| Cuối cùng họ cũng chấp nhận. Dè dặt, nhưng họ đã chấp nhận. Họ 
                  đã đưa ra điều kiện. Không thể chấp nhận được. Nếu nghe họ, 
                  chúng tôi sẽ chỉ gặp nhau một hoặc hai lần trong tuần và nếu 
                  có thể, khi họ vắng mặt. Trước mặt họ, chúng tôi phải tránh 
                  bất kì cử chỉ nhỏ nhặt nào nói lên tình cảm của mình. Quá sốc, 
                  mẹ tôi giải nghĩa. Dưới mắt họ, đương nhiên là không có gì có 
                  thể lọt ra ngoài khuôn khổ gia đình và nếu chúng tôi tránh đi 
                  chơi chúng với nhau thì sẽ tốt hơn. 
                  Không còn có thể chịu nổi nữa! Họ muốn chơi trò giấu mặt kiểu 
                  đà điểu. Để cứu vớt tôn nghiêm của mình, họ sẵn sàng tạo nên 
                  địa ngục trần gian. Bây giờ khi họ đã biết rồi, chúng tôi muốn 
                  yêu nhau điên loạn. Nếu đầu hàng họ, sống một mối quan hệ 
                  thuần khiết với Milou, thì thà không nói ra còn hơn. 
                  Đó là một cuộc đấu giá chợ trời. Diện kiến trước mặt phụ huynh 
                  như trước toà án, chúng tôi đã để họ nói hết những điều ngu 
                  xuẩn của mình. Cùng hiện diện có Rémi và Sophie, im lặng, 
                  nhưng, có vẻ họ cũng không tin vào tai mình. Chúng tôi đã phải 
                  phản đáp từng điểm một. Trước tiên, chúng tôi muốn sống chung 
                  mọi ngày và mọi đêm. Thứ hai, đương nhiên chúng tôi không có 
                  chủ định nhảy chồm lên nhau khi họ có mặt nhưng điều này có 
                  làm họ thích hay không, thì thái độ của chúng tôi sẽ giống như 
                  những cặp tình nhân trên đời. Cuối cùng, thứ ba, không có 
                  trong ý định của chúng tôi chuyện làm hai tên điên, trên hành 
                  lang trước nhà hay cả chỗ khác. Họ có thể tin tưởng khi nhận 
                  thấy cả Milou và tôi, không hề có nữ tính và rằng cho đến hôm 
                  nay, chúng tôi đã không thu hút sự chú ý của hàng xóm hay bạn 
                  bè (!!!).Chúng tôi kết cuộc bằng chiến thắng cùng sự cứu hộ của Rémi và 
                  Sophie, hai người nói là chúng tôi có quyền như mọi cặp khác 
                  và chuyện đó không làm sốc họ.
 
                  Mặt khác, tôi cũng đi đến chuyện đe dọa, nói rằng trong trường 
                  hợp bị từ chối, tôi sẽ làm sao cho nhưng mối quan hệ thân 
                  thiết của họ nhanh chóng đượng thông tin về sự lưu đày dành 
                  cho hai đứa con trai pédé thương nhau. Lý lẽ này đóng vai trò 
                  quyết định. Tôi đã kiềm lại không cười khi họ đã phải quyết định xem dưới 
                  mái nhà nào sẽ diễn ra những trò đùa giỡn của chúng tôi, ban 
                  ngày cũng như ban đêm. Họ nhường nhau trong vòng ba tiếng đồng 
                  hồ. Trả lời cho sự biện bạch của nhà Gaudard luôn là một câu 
                  không thể của nhà Rousseau. Phòng tôi thì quá nhỏ, của Milou 
                  thì đối diện một chung cư. Họ chấm dứt bằng cách hạ cố hỏi ý 
                  kiến của bọn tôi. Thực tế, phòng của tôi rất rộng. Có rộng chỗ 
                  để đặt thêm một cái tủ và các vật dụng khác. Dù sau thì Eùmile 
                  và tôi cũng đồng ý sống chung trong đó. 
                  Tuy than vãn nhưng các phụ huynh cũng phải đầu hàng. Nhẹ nhõm, 
                  nhà Gaudard đột ngột đề nghị tặng một phần chi phí kinh tế cho 
                  việc chăm sóc đứa con trai. Nhưng, khi tôi bắt đầu mơ mộng thì 
                  ba kết thúc cuộc đàm phán.- Henri-Paul, giải pháp này chỉ có thể là tạm thời. Nếu các bạn 
                  đồng ý, tôi sẽ tìm xem có chỗ nào khác để giải phóng mình…để 
                  tụi nhỏ sống trong tự do.
 Henri-Paul đã đồng ý.
 Ngay ngày hôm sau, Milou đến chia sẻ đồ đạc với tôi … hay đúng 
                  hơn là giường tôi. Buổi sáng đầu tiên, khi chúng tôi ra khỏi 
                  phòng ngủ, mặt ba tôi vàng, mặt mẹ xanh. Họ cho cảm tưởng như 
                  đã không ngủ được. Chúng tôi rõ ràng đã làm tình ba hoặc bốn 
                  lần nhưng tôi không có cảm giác mình đã rất ồn ào. Chắc là trí 
                  tưởng tượng của họ đã bay bổng suốt buổi tối. 
                  Eùmile đã dọn đồ tới và nhà Rousseau bắt đầu thay đổi một chút 
                  những nếp sống thường ngày, đặc biệt là việc sử dụng phòng tắm 
                  vào buổi sáng. Mỗi ngày, ba làm rớt vòi nước lúc tắm khi thấy 
                  cái ly và bàn chảy đánh răng của Milou. Mẹ tự động quay mặt đi 
                  khi chúng tôi tay nắm tay bước vào căn phòng bà đang ở. 
                  Việc ở chung “vui vẻ” như vậy chắc chắn không kéo dài được lâu. 
                  Chưa đầy một tháng sau, ba về nhà với vẻ hớn hở. Chuyện này 
                  không có trong thói quen của ông. Thực ra, ông có một tin vui 
                  muốn báo cho chúng tôi biết. Oâng họp mặt mọi người lại, vừa 
                  xoa tay hài lòng.- Mấy con, các con sắp dọn nhà.
 
                  Thật đột ngột, nhưng cũng rõ ràng. Sự ngẫu nhiên giúp ông tìm 
                  ra một căn hộ nhỏ có đầy đủ tiện nghi chỉ chờ chúng tôi dọn 
                  vào. Chỉ nghe thôi, căn họ có tất cả các ưu điểm. Tôi đâu có 
                  ngu. Ưu điểm chính yếu của nó là giúp ba mẹ tránh được bọn tôi. 
                  Ba nói rõ là ông sẽ chia tiền thuê nhà với ba Milou. Nhấn mạnh 
                  vào sự rộng lượng của mình, ông phô trương hơn nữa.- Đương nhiên, ba mẹ sẽ đến thăm các con thật thường xuyên nếu 
                  có thể. Một lần trong tuần, ví dụ như vậy.
 
                  Thông báo này, dưới dạng tối hậu thư, rất thích hợp với chúng 
                  tôi. Milou của tôi, cũng như tôi, cũng chán cảnh phải chung 
                  đụng mà thắng lại quán tính của mình. Bốn mươi tám giờ sau, 
                  niềm vui trong tim, chúng tôi dọn vào một căn hộ rất cổ điển, 
                  hai phòng, nhà bếp, phòng tắm, nằm gần trường học. Giải phóng 
                  khỏi mọi cấm đoán, chúng tôi đã xây nên, ngày qua ngày, mộ 
                  cuộc sống tuyệt vời. Những chuyến viếng thăm của phụ huynh thì 
                  hiếm, của Rémi và Sophie thường xuyên hơn.
 Tình yêu của chúng tôi ngày một mạnh hơn. Chúng tôi chỉ còn 
                  sống người này vì người kia, không kể đến thế giới bên ngoài. 
                  Chúng tôi không có bạn mà cũng không cần có. Ở nhà, chúng tôi 
                  chỉ thấy thoải mái khi trong vòng tay nhau. Chỉ sự tiếp xúc 
                  nhỏ cũng gợi nên cảm giác của chúng tôi … Tôi để các bạn đoán 
                  xem chúng tôi làm gì trong phần lớn thời gian. Chế độ sống như 
                  thế khiến chúng tôi sụt mất vài kílo, nhưng chẳng có gì nghiêm 
                  trọng.
 Vô thức, nhiều tháng qua, mối quan hệ trở nên tốt đẹp hơn với 
                  gia đình. Quan niệm trái tự nhiên của các bậc phụ huynh dần 
                  yếu đi. Sức mạnh của thời gian, chắc vậy? Họ biết chấp nhận là 
                  điều hiển nhiên. Eùmile và tôi yêu nhau và chúng tôi yêu nhau 
                  điên cuồng. Một ngày mà tôi không nắm tay Milou, mẹ đã thốt 
                  lên.
 - Bộ tụi con giận nhau à?
 
                  Ít lâu sau, một lời mời của nhà Gaudard, tới qua đêm ở nhà họ. 
                  Ngạc nhiên! Tôi cuối cùng cũng được chào đón như đứa con trai 
                  trong gia đình. Thái độ của ba mẹ tôi với Milou cũng tiến 
                  triển cùng hướng. Rồi, những chuyện bận rộn khác nối tiếp. Rémi và Sophie tự hào 
                  là sau lễ đính hôn, tình yêu của họ đã trở nên vĩnh cửu. Đạo 
                  đức giả! Họ chiếm ngụ bất hợp pháp căn hộ của chúng tôi ba 
                  hoặc bốn lần trong tuần! Sau nhiều cuộc bàn cãi vô vị, ngày 
                  đám cưới được định. Tôi mạn phép bỏ qua những chi tiết xương 
                  xẩu cũng như những cơn giông bão thổi giữa hai nhà Gaudard và 
                  Rousseau.
 Buổi lễ diễn ra ngày 15/6. Mẹ tôi chưng ra một đống vải 
                  mousseline màu tươi tắn, đi kèm với cái mũ rộng vành màu xanh 
                  nhợt. Đằng xa, nhìn bà giống như một cục kẹo bông gòn khổng lồ 
                  biết đi. Khép nép hơn, Marthe Gaudard bận một cái áo dài bó 
                  sát người màu xanh của cây lan anh. Hơi nhức mắt một chút, 
                  nhưng dù sao thì cũng là lễ. Đàn ông thì mặc lễ phục, đánh dấu 
                  địa vị xã hội. Milou và tôi, trong trang phục rất trang trọng, 
                  tiếc nuối chiếc quần jean và áo thun của mình. Về mặt quần áo, 
                  cô dâu và chú rể không chỗ nào chê. Trời ơi! Sophie trông thật 
                  đẹp trong chiếc váy phồng làm nổi bật thân hình mảnh khảnh. 
                  Anh tôi trong trang phục xám ngọc trai, lần duy nhất, trông 
                  đẹp trai hơn tôi. Thủ tục diễn ra rất cổ điển. Đầu tiên là Toà Thị Chính, sau đó 
                  đến nhà thờ, nơi mà các bà mẹ vợ thường hy sinh, nhỏ một vài 
                  giọt nước mắt cảm xúc theo truyền thống. Đám đông người thân 
                  và bạn bè ùa tới chỗ để đồ ăn thức uống. Phút mở quà mong đợi. 
                  Đêm dạ tiệc, cặp vợ chồng trẻ trốn đi hưởng tuần trăng mật. 
                  Tất cả! Chỉ có hai người là như thấy ác mộng giữa ban ngày. 
                  Với sự hiện diện của nhiều người khách như vậy, Milou và tôi 
                  buộc phải giữa mình. Không có cả một điệu nhảy nhẹ nhàng . Lúc 
                  3 giờ sáng, khi chia tay, chúng tôi quần nhau như thú trên 
                  giường.
 Chỉ là khi mọi thứ diễn ra tốt đẹp thì lại có chuyện xảy ra. 
                  Thật quá tốt đẹp: một tình yêu lớn, sự gần gũi với người thân, 
                  đám cưới của Rémi biến Sophie thành chị dâu, Milou thành anh 
                  bên nhà chị và đương nhiên, người tình. Tôi như có linh tính 
                  xấu cho những ngày tối đen nhất. Tôi thật khó mà tưởng tượng, 
                  và các bạn chắc chắn cũng vậy, rằng chúng có thể kéo dài lâu 
                  như thế.
 Trở về sau tuần trăng mật, cặp vợ chồng trẻ dọn đến một dinh 
                  thự thơ mộng, quà của bậc phụ huynh đáng kính. Ngày 15/7, 
                  chúng tôi được mời tới dự lễ Tân Gia. Họ không ở xa căn hộ bọn 
                  tôi lắm. Milou và tôi quyết định đi bộ đến đó. Trời thật đẹp, 
                  mời gọi chúng tôi lang thang trên hành lang đường, hơn là vội 
                  đi. Tôi còn nhớ chúng tôi dừng lại trước cửa kiếng một hiệu 
                  trang sức. Tôi chỉ Milou thấy cặp nhẫn cưới.- Nhìn xem, cứ như là chúng được làm cho tụi mình. Nếu mà mình 
                  mua nó để chứng tỏ mình thường nhau như thế nào…
 Milou nhìn tôi trìu mến, nhiệt độ dâng lên trong người tôi…
 Rồi… màu đen, màu đen tuyệt đối và hoàn toàn. Không chút âm 
                  thanh, không chút hình ảnh.
 Tôi khó nhọc gượng mở mắt. Tôi đau ghê gớm ở đầu. Tôi nghe 
                  được tiếng động lặp đi lặp lại làm nhức lỗ 
                  tai.Bip-bip-bip-bip… Mình đang ở đâu? Những bóng mờ trước mặt 
                  dần trở nên rõ ràng. Milou chồm về phía tôi, mặt đầy vẻ lo 
                  lắng. Tôi nghe ai đó nói.
 - Cậu ấy tỉnh rồi.
 Milou gào lên thổn thức. Tôi nhận thấy anh nắm chặt tay tôi. 
                  Tôi nhìn thấy ba mẹ mình. Rồi anh Rémi và Sophie, cuối cùng là 
                  “ba mẹ chồng” tôi. Mặt ai nấy cũng nghiêm trọng, buồn bã. Tôi 
                  hiểu mình đang nằm trên giường, trong bệnh viện. Nhưng tôi vẫn 
                  không hiểu tại sao. Milou nói.
 - Đừng cử động, anh xin em, đừng cử động.
 - Em đau đầu quá … Chuyện gì xảy ra vậy?
 - Một tai nạn, một tai nạn ngu xuẩn. Alex, một viên ngói rớt ra 
                  từ mái toà nhà chỗ mình đứng. Đừng nói. Em vừa được mổ.
 Một viên ngói? Chắc vậy. Tôi nhăn mặt như muốn cười. Tôi thấy 
                  lạnh, rất lạnh.
 - Milou, em lạnh lắm…Em yêu anh…Sưởi ấm cho em…
 - Anh cũng yêu em, Alex. Thử ngủ đi. Em cần được nghỉ ngơi..
 - Em yêu anh lắm Milou. Chẳng sao đâu. Chẳng có gì… có thể…chia 
                  cách chúng mình… một viên ngói… càng không thể…
 - Không, Alex, không có gì có thể chia cắt mình.
 - Khi xuất viện, anh sẽ dẫn em về nhà tụi mình, và anh sẽ thấy 
                  mình hạnh phúc thế nào, cả hai người. Anh có nghĩ đến chuyện 
                  đem đồ dùng tới cho em…
 Coi nào! Sao anh ấy lại đổ gục trên người tôi mà la khóc. Tôi 
                  hiểu anh lo lắng, nhưng không cần phải vậy chứ. Anh sẽ làm tôi 
                  ngạt thở nếu cứ tiếp tục. Tôi tính đặt tay lên người anh để an 
                  ủi.
 Íiiiiiiiiii! Chuyện gì xảy ra vậy? Tay tôi vụt ngang qua cơ 
                  thể Milou, mà tôi cũng chẳng cảm nhận được gì. Bàn tay tôi 
                  trong suốt. Nếu đây là một trò đùa thì nó chẳng vui chút nào. 
                  Tôi không thích. Milou! Milou! MILOU! Trả lời em đi! Tại sao 
                  anh la? Tại sao em khóc? Em chưa có chết! Em ở đây!
 Trời, đến lượt gia đình tôi đều bật khóc, còn mẹ tôi thì ngất 
                  xỉu. Này, tiếng bip-bip vừa ngưng bặt. Nó bị thay bởi một 
                  tiếng chói tay, ám ảnh và liên tục. Tôi nghe một giọng nói.
 - Điện tâm đồ…Xong rồi. Chết vì nghẽn mạch máu não.
 
                  Tiếng động ngưng bặt lúc tôi thấy bóng áo blouse trắng bước 
                  tới tắt máy. 
                   Không phải nghẽn mạch máu não, mà tôi sắp chết vì đứng tim. 
                  Chừng nào họ mới chịu ngưng trò ngu xuẩn này? Tôi làm gì ở 
                  đây, trên trần nhà? Phía dưới, tôi thấy họ than vãn. Tôi thấy 
                  Milou của tôi nằm trên người tôi. Trên tôi! TRÊN NGƯỜI TÔI! 
                  Tôi nằm đó, đầu bó bột, mắt mở thao láo. Rõ ràng là tôi! Một 
                  bàn tay nhân ái vuốt mắt tôi nhưng tôi vẫn luôn thấy, và tôi 
                  thấy hết mọi người. Trời, lạy Chúa! Không thể được! Tôi chết rồi! Tôi chết rồi mà 
                  vẫn không biết.
 (Hết Phần 4 ... Xin xem tiếp
                  Phần 5)
 |