| Liễu càng ngày càng mê thằng giang hồ . Đúng 
                  là vỏ quýt dày có móng tay nhọn . Liễu hành hạ tên thanh niên 
                  bao nhiêu thì quỵ lụy thằng giang hồ bấy nhiêu. Nửa năm sống 
                  với hắn , bao nhiêu tư tranh tiền bạc Liễu đem ra cung phụng 
                  hắn không tiếc. Đế? lúc biết con nhỏ đã hết tiền, thằng giang hồ trở mặt.
 Hai đứa bấy lâu sống trong khách sạn . Đã nhiều lần lão quản 
                  lý đòi tiền phòng nhưng chúng chẳng còn 1 xu dính túi , lão 
                  quản lý ra tối hậu thư nếu trong vòng 2 ngày nữa không thanh 
                  toán lão sẽ gọi cảnh sát giải quyết .
 Bữa nay là hạn chót , thằng giang hồ bỏ đi biền biệt từ sáng . 
                  Liễu nằm dài trong phòng chờ đợi vừa đói vừa buô? tủi, vừa sợ, 
                  con nhỏ rấm rứt khóc . Nó bước ra cửa sổ nhìn xuống đường, phó 
                  xá về khuya váng ngắt, thỉnh thoảng 1, 2 chiếc xe hơi vút qua, 
                  tiếng động cơ vang động rồi chìm khuất . Liễu nhìn đồng hồ, 1 
                  giờ, 2 giờ trôi qua .... Liễu mệt quá thiếp đi . Trong giấc 
                  ngủ nó mơ thấy mình trở lại ngôi nhà thuở ấu thơ , dượng dứng 
                  chổ mái hiên dang tay đón Liễu . Nó ngả vào vòng tay ông , cảm 
                  thấy mùi mồ hôi quen thuộc ngập đầu khứu giác . Nó ôm cứng 
                  dượng cạ hai đầu vú trên ngực dượng , lòn tay xuống thọc vào 
                  chiếc quần đùi dây thun cầm con cặc cương cứng của dượng rồi 
                  ngửa mặt lên đón nhận nụ hôn sắp được ông ban phát , nhưng lạ 
                  lùng chưa ? Khuôn mặt dượng bỗng biến đổi , không còn là ông 
                  nữa mà là thằng giang hồ , và con cặc trong tay Liễu cũng nở 
                  to hơn với quy đầu nở bung như một bông hoa .
 Khi thằng giang hồ đẩy Liễu nằm xuống thì cánh cửa phòng bật 
                  mở . Tiếng bản lề nghiến vào nhau ken két khiến Liễu choàng 
                  tỉnh . Nó dụi mắt nhìn . Từ ngoài cửa thằng giang hồ bước vào 
                  , theo sau nó là 1 con nhỏ mặt mày non choẹt , mặc chiếc váy 
                  mini cao đến bẹn , hai gò vú đồ sộ chồm ra phía trước như muốn 
                  bật tung chiếc áo pull hở ngực .
 Liễu chưa kịp hiểu chuyện gì thì thằng giang hồ đã lên tiếng :
 - Bạn anh , đêm nay ba đứa ngủ chung .
 Hắn ngừng một chút , vất chiếc bọc giấy lên giường , nói tiếp 
                  :
 - Bánh mì , nước ngọt , xôi gà , linh tinh các thứ , em chắc 
                  đói , ăn đi .
 Liễu nhìn gói giấy , nhìn hắn nhìn con nhỏ . Nó mở miệng định 
                  hỏi thì thằng giang hồ đã giơ tay ngăn lại .
 - Ăn đi đã rồi hãy nói .
 Nghe thằng giang hồ ra lệnh . Liễu mới thấy bụng đói quá . Nó 
                  với tay mở bọc giấy lôi ra khúc bánh mì ăn . Con nhỏ ngoạc 
                  miệng ngáp , nó ngồi xuống chiếc ghế chổ bàn viết :
 -  Em buồn ngủ mờ người .
 -  Vào tắm một cái cho sạch sẽ là tỉnh ngay thôi .
 Con nhỏ đứng dậy đi vào buồng tắm . Thằng giang hồ rút thuốc 
                  châm hút . Nó hỏi Liễu :
 - Lão quản lý ngày nay có lên không ?
 Liễu ngừng nhai:
 - Có , buổi sáng . Lão nói sáng mai là hạn chót .
 - Mặc kệ lão , làm gì được nhau .
 - Lão kêu cảnh sát .
 - Doạ đấy , lão biết anh quá mà , muốn sống nuôi con hoặc chết 
                  làm ma mồ côi . Ngày mai em cứ nói với lão anh nhắn thế .
 - Mai anh đi đâu cho em theo với .
 - Để làm gì ? Anh lo .. Chuyện làm ăn .
 - Liễu biết quá chuyện làm ăn của hắn . Nó hất hàm về phía 
                  buồng tắm.
 - Con nhỏ nào thế ?
 - Anh đã bảo , bạn .
 - Lúc nãy , anh nói cả ba ngủ chung là thế nào ?
 -  Thì ngủ chung là ngủ chung , hỏi vớ vẩn .
 Liễu cảm thấy cơn nghẹn trào lên tận cổ , nó ghen :
 - Em không muốn , em đuổi nó ra khỏi phòng bây giờ .
 Thằng giang hồ bước đến sát cạnh Liễu , đưa tay nâng cằm nó 
                  lên , nhìn trừng vào mắt nó , gằn giọng :
 -  Có câm họng không thì bảo ?
 Tiếng hét lớn quá. Liễu giật thót hoảng sợ . Nó ngước mắt nhìn 
                  thằng giang hồ , thấy khuôn mặt hắn đanh lại , đôi mắt tóe sao 
                  , nó biết không thể làm dữ với hắn được . Liễu gục đầu vào hai 
                  gối , cố nuốt cơn ghen , tiếng khóc bị kiềm hãm không bật ra 
                  được khiến hai vai nó rung rung .
 Con nhỏ tắm xong trở ra , nữa người từ ngực trở xuống quấn 
                  chiếc khăn lông . Nó vừa giũ tóc vừa hỏi :
 -  Anh làm cái gì mà hét toáng lên vậy ?
 - Không có chi , mình đi ngủ .
 Thằng giang hồ bước đến tắt điện , bật ngọn đèn ngủ , xong nó 
                  kéo tay con nhỏ lôi vào giường .
 Chẳng thèm để ý đến Liễu , thằng giang hồ giật chiếc khăn lông 
                  trên người con nhỏ vất xuống nền gạch hoa và nhanh chóng cởi 
                  quần áo cho mình .Qua kẽ hở giữa hai đầu gối . Liễu thấy con 
                  nhỏ nằm tênh hênh trần truồng , bộ ngực đồ sộ bẹt ra , hai núm 
                  vú tuy nhỏ nhưng đã thâm đen . Phần dưới mu lồn nổi cao rậm 
                  rạp lông lá đen xì . Con nhỏ quay nhìn Liễu cười . Thằng giang 
                  hồ cũng cười :
 - Kệ nó , nếu muốn nhào vô chơi tay ba .
 Rồi quay sang Liễu :
 - Em thích đụ tay ba không .
 Liễu lắc đầu , nước mắt nó lại trào ra .
 - Thì thôi , ngủ đi .
 Nó xong hắn thọc tay vào bọc giấy lôi ra chai rượu , mở nắp 
                  tưới khắp người con nhỏ , từ cổ đến gót chân . Con nhỏ giẫy 
                  đành đạch :
 - Chơi gì kỳ cục , em lạnh .
 - Để yên , anh uống rượu mà.
 Thằng giang hồ cúi xuống , dùng lưỡi liếm chất nước cay nồng 
                  thấm ướt trên người con nhỏ . Lưỡi hắn bò đến đâu con nhỏ oằn 
                  người đến đó, miệng hắn di chuyển tới dưới rốn thì dừng lại , 
                  hắn lại mở nắp chai rượu rồi đẩy mông con nhỏ lên cao , áp sát 
                  miệng vào lổ lồn , tay dốc nghiêng cổ chai đổ rượu xuống đường 
                  rãnh giữa hai mép , rượu chảy qua mòng đóc , len lõi trong khe 
                  thịt bò vào miệng hắn . Cứ thế , hắn tì tì uống cạn phần rượu 
                  còn lại bằng chiếc "ly" mềm nung núc mở rộng toang hoác . Con 
                  nhỏ nhắm mắt xuýt xoa luôn miệng . Thằng giang hồ có lẽ đã say 
                  , nó chồ lên đút cặc vào mồm con nhỏ :
 - Bú đi , bú mạnh vào .
 Và với tay kéo Liễu về phía mình .
 - Lai đây , anh bú lồn .
 Liễu vùng ra nhưng thằng giang hồ giữ chặt cánh tay nó , trừng 
                  mắt :
 - Anh bảo , có nghe không ?
 Liễu run bần bật , lí nhí :
 - Em không muốn .
 - Có nghe không ?
 Thằng giang hồ lặp lại , giọng sắc đanh . Liễu đành lết tới . 
                  Thằng giang hồ đưa tay tụt quần , cởi áo Liễu rồi đẩy nó đứng 
                  lên cho vừa tầm miệng . Phía dưới con nhỏ nằm ngửa mút cặc hắn 
                  , phía trên Liễu đứng dạng chân cho hắn bú lồn .
 Cơn ghen vẫn còn làm Liễu tức nghẹn nhưng cảm giác sướng khoái 
                  vẫn đến. Thằng giang hồ bú thiện nghệ quá , không sướng sao 
                  được ! Lưỡi hắn dài ngoằng đáng bần bật từ hậu môn đến mồng 
                  đóc , dần dà Liễu nhập cuộc truy hoan lúc nào chẳng hay . Nó 
                  tự an ủi , xét cho cùng mình với thằng giang hồ chỉ là tình 
                  nghĩa xác thịt , ghen tương làm chi cho tổn thọ . Thì cũng 
                  giống như lúc còn ở quê , mẹ và nó chơi chung 1 con cặc có sao 
                  đâu . Mục đích của mình là hưởng thụ khoái lạc mà .
 Ba đứa quần nhau đủ kiểu , thằng giang hồ bú lồn Liễu chán lại 
                  bú con nhỏ , hắn làm hai đứa nứng đến điên dại mới bắt đầu đụ 
                  . Dĩ nhiên , với bữu bối trời cho, hắn liên tiếp "giết" cả hai 
                  nhiều lần , nhất là có thêm men rượu hỗ trợ , hắn đụ lâu và 
                  mạnh đến độ con nhỏ chịu không nổi phải gào lên xin thôi . 
                  Riêng Liễu , đã quen với con cặc dị thường, lại dâm đãng hơn 
                  người nên theo được đến phút cuối cùng .
 Con nhỏ về sống hẳn với Liễu và thằng giang hồ .
 Lão quản lý chỉ dọa chứ hông dám đuổi ba đứa thật . Lão biết 
                  rõ lai lịch của thằng giang hồ , nhất là từ khi nghe Liễu nhắn 
                  lại lời cảnh cáo của hắn thì lão câm miệng hẳn .Thôi thì đành 
                  thí cho chúng một phòng , muốn làm gì thì làm . Vả lão cũng 
                  biết thằng giang hồ đang kẹt , có tiền thể nào hắn cũng trả . 
                  Coi như đó là tiền để dành , lão tự an ủi .
 Thằng giang hồ càng ngày càng coi Liễu không ra gì , mặc tình 
                  đi sớm về khuya, hết ngủ với con này lại ngủ với con khác. Khi 
                  hứng thì cho Liễu tham dự, không hứng đuổi ra hành lang đợi 
                  hắn chọi xong mới được vào , hoặc tàn nhẫn hơn, bắt ngồi ở góc 
                  phòng coi hắn biễu diễn đủ món ăn chơi .
 Nhưng nếu thằng giang hồ chỉ đối xử với Liễu đến mức đó thì 
                  cũng chưa đến nỗi nào. Đằng này nửa chỉ tháng sau ngày con nhỏ 
                  về sống chung, thằng giang hồ bắt nó theo con nhỏ ra đường đón 
                  khứa . Hắn kết luận chắc nịch :
 - Không đứa nào đủ giàu để nuôi cô mãi , cô thừa biết điều đó 
                  chứ ?
 Thế là căn phòng biến thành nhà chứa Mỗi khi có khách thằng 
                  giang hồ đóng vai ma cô canh cửa. Ban đầu Liễu đau khổ lắm , 
                  nhưng cái gì rồi cũng quen . Nó đã sa chân xuống vũng bùn từ 
                  năm 15 bây giờ có sa thêm nữa cũng là chuyện tất nhiên .
 Tuy vậy vào những canh khuya chợt thức giấc , nhìn thằng giang 
                  hồ , nhìn con vợ bé của nó nằm bên cạnh. Liễu thấy lòng xốn 
                  xang đau đớn. Mộng ước thành bà chủ của nó tan vèo như bọt xà 
                  phòng. Những lúc như thế nó thèm được sống những ngày êm đềm 
                  bên mẹ, bên dượng. Không biết mẹ và dượng bây giờ ra sao ? Và 
                  thằng anh nó nữa , thế nào ? Liễu mong có được ít tiền , nó sẽ 
                  trốn thằng giang hồ về với mẹ và dượng . Thấm thoát đã 3 năm . 
                  Cuộc sống đầy giông bão đã biến Liễu thành 1 đứa con gái già 
                  trước tuổi .
 Nhưng làm sao có tiền ? Thằng giang hồ bây giờ đã trở thành 
                  hung thần của hai đứa con gái . Hắn quản lý hết mọi thu nhập 
                  của 2 đứa . Một hôm con nhỏ ?nhím ? bớt mấy chục bạc do khách 
                  làng chơi "boa" . Thằng giang hồ biết được , hắn lôi con nhỏ 
                  vào buồng tắm chấn nước cho uống căng bụng tưởng tắt thở . 
                  Nhìn cái gương rùng rợn ấy, Liễu co rúm người lại không dám hó 
                  hé tư tưởng chuyện "tư lợi" .
 Một buổi sáng Liễu đi đái chợt thấy buốt rát . Nó hoảng hốt . 
                  Mình "dính" rồi chăng . Đến trưa , cơn buốt rát gia tăng và 
                  đến tối thì nó chịu không nỗi . Nó cởi quần vạch lồn tự khám , 
                  thấy mồng dóc sưng mọng , hai mép đỏ au , một dòng nước trắng 
                  đục rỉ ra chảy xuống kẻ háng bốc mùi tanh tanh, muốn mửa. Nó 
                  bật khóc . Không còn nghi ngờ gì nữa , thằng khách chơi hôm 
                  qua đã truyền bệnh cho nó. Thảo nào thằng này đi rất dễ tính 
                  vào cuộc đè ra "đóng" ngay không đòi hỏi vòng trong vòng ngoài 
                  nhiêu khê rắc rối . Đây là 1 kinh nghiệm xương máu đối với 
                  Liễu, phàm bất cứ thằng đàn ông nào đi chơi cũng đều gở gạc "tối 
                  đa" cho "xứng đồng tiền bát gạo" nếu bỗng nhiên gặp 1 thằng "xuề 
                  xòa dễ tính" hoặc "ỏn ẻn mắc cở" nhất định giấu biến đi của 
                  quý , không cho sờ, không cho ngậm, không cho ve vuốt nâng niu 
                  , thì rán mà đề phòng , thằng khốn đó nếu không thuộc hàng chủ 
                  nhân vườn xoài vườn khế thì cũng giám đốc công ty nhập khẫu 
                  thuốc kháng sinh "Penicilin" 1.000.000UI ! Liễu đợi thằng 
                  giang hồ về, cầu cứu. Hắn nghe Liễu nói xong , nhún vai :
 - Bệnh , chuyện tưởng gì , Thay đồ tôi chở vào Trung Tâm .
 - Trung tâm ?
 - Ừ .
 - Em không hiểu .
 - Cô ngu quá Trung tâm bài trừ hoa liễu . Đĩ mà không biết 
                  trung tâm thì cũng giống như thợ mộc không biết đục, biết bào, 
                  đàn ông không có cặc, còn làm ăn mẹ gì ?
 - Cho em tiền em đi chích thuốc , vào đó xấu hổ lắm .
 Thằng giang hồ đưa hai tay lên trời cười hô hố :
 - Quỷ thần ơi , làm đĩ mà còn sợ xấu hổ ?
 Rồi hắn trừng mắt :
 - Đụ mẹ mày , đỏng đảnh vừa vừa thôi chứ , tao tống ra ngoài 
                  đường bây giờ. Tiền , tiền bộ mày không ăn , bộ thằng quản lý 
                  cho ở chùa chắc ?
 Thằng giang hồ nó xong sầm sập bước ra cửa , biến xuống đường 
                  . Còn lại một mình , Liễu càng lúc càng hoảng sợ . Phải làm 
                  sao đây ? Cơn buốt nhức đã lên đến cực điểm . Liễu không thể 
                  nào đái được nữa . Ngồi yên một chỗ cũng không thể , có hàng 
                  triệu mũi kim thường trực đâm tứ phía trong âm đạo .
 Bóng tối phủ xuống . Liễu quay quắt với cơn đau . Nó thức 
                  trắng đêm chờ tới sáng. Con nhỏ đi "làm" về chưa kịp thay quần 
                  áo đã bị Liễu ôm chầm khóc nghẹn:
 - Tao bị một thằng khốn kiếp truyền bệnh , nó hành tao cả đêm 
                  không chợp mắt được . Mây giúp tao ....
 Con nhỏ hỏi :
 - Mầy đã cho anh Bốn hay chưa ?
 - Rồi , ảnh biểu tao vào trung tâm .
 - Thì vào đi , còn chờ gì nữa ?
 - Tao xấu hổ .
 -  Đụ mẹ , cùi còn sợ lở . Không vào , để biến thàng ổ giòi à 
                  ?
 Nói xong nó tức tốc lôi Liễu xuống đường đón xích lô đến trung 
                  tâm .
 Liễu đã từng nghe nói đến bệnh hoa liễu và những biến chứng , 
                  nhưng chẳng thấm vào đâu so với những hình ảnh thấy được ờ 
                  trung tâm trong non nửa tháng điều trị . Liễu đã nhìn thấy 
                  những âm hộ lở loét bị ăn rỗng như một miệng chén, mủ máu trào 
                  ra dầm dề ngày đêm . Liễu từng nhìn thấy những thân thể vằn 
                  vện những đồng tiền đỏ ửng lõm sâu vào trong da , bốc lên 1 
                  mùi hôi đến ngạt thở . Liễu từng nhìn thấy những đôi mắt mù, 
                  những đầu vú khuyết, những hàm răng rụng trơ nướu vì sự tàn 
                  phá của giang mai .
 Nửa tháng đối mặt thường trực với bao nhiêu kiếp đời mạt hạn . 
                  Liễu xanh xám hãi sợ. Liễu thất thần mất ngủ. Đó là chưa kể 
                  cách đối xử tàn tệ của y tá, bác sĩ với con bệnh . Họ xem con 
                  bệnh không hơn súc vật bao nhiêu . "Ra" giường không buồn thay 
                  , cơm nước không buồn mang đến , kim chích đã cùn không thèm 
                  thay, lụi vào da thịt đau như dùi sắt lụi thịt nướng !
 Lần khám cuối cùng Liễu được cấp giấy chứng nhận đã hoàn toàn 
                  bình phục. Nó vội vã thu vén đồ đạc ra khỏi trung tâm . Liễu 
                  đi như chạy , không dám quay đầu lại nhìn . Nó đón xích lô về 
                  ngay khách sạn. Nửa tháng nằm điều trị Liễu vẫn lấy làm lạ 
                  thằng giang hồ không thăm viếng nó còn có lý, nhưng con nhỏ 
                  tại sao cũng không ?
 Chẳng hiểu trong thời gian Liễu vắng mặt hai đứa nó sống chết 
                  thế nào .
 Nỗi thắc mắc của Liễu được giải đáp ngay khi lão quản lý vừa 
                  thấy mặt nó :
 - Phòng có người khác thuê rồi ?
 - Anh Bốn với con Như đổi chỗ rồi à ?
 - Đổi cái con khỉ . Vào khám Chí Hòa mà hỏi . Mày hêm lắm đó .
 Liễu hoảng :
 - Tại sao ?
 - Tống tiền , cướp của . Có vay có trả chứ
 - Bố nói thật ?
 - Tao giỡn với mầy làm gì ?
 Liễu đứng chết trân . Trong túi không còn 1 đồng cắc , nó phải 
                  sống cách nào đây ? Liễu nhìn lão quản lý cầu cứu :
 - Bố cho con thuê 1 phòng khác .
 - Tiền đâu .
 - Con ... Con trả sau .
 - Thôi đi , thằng Bốn còn thiếu hai tháng chẳng lẽ tao vào Chí 
                  Hòa đòi cai ngục ?
 - Con trả sau mà , chỉ tối đa 1 tuần con thanh toán đủ mà .
 Lão quản lý nhìn Liễu . Con nhỏ sau 10 ngày nằm nhà thương đã 
                  đỏ da thắm thịt trở lại . Bỗng nhiên lão động tình . Lão nheo 
                  mắt :
 - Mầy hứa chắc ?
 - Dạ chắc .
 - Được thấy mày bơ vơ tao không nỡ , nhưng ... Tao có điều 
                  kiện .
 - Bố nói đi .
 Lão quản lý ngoắc nó lại gần nói :
 - Thỉng thoảng tao cần mày cho tao .
 Tưởng chuyện gì . Liễu bây giờ đã là 1 con điếm thêm lão hay 
                  thêm hàng trăm đứa khác thì cũng chẳng hơn kém gì . Nó mừng 
                  lắm , gật đầu lia lịa .
 - Chưa hết tao giới thiệu khứa cho mầy , chia đôi .
 - Bố ép con quá chừng , ba bảy thôi bố ơi .
 - Đồ ngu , bộ tiền phòng mày không tính hả .
 Lão già chèn ép bóc lột trên xương máu con người , nhưng Liễu 
                  đang kẹt cứng , đành chịu lép . Lão quản lý đưa nó lên phòng 
                  mới . Vừa mở cửa xong lão đã vồ ngay lấy nó đè ra giường . 
                  Liễu không chống cự nhưng cũng năn nỉ :
 - Bố ơi con đói . Tự sáng đến giờ con chưa có cái chi bỏ vào 
                  bụng . Bố thương con thì cho con mấy chục , ăn xong con sẽ 
                  phục vụ bố tới nơi tới chốn .
 Nhưng lão quản lý đang hứng , chẳng muốn mất thì giờ lôi thôi 
                  , lão đáp :
 - Đụ trước ăn sau , rán thêm 1 chút nữa cũng chẳng chết được 
                  đâu .
 Liễu thở dài nằm im . Lão quản lý cởi quần áo cho cả hai . 
                  Nhìn thân thể trần truồng tênh hênh trên mặt nệm , lão quản lý 
                  thích thú leo lên ngồi trên ngực Liễu :
 - Bú cặc tao đi .
 Liễu nhắm mắt lại , chưa bao giờ nó thấy tủi cực như lúc này . 
                  Trông người ngợm lão quản lý mà phát tởm . Da nhăn nheo loang 
                  lổ lông ben , chiếc bụng chảy xệ nung núc thịt và nhất là con 
                  cặc đen như một thỏi than cứng không ra cứng mềm không ra mềm 
                  . Liễu cố dùng khẩu thuật làm cho lão hứng khởi cương lên hầu 
                  có thể đụ được kết thúc cuộc đấu cho nhanh . Nhưng nó mút mỏi 
                  miệng nhưng con cặc lão vẫn như vậy và không đủ cứng để đút 
                  vào lổ lồn. Liễu phàn nàn :
 - Bố hết xí quách rồi , thôi đi bố ơi .
 Lão quản lý chẳng chịu thôi , không đụ được , lão bắt Liễu cầm 
                  con cặc thụt cho kỳ ra . Xong lão lảo đảo đứng dậy mặc lại 
                  quần áo rồi bước ra khỏi phòng sau khi ném lại cho Liễu ít 
                  tiền cho .
 Từ hôm đó , mỗi tuần lão quản lý mò lên với Liễu ít nhất 1 lần 
                  . Có khi lão đụ được có khi không . Một bữa lão ào vào phòng , 
                  miệng bô bô hứng khởi :
 - Tao có bửu bối rồi , mầy yên chí , sẽ khoái tỉ bằng thích.
 Nói xong lão lôi rta 1 ống cao su to hơn dương vật tí đỉnh , 
                  một đầu cũng tròn vo như đầu con cặc . Liễu ngạc nhiên :
 - Cái gì vậy .
 Lão quản lý cười thích thú :
 - Công phu lắm , tao phải vào mãi Chợ lớn đặt thổi đấy .
 - Con thấy giống y chang ống nưóc . Bố xạo đặt gì mà đặt .
 - Mầy ngu hết biết . Ống nước cứng như sắt , đâm vô thịt có mà 
                  chết à? Vả lại làm sao có được cái đầu cong cong như thế này? 
                  Thằng thợ chuyên trị đồ mũ trong Chợ lớn nói nó phải lựa dùng 
                  loại mũ đặc biệt không cứng quá cũng không mềm quá giống y như 
                  cặc thật . Lát nữa mày sẽ biết
 Nói xong lão cởi quần cầm dương vật đút vào ống . Chỗ gốc cái 
                  ống có 2 chiếc khuy đã cài sẳn 2 sợi dây giống như dây nịt , 
                  lão vòng 2 sợi vòng quanh bụng khóa lại . Bây giờ thì Liễu 
                  hiễu lão sẽ dùng con cặc giả này để đụ. Liễu thắc mắc:
 - Như thế sướng ích gì ?
 - Mày hay tao ?
 - Bố ấy chứ .
 - Tao không cần. Tao muốn mày sướng. Nhìn mày sướng tao sướng 
                  lây .
 Rồi lão cười hom hem :
 - Tâm lý mà con!
 Quả thật lão quản lý nói không sai . Với con cặc giả lão tha 
                  hồ đụ. Mệt lão bắt Liễu ngồi hoặc nằm trên .Liễu nhớ đến bọc 
                  hột é cột trên chiếc gối ôm thuở nào ở nhà gã Ba Tàu . Đây 
                  cũng là 1 hình thức thủ dâm , nhưng khác hơn là nó đang thủ 
                  dâm bằng người thật. Lẽ ra Liễu sẽ sướng hơn với dụng cụ rất 
                  ?Khoa học kỹ thuật này? Nhưng tiếc thay từ khi làm đĩ Liễu đã 
                  mất đi khoái lạc chăn gối, họa hoằn lắm mới có 1 người làm nó 
                  đê mê , còn tựu chung thì nó phải chịu đựng cho xong. Chưa bao 
                  giờ Liễu thấm thía hơn câu tục ngữ "bán trôn nuôi miệng" ! Tuy 
                  nhiên để lấy lòng gã quản lý. Liễu cũng giả vờ nắc nẩy, rên 
                  siết, ngoặc mồm rống từng cơn hoặc tán thán những lời tục tĩu. 
                  Lão quản lý tưởng Liễu sướng thật, lấy làm thống khoái lắm.
 Từ hôm đó thay vì mỗi tuần 1 - 2 ngày mò lên phòng Liễu, lão 
                  rút xuống gần như ngày một.
 Liễu quyết định về quê sau khi dành dụm được ít tiền .
 Ngồi trên chiếc xe đò chen chật hành khách . Liễu nhớ đến ngày 
                  rời gia đình. Thấm thoát đã trên 4 năm , Liễu không biết dượng 
                  và mẹ sống ra sao. Bao nhiêu lần gởi thư về mà chẳng nhận được 
                  hồi âm. Dù cố tránh đừng nghĩ bậy nhưng Liễu vẫn linh cảm đã 
                  có 1 biến cố gì đó đã xảy ra.
 Chiếc xe đò chạy ì ạch , có khi chỉ mới đề ba được trăm mét đã 
                  dừng lại đón khách . Lòng Liễu nóng như lửa đốt , nó nhìn 
                  không chớp mắt con lộ hun hút phía trước. Mấy năm gần đây 
                  chiến tranh đang trong thời kỳ bộc phát, con lộ từ thời Pháp 
                  thuộc đến bây giờ chưa được sữa chữa, nay lại bị đào, bị đắp 
                  mô rồi được vá lại, đã lở lói lại càng lở lói thêm, chiếc xe 
                  nuốt từng thước đường 1 cách khó nhọc. Chỉ trên dưới hai trăm 
                  cây số mà chiếc xe đò phải ì ạch gần 1 ngày mới đến nơi .
 Vừa bước xuống xe Liễu đã ba chân bốn cẳng lao một mạch về 
                  nhà. Đến cổng, kỳ lạ chưa ? Că nhà của mẹ, căn nhà nó đã sống 
                  bao năm đâu mất rồi ? Giữa bải cỏ lau hoang vu. Liễu thấy vươn 
                  lên ngỗn ngang những vui buồn kỷ niệm. Nó thấy một người đàn 
                  bà đi đàng xa nó liền chạy tới :
 - Dì Năm , nhớ con hôn?
 - Cô ... Cô... À con Liễu . Trời mày đó ư ?
 - Dạ con đây .
 Người đàn bà bước đến cạnh nó đặt tay lên vai nó . Bà ta thở 
                  dài :
 - Chà lớn dữ đa! Mày đi đâu biệt tăm mấy năm nay. Mẹ mày, 
                  dượng mày...
 Thấy bà ta ngập ngừng. Liễu hỏi dồn :
 - Mẹ con, dượng con thế nào ?
 Người đàn bà lại thở dài, bà ta ấp úng kể cho Liễu nghe biến 
                  cố thảm khốc đã xảy ra ngay từ lúc nó vừa bước chân ra khỏi 
                  nhà.
 Cho đến bây giờ bà ta cũng như dân trong thôn vẫn không thể 
                  biết nguyên nhân nào khiến thằng Bướng nổi cơn điên nửa đêm 
                  đột nhập vào buồng mẹ và dượng, trói hai người lại rồi dùng 
                  dao cắt con cu to và dài của dượng, sau đó nổi lửa đốt nhà. 
                  Hàng xóm thấy cháy lớn đổ đến cứu chữa. Khi dập tắt được ngọn 
                  lữa thì mẹ Liễu đã thành 1 khúc thịt nứt nẻ vàng ươm. Riêng 
                  dượng chẳng biết may mắn hay xui xẻo, ông ta bứt được dây bò 
                  ra ngoài, một rui kèo đổ xuống đè nghiến trên mặt. Người ta 
                  cứu sống được ông nhưng không cứu được đôi mắt, đã mù, và hai 
                  chân đã liệt.
 Liễu nghe xong câu chuyện tưởng chừng trời đất trên đầu đổ 
                  sập. Nó vật vã khóc. Người đàn bà dỗ dành nó hồi lâu. Liễu mới 
                  dần dần tỉnh lại . Nó mếu máo:
 - Bây giờ dượng ở đâu, anh Bướng nữa.
 - Thằng Bướng bị bắt sau đó, nghe đâu đang nằm trong khám Chí 
                  Hòa ở Sài gòn. Còn dượng mày ăn xin ngoài chợ.
 Liễu ngủ ở nhà người đàn bà 1 đêm. Sáng hôm sau nó ra chợ tìm 
                  dượng. Làm sao Liễu có thể ngờ người đàn ông mạnh khoẻ tươi 
                  tốt từng ăn nằm với nó thưở xưa bây giờ đang ngồi dưới gốc cây 
                  bả đậu, tơi tả còn thua 1 con chó ghẻ ? Khuôn mặt ông ta biến 
                  dạng đến rùng rợn. Vết cháy do cây rui kèo đè lên đã để lại 
                  một mảng sẹo chằng chịt đỏ hỏn nằm vắt ngang 1/2 trán. Hai hố 
                  mắt lõm sâu như 2 chiếc hang. Tóc bết từng mảng rũ xuống đôi 
                  vai phủ trên chiếc áo rách tươm, bốc lên một mùi hôi thối nồng 
                  nặc. Người đàn ông cầm chiếc bát sành quơ quơ phía trước miệng 
                  lào khào van vỉ :
 - Lạy ông đi qua, lạy bà đi lại, làm ơn làm phước ...
 Liễu đứng chết trân. Nước mắt nó tuôn trào chảy nhễ nhại xuống 
                  má. Nó quì trên nền đất, trước mặt người đàn ông nghẹn ngào :
 - Dượng ... Dượng ... con đây , Liễu đây .
 Người đàn ông giật nẩy. O?g ta khựng ngắc dễ chừng mấy mươi 
                  giây rồi thốt kêu :
 - Liễu, Liễu. Con đã về rồi à . Thật con đấy à .?
 - Dạ, con đã về. Con đây, Liễu đây.
 - Cảm tạ Trời phật, bao nhiêu năm chờ đợi, cuối cùng đã gặp 
                  lại con, dượng sẽ yên tâm nhắm mắt.
 Liễu dẫn người đàn ông đến 1 phòng ngủ gần chợ. Nhìn ông ta xỏ 
                  tay vào 2 miếng gỗ có quai như quai guốc rồi chống xuống đất 
                  ném người về phía trước di chuyển. Liễu lại trào nước mắt. Nó 
                  đưa ông ta vào buồng tắm cởi bỏ bộ quần áo rách tươm tắm cho 
                  ông ta. Thân thể người đàn ông chỉ còn da bọc xương, chổ háng 
                  nơi ngày xưa cương cứng chiếc dương vật mạnh khoẻ to như cây 
                  củi đòn bây giờ chỉ còn lại 1 khúc thịt ngắn cũn cỡn, Liễu 
                  rùng mình. Người đàn ông đưa tay quờ quạng sờ vú sờ lồn Liễu, 
                  ông ta cười méo xệch :
 - Chỉ vì những thứ này dượng mới ra nông nổi.
 - Anh Bướng tàn nhẫn quá.
 - Bao nhiêu năm nay dượng vẫn nghĩ đến biến cố kia. Xét cho 
                  cùng, không thể trách Bướng. Nợ đời có vay có trả. Có điều , 
                  dượng không ngờ cái giá phải trả đắt đến thế. Dượng cố kham 
                  tới ngày nay chỉ vì nghĩ đến con. Dượng muốn giúp con có một 
                  đời sống thoải mái sau này.
 Liễu không hiểu người đàn ông muốn nó gì nhưng nó không hỏi 
                  lặng lẽ bế ông ta lên giường rồi xuống chợ mua 1 bộ quần áo 
                  mới lên thay cho ông.
 Người đàn ông kéo Liễu vào lòng, cuống quýt vuốt ve mơn trớn, 
                  há miệng ngậm cứng đôi vú mút ngon lành. Vầy vọc đôi vú 1 lát, 
                  ông ta mò mẫm banh lồn ra bú liếm. Liễu nằm dạng háng ôm đầu 
                  người đàn ông siết mạnh. Nó không còn cảm thấy sướng nhưng vẫn 
                  khuyến khích người đàn ông tiếp tục. Dẫu sao ông ta cũng là 
                  người đầu tiên đến với nó, giúp nó khai phá cái phần sướng tê 
                  của thịt da ân ái. Liễu đã từng qua tay hàng trăm người đàn 
                  ông, nhưng mãi mãi trong đầu nó ấn tượng người đàn ông đang 
                  dưới háng nó ghi khắc vãn đậm nét nhất. Ngoài tình chăn gối, 
                  Liễu lờ mờ hiểu rằng còn có một thứ tình khác, cao quí hơn, 
                  đẹp đẽ hơn, đó là tình yêu trai gái thuần khiết. Người đàn ông 
                  ngẩng lên, hai hố mắt sâu hướng về phía Liễu, giọng ông ta 
                  ngập cảm xúc :
 - Dượng biết bây giờ con hấp dẫn lắm . Hai vú to như thế này, 
                  lông lồn rậm rạp như thế này .... Trời ơi , ước gì dượng được 
                  nhìn thấy.
 - Con đã hai mươi rồi mà.
 Người đàn ông nói nhỏ :
 - Ừ , con đã hai mươi.
 Rồi tiếp tục say sưa với phần thịt nung núc mềm mại bâ giờ đã 
                  ướt nhẹp nước nhờn. Liễu chợt nhìn thấy khúc thịt cũn cởn của 
                  người đàn ông nở ra , giật giật. Nó hiễu tuy người đàn ông đã 
                  mất đi dụng cụ làm việc nhưng hai dịch hoàn vẫn hoạt động, 
                  tinh khí vẫn được sản xuất và sự thèm muốn ái ân vẫn nguyên 
                  vẹn. Liễu thấy thương người đàn ông đến quặn ruột. Nó muốn cho 
                  ông ta sướng, bèn chụm năm đầu ngón tay túm khúc thịt thừa 
                  thụt. Người đàn ông há miệng ra, thở dốc, hai chân tuy đã liệt 
                  không thể nhúc nhích nhưng cặp mông vẫn có thể xoay chuyển. 
                  Người đàn ông nẩy lên, nẩy lên rồi rùng mình, tinh khí bị đẩy 
                  ra, ràn rụa, rơi tung tóe khắp mặt nệm. Liễu cười :
 - Dượng sướng chứ ?
 - Sướng. Dượng sướng lắm. Cám ơn con.
 Người đàn ông nằm nghỉ 1 lát rồi buồn buồn cất giọng :
 - Như thế đã đủ , dượng thỏa mản lắm , chẳng dám mong gì hơn .
 Liễu ở với người đàn ông đến ngày thứ 3. Một buổi sáng nó ra 
                  chợ trở về thì người đàn ông đã bỏ đi . Trên bàn , 1 bao thư 
                  không niêm nằm cạnh mấy trang giấy chi chít chữ, dòng nọ chồng 
                  lên dòng kia, nghiêng ngả , xiêu vẹo, chứng tỏ bức thư được 
                  viết rất khó khăn do bàn tay của 1 người mù. Liễu cầm bức thư 
                  đọc:
 Liễu con ! Điều trước tiên dượng muốn nói . Con đừng mắc công tìm dượng 
                  làm gì nữa . Ba ngày được sống bên con đối với dượng là một 
                  hạnh phúc khó quên. Cảm ơn con đã rộng lòng với dượng , cảm ơn 
                  con đã cho dượng những giờ phút tuyệt vời nhất chưa bao giờ 
                  dượng được hưởng . Dượng hiểu chứ , dượng đủ thông minh để 
                  hiểu . làm thế nào con còn tìm thấy khoái lạc khi nhân dáng 
                  dượng đã như thế này ? Nhưng con đã không để lộ thái độ kinh 
                  tởm hoặc chối từ nào, điều đó khiến dượng yêu con hơn . Cho 
                  đến phút cuối cùng của cuộc đời , dượng sẽ chỉ nhớ đến con , 
                  và chỉ 1 mình con mà thôi . Dượng sẽ an tâm nhắm mắt , mang 
                  theo hình ảnh con về bên kia thế giới . Và nếu có kiếp sau thì 
                  dượng tha thiết mong rằng , ở hậu kiếp lai sinh đó , dượng sẽ 
                  gặp lại con , để chuô? lại mọi lỗi lầm mà kiếp này dượng lỡ 
                  gieo
 Thật ra dượng đã muốn quyên sinh ngay từ lúc ra khỏi bệnh 
                  viện. Sống với nhân dáng như thế này nào có khác chịu đựng 
                  triền miên 1 hình phạt tra tấn ? Nhưng dượng nghĩ đến con . Mẹ 
                  đã chết thảm , con đang nổi trôi chẳng biết họa phúc thế nào , 
                  thảm cảnh này đều bắt nguồn từ con vật khốn nạn trong người 
                  dượng. Vì vậy dượng tâm niệm với lòng ngày nào chưa gặp lại 
                  con , dượng chưa thể chết.
 Dượng phải gặp lại con , để giúp con có 1 cuộc sống hạnh phúc 
                  sung túc sau này .
 Chắc con đang ngạc nhiên tự hỏi không hiểu dượng muốn nói gì ?
 Để trả lờo câu hỏi đang làm con thắc mắc , và cũng để con nắm 
                  được vấn đề , dượng sẽ kể cho con nghe sơ lược cuộc đời dượng 
                  . Dượng sinh ra trong một gia đình rất giàu có . Của cải tiền 
                  bạc của bố mẹ không thể đế? xuể . No cơm , rửng mỡ, bố dượng 
                  vợ hai vợ ba , mẹ dượng bài bạc và chuyên sưu tầm tình nhân 
                  trẻ . O?g anh đầu là 1 tay anh chị khét tiếng . Dượng sống 
                  trong 1 gia đình như thế , nên dần dần cũng theo gót cha , mẹ 
                  nên năm mười sáu tuổi đã có ba bốn người đàn bà đeo bám . Năm 
                  dượng 20 , mẹ bỏ nhà mang già nửa của cải đi theo 1 trong 
                  những tình nhân của bà . Gia đình bắt đầu tan rả . Ba không 
                  chịu lép , sau khi chia cho hai bà vợ con lại 1 ít bất động 
                  sản , ông mua 1 gái tơ đáng tuổi con cháu về hưởng lạc. Ông 
                  anh đầu cũng đòi chia gia tài ra sống đời tự lập . Riêng dượng 
                  ở với ba và bà dì một thời gian , chẳng còn nhớ chính dượng 
                  hay bà dì trẻ đã quyến rũ nhau, chỉ nhớ sau ba tháng chăn gối 
                  nhầy nhụa , ba dượng phát hiện sự tình, đuổi dượng ra khỏi nhà 
                  .
 Từ đó dượng dần dần trở thành 1 tay cờ gian bạc lận . Nhờ uy 
                  thế gia đình, ba dượng quen toàn những con bạc tầm cỡ tỷ , 
                  triệu phú . Một canh bạc của bọn này có khi là cả 1 cơ nghiệp 
                  . Vì vậy , nếu khôn khéo đừng sơ hở để lộ hành tung, nghĩa là 
                  gian lận một cách vừa phải, khoa học, dượng dễ dàng lột sạch 
                  hầu bao bất cứ kẻ nào có máu đỏ đen, và dĩ nhiên giàu .
 Trong nghề bạc bịp 1 người không thể tung hoành dễ dàng , vì 
                  phải có người tung kẻ hứng nhịp nhàng uyển chuyển mới đưa 
                  những con mồi khác vào tròng được . Dượng bèn kết hợp với 1 
                  người khác . Tên này là bạn giang hồ , khi chưa có tiền hắn tỏ 
                  ra là 1 bằng hữu tâm giao , mhưng khi đã tích lũy được 1 số 
                  tài sản khổng lồ , hắn trở mặt . 1 hôm hắn dàn cảnh cùngvới 
                  bọn đàn em tính đưa dượng về bên kia thế giới . Hắn rủ dượng 
                  đi uống rượu , cố tình gài cho dượng uống thật say , sau đó 
                  hắn chở dượng về . Nhưng thay vì về nhà , hắn chở dượng ra chỗ 
                  đồng trống . Đã hợp đồng trước , hắn giả vờ hư xe dừng lại . 
                  Lập tức từ trong bóng tối ba bốn tên đàn em của hắn xông ra . 
                  Chỉ trong vòng 5 phút dượng nhận của chúng hàng chục nhát dao 
                  (Con nhớ không ? Có lần con hỏi những vết sẹo lỗ chỗ trên ngực 
                  dượng trên , trên bụng dượng do đâu mà có , dượng nói là ngày 
                  xưa đi lính đạp phải mìn !) . Sau khi thấy dượng bất tỉnh , 
                  chúng ném dượng xuống con kinh gần đó cốt cho chết chìm, rồi 
                  bỏ đi . Số dượng còn lớn , dượng vướng vào 1 nhánh xà bần , 
                  không chìm . Chỉ 5-10 phút sau có một người đi soi ếch phát 
                  hiện ra dượng kéo dượng lên, cùng dân xóm kế cạnh đưa dượng 
                  vào nhà thương. Tuy bị đâm nhiều nhát dao nhưng không chổ nào 
                  trúng nhược, người ta tiếp máu cho dượng và cứu kịp. Hai tháng 
                  sau dượng bình phục, xuất viện, thằng bạn tốt đã cao bay xa 
                  chạy. Số vàng bạc nó mang theo rất lớn , đó là số vàng bạc tài 
                  sản chung của cả hai suốt 4 năm cờ gian bạc lận.
 Thiếu mất một đồng nghiệp , dượng không còn cơ hội tung hoành, 
                  vì vậy những năm kế tiếp tuy còn tiếp tục bài bạc nhưng không 
                  thu nhập được bao nhiêu, trái lại , nhiếu lúc dượng bị lột 
                  sạch túi, phải sống bám vào bọn gái buôn hương bán phấn .
 Dượng lăn lộn trên giang hồ thêm nhiều năm nữa , đi đến đâu 
                  cũng để tâm dò tung tích thằng bạn. Xui cho dượng suốt 15 năm 
                  trường tìm kiếm, khi nắm được trong tay địa chỉ của hắn thì 
                  tai họa đến. Người đang bà đang sống chung với dượng - 1 gái 
                  giang hồ hoàn lương bỗng nhiên bị giết chết không hiễu vì lý 
                  do gì. Nhiều dấu vết tại hiện trường chứng minh với cảnh sát 
                  chính dượng là thủ phạm. Dượng bị câu lưu điều tra , thấy 
                  nhiều phần sẽ bị kết án oan uổng , dượng theo một tên tội phạm 
                  vượt ngục rồi trôi giạt đến vùng quê con. Thấy nơi này khuất 
                  hẻo, có thể trốn thoát pháp luật được, dượng bèn thay đổi tên 
                  họ lấy mẹ con, tính sống 1 thời gian cho mọi chuyên lắng xuống 
                  rồi sẽ trở lại thành phố hỏi tội thằng bạn. Sau này qua suy 
                  luận, dượng đoán chắc chắn
 thằng bạn biết dượng đang theo dõi hắn nên cho đàn em giết 
                  người đàn bà kia và ngụy tạo tang chứng để đưa dượng vào tù. 
                  Ngón đòn ?Mượn gió bẻ măng? này rất độc. Kẻ thù núp trong bóng 
                  tối, dùng luật pháp triệt hạ địch thủ. Dù hận hắn tận xương 
                  tủy nhưng dượng phải công nhận hắn mưu trí hơn người .
 Dượng mang trong lòng ba mối hận :
 1 - Bị cướp đoạ tài sản của cải .
 2 - Bị đâm hàng chục nhát dao .
 3 - Bị vu khống tội giết người .
 Lòng dượng lúc nào cũng ngùn ngụt ý địng trả thù. Nhưng trời 
                  đã có luật bù trừ, dượng đã gây nên cảnh ly tán cho gia đình 
                  con, và bị quả báo (mất cu). Ba mối hận không thể trả xong.
 5 năm sống khốn khổ như 1 con vật, dượng đã suy nghĩ nhiều, 
                  thấy mọi chuyện đều do tâm mà ra cả, thấy luật lệ thiện ác 
                  phân minh của con tạo. Vì vậy dượng không còn oán thằng bạn 
                  nữa. Tuy nhiên số tài sản kia là của dượng 1 nửa, mẹ con đã vì 
                  dượng mà chết thảm, anh con vì dượng mà tù tội, con vì dượng 
                  mà nỗi trôi lận đận. Dượng phải chuộc lại lỗi lầm dù là 1 phần 
                  nhỏ nhoi.
 Chuộc lại bằng cách nào ?
 Dượng phải tìm lại số tài sản kia giao cho con. Có nó con sẽ 
                  có cơ hội làm lại cuộc đời. Có tiền con sẽ có đồ thăm nuôi 
                  Bướng đàng hoàng, chờ ngày nó mản hạn tù anh em đùm bọc nhau 
                  mà sống .
 Nhưng thân thể dượng tàn phế như thế này không thể thực hiện 
                  được ý định !
 Dượng đành giao cho con những dữ kiện những bằng chứng mà 
                  dượng đã thu thập trong hơn 20 năm qua để con thay dượng đòi 
                  lại số tài sản kia. Con hãy đi tìm ông Sáu Búa địa chỉ ... ở 
                  Chợ Lớn. Với vài dòng của dượng kèm theo đây, ổng sẽ đưa cho 
                  con một bao thư mà dượng đã gởi ổng giữ ngày trước, trước lúc 
                  dượng chạy trốn xuống quê con mà cưới má con. Trong chiếc bao 
                  thư, có đủ tài liệu, tên tuổi, địa chỉ và hình ảnh thằng bạn 
                  của dượng. Con hãy mang những bằng chứng này đến đối chất với 
                  hắn. Sau 20 năm chắc hắn cũng như dượng , đã sắp đến tuổi gần 
                  đất xa trời rồi, chắc lòng tham đã nguôi, muốn sống yên thân 
                  bên vợ con . Và chắc chắn vì sợ những việc làm xưa kia bị 
                  phanh phui ra ánh sáng pháp luật, dượng tin hắn sẽ trả cho con 
                  1 số tài sản đả cướp của dượng .  Qua 20 năm qua , nhờ số vốn 
                  liếng khổng lồ đó , hắn đã đầu tư kinh doanh đã trở thành tỷ 
                  phú rồi . Dù có trả lại một nữa số của cải xưa kia, hắn cũng 
                  chẵng sứt mẻ gì .
 Dượng mong con sẽ toại nguyện. Phần dượng, 5 năm sống khốn 
                  khổ, dượng nghĩ đủ để trả được những nợ nần với thế gian này .
 Vĩnh biệt con !     (Hết phần 9 ... xin mời xem tiếp
                  Phần 
                  10) |