Đang miên man chìm trong sự đau khổ tưởng
chừng là vô hạn, Vân chợt giật bắn người bởi trên bờ vai
đang run lên nức nở của mình cảm thấy có một cái gì đó đặt
lên, nhẹ nhàng nhưng rắn rỏi. Quay ngoắt người lại, trong
ánh sáng lờ mờ thoạt đầu Vân không thể nào nhận ra người
đang đứng bên cạnh đặt tay lên vai mình là ai. Song một
người cao lớn dường ấy thì chắc chắn phải là một người đàn
ông. Ở cái chốn này, đàn ông chỉ có hai người, một kẻ giờ
chắc đang nằm dài tận hưởng cảm giác khoan khoái sau khi
thoả mãn sinh lý, như mọi khi. Vậy thì Vân đã biết được
người đàn ông đang đứng kia là ai, không thể lầm lẫn được
nhất là khi giọng nói ấm áp của người đó vang lên.
- Có chuyện gì thế hả Vân. Sao cô lại ngồi ở cái xó xỉnh này
giữa đêm khuy thế này, đáng lẽ cô phải ở trong phòng của ông
Tư chứ.Vân không trả lời, không trả lời bằng lời nói mà
bằng cử chỉ, bằng hành động, bằng những giọt nước mắt chảy
dài trên mặt và những tiếng nức nở giờ mới dám bật lên sau
bao lâu nín nhịn. Ngay bản thân Trung cũng không thể ngờ một
giây phút nào đó mình lại ở trong tình thế này. Cũng vẫn là
con người ấy, vẫn ở cái chốn địa ngục ấy, tất cả không có gì
thay đổi vậy mà hôm nay hắn thấy lạ khác làm vậy. Khuôn mặt
của cô nữ tù ấy hắn đã quen thuộc, nhưng đây là lần đầu hắn
nhận ra trên khuôn mặt ấy nét ngây thơ, tội nghiệp, đâu rồi
vẻ buông thả dâm đãng, vẻ bất cần cuộc đời mà bấy lâu nay
Trung vẫn thấy nơi Vân. Dường như đây mới là khuôn mặt trong
trí nhớ của hắn về vân, một cô gái trẻ trung đầy nhựa sống
mà hắn gặp lần đầu dạo nào khi Vân mới nhập trại. Thời gian,
sự kham khổ thiếu thốn, sự bất công dã man, bóc lột đến thậm
tệ, sự dâm ô trụy lạc, tất cả những cái thứ đó đã làm cho
một cô gái biến thành một con nữ quỷ sau một thời gian ở
trại 16, Trung tưởng như những thứ đó sẽ khiến cho không một
ai tìm lại được chính mình nữa sau khi đã phải bước qua chốn
địa ngục này, vậy mà hắn nghĩ có lẽ bấy lâu nay mình đã lầm.
Trong vòng tay hắn, cả thân hình của Vân như rung lên vì
những tiếng thổn thức, mà nói trong vòng tay hắn thì không
đúng, bởi lẽ Trung đâu dám xiết chặt thân hình cô gái trong
tay mình. Bấy lâu nay phải sống trong một môi trường đầy cặn
bã, ngay bản thân Trung cũng đã thay đổi nhiều ,cũng đã chai
sạn nhiều. Nhưng trong hắn, sự e dè ngượng nghịu khi phải
đứng trước một cô gái, ở nơi chỉ còn có riêng hai người vẫn
không hề thay đổi. Nhất là Trung biết cô gái ấy đang chỉ
khoác hờ hững trên mình tấm áo tù, hai vạt áo không cái khuy
mở toang như muốn phản kháng lại chính những gì mà Vân đang
bị chịu đựng. (Truyện từ Cõi Thiên Thai) Chính Vân mới là người chủ động, hai vòng tay
thon dài vòng qua lưng, rồi lên cao ôm chặt lấy lồng ngực
của Trung, ôm thật chặt, như một kẻ sắp chết đuối ôm chiếc
phao cứu sinh, bởi người đó hiểu, chỉ cần tuột tay ra cũng
đồng nghĩa với cái chết của mình. trung không phải là vô cảm,
không phải người hắn không lên những cơn rạo rực, muốn được
om lại người đàn bà đầy nhục dục kia, muốn được ghì chặt lấy
người đàn bà ấy để truyền những hơi ấm từ cơ thể mình sang
tấm thân đang run rẩy, vì lạnh, vì sợ, vì đau khổ kia. Nhưng
ngay bản thân hắn cũng chỉ dám choàng hờ hai tay qua cái eo
thon lẳn, cách lớp da thịt đàn bà một cái áo tù duy nhất,
hắn không phủ nhận việc bản thân mình cũng sợ. không phải
hắn sợ bị người khác chứng kiến cảnh hắn ôm ấp một người tù,
việc đó chả sao. Ở cái trại tù địa ngục này,quản giáo luôn
có một quyền tối thượng, có thể không bằng với lão già giám
đốc dâm đãng nhưng ở cương vị của hắn, hắn cũng có thể dịt
tất cả mọi nữ tù ở cái trại này, những người mà lão già kia
không giữ làm của riêng. Hắn có đủ khả năng mà cũng chả ham
muốn, hắn có thể ra lệnh cho cô nàng kia phải chièu theo hắn,
phải quy thuận hắn, phải banh chân ra để hắn thoả mãn tất cả
những gì đang trỗi dậy trong hắn, trong máu,trong huyết quản
và trong cái quần của hắn.Nhưng không hiểu sao hắn không thể
làm vậy, hắn tự thấy mình vẫn còn sống sót lương tri của một
con người, cái lương tri không cho phép hắn bức bách người
con gái kia thêm nữa.
Bao năm qua hắn đã chứng kiến những cảnh như thế này
không ít lần, những cô gái khi lão Tư đã chán chê, đã qua
tay lão và đối với lão đã hết giá trị nhục dục, đã không còn
cung cấp cho lão những đam mê đàn ông thì cũng đồng nghãi
việc cô gái ấy sẽ bị đẩy xuống tận cùng ở cái địa ngục tận
cùng này. Nhưng chưa bao giờ hắn thấy thương cảm một cô gái
rơi vào hoàn cảnh này như Vân, bởi chưa một cô gái nào lại
yếu đuối, lại bị đối xử một cách phũ phàng như thế. Trung tự
thấy mình không những không được phép hiếp đáp cô gái ấy
thêm, mà còn có một trách nhiệm với cô gái ấy. Không phải là
trách nhiệm của một gã quản giáo với một nữ tù, chắc chắn
không phải thế, nhưng cũng chưa phải đến lúc là trách nhiệm
của một người đàn ông với một người đàn bà. Đó trước hết mới
chỉ là trách nhiệm của một con người với một con người, với
đồng loại.
Trung bắt đầu thực hiện sự an ủi ấy bằng đúng cách mà Vân
vẫn đang làm, hắn ôm chặt lại cô gái ấy để khiến cho Vân tìm
được một cảm giác an ủi. Bàn tay của hắn đột ngột vô tình
chạm phải một thứ gì mềm mềm mát rượi, đến lượt Trung giật
mình, bởi đó là cặp mông hoàn toàn đang ở truồng của Vân.
Cái áo tù Vân đang khoác trên người là của Nụ, nó hơi nhỏ
hơn so với bộ cũ của Vân, vì thế nó hơi ngắn và chỉ đủ che
đậy cơ thể của Vân từ thắt lưng trở lên, bên dưới, Vân vẫn
để cho cơ thể mình phô bày nguyên vẹn. Cặp mông ấy mềm mại
đến khó tả, nó căng tròn và hấp dẫn, Trung chưa bao giờ nghĩ
mình lại có cơ hội như vầy. Hai bầu vú no tròn chắc nịch của
Vân ép chặt vào ngực hắn, hai vạt áo của Vân giờ đều đã hoàn
toàn bị vén ra hai bên nên cái áo Vân mặc trên người giờ này
chỉ còn đôi chút tác dụng giúp cho Vân đỡ lạnh da thịt mà
chẳng có tác dụng gì hết trong việc che đậy những bộ phận
đàn bà của Vân. Ngược lại, Trung càng cảm thấy bị kích động
bởi cái áo khoác hờ trên thân thể người đàn bà yếu đuối
trong lòng mình. Mới đầu Trung còn xấu hổ rụt ngay tay lại
khi mới chỉ vừa chạm vào bờ mông ở truồng của Vân nhưng rồi
sự ấm áp mà chính Vân truyền ngược lại cho hắn đã khiến cho
vòng tay của trung quanh eo, quanh mông Vân tự nhiên xiết
chặt từ từ. Để rồi khi hắn nhận được ra, khi cả hai đã đứng
yên ôm nhau được một lúc lâu giữa hành lang không một bóng
người tối đen, lúc đó cả hai bàn tay hắn đang đặt ở nơi thon
thả nhất trên thân thể Vân, trong lúc cái áo hắn mặc đã ướt
đầm nước mắt Vân, đến nỗi càng khiến hắn cảm nhận được rõ
rệt hơn thân thể trần truồng của Vân áp sát vào hắn, không
còn lại bất kì một khoảng cách nào nữa.
- Đêm nay em ngủ tạm ở chỗ anh vậy, mai anh sẽ đưa em quay
về sau. Bây giờ quá giờ quy định rồi, em không quay lại được
buồng giam nữa đâu. Làm sao em ngủ lại ở ngoài hành lang này
cả đêm được.
Trung phải tự đấu tranh với chính mình một lúc rất lâu
mới có thể nói ra câu đó, ít nhất thì hắn cũng đã phải cố
lắm mới kìm nén được làn sóng tình đang dạt dào trỗi dậy
trong cơ thể. Trung khẽ đẩy nhẹ thân thể Vân ra xa hắn một
chút xíu, rồi cúi xuống nhặt đống vải vóc Vân để rơi xuống
đất ban nãy đưa lại cho cô ả, ánh sáng lờ mờ chỉ giúp Trung
nhận ra chiếc quần dài kẻ sọc dành cho tù, giống với chiếc
áo vân đang khoác trên người bằng vải thô, còn một mẩu vải
nữa ngay lập tức Trung không biết là gì. Mãi một vài phút
sau khi đã đưa cho Vân, thấy nàng lúi húi khẽ nhấc hai chân
rồi cầm cái mảnh vải bé xíu ấy đưa vào hai ống chân, trung
mới thấy xấu hổ vì khi nãy lúc nhặt lên, hắn đã mân mê cái
quần lót của Vân mà không biết đó là gì. (Truyện từ Cõi
Thiên Thai) Vân không mặc quần
dài mà chỉ mặc tạm lại chiếc quần lót, hai tay có vẻ ngượng
ngập khép hai vạt áo lại che đậy hai quả đồi vun vút. Thoạt
đầu Vân chắc cũng định mặc lại, cài khuy áo tử tế nhưng vì
chiếc áo hơi nhỏ nên Vân cảm thấy chật chội khi cài khuy
thành thử Vân chỉ khép hai vạt rồi lấy hai tay giữ không để
cho gió thổi tung ra. Trung đứng như phỗng, có lẽ hắn vẫn
không khỏi rạo rực sau những giây phút vừa qua. Chỉ khi
ngước lên nhìn thấy Vân đang cúi gằm mặt chờ đợi, không dám
nhìn thẳng vào hắn, Trung mới sực nhớ ra rồi cầm lấy tay Vân
kéo về phía gian phòng hắn. Vô tình hắn lại kéo cái tay Vân
đang dùng để giữ áo, thành ra hai vạt áo lại bị thổi tung ra
mà một lần nữa hai cặp vú lại bày ra trước mặt Trung.
Từ trước đến nay, Trung không ít lần được ngắm nhìn những
cô gái trong tình trạng loã lồ hoàn toàn, thậm chí cũng có
rất nhiều những cô nữ phạm nhân rất xinh đẹp, còn xinh hơn
Vân rất nhiều, ví dụ như mấy cô phạm nhân mới nhập trại hôm
nay chẳng hạn. Điều đó là bình thường vì khi vào nhập trại
tất cả các phạm nhân đều phải khám phụ khoa, kiểm tra các
bệnh truyền nhiễm, bệnh về đường sinh dục để đảm bảo an toàn
trong trại cũng như đó là yêu cầu bắt buộc ủa lão Tư đối với
các nữ tù mới được chọn vào hầu hạ ông ta. Và Trung thì
chính là y sĩ duy nhất trong trại, vì thế chả có đàn bà nào
vào đây mà hắn không nhìn thất trần truồng ít nhất là một
lần. Với những phạm nhân xấu xí, hắn bỏ qua, cũng chỉ khám
xét sơ sài, trông thấy lồn đít của mấy mụ ấy, nhiều lúc ngay
Trung cũng cảm thấy nô mửa, mất hết cả hứng khám mấy cô sau,
cho dù mấy cô này xinh đẹp hay hấp dẫn. Đối với mấy cô xinh
thì thi thoảng hứng lên Trung cũng lợi dụng, bắt họ phải cởi
hết quần áo nằm lên bàn hắn mới chịu khám, không quên vừa
khám vừa sờ mò ve vuốt cho đã đời. Nhưng không hiểu sao đêm
nay đứng trước Vân, trong tình trạng mò mẫm tối thui, nửa hở
nửa kín, hắn lại thấy con lợn lòng trỗi dậy mạnh mẽ hơn hẳn
những lúc sáng trưng nhìn thấy đàn bà con giá ở trần truồng
ngay sát mắt.
Trung dìu Vân vào phòng hắn, căn phòng khá rộng, có lẽ phải
rộng khắp đôi phòng của lão giám đốc vì như đã nói ở trước
cái phòng hắn đang ở vốn là phòng tiếp thân nhân tù trước
kia. Chính vì rộng nên trông căn phòng ấy càng thảm hại hơn
bởi nó trơ khốc và trống trải. (Truyện từ Cõi Thiên Thai) Trong phòng chỉ có một cái
giường, giường đơn dành cho một người, rất nhỏ, ngay cả so
với những chiếc giường đơn cá nhân bình thường thì nó cũng
hẹp hơn. Ngoài ra còn một cái tủ cũ kĩ dựng chơ vơ ở một góc
nhà, một cái bàn ọp ẹp và một cái ghế. Tất cả chỉ có vậy,
nếu kể thêm thì cò lẽ chỉ còn có cái chai thuỷ tinh có lẽ
đựng nước lọc và một cái cốc ở trên bàn. Trung thấy Vân dựa
hắn vào người hắn, lê những bước chân nặng nhọc. Hai bàn
chân của Vân hoàn toàn để trần, đôi dép có lẽ là đã để quên
ở phòng lão Tư khi Vân chạy vội ra khỏi cái gian phòng khốn
nạn ấy. Sàn nhà không hề được lát gạch mả chỉ phủ một lớp xi
măng lồi lõm. Trung dìu Vân đến giường rồi đặt ngửa cô nàng
ra giường, cái giường kêu lên kẽo kẹt một cái khiến cho cả
vân lẫn hắn không nén nổi tiếng cười. Trung chợt thấy lòng
mình ấm hẳn lại khi nghe thấy tiếng khúc khích nhẹ nhàng của
Vân, đã quá lâu rồi ở cái địa ngục này, hắn chưa bao giờ
nghe thấy tiếng cười của một người nào, trừ những tiếng cười
khả ố và dâm dật của lão Tư. Đã có lúc Trung băn khoăn liệu
có phải những người đàn bà nơi này có biết cười, biết yêu
hay không bởi những khốn khổ họ phải chịu đựng. Hắn cầm lấy
cái quần dài của Vân treo lên thành cái ghế, tự nhủ cô nàng
đã mặc quần lót rồi thì cứ thế đi ngủ cũng không sao, thỉnh
thoảng hắn còn không mặc quần áo gì đi ngủ để còn thủ dâm cơ
mà. Trung lấy cái chăn mỏng phủ lên người vân trong lúc cô ả
nằm im trên giường như một con mèo con ngoan ngoãn, Trung
hơi ngượng vì cái chăn nhàu nhĩ, hằn cả lên những vết cáu
bẩn do đã lâu không được giặt. tự nhiên Trung thấy mình như
một ông thánh, hắn đã không làm gì Vân trong lúc hắn thừa
khả năng để có thể xoá bỏ sự bứt rứt về dục tính đang bùng
phát trong người lúc này, đơn giản, chỉ cần chiếm lấy tấm
thân đàn bà trước mắt, hùng hục một lúc, vậy là xong và hắn
có thể ngủ ngon. Nhưng không hiểu sao hắn không thể làm điều
đó, làm vậy chẳng hoá hắn cũng tệ hại chả khác lão già kia
sao. Hắn thấy vân lúi húi làm gì đó dưới cái chăn, đôi mắt
cô nàng hình như đang nói lên một sự chờ đợi hy vọng nào đó.
- Cô ngủ đi một giác, tôi sẽ tắt đèn để cho cô dễ ngủ.
- Thế anh sẽ ngủ ở đâu ? - Vân ngồi nhổm dậy, tay kéo cái
chăn lên cao che ngực, hỏi hắn.
- Tôi còn một cái chiếu nữa, trải dưới sàn cũng được.
- Sao anh không nằm trên giường ?
Vân hỏi với vẻ ngạc nhiên quá đỗi khiến cho Trung suýt bật
cười.
- Chả lẽ cô nghĩ hai người có thể ngủ chung trên cái giường
ấy được hay sao, cô cứ ngủ đi đừng lo cho tôi.
Trung cười, như muốn chế giễu câu hỏi vớ vẩn ngốc nghếch
trước đó của Vân nhưng hắn sững lại vì thay cho thái độ ngạc
nhiên vừa mới rồi, hắn thấy Vân bật khóc chán chường.
- Anh ghê tởm em lắm à, em đúng là loại đĩ thoã bị người
khác chơi, bị địt chán chê rồi vứt bỏ nên anh cũng chẳng coi
em là một con đàn bà cho ra người nữa có phải không.
Vân khóc, nói ra những lời tự nhiếc móc bản thân khiến cho
bản thân Trung cũng cảm thấy đau lòng và khó nghĩ.
- Không, anh chưa bao giờ khinh bỉ hay ghê tởm gì em cả,
nhưng có điều....
- Vậy tại sao em trần truồng trước mắt anh, xin được hiến
dâng cho anh mà anh cũng chả thèm để ý đến. Em xin được ở
đây hầu anh một đêm thôi mà anh cũng nỡ từ chối sao.
Vân bỏ cái chăn đang trùm qua người rồi bước ra khỏi
giường đứng thẳng dậy, hai bờ vai khẽ rùng mình để cho cái
áo tù trôi tuột khỏi hai bờ vai rơi xuống đất. Thân thể trần
truồng, hoàn toàn trần truồng của Vân bày ra trước hắn, Vân
đứng thẳng người trước hắn, ngực ưỡn cao khoe hết nét gợi
tình còn lại, có điều Vân cúi gằm mặt vì xấu hổ, vì tự biết
mình đang làm một việc vô sỉ táo tợn. Trung biết những người
nữ tù nơi này, cả Vân cũng trong đó, họ luôn làm tất cả mọi
việc một cách ít suy nghĩ, chủ yếu là theo thói quen hay
tình cảm, vì thế Trung không quá ngạc nhiên trước hành động
này của Vân. Cái làm hắn ngạc nhiên là việc hoá ra nãy giờ
trong chăn Vân đã tự tụt cái quần si líp ra khỏi người từ
lúc nào, có lẽ vì lúc vào đến đây Vân tưởng những việc hắn
làm với cô nàng là để sửa soạn địt nàng nên Vân làm vậy để
giúp hắn thoả mãn cho nhanh chóng. Trung trông rõ mồn một
đám lông đen nhánh mọc ra từ giữa hai đùi Vân, chính cái ấy
đã hạ gục nốt chút lí trí con người còn lại của hắn. Trung
lao đến chiếm hữu tấm thân trần truồng sẵn sàng dâng hiến
bằng tất cả sức mạnh đàn ông mà hắn có, hùng hổ và quyết
liệt, giờ thì chả có gì có thể ngăn cản nổi Trung, kể cả
chính bản thân hắn.
(Hết Phần 5 ... Xin mời xem tiếp
Phần
6) |