Ngày 15/09/03,
Trang thứ tư của bạn trai,
Con gái thật là nhõng nhẽo, nhật ký ạ. Cô bạn gái tôi thật lắm
trò nhiều chuyện. Hôm nay, tôi đến đón cô ta tan sở, rủi đường
kẹt xe, nên tôi đến trễ 10 phút. Aáy là cô ta giận tôi nguyên
cả buổi. Mặc tôi xin lỗi mãi, cô ta vẫn giận tôi, đổ cho tôi
là có người con gái khác ở ngoài nên bỏ quên cô ta. Nhưng nhật
ký ơi, tôi nào có dám chơi trò bắt cá hai tay. Một em tôi còn
lo không nổi nói chi là hai cô? Tôi cười, và lặng thinh thì em
ấy lại khóc, nói là tôi không còn lo cho cô ta nữa, ỉ ôi sướt
mướt, làm tôi mủi lòng. Thề thốt ngàn vạn lời, và lấy bọc bông
hồng 99 nụ đằng sau lưng xe ra tặng cô gái ấy, và dỗ dành mãi
cô mới tươi cười trở lại. Phiền phức quá!
Ôi, tôi như một con thiêu thân lao mình vào đống lửa. Dù biết
mình là con ruồi muỗi trong mạng lưới nhện, đợi chờ con nhện
cái đến nuốt tôi vào bụng nhưng tôi vẫn hãnh diện để làm con
mồi ấy. Túi tiền mới lãnh lương cuối tháng nay xẹp hơn phân
nữa, vì phải lo mua cho em quần áo, chưng diện phấn son, nước
hoa đắt tiền. Oâi, tình yêu là thế đấy nhật ký ạ, có lúc ngọt
ngào tựa biển dâu, lúc cay đắng như trái mướp, lúc méo xẹo vì
trả bill thẻ tín dụng. Tình yêu và cuộc sống của người thời
nay là như vậy đó! *
* * Trên một bãi đồng cỏ xanh mượt, một cặp trai gái ngồi dựa vào
nhau, ngắm nhìn vẻ đẹp thơ mộng của tạo hóa. Xa xa, dưới bãi
đồng cỏ ấy là một biển cả mênh mông. Gió biển thổi vào người
con gái làm nàng ta run rẩy vì lạnh. Tôi, người con trai ấy,
ôm cô gái ấy vào lòng dịu dàng hỏi:
- Thục Hiền, em lạnh hả? Chúng mình ra xe đi.
Thục Hiền lắc đầu:
- Không sao đâu anh, em muốn ở lại đây thêm một chút nữa. Được
không anh?
Tôi gật đầu, ừ một tiếng rồi lãng sang chuyện khác:
- Ba mẹ em lúc còn nhỏ chắc thương em lắm hở Hiền?
Thục Hiền dạ, thân thể áp rút hơn vào lòng tôi kể lể:
- Hồi em con nhỏ, nhà lúc đó tuy không dư giả gì, nhưng chúng
em thật hạnh phúc. Mẹ thì một mặt ở nhà chăm nom em, mặt khác
may quần áo kiếm tiền thêm cho gia đình. Cha em thì đi suốt cả
ngày, ít có mặt ở nhà. Nhưng mà, mỗi lần cha về đều cho em
bánh kẹo, đồ chơi. Oâng dỗ dành em, hỏi em ở nhà có ngoan
không, rồi nào là có thích đồ chơi nào không, kỳ sau ba sẽ mua
về. Tới mỗi ngày lễ, cha đều dẫn gia đình ra công viên, rạp
hát, chơi đùa thật vui vẻ. Em….lúc ấy thật hạnh phúc anh ạ.
Ngừng một lát, Hiền kể tiếp:
- Em còn nhớ rõ, năm em chín tuổi, có một ngày, ba trở về với
nét mặt âu sầu, phiền muộn. Em hỏi ba có chuyện gì mà ba không
vui, cha lắc đầu dỗ dành em:
- Con ngoan, từ rày về sau, con hãy luôn ngoan và hiếu thảo với
mẹ con nhé!
Rồi cha em ôm em vào lòng thật lâu, không nói gì nữa. Một lát,
cha kéo mẹ vào phòng. Nói chuyện một hồi, cha em thu dọn quần
áo ra đi. Mẹ em khóc mãi, cố níu kéo cha em lại nhưng ông
cương quyết bước ra khỏi nhà. Mắt ông ấy cũng hoen lệ, đỏ rưng
dòm lấy em và mẹ rồi ra đi. Aáy là lần cuối cùng em gặp mặt
cha….
- Vậy lúc ấy em có biết chuyện gì đã khiến cha em rời bỏ gia
đình không?
- Lúc ấy em có hỏi mẹ, nhưng mẹ khóc mãi. Mẹ không oán trách,
hờn giận cha, nhưng mẹ buồn lắm. Mẹ chỉ nói với em là ba phải
đi làm ăn rất là xa, và ông sẽ trở về nay mai ấy thôi. Thắm
thoát đã 8 năm rồi, mẹ em luôn buồn phiền, mong đợi cha trở về.
Em còn cách nào hơn, chỉ đành phụ mẹ lo mọi chuyện trong nhà,
dỗ dành mẹ để mẹ được vui hơn. Mẹ con em sống đùm bọc bên nhau
và vẫn luôn có ngày cha sẽ về. Nhưng… đã không được nữa rồi.
Thục Hiền gục đầu vào lòng tôi, nói trong nức nở:
- Em thương anh lắm Hùng ạ, đừng rời xa em nhe anh. Trên đời
này chỉ có anh là nơi tựa cuối cùng thôi.
Tôi ôm ghì chặc lấy Hiền:
- Anh sẽ không xa bé Hiền nữa đâu, bé ạ!
Chúng tôi lặng thinh, ngồi đó, thổn thức, ấm áp khi bên nhau
làm chúng tôi quên đi cả thế gian sầu muộn ấy. Rồi, Thục Hiền
chợt sờ lên mặt tôi, những ngón tay xinh xinh, búp măng, mềm
mại chạm vào da thịt tôi làm tôi thấy mát rượi. Tôi hỏi Hiền:
- Em làm gì đó?
Thục Hiền âu yếm vuốt nhẹ bên má tôi:
- Em tuy không thể thấy được mặt mũi anh. Nhưng, em có thể hình
dung được mà!
- Anh xấu lắm phải không em?
Tôi run run hỏi, vì không biết câu trả lời sẽ ra sao? Nhưng,
Thục Hiền không trả lời, nàng dựa vào lòng tôi, tâm sự:
- Em là kẻ đã mù lòa, thì đâu cần thiết tới cái đẹp cái tươi
bên ngoài nữa. Em chỉ biết quan trọng là anh yêu em, và em
cũng thương anh lắm.
Má Thục Hiền đỏ hoen, ửng hồng, nhìn thật dễ thương, mặn nồng.
Tôi cầm lòng không nỗi hôn nhẹ lên bờ má em, nó trong tiếng
thở:
- Con người anh cũng đã cằn cõi, chỉ còn tấm lòng này cho em
thôi…. *
* * Tuấn đứng trước cửa rạp hát, dòm ngó đồng hồ. Hắn đã hẹn nhỏ
Hồng đi coi phim xuất 7 giờ rưỡi mà giờ đã là 7 giờ 28 phút,
mà bóng dáng Hồn vẫn biền biệt tăm tích. Chợt, trong lúc hắn
thất vọng chán chường nhất, Hồng xuất hiện trước mặt hắn. Oâm
Hồng vào lòng, hắn hờn dỗi nói:
- Sao em đến trễ quá vậy, làm anh sốt vó đây nè.
Con nhỏ Hồng nét mặt e lệ, hỡn hờ:
- Ừ, thì con gái phải chưng diện chứ anh!
Tuấn khoát ngang vai Hồng, dìu nàng vào rạp. Trong rạp, phim
đã bắt đầu chiếu. Cuốn phim nói về một cặp tình nhân trẻ trong
yêu thương mặn nồng và nhiều tình cảnh éo le khiến họ phải rời
xa nhau. Nhưng kết cục mỹ mãn, và cặp trai gái ấy đã được bên
nhau. Trong lúc coi phim, Tuấn thừa dịp sờ mó trên cơ thể Hồng
làm con nhỏ lườm Tuấn mãi mà không dám kêu lên sợ bà con chú
ý. Thấy vậy, bàn tay Tuấn tấn tới dữ dội hơn ở cặp nhũ hoa và
phần lông đen của Hồng. Con Hồng bực mình, cô ta lấy tay sờ
xuống thằng nhỏ của Tuấn lúc đó cũng ngó nghé cái đầu theo
lệnh của chủ nó, bóp mạnh một cái. Tuấn đau tới tâm gan. Hắn
hú lên một tiếng to, nhăn mặt lại. Con Hồng cười to, giả bộ
hỏi:
- Coi phim đi cha nội, hét la gì đó?
Bà con lúc đó cũng quay đầu lại coi chuyện gì đã xảy ra, làm
mặt mày Tuấn lấm le lấm lét như kẻ trộm bị bắt quả tang. Hắn
bặm môi nhịn đau, ráng nói:
- Ờ thì coi phim…
Thế là cu cậu hết dám cựa quậy, sờ mó bậy bạ nữa. Cho tới lúc
hết phim, Tuấn kéo Hồng ra ngoài, kiếm một chỗ ăn. Vừa ăn,
Tuấn vừa vẽ kế hoạch:
- Aên xong mình đi hộp đêm chơi một lát rồi tụi mình về nhà anh
nhe!
Hồng lườm mắt, chỉa tay lên trán Tuấn:
- Xí, còn lâu à nhe, anh về nhà anh, còn em về nhà em. Đừng có
nghỉ bậy bạ à nhe!
Tuấn cười gãi đầu:
- Em về nhà anh đi, ở không anh buồn lắm!
- Ở đó mà buồn, anh không có tui anh cũng kiếm cô khác à. Đàn
ông mấy anh em biết rõ lắm.
Đang nói tới câu đó, cạnh bàn Tuấn, có một nhóm thiếu nữ vừa
đến nói chuyện huyên huyên. Tuấn dòm sang, thấy đám gái tươi
trẻ, cuời nói ồn ào làm hắn cũng vui lây. Đang lúc nghĩ chuyện
vu vơ, Hồng vỗ đầu hắn một cái, chửi to:
- Thấy chưa, em nói có sai đâu, thấy gái là mê tít đi. Muốn thì
đi qua bên kia đi, đi đi!
Tuấn hốt hoảng tìm cách bào chữa:
- Anh đâu có đâu, thấy bọn họ cười nói to quá nên anh dòm chơi
thôi. Em đừng giận mà, có em rồi anh đâu còn mơ tưởng gì nữa.
- Xí, có ma mới tin anh. Thôi chúng ta chia tay đi!
Tuấn choáng váng, hắn mới dòm một cái mà nhỏ Hồng đòi chia tay
với hắn rồi ư. Tuấn choàng tới ôm Hồng vào lòng khẩn khoảng
van xin:
- Hồng, anh yêu em lắm, em biết mà. Đừng bỏ anh Hồng ơi!
Tuấn hôn Hồng đắm đuối. Nụ hôn nồng cháy ấy, Tuấn thiệt lòng
trao cho Hồng. Hắn thiệt sự đã yêu thích Hồng, từ nét kiêu
sang, mỹ miều lẫn tới tánh ghen của nàng. Cả chỗ ăn, mọi người
trợn mắt nhìn lấy cặp tình nhân này. Khi Tuấn buông Hồng ra,
mặt mày Hồng đỏ ửng, thẹn thùng, xấu hổ, con nhỏ lí nhí nói:
- Mình đi đi anh.
Tuấn gật đầu tán thành, hắn vẫy tay tính tiền rồi dẫn Hồng ra
xe. Tay nắm tay, cả hai bước đi mà cõi lòng ngập đầy niềm vui.
Đêm ấy, Tuấn và Hồng ái ân mặn nồng hơn bao giờ hết. Với Tuấn,
hắn quyến luyến mãi bờ môi đỏ mọng, bàn tay thon thả của người
tình và hương thơm ngọc lan dịu êm tỏa ra từ người nàng. Còn
Hồng? Nàng đắm đuối trong vòng tay của người yêu, yêu thương
mãi nét mặt tuấn tú, khôi ngô của chàng. Bao tình cảm, nỗi
niềm nàng đều trao ra hết cho người nàng yêu. Nàng quằn quại,
rên siết, bấu chặt vào người tình. Bao nhiêu dâm thủy, tinh
nguyệt tuôn trào nhưng vẫn không đủ để dập tắt ngọn lửa tình
trong lòng họ. Tình yêu, dục vọng, hạnh phúc dâng trào, họ nhớ
mãi những phút giây ấy. Thế gian vui mừng có thêm một cặp tình
nhân……… *
* * Trước cửa nhà Hồng, Tuấn và Hồng nhìn nhau quyến luyến không
muốn rời. Lâu lắm, Hồng mới nói:
- Em vô nhà nhe anh.
Tuấn hít một hơi mạnh, nắm lấy tay Hồng:
- Chúng mình vô nhà đi, để anh thưa chuyên với ba em nữa!
- Đừng mà anh, để khi khác đi.
Tuấn mặc kệ Hồng, nắm tay nàng, hắn bước tới gõ cửa. Một phút
sau, một người đàn bà trạc 50 tuổi mở cửa ra. Nét mặt bà ngạc
nhiên khi thấy Tuấn nắm lấy tay Hồng. Hồng lên tiếng nói ngay:
- Chị Lan, đây là bạn của cháu, ba đã dậy chưa chị?
Rồi Hồng quay sang giới thiệu với Tuấn:
- Đây là chị Lan, người giúp việc nhà em.
Bà Lan gật đầu chào hai người rồi nói:
- Ba cô chưa dậy, cô cậu vào dùng bữa sáng nhé!
Vào trong nhà, Tuấn sững sờ cả người, căn nhà thật huy hoàng
không thua những căn biệt thự danh giá. Căn nhà được sơn một
lớp sơn vàng nhạt, đây đó trưng bầy những món đồ cổ quý giá,
và bàn ghế đều là loại mắc tiền. Ngồi ăn sáng, mà lòng Tuấn
ngổn ngang trăm việc, không biết gia thế Hồng ra sao? Và cha
nàng sẽ có ý nghĩ gì về hắn. Chừng nửa tiếng sau, một người
đàn ông trung niên, trong bộ đồ ngủ bước xuống từ cầu thang.
Thấy Tuấn, ông ấy đã lên tiếng nói ngay:
- Tuấn Còm, lâu ngày không gặp, gió nào thổi mày tới đây vậy?
Tuấn lạnh tới xương sống. Người đàn ông nói chuyện với hắn nào
ai khác hơn là Báo đen, trùm đại ca của xã hội đen. Báo đen và
Đầu Rồng là hai thủ lĩnh của hai băng đoàn có thế lực nhất
trong nước. Báo đen có những thành tích lẫy lừng không thua gì
Đầu Rồng và là đối thủ số một của Đầu Rồng. Đang còn do dự
không biết ăn nói gì, thì Hồng chạy đến ôm lấy Báo đen, nũng
nịu:
- Ba quen biết anh ấy hả? Sao con không biết? Anh Tuấn, đây là
ba em.
Câu nói của Hồng như sét đánh ngang tai Tuấn. Hắn chới với,
lắp bắp hỏi:
- Đây…đây là ba… ba em?
Báo đen cười to nói:
- Có chuyện gì to lớn đâu mà mày ấp úng mãi thế?
Tuấn tái mặt lại, lấm lét nhìn Báo đen rồi nhìn lại Hồng. Hắn
lo sốt vó trong lòng. Hắn không dè Hồng lại là con gái của Báo
đen. Ban đầu, hắn tưởng là ai hắn cũng đéo ngán, mà trời hại
hắn, ba Hồng lại là một trong hai kẻ mà hắn sợ nhất, Đầu Rồng
và Báo Đen. Không phải một mình hắn mà từ du côn, tới tay anh
chị nào nghe tới tên hai người này, ai mà không té đái trong
quần. Trong xã hội đen, có một câu nổi tiếng, mà hỏi bất kỳ
thằng nào, nó cũng thuộc lòng như cháo chảy. ‘Trên có rồng,
dưới có báo, ai gặp không chết cũng què’. Rồng đây ám chỉ Đầu
Rồng, còn báo thì ám chỉ Báo Đen. Tuấn trút hết dũng cảm trong
lòng hắn ra, cố nói cho trôi chảy dù cái giọng cũng run run.
- Dạ thưa anh, em đến thăm anh, và muốn thưa chuyện với anh về
em và Hồng ạ.
Báo đen nhíu má con Hồng, tản lờ lời nói của Tuấn:
- Cái con này hư quá! Đi suốt đêm không về. Mê trai quên cả nhà
mình chỗ nào rồi hả con gái!
Rồi Báo đen quay sang nói với Tuấn:
- Còn mày, ai không chơi, mà dám dẫn con gái tao đi đêm. Mày
chán sống rồi hả mày?
Tuấn tê dại cả con người, ấp úng thưa:
- Thưa anh, em đến đây…để…để xin lỗi anh vì chuyện ấy ạ.
- Hứ, mày ăn nói sao cà lăm vậy mày. Thằng Tuấn mà tao biết là
một tay dám chơi, dám chịu chứ đâu như là mày, ăn nói lấm la
lấm lét như con gà bị thiến vậy nè!
Hồng đến bên Tuấn, thúc nhẹ vào vai hắn, khẽ nói:
- Nói đi anh! Ờ nãy anh đòi vô đây thưa chuyện với ba em mà!
Tuấn khó chịu trong lòng, ờ nãy, đúng là hắn dại. Máu anh hùng
quá trớn, chưa biết ba Hồng là ai, mà hăm hở đòi vô. Bây giờ
phóng lao thì phải theo lao thôi. Hắn hít một hơi mạnh rồi nói
một hơi ngon lành:
- Thưa anh, em yêu Hồng và em muốn đám cưới với Hồng. Em đến
xin phép anh.
Báo đen rút ra điếu xì gà, châm lửa, thở khói phì phèo. Hắn
huýt sáo một cái, hai thằng đàn em theo sau lưng hắn, chạy đến,
gòng chặt lấy Tuấn, đè hắn xuống sàn nhà.
- Ba…
- Im! Để tao xử!
Báo đen hét lên, chấn động cả căn nhà, khiến Hồng sợ hãi không
dám lên tiếng nữa. Báo đen dẫm chân lên mặt Tuấn:
- Nói nghe con cơm quá hả mày! Mày tưởng mày là ai? Thần, hay
thánh, hay là đại ca? Mày nói cho tao biết, mày có tư cách gì
đứng trước mặt tao mà nói chuyện, chứ nói chi chuyện đòi cưới
con gái tao. Chưa thấy máu chưa đổ lệ hả mày? Bây đâu, đập nó
cho tao!
Hai gã to cao như hộ pháp, kéo Tuấn lên, đánh đấm túi bụi vào
Tuấn như một bịch cát. Tuấn nghiến răng, chịu đòn. Bị đòn với
hắn là chuyện cơm bữa, nên đổ máu, đánh đập tới cỡ nào hắn
cũng không rên đau. Tuấn dư sức chống trả lại hai gã này,
nhưng hắn không làm vậy, vì hắn biết, người mà hắn muốn khuất
phục không phải là người đánh hắn mà là người muốn hắn sợ, và
rút lui. Một lát sau, khi Tuấn đã bị nhừ tử, chết sống nửa dở,
Báo Đen ra lệnh ngừng tay. Hắn run đùi hỏi Tuấn:
- Mày còn gì nói nữa không Tuấn?
Tuấn lồm cồm đứng lên, nét mặt cứng rắn, hắn chậm rãi nói:
- Là một kẻ đàn ông, đầu phải đội trời, chân phải đạp đất,
quyết không khuất phục trước người mạnh hơn mình. Tôi yêu Hồng,
tôi phải có trách nhiệm lo cho nàng. Tôi muốn được bên nàng,
cái giá nào tôi cũng phải trả. Anh đánh tôi, tôi chịu, anh chà
đạp tôi, tôi nhận. Tôi chẳng là cái thá gì, và không đủ tư
cách gì đứng trước mặt anh xin cưới Hồng. Nhưng, vì Hồng, cả
cái mạng này tôi cũng đem ra. Hoặc ngày hôm nay, anh giết tôi,
còn không tôi sẽ dẫn Hồng đi và lo cho nàng…
Tuấn quì xuống trước mặt Báo Đen. Nhắm mắt lại, chờ đợi cơn
thịnh nộ của Báo Đen sẽ giáng xuống hắn. Nhưng không, Báo đen
chỉ ngồi đó lim dim điếu thuốc không nói gì. Và bên hắn, con
Hồng mắt đỏ hoen nhìn lấy Tuấn, dòng lệ chảy dài trên khuôn
mặt đẹp. Mãi lát sau, Báo đen mới nhìn con thương yêu nói:
- Con Hồng, mày chọn thằng chồng khá lắm đó.
Rồi Báo Đen đứng dậy rời khỏi nhà. Trong căn nhà vắng hoen,
chỉ còn lại Hồng và Tuấn. Con Hồng chạy đến ôm choàng lấy Tuấn,
nét mặt lo lắng:
- Anh Tuấn, anh có sao không?
Tuấn mỉm cười, lấy ra điếu thuốc vừa hút vừa nói:
- Oång mà cho hai thằng đó đánh lâu hơn một chút nữa là mất đi
thằng rể quý này rồi…. Hahahahaha……………. *
* *
Tôi đứng đó lim dim điếu thuốc đang bốc cháy dở dang. Hơi khói
làm tôi quên đi mọi lo âu của cuộc sống. Ngày hôm nay, tôi
đứng trước giáo đường, chuẩn bị thành hôn với Thục Hiền. Biết
bao niềm hy vọng, vui sướng trong tương lai đang chờ đợi tôi.
Tôi sẽ mua một tiệm bán cà phê nho nhỏ, kiếm tiền sinh sống,
và dành suốt quãng đời này chăm sóc cho Thục Hiền. Viễn ảnh
một gia đình ấm cúng, và hạnh phúc làm tôi sướng rung người
lên. Sau bao cảnh mưa máu trong giang hồ, tôi đã chán chường
những vụ chém giết, xưng hùng xưng bá một cõi. Tôi cảm thấy
mệt nhoài và cần tìm một nơi để tôi có thể dựa lưng, và cái
mộng ước ấy sẽ thực hiện trong nửa tiếng đồng hồ sau.
Đầu Rồng, Tuấn và Thắng đến tham dự buổi lễ của tôi. Tôi vui
mừng đón tiếp họ, sau vài lời chúc mừng và trao quà tặng,
chúng tôi hàn huyên qua chuyện đời tư. Được tin Tuấn có một
con bạn gái khả ái mà làm nó chết mê chết mệt, tôi cũng mừng
cho nó. Còn Thắng, thằng này số còn lận đận nên chưa kiếm được
ý trung nhân, thật cũng đáng buồn mà cũng đáng mừng. Buồn là
người bạn chưa có bồ, mừng là chưa có ai xấu số kiếm nhằm
thằng này. Ở lâu, tôi biết rõ tánh nó, tánh nó cọc cằn hay
đánh gái, ai mà khổ mạng đi theo thằng này là đời tàn theo lá
úa. Đầu Rồng thì vẫn mạnh khỏe, trai tráng như thuở nào. Công
việc của hội ngày càng lớn mạnh, cũng do một tay anh tạo nên.
Nhưng trán anh đã hằn thêm vài nét nhăn, có lẽ là do suy nghĩ
hơi nhiều.
Anh có hỏi tôi:
- Mày có oán hận tao đuổi mày ra khỏi hội không anh?
Tôi thành thật trả lời:
- Không thưa anh, vì em hiểu rõ nỗi lòng của anh. Không phải vì
anh ghét em mà tống khứ em ra, mà là vì anh ‘cưng’ em. Tới bây
giờ, em mới hiểu rõ câu ‘Cây cao chắn gió’. Trong giới băng
đảng, ai cũng muốn chiếm ngôi vị đại ca, vì thế có đầy dẫy
những thù hận, âm mưu. Ở trong một xã hội đầy thị phi, mấy ai
tránh khỏi hai chữ ‘danh, lợi’ và bất chấp mọi thủ đoạn. Huống
chi, em giờ đây đã có vợ con, thì còn chấp nhất gì giấc mơ phù
du đó nữa.
Đầu Rồng gật gù, ôm lấy tôi. Lúc đó, tôi cảm thấy anh không
lạnh lùng và dữ tợn như lần đầu nữa, trái lại, là một cảm giác
ấm áp, hiền từ của một người anh với em.
Lúc đó, tiếng chuông thánh đường vang lên, và cô phụ dâu đã
dẫn Thục Hiền đến trước tôi. Nàng trong một bộ y phục trắng
tinh, cơ thể thảnh thon, và được trang điểm thêm một lớp phấn
son nên đẹp sắc sảo, lộng lẫy.
Tôi nắm lấy tay nàng, dịu nói:
- Em đã sẵn sàng cùng anh đi hết quãng đời này không?
Thục Hiền mỉm cười nhẹ, nói với tôi:
- Em sẽ trọn bổn phận người làm vợ, và sẽ cùng anh chia sẻ bùi
ngọt mãi mãi anh ạ!
Chúng tôi vào sảnh đường của nhà thờ, nơi người cha đang đứng
đợi chúng tôi. Tiếng nhạc vu quy, trang trọng và thánh thót
khiến cõi lòng mọi người đều phơi phới, vui tươi. Người cha
bắt đầu đọc lời cầu nguyện và buổi lễ:
- Nhân danh đức chúa trời, hôm nay, tôi xin thay mặt người
chứng giám cho cặp nam nữ, Nguyễn Văn Hùng và Nguyễn Nữ Thục
Hiền, được thành hôn, kết duyên vợ chồng. Xin mời anh chị đọc
lời hứa nguyện trước sự giám chứng của Ngài và các vị quan
khách ở đây.
Tôi cầm lấy bài đọc và nói:
- Tôi, Nguyễn Văn Hùng, hôm nay thành hôn với cô Nguyễn Nữ Thục
Hiền. Tôi trước mặt thiên chúa, xin nguyện sẽ giữ bổn phận của
người làm chồng, yêu thương mãi người vợ của tôi, và trọn đời
chăm sóc cho nàng, những lúc nàng già yếu, bệnh tật. Nay xin
tất cả quý vị ở đây chứng giám cho lời nguyện này.
Thục Hiền cũng đáp lại:
- Tôi, Nguyễn Nữ Thục Hiền, hôm nay thành hôn với anh Nguyễn
Văn Hùng. Nguyện trước Đấng Trên, tôi sẽ giữ bổn phận làm vợ.
Vĩnh viễn một đời lo cho chồng. Dù sau này anh già yếu, bệnh
tật, tôi sẽ luôn ở bên anh, một lòng chung thủy. Xin các vị ở
đây chứng kiến cho lời nguyện này.
Người cha nắm lấy tay tôi và Hiền đặt lên nhau và nói:
- Như vậy, xin Người, và các vị ở đây chứng giám, tôi tuyên bố
anh Nguyễn Văn Hùng và chị Nguyễn Nữ Thục Hiền nay chính thức
trở thành một cặp vợ chồng hợp phát. Tôi xin chúc phúc cho anh
chị luôn ở bên nhau, vĩnh kết đồng tâm, và hạnh phúc trọn
đời….
- Bùng, bùng…
Cánh cửa giáo đường mở toang rộng, một nhóm người áo đen xông
vào. Trong tay họ lăm le những khẩu súng lục AK-47, và nổ súng
dữ dội vào thánh đường. Trong cảnh bất ngờ, người cha làm lễ
cưới cho chúng tôi và hai đàn em của Đầu Rồng bị bắn chết ngay
lập tức. Tôi vội ôm lấy Thục Hiền, chạy ra sau bục giáo đường
núp lại. Thập thò dòm ra, tôi thấy một người đầu trọc ra dáng
thủ lãnh với khoảng chừng 20 đàn em sau lưng hắn, nhắm bắn vào
phía Đầu Rồng đang nấp. Tôi nhận ra hắn là Báo Đen, thủ lãnh
của tập đoàn nối nghịch với băng Rồng Đen. Liếc mắt dòm qua
phía Đầu Rồng, thì thấy bên cánh tay anh bị trúng đạn và rỉ
máu, còn Thắng và Tuấn thì che trước mặt Đầu Rồng, nã súng xối
xã bắn trả lại.
Đùng, đùng, đùng, đùng.
Tiếng súng nổ vang tai, và kinh hồn lắm. Thục Hiền khép nép
vào tôi, lo âu sợ sệt. Tôi trấn an nàng:
- Không sao đâu em, anh còn ở đây, em đừng lo lắng nhé, sẽ qua
mau thôi.
Thục Hiền gật gù. Tôi khẽ nhích người ra, thò lấy khẩu súng
cạnh xác của thủ hạ Đầu Rồng và vài băng đạn, rồi trợ giúp
Thắng và Tuấn bắn trả lại. Đã có hơn 10 thằng bị gục hạ xuống.
Nhưng đám người còn lại vẫn liều mạng xông đến. Tôi vừa bắn
vừa dích lại gần bên Đầu Rồng, nói với anh:
- Đại ca, tụi này bắn rát quá, em tính phân chia lực lượng của
nó ra. Em định dụ nó ra cửa sau, thằng Tuấn, mày lo bảo vệ đại
ca, còn Thắng mày ở lại cầm chừng nhe!
Đầu Rồng chưa kịp nói thì Tuấn và Thắng lao nhao:
- Không, làm vậy anh bị nguy hiểm lắm, để bọn em dẫn dụ tụi nó
đi, anh dẫn Đầu Rồng và vợ anh chay thoát đi.
Trong lúc còn đang bàn cãi thì Đầu Rồng hét lên:
- Đừng lộn xộn nữa, tao sẽ dụ bọn nó đi, thằng Thắng mày ở lại
cầm chừng, còn Tuấn mày cố bảo vệ thằng Hùng với vợ nó ra khỏi
đây nhe mày. Đây là quyết định rồi.
Nói xong, Đầu Rồng phóng mình chạy ra cửa sau. Đa số trong bọn
rượt theo sát dí Đầu Rồng, vì đối với họ chính Đầu Rồng là con
mồi lớn họ tìm tới đây. Chỉ còn lại dăm ba đứa vẫn nã đạn vào
bọn tôi. Tuấn lúc ấy đã dẫn dắt Thục Hiền đến bên tôi và hối:
- Đi anh Hùng, mình men theo cửa hông mà ra!!
Tôi gật đầu, vừa đi mà dòm Thắng đang chiến đấu đơn độc. Ra
tới ngoài xe, khi Thục Hiền đã ngồi vào xe và Tuấn vào ghế
lái. Tôi chặt ngang sau ót Tuấn làm hắn lảo đảo ngất xỉu. Tôi
ôm lấy Thảo vào lòng, dịu dàng nói:
- Em yêu, em ngồi đợi anh nhé! Anh sẽ trở về mau lắm!
Thục Hiền như đã biết ý định tôi ngay từ lúc đầu, nàng thỏ thẻ
nói lại:
- Em biết anh là kẻ trọng tín nghĩa và vì lo tánh mạng em nên
mới chịu bỏ lại bạn bè. Đi đi anh, em luôn có niềm tin bên
anh, dù sau này có chuyện gì đi nữa, em vẫn luôn là người vợ
tốt của anh, luôn nhớ tới anh và chờ đợi anh!
- Cảm ơn em!
Tôi đóng lại cửa xe và phóng trở lại nhà thờ. Sát cánh bên
Thắng, chẳng mấy chốc đã giết sạch những thằng trong thánh
đường. Rồi, chúng tôi men ra nhà sau của giáo đường, nơi cuộc
nổ súng vẫn còn đang chảy ra, người Đầu Rồng đã bị bắn năm sáu
lỗ, máu chảy dầm dề, tánh mạng mong manh như một sợi chỉ,
nhưng anh vẫn điềm tĩn, nổ súng bắn trả. Trong căn phòng, đã
mười mấy xác chết trải dài trên đất. Tôi và Thắng xông vào,
nhả đạn liên tục và giết thêm vài thằng nữa.
Cuộc chiến trở nên ác liệt. Nhưng cuối cùng, chỉ còn lại Báo
Đen là kẻ sống sót bên bọn địch. Hắn là một tay súng cừ, hắn
ít bắn, nhưng phát nào phát ấy như mũi kiếm xuyên toẹt vào
người chúng tôi. Tôi nháy mắt với Thắng, kêu hắn sử dụng độc
chiêu mà bọn tôi đã thường dùng trước đây, trong những trận
chiến một sống một còn. Tôi lăn mình từ ghế này qua ghế kia,
để cho tầm mắt Báo Đen bị phân loạn, và khi lúc hắn để ý, thì
Thắng, cũng lò loẹt cái đầu ra nhưng lại rút vô liền, khiến
Báo Đen lại bị phân tâm phía bên Thắng thì, súng bên tôi đã
nổ. Viên đạn cuối cùng trong súng tôi đã bắn ra và ghim sau và
tim hắn, nhưng lúc ấy, Báo đen cũng đã nhắm mũi súng vào Đầu
Rồng, lúc ấy đã ngất đi, và nổ súng,
- Bằng
Viên đạn của Báo Đen xuyên sau vào Đầu Rồng, làm anh ta rú lên
một tiếng và buông lõng hai tay lìa đời, và Báo Đen chính hắn
cũng ngã xuống. Tôi rú lên một tiếng to, nhào đến bên Đầu
Rồng, cầm khẩu súng trong tay anh bắn xối xả vào xác của Báo
Đen. Khi Báo đen đã hết cựa quậy, tôi khóc oà lên. Tôi như mất
đi một người anh thân thương, một người đại ca chăm lo cho
tôi, giúp tôi rời khỏi xã hội đen. Nay anh đã ra đi, cõi lòng
tôi chua xót lắm, tôi khóc mãi. Trong lúc xúc động tột độ
nhất, tôi nghe Thắng kêu to từ phía xa:
- Coi chừng Hùng… Nó….sống dậy kìa…
Tôi vừa ngó lên thì thấy Báo Đen đã chỉa súng về phía tôi. Hắn
chưa chết, chỉ bị trọng thương mà thôi, và Đùng….Tiếng súng đã
nổ, và tôi không có cách gì tránh né. Lúc ấy, một bóng trắng
đã phất ngang qua tôi, che đỡ cho tôi phát đạn đó. Và…
Đùng…
Một viên đạn bắn xuyên qua óc Báo đen làm hắn chết không kịp
ngát. Còn đang bỡ ngỡ vì chuyện gì thì bóng trắng ngã trên
người tôi là Thục Hiền. Và kẻ bắn đạn ấy là Tuấn. Tôi ôm chầm
Thục Hiền vào lòng, viên đạn đã xuyên sâu vào bụng nàng và máu
chảy ra ròng rã. Tôi khóc oà lên:
- Hiền tại sao là em, tại sao, tại sao em lại đỡ đạn dùm anh!
Rồi tôi bồng Thục Hiền lên, cõng nàng chạy đi:
- Em sẽ không có gì đâu Hiền, em sẽ không có gì đâu! Ráng lên
em, mình sẽ đến bệnh viện nhanh lắm!
Rồi tôi vừa chạy vừa kêu nhủ nàng, bảo nàng đừng nhắm mắt.
Thục Hiền mặt mày nhợt nhạt, nàng chầm chậm cố nói nên lời:
- Anh ơi, em không được rồi… đừng đi nữa, em còn những điều
muốn nói với anh.
Tôi cãi lại:
- Không, em sẽ không sao, nhanh lắm em ạ, ráng chịu đựng em
nhé!
Thục Hiền đặt tay lên lau trán tôi, dịu dàng nói:
- Nghe lời em đi anh, em không còn bao thời gian nữa!
Hơi thở nàng yếu dần và dù không muốn tin nhưng tôi biết đó đã
là sự thật, tôi đặt nàng nằm vào lòng tôi, ngồi xuống bãi đồng
cỏ trước sân thánh đường. Thục Hiền gắng lắm mới nói nên lời:
- Từ… từ lúc còn nhỏ… em đã chứng kiến cảnh mẹ em phải chờ đợi
mỏi mòn…. Chờ cha trở về. Cứ ngày này qua tháng nọ, mẹ em vẫn
chờ vẫn đợi, cho tới ngày bà mất. Lúc ấy, em không hiểu tại
sao mẹ em lại dại dột đến thế! Nhưng bây giờ, em đã…. đã hiểu
rõ. Yêu một người rồi là mình có thể hy sinh tất cả, thời
gian, tình yêu và tánh mạng….
Tôi gào lên:
- Tại sao chứ em, tại sao em lại đỡ dùm anh phát đạn ấy, sao em
dại dột thế!
Tôi khóc òa ra, chưa bao giờ tôi cảm thấy cần khóc như là lúc
này, và cảm thấy đây là điều duy nhất tôi có thể làm được.
Thục Hiền lau bờ mắt tôi, mỉm cười nói:
- Anh đừng khóc… em muốn anh luôn cười… Tình yêu là dại khờ thế
đó anh,… vì anh dù bị đau thương, tật nguyền, và mạng sống
này, em cũng trao ra thôi. Em muốn anh được sống anh ạ… Em
..không muốn như mẹ em đợi chờ cha em nữa… em…ứ…ứ… nên em
thà.. là kẻ đi trước….
Hơi thở Thục Hiền thật yếu ớt. Nàng cố lấy hơi thở và nói:
- Chúng… mình… chưa trao nhẫn cưới anh ạ.
Tôi đau khổ lắm khi nhìn người yêu đang trong cơn hấp hối mà
không có cách gì cứu nàng. Tôi lấy chiếc nhẫn cưới đeo lên tay
nàng, và đưa nàng chiếc nhẫn còn lại. Thục Hiền cố sức lắm mới
nâng bàng tay nàng treo nhẫn cưới vào ngón tay tôi. Nàng thở
dài mãn nguyện:
- Cảm….ơn anh……..
Thục Hiền lã người ra và trút đi hơi thở cuối cùng. Con tim
nàng đã ngừng đập và tôi cố lay nàng bao nhiêu lần nàng cũng
không tỉnh dậy. Tôi có thể làm gì hơn chỉ đành nghẹn ngào khóc
cho nàng, cho một mối tình, cho một người vợ yêu dấu đã mất.
Tôi chỉ tay lên trời xanh:
- Oâng trời ơi ông trời, mày có mắt không? Sao mày lại trớ trêu
ghẹo người thế!! Cái gì là Đấng trên toàn năng, chứng giám cặp
thành hôn, đem hòa bình cho nhân loại? Mày chỉ là một tên khốn
khiếp, bại hoại của nhân thế này thôi. Mày nghe không hả ông
trời!
Nhưng có ai nghe đâu. Trời xanh vẫn là trời xanh. Cỏ đất vẫn
là cỏ đất. Có chăng là trên bãi đất ấy đã nhuốm giòng máu hồng
của một người thiếu nữ vô tội…..
Thắng và Tuấn đã đến sau tôi, họ cũng nhỏ giọt lệ cho người đã
khuất. Trải qua thảm cảnh này, có ai không đau lòng chứ!
Một chiếc xe taxi chợt phóng tới trước mặt chúng tôi, bước
xuống xe là một thiếu nữ đôi mươi. Tuấn sau lưng tôi chợt cất
tiếng kêu:
- Hồng!!
Cô gái tên Hồng chạy đến:
- Em vừa bắt được tin nên vội đến thông báo các anh hay!!! Các
anh không sao chứ!
Nhưng cũng vừa lúc đó, cô gái thấy tôi đang ôm xác của Thục
Hiền nên không dám nói tiếp. Tuấn kéo Hồng qua một bên, hắn
đau lòng kể chuyện đã xảy ra. Nét mặt Hồng từ hồng hào trở nên
xanh nhợt rồi đau khổ, tuyệt vọng. Nàng ta không chịu nỗi đã
kích khi nghe tin cha nàng đã chết và xỉu xuống ngất đi.
Tuấn vội chạy đến đỡ lấy Hồng mà cõi lòng đau như dao cắt. Hắn
có thể làm gì hơn, khi hắn là người đã giết cha nàng. Một đằng
là anh em, một đằng là cha vợ, hắn đã nhanh chóng quyết định
chọn anh em. Huống chi chính Báo Đen là người đã tạo dựng nên
bi kịch này. Hắn không biết bây giờ phải tính làm sao? Hắn đã
yêu Hồng một cách chân thành và thiết tha, nhưng có lẽ mối
tình này phải kết thúc tại đây, thậm chí họ sẽ trở nên thù
địch…..
Một lát sau, Hồng dần dần tỉnh dậy. Tuấn bắt gặp một ánh mắt
bi phẫn, đau đớn nhưng cũng có lúc dịu dàng tha thiết. Hồng
nằm trong vòng tay của Tuấn, lặng thinh. Mắt nàng đã đỏ hoen
và những giọt lệ đài trang tuôn trào. Tuấn không biết làm gì
hơn nên chỉ đành lặng thinh. Có lẽ đôi trai gái trẻ này đã
hiểu rõ nghiệt cảnh đang xày ra trên người họ, và cái họ có
thể làm được là quyến luyến những giây phút cuối cùng này
thôi.
Aùnh chiều tà trải vàng khắp cõi trời bao la, và cặp tình nhân
chìm đắm trong những giây phút yêu đương. Tuấn hồi tưởng tới
lúc gặp Hồng ở sàn nhảy, những phút giây ân ái xác thịt điên
cuồng và những buổi rủ nhau đi xi-nê, những cái hờn ghen của
Hồng. Hắn quyến luyến mãi những giây phút tuyệt vời ấy. Còn
Hồng, nàng đang hồi tưởng lại những lúc họ vui vẻ sánh vai bên
nhau, Tuấn trao nàng nụ hôn thắm thiết ngay trong tại phòng
ăn, và những lúc nàng giận dỗi anh chàng dễ thuơng này, và nhớ
nhất là lúc Tuấn vì nàng đã chịu đánh, chịu đấm và can đảm,
bất chấp mọi điều để nói anh yêu nàng.Nhưng, ai có ngờ……..
Hồng cuối cùng cũng rời khỏi Tuấn:
- Tất cả đều chỉ là nghịch cảnh anh à. Thôi em vĩnh biệt nhé!
Tuấn nắm tay Hồng níu kéo:
- Anh biết là có lẽ em vĩnh viễn không thứ lỗi cho anh! Nhưng
em có thể vì tình yêu mà sống với anh không Hồng? Anh sẵn sàng
chịu mọi sỉ vả, dày vò, thậm chí là tánh mạng này bất cứ lúc
nào anh cũng sẵn sàng dâng cho em. Chỉ cần em ở bên anh thôi.
Từ lúc yêu em, anh biết anh không thể thiếu mất em được, em
biết không em?
Aùnh mắt Hồng long lanh, giọng nàng nghẹn ngào:
- Em cũng vậy! Em biết đời này em cũng không thể thiếu anh.
Nhưng… nhưng…. Huhuhu…. Em có thể làm gì bây giờ anh, một đằng
là chữ hiếu, chữ hận, một đằng là chữ tình, chữ yêu. Em có thể
vì chữ nào bỏ chữ nào đây.
Tuấn ôm lấy Hồng, và khóc ra những giọt lệ bi oai, hắn nói
trong cay đắng:
- Đừng nói nữa em, chỉ làm cõi lòng mình chua xót thêm thôi!!!
Tuấn khắn khít ôm hôn Hồng vào người, hắn da diết nhớ mãi da
thịt ấy, mùi thơm ấy đã làm hắn chết mê chết mệt, đã làm hắn
biết yêu biết khổ. Hắn ôm mãi không biết bao lâu, và Hồng cũng
như hắn, đã tạm ngăn đi cơn đau mà hòa mình với chữ yêu của
khoảnh khắc. Nhưng khi hắn buông nàng ra, chữ yêu ấy đã biến
mất và chỉ còn lại là thù hận, và đau khổ. Tuấn quay sang nói
với tôi:
- Vĩnh biệt đại ca!
Và hắn nhìn Hồng lần chót, rồi đột ngột, hắn rút khẩu súng ra,
chỉa vào đầu nổ súng.
Đùng, đùng
Tiếng Hồng rú thét lên và xác Tuấn ngã xuống đất, hoàn cảnh
quá đột ngột nên khi tôi chay đến thì Tuấn đã hồn xác quy
thiên rồi. Đau lòng, tôi héo khô mặt mày, khép mắt hắn lại,
chào lần cuối:
- Vĩnh biệt mày!
Hồng lúc đó đã choàng đến bên xác Tuấn mà khóa òa. Tiếng khóc
nức nở, ai oán làm héo cả ruột gan con người. Hồng khóc mãi,
khóc cho duyên tình dang dở, và khóc cho người yêu đi tìm cái
chết để chuộc tội và để giữ trọn ân tình. Nàng đau khổ nào kém
gì Tuấn, chính nàng cũng muốn tìm cái chết để có thể giữ tròn
mối tình và đạo làm con. Nhưng, đau đớn thay, nàng lại chứng
kiến cái chết của người tình mình trước mặt mình. Còn gì đau
đớn bằng cảnh đoạn trường này nữa. Khi đã khóc cạn nước mắt,
Hồng nhìn về tôi và nói trong đau khổ:
- Em xin nhờ anh một chuyện, xin nhờ anh chôn cất hai chúng em
chung một chỗ nhé! Lúc sống không được bên nhau thì lúc chết
mãi ở cạnh nhau!
Rồi Hồng cầm lấy súng trong tay Tuấn và bắn vào sọ não…
Đùng Đùng!!
Đang còn bỡ ngỡ vì những lời Hồng nói, thì nàng đã lìa xa cõi
đời, khiến tôi muốn cản cũng không kịp. Hồng ngã xuống trên
người Thắng. Hồi sinh tiền, duyên tình họ đầy trái ngang, và
định mệnh đã chẻ ngang dòng nước thành đôi. Khi sống không nên
duyên vợ chồng thì lúc chết nàng không rời xa chàng. Nhân gian
lại mất đi một cặp tình nhân……..
(Hết Phần 6 ... Xin mời xem tiếp
Phần 7) |