| Tôi không thể nói mình điếng 
                  người ngạc nhiên cỡ nào. Trên giường bệnh, tôi không thể cử 
                  động và trên trần nhà, tôi chẳng còn cơ thể. Tôi cũng không 
                  thể nói là mình sợ. Qùa tặng chết người không gây nơi tôi bất 
                  kì cảm xúc nào mà điều duy nhất nhận thấy là tôi đang bơi 
                  trong cực lạc. Cũng không hoàn toàn vậy. Tôi còn cái gì đó. 
                  Duy nhất cái gì đó. Tôi vẫn luôn yêu Milou của mình. Chỉ nghĩ 
                  đến anh cũng đủ cho tôi cảm hứng để … ừ thì, các bạn cũng hiểu. 
                  Khỉ thật! Tôi không thể nữa. Chuyện này kéo tôi trở lại với 
                  thực tại và làm tôi cau có.Phía dưới, Marthe Gaudard bước tới kéo Milou khỏi xác tôi. Anh 
                  khóc trên vai mẹ.
 - Con sẽ ngủ ở nhà tối nay, Eùmile. Không có chuyện ở một mình 
                  với tâm trạng hiện giờ của con. Hơn nữa, mình cũng phải kiếu 
                  từ. Chẳng còn gì để làm. Mình phải để yên Odile và Francois 
                  với nỗi buồn. Sophie, con chở mẹ và anh về. Rémi sẽ ở lại với 
                  ba mẹ cậu.
 Cuộc chia tay đẫm lệ. Đau đớn, Milou không ngừng nhìn xác tôi. 
                  Phải dùng vũ lực mới có thể kéo anh rời khỏi căn phòng nơi tôi 
                  yên nghỉ, thoát khỏi mọi sự đau khổ của trần gian.
 Bối rối, tôi nhìn người thân ôm lấy nhau, làm tôi nhớ đến 
                  tượng Đức Mẹ Michel Ange. Tôi mơ hồ cảm nhận nỗi buồn nơi họ. 
                  Sự đau khổ của họ là thật lòng. Tôi muốn an ủi. Tôi thấy mình 
                  rời trần nhà, rồi đến bên họ. Khám phá thú vị. Chỉ cần tôi 
                  muốn ở nơi nào thì đến được nơi đó ngay lập tức. Rồi! Tôi gào 
                  khản cổ.
 - Con ở đây! Bên cạnh mọi người đây. Mà … trời đất, cố gắng 
                  thử xem, nhìn con nè!
 Họ không thấy cũng không nghe được tôi. Thật thất vọng. Tôi 
                  chẳng biết nên làm gì. Vậy đó, cái chết. Tồn tại nhưng không 
                  tồn tại. Thấy nhưng không được thấy. Nói nhưng không được nghe. 
                  Làm người quan sát cho đến vĩnh cửu. Ờ, vĩnh cửu thì chắc là 
                  lâu rồi! Tự nhiên, tôi cảm nhận một lời kêu gọi mãnh liệt. Tôi 
                  bị hút mạnh lên trên cao. Chuyện gì? Tôi có cảm giác bị kéo 
                  trên một quãng đường dài vô tận… Tôi là hạt bụi bị hút vào 
                  trong máy hút bụi. Ý nghĩ về Milou thoáng qua trong đầu tôi. 
                  Ê! Tôi muốn gặp lại Milou. Tôi kháng cự sức mạnh đang gọi mình. 
                  Milou! Có cái gì đó muốn chia cắt mình mãi mãi. Milou! Milou! 
                  Em yêu anh, em sẽ không bỏ anh lại! Aie! Cõi cực lạc biến mất. 
                  Cảm giác đau đớn khi bị tách khỏi cái gì đó. Cơn đau không thể 
                  xác, còn hơn thế, tệ hại hơn nhiều. Tôi thấy choáng váng, tôi 
                  vừa bị khạc ra, như hột dưa, bởi một cái gì đó quá sức mình.
 Tôi chìm trong sương mù. Tôi ngồi trên giường. Milou nằm đó, 
                  thổn thức, vùi đầu vào gối nằm. Tôi nhận ra mình đang trong 
                  phòng anh. Tôi không biết làm sao mà mình đến được nơi này.
 
 Chìm đắm trong tình yêu, tôi quay sang phía anh:
 - Milou, đừng khóc. Em trở lại rồi, cười với em đi, ôm em đi!
 Khỉ thật! Cũng không được. Anh không nghe tôi. Tuy chỉ thoáng 
                  qua, nhưng tôi đã hi vọng rằng … Thất vọng, tôi nằm dài bên 
                  cạnh anh. Ừ thì, hoàn toàn không giải thích được. Tôi chỉ biết 
                  mình nằm dài bên cạnh anh. Kiệt sức, vừa nấc, Milou cũng ngủ 
                  say. Tôi thì thấy thoải mái. Tôi không nóng, tôi không lạnh. 
                  Tôi không đói, cũng không khát. Tôi cũng không có nhu cầu đi 
                  toilet. Thêm chuyện nữa, thời gian trôi qua, nhưng tôi không 
                  thấy chán. Nhiều giờ sau, tôi tiến sát tới môi anh. Làm sao 
                  tôi có thể cưỡng lại được? Tôi thổi nhẹ lên miệng anh. Tôi 
                  biết là chuyện chẳng ích gì nhưng tôi muốn làm. Ngạc nhiên! 
                  Anh ngáy nhẹ và cười trong giấc ngủ. Trùng hợp? Tôi tiếp tục 
                  thí nghiệm bằng cách tập trung hơn nữa. Tôi thu được cùng kết 
                  quả, anh rên rỉ, khẽ mở miệng.
 Không ai có thể làm tôi thay đổi. Một ý nghĩ dâm đãng chợt nảy 
                  đến. Nếu tôi thử… Quần và quần lót của anh hiện giờ không còn 
                  là vật cản. Tôi tập trung vào phía bên trong … rồi đạt được 
                  đến chỗ đó… Alex… thử nghĩ đến sự vuốt ve mà mày có thể làm 
                  được với Milou. Đúng… đúng rồi, dùng hết năng lượng trong ý 
                  nghĩ duy nhất này. Đúng vậy… Nhưng …Milou phản ứng. Tôi nghe 
                  tiếng anh thì thào.
 - Alex! Tiếp tục, tốt lắm… Alex! Alex? ALEX?
 Tôi văng xuống đất, phía chân giường. Milou vừa tỉnh dậy. Anh 
                  cắt ngan sự tiếp xúc. Tôi bật khóc vì giận. Anh đổ sụp thêm 
                  lần nữa, trong nỗi thất vọng. Anh nghĩ mình đã mơ mà giấc mơ 
                  làm anh đau. Khi anh ngủ tiếp, tôi cố tránh thử lần thứ hai. 
                  Tôi nhận thức được mặt tích cực của câu chuyện. Milou đã phản 
                  ứng với sự có mặt vô hình của tôi, tôi cần có thời gian để cải 
                  thiện tình hình.
 
 Tôi được tham dự lễ tang của mình. Thật ấn tượng! Gia đình đã 
                  làm tốt mọi thứ. Tôi yên nghỉ trong một cái quan tài tuyệt vời 
                  bằng gỗ sồi mạ vàng khắp nơi. Hoa và vòng hoa được chồng chất. 
                  Một điều may mắn là với tình trạng hiện giờ tôi không còn dị 
                  ứng với phấn hoa. Rémi, giọng nức nở vì cảm xúc, nói qua micro 
                  rằng tôi là người đẹp trai nhất, người tốt nhất và rằng tôi có 
                  tất cả mọi ưu điểm. Tôi không hiểu tại sao anh đã không nói rõ 
                  việc tôi là pédé. Có thể không đúng với hoàn cảnh. Mọi người 
                  chìm trong mặc niệm. Tôi, ngồi kế cái mền tên là Milou, cũng 
                  không khỏi nín khóc khi nghỉ đến con người tuyệt vời vừa bị 
                  dứt khỏi đời mình.
 Mọi người, để chứng tỏ sự đau khổ, tình nguyện chịu tang. Sau 
                  chiếc xe tang đưa tôi đến nơi an nghỉ cuối cùng, họ trông 
                  giống như một bầy quạ đen. Tôi thấy lạnh cả người. Giây phút 
                  ấn tượng là lúc nhân viên nhà đòn đẩy quan tài vào hầm mộ gia 
                  đình, đặt miếng bia mộ, công đoạn cuối cùng. Về phần tôi, tôi 
                  thà ở ngoài, tận hưởng một ngày đẹp trời đầy nắng cuối tháng 
                  bảy.
 Bữa ăn sau lễ tang diễn ra, họ đã không phá lên cười, như 
                  trong mọi buổi tiệc. Tôi khó nhận ra Milou ở giữa đám đông. 
                  Thức ăn khiến không khí bớt căng thẳng. Sự đau khổ thật lòng 
                  của Nội Gertrude không giữ được lâu khi bánh trái được bưng ra 
                  bàn. Tôi thấy chạnh lòng khi mẹ lén bỏ đi, rút vào trong phòng 
                  tôi, gục khóc trên giường tôi.
 Cuối buổi lễ mệt mỏi, mọi người chia tay, mắt ướt, ai trở về 
                  nhà nấy. Theo bản năng, tôi đi theo Milou.
 Anh vẫn luôn đau khổ. Thấy anh, tôi có thể hiểu được nỗi buồn 
                  to lớn không có tôi bên cạnh. Chỉ trong vài ngày, anh ốm đi 
                  kinh khủng. Tôi bắt đầu thấy lo cho sức khỏe của anh. Cố gắng 
                  của ba mẹ anh hoàn toàn vô ích. Chúng lại có tác dụng trái 
                  ngược. Mỗi lần như vậy, Eùmile lại bật khóc. Dứt khóat, tôi 
                  phải tìm ra một cách nào đó để anh hiểu là mình không ở quá xa 
                  như anh nghĩ và cho anh một hi vọng.
 Chúng tôi lại ở trong phòng anh. Ngồi trên giừơng, Milou không 
                  khỏi dán mắt lên tấm ảnh đặt trên tủ. Nó được chụp vài tháng 
                  trước: Chúng tôi tươi cười, quàng vai thân thiết. Nước mắt 
                  lặng lẽ chảy xuống. Tôi tập trung ý nghĩ lên bức ảnh, muốn cho 
                  nó chuyển động. Tôi tập trung hơn nữa. Đột nhiên, cái khung 
                  hình rung nhẹ, rồi từ từ, nó dịch chuyển chừng 5 hay 6 
                  centimét. Tôi không tin vào mắt mình. Milou cũng không. Mắt mở 
                  to là bằng chứng của sự sửng sốt. Vẻ không tin, anh nhìn vào 
                  món đồ đang khẽ dịch chuyển, rồi bối rối.
 - Alex?
 Để trả lời, bằng sự cố gắng cuối cùng, tôi làm bức ảnh cử động 
                  thêm lần nữa. Tôi suýt tưởng anh ấy trở nên điên. Anh bắt đầu 
                  la hét, cười và khóc cùng một lúc. Rồi,anh đột ngột yên lặng, 
                  thả mình xuống giường.
 - Mình điên rồi. Bây giờ mình bắt đầu có ảo giác rồi …
 Aûo giác? Trời, thằng ngu! Vì anh, tôi vừa xài cạn hết mọi 
                  năng lượng trong người mà anh lại nghĩ đó chỉ là ảo giác. Cơn 
                  điên trào dâng như nham thạch trào lên miệng núi lửa. Thiệp 
                  mời dự đám tang-đám tang của tôi- nằm trên tủ, cạnh bức ảnh. 
                  Tôi khiến nó bay lên, tới những nơi mà mình muốn; Nó đáp xuống 
                  đầu gối Milou. Chết tiệt! Tôi tăng tốc cực đại. Tôi tiếp tục 
                  khiến nó bay vòng vèo trong không trung, trước mắt Milou. Anh 
                  nấc lên.
 - Alex? Là em hả, Alex? Em ở đây hả?
 Tôi buông rơi tấm thiệp rồi hất nhẹ một lọn tóc của anh. Anh 
                  nhắm mắt lại. Một cách, phải có một cách nào đó để liên lạc. 
                  Tôi không có thời gian. Tôi bị một luồng gió mạnh hút đi, mạnh 
                  đến nỗi tôi không thể phản kháng, tôi không còn ở với Milou.
 Tôi lại bị kẹt trong bóng đêm.Rồi … lại chuyện gì nữa đây? Ơ, 
                  thật kì lạ, rất kì lạ! Một cảm giác nghẹt thở, ở một nơi rất 
                  hẹp, và nhất là không còn có thể cử động. Rồi, rất đau, tôi vỡ 
                  ra. Tôi là hai, là bốn, tám, mười sáu, ba mươi hai, sáu mươi 
                  bốn… Tôi là hàng trăm, hàng nghìn, hàng triệu… Rất nhanh, quá 
                  nhanh. Tôi chìm trong vô thức.
 Tôi mơ hồ tỉnh dậy. Tôi không biết đã trải qua bao nhiêu thời 
                  gian trong suốt sự ngất xỉu này. Tôi khó lắm mới hoàn hồn được. 
                  Bất chợt, tôi có cảm giác chống lại ai đó ra lệnh cho tôi, 
                  muốn tôi phải quên. Quên cái gì? Quên ai? Trong cử động giận 
                  dữ, tôi đuổi kẻ quấy rối đi. Tôi kích động, rồi choàng tỉnh. 
                  Tốt, Alex, đừng hoảng. Mày đang ở đâu? Thật ra tôi cũng không 
                  biết mình đang ở đâu. Vậy nên tôi sử dụng giác quan. Tôi ở 
                  trong bóng tối. Tôi thoải mái. Tôi nóng. Rất dễ chịu… Nhưng…Nhưng 
                  tôi lại thở. Không, không phải thế. Tôi không thở. Tôi uống. 
                  Tôi uống nhưng cùng một lúc, tôi thở. Chuyện này nghĩa là sao? 
                  Oh lạ, tôi đang trong nước, nước nóng. Tôi bắt đầu thấy sợ. 
                  Hơn nữa, tôi lại nghe một am thanh đều đặn, gây lo lắng. Boum…boum..boum…boum…cứ 
                  không ngừng. Để trấn an, tôi mút ngón tay.
 TÔI MÚT NGÓN TAY MÌNH!!! Tôi còn SỐNG! Khỉ thật chết tiệt! Tôi 
                  hiểu rồi. Tôi là một em bé! Không, cũng chưa hẳn! Tôi vẫn còn 
                  là phôi! Tôi đang trong bụng mẹ và tiếng Boum boum mà tôi nghe 
                  là tim bà! Và…và…và… mẹ ôi là … là chị dâu tôi. Còn cha tôi, 
                  là ANH TÔI!!! Nếu có một cái ghế thì chắc tôi đã té xuống đó.
 Kinh hoàng bởi khám phá vĩ đại của mình, tôi thiếp đi.
 Một giọng nói đánh thức tôi dậy. Theo bản năng, tôi quay lại 
                  để xem ai đang nói. Không thấy ai, đương nhiên. Ah, cái mà tôi 
                  nghe, không rõ ràng, đến từ phía bên ngoài.
 - Chúc mừng bà, bà Rousseau. Siêu âm rất hoàn hảo. Một em bé 
                  khoẻ mạnh. Nhìn trên màn hình xem! Bà thấy không, ở đó, đúng 
                  chỗ đó. Đó là dương vật nhỏ của nó. Một đứa bé trai, bà 
                  Rousseau. Một thằng bé đẹp trai.
 - Bác sĩ, thật tuyệt! Chồng tôi sẽ vui lắm. Oh! Nhìn kìa. Có 
                  thể nói nó đang vẫy mình với bàn tay nhỏ xíu.
 Ờ thì đúng rồi, Sophie, đương nhiên là em đang vẫy chào, vì em 
                  hiểu là chị thấy em. Nhưng mà nói với bà bác sĩ đừng có soi 
                  mói nhiều quá, em thấy bực mình.
 Nhiều ngày trôi qua. Bụng của mẹ- đúng rồi, bây giờ tôi phải 
                  gọi Sophie là mẹ, có vẻ hơi khó- ngày càng lớn. Bà vuốt bụng 
                  thừơng xuyên vừa nói với tôi những từ dễ thương. Điều này giúp 
                  tôi có thêm kiên nhẫn. Tôi có hai kỉ niệm rất đẹp lúc trong 
                  bụng mẹ.
 Kỉ niệm thứ nhất, là lúc mẹ nói với anh tôi,ơ,với ba tôi rằng 
                  tôi là con trai
 - Một đứa con trai?Như mơ! Em không thể biết niềm vui em cho 
                  anh nhu thế nào đâu! Chỉ ngay sau cái chết của Alex, anh không 
                  thể tin được. Sophie, em yêu, để tưởng nhớ đến đứa em trai, 
                  anh muốn mình đặt tên nó là Alex. Em nghĩ sao?
 - Nó sẽ tên là Alex. Không có gì khiến em vui hơn.
 Vậy là vì tôi! Nếu có thể, tôi đã ôm hôn họ.
 Kỉ niệm thứ hai còn quan trọng hơn, tôi vừa mới thức dậy. Ai 
                  đó đang ở với ba mẹ. Tôi khẽ kêu lên khi nhận ra giọng nói, 
                  tim tôi bắt đầu đập mạnh hơn.
 - Bụng em to lên nhiều quá! Con trai hả? Thật tuyệt cho cả hai 
                  người.
 - Eùmile. Cũng tuyệt cho cả em nữa. Rémi và em muốn anh là cha 
                  nuôi của Alex.
 - Alex? Hai người sẽ gọi nó là Alex? Oh, lạy chúa!
 - Bọn em không muốn anh đau khổ. Em tin cần thiết với mọi 
                  người khi đặt cho nó tên này.
 - Vâng, em có lí, Sophie. Anh chấp nhận làm cha nuôi của đứa 
                  Alex này, với niềm vui. Nhưng … anh muốn hỏi em…cái bụng…anh 
                  có thể chạm nó chứ?
 - Đương nhiên! Anh sẽ có cảm giác như chạm vào đứa con nuôi 
                  tương lai!
 Tôi, bên trong, tôi nhận được một sức ép nhẹ. Là bàn tay của 
                  Milou. Tôi sẽ gặp lại anh. Chuyện này làm tôi nóng khắp thân 
                  thể. Bàn tay Milou! Tôi phải chạm vào đó. Cho nên, tôi áp tay 
                  về phía đó.
 - Ah! Eùmile, em bé vừa mới động đậy lần đầu tiên!
 
 Tôi đã không chỉ biết được những kỉ niệm đẹp khi còn trong 
                  bụng mẹ. Ba và mẹ thực sự rất yêu nhau. Cho nên, dĩ nhiên, 
                  nhiều lần, họ tích cực hăng say với nghĩa vụ vợ chồng. Quá 
                  hăng say đối với tôi. Trong những giây phút tuyệt vời đối với 
                  họ, tôi bị ngược đãi, hành hạ, đè nén, lắc mạnh. Tôi như con 
                  tàu trong cơn giông bão và tôi thấy đau tim. Tôi lại không thể 
                  ói. Ngay khi có thể cử động, tôi phản ứng mãnh liệt. Quá bận 
                  rộn, họ lần lẫn cử động của tôi với của họ. Cũng may, họ cũng 
                  bắt đầu để yên đi hai tháng cuối cùng, không muốn quá mạo hiểm. 
                  Giỏi tưởng tượng, chắc họ đã tìm ra những cách khác không quá 
                  làm phiền tôi, để chứng tỏ tình yêu của mình.
 Cũng có cả những cuộc gặp gỡ với các bậc ông bà đáng kính. 
                  Phải nghe họ xổ hết những điền ngu ngốc cho ba và mẹ. Nếu tin 
                  những gì họ nói, chỉ có họ mới biết làm sao khi mang thai. Chỉ 
                  là những lời khuyên vô ích, lặp lại hàng trăm lần! Hơn nữa, họ 
                  lẩm cẩm trước khi tôi còn chưa ra đời. Mình phải làm chuyện 
                  này, mình phải làm chuyện kia, mình mặc đồ cho nó thế này, 
                  mình tắm rửa cho nó thế kia. Thêm nữa, họ muốn nhanh chóng 
                  đượng nựng cháu. Tôi nghe được cả tiếng nghiến răng khi hai 
                  gia đình bàn về những ngày tôi qua nhà bên này hoặc bên kia.
 Dù sao, như vậy cũng đỡ khuây khoả cho trong khi tôi bắt đầu 
                  thấy lâu. Tôi giải trí bằng hai cách:
 - Đầu tiên, tôi xây dựng kế hoạch tương lai. Tôi không phải 
                  khi không trở lại “trong cái thung lũng cuộc sống tràn đầy 
                  nước mắt” này. Điều quan tâm duy nhất của tôi là nhỏ càng ít 
                  nước mắt càng tốt. Mục đích duy nhất, là Milou. Tôi biết tôi 
                  trở lại chỉ vì vậy, và chẳng có gì có thể làm tôi lệch hướng. 
                  Xem nào, nghĩ xem: khi tôi vừa chào đời, Eùmile sẽ 18 tuổi. 
                  Tôi cần có thời gian để lớn lên. Mười hai tuổi? Ô là, cũng còn 
                  nhỏ quá. Tôi không thích. Mười lăm, mười sáu tuổi? Ưøa, được 
                  đó. Anh ấy sẽ ba mươi ba, ba mươi bốn tuổi. Vậy được, nhưng 
                  tôi phải trang bị sự kiên nhẫn. Tôi trù liệu cả một kế hoạch 
                  giữ gìn hạnh kiểm trong thời gian chờ đợi. Tôi không thể nói 
                  trước với các bạn nếu không sẽ chẳng có gì để ngạc nhiên.
 Tiếp theo, tôi cố, làm sao nói … tác động đến quá trình mang 
                  thai. Thật không đơn giản, nhưng với ý muốn, người ta có thể 
                  làm nên điều kỳ diệu. Phải nói là, nhờ ba, tôi có đủ vật chất 
                  di truyền cần thiết. Cho nên, tôi quậy ở trỏng. Không có 
                  chuyện trở lại với tóc nâu, mắt đỏ, cao một mét năm mươi. 
                  Milou sẽ không muốn tôi. Tóc tôi trước đây màu vàng, nó sẽ màu 
                  vàng. Mắt tôi từng màu xanh, tôi sẽ có mắt xanh. À, cái này 
                  thì tôi làm hơi quá lố. Tôi đã không có được cùng một màu như 
                  trước. Chúng chuyển sang xanh lá. Tóm lại, tôi làm việc, tôi 
                  tỉ mỉ thành quả cuối cùng. Milou sẽ không tin vào mắt mình 
                  trong vài năm tới.
 Một ngày, đến từ đâu đó, tôi nhận được tín hiệu. Mọi thứ phải 
                  tăng tốc. Cách đó không lâu, tôi nhận thấy mình không thể can 
                  thiệp vào việc thành hình nữa. Công việc đã chấm dứt. Các 
                  hormone bắt đầu làm việc. Đã hai lần, tôi cảm thấy một sự co 
                  thắt nhẹ đẩy tôi xuống phía dưới. Thật sự rất khó nhận thấy, 
                  đến nỗi mẹ cũng không biết gì. Tôi thì, tôi biết giờ G sắp đến. 
                  Tôi hơi sợ một chút. Tôi cũng không chống lại lực kéo kéo tôi 
                  xoay ngược lại. Thiên nhiên biết làm tốt mọi chuyện. Tôi không 
                  thể làm gì được. Thời gian trôi qua. Tôi kiên nhẫn chờ đợi. 
                  Tôi ngủ thiếp đi.
 Tôi bị lay dậy đột ngột, một cơn sóng lắc lư làm tôi tỉnh dậy. 
                  Không dễ chịu chút nào. Có vẻ như tôi không phải người duy 
                  nhất thấy không hài lòng.
 - Aie! Rémi, dậy đi anh. Rémi! Rémi!
 - Hemm?
 - Bình tĩnh. Em nghĩ sắp rồi. Em vừa có sự co thắt rất mạnh. 
                  Phải tính đến chuyện lại bệnh viện. Aie! Lại thêm một sự co 
                  thắt nữa. Mặc quần áo đi anh, rồi chuẩn bị đồ đạc.
 - Oh! Trời đất! Em chắc chứ? Ngay bây giờ à? Đừng lo, anh sẽ 
                  lo mọi chuyện. Đừng sợ, em yêu, mọi chuyện sẽ diễn ra suôn sẽ. 
                  Anh kiểm soát được tình hình mà.
 - Rémi, xỏ quần tây vào, không phải đồ ngủ!
 Thật cổ điển, chuyện xảy ra giữa đêm. Một lực mới đẩy tôi, rồi 
                  một lúc sau, lại một lực khác. Ở ngoài thì hoàn toàn hốt hoảng. 
                  May mắn, Sophie nắm mọi chuyện trong tay vì ba như bơi trong 
                  sương. Tôi ở trong cơn co thắt thứ N khi nghe tiếng động cơ xe 
                  hơi khởi động. Tôi đau, ngày càng đau. Tôi có cảm giác như ở 
                  dưới máy nén. Rồi: Flop! Tiếng thoát nước và chung quanh tôi 
                  khô ráo.
 - Rémi! Nhanh lên! Em vừa mất nước!
 - Mình gần như tới rồi! Khỉ thật! Mấy cái bánh xe!
 Tôi khạc và ho. Chết tiệt! Tôi không thể thở được. Không còn 
                  nước mà tôi cũng không có không khí. Mẹ rú lên đau đớn. Tôi bị 
                  lay mạnh. Sophie vừa chạy một đoạn đường ngắn.
 - Nào, nhanh, phòng đẻ. Thưa bà, xin bà ngừng chạy, mời nằm 
                  lên xe. Ngài Rousseau, ngài có muốn tham dự công việc? Tốt! 
                  Mặc áo blouse, mũ và găng tay này.
 Tôi mất phân nửa nhận thức. Cơ bắp đè lên mông và cơ thể tôi. 
                  Tôi tiến chậm trãi nhưng đau đớn. Oh! Sọ và đầu tôi như bị kẹp 
                  giữa gọng kềm. Ngưng cái trò ngu xuẩn đó đi! Tôi sẽ không thể 
                  qua được cái chỗ đó! Nó hẹp quá!
 - Thở, đẩy! Thở, đẩy! Rất tốt. Sự giãn nở rất tốt. Thở, đẩy! 
                  Tôi thấy được đầu rồi. Tốt lắm! Đẩy mạnh hơn! Nữa, nữa, nữa, 
                  nữa!
 Mẹ tôi như ngôi sao Castafiore. Bà xướng âm hết cổ họng. Tôi 
                  cũng muốn làm vậy nhưng lại bị cái ống nào đó bị kín mũi 
                  miệng.
 - Đây, đây, đây … xong rồi! Được rồi!
 Oh! Tên đểu! Nó sắp bứt đứt đầu tôi! Nắp rượu champagne văng 
                  cao. Không khí tràn đầy trong phổi. Tôi thấy lạnh và rồi …
 - OUINN!!!
 - Là một bé trai tuyện vời. Ngài Rousseau, hãy nhìn con trai 
                  ngài. Đâu rồi? Y tá! Lay tỉnh người cha hạnh phúc đi!
 Vậy là … tôi được sinh ra.
 
 (Hết Phần 5 ... Xin xem tiếp
                  Phần 6)
 |