| Trang thứ hai của bạn trai, 05/03/03Em mến, ngày đầu chúng ta bên nhau, em như một nàng tiên xuất 
                  hiện giữa đời anh. Chúng ta bước bên nhau, em và anh phập 
                  phồng không nói nên lời, dù con tim có vạn lời tâm sự. Rồi, em 
                  đã dạn dĩ nắm tay anh, vàtình yêu chúng mình có lẽ bắt đầu lúc 
                  ấy. Phút giây đó thật bình yên, hạnh phúc. Anh đã kể cho em 
                  câu chuyện của hoa hồng nhung, em còn nhớ chăng? Thuở xa xưa, 
                  xưa lắm, lúc trời đất còn gần nhau, Chúa đã xây dựng một tòa 
                  lầu Thủy Tinh để cho những nàng tiên sinh sống. Trang Nhung là 
                  nàng tiên trẻ và đẹp nhất trong những cô tiên. Một ngày nọ, 
                  khi Trang Nhung đang cất tiếng ca ngọt ngào để kêu gọi bầy 
                  chim bồ câu bay đến lượm nhặt hạt giống để rải khắp cõi nhân 
                  gian. Tiếng hát ấy đã đến tai một tộc truởng trẻ tuổi tên Lạc 
                  Hồng. Tò mò và quyến rũ bởi giọng hát, Lạc Hồng đã tìm đến lầu 
                  Thủy Tinh. Nơi đó, Lạc Hồng đã gặp Trang Nhung và họ đã yêu 
                  nhau sau lần gặp mặt đó. Trang Nhung đã không cưỡng nỗi cám dỗ 
                  của tình yêu và nàng đã lén trốn xuống trần gian. Nhưng Chúa 
                  đã nổi giận về mối tình tiên-người của Trang Nhung và Lạc Hồng 
                  nên đã ngăn cách họ bằng một rừng gai và chỉ định, chỉ khi nào, 
                  cặp tình nhân không sợ chướng ngại của gai nhọn, mà kiếm được 
                  nhau thì Chúa mới chấp nhận cho họ sống chung.
 Lạc Hồng và Trang Nhung đã không sợ rừng gai, họ khởi hành 
                  từ hai nơi khác nhau và mặc kệ chông gai trước mặt, họ vẫn 
                  bước đến với ước mong gặp lại nhau. Máu họ đã rơi rớt trên 
                  những gai góc nơi họ bước qua. Nhưng rồi, suốt một tháng trời 
                  tìm kiếm nhau, họ vẫn không kiếm ra đối phương. Cho tới một 
                  hôm, khi Lạc Hồng thấy những giọt máu hồng của Trang Nhung, và 
                  Trang Nhung cũng thấy được máu của Lạc Hồng trên cành gai, họ 
                  đã quay trở lại những chỗ họ đã đi qua. Và, ở giữa rừng gai, 
                  họ đã gặp lại nhau. 
                   Đấng Chúa chứng kiến được sự vững bền và mãnh liệt tình yêu 
                  của Lạc Hồng và Trang Nhung. Ngài cảm động, và phán quyết cho 
                  cặp tình nhân được sống bên nhau mãi muôn kiếp. Và cũng từ 
                  rừng gai ấy, mọc lên một loài hoa hồng đỏ, nơi máu của Lạc 
                  Hồng và Trang Nhung đã đổ xuống. Rừng gai ấy đây vẫn còn sót 
                  trên nhân gian này, người ta lấy tên đầu của Lạc Hồng và Trang 
                  Nhung đặt tên cho loài hoa ‘máu’ ấy là hoa Hồng Nhung.....Em ơi, phải chăng chúng mình cũng như Lạc Hồng và Trang Nhung 
                  đang lạc giữa rừng gai của cuộc sống?? Chúng mình có thể quay 
                  trở lại lúc thưở ban đầu chăng??
 **   *
 Lúc ấy, khi chiếc xe của bọn du côn vừa rồ 
                  máy phóng đi, tôi phóng ra từ bụi cây đến bên Cảnh, nói bên 
                  tai ảnh:- Anh Cảnh, chúng ta rượt theo bọn ma cô ấy đi, xe em đậu gần 
                  đây thôi, nhanh lên anh. Quyết không để Thảo bị gì được!
 Cảnh còn bàng hoàng vì sự xuất hiện của tôi, thì tôi đã lôi 
                  Cảnh dậy, và hối thúc ảnh ra xe. Ngồi vào xe, không đợi Cảnh 
                  ngồi vững, tôi nổ máy đuổi theo xe của tụi du côn kia.
 Chảng mấy chốc, tôi đã bắt kịp chiếc xe ấy, nhưng không dám 
                  sát gần, sợ bọn chúng phát hiện nên tôi giữ một khoảng cách xa. 
                  Trong xe, Cảnh bàn bạc với tôi:
 - Hay là mình gọi cảnh sát đi, theo dõi kiểu này nguy hiểm quá! 
                  Vả lại có theo dõi được chúng đến nơi thì mình cũng đâu làm gì 
                  được!!
 Tôi lắc đầu:
 - Không nên làm vậy, Thảo ở trong xe tụi nó dễ bị nguy hiểm 
                  tánh mạng lắm. Rủi chúng đánh hơi cảnh sát đến, tụi nó thủ 
                  tiêu Thảo làm sao!! Đám dân này e dám chơi dám làm lắm à!! 
                  Theo em, mình cứ rượt theo tụi nó, kiếm đến sào huyệt, em sẽ 
                  vào thương lượng, hy vọng giải quyết bằng tiền bạc, anh ngồi 
                  đợi ngoài, nếu không thấy em về thì anh hãy gọi cảnh sát!!!
 Cảnh không đồng ý lời tôi, hắn cãi ngang:
 - Như vậy xem ra chẳng ổn đâu! Theo dõi đến ổ bọn chúng, rồi 
                  mới kêu cảnh sát vậy là quá trễ rồi. Trong xe, anh đoán tụi nó 
                  không dám làm bậy đâu, chứ nếu mà đến nơi, thì tánh mạng Thảo 
                  còn nguy hiểm hơn nữa, vả lại....vả lại...còn gì là đời con 
                  gái của Thảo nữa......Để anh gọi cảnh sát là hay hơn hết!!! 
                  Phải bắt tụi này tù rục xương mới được....
 Mặc tôi cản ngăn thế nào, Cảnh cương quyết gọi cảnh sát. Tôi 
                  im lặng, chú tâm lái xe, và tự vấn lòng suy nghĩ tình cảm giữa 
                  Cảnh và Thảo. Mới hồi nãy, tôi nghe được những lời thề thốt 
                  hứa non hẹn biển, tựa đinh đóng cột của Cảnh nói với Thảo, mà 
                  giờ đây, Cảnh trước mắt tôi, chỉ coi trọng tới cái tiết trinh 
                  của Xuân Thảo và sự trừng phạt thỏa đáng cho đám du côn, chứ 
                  không hề biết quan tâm đến tánh mạng bấp bênh của Thảo......
 
                  Lúc đó, Cảnh đã nối sóng điện thoại vào đồn cảnh sát gần đó. 
                  Sau khi tường thuật mọi việc, đồn đã phái hai xe cảnh sát đuổi 
                  theo xe tụi du côn, và yêu cầu Cảnh giữ dây liên lạc. Chẳng bao lâu, tôi đã thấy hai xe cảnh sát ở đằng sau lưng tôi. 
                  Mừng rỡ, tôi và Cảnh đưa tay ra dấu là chiếc xe truy nã đang ở 
                  phía trước. Viên cảnh sát gật đầu như hiểu ý rồi qua mặt xe 
                  tôi, truy đuổi chiếc xe ấy.
 Tiếng còi hú, đèn chớp nhoáng lia lịa, và từ loa phát thanh ở 
                  đầu xe, vang lên giọng chững chạc của viên cảnh sát:
 - Xe trước mặt xin dừng lại. Chúng tôi là cảnh sát, yêu cầu xe 
                  trước mặt dừng lại. Nhắc lại, xe trước mặt hãy giảm tốc độ và 
                  dừng lại trong 100 mét.
 Người lái xe như lờ đi lời khuyến 
                  cáo, gã còn tăng tốc độ phóng nhanh hơn nữa. Thế là cuộc truy 
                  đuổi ngoạn mục diễn ra giữa hai xe cảnh sát và xe của tụi du 
                  côn. Viên cảnh sát đã cố nhiều lần vượt qua chiếc xe của bọn 
                  côn đồ để chận đầu xe, nhưng tên lái xe, quả xứng đáng là tay 
                  lái xuất sắc. Mỗi lần, xe cảnh sát vừa mới lấn ngang, là gã 
                  tài xế cho xe hắn tạt ngang vào xe cảnh sát, hất xe cảnh sát 
                  vào bìa đồi làm cho xe ấy phải chậm lại. Rượt đuổi được một 
                  lúc, tôi thấy từ xe của bọn du côn ló ra cái đầu hoả tiễn và 
                  khẩu tiểu pháo. 
                   ‘Đùng’, từ khẩu pháo súng ấy bắn ra chiếc hỏa tiễn nhỏ, 
                  trúng vào xe cảnh sát. ‘Bùng, bùng’... ‘Aàm ầm’....Chiếc xe 
                  cảnh sát phát nổ. Cả cái xe bị sức nổ làm lật ngược, dầu nhớt 
                  chảy loang loáng giữa đường, và ngọn lửa theo đó, lan tỏa, bốc 
                  cháy rực cả một vùng. Viên cảnh sát từ trong xe phóng ra, cả 
                  người ông ta rực cháy như một ngọn đuốc sống. Oâng ta vùng vẫy, 
                  kêu la thảm thiết. Chiếc xe cảnh sát còn lại vội dừng, và một 
                  viên cảnh sát nữ chạy xuống, viên cảnh sát đang cầm tay lái 
                  tiếp tục rượt đuổi xe của bọn du côn.Xe tôi lúc đó cũng đã 
                  chạy đến chỗ bốc cháy, tôi xuống xe, chạy đến chỗ bị cháy, cởi 
                  chiếc áo khoác trên người, cùng với viên cảnh sát nữ kia cố 
                  dập tắt ngọn lửa đang bùng cháy trên da thịt của viên nạn nhân 
                  cảnh sát. Nhưng, chúng tôi đã quá muộn, khi ngọn lửa được dập 
                  tắc, viên cảnh sát ấy đã ra đi. Oâng ta chết vì nhiệm vụ, vì 
                  bảo vệ mạng sống và tài sản của người dân. Vĩnh biệt ông, 
                  người cảnh sát đáng kính!!!- Thật là một lũ sát nhân!
 Viên cảnh sát nữ vừa ôn xác người đồng nghiệp mà nguyền rủa 
                  bọn côn đồ. Máu nóng rần rật trong người, lúc đó tôi cảm thấy 
                  căm thù tội ác của thế gian.
 Không. Tôi không thể cho bọn ác này lộng hành được, tôi phải 
                  cứu Thảo ra khỏi bàn tay ác độc của bọn chúng.
 Và, tôi vẫy tay, bảo cô nữ cảnh sát cùng lên xe với tôi:
 - Đi thôi cô cảnh sát, chúng ta phải rượt theo bọn sát nhân!
 Viên nữ cảnh sát gật đầu, cô ta bỏ xác ông bạn xuống và chạy 
                  lại xe tôi. Chúng tôi phóng đi chừng mười phút, thì thấy chiếc 
                  xe cảnh sát và xe của tụi du côn đụng nhau bốc cháy dữ dội. 
                  Chúng tôi bước xuống coi, thì thấy một viên cảnh sát đang nằm 
                  nhoài dưới đất. Chạy đến, đỡ ông ta dậy, cô nữ cảnh sát viên 
                  la to:
 - John, anh ra sao rồi? Trả lời tôi đi!
 Viên nữ cảnh sát vừa hỏi, vừa dòm ngó xung quanh coi có bị mai 
                  phục không
 Trả lời tôi đi, John, tỉnh dậy đi, đừng chết, đừng chết John, 
                  hãy tỉnh dậy đi John, anh không thể bỏ chúng tôi ra đi.... 
                  Tỉnh dậy, tỉnh dậy....
 Viên nữ cảnh sát lay động người cảnh 
                  sát tên John, mặt mày mếu máo, khóc lóc, nàng tựa hồ chống 
                  không nổi sự đau đớn mất đi hai người bạn cùng một lúc. Tôi 
                  lúc ấy bình tĩnh hơn, mở áo John, coi xét vết thương. John bị 
                  trúng hai viên đạn, một vào mạng sường, một vào bả vai. Tôi sờ 
                  tay vào tĩnh mạch ở cổ thì thấy còn ấm và tim còn nhịp mạch. 
                  Tôi đặt ông ta xuống, lấy điếu thuốc, châm lửa bỏ ngang mũi 
                  ông ta, và làm những động tác hô hấp nhân tạo, cũng như cầm 
                  máu cho John. Viên nữ cảnh sát và Cảnh hồi hộp theo dõi hành 
                  động của tôi.- Hự...Hự...viên cảnh sát John sau một hồi được hô hấp đã tỉnh 
                  dậy, ông ta ho lên sù sụ. Chúng tôi mừng rỡ. Đỡ viên cảnh sát 
                  ngồi dậy, tôi hỏi ông ấy:
 - John, chuyện gì đã xảy ra?? Anh kể cho chúng tôi biết được 
                  không??
 John sau khi hít vài hơi thuốc và được cầm máu, đã hồi phục 
                  trí giác, tuy vậy, giọng ông vẫn còn thều thào lắm, mãi mới 
                  nói ra được:
 - Tôi.... rượt theo... chiếc xe này.
 John chỉ vào xe của bọn du côn rồi ông tiếp:
 ..... được một lát tôi liều mình, .....băng ngang và chặn đầu 
                  xe này.... Hai xe choảng nhau,... và đầu xe đụng sát vào nhau,.... 
                  khiến chúng không thể né trốn nữa...rồi...chúng tôi đã nổ súng....và 
                  tôi ...bị trúng đạn...ba gã ấy, tôi nghĩ... là sát thủ chuyên 
                  nghiệp, nên tôi một chống không lại ba....tôi....tôi.. 
                  thấy..họ chạy về hướng ấy...
 John chỉ về phía bìa rừng,
 ....tôi...tôi thấy họ dẫn theo một cô gái...dường như...cô gái 
                  không.... chịu theo nên một gã đã đập vào ót cô gái ấy...làm 
                  cô ta ngất xỉu.....Hãy kêu gọi chi viện đi....
 Nói đến đó, viên cảnh sát John lại ngất đi. Oâng ta đã kiệt 
                  lực sau khi kể cho chúng tôi nghe. Dù có hơi mập mờ, nhưng 
                  cũng đã giúp chúng tôi hiểu mọi chuyện. Tôi để John nằm xuống 
                  đất, quay lại nói với nữ cảnh sát:
 - Madam, cô ở lại đây lo mọi chuyện nhé! Tôi sẽ rượt theo truy 
                  mò dấu tích của bọn sát thủ đó, tôi sẽ gọi về trạm nếu tôi tìm 
                  thấy tung tích của họ.
 - Không, anh không nên làm vậy, rất là nguy hiểm rủi anh bị 
                  phát hiện. Cảnh sát chi viện đang trên đường tới đây. Họ sẽ 
                  giúp cho anh tìm được bạn gái của anh.
 Tôi ngượng ngùng trước câu nói quan tâm của nữ cảnh sát và ngó 
                  nhìn lấy Cảnh. Cảnh tỉnh bơ, ngó đầu qua lại như không chuyện 
                  gì liên quan đến anh ta. Tôi đính chính và cũng cương quyết từ 
                  chối ý đẹp của nữ cảnh sát:
 - Cảm ơn cô, nhưng một là cô gái bị bắt không phải là bạn gái 
                  của tôi, hai là tôi quyết định rồi, tôi sẽ cẩn thận, cô đừng 
                  lo!!
 Nói xong, tôi đứng dậy, hất hàm nhìn Cảnh. Vẻ mặt hơi khó xử, 
                  nhưng chỉ thoáng cái, Cảnh trở lại vẻ lạnh lùng và gật đầu. 
                  Chúng tôi phóng vào bìa rừng. Tôi dòm lên bầu trời, lúc ấy vẫn 
                  đen mịt và mây đã che khuất vần trăng. Ánh sáng mà tôi có thể 
                  dòm thấy lúc ấy là phát xuất từ chiếc đèn pin loại nhỏ mượn 
                  được từ tay cô cảnh sát....
 **   *
 Chúng tôi đi sâu vào rừng gần hai tiếng đồng 
                  hồ, thủy chung vẫn kiếm không ra được dấu tích để lại của bọn 
                  du côn. Khu rừng này nổi tiếng là rộng lớn và hoang vu nhất 
                  của tiểu bang Victoria. Nó được bao bọc bởi những rặng cây 
                  thông to lớn, và cành lá che mát khắp cả một vùng, bao bọc chu 
                  vi mấy trăm héc-ta, nên việc tìm kiếm dấu tích để lại của bọn 
                  côn đồ ấy quả là chuyện mò kim đáy biển. Tuy vậy, tôi và Cảnh 
                  vẫn không nản lòng đi tìm kiếm dấu chân người hy vọng truy tìm 
                  ra hướng đi của bọn này. Rồi lại thêm nửa tiếng đồng hồ trôi 
                  qua, tôi bắt đầu nản lòng, ngồi trên một mỏm đá gần đó, thở 
                  nhoài chán chường:-  Mẹ kiếp nó, đã kiếm nãy giờ mà sao chưa kiếm ra một 
                  dấu chân hay vết tích khả nghi nào hết!
 Cảnh cũng thở dài, ngồi kế bên tôi:
 - Biết làm sao bây giờ, đất được bao bọc bởi lá khô nên cho dù 
                  có đạp lên cũng không lộ dấu tích rõ rệt thì làm sao mà kiếm 
                  ra!!
 Chán nản, tôi lấy trong túi ra điếu thuốc, châm lửa hút thì 
                  Cảnh cản tôi:
 - Đừng hút thuốc Hùng, tao ghét nhất thằng nào hút thuốc!! Mùi 
                  thuốc làm hôi lây cả người bên cạnh, mà người đó bây giờ là 
                  tao. Mày ngồi bên tao mà hút là tao đập mày à!!!
 Chửng hửng, tôi dụi điếu thuốc vào bờ đá để dập tắt ngọn lửa. 
                  Tôi chợt bắt gặp một tàn thuốc dư gần đó. Dĩ nhiên đây không 
                  phải là tàn thuốc của tui vì điếu tui còn cầm trong tay và lửa 
                  vẫn còn. Mừng rỡ, tôi reo thầm, trời ơi, chẳng lẽ đây là đầu 
                  mối để kiếm ra dấu tích của bọn du côn ấy. Tôi chỉ cho anh 
                  Cảnh, nhưng anh Cảnh trù trừ:
 - Làm sao biết được điếu thuốc hút ấy là của bọn du côn hay 
                  của thằng nào khác? Huống chi cho dù là phải nhưng ở đây tám 
                  phương tứ phía biết kiếm nơi nào mới phải??
 Tôi dở bản địa đồ ra coi, chỉ chỗ mình đang ở, vừa coi vừa nói:
 - Chúng ta ở giữa khu rừng, tôi chỉ vào địa đồ, và bây giờ nếu 
                  tụi nó đi về phía Bắc thì chỉ toàn là núi rừng hỗn tạp hiểm 
                  trở khó có thể đi lại được, còn nếu đi về phía tây thì là đụng 
                  vào một khu làng bỏ hoang đã khá lâu, còn về phía đông thì là 
                  chỗ khu cắm trại và trạm xe ở đó. Phía nam là bọn mình vừa mới 
                  từ đó vào. Dĩ nhiên tụi nó không thể đi từ hướng nam, nơi 
                  chúng đi vào, vậy bây giờ, chúng ta đoán chừng là chỉ ở hướng 
                  đông hay hướng tây thôi. Anh Cảnh nghĩ thế nào?
 Cảnh suy tính rồi nói:
 - Tao đoán là tụi nó sẽ đi về phía đông, vì chỗ đó, tụi nó có 
                  thể cướp xe của hành khách để trở về ổ tụi nó. Mày thì sao?
 Tui chạy về phía Đông hửi vài cái, rồi chạy về phía Tây hít 
                  vài hơi nữa rồi mới trả lời:
 - Theo em thì tụi nó đi về hướng Tây nhiều hơn, tại vì em hửi 
                  thấy hơi thuốc bên phía Tây đặc hơn bên phía Đông. Huống chi, 
                  em nghĩ tụi nó chắc cũng sợ bị cảnh sát làm hàng rào ở ngoài 
                  nên tụi nó kiếm chỗ nào hẻo lánh, núp lại rùi khi nào bớt hơi 
                  cảnh sát, tụi nó mới chui ra.
 - Vậy bây giờ sao, chẳng lẽ hai thằng chia nhau đi kiếm hả?
 - Em không biết nữa, nhưng xem ra đây là phương pháp duy nhất 
                  thôi!!
 - Ok, vậy đi, chúng ta chia ra, mỗi thằng một hướng, mày kiếm 
                  được thì gọi mobile tao, còn tao cũng sẽ vậy, nhớ set on 
                  silence vibrate nha mày, rủi nó hú lên, mà nhằm ngay lúc mày 
                  hay tao ở gần tụi đó thì có nước đi chầu trời. Rồi, có gì đi 
                  nữa 15 phút sau tao cũng gọi cho mày, ok??
 - Hiểu rồi!! Gặp lại sau!
 Chúng tôi chia tay, tôi lao mình 
                  về phía ngôi làng hoang vu thấp thoáng sau rừng cây. Nó gọi là 
                  một làng hoang vì nơi ấy, cách đây năm chục năm, trên báo chí 
                  đăng tải cái chết của một cặp tình nhân ở khu làng này và từng 
                  người, từng người một trong làng lần lượt ra đi, không ai hé 
                  lộ chuyện gì đã xảy ra và chính quyền địa phương đã tuyên bố 
                  là cái chết của đôi tình nhân này là do hai người tự quyên 
                  sinh. Thời gian trôi đi, và cái làng này trở thành một ngôi 
                  làng hoang, và câu chuyện cũng trôi dần vào quên lãng. Do một 
                  dịp tình cờ, bạn tôi sưu tầm những chuyện lạ và đưa tôi đọc 
                  nên tôi mới biết được ở đây có ngôi làng hoang. Cũng tốt thôi, 
                  tôi nghĩ, sẵn đây mình có dịp thăm viếng ngôi làng hoang này.
                  Tôi đi chừng độ ba cây số thì khu làng ấy đã ở trước mặt tôi. 
                  Cái làng hoang này có tên là ‘Vĩnh Lịch’ nhưng tôi xem ra phải 
                  gọi là làng ‘tĩnh mịch’ thì đúng hơn. Chợt, tôi phát hiện có 
                  một điều kỳ lạ là ở giữa khu làng này. Tôi thấy ở một căn nhà 
                  gỗ có thắp sáng ánh đèn. Đã gọi là ‘làng hoang’ chẳng lẽ lại 
                  có người đến định cư sao. Càng tin tưởng là Xuân Thảo đã bị 
                  bắt đến đây, tôi tính mò đến gần hơn để quan sát cho rõ, thì 
                  điện thoại tôi rung lên. Mở lên, tôi nói nhỏ:
 - anh Cảnh hả?
 - Ừ là tao nè mày, bên tao thì không có gì, cảnh sát đã đến và 
                  đã phong tỏa khu vực, còn bên mày, ra sao?
 - Bên em thì có chuyện anh ơi, em thấy có một căn nhà được 
                  thắp sáng, em đang đến gần theo dõi, anh đến chỗ em nhanh lên 
                  nhé. Em sẽ đợi anh ở chỗ cây tùng cách căn nhà có đèn khoảng 
                  chừng hai ba căn gì đó!!
 - Ừ, tao đến liền.
 Tôi cúp máy, tắt luôn máy điện thoại, sợ chuyện gì rủi ro bị 
                  tụi nó phát hiện. Đến gần, tôi thấy rõ khung cảnh của căn nhà 
                  này hơn. Tôi thấy được một trong ba gã du côn đang đứng ngoài 
                  cửa, dường như để canh gác mà cũng để hút thuốc luôn. À ra mày 
                  là đứa hút thuốc, để rồi dẫn tao đến kiếm mày, tôi reo thầm. 
                  Rồi, tôi thấy một gã bước ra, và tôi nhận được gã là đại ca 
                  của bọn ba người. Hắn nheo mắt, chu mỏ chửi tên gác cửa:
 - Tòng, mày lo gác thì gác đi sao hút hoài vậy mày? Coi chừng 
                  tụi cảnh sát chứ, rủi nó mà kiếm tới đây muốn rút cũng không 
                  phải dễ đâu?
 - Yên tâm đi đại ca, gã hút thuốc cười ngọt để dịu lại tánh 
                  nóng của gã đại ca, tụi nó mà có đến, mình có thể dùng con nhỏ 
                  trong đó làm bia đỡ đạn. Huống chi, nãy mình chơi đẹp mắt quá 
                  mà, gọn sạch hai xe cảnh sát, chắc giờ này tụi nó còn ngán 
                  đụng vào bọn ‘ba Báo’ mình.
 - Đụ mẹ mày, lo nịnh nọt tót tót cái miệng chó của mày có được 
                  tích sự gì. Tao đi ỉa, mày và thằng Ba Xường ở lại coi cho kỹ 
                  mớ hàng với con nhỏ. Rủi có chuyện gì, tụi mày coi chừng hai 
                  mạng chó đẻ đó, rõ chưa??
 - Vâng, vâng, sẽ không có gì xảy ra đâu, đại ca yên chí!! Chúc 
                  đại ca đi nhà cầu suông xẻ, cú nào cú nấy lọt thòng thọng, ra 
                  ‘vàng’ đầy mâm và bình an trở về ạ!!
 - Đồ chó má!!
 Gã đại ca vừa cười vừa chửi thề, rồi hắn khuất bóng sau rặng 
                  cây. Lúc đó, chợt có bàn tay đặt lên vai tôi, giật mình, tôi 
                  quay lại. Tôi thấy anh Cảnh. Thở phào, kế miệng vào tai anh 
                  Cảnh, tôi kể lại những chuyện tôi vừa thấy. Cảnh gật gù và ra 
                  dấu như muốn gọi cảnh sát đến. Tôi gật đầu và Cảnh lều khều 
                  nhón nhẹ bước chân đi ra phía xa tính gọi cảnh sát. Đột nhiên, 
                  chúng tôi nghe một giọng khàn khàn trong căn nhà phát ra:
 - Tòng, mày vô đây phụ tao coi, con nhỏ này tỉnh lại rồi!!! Đụ 
                  mẹ...nó đá dái tao...Đồ khốn khiếp...
 ‘Bốp’... tiếng tát chói tai phát ra, đến tôi và Cảnh ở khá xa 
                  mà cũng còn nghe thấy. Tôi cảm thấy chua chót muôn vàn, tâm 
                  linh như thông cảm được cơn đau và nỗi sợ hãi của Thảo lúc bấy 
                  giờ. Cảnh trợn mắt nghiến răng, rủa thầm:
 - Đồ chó má, vũ phu, đàn ông mà hà hiếp một thiếu nữ.
 - Ai đó!!!
 Tiếng từ trong nhà dội vang ra như một gáo nước lạnh dội lên 
                  đầu chúng tôi. Run sợ, tôi và Cảnh vội thụp người xuống nấp 
                  khép vào bụi cây. Rồ, một lát sau không có tiếng nào nữa tôi 
                  lấp ló ngẩng đầu lên từ sau một rặng cây, để dò xét động tĩnh 
                  trong nhà sao, rủi có chuyện gì tui và Cảnh, mạnh thằng nào 
                  thằng nấy chạy. Tôi thấy gã Tòng từ trong nhà ngó ra ngoài, 
                  mắt dòm bốn phương, miệng lẩm bẩm:
 - Đâu thấy cái con khỉ khô nào đâu!! Hự....a a ....hự....
 Gã Tòng bị một con dao găm đâm xuyên từ sau lưng ra trước. Mắt 
                  hắn kinh hoảng, cố gắng lắm, hắn mới quay lại người về sau, 
                  thấy kẻ đâm lén mình chính là người đồng bọn của mình:
 - Ba Xường....mày....
 Chưa nói hết câu, thì Tòng bị gã Ba Xường kia đâm thêm một 
                  nhát nữa. Tòng tắt hơi, mắt trợn tròng và gục xuống sàn.Ba 
                  Xường rút con dao từ bụng Tòng ra, miệng cười đắc chí lẩm bẩm:
 - Xong mày, chỉ còn thằng Hắc Sói thôi! Đụ mẹ chứ tụi bây muốn 
                  chia món hàng này hả.. hahahah.... còn khuya đó con... Hahaha....
 Tôi khẽ nói với Cảnh:
 - Hóa ra tụi nó nội phản...Vậy tốt cho mình thôi....thằng Ba 
                  Xường mà giết luôn thằng đại ca mặt thẹo là tôi với anh chỉ 
                  cần thanh toán luôn thằng này là xong chuyện....
 Đang nói tới đó, thì thấy Ba Xường đi ra ngoài. Tôi đoán chắc 
                  là Ba Xường tính kiếm chỗ núp nào đó để bắn lén gã đại ca.
 Thôi chết rồi, tôi la thầm, hắn đang bước về phía chúng tôi. 
                  Dòm lại Cảnh, thấy ảnh cũng bồn chồn lo lắng ra mặt. Tôi lượm 
                  một khúc cây gần đó, chỉ chờ gã Ba Xường kia đến gần sẽ ‘tiên 
                  hạ thủ vi cường’.
 Ba Xường thấm thoát chỉ còn cách chúng tôi mười bước, rồi tám, 
                  sáu, năm, ba, hai.... Tôi nhanh choắt phóng ra, dùng hết sức 
                  đập một cú mạnh vào ngay cánh tay Ba Xường lúc đó đang lăm lăm 
                  chỉa khẩu súng lục. ‘Bụp’.... tiếng đập chát chúa vang dội và 
                  khẩu súng đã rớt xuống dưới đất. Tôi choàng sát vào gần Ba 
                  Xường, đè hắn xuống và ghì chặc hắn xuống..
 - Nhanh lên anh Cảnh, hãy đập ngất xỉu nó... Tôi kêu Cảnh.
 Nhưng Cảnh vẫn đứng yên tại chỗ. Không biết vì tôi ra tay quá 
                  đột ngột hay là vì nguyên nhân nào khác đã khiến Cảnh sững 
                  người ra...
 - Nhanh lên Cảnh, nhanh lên, đập....
 Chưa nói dứt câu, Ba Xường đã bẻ vặn tay tôi, thoát được thế 
                  kiềm gọng và ‘Bụp’, hắn giọng cho tôi một cú khá mạnh. Tôi 
                  liểng xiểng bật ngửa ra. Cảnh bấy giờ như người vừa tỉnh mộng, 
                  anh ta choàng đến thoi những cú đấm liên hoàn vào mặt, tai và 
                  cổ họng địch thủ. Ba Xường bị tập kích khiến hắn chao đảo một 
                  hồi, nhưng gã nàycũng là một tay giỏi võ, hắn lùi lại ba bước. 
                  Thừa lúc Cảnh chưa kịp thâu quyền, Ba Xường dở một chiêu cầm 
                  nã thủ, chộp ngang tay Cảnh, bẻ ra phía sau và theo thế, đạp 
                  mạnh Cảnh một cú. ‘Aàm’ cả thân xác to lớn của Cảnh văng dội 
                  ra. Rồi nhanh như chớp, gã móc từ trong áo ra một khẩu súng 
                  lục khác chỉa về phía tôi.
 Tôi ngó nhìn Ba Xường rồi phóng về phía hắn với tốc độ nhanh 
                  nhất mà tôi có thể đạt tới. Tinh thần tập trung cao độ, từng 
                  tư thế, chiêu võ thoáng hiện trong đầu óc tôi. Tôi suy tính 
                  chọn những thế kỹ thuật và độc hiểm nhất để giúp tôi thoát 
                  hiểm trong giờ phút sinh tử này.
 - Bùng..
 Tiếng súng đã nổ, tôi lách mình như một con diều hâu lạng cánh. 
                  Viên đạn bắn ra chỉ cách da thịt tôi một milimét thôi. Nó bắn 
                  xuyên áo tôi và cắm sâu vào một thân cây gần đó. Ba Xường lại 
                  chỉ về phía tôi và khạc lửa một lần nữa. Nhưng, khoảng cách 
                  tôi đã thật gần với Ba Xường, như chớp tôi bật ngã người, để 
                  té ngửa xuống đất và chân đá dật ngược vào tay Ba Xường...
 - Bùng...
 Phát súng bị cú đá của tôi bắn lệch lên bầu trời đen thẳm. 
                  Nhân cặp giò còn ở trên không, hai tay chống mạnh vào đất, tôi 
                  dùng sức búng người lên, nhắm vào yết hầu và cầm dưới của Ba 
                  Xường. ‘Bực, bực’ cú đá liên hoàn đã trúng đích, và Ba Xường 
                  như một cánh diều đứt dây bắn ra xa hơn cả thước, mới rớt 
                  xuống đất. Dãy đãy vài cái, Ba Xường hộc máu tắt thở. Thế là 
                  xong đời một kiếp gian hùng.......
 
 (Hết Phần 2 ... Xin mời xem tiếp
                  
                  Phần 3)
 |