| Cha con bé cũng khổ vì mẹ nó. Hồi ấy, vừa ở 
                  trong trại ty nạn ra. Oanh lếch thếch xuống phi trường. Nàng 
                  được cả một phái đoàn mấy chục người ra đón đưa về một nhà thờ 
                  Nàng ngơ ngác như một con cừu non lạc lõng. Trong bữa tiệc 
                  khoảng đãi nàng mới tới Mỹ. Oanh nhớ bài thuyết giảng thực 
                  hùng hồn của ông mục sưmà bà chị họ dịch lại cho nàng nghe 
                  thực cảm động. Ông đã ví nàng như một con chiên lạc bầy, và 
                  chủ nó đã bỏ cả đàn.chiên để đi tìm nó. Khi tìm được rồi, 
                  người chủ vui mừng vác nó lên vai mà đem về ăn khao cùng bè 
                  bạn.
 Người chủ chiên ấy theo Oanh hiểu lõm bõm phúc âm thì hình 
                  nhưlà chúa Giê Su. Còn con chiên lạc tức là những người tội 
                  lỗi. Chúa đã đoái hoài tới những ké hạm tội đã trở về cùng 
                  ngài thì đó là một niềm vui mừng trong sách thánh. Còn ở đây, 
                  tự nhiên Oanh trở thành con chiên lạc, và người chủ chiên là 
                  ông mục sư kia, đang khoảng đãi nàng như một con chiên đi lạc 
                  trở về ! Giáo hữu của ông lẽ dĩ nhiên là những con chiên ngoan 
                  ngoãn trong đàn, họ đang ngồi trước những phần ăn thơm phức. 
                  Nghe vị chủ chiên của mình nói bóng, nói gió, nói đến cái sự 
                  tết lành của mọi người nhưcác vị tông đồ ngày xưa theo chân 
                  chúa.
 
 Sau bữa tiệc đó, hình như mọi người lại nhao nhao đi tìm những 
                  con chiên lạc khác đem về ăn khao như bữa tiệc của Oanh. Còn 
                  nàng thì hình như đã trở thành con chiên tốt rồi, không cần 
                  chúý tới nữa. Cái con chiên tốt này vì thế mà đước chứng kiến 
                  cả một màn bi hài kịch của bà chị họ, người sanh ra bé Jane.
 
 Chưa đầy mộttuần sau khi vác va ly từtrại tỵ nạn xuống phi cơ, 
                  tới giáo đường ăn bữa tiệc mừng con chiên lạc trở về Oanh đã 
                  phải quen với nếp sống mới ngay. Nàng nấu ăn cho cả nhà, học 
                  cách hút bụi phòng, trông coi mấy đứa cháu bò lê, bò lết và 
                  ngồi coi Ti Vi với chúng nó. Thật là nhàn hạ và thảnh thơi so 
                  với những ngày lao lực trong khói lửa chiến tranh ở Việt Nam. 
                  Nơi đây không phải là thiên đường của hạ giới thì còn là chỗ 
                  nào nữa chứ.
 
 Đang say sưa trong không khí an hòa ấy. Một hôm, bà chị họ đi 
                  đánh bài về thực khuya. Oanh nghe có tiếng lục đục trong phòng. 
                  Nấy đứa trẻ ngủ với nàng cũng thức giấc. Oanh cố dỗ cho chúng 
                  ngủ lại, nhưng nàng lại không thế nào ngũ được nữa. Tiếng lục 
                  đục như có ai vật nhau trong phòng bà chị vẫn vang lên đều đều, 
                  và càng lúc càng rõ hơn. Oanh tò mò lén ra ngoài nhìn vô khe 
                  cửa. Lần đầu tiên trong đời Oanh thấy cảnh hai thằng Mỹ to như 
                  hai con đười ươi Mình mẩy đầy lông lá. Một đứa nằm ngửa, hai 
                  tay ôm lấy hông bà chị họ, nhấc lên kéo xuống. Một đứa đứng 
                  trước mặt bà ta, ôm cứng lấy đầu bà ấy ép sát vô bụng. Còn bà 
                  chị họ nàng ngồi trên mình tên nằm dưới, hai tay ôm lấy mông 
                  tên đứng trước mặt. Cứ như thế, hình ảnh rung rinh, nhịp nhàng 
                  trước mắt Oanh tới nẩy lửa.
 
 Sáng hôm sau, Oanh dậy thực trễ vì cái cảnh hồi tối không thế 
                  nào làm nàng chợp mắt được. Khi thức dậy đã thấy mấy đứa cháu 
                  bò lê lết cùng nhà. Nàng lật đật pha sữa, tắm rửa và thay tã 
                  cho chúng nó. Ngay lúc ấy, bà chị họ nàng kêu Oanh ra ngoài 
                  uống cà phê ăn sáng với hai ông khách quí. Oanh bẽn lẽn nâng 
                  ly cà phê cho bà chị vui lòng mà trong bụng run lật bật. Bà ta 
                  giới thiệu với nàng hai người bạn tốt. Lẽ dĩ nhiên, Oanh chỉ 
                  hiểu những gì bã chị nàng nói lại, còn hai người bạn tốt kia 
                  làm sao nàng hiểu được họ nói năng cái gì. Trừ khi nàng thấy 
                  họ cười thì biết là họ đang khoái chí. Họ vuốt đùi, hôn vô môi 
                  bà chị thì nàng biết là họ vui vẻ với nhau thế thôi.
 
 Nhưng những thứ ngôn ngữ ấy Oanh cảm thấy khó tiếp nhận trong 
                  lúc này làm sao. Nàng bị bà chị họ chê là quê mùa, cần phải cố 
                  gắng học hỏi hơn. Thế rồi sau bữa ăn sáng đó, một thằng Mỹ 
                  khơi khơi ở lại nhà như chồng bà chị họ nàng. Còn thằng cha 
                  kia không bao giờ nàng thấy mặt y nữa. Bây giờ bà ấy đi đâu 
                  cũng có cặp. Anh chàng làm nghề chạy xe Taxi. Trên xe mới có 
                  thêm một con heo đất đầy nét Việt Nam ưnh để bỏ những đồng 
                  tiền khách hàng cho thêm mỗi cuốc xe. Thếrồi ngày lại ngày, bé 
                  Jane ra đời. Cũng tiệc tùng ăn nhậu tưng bừng như bữa tiệc con 
                  chiên lạc đàn của Oanh trong nhà thờ. Nhưng chỉ có điều bài 
                  thuyết giảng ngày hôm đó không phải là bài con chiên lạc bầy 
                  nữa, mà là một bài nói về chúa Giê Su giáng sinh để rao giảng 
                  tin mừng. Nghe tới nghe lui, Oanh cũng hiểu lõm bõm ông mục sư 
                  nói về chúa Giê Su sinh ra để giao truyền những lời của cha 
                  ngài trên thượng giới. Việc làm ấy giống y chang như việc làm 
                  của ông mục sư đang thi hành bây giờ. Miệng ông thao thao bất 
                  tuyệt như chính ông là Chúa Cứu Thế vậy?
 
 Bây giờ thì nhà bà chị họ nàng đã có hai cái xe hơi mới tinh. 
                  Lẽ dĩ nhiên, người trả tiền xe là anh chàng tài xế xe Taxi nọ, 
                  còn kẻ đứng tên xe là bà chị hợ nàng. Cũng vì thế mà chỉ mấy 
                  tháng sau khi bé Jane ra đời. Một hôm, trong buồi mừng sinh 
                  nhật của bà ta. Lẽ d nhiên phần cắt bánh sinh nhật phải là đặc 
                  quyền của bà. Thế mà thằng tài xế Taxi lại dám cắt cái bánh ấy 
                  trước mặt mọi người. Có lẽ y làm như vậy cũng chỉ vì đã lỡ 
                  uống gần nửa chai rượu mạnh nên không còn được tỉnh táo nữa. 
                  Một màn gây lộn diễn ra. Thằng tài xếxe Taxi xáng cho bà chị 
                  họ của Oanh một cái bạt tai. Điện thoại gọi cảnh sát cấp cứu 
                  số 911 được xử dụng, và anh chàng tài xế xe Taxi bị còng tay 
                  đem về bót về tội hành hung phụ nữ.
 
 Sáng hôm sau khi tỉnh rượu. Anh chăng tài xế xe Taxi này được 
                  cảnh sát hộ tống tới nhà thu dọn quần áo, ra đi không có ngày 
                  trở về. Người ở lại là bé Jane, vì khai sanh của nó chỉ có mẹ 
                  mà không có cha. Kễ nuôi dưỡng nó là sở xã hội, chứ cũng không 
                  phải là anh chàng tài xế xe Taxi kia! Một bài học về sự bảo vệ 
                  nhân phẩm của phụ nữ tại Hoa Kỳ đầu tiên được Oanh thu nhận 
                  thật tỉ mỉ từ đầu tới cuối. Bây giờ con bé nằm đây, trần 
                  truồng ôm ấp lấy Oanh, không phải như hỗi nó mới sanh khi nàng 
                  thay tã tắm rửa cho nó, mà là những cẵm giác của xác thịt đê 
                  mê suết châu thân. Bờ môi nó không còn nhỏ bé chờn vờn trên da 
                  mặt Oanh, mà là nút lấy lưỡi nàng trong sảng khoái của cơn mê 
                  tình dục ngút trời. Oanh ngất ngây, nàng rà miệng lên chiếc cổ 
                  mịn màng trắng tươi của nó cắn nhè nhẹ. Con nhỏ run lên khi 
                  dòng máu nóng hổi từ cần cổ thon dài kia chảy vô miệng Oanh.
 
 Mặt trời đã lên thực cao từ lúc nào Oanh cũng không hay. ánh 
                  nắng chiếu qua cửa sồ lọt vào phòng ngủ thực ấm áp. Oanh ngồi 
                  dậy, ra mở cửa sổ, hít mạnh không khí trong lành của một buổi 
                  sáng đẹp trời. Nàng bỗng giật mình vì chợt nhớ ra mình không 
                  còn là bản thân con người nữa. Nàng đã ra nhập thế giới Ma Cà 
                  Rồng mấy bữa nay rồi? Nhưng ánh sáng kia lại không làm nàng 
                  run rẩy tan rữa thịt xương. Oanh đưa tay quẹt ngang miệng, 
                  chùi đi vết máu còn dính trên môi. Máu của con chấu gấi mà 
                  Oanh đã chứng kiến .từ ngày cha mẹ nó mới sinh ra nó, và nàng 
                  ôm ấp suốt mấy năm trời. Tới bây giờ, nó lại vĩnh viễn theo 
                  nàng như một đệ tử trung thành trong ma giới.
 
 Oanh bỗng cười sằng sặc. Tiếng cười của nàng làm đàn chim bồ 
                  câu đậu trên nóc nhà,hoảng hốt tung bay tứ tán.
 
 Jane cũng bị tiếng cười đó đánh thức nàng dậy: Vuốt lại mớ tóc 
                  lù sù trên đầu, nhìn ra cửa sổ thấy Oanh. Jane mừng rỡ tụt 
                  xuống giường, chạy ào lại ôm chầm lấy nàng. Mặc dù mới có mười 
                  mấy tuổi, nhưng thân thể Jane đẫy đà, cao lớn hơn Oanh cả cái 
                  đầu. Với giòng máu lai Mỹ-Việt trong mình, nét đẹp Đông Tây 
                  pha trộn, tạo nên vẻ đẹp thật quyến rũ hiếm hoi.
 
 Bộ ngực Jane căng tròn và đứng thẳng. Những đường cong nẩy lửa 
                  chạy dài xuống châu thân như một dải lụa óng mượt đê mê. Chiếc 
                  miệng nhỏ nhắn và cặp mắt hơi xếch lên thật tình tứ. Oanh chắc 
                  chắn bất cứ người đàn ông nào, nhìn thấy con bé này cũng phải 
                  mơ ước những điều không dám nói ra ở chỗ đông người. Nàng quay 
                  lại, hai tay sờ lên má Jane và hỏi:
 - Tối qua con ngủ có ngon không?
 - Từ lúc có trí khôn tới giờ, chưa có đêm nào con cảm thấy 
                  sung sướng như tối hôm qua.
 - Mà có ngủ được không?
 - Được chứ cô. Một giấc ngủ đầy hoa gấm mộng mị.
 Oanh bật cười.
 - Con học được ở đâu những câu văn chương cải lương đó hả?
 Jane cười khúc khích:
 Cô có biết con đã đọc hết tất cả những cuốn sách
 - Việt ngữ ở thư viện chỗ con ở hay không?
 - Ờ, tối qua cô th.ấy con viết miếng giấy để lại bằng tiếng 
                  Việt thật trôi chảy. Ai đã dạy con vậy?
 Jane ôm lấy cổ Oanh hítmộthơi thực mạnh. Nàng nhầm mắt lại mơ 
                  màng nói.
 
 Một con nhỏ bạn Việt Nam. Nó ở bên cạnh nhà con mấy năm trời. 
                  Con đã cố gắng học mười mấy năm đó cô ạ. Nhưng mà không phải 
                  chỉ một mình con nhỏ đó dạy con đâu. Mẹ con có một ông bồ Việt 
                  Nam, ngày xưa là giáo sư Việt văn gì đó. Ông này dạy cho con 
                  nhiều nhất.
 - Tại sao ông ta tốt như vậy?
 Oanh lại cười khúc khích nói:
 - Tại ông ta mê mẹ con.
 ông ấy mọc mấy cái nanh rồi mà dám mê mẹ con?
 Có lẽ ông ấy không có cái nanh nào đâu cô.
 - Tại sao con biết?
 - Tại vì bề ngoài thì ông ấy mê mẹ con, nhưng thực ra ông ta 
                  lại mê con, nên con mới nói ông ấy không mọc nanh đâu. Có 
                  chăng là mọc sừng, mọc đuôi thôi.
 Oanh thích thú với cách ăn nói của Jane, nàng hỏi:
 - Hồi đó con bao nhiêu tuổi mà thằng cha ấy dám dê con?
 - Y mê con ngay từ lúc mười ba tuổi mà con đâu có biết?
 - Thế mẹ con có biết không?
 - Có cái gì qua mặt được bà chằng ấy chứ!cái giọng nói mĩa mai 
                  thâm trầm một cách tiếu lâm đểu cáng như vậy.
 - Mẹ con biết nó tò ư với con như thế, mà lại không ghen à?
 - Ơ hay, mẹ con có lấy thằng cha này bao giờ đâu mà ghen.
 Lấy hết tiền lương của người ta, ở chung một nhà, ngủ chung 
                  với nhau mà không là vợ chồng thì còn là cái giống gì nữa cơ 
                  chứ?
 - Là người mướn phòng thôi cô ơi.
 - Mướn cái kiểu gì mà phòng mình không ngủ, lại ngủ phòng chủ 
                  nhà hả? Ai mà coi cho được.
 - Có ai thấy đâu mà coi. Cả nhà đi ngủ rồi, thằng cha ấy mới 
                  bò qua chứ bộ.
 Oanh cố nín cười hỏi:
 - Thế mẹ con có thấy không?
 - Tắt đèn rồi làm sao bả thấy.
 Nói tới đây, cả hai cô cháu cùng ôm nhau cười như nắc nẻ. Oanh 
                  hôn nhẹ lên má Jane nối:
 - Thôi ra phố ãn cái gì đi. Mặt trời cũng đã bắt đầu lên cao 
                  rồi đó.
 
                  (Hết Phần 11 ... Xin mời xem 
                  tiếp Phần 12 trở 
                  đi dành cho Members) |