có cái của nợ gì ở dưới nào, nhanh 
					lên đừng bắt tao chờ.
 Trung hồi mới cũng không thể chịu nổi cái kiểu nói năng 
					và xưng hô của lão Tư giám đốc trại, chưa bao giờ hắn có thể 
					tưởng tượng một cán bộ thi hành pháp luật lại có thể nói ra 
					những câu tục tĩu của tay anh chị giang hồ kiểu đó. Nhưng so 
					với những gì mà lão làm thì những gì mà lão nói còn tốt đẹp 
					hơn nhiều, cô gái dường như đã biết sợ hãi cái kiểu tác quái 
					của lão Tư nên đã bắt đầu tự cởi quần áo của mình. Những cô 
					gái còn lại tuy cũng đã cởi từ trước song cũng sợ cái cảnh 
					của cô gái vừa rồi nên cũng phải nhanh tay cởi nốt mấy thứ 
					còn sót lại trên người đến khi hoàn toàn trần truồng mới dám 
					đứng yên sắp hàng. Lão giám đốc đi mấy vòng dọc theo hàng tù nhân đứng trần 
					truồng để đánh giá mười chín cơ thể không có một mảnh vải 
					đang đứng sắp hàng cho lão ngắm nghía. Dĩ nhiên là Trung 
					thấy ngay lão dừng lại lâu hơn hẳn khi đi qua mấy cô xinh 
					xắn, thậm chí có mấy cô lão còn dừng lại sờ soạng bầu vú và 
					mân mê mấy cái núm vú nhô cao của các cô. Mấy cô nữ tù, 
					thường mấy cô xinh nhất lại là mấy cô ngoan nhất khi vào đây, 
					chỉ biết để mặc cho bàn tay của lão già dâm đãng lướt trên 
					cơ thể mình. Lão già sờ chán thì quay lại nháy mắt với một 
					nữ quản giáo, bà ta hiểu ý liền bước lên phía trước đứng 
					trước hàng phạm nhân rồi cất giọng:- Các cô bây giờ làm theo tôi, hạ thấp trọng tâm người đứng 
					thấp xuống rồi dạng chân, hai tay vạch hai mép cơ quan sinh 
					dục ra để chúng tôi kiểm tra xem các cô có giấu thứ gì bên 
					trong chỗ kín không.
 Vừa nói bà ta vừa làm thị phạm những động tác bà ta vừa 
					nói, chỉ trừ cái động tác thô thiển cuối cùng là không thể 
					vì bà ta vẫn nguyên bộ đồng phục quản giáo trên người, làm 
					sao có thể vạch cái của nợ ấy của mình ra được. Các nữ tù 
					thì bắt đầu đứng giãn ra, làm theo người quản giáo, Trung 
					suýt nữa thì bật cười vì sự lóng ngóng của các bà các cô. 
					Phải cố lắm gã mới cười không ra tiếng, hai mươi nữ tù đứng 
					xuống tấn trông như đang luyện công, tập võ, có điều họ làm 
					động tác ấy khi đang trần truồng thành thử trông rất tức 
					cười.- Được rồi, giờ thì đặt hai tay của mỗi người vào hạ thể và 
					kéo mép ngoài cơ quan sinh dục về hai phía - vẫn giọng bà 
					quản giáo.
 Thật tức cười, Trung nghĩ, bà ta nói cứ như là đang trong 
					một tiết học sinh vật không bằng, cứ nói đại là vạch lồn ra 
					cho lão Tư coi cho nó nhanh còn bày đặt từ ngữ vớ vẩn. Lại 
					vẫn như lần trước, có những ngưòi làm theo rất nhanh như thể 
					họ đã đứng vạch lồn giữa đám đông rất nhiều lần rồi. Số khác 
					thì có lẽ là ngượng nên vẫn ngập ngừng, chỉ dám đặt tay vào 
					mân mê cái chỗ đó chứ không dám kéo vạch hẳn ra. Trung đang 
					mải dõi theo những cô nữ phạm làm trò quái gở thì đột nhiên 
					hắn nghe thấy tiếng của một cô ở cuối hàng, cô ta có mái tóc 
					ngắn cũn cỡn cùng khuôn mặt đầy tàn nhang- Sao lại bắt chúng tôi làm cái trò này. Chúng tôi là tù chứ 
					có phải là lợn cái đâu mà muốn bắt làm gì thì làm.
 - Đây là quy định chung của trại, đã có trường hợp dấu ma 
					tuý vào chỗ kín mang theo vào trại nên chúng tôi buộc phải 
					kiểm tra. Nếu ai tiếp tục phản đối có thể bước ra khỏi hàng.
 Không khí lại trở lại sự yên tĩnh như lúc đầu, không ai 
					dám phản đối nữa vì họ sợ , mà cũng vì họ biết làm thế cũng 
					chả thu được gì. Lão Tư lại đi mấy lần dọc theo hàng tù, lần 
					này lão tập trung quan sát bộ phận ở dưới của họ hơn những 
					lần trước. Tất cả những cô phạm nhân đều phải giữ tay vạch 
					hai mép lồn banh rộng ra cho lão nhìn vào bên trong. Những 
					lằn ranh giữa hai chân giờ trông đỏ hỏn cả lượt, Trung nghĩ 
					có lẽ cái cảnh này ngoài ở đây ra thì không thể gặp lại ở 
					bất kỳ nơi nào khác trên thế giới. Sau đó thì còn mấy trò dâm ô nữa mà mẫy cô nữ phạm mới 
					vào trại phải làm, lần này thì các cô đều răm rắp làm theo 
					chứ không dám nói năng gì nữa. Xong xuôi mọi thủ tục thì họ 
					được lão Tư cho phép mặc bộ quần áo tù vào rồi lại xếp hàng 
					một đi vào nhận buồng giam. Lão tiến về phía Trong lúc hắn 
					vẫn đang lúi húi ghi chép danh sách tù nhân mới.- Cậu gạch chân cho tôi số 8 và số 12. Tối nay cậu bảo chị 
					Liên quản giáo dắt một trong hai người này vào chỗ tôi, nhớ 
					đưa cả con Vân ở tổ 4 đến nữa. Mà cậu nhớ khám kĩ một chút 
					đề phòng rủi ro nhé. - Lão nháy mắt làm hiệu với Trung dù 
					Trung cũng chả lạ gì không biết lão muốn hắn làm gì.
 - Vân thưa chú, chín giờ tối nay cháu sẽ đưa hai ngừơi đó 
					đến.
 Trung biết chuyện gì sẽ xảy ra, mỗi dịp như thế này, buổi 
					tối, bao giờ lão Tư cũng có thói quen địt một cô gái mới vào 
					trại cùng với một cô từ trước xinh đẹp mà lão thích. Như thế 
					để phòng xa dù cho cô mới vào chống cự lão vẫn có thể nhận 
					được đủ khoái lạc cần thiết mà không sợ mất cả đêm vô ích, 
					hơn nữa cô gái đi trước sẽ hướng dẫn lại cho cô mới những 
					thói quen và ý thích của lão ở trên giường để hầu lão tốt 
					hơn. Tự nhiên Trung bỗng thấy cái vật đó ở trong quần mình 
					đã căng lên từ lúc nào chẳng hay, có lẽ hắn bị kích thích 
					khá mạnh bởi những hoạt cảnh vừa được chứng kiến.
 29 September, 2004
 (Hết Phần 1 ... Xin mời xem tiếp
					
					Phần 2) |