Bà Tư ngồi dậy bước xuống giường đến bên bàn
rót một ly nước lọc ngửa cổ uống cạn . Trong bóng tối lờ mờ
của ngọn đèn ngủ, thân thể bà như được phủ 1 lớp phấn , xóa
hết những đường nét thô kệch và nhất là làm cho nước da như
trắng và mịn màng ra . Đôi vú đồ sộ đã chảy xệ tuy không hấp
dẫn như chị Hai, mẹ và nhất là Tuyết , nhưng nó vẫn có 1 hấp
lực nào đó. Tuy nhiên đối với người đàn bà này phần ngoại hình
không khiến tôi quan tâm bằng kinh nghiệm, bà ta thu thập được
trong mười mấy năm chìm nổi giữa chốn giang hồ. Bà đã làm tôi
mê mẩn thống khoái đến từng ngọn lông măng. Từ hôm được ân ái
với bà Tư, Tôi bỗng thấy Tuyết ít hấp dẫn hơn mặc dù vẫn đụ nó
thường xuyên.
Bà Tư uống xong ly nước , trở lại giường nằm xuống vị trí cũ .
Bà ta nói :
- Tú muốn đụ nữa không .?
- Lúc nào Tú cũng muốn . Ước gì có thể đụ liên miên từ giờ này
qua giờ khác, từ tháng này qua tháng khác , năm này qua năm
khác ...
- Sức voi à ?
- Vì vậy mới nói ước gì .
- Nghỉ 1 chút mình bày một cuộc khác nhé ?
- Nhưng bà chưa kể hết chuyẹ? gặp thiếu phụ rồi sao nữa ? Chắc
bà thất bại , không lấy được số tài sản kia chứ gì ? Nhừng bà
nói bà đang làm chủ động mà, tại sao ... xuống dốc thế này .
- À từ từ tôi sẽ kể . vội gì Tú , tôi còn ở đây dài ngày dài
tháng mà .
- Chuyên bà kể hấp dẫn quá , tôi muốn nghe .
- Chưa thấm vào đâu so với sự thật . Lâu ngày quá không đụ trí
nhớ tôi lụt đi nên nhiều chi tiết đã mù mờ . Để từ từ đụ nhiều
tôi nhớ lại sẽ kể tiếp cho Tú nghe . Hai mươi mấy năm kinh
nghiệm , biết bao nhiêu điều, nhất là chuyện ái ân hưởng lạc .
- Mới sơ sơ mà Tú đã ngất ngư , nếu học hết được ngón nghề của
bà Tư, chắc Tú phải đi bằng hai tay .
Bà Tư cười ôm siết tôi vào lòng , bàn tay xoắn lấy con cặc tôi
, bà vuốt chậm từ gốc lên ngọn rồi giật mạnh ra sau. Tôi nghe
1 tiếng "Cắc" như người ta bẻ đốt ngón tay. Con cặc đang cương
cứng càng cứng thêm. Bà ta lại cúi xuống ngậm. Tôi cũng nói bà
xoay người lại rồi bú lồn bà.
Sau màn bú liếm , bà Tư nói :
- Tôi dạy Tú chơi kiểu này , độc đáo lắm .
Nói xong bà Tư đến sau bức bình phong kéo giá gỗ dã móc sẵn
chiếc võng gai ra để giữa phòng . Xong , bà Tư bảo tôi leo lên
nằm ngửa chĩa dương vật thẳng đứng , rồi bà bước một chân
ngang qua võng dạng háng vạch lồn ngồi xuống , cho cặc vào âm
đạo thụt dầu . Tôi thấy chẳng có gì mới lạ, cách đụ này bình
thường, khác chăng là thay vì nằm trên giường hay trên nền
gạch thì nằm trên võng .
- Kiễu này đâu có gì mới lạ bà Tư ?
- Đừng nóng , từ từ cho trơn tru rồi hãy tính.
Khi nước nhờn đã tiết ra khiến dương vật ra vào , tiến thối dễ
dàng , bà Tư bước xuống đất , đứng cách võng 1 khoảng vừa phải
, ra lệnh cho tôi ngồi dậy - ngồi ngang thẳng góc với chiếc
võng - cầm cặc chĩa về phía trước .
- Rồi nhắm cho kỹ nhé ...
Nói xong bà Tư đẩy chiếc võng , đồng thời dạng háng banh lồn
chờ đợi. Tôi tung lên cao, dội ngược lại, con cặc như một mũi
giáo, nhắm ngay hai mép lồn đang rộng mở đâm vào. Ban đầu tôi
đâm trật , cao quá , con cặc trúng phía trên mu lồn bà. Bà Tư
hơi khuỳnh chân thấp xuống một chút. Chiếc võng lại tung cao
bắt trớn. Lần này đúng ngay bong. Bà Tư chẳng những không
tránh mà còn nẩy tới hứng, con cặc đâm nhanh và mạnh sát tử
cung. Bà Tư vừa cười hộc vừa la lớn :
- Đã quá Tú ơi ...
Tôi cũng đã , chòi chân đưa mạnh chiếc võng . Cứ thế, chiếc
võng ném tôi ra xa rồi lại kéo lại gần, thụt vào nhanh, rút ra
cũng nhanh. Cả hai không mất sức vì không sử dụng động tác nắc
nẩy. Sau một lúc chúng tôi đổi vị trí, bà Tư ngồi trên võng,
tôi đứng dưới đất. Tôi nghĩ , muốn chơi kiểu này không phải ai
cũng chơi được, lồn phải thuộc vào hàng .... giáo chủ như bà
Tư mới mong chịu nổi , cỡ như Tuyết, chỉ cần thọc một cái là
đã thốn đến óc ngất ngư.
Cái màn " Đoạt mệnh truy hồn thương " đang đến hồi gay cấn.
Chiếc võng càng tung cao bao nhiêu sức hồi càng mạnh bấy nhiêu,
hai mép lồn của bà Tư đã đỏ ửng, cặc tôi cũng thế. Lúc bà Tư
định chổng mông dưới đất cho tôi từ sau đâm tới thì bỗng nghe
loáng thoáng bên ngoài giọng của mẹ :
- Anh vào trước , em quên lấy quần áo sạch anh thay. Em lên,
sẽ xuống ngay.
Tiếng đàn ông :
- Nhanh nhé .
- Dạ.
À , người hùng từ mặt trận đã về. Hắn về từ bao giờ ? Tôi chõi
chân xuống nền gạch giữ chiếc võng đứng yên, đưa ngón tay lên
miệng suỵt nhỏ. Đợi tiếng chân khuất trong phòng tắm, tôi đứng
dậy mặc lại áo quần. Bà Tư nháy mắt cười:
- Sắp được xem cinema phải không?
- Bà Tư biết ...
- Cái gì trong nhà này tôi không biết.
- Bà ... biết hết ?
- Biết hết. Cậu với Tuyết, mẹ cậu với thằng nhóc vừa rồi, ba
cậu với mợ Hoa, kể cả chuyện lằng nhằng tay ba giữa cậu, chị
Hai và ông già cậu tôi cũng rành.
Tôi suýt bật kêu kinh ngạc. Làm sao người đàm bà này biết
nhiều thế ? Tôi cảm thấy hơi sờ sợ. Hành tung của người bà Tư
không bình thường chút nào. Việc bà ta vào làm trong nhà tôi
hình như chẳng phải vô tình , cũng chẳng phải vì áo cơm . Một
người như bà Ta , nhất định không bao giờ trở thành "con sen".
Bà ta thừa khả năng để có 1 nghề nghiệp khác hơn , dù những
nghề nghiệp đó dĩ nhiên chẳng lương thiện mấy. Tôi tự cảnh
giác, phải lưu ý đến bà ta hơn, biết đâu? Phải biết đâu gia
đình tôi đang bị kẻ thù theo dõi , bà Tư là người của "địch"
gài vào? Nhưng chúng tôi làm gì có kẻ thù ? Ba tôi 1 triệu phú
uy tín lừng lẫy, 1 nhân sĩ của tỉnh nhà , không chừng sang năm
sẽ ra ứng cử dân biểu hay nghị sĩ. Một nhân vật như thế không
thể "gây" với bọn giang hồ hạ cấp được. Tôi nhớ đến những cuốn
chuyện trinh thám thường đọc và bật cười thành tiếng. Mình bị
nhiễm nặng ba cuốn truyện nhảm nhí đó rồi . Đàn bà bản chất
vốn tò mò, vả lại những bí mật của chúng tôi chỉ bí mật với
người ngoài chứ đã vào trong căn nhà này, sớm muộn gì cũng
phải thấy chứ. Chuyện xảy ra sờ sờ trước mắt, hằng ngày, làm
sao che dấu được. Tôi tự nhủ thế , dù chẳng mấy yên tâm.
Tôi mở cửa thò đầu nhìn ra ngoài, chung quanh vắng lặng, chỉ
nghe nước chảy rào rào vào bồn. Mẹ đã trở xuống cùng tắm chung
với tên thanh niên, cả hai phải "tẩy trần" thân thể sạch sẽ
thơm tho để lát nữa cùng quần nhau cho thỏa nhớ thương. Bây
giờ có lẽ đã qua giờ giới nghiêm, ba chắc không về, vả, dẫu có
về cũng ngủ ở phòng ông.
Tôi rón rén bước ra, khom người nhìn qua lổ khóa. Vòi nước
đang chảy mạnh, nước dâng nhanh trong bồn. Mẹ và tên thanh
niên trần truồng đang đứng bên ngoài ôm nhau hôn đắm đuối. Mẹ
dứt ra trước, nói với hắn:
- Nước đầy rồi anh .
Tên thanh niên bước vào trước, đỡ mẹ vào sau. Hắn nằm dưới, mẹ
phía trên, thân thể họ ngập trong làn nước chỉ nhô cao hai gò
mông mẹ, bóng loáng. Tên thanh niên nói :
- Mình đụ kiểu tàu ngầm nhé ?
- Khoan đã anh , em thèm bú , anh đưa cặc cho em bú đi .
Tên thanh niên gật đầu ngồi lên thành bồn, mẹ mân mê con cặc
của hắn một cách say đắm, bà vừa vuốt ve, xoắn, thụt, vừa kê
miệng hôn từ qui đầu đến gốc. Khuôn mặt mẹ dại ra, sùng kính
trước con cặc của hắn như một tín đồ trước dung nhan giáo chủ,
bà thì thào :
- Yêu quá , thương quá thằng nhỏ của em .
Tên thanh niên ôm đầu mẹ, hắn lòn tay vào tóc mẹ xoa xoa hai
bên gáy, hắn cũng thì thào:
- Mấy tháng rồi mới được gần em . Anh nhớ quá , nhớ điên người.
- Em cũng vậy, không có ngày nào em không nghĩ đến anh. Đêm
ngủ vẫn ngỡ có anh nằm cạnh, đến khi sờ đụng đống mền gối lạnh
ngắt , mới biết mình nằm mơ ... Anh ơi , anh biết không? Em
vẫn khóc hoài vì nhớ anh .
- Anh biết, anh có truyền giao cách cảm , mỗi lần bổng nhiên
ruột gan nóng cồn cào, không ngủ được, là anh biết ngay em
đang khóc.
- Thật không anh ?
- Thật, anh dối em làm gì ?
- Vậy lần sau em sẽ réo tên anh liên tục,cho ruột gan anh cháy
hết mà mau về với em .
Tôi nhủ thầm, thằng cha tổ sư xạo. Nhưng cũng hiệu quả lắm.
Đàn bà mà! Mẹ thảo nào không mê hắn như điếu đổ. Giỏi nịnh,
giỏi đóng trò say đắm, lại đụ sướng, mẹ dù có điên dại vì hắn
âu cũng chuyện tất nhiên .
Mẹ bắt đầu ngậm chóp cặc mút nhè nhẹ. Bà thụt lớp da bọc ngoài
xuống sâu, thè lưỡi liếm quanh phần thịt đỏ, rồi di chuyển
lưỡi đến gốc, nâng hai hòn dái lên mút. Cứ thế lưỡi bà di
chuyển hết lên lại xuống. Tên thanh niên ngả người dựa lưng
vào tường đê mê. Đến lúc mẹ ngậm hết con cặc của hắn thụt ra
thụt vào liên tục thì hắn nẩy bần bật liên tục rên rỉ:
- Em ơi, cưng ơi, mình ơi .
Hắn kéo mẹ ra khỏi buồng tắm, nắm 2 chân mẹ đưa lên cao, banh
háng ra, bú lồn.
- Ối anh ơi ... Chết em anh ơi ...
Mẹ cũng rên, cũng nắc nẩy cuồng bạo. Hai người dùng lưỡi, dùng
tay kích thích nhau một lúc khá lâu mới thực sự đi vào mục đề
chính. Họ đụ kiểu "tàu ngầm" tôi không thấy dương vật và âm hộ
của họ, vì khuất dưới nước, chỉ nghe tiếng bầm bập, bì bõm và
khuôn mặt mẹ sượng trân cũng đoán biết bà đã sướng khoái bao
nhiêu lần suốt thời gian họ giao hoan.
- Anh chưa ra sao?
- Chưa, dễ gì ra. Em ngồi lên thành bồn, anh đụ kiểu này sướng
chết đi được.
Mẹ nghe theo lời hắn ngồi dạng háng chờ đợi , hắn khom người
đút cặc vào, vừa nhắp vừa với tay lấy cái vòi sen cầm tay mở
nước nhắm những chổ nhạy cảm trên người mẹ xịt mạnh. Từ hai gò
ngực đến nách, dọc sống lưng và nhất là lỗ đít rồi dừng lại
trên mồng đóc. Mẹ la hoảng:
- Trời ... Anh ơi ... Sướng quá anh ơi!.
Tôi nghĩ mẹ sướng thật. Mồng đốc cương mọng của mẹ được kích
thích bằng trận mưa rào rạt, vừa mềm vừa mạnh, không sướng sao
được! Bà quằn quại nẩy lồn lên cuống cuồng như bị động kinh.
Từ lúc nào bà Tư đã đến đứng phía sau lưng, Bà ta vơí tay mân
mê con cặc tôi, nói nhỏ vào tai tôi:
- Tú cho coi với .
Tôi nhường lỗ khóa cho bà Tư. Con cặc tôi chưa xuất khí thêm
cảnh đụ nhau giữa gã thanh niên và mẹ làm nó thêm căng tức.
Nhìn hai mông đít căng láng của bà Tư nổi cao chổng lên vì bà
ta đang khom người nhìn qua lỗ khóa tôi không chịu nổi bèn tụt
quần từ phía sau đút cặc vào lồn bà nắc. Bà Tư mắt vẫn không
rời lổ khóa, chống tay lên mặt cửa làm diểm tựa, xoay tròn hai
mông, nuốt chửng từng nhịp đều của dương vật. Tôi ôm chặt hông
bà ta, đóng dồn dập. Tiếng hai bộ phận sinh dục cọ xát vào
nhau lép nhép ká lớn, nhưng tôi biết hai người bên trong chẳng
thể nghe, vì tiếng nước từ vòi sen tuôn rào rào, lớn hớn, vả,
họ cũng đang chết ngất, mê tơi , còn quan tâm gì đến mọi
chuyện xung quanh.
Dĩ nhiên tôi ra sớm hơn gã thanh niên. Hắn có phương pháp bế
tinh, muốn ra lúc nào thì ra, còn tôi nếu không nhờ bà Tư tiếp
tay, làm sao nhín nổi. Tôi trở về phòng nằm một lúc khá lâu bà
Tư mới trở vào. Bà ta nói :
- Thằng nhóc chơi khá lắm. Phải để hắn cho già này trị mới
được . Cỡ mẹ Tú, làm sao chịu nổi.
- Vì vậy bả mê hắn hết biết. Hai người lên rồi phải không ?
- Ừ lên rồi . Đêm nay chắc hắn quần suốt đêm .
- Làm thế nào Tú có thể chơi lâu được như hắn hở bà Tư ?
- Thì cậu đã biết rồi đó. Tập luyện .
- Tú không đủ kiên nhẫn, muốn thự hiện được ngay cơ .
- Cái gì cũng có cái giá của nó. Tôi không kiên nhẫn, làm sao
bây giờ lồn có thể mở khép rộng thế nào tùy ý ?
- Thôi được, để Tú thử xem .
- Gắng đi , ba tháng coi vậy chứ nhanh lắm. Chỉ cực 10 ngày
đầu, sau nó thành phản xạ. Ngay như tôi đến bây giờ chẳng mấy
khi để ý đến, vậy mà lúc nào các cơ thịt trong âm đạo vẫn tự
động nhíu lại liên tục , kể cả trong giấc ngủ.
Từ lúc tên thanh niên trở về, mẹ sinh động hẳn lên. Bà nói
cười luôn miệng, đi lên đi xuống lăng xăng, hôm nào cũng sai
bà Tư đi chợ lựa những tảng thịt bò ngon nhất, làm "B" để bà
hầu hạ cục cưng. Tuyết ban ngày vẫn thường đến với tôi, mẹ
chẳng những không tránh mặt mà còn tỏ ra đồng lõa nữa. Nhiều
hôm tôi lười biếng đi đón. Tuyết phải gọi xích lô tự mò đến .
Vừa thấy nó từ cửa bước vào bà đã đon đả :
- Tú nó chờ con trên phòng, con lên với nó đi .
- Bác hôm nay trông tươi mát quá, chắc có chuyện vui .
Mẹ nháy mắt, đĩ thõa :
- Ừ , vui lắm .
Rồi quày quả đi nhanh đến nhà kho. Ban ngày "Anh chị" quần
nhau ngoài đó, vì sợ ba bắt gặp. Thật ra, tôi nghĩ mẹ cũng
chẳng còn sợ vạ gì ba. Mỗi người nay đã có 1 con đường, 1 đối
tượng, thâm tâm họ chỉ mong "địch thủ" sa đọa càng nhiều càng
tốt. Kẻ này hư hỏng thì kẻ kia mới có cớ để "noi theo", không
được quyền nhân danh đạo đức để trách ai .
Chỉ có một điều duy nhất cố giữ là tìm mọi cách để tiếng xấu
dừng lọt ra ngoài. Đối với mọi người gia đình tôi là một gia
đình mẫu mực, kỷ cương, để mọi người làm khuôn thước noi theo!
Nhưng ba không vờ vịt giả mù giả đui mải được. Khi thấy bụng
mẹ ngày càng to. "Tác phẩm" này dĩ nhiên là của gả thanh niên.
Một hôm tôi nghe lén được cuộc đối đáp của ba mẹ ở phòng đọc
sách.
Tiếng ba :
- Cô tính thế nào ? Phá hay giữ ?
Tiếng mẹ :
- Tại sao phá? Con tôi, tôi đẻ, việc gì đến anh ?
- Nghĩa là thế nào ? Tôi phải gọi nó bằng con và nó sẽ gọi tôi
bằng bố ?
- Nếu anh muốn thiên hạ đừng dị nghị thì như thế đã sao ?
- Tôi muốn ly dị .
- Tùy anh .
- Thằng Tú ở với ai ?
- Nó chẳng cần tôi và anh đâu. Không sớm thì muộn nó cũng sẽ
ra khỏi nhà này.
- Được rồi , chuyện đó tính sau , bây giờ cô hay tôi đứng đơn
?
- Ai cũng được , anh làm tôi ký , tôi làm anh ký . Giống nhau
cả mà .
Mẹ nói xong ta khỏi phòng, lên lầu. Tôi nấp sau cánh cửa, theo
dõi xem thái độ của ba như thế. Tôi suýt bật kêu: Bà Tư cũng
đã từ bao giờ nấp sau một tủ sách cao. Bà ta bước ra. Đến
trước mặt ba:
- Tôi xin lỗi đã nghe lén chuyên của ông bà.
- Chị ... Chị ... Ai cho phép chị vào phòng này ?
Bà Tư đưa xấp giấy đang cầm trên tay cho ba :
- Ông chủ đọc cái này. Đọc xong, chúng ta sẽ nói chuyện .
- Cái gì đây ?
Ba kêu lên kinh ngạc , bà Tư giục :
- Ông chủ đọc đi.
Ba cầm xấp giấy, một tấm hình bọc nylon rớt xuống đất. Ông
nhặt lên. Bỗng thốt kêu:
- Ồ ... Ồ ... Tại sao bà có hình ba tôi ?
- Ông chủ đừng hỏi nữa cứ đọc xong xấp giấy kia sẽ hiểu hết .
Tôi nhận thấy toàn thân lạnh toát. Ba không hiểu, chưa hiểu,
nhưng tôi thì hiểu .
Người đàn ông tên Tường trong hình là ông nội tôi. Là "thằng
bạn" của "tên ăn mày". Chuyện đó rõ như ban ngày.
Nhưng ông đâu phải tên Tường? Trần Mạnh Tường? Và ba nữa, ba
cũng đâu phải tên Phan? Bây giờ tôi mới biết bà Tư quả có một
thần cảnh giác rất cao, khi cao hứng kể chuyện cho tôi nghe,
bà đã không quên thay đổi hai tên họ này để tôi khỏi nghi ngờ
. Dù tài thánh tôi cũng không làm sao biết được. Và bây giờ
điều tôi thăc mắc nhất. Một người như bà Tư tại sao lại xuống
dốc đến độ phải đi ở đợ cũng đã sáng tỏ như đèn ôtô. Kết hợp
mọi dữ kiện tôi không khó khăn gì tìm ra "Lôgích" của câu
chuyện . Bà Tư gặp chị Hai trên xe lam, chị Hai tình cờ nhìn
thấy tấm hình (chị nó đúng ngày nào chị chị cũng quét dọn trên
bàn thờ làm sao không nhận ra hình ông nội tôi ? ) Nắm được
đầu mối , bà Tư theo dõi tìm mọi cách lọt vào nhà tôi, rồi
nhân cơ hội chị Hai bị đuổi, bà xin vào thế chỗ. Mấy tháng
"nằm vùng" bà ta nắm hết mọi "yếu huyệt" của chúng tôi. Hôm
nay, thấy thời cơ đã chín mùi, bèn ra tay.
Trong phòng đọc sách, ba tôi chăm chú đọc tập "hồ sơ". Tôi
nhận thấy càng đọc tay ba tôi càng run tợn. Cuối cùng ông
ngẩng lên nhìn bà Tư:
- Ba của chị giờ ở đâu?
- Không xa đây lắm. Nhưng mọi việc ông giao cho tôi giải
quyết. Thế hệ của ba tôi và thân sinh ông chủ đã qua. Bây giờ
đến chúng ta những người thừa kế. O?g không muốn nhúng tay
vào.
Bà Tư dừng lại một chút rồi trầm giọng :
- Ân oán đã 20 năm, tôi nghĩ, đã đến lúc nên cởi . Tôi với ông
chủ chẳng thù oán gì nhau . Mục đích của ba tôi là mong ông
chủ thay mặt cụ thân sinh trả lại cho chúng tôi số tài sản đã
ghi trong giao kèo. Tôi nghĩ số tài sản đó so với cơ nghiệp
hiện có của ông chủ chỉ đáng 1 phần nhỏ, phải không?
Ba tôi đưa xấp giấy lại cho bà Tư . Ông cúi đầu suy nghỉ thật
lâu rồi cất giọng trầm buồn :
- Phải , chị nói phải , oán thù nên cởi không nên buộc. Tôi
không ngờ đã có mộ thảm kịch như vậy xãy ra như thế vào những
năm xưa. Chị hãy an tâm, cứ ở lại đây. Bây giờ vị trí của chị
không còn là người ăn kẻ ở nữa, mà là khách là bạn của tôi.
Chị rán chờ thêm một thơi gian nữa để tôi giải quyết xong
chuyện gia đình rồi sẽ tính . Thật tình mà nói số tài sản đó
không nhỏ như chị nghĩ đâu nó trên dưới 1/3 cơ nghiệp này,
nhưng nếu có nhiều hơn tô cũng rất vui lòng trao lại cho chị.
20 năm! Chắc chắn ông thân sinh của chị chịu nhiều đắng cay,
và cả chị nữa, phải không ? Tôi , tôi thay mặt người đã khuất
trân trọng xin lỗi gia đình chị . Cũng nhân danh lời xin lỗi
đó, tôi hứa sẽ trao lại cho chị số tài sản đó và phụ giúp chị
xây dựng một cơ nghiệp khác .
Ông kết luận :
- Chúng ta lỡ thừa hưởng những đồng tiền bất chính ,nhưng
chúng ta sẽ dùng những đồng tiền bất chính đó vào những việc
lương thiện và sống lương thiện giúp ích cho đời . Tôi nghĩ,
như thế một phần nào chúng ta đã chuộc bớt những lỗi lầm của
người xưa .
Tôi nhìn thấy một tia sáng rạng rỡ trên nét mặt của bà Tư.
Chính tôi cũng bàng hoàng xúc động. Tôi thở phào nhẹ nhõm.
Không ngờ câu chuyện kết thúc dễ dàng hợp lẽ đến thế. Lòng vui
khấp khởi tôi rón rén rời chổ nấp, lên phòng.
Từ hôm đó ba thưa hẳn chuyện rong chơi bên ngoài, ông thường ở
nhà và thường gọi bà Tư lên hàn huyên, tâm sự. Hai người xem
ra rất tương đắc .
Ban đêm tôi vẫn mò xuống phòng bà Tư. Cuộc đời sóng gió của
bà,những kinh nghiệm chăn gối, sự quyến rũ được tính toán cân
nhắc trong từng động tác ái ân ... Tất cả làm tôi chết mê chết
mệt. Có thể nói, tôi thích làm tình với bà ta hơn cả với chị
Hai và Tuyết nhiều lần Với chị Hai, với Tuyết tôi phải đóng
vai kẻ hướng dẫn, ngoài việc thỏa mản chính mình, tôi còn có
thêm nhiệm vụ đưa họ đến chỗ tuyệt đỉnh. Với bà Tư, vấn đề
không còn "toán học" như thế. Mà qua quá trình hoan lạc,
chuyện đó rất tự nhiên, bà Tư chẳng những biết cách đưa tôi
đến "thiên đường" nhiều lần trong một cuộc "xáp trận" mà còn
biết cách tự thỏa mản mình tới nơi tới chốn. Chưa lần nào làm
tình với bà Tư tôi phải gắng sức cả. "Trận chiến" xảy ra bao
giờ cũng hào hứng, tùy từng lúc, nó biến hóa khôn lường, tôi
rất ít khi phải tốn sức và hao tổn chân khí mà khoái lạc tuyệt
đỉnh thì vôbờ . Đạt đến trình độ võ công cao cường như vậy,
hỏi tôi làm sao không mê bà ta cho được?
Sau lần nói chuyện với ba, bà Tư chẳng còn gì để giấu. Bà
thường tâm sự với tôi về những ước mơ trong tương lai .
- Ngoài 40 tuổi rồi , chẳng có lạc thú nào trên đời tôi chưa
được hưởng. Có lẽ đến lúc tu là vừa phải không Tú ?
- Tú không biết, nhưng bà Tư nói, có tiền sẽ làm bà chủ, sẽ
mua trai tơ, sẽ bắt chúng phục vụ chí chát suốt ngày đêm mà.
- Ừ mười mấy năm trước tôi có nghĩ thế thật. Khi ta bị đời
vật, bị người hành, thường đâm ra phẫn uất muốn trả thù. Nhưng
bây giờ đời sắp mở cửa cho tôi, người cũng tỏ ra có tình có
nghĩa, tôi đâu còn lý do gì để phẫn uất ?
- Trời sinh mỗi người mỗi tính, giống như Tú, tính dâm cũa bà
thuộc loại ngoại hạng, nào liên quan đến chuyện phẫn uất hay
không phẫn uất. Mục đích mua trai tơ là để thỏa mản lòng dâm
kia mà.
- À ... À Tú nói cũng có lý . Thế ... Thế .... Tú có bằng lòng
phục vụ tôi không ?
- Bằng lòng quá đi chứ . Chưa bao giờ Tú đụ ai sướng như đụ bà
Tư .
Bà Tư hờn mát :
- Thôi đi , đừng có vờ vịt . Tôi già cốc đế làm sao địch lại
con Tuyết , mông đùi vú vê ngồn ngộn , hơ hớ ..
- Kinh nghiệm của Tuyết không bằng 1/10 bà Tư . Cái đẹp của
thân thể, cũng nhan sắc chỉ để ngắm thì được nhưng khi xáp
trận, muốn đến mức ăn thua, ba thứ lỉnh kỉnh đó vứt đi .
- Học làm kỹ sư bác sĩ thì khó chứ học đụ mấy hồi. Sẽ đến lúc
con nhỏ Tuyết bằng mười tôi ấy chứ. Trông mặt, tôi biết, cũng
thuộc nòi ngựa cái.
- Đợi đến lúc ấy hẵng hay , bây giờ chỉ có bà Tư là nhất .
Bà Tư cười :
- Nhất thiệt không ?
- Còn hỏi .
Tôi nó xong thò tay xuống vân vê chiếc mồng đóc to mọng nóng
hâm hấp . Bà Tư xốc tôi lên , bế đặt trên mặt bàn, lấy chai
mật ong không biết bà mang vào từ lúc nào, ngiêng cổ rưới khắp
thân thể tôi, từ ngực đến bụng, dương vật, hậu môn , hai bên
bắp đùi. Xong bà ta cúi xuống dùng lưỡi lăn tròn, thấm sạch
chất mật ngọt dẽo quẹo. Tôi xài chữ "lăn" chắc không quá, vì
chẳng hiểu bằng cách nào tôi có cảm tưởng lưỡi ba như 1 bánh
xe bọc nhung " lăn" đến đâu da thịt tôi nổi gai đến đó, nhất
là khi bà bắt đầu bú cặc chẳng những miệng bà xoắn lại như vắr
quần áo mà hình như đầu lưỡi bỗng mọc thêm hàng nghìn cây kim
nhỏ chích nhẹ liên tục trên lớp da nhạy cảm của dươngvật khiến
tôi rùng mình nẩy giật như bị thọc lét. Bà Tư không bóp nắn
hai hòn dái như Chị Hai và Tuyết, chỉ mân mê nhè nhẹ rồi thỉnh
thoảng búng vài cái , nhắm ngay những huyệt đạo nào đó tôi
không biết, khiến một cái búng biến thành dòng điện, chạy luồn
trong tủy, bắn tung người sướng muốn chết ngất. Cảm giác sướng
khoái vỡ trào như đê vỡ, tôi nghẹt thở phải há miệng hớp không
khí, hai mắt nổ sao, tay chân tê dại, đầu óc tê mê .
Bà Tư cũng đút sâu cổ chai mậ? vào trong âm hộ, dốc ngược để
mật chảy vào rồi bảo tôi ép hai mép lồn cho mật trào ra, liếm.
Mùi mật ngọt hòa trộn với mùi dâm thũy tạo thành một thứ hương
vị không thể diễn tả bằng ngôn ngữ cho thật chính xác, chỉ
biết, hương vị đó làm tôi ngây ngất hơn cả men rượu . Khi đã
"no", chúng tôi mới đi vào chuyện chính. Không kiểu cọ, không
ngược xuôi, không nằm xấp, nằm nghiêng. Chỉ cần một kiểu duy
nhất, hoặc tôi hoặc bà Tư ở phía trên, vậy thôi. Nhưng lồn bà
Tư quả đúng là một cái miệng thứ hai. Lúc cần mở rộng để ra
vào dễ dàng, nó rộng, lúc cần thắt bóp ve vuốt dương vật nó
thắt lại ôm chặt cứng dương vật. Và cũng như lần đầu, mỗi lần
tôi sắp ra bà Tư lại ấn vào những huyệt đạo, kéo rút tinh khí
trở vào. Không phải vì vậy mà cảm giác sướng ngất không đến.
Nó đến, có phần dài hơn, mạnh hơn và dĩ nhiên, nhiều lần hơn.
Gần nửa tháng qua tôi thấy bà Tư có vẻ nôn nóng. Bà thường
nhắc đến lời hứa của ba tôi, thường hỏi đến chuyện ly dị giữa
ông và mẹ tiến triển đến đâu, nhưng dần dà sự nôn nóng có phần
nhẹ đi, bà Tư không còn biểu lộ một thái độ nào khác lạ. Hằng
ngày vẫn chu toàn mọi việc chu đáo, đôi khi còn nhiệt tình nữa
là khác. Tôi ngạc nhiên và để tâm theo dõi.
Không khó khăn gì lắm,tôi nhanh chóng biết được nguyên nhân.
Cái nguyên nhân làm tôi kinh ngạc .
Lần thứ nhứt tôi thấy bà Tư vào phòng ba , ở lại đến gần sáng
mới trở ra. Thảo nào hơn tuần nay bà ta than mệt chỉ tiếp tôi
ban ngày .
Lựa một buổi tối thuận tiện , tôi đột nhập "cấm địa" . Và chỉ
nửa tiếng sau, tôi vở lẽ.
Bà Tư với ba đang tập sự đóng vai vợ chồng. Tôi không hiểu ai
quyến rũ ai. Chỉ nghe họ đối thoại:
- Anh phải xúc tiến vụ ly dị nhanh đi chứ, sao chậm quá vậy ?
- Không dể dàng như em tưởng đâu. Bà ấy đòi chia đôi gia tài .
- Anh hay bà ấy đứng đơn ?
- Anh .
- Nếu tòa xử , phần lỗi về ai ?
- Chẳng về ai hết. Không hợp nhau, thế thôi. Cả hai mỗi người
sẽ chịu một phần trách nhiệm.
- Sao anh không đổ vấy hết cho bả.
- Đâu có được, em biết, bả cũng nắm con bài tẩy của anh .
- Vậy đành bằng lòng với giải pháp chia đôi chứ còn đợi gì
nữa ?
- Không anh đã có cách, thằng luật sư bạn anh sẽ lo chuyện
này. Em đừng nóng, rán chờ thêm một thời gian . Giao cho bả
một nửa gia tài để bả phung phí với thằng nhóc kia à? Còn lâu
!
Bà Tư gối đầu trên bụng ba, tay vân vê dương vật. Ba cũng với
tay xuống, vuốt ve nhè nhẹ cái mu lồn đen rậm lông lá. Cái mu
lồn mà tôi đã từng úp mặt bú liếm bao nhiêu lần. Bà ta nói,
giọng than thiết :
- Anh ơi , em yêu anh .
- Anh cũng yêu em .
- Anh không dối em chứ ?
- Chẳng đời nào. Ba mẹ chúng ta đã lỡ là kẻ thù của nhau . Anh
với em phải có bổn phận hàn gắn đổ vỡ kia. Chúng ta phải xem
đó là mot?sứ mệnh .
- Nhưng ... Em già , em xấu ... Sống vô gia cư , chết vô địa
táng . Hôm trưóc em dối anh , bảo ba vẩn còn sống , sự thật
ổng đã chết , cả mẹ nữa.
- Anh biết chứ , chính sự côi cút cũa em đã khiến anh không
thể dối gạt em . Còn chuyện già xấu .... Chúng ta từng này
tuổi, nhan sắc không còn quan trọng trong yếu tố quyết định
cuộc sống vợ chồng. Chỉ cần kinh nghiệm dày dạn, từng trải
cũng đủ rồi .
- Anh ơi lúc chưa gặp anh ngở sẽ rất khó khăn khi đối đầu, bởi
qua điều tra em biết anh chẳng phải tay vừa . Nhưng bây giờ em
mới biết mình lầm. Anh, anh đại lượng vô cùng ... Em , em yêu
anh vô cùng ... Phải chi chúng ta gặp nhau hai mươi năm trước
...
- Đúng phải chi ... Nhưng thôi , định mệnh cả thôi em à !
Trước khi nhập cuộc mây mưa, họ còn nói với nhau rất nhiều
điều, toàn những lời lẽ tốt đẹp. Càng nghe tôi càng kinh ngạc,
càng nghe tôi như người mán trên rừng lạc xuống thành phố.
Đúng là "Trai tứ chiếng gặp gái giang hồ" , họ quấn lấy nhau,
như hai thỏi nam châm không cách chi bứt ra được. Kinh nghiệm
của người đàn bà, lịch duyệt của ba, đã tạo cho trận ân ái tôi
đang chứng kiến cái màu sắc gần như ... hoang đường. Chưa bao
giờ tôi thấy một cặp trai gái đụ nhau ... Kinh khủng như vậy.
Lại như hai con thú điên, cào xé, rú hét, "hành hạ" nhau đến
phờ phạc, tả tơi. Cuộc làm tình không phải chỉ diễn ra trong 1
- 2 tiếng , mà là suốt đêm. Tôi núp trong tủ quần áo theo dõi
trận "thư hùng" say mê đến độ đã có lúc suýt bật kêu vì sướng
khoái, và đã thủ dâm đến nhửng hai lần . hình như vì phải căng
mắt nhìn, đồng thời thần kinh quá căng thẳng, tôi đã ngủ thiếp
đi lúc nào chẳng hay, vậy mà lúc choàng tỉnh, tai tôi đã lại
nghe tiếng rên rỉ hú hét của họ. Khi hai người rời được nhau,
lăn ra ngủ thì đồng hồ trên tường đã chỉ 4 giờ sáng. Tôi nhẩm
tính, bắt đầu "xáp trận" cho đến khi tàn cuộc bà Tư và ba đã
nuốt trôi hết 6 tiếng đồng hồ. Tôi nghĩ đó là một kỷ lục chắc
chắn ít có cặp trai gái nào vượt qua nổi ( không có thì đúng
hơn ).
Quả thật:
"Vốn tự có" tung hoành ngang dọc
"Của trời cho" khuấy nước chọc trời.
Tôi lén trở về phòng, người phờ phạc vì mệt, tưỏng sẽ ngủ được
ngay, nhưng những điều họ trao đổi , những hành động tôi đã
thây khiến tôi băn khoăn. Bà Tư có lẽ do ba tôi quyến rũ. Đàn
bà mà dù khôn ngoan đến đâu, vẫn chỉ là đàn bà, làm sao thoát
khỏi cái "Thiên la địa võng" của đấng mà râu. Nhưng ba, ông
đang thực hiện kế hoạch gì đây ? Tôi không tin ông yêu bà Tư
thật sự, tô không tin ông sẽ lấy bà Tư vì cái "sứ mệnh" gì đó
như ông nói. Càng suy luận tôi càng thấy mình không lầm. Bỗng
nhiên lòng tôi dấy lên cảm giác lo sợ. Mười mấy nhát dao trên
thân thể "Thằng ăn mày", con đĩ hoàn lương đã từng sống với
hắn ta bị giết một cách mờ ám lại trở về . Có thể nào ...?
Điều lo sợ của tôi trở thành sự thật , linh cảm của tôi không
sai .
Một buổi sáng , người lão bộc bỗng hối hả chạy lên nhà trên
vừa chạy vừa vấp ngã, mặt mày tái xanh tái xám, chân tay run
bần bật. Mẹ tôi nhìn thấy lão trước. Bà hỏi :
- Chuyện gì vậy bác Tư ? Bác sao vậy ?
- Mợ ơi ... Ngoài hồ sen ...
- Ngoài hồ sen, rồi sao nữa, bình tĩnh lại, bác nói đi .
- Bà Tư ... Chết trôi ... Xác nổi lên ngoài hồ sen .
- Cái gì ...?
- Xác bà Tư ....
Lão bộc lắp bắp. Tôi đứng sau lưng mẹ nghe thấy. Không kịp
mang dép tôi phóng ra hồ sen. Vướng vào một trong những cây
cột chống đỡ nhà thủy tạ xác bà Tư trương phình như trái bóng,
nỗi lềnh bềnh. Mắt bà Tư hướng lên bờ, hai mắt trợn dọc, trắng
tròng. Bên khóe miệng bà ta một dòng máu ứa ra, đã thâm đen.
Tôi rùng mình lạnh toát toàn thân. (Hết phần 11 ... xin mời xem tiếp
Phần III
Phần
12) |