| Liễu run run bỏ lá thư xuống bàn . Nó nhìn ra 
                  cửa sổ , nắng bên ngoài ngả dài bóng mát những tàn cây trong 
                  sân. Nó biết từ nay sẽ chẳng bao giờ gặp lại người đàn ông . 
                  Chắc chắn ông ta sẽ đi tìm cái chết . Liễu thở dài , thôi như 
                  thế cũng tốt , sống nhu thế thà chết còn sướng hơn vạn lần. Hai ngày sau, Liễu mướn xe về Chợ Lớn tìm đến đúng địa chỉ ông 
                  Sáu Búa. Và đúng như lời của dượng, ông đã trao lại cho Liễu 
                  một bao thư dày cộm đã đóng bụi và bạc màu.
 Liễu cầm chiếc bao thư đã cũ mèm mở ra . Bên trong , ngoài 1 
                  lá thư dượng gởi cho thằng bạn cũ , nhắc lại quan hệ giữa hai 
                  người , sự phản bội và những hành động của hắn .... Cuối lá 
                  thư dượng viết : "Này Mười Khu, tao với mày tóc chớm bạc, lưng 
                  sắp còng, chẳng còn bao lâu nữa cũng về với đất, chẳng còn ham 
                  muốn gì nữa. Bây giờ chắc mày chỉ muốn sống nốt đoạn đời còn 
                  lại một cách bình yên và nhìn thấy con cháu trưởng thành, nên 
                  người. Nhưng tao nghèo, người cầm lá thư này là con gái tao, 
                  nó cần số tài sản ngày xưa của tao để yên ổn cuộc sống, mầy 
                  nên nghĩ giao tình giữa tao và mày mà giao lại lại cho nó. Lẽ 
                  ra tao đích thân tới gặp mày nhưng sợ khi gặp nhau tao không 
                  tự kìm chế được sẽ xảy ra chuyện đáng tiếc có hại cho cả hai 
                  ." Cùng với lá thư là mảnh giấy nhỏ ghi địa chỉ và tên tuổi 
                  cũa thằng bạn, tấm hình bán thân 1 người đàn ông được bọc cẩn 
                  thận trong hai lớp plastic dày. Một "hợp đồng " giữa dượng và 
                  hắn. Hợp đồng ghi rõ số tài sản chung của hai người bao nhiêu 
                  , chia chác thế nào. Sau hết , 1 lá thư ngắn viết vội của "thằng 
                  bạn" cho bọn đàn em , ra lệnh "thanh toán dượng". Lá thư cũng 
                  ghi rõ làm xong công việc sẽ thưởng mỗi đứa 20 nghìn ! Liễu 
                  không biết dượng lấy được bức thư này bằng cách nào . Liễu 
                  đoán dượng đã tìm gặp thằng đàn em kia và có thể dùng tiền mua 
                  chuộc hoặc bằng tra tấn, dượng cướp được tang vật. Liễu rùng 
                  mình. Cuộc sống giang hồ quả là có quá nhiều chuyện kinh khủng, 
                  nếu không trực tiếp tham dự Liễu khó lòng tin đó là sự thật , 
                  những sự thật chỉ đọc thấy trong tiểu thuyết .
 Liễu về thành phố ngày hôm sau . Nó nghĩ lần từ giã này sẽ là 
                  vĩnh viễn . Vùng quê đã lưu giữ của nó quá nhiều đau thương , 
                  chẳng nên lưu lại làm gì thêm não lòng .
 Lão quản lý mò ngay lên phòng Liễu chỉ 5 phút sau khi nó vừa 
                  tắm xong. Gã vồ vập :
 - Mầy đi chẳng thông báo , bao nhiêu mối đến tìm tao phải từ 
                  chối . Làm ăn như thế mất hết khách nghe con!
 - Tình nghĩa gì bọn khách chơi đó mà bố lo .
 - Tao không lo , mầy lấy gì đút vô mồm , tao lấy gì thanh toán 
                  tiền phòng cho chủ .
 - Thôi bố ơi, con mới đi về mệt, cần ngủ 1 chút, bố đừng lằng 
                  nhằng nữa được không ?
 Thật ra mấy ngày Liễu vắng mặt lão quản lý lỡ quen mùi , đâm 
                  thèm , lão chỉ tìm cớ nói lảm nhảm để đi vào đề tài chính . 
                  Thấy Liễu dấm dẳn, lão cụt hứng nhưng cũng cố vớt vát:
 - Thì tao thương mày , muốn lo cho mày. Không thương còn khuya 
                  tao thèm để ý vào .
 - Cảm ơn bố , bây giờ bố đi ra cho con ngủ.
 Lão quản lý cười nham nhở , bước đến ôm Liễu :
 - Cho tao đụ 1 cái . Mấy hôm vắng mày tao thèm ngất ngư .
 - Con mệt , tối hẳn lên .
 - Không bây giờ , tao chẳng chờ nổi đến tối đâu .
 Biết không chiều lão không xong. Liễu lầu bầu nằm vật ra 
                  giường. Chiếc khăn lông quấn quanh người tuột xuống. Lão quản 
                  lý nhìn chằm chặp vào háng nó, nuốt nước bọt .
 Lão định đến tủ quần áo lấy cái ống cao su , nhưng nghĩ sao 
                  lại thôi . Liễu cười :
 - Chà hôm nay ngon dữ ta !
 - Tao dưỡng sức cả tuần nay đợi mày, không ngon sao đặng .
 - Nhắm đụ được chớ .
 - Được là cái chắc .
 Và được thật. Gần 1 tuần chay tịnh nên con cặc của lão có thể 
                  cương cứng. Liễu cũng thế , từ hôm về quê gặp dượng nó chỉ 
                  được bú liếm chứ chẳng có cái để đút vô lồn, nó thèm. Ngày nào 
                  cũng đụ, có khi 5 - 10 lần ... thì ngán, nhưng 1 ngày vắng cặc 
                  coi bộ không ổn. Liễu thuô? loại cuồng dâm, không đụ nó không 
                  chịu nổi. Không đụ nó như người mất hồn, nhấp nhỏm không yên. 
                  Lão quản lý tuy già cốc đế sức lực chẳng còn bao nhiêu. Liễu 
                  biết giỏi lắm cũng chỉ được 1 - 2 phút là lão hết xí quách, 
                  nhưng thà có còn hơn không.
 Lão quản lý biết thân nên chẳng đụ ngay, lão bò xuống nâng hai 
                  chân Liễu lên cao banh ra rồi kê mũi vào hít một hơi , lão kêu 
                  lên :
 - Chà ! thơm quá , lồn mày thơm quá!
 - Con mới tắm , bố không thấy à?
 - Tao biết chứ , nhưng tao nói thơm là thơm mùi lồn, chứ có 
                  nói thơm vì xà bông đâu .
 - Thôi bố già ơi , đừng có nịnh, bú đi bú mành mạnh vào con 
                  cũng đang nứng đây .
 Lão già thè lưỡi liếm quanh mòng đóc, liếm hai mép, liếm quanh 
                  hậu môn rồi thọc sâu vào trong xoắn xuýt. Liễu nhắm mắt. Lão 
                  già kể cũng tội, đúng là "mồm miệng đỡ tay chân". Chẳng bù với 
                  thằng giang hồ , hắn đụ hùng hục như trâu , hết giờ này qua 
                  giờ khác không ngưng nghỉ mà vẫn tĩnh queo . Liễu nhớ đến con 
                  cặc quaí dị của hắn ,con cặc như một bông hoa nở tòe loe , cào 
                  liên tục quanh vách lồn , sướng đến dại cả hồn lẫn xác . Ôi 
                  phải chi lòng dạ con người đừng bao giờ thay đổi , sẽ hạnh 
                  phúc biết bao . Liễu hận hắn đã phá tan số tiền dành dụm bấy 
                  lâu. Liễu hận hắn đã phụ rẫy, đẫy Liễu vào con đường bán trôn 
                  nuôi miệng, nhưng Liễu vẫn không thể không nhớ đến hắn không 
                  thể quên được con cặc của hắn, không thể trong những lúc tiếp 
                  khách, thấy cách chơi non nớt thô bạo của họ mà đầu óc cứ nghĩ 
                  đến hắn. Chẳng biết bây giờ hắn ra sao ? Tống tiền cướp của, 
                  chắc ở tù mọt gông . Làm sao Liễu còn có cơ hội gặp lại hắn, 
                  để được hắn đụ .
 Lão quản lý bú liếm một hồi rồi ngồi dậy cầm cặc đút vào . 
                  Liễu vội vã nói :
 - Bố nằm ngửa con đụ cho . Nằm trên , vừa mệt vừa xuất khí 
                  ngay, con chẳng đã ngứa đâu .
 Lão quản lý gật đầu. Liễu leo lên cầm con cặc lão ấn vào âm 
                  đạo, nó áp lồn sát gốc cặc, khi sàng, khi chà xát, khi nhấp 
                  nhỏm. Lão quản lý với tay vầy vò mân mê 2 trái vú to mềm mại. 
                  Lão sướng , miện lắp bắp :
 - Con đụ ... Con đụ bố ... Sướng ... Sướng ... Con đụ bố .
 Liễu tiếp tục nắc một lúc nữa , thấy con cặc của lão bắt đầu 
                  mềm mấy lần trật ra ngoài. Nó dừng lại , nói :
 - Bố lấy ống cao su ra đi , con chổng mông cho bố đút cặc vào 
                  lổ đít , còn ống cao su bố thọc vào lồn . Đụ 1 lúc 2 lổ cho 
                  sướng .
 - Con này dâm quá xá , còn thiếu 1 lỗ nữa chưa có cái đụ , sao 
                  mày không nói luôn .
 Liễu cười :
 - Con đang nghĩ như bố . Ngậm thêm 1 con cặc nữa dĩ nhiên thú 
                  hơn nhiều.
 Lão quản lý có cảm tưởng như không phải Liễu phục vụ lão , 
                  ngược lại lão bị nó chơi . Tuy nhiên , như lão nói "tâm lý mà" 
                  , những biễu hiện thống khoái của Liễu, những tiếng rên, những 
                  lời tán thán tục tĩu, những giật nẫy xoay lắc cuống cuồng đã 
                  làm lão sướng lây.
 Khi Liễu tạm thấy thỏa mản thì lão quản lý đã mệt phờ , lão 
                  nằm dài trên mặt nệm thở dốc, chân tay rã rời không buồn cử 
                  động. Liễu bước xuống nền gạch hoa, vơ chiếc khăn lông đi vào 
                  buồng tắm , không quên ném lại cho lão 1 câu bông đùa nửa nạc 
                  nửa mỡ :
 - Sướng con cu mù con mắt . Bố ham quá có ngày thượng mã phong 
                  chết không kịp ngáp đừng có trách con.
 Lão quản lý chẳng buồn trả lời , lão nằm nhắm mắt thở một lát 
                  rồi chống tay ngồi dậy mặc quần áo xuống văn phòng .
 Liễu rửa lồn xong trở ra nằm xuống nhắm mắt định ngủ nhưng mãi 
                  vẫn không ngủ được, nó trằn trọc mãi hai mắt mệt mỏi ríu lại 
                  nhưng vẫn nưda tỉnh nửa mê . Nó nhớ câu chuyện dượng kể . Tất 
                  cả làm cho đầu nó căng thẳng . Mộng làm "bà chủ" tưởng đã tàn 
                  lụi lại nẩy mầm . Nó tưởng tượng trong một tương lai chẳng xa 
                  xôi gì , nó sẽ là chủ nhân của 1 ngôi biệt thự, phòng trong, 
                  phòng ngoài, phòng ngủ, phòng khách đâu ra đó. Sân trước trồng 
                  hoa, sân sau hồ bơi . Trong nhà kẻ ăn người làm tấp nập . 
                  Khách khứa bạn bè dập dìu . Và chỉ vừa bước chân ra đến đầu 
                  thềm búng tay 1 cái là tài xế mở cửa cúi đầu chờ đợi....Và 
                  điều này mới là quan trọng . Nó sẽ vãi tiền ra mua 1 anh kép 
                  bảnh chọe ( và dĩ nhiên lực lưỡng, không lực lượng thì làm sao 
                  thỏa mản nó tới nơi tới chốn ?) Anh kép sẽ chiều nó như chiều 
                  vong , sẽ làm bất cứ điều gì nó muốn . Nói chung nó sẽ là 1 bà 
                  hoàng giữa đám đàn ông vây quanh qụy lụy. Thằng giang hồ đã 
                  ruồng rẫy nó xem nó như 1 món đồ vứt đi, bọn khách chơi đã ném 
                  những đồng tiền tanh hôi vào mặt nó để được quyền hành hạ , 
                  được quyền bắt nó chơi đủ trò quái đản . Nó hận nó muốn trả 
                  thù .
 Trí tưởng tượng còn đưa Liễu đi xa hơn , lạc vào những vùng 
                  đất chỉ có trong cõi mộng. Cứ vậy nó cứ rong chơi suốt đêm 
                  trong thế giới mộng ảo . Và nó thấy lòng vô cùng hả hê sung 
                  sướng .
 Liễu nằm nướng đợi sinh hoạt của thành phố bắt đầu thực sự vào 
                  nhịp , nó trở dậy rửa mặt , mặc bộ quần áo mới , xuống phố . 
                  Suốt đêm không ngủ , Liễu hơi mệt và đói . Nó ghé xe phở chỗ 
                  góc ngã tư ăn ngấu nghiến 1 tô tái nạm gầu , uống vội 1 ly cà 
                  phê sữa đá hột gà rồi gọi xích lô đến cái nhà dượng đã cho địa 
                  chỉ . Xuống xe, nó đứng bên kên đường ái ngại nhìn ngôi biệt 
                  thự tọa lạc giữa 1 khu vườn .
 "Thằng bạn " của dượng giàu thật .
 Nhưng làm cách nào để gặp hắn ? Nhà cao cửa rộng thế kia , đâu 
                  dễ dàng muốn xông vào lúc nào cũng được . Liễu đứng nhìn một 
                  hồi rồi đón xe về . Phải có kế hoạch chứ không thể tùy hứng 
                  được .
 Trước khi lên phòng Liễu ghé tiệm photo đối diện photo ại tất 
                  cả các giấy tờ , kể cả tấm hình của thằng bạn , mỗi thứ làm 2 
                  bản. Một tập sẽ gởi cho thằng bạn qua đường bưu điện sau khi 
                  đã xác định được chổ ở của hắn, kèm theo lá thư đề nghị với 
                  hắn 1 cuộc gặp gỡ tại địa điểm nào đó để thương thảo. Tập "hồ 
                  sơ" thứ hai nó sẽ mang trong người, để phòng khi bất chợp gặp 
                  "Thằng bạn" có thể mang ra thương thảo được ngay . Liễu tính 
                  xa , bản chính được gởi một nơi an toàn như ngân hàng, để nếu 
                  có bề gì , tang chứng vẫn còn nguyên vẹn và được ủy thác công 
                  bố.
 Ngày hôm sau nó trở lại ngôi biệt thự . Lần này nó thơ thẩn 
                  trước cổng , kiên nhẫn chờ . Nếu thấy "thằng bạn" Liễu nghĩ 
                  mình sẽ nhận được ngay , bằng không thế nào cũng gặp người 
                  trong nhà . Liễu sẽ hỏi cho chính xác, sau đó thực hiện kế 
                  hoạch đã định .
 Quả nhiên một người đàn bà mở cổng xách chiếc làn mây trong 
                  nhà mở cổng bước ra đường . Trông dáng vẻ bên ngoài chắc chắn 
                  chị ta chỉ là người làm trong gia đình , nó nghĩ nếu vợ hắn 
                  trẻ hơn thì năm nay cũng xấp xĩ tuổi dượng khoảng hơn 45 tuổi 
                  . "Bà chủ? nếu không nhỏ hơn thì cũng ngang ngữa . Bà này chắc 
                  chắn trên 50 . Hơn nữa qua cách phục sức và mặt mày , "Bà 
                  chủ"không thể ăn mặc 1 cách xuề xoà như vậy được .
 Nó bước tới trước mặt người đàn bà , cất giọng từ tốn :
 - Xin lỗi bác , cho cháu hỏi thăm.
 - Gì đó cô em ?
 - Dạ cháu muốn tìm một người có tên Trần Mạnh Tường .
 Liễu ngừng nói , đưa cái địa chỉ nó đã chép lại trên một mảnh 
                  giấy nhỏ cho người đàn bà xem, rồi tiếp :
 - Cháu ở tỉnh xa tới đây lần đầu . Theo như đị chỉ thì đúng là 
                  nhà này .
 Người đàn bà cầm lấy mảng giấy chưa đọc đã lắc đầu :
 - Ông chủ không phải tên như cô em vừa nói . Chắc cái địa chỉ 
                  sai , cô em coi lại coi .
 Liễu thất vọng , một việc quan trọng đến thế này dượng không 
                  thể bất cẩn đến độ viết sai địa chỉ . Liễu suy nghĩ rất nhanh 
                  , cũng có thể hắn thay tên đổi họ . Biết hỏi cũng vô ích . 
                  Liễu cám ơn người đàn bà rồi rời xa ngôi biệt thự . Vừa đi 
                  Liễu vừa quyết định , chỉ còn một cách là chờ ở đây đợi người 
                  ra vào nhận diện . Liễu lẩn quẩn trước ngôi biệt thự tiếp tục 
                  nhẩm mặt tất cả mọi người cư trú trong nhà như thế trong 1 
                  tuần liên tiếp.
 Cái địa chỉ sai thât !
 Nó tức tốc về quê lần nữa , mong tìm ra dượng để báo cáo công 
                  tác . Nhưng suốt mấy ngày lùng sục khắp nơi , tăm tích của gã 
                  ăn mày vẫn biệt vô âm tín . Liễu ở nán thêm 1 tuần , mở rộng 
                  địa bàn tìm kiếm qua các vùng phụ cận . Tại 1 ngôi làng phụ 
                  cận , Liễu được người dân sở tại kể lại cách đây khoảng 10 
                  ngày - nghĩa là chỉ 3 ngày sau liễu rời xóm quê - người ta vớt 
                  được 1 người chết trôi , cái xác hai mắt đã mù , đôi chân teo 
                  tóp của người bị liệt , và con cu bị cắt cụt ! Người ta đem 
                  chôn hắn ta trên 1 gò đất thuộc nghĩa địa của làng. Liễu nghĩ 
                  cái xác đó không ai khác ngoài dượng , nó bèn nhờ dân xóm chỉ 
                  đường ra gò. Đứng trước nấm mồ đắp đất thấp lè tè vắng tanh 
                  nhang khói , Liễu không cầm được nước mắt . Nó trở vô xóm tìm 
                  đặt 1 bia mộ đồng thời thuê người đắp lại nấm đất cho tươm tất 
                  . Trước khi rời làng Liễu mua hương đèn mang đế trước bia mộ 
                  người quá cố van vái , nó cầu cho hương hồn người quá cố sớm 
                  siêu thoát , cũng không quên cầu xin dượng nếu linh thiêng hãy 
                  phù hộ cho nó sớm tìm ra tên Tường .
 Liễu chán nản trở lại thành phố tiếp tục bán phấn buôn hương 
                  và tự dò la tung tích của "thằng bạn".
 Cuộc đời Liễu những năm về sau có lúc tưởng như đã rơi tới đáy 
                  cung bất hạnh . Từ một con điếm ở khách sạn nó tuột dần xuống 
                  thành điếm hạng bét trong các khu phố bình dân.
 Khi "Quân đội đồng minh" đổ vào Việt Nam. Liễu theo vài con 
                  bạn ra Qui Nhơn, xin vào làm việc tại 1 nhà tắm hới kiêm nghề 
                  đấm bóp, kiêm luôn thợ chọi.
 Ngoài bọn khách chơi "Bản xứ" , Liễu đã tiếp xúc vô số bọn 
                  khách ngoại quốc , Đại hàn , Phi luật tân , Trung hoa quốc gia 
                  và nhất là bọn Mỹ . Bọn lính viễn chinh này ăn chơi rất trác 
                  táng và dĩ nhiên cũng rất hào phóng . Liễu dần dần khấm khá ra 
                  , tiền bạc tương đối dễ chịu . Nhưng thay vì để dành của cải 
                  để trở thàng bà chủ như mơ ước , Liễu lại sa vào 1 đam mê khác: 
                  cờ bạc. Thành ra tuy nghề nằm ngửa tuy được mùa . Liễu vẫn 
                  chẳng bao giờ có dư . Có khi vừa tiếp xong 1 lúc năm thằng Mỹ 
                  , nhận của chúng nó 1 xấp tiền bề bộn , vậy mà chỉ vài tiếng 
                  sau đã đi xin hoặc mượn mấy con bạn mấy chục bạc ăn trưa , ăn 
                  tối !
 Bọn lính viễn chinh mang theo vào các nhà chứa nhiều kiểu chơi 
                  tân kỳ. Liễu đã từng cùng chúng nó đụ hội đồng 1 lúc 4 - 5 
                  thằng , 4 - 5 con , sau khi được đổ vào bao tử cả lít rượu , 
                  đã hít vào phổi cả ký cần sa . Trong cơn say của rượu và thuốc, 
                  Chuyện hành lạc thật thống khoái. Đứa này bú đứa kia , đứa kia 
                  bú nọ ... Làm thành 1 vòng tròn có khi cả mấy chục mạng, xen 
                  kẽ 1 trai, 1 gái. Bú liếm chán 1 thằng đụ 2 - 3 con hoặc 1 con 
                  tiếp 4 - 5 thằng . Đứa đụ lổ lồn, đứa đút lổ đít, đứa thọc vào 
                  mồm chưa kể hai tay nắm hai con cặc khác cương cứng bóp nắn 
                  xoắn xuýt. Mỗi lần chúng
 nó xuất tinh , khí bắn tung tóe khắp mặt mũi thân thể . Liễu 
                  có cảm tưởng như đợc tắm bằng tinh trùng.
 Cũng trong quảng đời này, Liễu biết thế nào là đồng tính luyến 
                  ái. Bọn Mỹ thường bỏ tiền ra - những số tiền rất lớn - để thuê 
                  Liễu và những con đượi khác bú liếm lẫn nhau, xử dụng các dụng 
                  cụ bằng nhựa bằng inox thủ dâm cho nhau. Quây quần vòng quanh 
                  hai đứa con gái là 5 - 10 thằng đàn ông trong bộ trang phục 
                  của Adam Eva, dương vật thằng nào thằng nấy thẳng cứng to như 
                  cánh tay của nó. Lông lá rậm rạp từ hạ bộ cho đến ngực. Chúng 
                  vừa uống rượu, vừa phi thuốc vừa reo hò tở mở , hào hứng cổ vỏ 
                  cho hai "Giống cái " quần thảo đủ món ăn chơi. Ban đầu Liễu 
                  thấy trò "Gái chọi gái " này dị hợm quá, nó không bằng lòng 
                  nhập cuộc, nhưng những số tiền bọn chúng chung nhau bỏ ra rất 
                  lớn , có khi đi "Khứa" cả tuần chưa chắc đã bằng . Liễu đâm ra 
                  ham , nó tự nhủ : Người khác làm được thì mình cũng làm được 
                  vậy , cứ thử xem , biết đâu cũng khoái tỷ cũng nên . Thế là nó 
                  "Thử" . Lần đầu , nó hơi nhợn , lần sau bớt nhợn chút đỉnh , 
                  lần sau, lần sau, lần sau nữa ... Liễu quen dần và đâm nghiền 
                  lúc nào không hay . Nhiều khi vắng khứa , nằm gác chân lên 
                  nhau ca vọng cổ hoài cũng chán , "Chị em ta" bèn bày trò ve 
                  vuốt bú liếm và thủ dâm lẫn nhau , đở "vả" và cảm thấy cuộc 
                  đời có thêm tí hương lạ .
 Ngoài chuyện "Gái chọi gái" . Liễu còn được biết thêm chuyện 
                  "Trai chọi trai". Mục này Liễu nhiều lần được chứng kiến . Nó 
                  thích lắm. Nhìn hai thằng đàn ông bú cặc nhau rồi thay nhau đụ 
                  hậu môn. Nhìn chúng run bần bật sướng khoái , nhìn chúng rú 
                  hét man rợ Liễu cảm thấy bị kích thích tột độ, nước nhờn chảy 
                  dầm dề ướt nhẹp đũng quần, nó phải lấy tay chà xát trêm mồng 
                  đóc cho đở thèm .
 Dĩ nhiên hành lạc bừa bải như thế , làm sao tránh khỏi bệnh 
                  tật , nhưng Liễu đã biết khôn , đã dạn dày , và nhất là đã có 
                  tiền , nên việc chữa chạy chẳng cực nhọc tủi hổ như lần đầu. 
                  Sống bám vào nghề đĩ điếm , đã có một lô những ngành nghề 
                  khác, trong đó có một nghề cực kỳ phát đạt hốt bạc khôn xuể 
                  :Nghề chích thuốc trụ sinh .
 Năm 1973 hiệp định Paris được ký kết , bọn lính viễn chinh 
                  theo nhau về nước , nghề me Mỹ cũng tàn dần . Liễu bắt đầu 
                  bước vào tuổi 40. Với tuổi tác đó, cộng thêm mười mấy năm ăn 
                  chơi trác táng. Liễu không làm sao địch lại bọn "Lính mới" còn 
                  mơn mởn. Chỉ 1 thời gian ngắn, Liễu xuống dốc tàn mạt , nhưng 
                  nhờ kinh nghiệm nghề nghiệp. Liễu dần ngượng lại được. Không 
                  tự bán trôn nữa, nó mượn trôn người khác để bán.
 Thế là sau 20 năm sóng gió tang điền , mộng làm "Bà chủ" đã 
                  thành tựu. Buồn thay chỉ là chủ động.
 Dù ở bất cứ hoàn cảnh nào, Liễu vẫn linh cảm rằng sẽ có ngày 
                  tìm ra tung tích tên Tường, chính vì vậy lúc nào nó cũng luôn 
                  mang theo trong người mớ giấy tờ và tấm hình của tên Tường. 
                  Tấm hình mà nó đã thuộc nằm lòng từng đuôi mắt, từng góc môi , 
                  từng khoé mắt , và theo thời gian cùng với tuổi đời chồng chất 
                  . Liễu phỏng đoán hắn sẽ già đi như thế nào , sẽ mập ốm ra sao 
                  , để râu hay không để râu, mang kính hay không mang kính. Nói 
                  chung hình ảnh tên Tường trở thành 1 ám ảnh thường
 trực , đến nỗi nó nghĩ , giả dụ tình cờ nhìn thoáng hắn ở một 
                  nơi nào đó, dù thay đổi cách mấy, Liễu cũng sẽ nhận diện được 
                  ngay .
 Tháng năm dần trôi , càng trần luân bao nhiêu khát vọng muốn 
                  giáp mặt tên Tường càng mãnh liệt bấy nhiêu . Càng tủi nhục 
                  bao nhiêu nổ lực tìm kiếm càng dữ dội quyết tâm bấy nhiêu . 
                  Liễu thất vọng liên miên trên con đường truy tầm kho báu nhưng 
                  chưa bao giờ nó tuyệt vọng.
 Trời không phụ lòng người, Liễu đã nhủ thầm như vậy khi 1 cách 
                  hết sức tình cờ, đầu mối của con đường đi đến kho tàng đã hé 
                  mở .
 Chiếc xe lam chuyển bánh . Người đàn bà - Liễu , sau hai mươi 
                  năm lăn lóc bụi đời . Không biết tự bao giờ đã mang 1 cái tên 
                  mới : Bà Tư . Bà Tư kẹp cái giỏ mây vào sát chân nhường chổ 
                  cho người thiếu phụ ngồi đối diện duỗi chân. Thiếu phụ nhìn bà 
                  ta, hơi mỉm cười ra dấu cảm ơn . Bỗng từ dưới đường 1 thằng bé 
                  phóng lên , nhanh như điện nó với tay giựt cái ví da bà Tư 
                  đang đeo trên vai rồi nhảy xuống đám đông đang đứng lố nhố 
                  dưới bến . Nhưng thanh niên ngồi ngoài cùng nhanh tay không 
                  kém , anh ta chụp được cánh tay thằng nhỏ, nó hoảng hốt bỏ 
                  chiếc ví , kê miệng cắn vào tay anh ta. Anh ta kêu ối một 
                  tiếng lớn, buông tay, thằng bé chạy mất . Chiếc ví xổ tung ra 
                  , giất tờ , tiền bạc , hình ảnh văng ra ngoài, rơi xuống đất . 
                  Mọi người nhao nhao :
 - Giựt xách , giựt xách .
 Và nói lớn về phía trước kêu tài xế dừng bánh . Bà Tư mặt mày 
                  hớt hải vội nhảy xuống xe , thu nhặt lại mọi thứ linh tinh 
                  vung vãi miệng không ngớt nguyền rủa thằng khốn nạn trời đánh 
                  . Một tấm hình photocopy rơi gần chân thiếu phụ, cô ta nhặt 
                  lên , rồi thốt lên:
 - Ồ giống quá .
 Bà Tư đã bước trở lên xe nghe thiếu phụ nói giật mình nhìn 
                  xoáy vào người thiếu phụ hỏi:
 - Cô nói sao ? Giống , tấm hình . Giống ai ?
 - Có thể người giống người , nhưng ... vô lý , y khuôn cái 
                  kiểu chụp ...
 - Cô nói đi . Giống ai .
 - Chắc bà con họ hàng với ông chủ tôi. Tấm hình này giống như 
                  đúc tấm hình được phóng lớn của thân phụ ông chủ tôi .
 - Có chắc không. Giống lắm à ?
 - Ngày nào tôi cũng quét bụi trên bàn thờ, làm sao không chắc 
                  .
 - Ông chủ cô tên gì ?
 - Phan , Trần Mạnh Phan.
 Trần Mạnh Tường, Trần Mạnh Phan. Đúng rồi. Không chạy đâu được 
                  nữa . Bà Tư mừng quýnh suýt bật lên thành tiếng lớn. Thằng 
                  ranh con, cám ơn mày, nếu mày không giật cái ví , làm sao tao 
                  có được may mắn bạc triệu này? Tuy nhiên để thiế? phụ đừng 
                  thắc mắc , bà Tư cố giữ khuôn mặt bình thường, bà Tư cười rất 
                  hiền:
 - Trần Mạnh Phan , phải , cô nói phải , chổ họ hàng với tôi.
 Đợi thiếu phụ xuống xe , bà Tư xuống theo , thân mật nắm tay 
                  cô ta , nói :
 - Tôi dặn cô điều này , làm ơn giúp tôi nhé ?
 - Dạ .
 - Tôi với anh Phan lâu lắm không gặp nhau . Anh ấy là anh em 
                  họ tôi đấy , có lẽ tôi sẽ đến thăm anh ấy một ngày gần đây . 
                  Để dành cho ảnh một bất ngờ , xin cô đừng nói là đã gặp tôi , 
                  nhé !
 Thiếu phụ lấy làm lạ . Bà con gần gũi thế lại trong một thành 
                  phố mà lâu lắm không gặp nhau . Nhưng khi nhìn người đàn bà, 
                  nhìn trang phục chắc bà ta không khá giả gì. Có lẽ mặc cảm 
                  giàu nghèo chênh lệh thái quá khiến họ ít gặp nhau cũng nên .
 - Dạ bà dặn tôi sẽ nhớ .
 - Cảm ơn cô trước .
 Bà Tư nói xong móc ví lấy ra mấy tờ 500 đồng dí vào tay ngưòi 
                  thiếu phụ :
 - Tôi biếu cô uống nước . Đừng ngại . Thể nào tôi cũng sẽ gặp 
                  cô tại nhà anh Phan nay mai ...
 Thiếu phụ lại ngạc nhiên , nhưng cô ta lại nghĩ chuyện của nhà 
                  chủ , mình chẳng cần thắc mắc làm gì , bà này coi bộ hào phóng 
                  , mình chắc sẽ còn được "lì xì" nữa. Cô ta vui vẻ cảm ơn rồi 
                  quay lưng bước chậm. Đợi người thiếu phụ đi một quãng xa , bà 
                  Tư còn cẩn thận theo sau . Bà ta đứng lại bên đường , sau 1 
                  gốc cây lớn , nhìn thiếu phụ khuất bóng sau hai cánh cổng sắt 
                  1 ngôi biệt thự khá lâu mới ngược đượng trở lại bến xe .
 20 năm niềm hy vọng của bà Tư một lần nữa lóe ngọn bùng 
                  cháy...
 (Hết phần 10 ... xin mời xem tiếp Phần 
                  III
                  Phần 
                  11) |