| Thế là Oanh hoảng hốt, tông cửa chạynhư bay xuống chỗ đậu 
                  xe. Nàng luýnh quýnh mãi mới mở được cửa xe và rồ máy cho xe 
                  lao xuống con đường nhỏ hướng về xa lộ. Câu chuyện Ma Cà Rồng 
                  của người thân chủ quảng cáo kỳ dị vừa rồi, như một chuyện 
                  thần thoại ma quái giả tưởng từ trước tới nay, không hiểu sao 
                  làm nàng hoảng lên đến thế.
 Rõ ràng là một cách nhắn tin tỏ tình với một người yêu, được 
                  lồng trong một câu chuyện ma quái. Nhưng những nhân vật chính 
                  trong đó có thực là ma quỉ như nghĩa đen của câu chuyện, hay 
                  chỉ là một cách nói bóng gió, mà chỉ có người trong cuộc mới 
                  hiểu nổi.
 
 Tuy nhiên, bộ dạng và khuôn mặt trắng bệch của anh chàng thân 
                  chủ quảng cáo kia, nếu không phải là y bôi phấn thì nhất định 
                  là loại người ốm nặng lâu ngày, không ra khỏi nhà bao giờ. Còn 
                  nếu như không phải như vậy, không lý y là ma thực hay sao?
 
 Nếu đúng y là một con Mà Cà Rồng chuyên hút máu thì ghê gớm 
                  quá. Phải chăng, những tin tức mấy tuần qua, liên tiếp nhiều 
                  nạn nhân bị hút máu chết, chính y là thủ phạm hay không? Oanh 
                  rùng mình và bỗng nàng lạc tay lái, để xe đâm vô một bụi cây 
                  bên đường. Oanh rú lên, thắng thực gấp, chỉ còn chút xíu nữa 
                  là xe lao xuống vực thẳm rồi.
 
 Nàng vội vàng mở cửa xe định nhảy ra ngoài. Nhưng oái oăm thay, 
                  những cành cây hai bên kẹt cứng không thế nào mở cánh cửa được. 
                  Oanh cố lấy bình tĩnh, gài số de, rồ máy cho xe lui lại. Hai 
                  bánh xe sau quay tít, như lọt xuống một chiếc hố sâu. Nàng cố 
                  nhấn ga thực mạnh hơn nữa. Bỗng chiếc xe chồm lên, lao vút về 
                  phía sau. Lọt thỏn vào một bụi rậm khác bên kia đường. Con 
                  đường xuống núi này thật hẹp, chỉ vừa một chiếc xe chạy. Những 
                  bụi rậm hai bên đường nhiều khi quẹt cả vào thành xe. Bởi vậy, 
                  khi xe của Oanh lùi mạnh sang bên kia đường, lọt
 ngay vào một bụi rậm khác.
 
 Tuy nhiên, như vậy vẫn còn đỡ hơn. Vì mắc kẹt bên này, dù sao 
                  cũng không nguy hiểm như lề đường bên kia là vực thẳm. Oanh 
                  lại cố rồ máy cho xe lùi lại. Nhưng vô ích, lần này chiếc xe 
                  bị kẹt cứng vào những thân cây và hang hóc, nên không thể nào 
                  nhúc nhích nổi. Loay hoay cả giờ, biết không còn hy vọng gì 
                  cứu vãn nổi tình thế nay nữa rồi. Oanh đành đập cửa kính xe 
                  chui ra ngoài.
 
 Trời đã về chiều. Oanh thất thểu đi bộ xuống núi. Nàng vẫn còn 
                  tỉnh táo để đem theo mình tiền bạc, giấy tờ và cuộn băng vừa 
                  thu được của anh chàng thân chủ quảng cáo ma quái kia. Nàng hy 
                  vọng xuống tới chân núi, có thể quá giang xe đi từ đây về chỗ 
                  nàng ở một cách dễ dàng. Tuy nhiên, từ đây tới chân núi, có lẽ 
                  cũng phải đi bộ cả mấy cây số chứ không chơi. Nàng nhìn xuống 
                  con đường chạy ngoằn ngoèo dưới chân núi như một dải lụa, với 
                  những chiếc xe chạy không lớn hơn chiếc hộp quẹt. Oanh nghĩ 
                  nếu mình cứ theo con đường cho xe chạy lên núi này mà đi vòng 
                  vòng trở xuống, cũng phải mất mấy ngày. Nàng đánh liều, vạch 
                  những bụi rậm đi thẳng xuống núi. Cũng may, rừng cây ở đây k 
                  hông rậm rạp lắm. Nhiều thân cây lớn mọc thẳng đứng, cành lá 
                  bè ra rợp cả một vùng. Bởi vậy nàng cứ len lỏi từ từ đi xuống.
 
 Mồ hôi đã ra ướt hết áo lót. Oanh lấy tay quẹt những hạt mồ 
                  hôi chảy dài trên mặt. Nàng tới gần một gốc cây lớn, định ngồi 
                  xuống nghỉ mộtlátcho khỏe. Bỗng một tiếng soạt vang lên. Cả 
                  thân thể Oanh tự nhiên bắn lên cao cả thước. Đầu dốc ngược 
                  xuống đất, chân treo lủng lẳng vào một cành cây cong vòng. 
                  Nàng kinh hãi rú lên thất thanh.
 - Á … á … á…
 
 Có tiếng lục lạc kêu rổn rảng. Oanh nhìn rõ sợi dây thừng cột 
                  chặt lấy cổ chân mình, buộc vào cành cây, treo nàng tòn ten 
                  như một con thú. Nàng biết ngay là vừa dẫm phải một cái bẫy 
                  thú rừng. Mắt nàng bắt đầu hoa lên, thân thể đau ê ẩm. Oanh cố 
                  kêu thực lớn.
 - Ai cứu tôi với. Cứu tôi... cứu tôi với...
 
 Thời gian trôi qua thực chậm chạp. Máu trong người bắt đầu dồn 
                  xuống mặt nóng bừng bừng. Cổ chân bị cột vô chiếc thòng lọng 
                  đau buốt. Chân còn lại và hai tay rũ xuống như tê liệt. Lúc 
                  đầu, nàng còn vùng vẫy. Cố cong người lên tháo sợi giây cốt vô 
                  cổ chân. Nhưng nàng không thế nào với tới nơi đó được. Oanh 
                  khóc nức nở. Nước mắt dàn dụa làm mờ hẳn ánh mặt trời chói 
                  chan trước mặt. Oanh bị treo ngược một cách thực đau đớn. Bỗng 
                  có tiếng người léo nhéo xa xa. Oanh cố lấy hết sức kêu lớn:
 - Cứu tôi với cứu tôi với…
 Nàng bắt đầu nghe tiếng nói chuyện, giọng nói ồm ồm như của 
                  hai ông già. Kẻ nói qua người nói lại.
 - Mày có nghe thấy tiếng kêu cứu của một cô gái không?
 - Đúng là một cô gái. Không lý cô ta bị xập bẫy của tụi mình à?
 - Ở đây làm gì có ai đi bộ mà có người xập bẫy chứ.
 - Thế tiếng kêu cứu kia không lý của một loài thú rừng nào hay 
                  sao?
 - Chắc chắn là người. Không lý hôm nay chúng mình
 lại cố cái diễm phúc bẫy được một cô gái à?
 - Biết đâu điều may mấn này không tới với mình cơ chứ.
 
 Oanh vừa mừng vừa sợ. Không biết hai ngã kia là hạng người nào. 
                  Nhưng dù sao nàng cũng phải được tháo ra khỏi cái bẫy thú rùng 
                  này trước đã. Cũng vừa lúc ấy, trước mặt nàng xuất hiện hai 
                  thằng lùn. Có lẽ chúng chỉ đứng tới bụng nàng là cùng. Cả hai 
                  nhìn thấy nàng là reo lên liền:
 - Tao nói có sai đâu. Không ngờ chúng mình lại bẫy được một cô 
                  gái xinh đẹp như thế nãy chứ.
 Oanh nghe nói giận dữ, la lên.
 - Các người là ai? Tại sao lại giăng bẫy giữa đường thế năy, 
                  cho người ta đạp phảil
 Tên lùn mập cười hì hì.
 - Này cô em, bây giờ cô muốn tôi cởi trói cho cô, hay là cứ để 
                  như vậy cho tới tối, để mấy con gấu nó mò ra đây chơi với cô.
 - Mấy người cởi trói cho tôi mau đi. Máu đã đọng lại khắp mình 
                  mẩy đau nhức lầm rồi đó.
 Tên lùn ốm tiến tới sát bên Oanh, hai tay y bợ lấy mặt nàng 
                  nói:
 - Cô em đẹp quá đi thôi. Để ta đem về làm vợ mới được.
 Tên lùn mập cũng đã tới sát bên nàng. Y kéo mạnh chiếc áo lót 
                  ngực của Oanh ra, cười hô hố.
 - Mi coi nè, bộ ngực cô nàng trắng như sữa ấy. Vừa nói, y vừa 
                  đưa cả hai tay bóp cứng lấy ngực nàng.
 Oanh thét lên:
 - Bớ người ta, cứu tôi với... cứu tôi với.
 
 Oanh bị treo lơ lửng, đầu nàng cách mặt đất chừng nửa thước, 
                  vừa ngang tầm ngực mấy tên lùn. Cũng vì vậy mà chúng chỉ cúi 
                  xuống một chút là đụng mặt nàng rồi. Khi Oanh kêu cứu, một tên 
                  lùn bịt miệng nàng lại, nói:
 - Con nhỏ này dữ quá đi. Mình phải trói nó lại như trói một 
                  con gấu chó mới yên. Để nó vuột ra khỏi bẫy, dám đá hai thằng 
                  mình lộn mèo lắm.
 
 Tên nọ chưa nói xong thì tên kia đã núm lấy tay Oanh, trói 
                  cứng hai tay nàng lại với nhau rồi. Đồng thời chúng cũng từ từ 
                  kéo sợi giây treo thân thể nàng trên cành cây xuống.
 
 Oanh nằm dài dưới đất mà thấy thân thể nhẹ nhõm vô cùng. Tuy 
                  nhiên, hai chân nàng vẫn còn tê cóng, không đứng dậy được. Một 
                  tên lùn lấy sợi giây trói luôn hai chân nàng lại. Oanh cố vùng 
                  vẫy nhưng vô ích, nàng bị treo tòn teng lâu quá nên đã đuối 
                  sức lắm rồi. Chỉ một thoáng, nàng bị chúng trói gô lại như một 
                  con heo sắp bị chúng đem ra thọc huyết. Nàng cũng không còn la 
                  lối như lúc ban đầu được nữa. Chúng đã lột áo nàng ra, nhét vô 
                  miệng Oanh và cột lại thực chặt.
 
 Hai tên vừa trói nàng, vừa cười nói bi bô coi bộ khoái trá lắm. 
                  Oanh không còn biết phải làm sao hơn là khóc nức nở. Tâm thần 
                  nàng căng thắng tới cùng tột. Tên lùn mập đứng nhìn Oanh một 
                  lúc rồi nói:
 - Chúng mình phải đem con nhỏ này đi đâu bây giờ?
 Tên lùn ốm ngẩn ngơ một hồi rồi bàn:
 - Hay là anh em mình đem nó dấu ở một nơi nào được không?
 - Mày nói dấu ở đâu bây giờ?
 Tên nọ gãi đầu nói:
 - Chứ không lý đem nó về nhà được hay sao?
 Tên kia cười ha hả nói:
 - Tụi mình đã bị người ta coi thường nên bỏ lên núi sống. Lý 
                  do chính cũng tại mấy mụ vợ tụi mình ghen tệ, ghen hại. Luôn 
                  luôn mặc cảm không bằng các cô gái khác. Bây giờ tao với mày 
                  đem con nhỏ này về nhà đặng cho bão tố nổi lên hay sao?
 - Mày nói đúng, không chừng mấy mụ vợ tụi mình dám cắt cổ con 
                  nhỏ này lắm.
 Tên lùn mập bỗng nhìn dáo dác, hoảng hốt nói:
 -Thôi chết rồi, lúc nãy con nhỏ này kêu cứu om sòm.
 Tao sợ con em'vợ tao nghe quá. Lúc nghe lục lạc reo, no nói là 
                  rửa tay xong sẽ chạy theo tao liền đó.
 - Vậy phải làm saọ bây giờl'
 - Hay là tụi mình vác nó chạy lên núi trốn đi.
 - Ừ, mau đi mày.
 - Khoan đã.
 Còn cái gì nữa?
 Tụi mình phải giăng lại cái bẫy mày đã mới được,
 nếu không bỏ đi khơi khơi như vậy dễ bị lộ tẩy lắm.
 - Ừ, mày nói đúng đó. Làm liền đi.
 Hai tên lùn, một đứa níu cành cây xuống, một đứa cột giây thật 
                  gọn gàng. Chẳng mấy chốc, chúng đã lại máng xong cái bẫy thực 
                  khéo. Nếu không nhìn thấy chúng giăng bẫy, khó có ai đi qua mà 
                  tránh khỏi.
 
 Bây giờ Oanh mới thấy sức mạnh của hai tên lùn này. Trông bề 
                  ngoài chúng nhỏ con như một đứa trẻ, vậy mà khi sắn tay lên 
                  làm việc, chúng như hai lực sĩ thế vận hội. Tuy làm việc như 
                  vậy mà cả hai đều không tỏ ra một chút mệt nhọc nào. Bây giờ 
                  chúng quay qua nàng cười hì hì. Một tên nói:
 - Con mồi này từ cổ chí kim, có lẽ chỉ có hai đứa tụi mình bẫy 
                  được.
 - Bởi vậy nên tao mới nói phải giữ cho thực kỹ. Nếu để cho mấy 
                  con mụ vợ mình hay được là tiêu ra ma ngay.
 Bỗng có tiếng gọi ơi ới từ xa vọng lại:
 - Anh Tư Tư ơi.
 Tên lùn ốm hoảng hốt la lên nho nhỏ:
 - Bỏ mẹ rồi, con em vợ mày sắp tới nơi đó, chạy đi mau.
 Tên lùn mập luýnh quýnh nói:
 - Tao ôm đầu, mày ôm chân. Chạy mau, chạy mau...
 Tiếng gọi càng gần hơn. Oanh bị hai tên lùn ôm cứng, chạy thục 
                  mạng về phía trước. Nhưng chỉ một lúc thì nàng nghe tiếng nói 
                  của một phụ nữ gần như sát bên tai.
 - Ủa, anh Tư Tưđâu rồi. Cái bẫy có con mồi nào đâu.
 
 Oanh nghĩ thực nhanh trong đầu, có thể đây là cơ hội thoát 
                  thân, nàng lấy hết sức, dẫy dụa kịch liệt. Hai tên lùn dù khỏe 
                  nhưng vác một vật cồng kềnh như thân thể nàng nên cũng khó 
                  chạy được giữa những lùn cây rậm rạp. Nhất là bây giờ nàng lại 
                  cố vùng vẫy nữa, càng làm cho chúng khó chạy hơn.
 Tên lùn mập nói nho nhỏ:
 - Không xong rồi, tụi mình tạm dấu con nhỏ trong bụi cây này 
                  đi. Trở ra đối phó với con em vợ tao đã, nếu không nó theo dấu 
                  tụi mình là lộ liền.
 Tên lùn ốm ngần ngừ nói:
 - Hay là mày trở ra đớ cần nó đi. Để tao ở đây coi chừng con 
                  nhỏ này cho.
 Tên lùn mập nhướng mắt nói:
 - Thôi đi bố, tao còn lạ gì mày nữa. Muốn hưởng trước thì nói 
                  đi, đừng có làm bộ làm tịch mới được chứ.
 Tên nọ cười hì hì nói:
 - Sao mày tham lam thế há?
 - Tao tham cái gì?
 - Mày tưởng bịt mắt được con vợ mày, chứ có bịt mắt
 được tụi tao đâu.
 - Mày nói cái gì?
 Thì con em vợ mày đó. '
 -- Nó làm sao?
 - Nó đâu có làm sao. Chỉ có mày làm sao thôi. Coi chừng nó 
                  mang bầu thì chỉ có nước trốn về thành phố mà sống thôi nhé 
                  con.
 Tên lùn mập chưng hửng, trợn mắt hỏi:
 - Sao mày biết?
 - Mới tối hôm qua đây mà mày đã định quên rồi hay sao?
 Trời ơi, cái thằng này như con ma xó nhà ai. Tối hôm qua tụi 
                  tao trốn mãi lên gần đỉnh núi mà mày cũng biết sao?
 - Thôi đi bố, đừng có làm bộ. Tối hôm qua mày đè con em vợ mày 
                  ra ngay trong hang còn làm bộ đỉnh núi với lại đỉnh nón nữa 
                  hay sao. Thôi, chuyện đâu còn có đó. Bây giờ mày ra hú hí với 
                  con em vợ mày đi. Để con này đây tao lo cho. Chút nữa tới 
                  phiên mà.y. Tao không có ăn tươi nuốt sống nó đâu mà mày sợ.
 
                  (Hết Phần 4 ... Xin mời xem 
                  tiếp 
                  Phần 5) |