| Xin lỗi các bạn vì phần 10 này
                dịch lâu quá! Một phần là do nó khó dịch lắm (mấy
                cái đoạn hai đứa nói chuyện với bà ấy), một
                phần là do tớ cũng lười nữa hehehehe! Chương 9
                khá là khác so với các chương trước. Có gì
                các bạn cứ nhận xét nha, mail cho tớ: [email protected] -------------------------------------------- Đó là một buổi tối tồi
                tệ nhất của hai đứa. David và Tristan không thể
                ngủ ngon giấc khi bức tường yên lặng ngăn
                cách được dựng lên giữa chúng. Khi ông lên
                lầu để  đánh thức hai đứa, ông thấy 
                chúng nằm ngủ riêng, nằm cách xa và lưng quay
                vào nhau. "Trông có vẻ bình thường, nhưng
                Bà nói hình như có chuyện gì giữa chúng. Có
                lẽ giữa chúng tách xa nhau ngày hôm nay. Chắc hai
                đứa đã dành quá nhiều thời gian bên nhau rồi." "Hai thằng, đã đến
                giờ dậy rồi. Dậy và xuống giúp ông ngay." "Mmmmmmm".
                David vừa vùi đầu vào gối vừa lầm bầm.
                Tristan cố mở mắt và liếc sang nhìn ông. Mặt nó
                trông sưng húp lên với sự ngái ngủ vẫn còn
                hiện rõ. "Mấy giờ rồi hả ông?".
                Nó hỏi. "Bẩy giờ, đã đến lúc
                một ngày mới bắt đầu rồi đấy! Hai đứa dậy
                rồi đi ăn sáng luôn đi. Bà đang đợi dưới
                nhà kia kìa!" Hai thằng trèo ra khỏi giuờng
                rất chậm chạp và bắt đầu mặc quần áo. Tristan
                đưa mắt nhìn thoáng qua David và nhận thấy rằng
                thằng này đang quay lưng lại với nó. Sự buồn
                bã, thất vọng và đau khổ tràn qua ruột gan nó.
                Tự nhiên nó muốn khóc quá. Nó cúi gằm mặt
                xuống và cũng quay người lại. Hai đứa kết thúc
                việc mặc quần áo và đi xuống cầu thang trong yên
                lặng. Ông đã ra ngoài để chuẩn bị mọi thứ sẵn
                sàng cho một ngày làm việc mới. "Có chuyện gì xảy ra với
                những nguời đàn ông trong căn nhà này vậy?".
                Bà hỏi. "Tất cả trông đều có vẻ thất vọng
                và chán nản! Ít nhất ông vẫn còn có lý do, bạn
                thân của ông vừa mới mất. Còn các cháu thì
                sao vậy?" "Cháu nghĩ cháu chỉ mệt thôi".
                David trả lời. "Vâng, cháu cũng thế".
                Tristan nhanh chóng hùa theo. "Ừ,
                mấy đứa cũng đừng để tâm trạng đau buồn của
                ông làm ảnh huởng. Ông phải chịu nỗi đau mất
                đi nguời bạn thân nhất và cần thời gian để
                vuợt qua nỗi đau này." Hai đứa ăn trong yên lặng
                một lát truớc khi Tristan hỏi bà: "Ông và ông Obert có thực
                sự là bạn thân của nhau không hả bà?" "Có
                chứ cháu yêu. Hai ông lớn lên và đi học cùng
                nhau, sau đó cả hai ông cùng vào quân đội và
                ở cùng một đơn vị, rồi cùng lấy vợ và trông
                coi trang trại của dòng họ. Ông và bà đã cùng
                làm rất nhiều chuyện với ông bà Obert. Ông
                Obert quả là một con nguời vui vẻ và dễ mến!" "Vậy ông đau buồn vì ông
                nhớ ông Obert phải không ạ?" "Ồ, đúng và không đúng
                cháu ạ. Ông thực sự nhớ ông Obert nhưng bà
                nghĩ ông đang tự trách mình vì đã không làm
                được nhiều hơn cho ông Obert khi ông Obert vẫn còn
                sống. Thật khó có thể thấy nguời mà mình yêu
                phải chịu đựng đau đớn. Ung thư quả là một căn
                bệnh khủng khiếp. Hơn nữa, ông cũng không có cơ
                hội để nói lời tạm biệt với ông Obert" Tristan liếc mắt sang nhìn
                David. David bắt gặp ánh mắt của Tristan trong một
                khoảng thời gian rất ngắn và rồi nó quay sang nhìn
                bà, tự nhiên nó buột miệng hỏi: "Bà ơi, bà nói thế tức
                là thế nào? Bà nói rằng ông "yêu" ông Obert
                phải không? Tại sao lại thế? Những nguời đàn
                ông không yêu nhau, đó là gay mà ông lại không
                phải là gay" "Ôi trời ơi, cháu nói đúng
                đó. Ông không phải là gay. Để bà xem nào? Nhưng
                làm sao bà có thể giải thích cho các cháu bây
                giờ? Có tình yêu giữa nguời đàn ông và nguời
                đàn bà, và còn có cả tình yêu giữa bố mẹ
                và những đứa con của họ. Các cháu biết rõ
                điều đó phải không? "Umm hmm" "Vâng" "Nhưng tình yêu có thể vuợt
                xa hơn những mối quan hệ đó. Nếu chúng ta nói tình
                yêu là một thứ tình cảm đặc biệt, nó chứa
                đựng sự gần gũi và quan tâm tới nhau thì các
                cháu có thể "yêu" bất cứ ai. Hơn nữa, các cháu
                có thể dùng từ "yêu" để chỉ những hành động
                của sự quan tâm, của lòng trắc ẩn, và sự hi
                sinh bản thân cho nguời khác mặc dù có thể không
                có liên quan đến những quan hệ cá nhân. Bà nghĩ
                có quá nhiều nguời nhầm lẫn tình yêu và tình
                dục. Phải chăng đó là lý do mà có rất nhiều
                cặp vợ chồng chỉ mới cưới nhau xong đã ly hôn.
                Giữa họ hình như đâu có tình yêu phải không
                các cháu?" "Bố
                mẹ cháu cũng ly hôn vài năm truớc đây".
                Tristan lặng lẽ nói và sau đó nó thêm vào. "Cháu
                nhớ mẹ cháu lắm nhưng bố cháu cũng rất quan tâm
                đến cháu" "Ôi cháu yêu, bà xin lỗi
                vì đã nhắc lại chuyện làm cháu buồn. Lẽ ra bà
                không nên nói mới phải." "Không sao đâu bà ạ! Cháu
                chỉ nghĩ linh tinh thôi mà. Nhưng thật sự khó có
                thể nói lời tạm biệt với những nguời sắp
                mất!" "Đúng
                thế, nhưng nó rất quan trọng. Bà biết có những
                nguời không muốn làm điều đó vì nó làm cho
                họ rất đau khổ. Họ cố gắng đặt qua một bên
                và hi vọng thời gian sẽ xoá nhoà tất cả. Họ
                không thổ lộ tình cảm của mình và họ cũng không
                nói lời tạm biệt với nguời họ yêu đúng lúc.
                Cuối cùng, đến khi họ nhận ra điều đó thì đã
                qúa muộn, họ sẽ không bao giờ còn có được
                hội đó nữa. Họ sẽ thấy càng thêm đau khổ hơn
                vì họ đã làm lỡ mất cơ hội của mình. Nỗi đau
                đó sẽ không bao giờ thật sự ra đi." Đến lúc này hai đứa cũng
                đã kết thúc bữa sáng. Khi hai thằng đi ra ngoài
                sân thì chúng thấy những ngọn gió đang thổi ít
                nhất 15 dặm/giờ và những đám mây thì đang che
                kín cả bầu trời. "Nhìn kìa David! Ông đang bắt
                con Ace kéo cái máy cắt. Đáng để xem đấy chứ!
                Tao cá là nó kéo cả ngày cũng không mệt". Con
                Ace đang bận ăn đống cỏ tươi nó có thể với
                tới trong khi ông đang đi xung quanh nó, cột những
                cái dây da vào nguời nó để nó có thể kéo
                cái máy cắt. "Ờ,
                đến xem đi nhưng nhớ đấy, đừng chạy theo sau
                con ngựa". Hai đứa giúp ông xiết mấy cái dây
                lại cho chắc. Ông hô "Đi nào". Con Ace ngay lập tức
                lồng lên để kéo cái máy cắt. Hai chân và mông
                của nó phồng lên, di chuyển duới lớp da trong
                khi nó kéo cái máy. Hai thằng đi theo ông và con
                Ace. Ông điều khiển cho nó kéo cái máy đi đúng
                huớng để cắt cỏ hai bên đuờng. Cái máy cắt
                kêu vù vù. Nó chém những ngọn cỏ tươi rói
                ngọt lịm. Sau một vài vòng, hai đứa bắt đầu
                thấy chán. Ông nói với chúng: "Trong khi ông cắt
                cỏ, hai đứa vun đống những chỗ đã cắt lại
                đuợc không?" "Vâng" "Vâng" Ba ông cháu dành cả buổi
                sáng để cắt cỏ và vun thành đống xunh quanh nhà.
                Hai đứa làm việc mà không hề nói chuyện với
                nhau. Tristan cố gắng đợi David nói chuyện với nó
                nhưng sự yên lặng vẫn cứ tiếp tục. Nó cảm
                thấy thực sự đau đớn vì tình bạn thân thiết
                giữa nó và David bị rạn nứt. Buổi sáng cứ thế trôi
                qua. Nhiệt độ tăng dần và những ngọn gió vẫn
                tiếp tục thổi mạnh. Đến chiều thì những con gió
                thổi từ phía nam đã mạnh đến khoảng 25 dặm/giờ
                và có lúc giật mạnh đến trên 30 dặm/giờ. Hai
                đứa giúp ông tháo dây buộc vào con Ace và cái
                máy cắt ra. "Hai đứa có thích lái máy kéo chiều
                nay không?". Ông hỏi trong khi chúng kết thúc công
                việc. "David
                có thể đi lái cái máy, cày bãi đất cạnh cánh
                đồng cỏ trong khi Tristan và ông khuân mấy cái
                kiện cỏ khô ở ngay cạnh đấy. Nhưng trước hết
                ông cháu mình phải đi ăn trưa đã và ông cũng
                phải nằm nghỉ một lát!" "Thật
                ạ?" "Tuyệt
                quá!" Hai đứa chạy rầm rầm vào
                trong nhà. Mọi sự mệt mỏi của chúng dường như
                tan biến hết. Thật thoải mái khi được đi ăn trưa
                và thoát khỏi những trận gió đang thổi rất mạnh
                ngoài kia. Bà đã làm một bữa trưa tuyệt vời
                cho cả ba ông cháu. Súp khoai tây cây nhà lá vườn
                với bánh bao nhân nho và thịt băm. Ngon tuyệt! "Mấy
                cái bánh nhân nho này ngon quá! Cháu chưa từng
                được ăn cái bánh nào ngon như thế!".
                Tristan kêu lên sau khi nó cắn một miếng đầu tiên. "Cám
                ơn cháu, Tristan. Bà làm nhiều lắm đấy, cứ ăn
                thoả thích nhé!" Ông nằm nghỉ một lát sau bữa
                trưa vì thế cả hai đứa có một chút thời gian
                rảnh. Chúng đi đến chuồng ngựa. Tristan bắt đầu
                khắc tên của nó lên gỗ. Nó đã nhất quyết
                phải làm xong việc đó trước khi nó rời khỏi
                đây. David lấy cái chổi ở góc chuồng và bắt
                đầu quét qua quét lại một cách lười biếng cái
                khoảng giữa của chuồng ngựa vì nó chả có việc
                gì hay hơn nữa. Nó vẫn chưa biết phải làm thế
                nào để có thể tiếp nhận những cảm xúc của
                nó đối với Tristan. Nó ước gì tình bạn của
                chúng nó có thể trở về như ngày xưa, như hồi
                chúng nó còn chưa đến nghỉ hè ở trang trại này.
                Giờ đây, nó thấy thằng Tristan đang cư xử một
                cách thật khác lạ. Thằng Tristan đang ở kia, ngay
                phía ngoài chuồng ngựa, khắc tên lên cánh cửa
                và hoàn toàn bỏ mặc nó. David bắt đầu tự hỏi
                hình như có gì đó sai trái trong tình cảm của nó
                với Tristan chăng? Sau tất cả mọi chuyện, hình như
                nó cũng đang "yêu" Tristan, nó không thể chống lại
                điều đó. Bà đã nói về tình yêu sáng nay, liệu
                bà có biết chuyện giữa nó và Tristan không?
                David cảm thấy thật mệt mỏi. Nó không chịu nổi
                nữa? Buổi chiều trôi qua rất
                nhanh, hai đứa mỗi đứa một việc, chúng đang làm
                những công việc đích thực là những công việc
                của người đàn ông. David lái cái máy kéo cao
                những 24 feet và kiêu hãnh với việc biến một
                cánh đồng hoang thành một khoảng đất được cày
                xới kỹ càng. Cái máy kéo màu đỏ phun khói đen
                kịt khi David lái nó đi qua đi lại. Những ngọn gió
                mạnh đã thổi đám khói đó vào hết người
                David làm thằng này bị bẩn từ đầu đến chân.
                Nó có thể nhìn thấy Tristan và ông đang làm việc
                ở cánh đồng cỏ bên cạnh, chuyển những kiện
                cỏ khô. Trong khi lái cái máy kéo, nó suy nghĩ rất
                nhiều về Tristan và những điều bà nói sáng
                nay. Nó cảm thấy mình thật gần gũi với Tristan.
                Nó thực sự quan tâm tới thằng này. Những gì
                mà hai đứa có được trong kỳ nghỉ này quả thật
                quá tuyệt vời. Có lẽ nó yêu thằng Tristan mất
                rồi nhưng nó không dám bước thẳng đến và nói
                lên điều này. Đến cuối buổi chiều thì thằng
                David người đã đen kịt vì khói bụi. Cả người
                nó chỉ còn mỗi mắt và răng là sạch. David không
                quan tâm đến điều này lắm, nó coi như đó là
                một phần của công việc mà. Tristan lái một cái máy kéo
                nhỏ hơn nối liền với một cái xe móc, trên xe
                móc chở đầy những kiện cỏ khô mà ông đã
                cắt từ tuần trước. Trong lúc nó ngồi đợi ông
                khuân những kiện cỏ lên cái xe móc, nó có thể
                nhìn sang bên kia, chỗ thằng David đang làm việc. Nó
                tự hỏi không biết thằng David đang nghĩ gì?
                Tristan cố nghĩ ra xem nó có làm điều gì để cho
                thằng David tức nó không. Kết luận duy nhất mà
                nó có thể đạt tới là David cảm thấy tội lỗi
                với những chuyện chúng làm hôm qua và đấy cũng
                chíng là điều làm thằng này muốn tránh mặt
                Tristan. Những cơn gió mạnh thổi
                trên đồng cỏ xoáy những mẩu cỏ khô bay khắp
                nơi và rơi xuống mọi phía. Tristan thấy cỏ rơi hết
                vào trong áo nó và nó còn có thể thề rằng cỏ
                còn rơi cả vào trong quần lót của nó nữa (hehehe,
                rơi thế nào được nhỉ???). Nó thấy ngứa ngáy
                khắp người nhưng điều đó xứng đáng để đổi
                lại cả một buổi chiều được tự do lái cái
                máy kéo trên cánh đồng. Đến 7 giờ tối thì cả ba
                ông cháu cũng đã xong việc và quay trở về nhà.
                Tristan cười ầm ĩ khi thấy thằng David người đen
                thui. Thằng này không còn có thể bẩn hơn được
                nữa trừ phi nó nằm xuống và lăn qua lăn lại
                trên cái cánh đồng mới được cày xới.
                Tristan thì có rất nhiều mẩu cỏ khô thò ra từ
                tóc và áo. Nó thấy ngứa như điên. Nó nói với
                mọi người là nó như trông cứ như thằng người
                rơm bù nhìn ấy. David cũng cười một ít nhưng
                do nó vẫn chưa biết làm thế nào để tiếp nhận
                những cảm xúc của nó với Tristan nên nó chỉ
                liếc mắt qua nhìn Tristan rồi quay đi ngay. Ngay lập tức
                những điều vui thích thằng Tristan cảm nhận
                được trong ngày bay mất tiêu. Nó thấy trong bụng
                mình như có một tảng đá lớn. Nó đứng đó
                và thấy mọi thứ thật kinh khủng. Nó quyết định
                phải tìm ra điều gì đã chia rẽ chúng đến thế
                và nói với David. "Đi
                cùng tao đến chuồng ngựa một tý đi, David. Tao
                muốn hỏi mày cái này!".
                Nó nói rồi sau đó cắm đầu đi về phía chuồng
                ngựa. Không nói một câu nào,
                thằng David đi theo. Tristan đi đến chỗ mà nó
                đã khắc tên mình lên cạnh tên của David và
                quay lại hỏi: "Tao
                đã làm gì hả David, để mày ghét tao đến thế?".
                Nó hỏi, giọng nó như muốn khóc. "Mày
                bảo tao đừng nghĩ gì nhưng mày không thèm chơi với
                tao, không thèm nói chuyện với tao, đến nhìn tao
                mày cũng không thèm nhìn... Chỉ cần nói với tao
                một câu thôi, tao sẽ gọi bố tao đến đón về vì
                tao không thể nào chịu nổi nữa rồi!" David nhìn lên và bắt gặp
                ánh mắt của Tristan, ánh mắt đã làm cho những
                gì ngăn cản hai đứa trong lòng David dường như bị
                tan ra. Nó bước tới Tristan , đặt cả hai tay lên
                vai thằng này, nó áp sát mặt vào mặt thằng
                Tristan và nói nhỏ. Nước mắt nó bắt đầu chảy
                ra trong khi nó nói. "Mày
                đã làm gì với tao hả Tristan? Tao không thể tin
                được những gì mày đã làm... Tao không ghét
                mày đâu, không ghét một chút nào. Mày cho tao
                mọi thứ mày có mà không hề muốn đòi lại.
                Tao sẽ không bao giờ quên đâu. Tao không nhận ra
                điều đó cho đến khi tao với mày ở trong phòng
                tắm. Tao chưa bao giờ có ý định làm tổn thương
                mày. Tất cả chỉ vì tao cảm thấy quá lẫn lộn
                thôi, đừng gọi bố mày đến, được không?" Nhìn thấy thằng David khóc
                làm cho Tristan cũng khóc theo. Nước mắt chảy dài
                trên khuân mặt của nó. "Đó
                là bởi vì tao yêu mày, David, tao không thể giấu
                điều đó được. Tao chỉ muốn được ở bên cạnh
                mày, được ôm mày, được yêu mày nhưng mày
                không để cho tao?" "Tao
                biết là tao đã không để cho mày được như thế.
                Tao không thừa nhận điều đó với chính bản thân
                mình cho đến khi ở trong phòng tắm hôm qua. Kể từ
                lúc đó tao cảm thấy quá sợ hãi. Mày có hiểu
                cho tao không Tristan? Tao đã cố gắng rất nhiều để
                có thể nhận ra được điều đó vì tao cũng yêu
                mày mà?" Đến lúc này hai đứa đã
                đứng thật sát nhau, tay của chúng choàng qua vai
                nhau. "David,
                mày nói có thật không? Mày nói rằng mày cũng
                yêu tao ấy?".
                Tim của Tristan đập mạnh, nó không tin vào những
                gì nó vừa nghe thấy. "Ừ,
                nhưng nó không có nghĩa là tao gay".
                David vẫn chưa sẵn sàng để vượt qua được, chưa
                thể vượt qua được chỉ trong một khoảng thời
                gian ngắn như thế. Tristan ngẩng mặt lên nhìn
                David. "Tao
                đã từng rất lo lắng. Tao sợ mày ghét tao, sợ
                mày không muốn nhìn thấy mặt tao nữa." "Không,
                không hề đâu, mày đừng lo mà".
                David nói trong khi nó nhìn vào đôi mắt nâu của
                Tristan, vẫn còn ướt đẫm nước mắt nhưng có
                một cái gì đó không thể che giấu được, đó
                là niềm vui, niềm sung sướng vô bờ. Tristan ngoác miệng ra cười.
                Nó mừng qúa. Nó kéo sát thằng David vào người
                mình và ôm thằng này thật chặt. Nó nói thầm
                vào tai thằng David. "Mày
                sẽ không phải hối tiếc đâu. Tao hứa đấy. Nhưng
                có lẽ mày phải đi rửa mặt đi, mặt mày có mấy
                đường sọc nước mắt trông buồn cười lắm!" "Ừ,
                nhưng chúng có là do lỗi của ai cơ?".
                Vừa nói David vừa xiết chặt Tristan trong vòng tay
                của mình. Hai thằng chạy về phía vòi
                nước ở gần chuồng ngựa và nhanh chóng rửa
                đi những "dấu
                vết"
                về cuộc nói chuyện vừa rồi trước khi trở vào
                nhà. Cuộc nói chuyện đã xoá đi bức tường
                ngăn cách giữa hai thằng suốt một ngày qua. Bà
                đã đứng sẵn ở cửa và la hét chúng ầm ĩ,
                bắt cả hai đứa đi tắm ngay lập tức. Mặc dù
                thế nhưng bà vẫn kịp nhận ra rằng chúng đã bình
                thường trở lại. Trong khi hai đứa tắm, bà nói
                lại điều này với ông. "Tao
                tắm trước được không?"
                Tristan hỏi trong khi nó cởi vội quần áo của mình.
                "Tao
                ngứa ngáy khắp người rồi. Không thể chịu nổi
                nữa!" "Ờ,
                tao cũng tắm bây giờ mà".
                David từ từ cởi quần áo ra một cách cẩn thận.
                Quần áo của nó có thể làm bẩn mọi thứ mà
                chúng chạm vào. Trần truồng, trông thằng David thật
                buồn cười. Người nó chỗ đen chỗ trắng rất
                trái ngược nhau.  Nó trèo vào bồn tắm và
                đứng ngay sau lưng Tristan. Con cu của nó chạm vào
                người của thằng này. "Tao
                đang đứng ngay sau mày đây này! Có muốn tao gội
                đầu cho không?" "Hì
                hì, tao biết mà! Ừ, gội cho tao đi!" "OK".
                David giật mấy cọng cỏ khô dính vào tóc Tristan
                và nhẹ nhàng xoa shampoo lên đầu thằng này! Phần
                thưởng cho "nỗ lực" gội đầu của nó cũng đến
                khi nó dùng shampoo còn thừa trên tay xoa vào háng
                thằng Tristan và vào con cu đang semi-hard của thằng
                này. David cả ấn người của nó sát vào người
                Tristan. "Hey,
                đến lượt mày nào!".
                Tristan nói. "Đây
                là shampoo của mày này, nhắm mắt vào đi!".
                David nhắm mắt lại và cảm thấy thân hình nóng
                hổi của thằng Tristan chạm nhẹ vào lưng nó. Mọi
                thứ đều thật tuyệt vời. Cái cảm giác thật
                thoải mái tạo ra bởi bàn tay của Tristan nhè nhẹ
                xoa trên tóc của nó, cái cảm giác thật gần gũi
                giữa nó và Tristan, và cả tình cảm của chúng mới
                được phục hồi nữa, tất cả làm cho David như
                đang ở trên mây. Nó thấy hạnh phúc quá. Bàn
                tay của thằng Tristan bất chợt tóm lấy con cu của
                nó và xóc nhẹ. Nó rùng mình vì sướng, cảm
                giác thật tuyệt khi thằng Tristan làm như thế. "Có
                lẽ tao với mày nên stop ở đây đi, cẩn thận
                không ông bà lại hỏi xem làm gì mà lâu thế đấy!".
                David miễn cưỡng đề nghị. "Ừ,
                nhưng phải để sau khi tao làm cái này đã".
                Tristan nói và thả con cu của David ra. Nó quay người
                thằng David lại để thằng này đứng đối diện với
                nó. Không hề dừng lại, nó kéo thằng này vào
                sát người mình. Nó ôm xiết lấy. Nó cảm nhận
                cả cơ thể của David trong vòng tay của mình, cảm
                nhận được con cu của David đang ép vào con cu của
                nó. Nó quàng tay xuống phía dưới và kéo háng
                của thằng David áp sát hơn vào háng của nó. "Tao
                yêu mày lắm, tao làm tất cả cũng chỉ vì mày
                thôi!" David cũng xiết chặt Tristan,
                nó kéo tay thằng Tristan đang ôm chặt vào cổ nó
                xuống và nói. "Ừ,
                tao cũng vậy. Nhưng mình phải nhanh lên thôi, ra
                ngoài đi!".
                Nói rồi nó tắt vòi nước và lấy hai cái khăn
                khô cho cả nó và thằng Tristan. Chúng lau khô người,
                mặc quần áo vào và ra ăn tối. Chúng đi ra ngoài sau khi ăn
                xong. Những cơn gió mạnh đã từ từ trở nên
                nhẹ hơn trong khi mặt trời lặn. Một cảnh hoàng
                hôn thật ngoạn mục. Những đám mây đủ màu đỏ,
                vàng và hồng quyện lẫn vào nhau. Những con chim
                trốn trong những lùm cây và hót lên bài ca cuối
                ngày của chúng thật hay trong khi David và Tristan ngồi
                đó ngắm cảnh hoàng hôn. Chúng tận hưởng một
                khoảng thời gian thật yên bình, thật đẹp trong
                cuộc đời. Hai thằng nói chuyện nho nhỏ với nhau
                trên cái thân cây nằm dài trên mặt đất mà
                chúng đang ngồi lên. Tristan dựa người vào David
                và nói: "Ôi,
                dễ chịu quá! Tao chưa bao giờ biết nông thôn lại
                đẹp như thế này!" David choàng tay của nó qua
                vai của Tristan trước khi trả lời. "Nó
                đẹp vì mày có một ai đó để chia sẻ. Năm ngoái
                tao cũung ở đây nhưng lại thấy nó rất tẻ nhạt
                và buồn chán!" Tristan ôm hai tay của nó qua
                eo David và chúng cứ ngồi thế, nói về bất cứ
                thứ gì chợt đến trong đầu, tận hưởng cái cảm
                giác gần gũi, thân thiện mà chúng đang chia sẻ.
                Mặt trời biến mất sau đường chân trời và đã
                đến giờ của lũ muỗi. Hai thằng đành phải trở
                vào trong nhà sau một hồi "đấu tranh" không thành
                công với mấy con muỗi. Bà đem bánh quy và kem đến
                cho hai đứa ăn trước khi chúng đi ngủ vì lúc
                chúng vào nhà thì đã khá muộn. "Bà
                chả hiểu hai đứa làm gì ở ngoài đó. Bà đang
                định đánh kẻng để gọi đây." "Chúng
                cháu ngắm cảnh hoàng hôn đẹp nhất trong đời
                mà".
                Tristan vừa nói vừa cười trong khi nó nhìn về
                phía David. "Nó
                chưa được ngắm cảnh hoàng hôn bao giờ đâu bà
                ạ!".
                David giải thích. "Ồ,
                ra thế! Thế hai thằng còn làm gì nữa không?" "Không
                ạ!" "Chỉ
                ngắm cảnh hoàng hôn thôi mà bà!" "Được
                rồi, thế hai đứa còn muốn ăn gì nữa không?" "Thôi
                ạ, cháu cám ơn bà!" "Cháu
                cũng ăn đủ rồi!" "Ừ,
                thế thì đi ngủ đi. Để bà ôm mỗi đứa một cái
                nào! Chúc các cháu ngủ ngon!" Hai đứa đi lên lầu, cảm
                thấy không khí có vẻ nóng lên dần dần qua mỗi
                bậc thang. David đóng ngay cánh cửa đằng sau lưng
                nó lại và cởi hết cả quần áo ra. "Ahhhhhh,
                thế này thoái mái hơn đấy. Mày đã sẵn sàng
                để tắt đèn chưa?" Đến lúc này thằng Tristan
                cũng đã cởi hết quần áo, nó nằm trên giường
                và kéo cái chăn mỏng lên che hết nửa người.
                Con cu của nó lằn lên cái chăn trông thật buồn
                cười. "Bất
                cứ lúc nào, tao sẵn sàng rồi!" David tắt cái công tắc đèn
                và trèo lên giường với Tristan. Nó nằm đó một
                lúc rồi nói thầm. "Mày
                có muốn làm gì đó không?" "Không
                thể đợi được nữa nhưng hì hì, mày muốn làm
                gì cơ?" "Tuyệt
                nhất thì chắc là như hôm qua rồi nhưng có lẽ
                không nên vì không mình không dọn dẹp thoải mái
                như bữa đó được. Có lẽ chỉ nên hì hì, làm
                gì thì mày biết rồi đấy!" "Ờ,
                nghe hay đấy, nhưng mày cũng phải làm cho tao cơ!
                Tao cũng muốn biết cái cảm giác được mút cu
                thì nó như thế nào!" "Ờ...
                ờ... Được rồi, tao sẽ cố thử xem... Xích lại
                gần đây nào..." Chúng tìm thấy con cu của
                nhau và bắt đầu xóc nhè nhẹ. Thật tuyệt khi cầm
                trong tay con cu khác và cảm nhận cái cảm giác
                được cầm đến từ chính con cu của mình. Nhanh
                chóng, chúng bắt đầu xóc ngày càng nhanh và rên
                rỉ không ngớt. Tristan là đứa đầu tiên dừng
                lại, nó nói: "Tao sắp ra rồi, nhưng tao không muốn
                ra như thế này. Mình thử làm cái đó cùng lúc
                nha!" "Ờ,
                cũng được!" "Công bằng nhé, tao làm gì
                mày thì mày cũng phải làm cho tao y như thế đấy!" "OK, mày trước đi!" Tristan quay người lộn lại
                để chúng ở trong tư thế 69. David phải trượt người
                xuống phía dưới một chút nhưng chỉ một lát sau
                chúng đã vào vị trí. Tristan biết phải làm gì.
                Nó tóm lấy con cu của David và kéo cái bao quy đầu
                xuống. Con cu của thằng David đã hơi ướt với
                precum rỉ ra. Tristan liếm nó vài cái nhẹ trước
                khi trượt cả môi và lưỡi của nó trên con cu
                đang nững dữ dội của thằng David. "Ơ?
                ơ? tao sướng quá, Tristan ơi? Đừng có dừng
                lại đấy?". David rên lên trong khi con cu của
                Tristan lúc lắc trước mặt nó. Tristan quay lại và nói nhỏ:
                "Êu, thế còn tao thì sao? Mày phải làm gì đi chứ!" David tóm lấy con cu của
                Tristan ở ngay phía trên mặt nó. Nó nhìn thấy con
                cu của thằng Tristan cũng nứng lắm rồi. Nó cũng
                hơi ướt. David liếm nhẹ, nó hơi sợ vì đây là
                lần đầu tiên. Thế rồi nó cũng chả thấy có gì
                đáng sợ hết, nó liếm lần nữa, lần nữa và
                cố gắng đút hết vào! "Ối,
                cẩn thận cái răng của mày chứ, David! Làm giống
                tao đang làm cho mày đây này". Sau khi nói vài câu
                hướng dẫn cho David, thằng Tristan bắt đầu quay lại
                với công việc của nó. Con cu của thằng David không
                to lắm nên chả khó khăn gì cho Tristan cả, ngược
                lại, David có vẻ rất khó có thể làm gì vì con
                cu của Tristan to quá. Thế rồi chúng cũng qua những
                phút lạ lẫm ban đầu. Hông của cả hai đứa bắt
                đầu chuyển dộng theo nhịp của nhau. David không chịu
                nổi nữa, nó không kịp nói gì với Tristan và bắn
                tinh ra tung toé. Người nó giật mạnh làm mũi thằng
                Tristan chạm cả vào bao của nó. Thằng David ra làm
                Tristan cũng ra theo. Nó không chống nổi người nữa.
                Vừa bắn tinh nó vừa khuỵ người xuống và nằm
                áp sát lên David, nó thở hổn hển. Con cu của
                Tristan vẫn đang nằm trong mồm David làm thằng này
                bị nghẹn. Nó ho sặc sụa. Tristan vội vàng cố gắng để
                chống người lên. Điều này làm thằng David dễ
                thở hơn một chút. Vì không kịp rút ra nên nó
                phải nuốt hết đống tinh thằng Tristan bắn vào.
                Tristan quay người lại như trước. "Tuyệt vời,
                David!" "Ờ,
                tao biết. Xin lỗi mày nha, tao bắn hết cả ra mà
                không kịp nói." "Không sao đâu, tao cũng thế
                mà. Nhưng mày bắn hết vào trong họng tao, chả kịp
                thấy gì cả hehehe" "Ơ,
                mày thấy sợ phải không?" "Không, tao thích tất cả những
                gì liên quan đến mày mà" "Mày nói thật chứ?" "Ừ" "Đừng
                thế mà Tristan, mày không định kiếm bạn gái và
                lấy vợ sao?" Tristan xiết nhẹ con cu của
                David trong tay nó và trả lời: "Ngay lúc này thì
                tao không cần nghĩ đến những chuyện đó. Tao không
                cần bạn gái mà cũng chẳng cần lấy vợ làm gì!
                Tao chỉ cần có mày thôi, David" "Thế này thì chính xác là
                gay rồi, Tristan, mày biết điều đó mà!" "Thì sao? Tao chả quan tâm làm
                gì nữa! Tất cả những gì tao muốn chính là những
                cái tao đang có với mày, ngay ở đây!" "Đừng
                thế mà, Tristan. Tao cũng thích lắm nhưng chắc không
                thể mãi như thế này được đâu. Tao phải nghĩ
                đến chuyện có một gia đình của mình chứ. Mày
                biết bố mẹ tao rồi đấy, họ sẽ giết tao mất nếu
                phát hiện ra những chuyện này." Tristan rướn người lên và
                hôn vào má David. "Tao biết mà, tao với mày chỉ
                phải cẩn thận thôi!" "Ừ,
                thật cẩn thận. Mà sao mày lại hôn tao?" "Vì tao yêu mày mà!" "Ừ
                nhỉ!" Hai đứa không nói nữa.
                Chúng ôm nhau thật chặt trong khi từ từ chìm vào
                giấc ngủ. Hoàn toàn thoả mãn và hạnh phúc? 
                (Hết
                Phần 10 ... Xin xem tiếp Phần
                11) |