| Hiền đi từ từ, 
                  chàng nghe rõ tiếng chân chậm chạp bước theo sau. Con đường từ 
                  đây về nhà chỉ còn l hơn vài chục thước. Chuyến xe bus cuối 
                  cùng của thành phố trong đêm thả chàng xuống trên con đường mù 
                  sương. Đêm nay trời San Francisco trở lạnh thực sự. Gió đêm 
                  như thẩm vào tận cùng xương thịt tê cóng. 
                  Đi được một quãng, tiếng chân vẫn 
                  lẽo đẽo theo sau, đều đặn và âm thầm. Hiền có linh cảm nhưbước 
                  chân của một người đàn bà mệt mỏi đang lê lết trong đêm khuya 
                  giá buốt này. Chàng tò mò ngoái đầu lại nhìn. Cách chàng không 
                  bao xa, một thiếu nữ trấng muốt nổi bật trong đêm đen làm 
                  chàng giật mình. Bộ ngực căng tròn lồ lộ của cô ta gần như bật 
                  tung ra khỏi tà áo. Tự nhiên người chàng nóng lên.
 Hiền nghĩ tới những cô gái đứng đường đón khách trên con phố 
                  này nên chàng đl chậm lại. Vợ Hiền đã về Việt Nam thăm nhà hơn 
                  tháng nay, nên mới nhìn thấy phần da thịt nõn nà kia đã làm 
                  cho Hiền thèm khát ngay. Hồi tối tới giờ, chàng đã lân la tới 
                  mấy quán cà phê tìm hơi đàn bà, nhưng không đạt được những gì 
                  mình thèm khát: Không hiểu tại sao giờ này lại có một nàng đẹp 
                  như tiên thế kia
 lang thang ở đây.
 
 Chàng đứng lại có ý chờ, và cô nàng vẫn từ từ đi tới. Thời 
                  gian nhưkéo dài ra. Từng bước, từng bước chân thâu ngắn khoảng 
                  cách giữa chàng và thiếu nữ lại. Chỉ một lúc sau, ánh mắt 
                  trong xanh của người đẹp đã như cười tỏ tình gần sát bên Hiền, 
                  chàng mở lời:
 - Trời lạnh quá, em có muốn hút thuốc không?
 Cô gái lắc đầu, sua tay lia lịa, trả lời:
 - Dạ... dạ... không đâu, em sợ mùi thuốc lá lắm.
 Hiền vội vàng ném điếu thuốc đang hút dở xuống đường, lấy giầy 
                  đạp lên, nói:
 - Ồ... anh xin lỗi.
 Cô gái mỉm cười:
 - Cám ơn anh, trời lạnh quá phải không?
 - Dạ, trời lạnh quá.
 Không để cho cô gái kịp nói gì, Hiền tiếp luôn:
 - Nhà anh cũng gần đây thôi. Hôm nay lại chẳng có ai ở nhà, em 
                  có muốn ghé qua uống một ly cà phê cho ấm bụng không?
 Cô gái cười thành tiếng:
 - Anh không sợ vợ anh về bất tử à?
 Hiền thực thà nói:
 - Vợ anh về Việt Nam thăm cha mẹ, tuần tới mới trở lại.
 Cô gái cười lớn hơn, nói:
 - Nhân cơ hội này anh đem gái về nhà phải không?
 Nhìn điệu bộ lẳng lơ của cô ta, Hiền mạnh bạo nắm lấy tay nàng, 
                  nói:
 - Đàn ông mà em... Chắc em cũng biết nhiều rồi phải không?
 
 Cô gái liếc Hiền một cái thực đĩ thõa, vòng tay ôm lấy cổ 
                  chàng vít xuống, bờ môi nàng tràn đầy, nóng bỏng. Thân thể 
                  Hiền run lên ngay từ giây phút đầu. Chàng ghì chặt lấy tấm 
                  thân nóng bỏng no tròn kia. Hai thân thể chập lại làm một thật 
                  khít khao. Bàn tay Hiền bạo dạn luồn qua làn vải mò xuống vùng 
                  da thịt ngút ngàn thần tiên ấy...
 
 Bỗng Hiền giật mình, chàng vừa cảm thấy đau nhói ở cần cổ và 
                  hình như bờ môi của người đẹp không còn mơn trớn trên da thịt 
                  chàng nữa, mà là hàm răng sắc như dao, đang cắm sâu vào mạch 
                  máu chàng. Hiền vội vã đưa tay lên cổ, chàng thấy ngay một 
                  chất nước nhờn nhờ dính vô tay. Hiền sợ hãi thét lên:
 - Trời ơi?.. Máu... máu... máu...
 
 Chàng cố đẩy người con gái ỵêu tinh này ra, nhưng cô nàng vẫn 
                  bám chặt lấy chàng. Hiền cảm thấy từng giòng máu trong cơ thể 
                  chảy cuồn cuộn vô miệng nàng. Chàng cố ngóc đầu lên. Bỗng xa 
                  xa, một bóng đen từ từ lướt tới. Hình như một chàng thanh niên, 
                  anh ta bận một bộ đồ vét đen, tóc dài lượt thượt ngang vai. 
                  Hai mắt đổ ra tia nhìn đỏ rực như lửa. Mắt Hiền đã mờ đi, 
                  nhưng chàng cũng cố cất tiếng kêu:
 - Cứu.. cứu. cứu tôi với.
 
 Cô gái bỗng ngước lên nhìn. Nàng thấy chàng thanh niên nọ, vội 
                  vàng buông Hiền ra, chạy lướt trên mặt đất, biến mình trong 
                  màn sương dầy đặc. Miệng Hiền vẫn thều thào kêu cứu, chàng 
                  không còn đủ sức đứng vững được nữa, té xuống đất sõng soài. 
                  Chàng thanh niên nọ cúi xuống, một tay sờ lên cổ chàng, miệng 
                  lẩm bẩm:
 - Cũng lại con quỉ cái này nữa...
 
 Nói xong anh ta cúi xuống kéo Hiền lên. Chàng đã tưởng được 
                  cứu, nhưng ngay lúc ấy, Hiền lại thấy cần cổ mình tê đi, máu 
                  chẩy ra cuồn cuộn...
 **   *
 Oanh cầm tờ báo, mắt nàng đập 
                  ngay vô hàng chữ in đậm nét ngay trên trang nhất: LẠI MỘT THANH NIÊN NỮA BỊ CẮN CỔ HÚT MÁU CHẾT TRÊN HÈ PHỐ
 
 Thật là khủng khiếp, không lý trong thời đại này lại có ma hút 
                  máu người như vậy thực hay sao. Oanh lướt mắt nhanh trên cột 
                  báo. Nàng mỉm cười thầm phục Tuân, anh chàng đồng nghiệp phụ 
                  trách mục tin tức giàu tưởng tượng này.
 
 Bỏ tờ báo xuống. Oanh lững thững vô phòng tắm, ngâm mình trong 
                  bồn nước nóng. Nàng xoa nhè nhẹ hai bàn tay trên làn da mịn 
                  màng của mình. Những đường cong vun đầy ăm ắp lồ lộ làm nàng 
                  thích thú. Bộ ngực con gái vươn cao, đỉnh hồng chót vót đã làm 
                  ngẩn ngơ biết bao chàng trai có dịp gần gủi nàng. Oanh lại 
                  nghĩtới Tuân. Anh chàng tham lam tận mạng. Dù cho nghèo rớt 
                  mùng tơi, với cái lương phóng viên chết đói mà cũng làm bộ hào 
                  hoa mỗi khi đi chung với nàng.
 
 Với Tuân, Oanh chẳng có ớnh ý gì. Nhưng anh chàng thực dễ 
                  thương và lại có ơn giới thiệu việc làm trong tờ báo này cho 
                  nàng. Hơn thế nữa, Tuân còn che dấu dĩ vãng không mấy tốt lành 
                  gì của Oanh, lại càng làm nàng dễ dãi với chàng hơn những 
                  chàng trai khác đang đeo đuổi nàng.
 
 Cũng vì được Tuân dìu dắt mà đang là một cô gái bán quán cà 
                  phê trá hình. Oanh bỏ hẳn nghề bẩn thỉu đó, làm cho tờ báo 
                  ngày hôm nay. Mặc dù đồng lương anh chủ nhiệm trả cho nàng 
                  không bao nhiêu, nhưng tiền hoa hồng những cái quảng cáo nàng 
                  lấy được đã mang về cho nàng một đồng lương hơn hẳn các bạn 
                  đồng nghiệp khác.
 Bỗng chuông điện thoại reo vang. Oanh với tay nhấc
 ống nghe:
 - A lô...
 Cô Oanh phải không?
 - Dạ. em đây anh chủ nhiệm.
 Có tiếng cười trong máy, giọng nói của anh chàng chủ nhiệm 
                  thật hớn hở:
 - Cô cũng nhớ giọng nói của tôi quá hả.
 Oanh cười thực lẳng lơ:
 - Giọng n6i ngọt như đường, ấm như ngồi trước lò sưởi mùa đông 
                  của anh như thế, làm sao đàn bà con gái tụi em quên cho được 
                  chứ.
 - Thôi mà cô Oanh, cho tôi xin ba cái vụ đó đi.
 Oanh cười khúc khích, nàng vẫn thích đùa thực bạo với anh 
                  chàng chủ nhiệm tré trung này.
 - Thôi được tha cho anh đó. Anh gọi em có chuyện gì không?
 - À! Có một cú điện thoại thực khó hiểu. Chắc phải nhờ tới cái 
                  tài của cô rồi.
 - Anh muốn nói một thân chủ quảng cáo khó tính hả?
 - Không biết có phải như vậy không. Nhưng ông ta nói cần gặp 
                  phóng viên của mình.
 - Nhưng mà em có phải là phóng viên đâu.
 - Nếu chỉ cần một phóng viên tới đó lấy tin tửc hoặc làm phóng 
                  sự thì đâu có phải nhờ tới cô.
 Oanh hơi ngập ngừng, nàng lùa một tay xuống dưới, kẹp hai đùi 
                  lại:
 - Vậy ông ta muốn gì hở anh?
 - À cũng chẳng có gì khó khăn đâu. C6 lẽ đây là một thân chủ 
                  quảng cấo lập dị một chút. ông ta muốn mình viết về cuộc đời 
                  của ông ấy như một phóng sự dài, có trả tiền hẳn hòi, để quảng 
                  cáo cho cơ sở thương mại gì đó.
 Oanh kêu lên:
 - Trời ơi, em làm sao viết được một cái quảng cáo theo cái 
                  kiểu đó. Ông ấy cần một phóng viên thực sự đó anh. Sao anh 
                  không cử anh Tuân đi.
 - Tuân vừa đi xuống miền Nam dự đám cưới em gái của nó rồi. Em 
                  đừng lo, em chỉ có việc tới đó, nói giá cả và thâu băng những 
                  lời anh chàng thân chủ này về, còn chuyện viết lách để Tuân về 
                  làm cũng được. Đặc biệt lã tiền hoa hồng vẫn là phần của em.
 
 Oanh cười khúc khích. Nàng đứng dậy thực nhanh. Những hạt nước 
                  thi nhau chạy dài theo thân thể xuống dưới nghe như tiếng mưa 
                  rơi ào ào.
 - Nếu thế em thay quần áo rồi sẽ tới tòa soạn liền bây giờ.
 Có tiếng cười trong ống nghe. Giọng anh chàng chủ nhiệm nửa 
                  đùa nửa thiệt.
 - Em mà mới tắm xong thì thế nào lấy cái quảng cáo này cũng 
                  thơm là cái chắc rồi.
 Oanh cười lớn. .
 - Đốt anh đi...
 
 Nàng gác máy, đi nhanh ra phòng ngoài. Bộ ngực trần trụi nhẩy 
                  tưng tưng theo bước chân vội vã. Oanh hát nho nhỏ một bài tlnh 
                  ca và nghĩ thực nhanh tới những gì phải làm khi gặp người thân 
                  chủ kỳ dị sắp tới...
 **   *
 Oanh lái xe lên đường đèotới 
                  địa chỉ thân chủ quảng cáo Nàng quẹo xe vô một con đường mòn, 
                  chỉ lọt cho một chíếc xe leo lên phía trên sườn núi. Khu này 
                  nổi tiếng chỉ cho những tay tỷ phú cưngụ. Cách xa hàng trăm 
                  thước mới có một căn nhà. Phải nói là những dinh thự nho nhỏ 
                  lọt trong rừng cây mới đúng.
 Chỗ nàng tới là một căn nhà sơn trắng toát, nằm ẩn dưới những 
                  cây Redwood thẳng tắp, lớn hơn người ôm, cao chót vót. Ngửng 
                  đầu nhìn lên ngọn cây phải mỏi cổ. Oanh bấm chuông. Một người 
                  đàn bà ra mở cửa. Nàng hỏi:
 - Thưa bà, đây có phải là nhà ông Lâm không ạ?
 - Dạ, phải...
 Oanh đưa tấm danh thiếp, nói:
 - Tôi có hẹn với ông Lâm, xin bà vui lòng chuyển lời giúp.
 Người đàn bà lễ phép, đứng qua một bên nói:
 - Xin mời cô vô trong, chủ nhân tôi đang đợi cô trong phòng 
                  khách.
 Oanh bước vô, theo người đàn bà đi dọc một hàng lang dài. Tới 
                  chiếc cừa lớn. Người đàn bà gõ cửa nói lớn:
 - Thưa ông chủ, có nữ ký giả Thế-Oanh muốn gặp ông.
 Một giọng nói thực trần và ấm vang lên:
 - Xin mời vô.
 
 Người đàn bà mở cửa, mời Oanh vô, rồi đóng cửa lại, lui ra. 
                  Oanh liếc nhanh căn phòng trang hoàng như nơi hội họp của các 
                  vị nguyên thủ quốc gia. Phía xa xa, bên cửa sổ nhìn xuống rừng 
                  cây, một người đàn ông cao lớn, tóc dài ngang vai, bận một bộ 
                  vét đen đứng quay lưng lại phía nàng, nhìn ra ngoài. Hình như 
                  trời bắt đầu mưa lâm râm.
 Ông ta lên tiếng:
 - Mời cô Thế Oanh ngồi.
 Oanh hơi bực mình vì kiểu cách cao ngạo và lập dị của người 
                  đàn ông này. Nhưng nàng đã được anh chủ nhiệm chuẩn bị tinh 
                  thần sẵn, nên cố bình tĩnh, ngồi xuống chiếc ghế bành rộng như 
                  tấm thảm, trả lời:
 - Xin cám ơn ông.
 - Tôi mời cô tới đây là để nhờ cô đăng cho một cái quảng cáo...
 - Dạ...
 - Một cái quảng cáo khác hẳn với những cái quảng cáo thường 
                  ngày cô vẫn làm.
 Oanh cười thầm trong bụng, nhưng nàng vẫn lễ phép nói:
 - Dạ, xin ông cho biết tôn ý. Chúng tôi sẽ hết sức cố gắng làm 
                  vừa lòng ông.
 - Tốt. Cô mở máy thâu băng ra đi. Hãy ghi lại những gì tôi nói, 
                  về viết lại là được.
 - Dạ, thưa ông, tôi đã sẵn sàng rồi. Nhưng ông có cần biết giá 
                  cả trước khi chúng ta làm việc không ạ?
 - Chủ nhiệm của cô đã cho tôi biết rồi, và phần tôi không có 
                  gì phải thêm bớt cả. Tôi cũng giữ đúng yêu cầu của quí báo là 
                  không đả kích ai. Không nói tới chính trị, mà chỉ nói về chính 
                  bản thân tôi mà thôi. Quí báo cũng có quyền hoàn toàn sửa đổi 
                  lại lời văn của tôi, miễn là không phản lại ý nghĩa của câu 
                  chuyện là được.
 Oanh mỉm cười, ấn nút thâu băng.
 - Dạ, thưa ông, nếu thế xin ông bắt đầu cho. Chúng tôi không 
                  dám làm mất thì giờ của ông.
 
 Người đàn ông từ từ quay lại. Oanh thấy hơi rờn rợn khi nhìn 
                  thấy da mặt ông ta trắng bạch và bóng lưỡng chẳng khác gì một 
                  bức tượng thạch cao. Nhưng thực trẻ, nàng đoán chỉ độ trên 
                  dưới ba mươi là cùng. Chỉ trừ cặp mắt sáng quắc và đỏ ao trông 
                  thực dễ sợ. Có lẽ nhìn thấy bộ dạng của Oanh, người đàn ông 
                  mỉm cười hỏi:
 - Cô còn giữ ý định thâu băng, viết bài này không?
 Dù run sợ trong lòng, nhưng Oanh vẫn phải cốtrấn tĩnh. Nàng 
                  muốn nói một vài lời ngổ ngáo nhưmọi ngày, nhưng cố gắng hết 
                  sức, Oanh chỉ có thể gật đầu nhè nhẹ, nói:
 - Dạ... xin ông...
 Người đàn ông từ từ tiến lại gần, ông ta ngồi xuống chiếc ghế 
                  đối diện với nàng, nói:
 - Cô đừng sợ, cứ bắt đầu thâu băng đi.
 Oanh gật đầu, sửa lại chiếc máy thâu băng hướng về phía người 
                  đàn ông rồi im lặng chờ đợi. Thời gian như ngưng đọng, tiếng 
                  tích tắc của chiếc đồng hồ cổ để góc phòng nghe thực rõ. Ông 
                  ta từ từ lên tiếng:
 - Ta đây chính là một Ma Cà Rồng chuyên hút máu người.
 Tự nhiên Oanh thấy tức cười, mặc dù trong bụng nàng vẫn còn 
                  run sợ.
 - Như vậy ông mời tôi tới để hút máu phải không?
 Người đàn ông mỉm cười, nói:
 - Cô hãy tin tôi đi, tôi không muốn làm hại cô đâu.
 Tôi chờ đợi cơ hội này đã lâu. Nó quan trọng với tôi còn hơn 
                  những gì cô nghĩ.
 Ngưng một lát, ông ta tiếp:
 - Chúng ta bắt đầu câu chuyện nhé.
 Oanh có cảm giác như người đàn ông trước mặt thực sự là một 
                  con Ma Cà Rồng, như lời ông ta nói. Nàng run run hỏi:
 - Khi ông sanh ra đã là Ma Cà Rồng rồi hay sao?
 - Không phải, khi ta biến thành Ma Cà Rồng là đã ba mươi tuổi 
                  rồi.
 - Thế tại sao ông lại biến thành Ma Cà Rồng?
 -Để ta kể lại từ đầu câu chuyện, đó cũng là mục đích ngày hôm 
                  nay ta cho mời cô tới đây.
 Oanh im lặng chờ đợi. Mặt con Ma Cà Rồng hơi nhăn lại hai mắt 
                  sụp xuống như nghĩ lại thời xa xưa, từ từ nói:
 - Năm đó ta vừa ba mươi tuổi. Một loạt thảm kịch đã xảy ra 
                  trong gia đình; Ta chỉ có một người anh. Ông ấy nhất định 
                  không chịu lấy vợ và có ý định đi tư; để tìm ra một con đường 
                  giải thoát, mà hàng ngày ông ta vẫn có ý niệm cho là cuộc đời 
                  này là một vướng mắc, nợ nần của các kiếp trước. Cũng vì thế 
                  mà gia đình đồng ý để ông ta cất riêng một căn nhà đằng sau 
                  vườn, tự do sống cuộc đời tu trì như ý muốn, không bận bịu tới 
                  ai.
 
 Có một hôm, vợ ta và cha mẹ đã sang làng bên dự một đám cưới 
                  của một người bạn. Ta không đi cùng vì phải ở nhà để kiểm soát 
                  số lúa các thợ gặt gánh về. Tới chiều, công việc xong xuôi, 
                  thợ thuyền về hết, ta uống vài ly rượu rồi ra vườn sau tìm ông 
                  anh trò chuyện. Ai ngờ sự bất đồng ý kiến của câu chuyện giữa 
                  hai anh em ta làm ông ấy buồn bực bỏ ra ngoài. Tới khi ta nghe 
                  có tiếng ồn ào bên ngoài, chạy ra mới biết ông anh ta bị rớt 
                  xuống ao chết rồi.
 
 Khi đó chính quyền có tới điều tra, nhừng ta không bị rắc rối 
                  gì vì có nhiều gia nhân, nhìn thấy ông ta bị rớt xuống ao. Tuy 
                  nhiên, nỗi ám ảnh vì cuộc tranh luận vô lý lúc ban chiều, làm 
                  cho ông anh ta buồn bực ra bờ ao mà chết, làm cho ta chịu 
                  không nổi, nên sau đó; ta quyết định cho tất cả gia nhân tự 
                  trông coi lấy phần đất của mình, với hình thức tự quản, lời ăn 
                  lỗ chịu, chỉ phải đóng cho ta một số tiền lợi tức hàng năm. 
                  Sau đó, ta đưa cả gia đình; cha mẹ và vợ lên Sài Gòn sinh sống. 
                  Tuy nhiên, nỗi ám ảnh cái chết của ông anh vẫn không thế nào 
                  rời khỏi đầu óc ta. Cũng vì vậy, cuộc sống của ta bị xáo trộn. 
                  Suốt ngày chỉ la cà ăn chơi, không còn thiết tha gì tới công 
                  ăn việc làm nữa. Tuy nhiên, cuộc sống vẫn rất thoải mái vì 
                  những người cấy rẽ trên đất đai của ta vẫn đóng góp hàng năm 
                  rất dồi dào.
 
 Chỉ vài tháng sau đó, cuộc đời ta mới thực sự bước vào một 
                  khúc quanh mới' Cha mẹ ta lần lượt qua đời. Vợ ta cũng chán 
                  nản vì cuộc sống bê tha rủợu chè của ta, nên bỏ nhà theo người 
                  khác. Ta thực sự trở thành một lãng tử bất cần đời. Không có 
                  tối nào thiếu mặt ta ở các quán ăn nhậu, đ điếm. Ta cảm thấy 
                  cuộc đời chán chường tới cùng tột, chỉ muốn chết cho rồi đời. 
                  Nhưng trời không cho ta chết, bắt ta phải sống vất vưởng như 
                  một hình phạt mà ta không thế nào chịu nổi..
 
 Cho tới một tối, sau khi ăn nhậu không còn biết trời đất là gì 
                  nữa. Ta đang lang thang trên đường trở về nhà thì gặp Ma Cà 
                  Rồng. Nó hút máu ta gần chết rồi bỏ đi...
 Oanh thấy Ma Cà Rồng ngồi im lặng, nàng tò mò hỏi:
 - Bộ nó hút máu ông thật hay sao?
 Ma Cà Rồng mỉm cười, khuôn mặt nhăn nhúm:
 - Nó hút máu của ta là chuyện dĩ nhiên rồi.
 - Tại sao ông còn sống?
 - À Ma Cà Rồng đó chỉ hút máu ta gần cạn thôi nên chưa chết 
                  được. Và khi người ta tìm thấy ta hấp hối thì đưa ta vô bệnh 
                  viện tiếp máu cho ta. Nhưng trong cái ranh giới giữa sự sống 
                  và cái chết đó, tự nhiên ta thấy mình gần gủi với những người 
                  thân đã qua đời quá. Bởi vậy, đêm hôm đó ta lén bứt giây tiếp 
                  máu ném đi mà không ai biết. Ngay khi ấy có lẽ vào nửa đêm, 
                  một đêm trăng thực sáng. Con Ma Cà Rồng lại hiện ra, nói cho 
                  ta một cơ hội. Chết hoặc sống vĩnh viễn trong thế giới Ma Cà 
                  Rồng. Phải thú thực, lúc ấy ta nhìn y nhưmột vị cứu tinh. Với 
                  những quyền phép biến hóa trong tay y, có khác gì đấng tạo 
                  thành trời đất muôn loài này đâu. Ta hân hoan đón nhận đặc ân 
                  mà y vừa đề nghị.
 (Hết Phần 1 ... Xin mời xem 
                  tiếp 
                  Phần 2) |