| Oanh không nói gì nữa, ký ngân phiếu của nàng 
                  cho bà Tư liền. Nàng xé tờ ngân phiếu trong khi mắt bà Tư sáng 
                  lên trông thực dễ sợ. Bà nhìn mê mẩn vô những dòng chữ trên 
                  tấm ngân phiếu của Oanh mà hầu như quên hếtmọi chuyện chung quanh. Oanh nói:
 Bây giờ chị viết mấy chữ vô sau tấm ngân phiếu
 này đi, rồi ký tên vô.
 - Mày muốn tao viết cái gì?
 - Viết ỉà bà bằng lòng cho con Jane theo tôi.
 - Tưởng cái gì chứ tao còn lạy mày cho nó theo luôn nữa.
 
 Nói xong, bà Tư viết liền những gì Oanh vừa nói và ký tên ngay. 
                  Bà lật đật dơ tấm ngân phiếu cho Oanh coi rồi đứt vội vô túi 
                  áo như sợ nàng đổi ý. Jane đứng cạnh nói:
 - Mẹ bán con rồi thì trâ mấy trăm vừa rồi cho con chứ.
 Bà Tư nhây nhúa nói:
 Bây giờ con Oanh nó là mẹ mày thì đòi nó chứ sao lại hỏi tao?
 Jane dậm chân thình thịch nói:
 - Mẹ nói nhây quá hà. Tiền của người ta chứ bộ.
 Oanh kéo Jane vào lòng vỗ về:
 - Cô đã nói là sẽ cho con cái khác mà. Thôi, tụi mình đi mua 
                  hột xoàn cho con được chưa?
 - Tối rồi mà cô.
 - Ừ khuya quá rồi. Phải về ngủ một chút, sáng mai mới dậy sớm 
                  được mà đi mua đồ chứ. Hơn nữa, ngày mai con còn phải đi học, 
                  đâu có nghỉ được.
 Bà Tư cười hì hì nói:
 - Nó bỏ học cả năm nay rồi, mày không biết hay sao?
 Oanh ngạc nhiên quay lại Jane hỏi:
 - Nếu cô không lầm thì con tốt nghiệp trung học năm ngoái mà 
                  phải không?
 - Không, con bỏ học từ lớp mười một mà cô không biết hay sao?
 Oanh ngạc nhiên hỏi:
 - Tại sao vậy?
 - Con đi học thì ai trông em cho bả đi đánh bài chứ.
 Bà Tư la lên:
 - Ê... ê.. mầy đừng có xạo nhe. Tao kêu mày đi học, mày trốn 
                  lên trốn xuống, làm tao khổ vì mày. Bây giờ còn gieo tiếng ác 
                  cho tao nữa hay sao.
 Thế mẹ bảo ai coi mấy đứa nhỗ đây?
 - Thì mày mặc kệ tụi nó.
 - Mẹ chỉ được cái nói nhây thôi...
 Oanh sợ hai mẹ con lại ấu ó với nhau nên kéo con nhỏ ra cửa, 
                  nói:
 - Thôi, được rồi. Bây giờ chúng mình đi được chưa?
 Nói xong, nàng quay qua bà chị họ.
 - Chị Tư em về nhe, mấy bữa nữa em chở con Jane trả chị.
 Bà Tư nói thực nhanh:
 - Tao đã bán nó cho mày rồi mà. Chở nó về đây làm gì nữa.
 Oanh cười hì hì đưa một ngón tay ra nói:
 - Móc ngoéo đi.
 Bà Tư nắm bàn tay lại, đề chừa một ngòn tay ngoéo vô ngón tay 
                  Oanh liền. Bà cười hì hì nói:
 - Mày tưởng tao nói chơi hay sao?
 - Vậy thì được rồi.
 Jane níu lấy vai Oanh chui vô xe nói:
 - Bả nói thực đó cô. Con ở với cô luôn cho mà coi. Kể như cô 
                  mất hai ngàn đó đi.
 - Mấy ngàn bạc đó mà ăn thua gì. Miễn là lăm sao cho con vui 
                  là cô thích rồi.
 
 Oanh mở bóp, tính lấy chìa khóa xe nàng mới biết mình để quên 
                  chìa khóa trong nhà bà chị họ. May mà nãng quên khóa cửa xe 
                  nên Jane mới chui vô trong xe được. Nàng bảo Jane.
 - Con ngồi đây cô trở lại lấy chìa khóa xe đă nghe. Nhớ khóa 
                  cửa lại cẩn thận nhé.
 
 Jane gật đầu ngoan ngoãn, nó chờ cho Oanh ra khôi xe, đóng cửa 
                  lại rồi ấn nút khóa cửa. Oanh yên trí đi trở ngược lại vô nhà 
                  bà Tư. Mới đây mà bà ta đã tắt đèn tối
 om rồi. Oanh bấm chuông, lục đục một lúc sau mới thấy
 bà Tư ra mở cửa. Nàng nói:
 - Em để quên chìa.khóa xe ở trên bàn.
 Bà Tư mở rộng cánh cửa cho nàng vô rồi đóng lại ngay. Oanh 
                  không để ý, đi thẳng vô trong bàn lấy sâu chìa khóa.
 
 Nàng vừa trở ra, bà Tư đã nấm lấy tay nàng nói như van lơn:
 - Oanh à, chị nói thực với em cái này, đừng buồn nghe.
 Oanh ngạc nhiên hỏi:
 - Chị nói gì thì nói đi, rào đón làm gì vậy?
 Giọng bà Tư khổ sở:
 - Chị thú thực, lỡ mượn tiền đánh bài, thua đậm quá rồi. Phải 
                  như mượn tiền của mấy thằng già thì đem nó về phòng vài lần là 
                  xong. Nhưng mà tiền của tụi điếm sòng bài thì không yên với 
                  tụi nó rồi. Dù có chìu chúng nó cách nào đi nữa thì tiền mượn 
                  cũng phải trả. Bất quá đem chúng nó về đây chỉ để hoãn lại 
                  ngày trả chậm ít lâu thì được. Chứ quỵt luôn là không ổn rồi.
 Oanh hỏi:
 - Chi thiếu tụi nó bao nhiêu?
 - Nhiều lắm em à. Trả không nổi đâu.
 - Vậy chi tính làm sao?
 - Thì liệu kế trì hoãn thôi chứ biết làm sao bây giờ.
 - Hoãn được bao lâu?
 - Tới đâu hay tới đó mà. Hôm nay chị làm bộ bán con Jane cho 
                  em là để che mắt thằng điếm đang nằm trong phòng ngủ đó.
 - Chuyện đó thế nào?
 - Nó đòi về đây ngủ với con Jane. May mà có em tới đưa cho chị 
                  hai ngàn bac, đem con nhỏ đi. Nếu không tối nay nhất định chị 
                  phải cho nó ngủ với con nhỏ đó rỗi.
 
 Oanh há hốc miệng ngạc nhiên, nàng không ngờ bà chị họ lại có 
                  thể sống sa đọa tới như vậy.
 - Nếu thế làm sao con Jane có thể trở về đây nữa.
 - Bởi vậy chị mới nói với em đừng đưa nó về đây nữa mà. Nhưng 
                  còn một điều quan trọng hơn nữa.
 - Còn gì nữa?
 - Nếu hôm nay thằng này không được ngủ với con Jane, nhất định 
                  nó sẽ đòi lấy cái ngân phiếu em vừa mới ký cho chị.
 - Làm sao nó biết.
 - Chị đã lỡ nói với nó rồi.
 - Tại sao chị lại nói với nó chuyện đó?
 - Nếu không nói là bán con Jane cho em, liệu nó để yên chị hả. 
                  Em coi nè.
 
 Vừa nói, bà Tưvừa chìa má ra cho Oanh coi. Nàng thấy một bên 
                  đỏ ao, còn in rõ nãm ngón tay trên làn da nhăn nheo của bà chị 
                  họ. Tự nhiên Oanh thấy bất mãn. Nàng bảo bà Tư:
 - Bây giờ chị tính sao?
 - Hay là em để cho con Jane nằm với nó một lát rối hãy đưa đi 
                  có được không?
 
 Oanh không ngờ bà Tư lại nói được câu đó. Nàng mỉm cười chua 
                  chát nói:
 - Thôi được rồi. Chị cứ cho nó lấy cái ngân phiếu đó đi. Em sẽ 
                  gửi cho chị cái khác.
 
 Bà Tư ôm chầm lấy Oanh cám ơn rối rít. Bỗng cả hai người cùng 
                  ngạc nhiên thấy Jane đứng trước cánh cửa từ hồi nào. Nó thấy 
                  cả hai nhìn ra. Tức tối đóng cửa lại thực mạnh, chạy nhanh ra 
                  xe. Oanh vội vàng chạy theo con bé. Nó ôm mặt khóc nức nở, gục 
                  vào vai Oanh. Nàng nói:
 - Chuyện xong rồi, có gì đâu mà con khóc.
 - Tại cô không biết thôi.
 Oanh vừa cho xe chạy vừa hỏi:
 - Biết cái gì?
 - Chị Ba cũng bị mẹ làm cái mửng này nên mới bỏ nhà theo trai 
                  luôn.
 Oanh ngạc nhiên hỏi:
 - Có chuyện đó thật hay sao?
 - Thật chứ côn gì nữa. Hôm nào con dắt cô tới hỗi chị Ba thì 
                  biết. Không phải một lần đâu. Mẹ con làm điếm rồi, muốn cả nhà 
                  làm điếm nữa đó.
 Oanh cố tình nói đỡ cho bà Tư.
 - Con nói sao chứ làm gì có chuyện đó. ở Mỹ mà, làm sao bắt ép 
                  đứa nào cái vụ đó được.
 - Không phải bắt ép đâu, mà là bả dụ tụi con. Thấy bả khóc lóc, 
                  lại bị người ta hăm dọa thì cũng nhắm mắt đưa chân cho rồi. 
                  Nhưng mà một hai lần còn được, chứ bộ làm hoài hay sao?
 - Tại sao con biết bả làm hoài chứ? .
 - Cô tưởng con chưa bị lần nào hả?
 Oanh lạnh mình hỏi:
 - Thế đây không phải là lần đầu bả định bất con ngủ với người 
                  ta hay sao?
 - Có lẽ là mấy cái lần đầu rồi đó cô ơi. Tuần trước con nói, 
                  nếu bả làm một lần nữa, con gọi cảnh sát. Bởi vậy lần này bả 
                  mới tống khứ con đi để lấy tiền của cô đó.
 - Nhưng vì bả thiếu nợ người ta mà.
 - Ai mà cho bả thiếu bạc ngàn như vậy cơ chứ. Hai ba trăm là 
                  cùng cô ạ.
 Oanh mỉm cười chua chát.
 - Càng hay, cô sẽ gửi tiền cho bả luôn. Mai sau, con có cớ 
                  không trở về nữa mà không bị mang tội bất hiếu.
 
 Jane ôm lấy Oanh, hôn lên má nàng thật mạnh. Oanh từ từ cho xe 
                  đậu vô bờ, dưới một chỗ không ánh đèn điện. Nàng tắt máy xe. 
                  Quay qua cô cháu hôn vô miệng nó. Con bé có vẻ ngạc nhiên cùng 
                  tột, ôm cứng lấy nàng, nó le lưỡi ìiếm vô miệng Oanh thực điệu 
                  nghệ. Oanh ngạc nhiên, không ngờ con bé này biết cả những kỹ 
                  thuật làm tình như vậy Nàng từ từmò một tay xuống ngực Jane. 
                  Oanh không ngờ bộ ngực nó lớn như vậy. Mấy đứa con lai Mỹ có 
                  khác. Thân thể nó nẩy nở thật sớm. Bộ ngực Jane phải lớn gân 
                  gấp hai ngực Oanh chứ không phải thường. Hèn gì mẹ nó đem da 
                  thịt non của con bé này dụ mấy thằng điếm trong sòng bài lấy 
                  tiền thì thật là có hiệu quả.
 
 Mùi đa thịt Jane làm Oanh không chịu nổi nữa. Nàng định cắn vô 
                  cổ cô cháu hút lấy dòng máu tươi của nó, nhưng lại giật mình, 
                  nhđ lại lời con Ma Cà Rồng nói về lượng máu người lùn cần phải 
                  có để tương ứng với số máu mình đã hút được, nên Oanh dừng lại 
                  ngay. Nàng chỉ dám liếm nhè nhẹ trên cần cổ thơm tho của Jane 
                  mà thôi. Oanh biết rằng, bây giờ mà hút hết máu của con bé này 
                  thì nàng sẽ giết chết nó mất. Thứ nhất là làm sao nói với mẹ 
                  nó. Thứ hai là số lượng máu hút được từ thân thể nó phải gấp 
                  ba lần máu của một thằng lùn. Nhưng điều quan trọng là giết nó 
                  rồi lấy ai dụ mấy thằng lùn ra cho nàng hút máu bây giờ. Oanh 
                  rà miệng nàng xuống dưới, liếm nhè nhẹ trên bộ ngực trần trụi 
                  của con bé mà nàng vừa kéo banh tà áo nó ra.
 Con bé rên d trong vòng tay nàng. .
 - Cô ơi… con thương cô quá đi...
 Có lẽ xe đã đậu ở đây cả tiếng đồng hồ rồi. Sợ trời sáng, Oanh 
                  thì thầm bên tai Jane.
 - Thôi để cô lái xe về nhà đã nghe con.
 
 Jane vẫn còn mê mẩn trên da thịt Oanh. Nó đã kéo hẳn quần nàng 
                  xuống, vục mặt trên bụng nàng. Oanh cho xe chạy về hướng đường 
                  đèo. Qua ngọn đèo trên núị nhà con Ma Cà Rồng. Nàng lái xe vô 
                  con đường nhỏ lên đỉnh núi. Bây giờ dù trời tối mịt mù, mắt 
                  nàng vẫn nhìn thấy mọi vật rõ như ban ngày. ọanh thích thú đạp 
                  mạnh ga cho xe chồm lên, lướt nhanh trên con đường nhỗ dẫn lên 
                  đỉnh núi,
 Về tới nhà con Ma Cà Rồng. Cửa nhà vẫn vắng tanh, Oanh đỡ Jane 
                  ngồi dậy. Con nhỏ ngơ ngác hỏi:
 - Đây là đâu vậy cô Oanh?
 Oanh mỉm cười trả lời:
 - Nhà cô chứ ở đâu?
 - Sao mà tối om vậy cô. Giống như cô ở trong rừng vậy?
 - Không phải trong rừng, mà là trên núi.
 - Cô không nói gạt con đó phải không?
 - Tại sao con lại nghĩ cô gạt con?
 - Tại vì nhà trên núi không có cái nào dưới một triệu đô la 
                  đâu.
 - Không dưới một triệu đô la thì sao?
 Jane cười khúc khích:
 - Bộ cô cặp được với thằng cha triệu phú nào rồi hả?
 Oanh cười thực lớn:
 - Nếu đứa nào muốn trở thành triệu phú thì cặp với cô chứ cho 
                  tới giờ phút này cô chưa cặp với thằng năo cả.
 - Bộ cô trúng số rồi hả?
 Oanh hỏi lại:
 - Cứ phải trúng số mới có tiền được hay saọ?
 - Không lý cô bán bạch phiến.
 - A!... Cô không có chơi cái trò đó đãu nghe. Có ngày ở tù đó.
 - Thế làm sao cô có cái nhà này. .
 Vừa nói xong, Jane cười ha hả nói tiếp ngay:
 - A... con biết rồi, chắc nhà của ai cho cô mượn đỡ một đêm 
                  chứ gì.
 Oanh nắm tay Jane đưa vào phòng khách nói:
 - Có mượn hay không thì thủng thẳng con sẽ biết. Nhưng có điều 
                  chắc chắn, cô cháu mình sẽ ở đây lâu dài và chỉ có hai đứa 
                  mình thôi, con có sợ không?
 - Nếu nhà người ta con mới sợ, chứ nhà cô con còn sợ cái gì 
                  nữa.
 - Vậy thì được rồi. Bây giờ cô cho con cái này có chịu không?
 - Cái gì đó hả cô?
 
 Oanh tháo trên tay ra chiếc nhẫn hột xoàn nàng vẫn đeo. Mấy 
                  tháng trước, Oanh đã rút hết tiền tiết kiệm ra được mười mấy 
                  ngàn, mua chiếc nhẫn này. Năng cầm tay Jane xỏ vô ngón tay nó 
                  hỏi:
 - Có đẹp không?
 Jane há mồm, trợn mắt nhìn chiếc nhẫn hột xoàn mà hít hà.
 - Trời ơi, cô tính cho con thực hả?
 - Đúng rồi. Nhưng con phải làm cho cô một việc ngay bây giờ, 
                  trước khi mặt trời mọc, và làm một mình thôi.
 Jane nắm tay lại tỏ vẻ cương quyết:
 - Nhất định là con phải làm cho bằng được vụ đó rồi.
 - Con đã biết vụ gì chưa mà quả quyết như vậy?
 Jane nói ngay không cần suy nghĩ:
 - Vì cái nhẫn hột xoàn này, có cái gì mà không dám làm chứ. Mẹ 
                  con bắt con ngủ với mấy thằng Mỹ say rượu, con còn dám làm nữa 
                  là vụ gì khác. Bộ cô cũng muốn con ngủ với ai hả, con không có 
                  ngán đâu.
 Oanh cười ha hả nói:
 - Con đòi ngủ với người ta, cô còn đánh đòn nữa, chứ nói gì cô 
                  bắt con ngủ với ai nữa hả?
 - Thế cô bảo con làm cái gì chứ? Giết người con cũng không 
                  ngán đâu. Nhưng đừng có ở tù là được.
 Oanh nâng mặt Jane lên hỏi:
 - Đừng có nói tầm bậy. Giết người thì ở tù rục xương, làm gì 
                  có thì giờ mà đeo hột xoàn nữa.
 - Thế cô bảo con làm cái gì cho xứng với cái nhẫn này đây?
 - Không có gì khó đâu.
 - Nhưng là chuyện gì chứ.
 - Được, để cô nói con nghe. ở mé núi bên kia, có một tụi lùn 
                  ởchúng với nhautrong mộthang động. Chúngkhông bao giờ ra ngoài 
                  vào ban đêm cả. Mấy thằng lùn đó dê không thể tượng tượng được. 
                  Gặp ai, tụi nó cũng muốn đè ra hiếp cho bằng được. Bởi vậy, cô 
                  muốn bắt một thằng về đây dỡn chơi.
 Jane cười hì hì.
 - Cô tính bắt cóc một thằng về đây chơi hả. Coi chừng
 tụi nó gọi cảnh sát thì sao?
 Oanh trấn an Jane. .
 - Ngu gì đem nó về đây. Mình lôi nó ra bìa rừng dỡn một lúc 
                  rồi thả nó về thôi mà. Hơn nữa, mấy thằng đó thấy gái là tít 
                  mắt lên rồi, còn làm được cái gì nữa.
 Jane thích thú reo lên:
 - Vậy tụi mình đi ngay bây giờ nghe cô.
 Oanh gật đầu nói:
 - Tốt, bây giờ con ngồi đây nghỉ một lát đi. Cô đi tìm cái 
                  hang động đó ở đâu đã, rồi về dắt con đi.
 - Tại sao cô không cho con đi luôn một thể.
 - Cô quen đường rồi nên đi mau hơn, dắt con đi sợ trời sáng 
                  mới tìm ra hang động của tụi nó thì khó bắt chúng nó lắm. Con 
                  bật Ti Vi lên coi, chờ cô về liền mà.
 
 Jane hí hửng đi lại chỗ Ti Vi, trong khi đó Oanh chạy như bay 
                  ra ngoài. Nàng chỉ tìm vài phút là ra chỗ chiếc bẫy hồi chiều. 
                  Oanh lấy một cành cây đập vô cái thong lọng. Chiếc bẫy bật lên. 
                  Oanh nghe ngay tiếng lục lạc kêu rổn rển phía bên tay trái. 
                  Nàng nắm ngay sợi giây báo động lần theo và đúng như Oanh dự 
                  đoán, sợi dây đó dẫn nàng tới hang động tụi lùn liền. Oanh thử 
                  đi vô trong. Bỗng nàng giật mình, vì thân thể đau như phải lửa. 
                  Oanh hoảng hốt nhảy bật ra ngoài. Nàng vừa nhìn thấy một loại 
                  cỏ đỏ như máu, tỏa ánh hào quang,'mọc đầy chung quanh hành 
                  động. Oanh biết ngay là loại cỏ mà con Ma Cà Rồng nói với nàng 
                  hồi tối. Lúc ấy Oanh cũng ngh,e được tiếng cười nói xôn xao 
                  bên trong. Có lẽ tụi lùn tưởng bẫy được con mồi rồi nên cười 
                  nói thật ồn ào. Oanh vội vàng chạy nhanh về nhà. Jane đang mải 
                  mê coi Ti Vi, thấy Oanh về cười lú hí hỏi:
 - Bộ cô tìm được chỗ ở của tụi nó rồi hả?
 Oanh gật đầu nói:
 - Bây giờ cô cháu mình đi được rồi.
 Chỉ vài phút sau, Oanh đã đưa Jane tới trước cửa hang động. 
                  Nàng bảo Jane:
 - Bây giờ tụi chúng nó đang đùa dỡn với nhau trong đó. Con 
                  xông vào túm một thằng nào đứng gần cửa hang động nhất. Chạy 
                  ra liền. Tụi nó không dám đuổi ra ngoài này đâu, vì đám lùn 
                  này ky bóng tối lắm. Nhưng mà con phải nhớ là đừng để cho 
                  chúng nó kéo được con ở trong đó là chết đó nghe không. Tụi nó 
                  hãm con chết đó.
 Jane cỏ vé hơi run hỏi:
 - Tại sao cô không vô trong đó với con?
 - Nếu cô vô trong đó được cô đã vô rồi. Bởi vì cô còn phải ở 
                  ngoài này làm kế nghi binh. Khi con chạy ra ngoài rồi, cô núp 
                  ở đây hò hét, hù cho tụi nó sợ mà không dám rượt theo con. Chứ 
                  chui cẳ hai đứa vô đó là kẹt luôn hay sao?
 
                  (Hết Phần 8 ... Xin mời xem 
                  tiếp Phần 9) |