| Uyển mới chỉ thú tội với Lộc có một phần ba chuyện tình dục 
                  khi em lên 12 tuổi. Em dấu biệt chuyện liên hệ với ông Hiệu 
                  trưởng và thằng bán cà rem. Trong hai chị em, thì phải nói 
                  Khang là cô gái tương đối hìên lành hơn Uyển. Vì năm 12,
                  dù Khang cũng bắt đầu mọc lông, có kinh, và bắt đầu thèm tình 
                  dục như Uyển, nhưng Khang chưa bao giờ táo bạo nghĩ đến chuyện 
                  dang díu với đàn ông. Em chỉ sờ mó chỗ kín phất phơ cho đã cơn 
                  thèm, chớ cũng chưa biết dùng chuối già, dưa leo, hay cà tím...
 Ông Hiệu trưởng là người rất đẹp trai, có hàm râu con kiến. 
                  Nhưng chưa ai thấy ông mỉm cười một lần dù nói chuyện với các 
                  giáo sư. Bọn học trò đặt cho ông hỗn danh "Cọp rằn". Người ta 
                  xầm xì: bởi ông không chịu lập gia đình nên tính tình trở nên 
                  khô cằn, khó chịu. Trong đám giáo sư hình như có hai cô giáo 
                  Luyến và Ngọc cũng "phải lòng" ông không ít. Thế nhưng, chưa 
                  có gì xảy ra vì chưa cô nào bạo miệng tấn công ông trước. Điều 
                  trái ngược, bọn học trò dù sợ khiếp ông, nhưng các nàng vẫn 
                  thầm mê ông dữ lắm, tuy không ai dám nói, ngoại trử Uyển...
 
 Một bữa chìêu thứ sáu, giờ tan học- Uyển vờ ngồi lại sau hết, 
                  lật tập ra làm bài... xong kéo dài cho đến khi sân trưởng 
                  không còn ai. Em táo bạo xách cặp, tiến vào phòng Ông Hiệu 
                  trưởng mà không cần gõ cửa. Chưa một ai, kể cả giáo sư không 
                  dám làm chuyện bất lịch sự như thế.
 
 - Thưa thầy, em có một chuyện riêng muốn nói - Uyển vờ khép 
                  nép, lễ độ, khiếp hãi, cho ra một cô bé "thơ ngây" chưa biết 
                  gì, mặc dầu em đã đến "tặng quà" cho thầy Báu có cả chục lần.
 Ông Hiệu trưởng quắc mắt, sệ cặp kiếng can xuống nhìn cô bé:
 - Chuyện riêng? là chuyện gì? Sao em không trình với cô giáo 
                  mà phải vào tận đây giữa lúc học sinh và cô thầy giáo đã tan 
                  hết?
 - Dạ em nghĩ, chuyện thầm kín này cô giáo sẽ chẳng giải quyết 
                  được. Còn em chờ cho đến ngày thứ Sáu cuối tuần, và giờ tan 
                  học, là bới vì... Ông Hiệu trưởng mới có thì giờ lắng nghe hết 
                  tâm sự riêng tư của em! Một chuyện thầm kín quan trọng.
 - Em ngồi vào ghế đi! Để thầy vặn thêm ngọn đèn.
 - Thưa thầy, khỏi. Vì chuyện em sắp trình bày, không cần đèn 
                  sáng. Âm u thế này, có lẽ tiện hơn.
 
 Ông Hiệu trưởng tên Trung, vừa nhớm đứng dậy, đã phải từ từ 
                  ngồi lại xuống ghế. Đầu óc ông hơi nghĩ mông lung - Ông chưa 
                  đoán được chuyện riêng tư của Uyển sắp nói thuộc loại nào? Nó 
                  có dính dáng đến vấn đề giáo dục của các thầy cô, hoặc đến vấn 
                  đề học vấn của em? Hoặc có ai đối xứ bất công với em? Thế 
                  nhưng, tại sao Uyển cần ánh đèn âm u? Ông lột cặp kiếng cận để 
                  trên bàn giấy, và bắt đầu hỏi:
 - Dù là cuối tuần, nhưng công việc của thầy cũng bề bộn lắm. 
                  Trò có gì muốn nói, thì tóm gọn thật nhanh, được không?
 Bé Uyển lại vờ nhìn quanh, rồi hỏi thật nhỏ:
 - Thưa thầy giờ này có còn ai đến văn phòng này nữa không?
 à ừm... thầy nghĩ là không? Tại sao? Có gì phải sợ?
 
 Uyển không trả lời, mở cặp lấy ra một phong thư đựng một xấp 
                  hình giao cấu cua Nhật Bổn. Xấp hình này em đã lấy cắp tử tủ 
                  của mợ Thoa do ông Thiếu Tá Vũ Hào bắt được ngoài phố Lê Lợi . 
                  Em đẩy xấp hình đến trước mặt thầy, nói:
 Nhờ thầy xem giùm, đây là loại hình gì mà nó đã làm em mất ăn 
                  mất ngủ cả tháng trời nay.
 
 Ông Hiệu trưởng cũng vờ giả tỉnh cầm xấp hình sáu chục tấm lên, 
                  dựa lưng vào ghế - Không phải xem lướt qua. Mà có tấm ông đã 
                  nhìn kỹ cả vài phút. Bé Uyển "bắt mạch" con "cọp rằn" bằng 
                  cách nhìn phản ứng trên mặt thầy... Lúc
 đầu da mặt thầy chỉ hường hường. Sau đó chuyển qua màu đỏ say 
                  rượu. Cuối cùng, mắt thầy cũng đỏ theo như người say rượu mạnh.
 - Năm nay em bao nhiêu tuổi há?
 - Thưa thầy... gần 13 - Dạ, hai tháng nữa là sinh nhật của em.
 - Tuổi đó mà xem loại hình khiêu gợi này là không hợp. Ngay 
                  như thầy đã là người lớn, cũng chưa bao giờ. ở đâu em có. - 
                  Thưa, một bữa em về nhà soạn bài ra học, bỗng thấy xấp đó nằm 
                  chình ình trong tập. Không biết ai cố ý bỏ vào???
 - Em có dưa ba má, anh chị, hay bạn bè xem chưa?
 - Dạ... thưa thầy... em không dám, vì sợ bị tịch thu...
 - Sao hồi nãy em bảo nó làm em mất ăn mất ngủ cả tháng, rồi 
                  còn sợ bị tịch thu? Nếu ba má tịch thu là phải chớ!
 - Dạ... tại vì... em muốn mất ăn mất ngủ! Thế mới lạ chớ.
 - Em nói gì, thầy hoàn toàn không hiểu. Em lặp lại đượe không?
 - Dạ bởi vì ban đêm, học bài xong, em vào giường, chong ngọn 
                  đèn nhỏ, một mình, lật từng tấm ra xem... thú vị lắm...
 - Xem xong thì ngủ. Tại sao em phải mất ngủ?
 
 Thầy Hiệu trưởng đã có gian ý! Hồi nãy ông hỏi "Em có đưa ba 
                  má, anh chị hay bạn bè xem chưa? là bởi vì ông muốn biết, 
                  chuyện này, ngoài bé Uyển có ai biết nữa không? Bây giở ông 
                  lại hỏi thêm: "Xem xong thì ngủ. Tại sao em phải mất ngủ?" - 
                  Ông muốn khai thác một sự thật thầm kín, nếu bé Uyển dám khai. 
                  Cô bé diễn xuất tuyệt hay. Em vờ nhìn ra ngoài, nhìn trong kia 
                  văn phòng dù ông Hiệu trưởng đã trấn an lúc nãy là sẽ chẳng có 
                  ai đến giờ này! - Xong em nhỏ giọng:
 - Tại sao em phải mất ngủ hả? Đó, đó là điều em dám bạo gan 
                  đến đây gặp ông giờ này, để nhờ ông giải đáp. Lần đầu, ngồi ở 
                  bàn học, xem những tấm hình "quái đảng" "kỳ dị" đó, em... em... 
                  chưa có một ý thức gì hết. Lần thứ hai nghĩa là khi đã ăn xong 
                  cơm tối, tắm rửa, học bài xong, em lại mang lên giường xem lần 
                  nữa. Đâu, thầy cho em mượn lại xấp hình, để em chọn ra hai tấm 
                  - Hai tấm này làm em mất ngủ... Đây! Một, hai, thầy xem đi.
 
 Thầy Trung cầm xem. Không biết thầy có thấy gì đặc biệt khi 
                  nhìn anh chàng có hàm râu con kiến đang thè lưỡi liếm lồn cô 
                  gái. Tấm khác, cũng anh chàng đó, đứng ểnh đít, cầm con cặc tổ 
                  chảng, dí vào mồm một cô gái khác.
 
 Thầy Trung lắc đầu, mắt nhìn hình, mồm trả lời:
 - Không - Thầy có thấy gì đặc biệt đâu?
 Bé Uyển "thơ ngây" hỏi:
 - Thầy không thấy người đàn ông đó giống hệt thầy hả?
 
 Thầy Trung lập tức phóng mắt nhìn em bé. Mặt thầy lại đỏ hồng. 
                  Tay thầy hơi bối rối. Vì thầy hiểu phần nào lý do có mặt của 
                  Uyển tại văn phòng thầy, giờ này? Thầy đang lúng túng thì bé 
                  Uyển phang thêm một câu đổ lửa:
 - Tử khi nhìn hai tấm hình có thầy trong đóm em... em... chẳng 
                  những mất ngủ. Mà ban ngày vào trường, em cứ tìm cách thơ thẩn 
                  trước phòng này, để... mong có dịp nhìn... thầy!!!
 Thầy Trung vội cải chính lắp bắp như cà lăm: .
 - À, không... không đâu em, Uyển - Trong hình là một người 
                  khác ở bên Nhật... họ... chuyên sống... bằng... nghề... nghề... 
                  chụp hình... dâm dục... khiêu gợi, còn anh, ủa quên, còn … 
                  thầy...
 
 Uyển làm bộ cười ngất, mà tay thì che miệng, không cho tiếng 
                  cười vang xa. Em cười vì tự nhiên em đã làm cho con "cọp rằn" 
                  phải ngượng ngập. Em đã làm cho "Cọp rằn" tự xưng bằng ANH! Em 
                  tấn công thêm với dáng điệu một gái
 nhảy hơn là học sinh:
 - Em đã cho rửa ra mấy bộ để dành. Rủi có bị tịch thu thì vẫn 
                  còn cái khác mà xem cho đỡ... thèm? Đỡ nhớ thầy.
 Thầy quay ghế, nhìn trực diện bé Uyển, dằn từng tiếng:
 - Em nói lại eâu chót cho thầy nghe xem?
 "Rủi có bị tịch thu, thì em vẫn còn tấm khác mà xem cho đỡ 
                  thèm. Chứ THèM, Uyển cố tình nói thật nhẹ nhàng, lả lơi, mời 
                  gọi, mà đôi mắt thì tình tứ, lẳng iơ nhìn thầy Trung.
 Thầy đứng bật dậy, quên ý tứ, làm bé Uyển thấy cục gân bên 
                  trong cợm lên ở quần Tây. Thầy lại cửa, vờ tìm ý để nói chuyện, 
                  nhưng kỳ thật là thầy khóa cánh cửa. Thầy trở lại thả một câu 
                  thăm dò cho chắc ý:
 - Tối quá rồi. Uyển nên về dùng cơm với gia đình. V^ trễ ba má 
                  Uyển có thể đổ ra đi tìm. Mà thầy trò mình ngồi đây sau giờ 
                  học một cách phi pháp... bất thường... không lý do...
 - Thầy khỏi lo. Uyển cắt ngang. Em vẫn thường về trễ vào cuối 
                  tuần. Và ở nhà, ba má biết là em đi đâu!!!
 Thầy chống hai tay lên bàn, đứng gần vào Uyển hỏi lại:
 - vừa rồi, em nói, xem hai tấm hình đặc biệt có người đàn ông 
                  giống thầy, cho đỡ thèm? là... em thèm cái gì?
 
 Uyển từ từ đứng dậy, ểnh cái ngực ra cho to thêm. Mắt em nhìn 
                  thầy Trung và "khép nép" trả lời:
 - Biết... thầy có cho phép em nói không? Sợ quá? V.. em nói 
                  một điều, mà gần như các nữ sinh, và cô giáo khác không dám hở 
                  môi, dù họ cũng thèm như em. Hơn thế nữa, là khác.
 - Thầy cho phép? - Em nói thật hết đi - Có gì sai quấy, thầy 
                  sẽ dạy bảo cho. Nói đi, Thèm cái gì?
 
 Thầy thả hai chữ "nói đi" như một cung nhạc, nghe xoáy lòng 
                  người, như ai rút ruột, làm Uyển đột biến cầm bàn tay Thầy bóp 
                  nhẹ một cái, rồi nói thong thả:
 - Thèm được làm người yêu của Thầy!
 - Bao nhiêu uy nghiêm, sắt lạnh trên gương mặt thầy tan biến, 
                  nhường lại sự khờ khạo, lúng túng thấy rõ - Thầy đang nhỏ lại 
                  như thằng học trò 15 tuổi. Đã vậy, Uyển còn cúi xuống đặt môi 
                  hôn bàn tay Thầy Trung lâu cả mấy phút. Con người mô phạm và 
                  con quỷ dâm dục trong thầy đang choảng nhau khốc liệt. Mỗi 
                  tuần một lần, trong các buổi họp Giáo sư, Thầy luôn nhắc nhở: 
                  "Mong các thầy cô cố gắng nêu gương tốt cho học sinh về phương 
                  diện đạo đức". Năm ngoái thầy đã đuổi cô giáo Lệ Thanh vì cô 
                  này có bầu với cậu học trò 16 tuổi. Và tuần trước, thầy đuổi 
                  luôn hai học sinh nam nữ vì hai cô cậu mang tội viết thư tình 
                  cho nhau.v.v...
 (Hết 
                  Phần 28... Xin mời xem tiếp
                  Phần 
                  29) |