Tôi thức dậy. Aùnh sáng mặt
trời chói chang chiếu vào trong phòng ngủ. Trên giường, tôi
lười biếng kết thúc cơn ngủ ngày đặc trưng của tuổi mười sáu.
Như mọi buổi sáng, tôi lại nghĩ về Milou. Như mọi buổi sáng,
tôi lại cương cứng. Thật đau đớn, ở tuổi này, tôi khao khát
điên cuồng được làm tình với anh. Mười sáu năm chín tháng chờ
đợi đã bắt đầu trở nên quá dài.
Ba năm trôi qua thật nhanh. Cách đây hai năm, tôi đậu bằng tốt
nghiệp không có vấn đề gì. Tôi học Đại học Khoa học. Tôi định
hướng cho mình công việc nghiên cứu. Về ngoại hình, tôi cũng
có thay đổi. Tôi cao hơn nhiều centimét, sự giống nhau với
Alex kia ngày càng rõ rệt. Chỉ màu mắt là khác nhau nhẹ. Để
khỏi thu hút sự chú ý, tôi chảy tóc kiểu khác.
Tôi đã bàn cãi nhiều với Martine. Chúng tôi đều đồng ý. Chuyện
đã để quá lâu. Đã đến lúc phải xông vào, chơi một ván quyết
định. Trong vài ngày, Eùmile trở lại thăm chúng tôi. Tôi không
có ý định chờ thêm ba năm nữa. Tôi chấp nhận nguy cơ anh không
hiểu, hay không tin tôi. Mặc kệ, quyết định rồi. Martine và
tôi đã lập ra một kế hoạch hoàn hảo. Kế hoạch duy nhất khả thi.
Ngày về của Eùmile càng tới gần, tôi càng thấy lo lắng. Xem
nào, suy nghĩ nhiêu đó đủ rồi. Đến lúc ra khỏi giường và bước
xuống dùng bữa sáng. Ba mẹ đã có mặt trong phòng ăn.
- Chào buổi sáng, Alex. Con ngủ ngon chứ? Café của con đã xong
rồi.
- Chào ba, chào mẹ, khỏe chứ?
- Mẹ con và ba vừa nói về ba nuôi con, đến Pháp ngày mốt. Cậu
ấy sẽ trực tiếp về nhà từ sân bay. Ba nghĩ cậu rất muốn gặp
đứa con nuôi sau ba năm xa cách.
Bụng tôi quặn lại. Tôi cố trấn tĩnh, làm ra vẻ nuối tiếc.
- Khỉ thật! Ngu quá! Con quên mất. Con không thể có mặt ở đó
được. Con rất tiếc. Con có cuộc thi đấu bơi lội định sẵn từ
lâu rồi. Một giải quan trọng. Con không thể trốn được. Mấy đứa
trong đội sẽ không bao giờ tha cho con.
- Eùmile sẽ rất thất vọng nếu không được gặp con. Con không
thể làm chuyện này vì cậu ấy à? Không cách nào khác sao?
Martine, mười tuổi, can thiệp.
- Alex là thành viên ưu tú nhất của câu lạc bộ. Nếu ảnh không
tham gia, họ sẽ thua mất. Cậu Eùmile có thể đợi ngày hôm sau.
Ba năm vắng mặt so với hai mươi bốn tiếng thì…
Đứa em yêu quý. Tôi thương nó lắm. Nó bước vào cuộc chơi, giúp
tôi hoàn tất giai đoạn đầu tiên kế hoạch dành cho Milou. Ba mẹ
cuối cùng cũng chịu thua.
Tôi trải qua nguyên ngày hôm sau để đi mua sắm. Trời, thời
trang đã thay đổi sau gần hai mươi năm. Tôi rốt cuộc cũng kiếm
được thứ tương đương với những gì mình cần. Người bán hàng trẻ
tuổi góp ý:
- Tôi không muốn bàn về sở thích của ngài, nhưng, bộ đồ thể
thao của ngày có vẻ không hợp lắm…Đẹp trai như ngài, ở tuổi
này, ngài có thể gây nhiều thiệt hại với những bộ đồ hợp thời
trang hơn.
Sao nó lại muốn dính vào chuyện này, cái thằng đó? Nó đang tán
tỉnh tôi. Tôi nhìn nó chú ý hơn. Không tệ, cũng hợp. Nó cũng
khá dễ thương. Kể từ lúc tôi giữ gìn trinh tiết, tôi thấy hơi
bối rối. Nó cười với tôi, ánh mắt cởi mở, khêu gợi. Tôi lắc
đầu. Milou! Ngày mai anh ấy sẽ ở đây, ngày mốt…
- Anh biết cho, với thời trang cũng như tình yêu, tôi rất
chung thủy. Tôi lấy mấy bộ này.
Cuộc chơi kết thúc. Người bán hàng hoàn toàn hiểu, lập tức câm
như hến và trở nên chuyên nghiệp hơn. Cũng phải tính trước.
Trong vài ngày tới, nếu kế hoạch thất bại, tôi sẽ trở lại mua
một bộ hợp thời trang hơn, tới lúc đó…
Oâng bà nội đang đi nghĩ. Tôi có chìa khóa căn nhà. Căn nhà mà,
cách đây nhiều năm, một đứa con trai mê thể thao đến gõ cửa để
xin lượm trái banh và, cùng một lúc, xáo trộn đời tôi. Tôi sẽ
giấu đồ đạc mới mua ở đó.
Hầu như không có gì thay đổi trong căn biệt thự. Cũng những
món đồ đó, cũng cách trang trí. Trong vài căn phòng, giấy dán
tường và sơn được làm lại, nhưng mọi thứ hầu như vẫn y chang
trong những kỉ niệm xa xăm. Tôi nhìn chiếc ghế dài trong phòng
khách, nó nằm trong công đoạn cuối cùng của kế hoạch. Nếu mọi
chuyện diễn ra như tôi hy vọng. Chính vào lúc này, tôi nhận ra
sự lo lắng của mình. Chỉ hơn 24 tiếng nữa thôi, tôi sẽ biết
đưoc mình có thể hoàn thành tâm nguyện của cuộc đời thứ hai,
cơ may kỳ diệu đã xảy ra với tôi, tôi sẽ làm hỏng nó? Tôi sẽ
thất bại?
Nặng nề, tôi đóng cánh cửa lại sau lưng. Đã đến lúc về nhà ba
mẹ.
Bữa tối, tôi khó mà tham gia vào cuộc trò chuyện gia đình. Tôi
cứ suy nghĩ đâu đâu. Tuy vậy, chung quanh tôi, lại cũng chỉ
nói về ngày hôm sau cùng sự trở về của Eùmile. Ba nói.
- Máy bay đến phi trường Roissy lúc 15h. Chúng ta sẽ đón cậu
ấy ở sân bay và dẫn cậu trực tiếp về nhà. Chắc chắn là cậu sẽ
vui khi gặp lại mình, nhưng vắng mặt Alex, ba nghĩ niềm vui ấy
sẽ không trọn vẹn. Con nghe không Alex? Alex! Con không nghe
những gì ba nói sao!
- Có mà, con nghe ba chứ. Con biết Eùmile sẽ thất vọng khi
không thấy con. Nếu ba tin là chuyện đó làm con vui thì ba lầm
rồi. Nhưng con cũng còn những chuyện bận rộn phải làm.
- Oh! Đừng nổi nóng chứ! Dù sao, ba mẹ sau đó sẽ dẫn cậu về
nhà Marthe và Henri-Paul, con có thể lại thăm cậu chừng nào
con muốn.
- Con đã nói với ba rồi! Con sẽ lại htăm ba nuôi ngày hôm sau,
ở nhà ông bà ngoại.
Lo lắng làm tôi thấy khó chịu. Tôi cũng biết là, trong ba năm
qua, tôi viết thư cho Milou rất thường xuyên và trong những
dòng thư, tôi thỉnh thoảng lại để lộ nhiều tình cảm hơn, và
rằng Milou cũng trả lời cho tôi, rất thân mật. Tôi chẳng còn
chắc chuyện gì nữa. Thời gian gặp mặt càng tới gần, tôk càng
sợ rằng tất cả sự kiên nhẫn, mọi cố gắng trứơc giờ đều vô dụng.
Tôi đã không nhắm mắt cả buổi tối.
Đương nhiên, hôm nay, các bạn cũng biết, tôi không có cuộc thi
đấu nào. Tôi làm mọi thứ để tạo khung cảnh riêng tư. Tôi muốn
ở một mình với Eùmile khi anh khám phá sự biến đổi về ngoại
hình của tôi sau 3 năm. Anh đã chia tay với một đứa trẻ. Anh
sắp tìm thấy, một thiếu niên, gần như là một thanh niên. Mà
thiếu niên nào chứ? Alex trở lại, nguyên vẹn với thời gian, cả
với cái chết.
Tôi rời nhà khoảng 10h, đồ bơi trong balô để ngụy trang. Tôi
đi ciné. Sau 2 phim, tôi thấy chán. Tôi ăn một cái sandwich
rồi trốn về nhà ông bà nội. Căn nhà thuộc về duy nhất mình tôi.
Tôi lôi sách ra đọc, xem phim. Tôi nhìn đồng hồ. 14h: Ba mẹ
tôi đến phi trường. 15h: máy bay đáp. 17h: họ có mặt ở nhà.
Lạy chúa, Milou ch3 còn cách tôi vài trăm mét! Cẩn thận, tôi
đợi đến 21h để về nhà.
Cả gia đình, nhất là em tôi, nóng lòng muốn cho tôi biết sự
thất vọng của Eùmile trước sự vắng mặt của tôi. Sau khi phân
phát quà, anh ấy đã yêu cầu được trở về nhà ba mẹ mình. Tôi
được biết anh vẫn khỏe và không thay đổi sau 3 năm. Về phần
tôi, tôi đã phải bịa ra chiến thắng một trăm và hai trăm mét
bơi tự do.
Sau bữa ăn, Martine vào gặp tôi trong phòng ngủ.
- Alex, em có cảm giác tình cảm cậu Eùmile khá mơ hồ. Đáng lẽ
anh phải ở sân bay, khi cậu nhận ra anh không có mặt, suýt nữa
là cậu bật khóc. Cũng vì vậy mà cuộc gặp gỡ có vẻ ít thân
thiết hơn mọi người mong đợi. Trong xe, cậu không ngừng nói về
anh, và tỏ vẻ rất tiếc sự vắng mặt. Em không biết nội dung
những lá thư anh gửi cho cậu, nhưng chắc chắn chúng đã rất
hiệu quả vì em cảm nhận được Eùmile nhớ anh như thế nào. Theo
ý em, ba mẹ sẽ không mất nhiều thời gian để thắc mắc về bản
chất tình cảm cậu dành cho anh.
- Thư của anh? Anh đã không ngừng nói với cậu là sắp tới, nếu
cậu muốn, anh sẽ đến sống ở Mỹ để được gần cậu.
- Anh nghĩ vậy là vô tư hả? Oâng cậu tội nghiệp chắc là rất
cảm động khi đọc thư. Thử đặt mình vào vị trí của cậu. Mộ đứa
trẻ ở tuổi anh không ngừng bám lấy một người lớn tuổi như cậu.
- Martine! Anh cấm em. Eùmile không già. Anh vẫn luôn thương
cậu ấy, hơn thế nữa là. Còn em, em không nghĩ tới thằng cha ở
Toulouse giờ này chắc cũng có bụng bia với nếp năn trên mặt.
Tôi đánh trúng điểm yếu. Nó sững sờ.
- Đồ ngu! Nếu anh biết Christian của em, em chắc là anh sẽ bỏ
rơi Eùmile. Anh sẽ biết anh ấy một ngày, em hứa. Ngày đó, biết
là anh có thể làm mọi chuyện, em sẽ cẩn thận.
Đột ngột, nét mặt nó thay đổi. Nó trở nên buồn bã. Nó nói thêm
giọng run rẩy.
- Alex, em ghen với anh. Anh không thể biết em muốn được như
anh như thế nào. Ngày mai là anh thực hiện được ước mơ của
mình. Em chắn chắn, anh sẽ thành công. Còn em, em chỉ mới mười
tuổi. Em phải tiếp tục đợi. Em thấy như ở tù. Giúp em với
Alex, em xin anh, giúp em đi!
- Oh! Cục cưng tội nghiệp. Anh cũng muốn giúp em. Nhưng nghĩ
kĩ xem. Trong lúc này mình không thể làm gì. Nhìn xem thời
gian anh đã phải chờ đợi để đến được ngày hôm nay.
- Alex…Em có ý này. Anh có thể liên lạc bằng điện thoại với
Christian. Em còn nhớ tên và địa chỉ của ảnh. Ngay cả khi ảnh
dọn nhà rồi, bằng mạng Minitel, mình có thể kiếm được số điện
thoại mới. Trong vài tháng, anh có thể giúp ảnh chuẩn bị. Nói
với ảnh, từng chút, từng chút. Anh không nói liền việc em đầu
thai trở lại. Aûnh sẽ không tin anh. Nói là anh đang tiếp xúc
với một cái gì đó… Em không biết nữa…Cố gắng thử, nghĩ ra
chuyện gì đó…
- Martine! Bình tĩnh lại đi! Nó sẽ không tin anh, nó sẽ nghĩ
là anh điên.
- Không, với những gì em nói với anh, anh sẽ có thể làm được.
Aûnh sẽ bắt đầu nghi ngờ. Rồi, một mình ,em sẽ nói với anh ấy.
Em sẽ giúp ảnh hiểu rằng em đã trở lại, rằng ảnh đợi em thêm
một thời gian nữa…
Đứa em gái đã thuyết phục được tôi. Tôi mắc nợ nó. Tôi đã hứa,
sau khi giải quyết vấn đề riêng của mình, tôi sẽ can thiệp vào
chuyện Christian để nó kiếm lại người yêu mình. Tin tôi đi,
tôi rất giữ lời hứa.
Đến giờ đi ngủ. Tôi còn khó ngủ hơn đêm hôm trước.
Xong rồi, ngày trọng đại đã đến, từ 5h sáng, tôi cứ đi đi lại
lại trong phòng ngủ. Trong đầu, mọi thứ đã sẵn sàng. Tôi đã
suy đi nghĩ lại nhiều lần, từng chi tiết nhỏ, những gì tôi sắp
phải làm. Không thể thất bại được.
Bảy giờ, tôi xong công việc vệ sinh buổi sáng, trong khi mọi
người vẫn còn ngủ. Tôi ước lượng thời gian. Chưa bao giờ thời
gian trôi qua đối với tôi chậm như thế này. Từng người, cuối
cùng cũng thức dậy. Theo thói quen, buổi sáng, trong bữa ăn,
tôi rất đói. Hôm nay, tôi không thể nuốt được gì. Tách café
còn khó uống hơn. Mẹ cũng nhận thấy điều này. Tôi trả lời là
mình hơi mệt. Đó cũng là lúc tôi chọn để thông báo.
- Con quên nói với mọi người chuyện này. Hôm qua, sau buổi thi
đấu, bọn con đã quyết định đi chơi suốt ngày hôm nay. Con
không thể về nhà trưa nay.
- Đáng lẽ con phải nói với ba mẹ trước chuyện này.
- Oh! Ba à, ít ra chỉ lần này thôi.
- Em đi với anh được không?
Martine nhìn tôi với đôi mắt thiên thần. Khỉ thật! Tôi gườm nó.
Tôi gằn giọng.
- Không được, cưng, tụi anh sẽ có nhiều hoạt động và những
cuộc chuyện trò không phù hợp với tuổi của em.
- Không đùa chứ? Em không nghĩ vậy.
Nó lập tức câm miệng. Nó vừa hiểu ra là nếu nói thêm một từ
nào khác, tôi sẽ giết nó liền.
Trên thềm nhà, để xin lỗi, nó ôm tôi thật mạnh, nói nhẹ vào lỗ
tai.
- Chúc may mắn, anh trai.
Tám giờ rưỡi, tôi chuồn tới nhà ông bà Francois và Odile.
Tôi có cả căn biệt thự cho riêng mình và, nhất là những bước
chuẩn bị tối hậu cần kết thúc. Đầu tiên, tôi bước ra vườn.
Phía sau căn nhà, tôi ném quả banh vào giữa đám hồng, cùng chỗ
cách đây 18 năm.
Trở vào phòng, tôi thay đồ. Tôi bận cái quần sọt và cái áo
thun mua ngày hôm kia. Trong phòng tắm, tôi chảy tóc. Tôi sửa
soạn mái tóc giống như Alex trước kia. Tấm gương làm tôi nín
thở. Tôi đã nối lại thời gian. Hai Hai Alex hiện giờ chỉ là
một. Ngớ ngẩn, tôi không thể tin sự giống nhau lại đến như vậy.
Mọi chi tiết trên khuôn mặt, ngoại trừ mắt, hoàn toàn y chang.
Quần áo giúp tôi trở lại nhiều năm trước.
Choáng váng, tôi ngồi xuống cạnh bồn tắm. Trong giây lát, tôi
không biết mình sống trong thời đại nào. Tôi xem đồng hồ để
trở lại thực tế. 9h10. Đến lúc gọi điện thoại.
Ngón tay tôi ngần ngại trước khi bấm số. Tiếng reng không
ngừng. Ai đó nhấc điện thoại. Giọng của ngoại Marthe.
- Alo?Bà ngoại, Alex đây, bà ,khoẻ chứ?
- Cháu yêu, bà rất vui khi nghe cháu nói. Ở đây mọi thứ vẫn ổn.
Oâng bà rất vui khi có Eùmile ở đây…
- Vừa đúng luôn, bà ngoại, con đã không gặp cậu hôm qua, bà có
thể cho con nói chuyện?
- Đợi một chút đi cháu! Nó còn trong phòng ngủ. Nó phải ngủ do
sự chênh lệch giờ giấc. Nhưng cũng đến lúc gọi nó dậy. Cháu
đợi chứ?
- Vâng, bà ngoại, cháu đợi.
Tôi lại phải đợi, thời gian như bất động. Cuối cùng, một giọng
ngáy ngủ bên kia đầu dây.
- Alex?
Giọng đầy cảm xúc. Tôi rất khó trả lời.
- Là con đây, Eùmile. Ba đi máy bay vui chứ? Con rất tiếc
không có mặt khi ba đến.
- Ba hơi thất vọng. Nhưng sẽ không sao nếu mình có thể gặp
nhau hôm nay.
- Nhanh hơn là ba nghĩ. Con đợi ba trong vòng một giờ nữa ở
nhà ông bà nội. Nhanh lên! Con có sự ngạc nhiên cho ba. Con
rất nóng lòng đợi ba đến.
- Nhà ông bà nội?
- Vâng, họ đang nghỉ lễ. Con phải ghé coi nhà và vườn khi họ
vắng mặt.
- OK boy, ba chuẩn bị. Ba sẽ đến. Hôn con.
- Con cũng vậy, lát nữa gặp.
Tôi gác máy, tôi muốn hét lên vì vui. Mọi thứ diễn ra như dự
tính. Sự lo lắng trở lại rất nhanh. Căn nhà trống với tôi như
đe doạ. Tôi muốn chạy trốn. Tôi biết là mình chìm trong nỗi sợ
những giây phút sắp tới, nhưng tôi không thể kiểm soát. Trong
chưa tới 1 tiếng nữa, Eùmile sẽ ở đây. Milou! Từ mừơi sáu năm
nay, tôi luôn gọi anh ấy là Eùmile, chưa từng là Milou. Milou,
là dành cho Alex kia. Người trứơc đây. Mà, kể từ hôm nay, tôi
chính thức trở lại làm Alex kia.
Từng phút chậm trãi trôi qua. Tiếng động nhỏ bên ngoài làm tôi
bật dậy. Anh đang làm gì? Anh không đến à? Tôi ngu thật, chỉ
mới 15 phút từ khi tôi gọi điện thoại. Cho ảnh thời gian,
Alex! Tôi đi vòng vòng trong phòng khách. Tôi hoảng hốt. Tôi
uống một ly nước. Vừa uống, tay tôi vừa run.
Để quên cơn lo, tôi leo lên căn phòng cũ của mình. Tôi tìm lại
không gian cũ. Ba mẹ tôi, hay ông bà nội, như bạn muốn, không
đụng vào bất kì thứ gì sau cái chết của tôi. Tôi có ấn tượng
như thăm viện bảo tàng của chính mình. Cách trang trí, sách,
trò chơi, mọi thứ đều ở đây. Mắt tôi dán vào tấm ảnh trên kệ:
Milou và tôyi, má kề má. Nó được chụp cách đây 18 năm. Đó cũng
chính là hình ảnh của hạnh phúc mà tôi đã đánh mất, mà tôi
muốn nhanh chóng tìm lại.
Lo lắng, sợ hãi mất đi. Tôi cảm nhận được sự yên tịnh trong
lòng. Tôi, đột nhiên, được trấn an. Tôi sẽ thành công, vì tôi
yêu anh và anh cũng đã yêu tôi. Tôi biết anh vẫn luôn yêu tôi,
rằng anh luôn sống trong kỉ niệm với tôi, ngay cả khi anh
không bao giờ nói lên điều này. Vẫn còn thời gian để làm lại
cuộc đời. Chỉ còn vài phút nữa, tình yêu của tôi, mình sẽ sống
lại, thực sự sống lại, cả anh và em.
Phía dưới, tiếng chuông cửa reo lên đột ngột kéo tôi trở lại
mặt đất.
Tôi bất động. Tim đập mạnh. Milou, chỉ có thể là anh. Đến rồi!
Nhanh quá. Tôi lắc mình, nhảy khỏi phòng ngủ. Tôi chạy xuống
cầu thang. Điệu một chút, tôi chỉnh lại mái tóc. Trong ngực,
tim đập cực nhanh. Tôi hít mạnh. Tôi mở cửa.
Eùmile trước mặt tôi, nụ cười trên môi, tay rộng mở đón tôi.
Tôi không cử động. Tôi nhìn anh ngấu nghiến. Anh không thay
đổi. Ba năm trôi qua, anh vẫn như xưa. Milou của tôi, trong
ánh sáng chói lọi của tuổi ba mươi. Nước mắt trào lên trong
mắt tôi. Tôi nói nặng nề.
- Chào Milou của em.
Anh không thể trả lời. Anh chết sững trước mặt tôi. Anh nhìn
tôi ngỡ ngàng. Tay anh buông xuống. Tôi đọc được nỗi đau lớn
lao trên mặt anh. Anh nói thì thào:
- Alex? Không thể được. Con đã thay đổi…Con thật giống cậu ấy.
- Mọi chuyện đều có thể, Milou. Anh không thể hiểu. Em đã
không thay đổi. Em là một.
- Milou? Sao con gọi ba là Milou? Chỉ có một người gọi ba là
Milou, đó là Alex.
- Em là Alex và em vẫn luôn gọi anh al2 Milou. Trong tim em,
em vẫn kêu tên anh, Milou.
- Ba điên rồi, ba có cảm giác vừa sống lại quá khứ. Chuyện này
làm ba đau, Alex. Con không thể biết chuyện gì đã xảy ra giữa
..Al..chú của con,mà … mà con đã không hề biết, và cha.
- Mình đã thụ lùi lại phía sau. Em đã muốn vậy, Milou. Em biết
rõ những gì luôn tồn tại giữa anh và em. Anh yêu em từ nhiều
năm. Anh đã không quên em. Em yêu anh từ khi mình gặp mặt,
cách đây rất lâu rồi. Em không thể bỏ anh lại. Em đã trở về,
vì anh.
- Ba…ba không hiểu, Alex.
- Anh không hiểu? Vì anh, em đã chiến thắng cái chết. Vì anh,
em sống một cuộc sống mới. Vì anh, em đã kiên nhẫn suốt mười
sáu năm. Em biết mọi thứ của anh, em biết mọi thứ của chúng
mình. Em biết tình yêu của mình. Từ mười sáu năm nay, em đợi
anh hôn em. Không! Không phải như ba nuôi, mà như người yêu
của em.
- Con…con điên rồi, Alex. Không thể được. Con không thể làm ba
tin chuyện này được. Ngưng trò chơi này lại ngay, ngưng cái
bẫy này lại. Đây là trò chơi ác nhất mà con có thể làm. Con
không được quyền đùa với tình cảm của ba, với cuộc sống của ba.
- Em không đùa, Milou. Em biết là không thể tin được. Mặc dù
đó là sự thật. Em là Alex, Alex của anh. Em là Alex của hôm
nay và cùng một lúc, Alex trước đây. Đừng hỏi em đã làm thế
nào. Bản thân em cũng không biết gì. Em đã từ chối cái chết để
không thể mất anh. Trứơc ngày được sinh ra, em biết là mình
trở lại để tìm lại anh. Anh muốn bằng chứng? Nhớ lại đi. Đứa
con nít sáu tháng tuổi bắt đầu nói và đi vì ghen. Tại vì anh ở
trong vòng tay kẻ khác…Ludovic nếu em nhớ không lầm.
- Là…Là tôi điên. Tôi mơ, tôi vừa gặp ác mộng. Tôi phải tỉnh
dậy.
- Bình tĩnh lại đi, anh đang tỉnh. Nếu anh luôn yêu em, như
trước đây, như một người điên, mình có thể sống tiếp những
giây phút tuyệt vời. Anh vẫn chưa nghĩ đến chuyện ôm em trong
tay. Em hiểu. Anh muốn có thêm bằng chứng? Vậy thì lại đây,
theo em. Những gì có mình mới biết, anh và em.
Tôi nắm tay anh. Anh gượng lại. Tôi kéo mạnh.
- Con dẫn ba đi đâu?
- Ra sau nhà.
Tôi kéo anh tới trước bụi hồng vẫn luôn nguy hiểm.
- Nhìn trái banh của anh. Nó vẫn còn ở đó. Nó đợi anh, như em,
từ mười sáu năm nay. Lại lấy nó đi.
Tôi đẩy anh bằng hai tay, không do dự, về phía bụi cây kinh
hoàng. Anh nằm dài trong đó, hiệu quả được bảo đảm, anh bắt
đầu rú lên đau đớn. Tôi đỡ anh dậy cẩn thận.
- Rồi, bây giờ anh tin chưa?
- Alex, ai đã kể cho con chuyện này? Làm sao con biết được
ngày đầu tiên ba gặp mặt A…?
Anh nhăn mặt, con nhím đẹp trai của tôi, rồi lại như chợt nhận
ra. Aùnh mắt anh lộ vẻ sửng sốt, ngạc nhiên, lại ngớ ngẩn.
- Không thể được…
- Được chứ, được đến nỗi bây giờ anh chỉ còn việc nằm dài trên
chiếc ghế dài và để em sửa chữa thiệt hại với cây nhíp của
Odile. Sau đó, anh sẽ nói là còn mấy cái gai trong quần lót…
- Con không thể biết mọi chuyện này được! Chỉ một người duy
nhất…
- Anh cũng biết nói vậy sao? Vậy thì…em là ai?
- Alex! Nói là anh bị điên đi! Nói là không phải em. Anh chỉ
còn biết tin. Không nghĩ nổi.
Cảm xúc, nghi ngờ khiến anh quên đi những cái gai cắm trên
người. Tôi đưa quyết định cuối cùng.
- Đi nào, lại đây Milou, em sẽ chăm sóc anh, như lần đầu tiên.
Anh không phản ứng nữa. Eùmile hoàn toàn điếng người. Anh theo
tôi như một cái máy. Anh ngoan ngoãn như một đứa trẻ khi tôi
bắt anh nằm dài trên ghế. Chỉ một tiếng thì thầm.
- Là một giấc mơ. Tôi đang mơ.
Tôi lấy ra cây nhíp cất trong túi áo.
- Như thường lệ, em bắt đầu từ cằm và cổ. Anh cũng biết trước
là sẽ không đau.
- Aie!
Tôi nhanh chóng nhổ gai trên mặt và những phần còn lại. Tôi
xoa nhẹ cằm anh. Anh thở nhẹ. Tôi chồm về phía anh, vừa cười.
Tôi đặt miệng lên miệng anh. Môi anh run rẩy. Anh ngần ngại.
Tôi tìm lại được vị của anh. Tôi ngấu nghiến. Anh không phải
kháng nữa, các vách ngăn cuối cùng cũng sụp đổ. Anh lồng lên,
hôn tôi như người điên. Tôi như bay trên mây. Anh bật khóc.
- Alex…Anh không muốn hiểu nữa. Có thể là em đã trở lại! Sao
cũng được, anh yêu em. Anh luôn yêu em. Anh đã không thể quên
em. Đúng là em luôn có thái độ kỳ lạ với anh. Thỉnh thoảng anh
thấy bực mình, khó chịu. Càng lớn, em càng giống người đó. Em
đã làm mọi thứ để khiến anh không quên em. Ngày hôm nay, anh
đã nhận ra. Alex, thề với anh là chính em. Anh xin em, thề đi.
Thật.. thật quá tuyệt vời.
- Là em, Milou. Em là Alex, người đầu tiên cũng là người thứ
hai. Em vẫn còn nguyên vẹn kỉ niệm của cả hai cuộc sống. Nhưng,
kỉ niệm đẹp nhất của em, là anh. Em đã không muốn mất anh. Cho
nên em ở đây. Em muốn tiếp tục tình yêu còn dang dở của mình.
Tin em đi, lần này sẽ chẳng có miếng ngói nào cản trở mình đâu.
- Nhưng…anh già rồi, Alex. Anh lớn hơn em mười chín tuổi.
Chuyện đó mình không thể làm trái được.
- Đúng vậy, đó là điều duy nhất em hoàn toàn bất lực. Em yêu
anh, Milou. Với em, anh không già. Anh sẽ chẳng bao giờ già.
Em thấy anh còn đẹp hơn trước kia. Bây giờ, mình đừng nói
nhiều nữa, được chứ? Em muốn anh, cực kì muốn anh. Anh không
nghĩ la mình cần phải bắt kịp thời gian?
Anh đẩy tôi nằm dài trên thảm. Cơ thể anh dán chặt vào người
tôi. Đâu đó, tận sâu trong tôi, tôi cảm nhận sự vui vẻ của
linh hồn mình. Nó đã đạt được mục đích. Chúng tôi làm tình cả
dưới đất, đạt được khoái lạc cùng một lúc. Anh nằm lên người
tôi. Tôi ôm lấy anh. Anh cắn nhẹ cổ tôi. Tôi đã tìm lại anh.
Anh là của tôi. Tôi đã chiến thắng.
- Alex?
- Ưøa?
- Anh biết em nói thật. Điều duy nhất khiến anh chắc chắn. Cử
động của em khi làm tình…phản ứng…không có gì thay đổi.
Nụ hôn của tôi ngắt quãng lời anh nói, rồi mặc cho ham muốn
lại nảy sinh, tôi phá lên cười.
- Alex! Chuyện gì xảy ra vậy?
- Oh! Không có gì. Em chỉ đơn giản nghĩ đến một thứ rất kỳ
khôi. Làm sao mình có thể nói với ba rằng ông là anh trai em,
với mẹ rằng bà là chị dâu, chưa kể đến phần còn lại của gia
đình? Hết
|