Trang cuối cùng của bạn trai ngày 8/01,
Hôm nay là ngày sinh nhật 21 tuổi của tôi. Với người Tây
Phương, tôi được xem là một người lớn, có tự duy suy nghĩ của
riêng mình, và với người Á Châu, số tuổi này đối với họ là đã
yên bề gia thất, và có thể đã sinh con nối dòng rồi. Còn đối
với tôi? Một ngày buồn bã lại cộng thêm vào tuổi đời của tôi.
Dù rằng bên tôi, có một người con gái hiền thục sẵn sàng nâng
khăn khoác áo cho tôi, và sự nghiệp của tôi trên đường thành
tựu. Con tim tôi lại trao về bóng hình của một người con gái
xa dấu. Tôi yêu em, dù rằng đã cách nhau một chân trời, dù
rằng cuộc tình đã vỡ. Tôi đã từng suy nghĩ rất nhiều, tình yêu
là gì, và cuộc sống lại là gì? Và giữa tình yêu và cuộc sống,
chữ nào cân nặng hơn? Và tới khi tôi nhắm mắt thổi tắt ngọn
nến sinh nhật, tôi mới hiểu rõ niềm mơ ước và khát vọng của
tôi. Con người khi mở mắt, họ sẽ bị cuốn trôi vào dòng sóng
vật chất, lo miếng cơm áo mặc, và nhục dục. Nhưng nhật ký ơi,
niềm khao khát thật sự trong con tim tôi là một thứ tình, một
loại cảm giác đặc biệt với người con gái ấy. Phút giây ấy, cõi
lòng tôi ấm cúng, và mọi thứ mọi vật bên tôi trở thành trơ
trẽn. Tôi tự nhủ, mình yêu cô ta, chỉ thế thôi. Tôi sẽ rời bỏ
hiện thực, tôi sẽ ra đi, tôi sẽ bám lấy mối tình đổ vỡ ấy, và
tôi sẽ dành trọn đời nối dính nó lại. Vì chính giấc mơ ấy,
niềm tin ấy, mối tình ngàn năm không phai ấy, là lẽ sống của
tôi.
- - - - - - - - - - - - - - - - - - - -
Sau khi Thục Hiền qua đời, tôi an táng nàng bên cạnh mộ của Tư
Xịt và mẹ nàng, và cầu mong ở bên kia thế giới, cả gia đình
nàng được đoàn tụ bên nhau. Tôi trở về hội Rồng Đen, tận sức
giúp Thắng lên ngôi thủ lĩnh, và chấn hưng bang hội. Sau cái
chết của Đầu Rồng, và Báo Đen, xã hội đen thay đổi cục diện,
những băng hội nhỏ đua nhau lấn chiếm địa bàng của nhau, và
ngay cả trong hội Rồng Đen, những tay anh chị bắt đầu kiểm
soát khu vực của mình mà chẳng thèm đếm xỉa đến công việc của
hội. Biện pháp duy nhất, là phải trở thành Rồng của những con
Rồng. Luật duy nhất, là luật rừng, không phải mày chết thì tao
chết và trò chơi là những màn chém lộn, bắn nhau, và tiền đặt
cọc là xương máu của mình, chỉ đơn giản vậy thôi. Con người
tôi trở thành một xác thịt bị chém, và chém lại. Tôi không còn
tình người, và không còn nhân tính nữa, vì đó chỉ là thứ thừa
thải không can hệ tới tôi nữa.
Mỗi lần đánh chém, tôi như một tên điên, lăn xả vào kẻ địch
bất cần nó là đứa chó nào, mặc kệ nó có súng hay dao,điểm đích
của tôi là cái đầu của nó, hoặc ít nhất cũng là tạo ra năm sáu
lỗ thủng trên người địch. Tôi trở nên một tên sát nhân nguy
hiểm nhất trong nước, và công việc duy nhất của tôi là mỗ xẻ
đồng loại, biến chúng đầu một nơi mình một nẻo. Thậm chí, có
lúc, để ra uy, dằn mặt những tay đầu lãnh khác, tôi xẻ đầu của
kẻ chết lấy óc của người ấy, gửi đến cho thân nhân của kẻ chết,
ngụ ý, cái chết của nạn nhân là do nó đi đường không đem đầu
óc theo, lúc nào cũng chỉ manh tâm tạo phản, không biết thân
phận, chết là đáng lắm.
Thời gian này, có thể nói không ai không sợ tôi, không ai
không khinh tôi vì hành vi độc ác tôi tạo nên. Bao nhiêu gia
đình vì tôi mà mất đi chồng, mất đi con. Tôi chẳng bận lòng,
vì tôi hiểu quá rõ cái xã hội đen bẩn này. Nếu không thống
nhất nội bộ, không dằn mặt các bang hội khác, số người chết sẽ
còn nhiều và thảm khốc hơn bây giờ. Và để tránh tình trạng đó,
cách duy nhất là đem tế vài con vật cho thần linh, để những
con khác e sợ, và chịu khuất phục để an thân. Và tôi, xấu số
thay, là người làm công việc đồ tể ấy. Đã bao lần, tôi vào
sinh ra tử, bị chém hàng trăm nhát, vô bệnh viện hàng chục lần
để người ta mỗ xẻ từ đầu tới chân, thậm chí tới lòng phổi, bao
tử, dạ dày, những bộ phận nằm sâu trong cơ thể cũng đem phơi
bày trước ánh sáng đèn mỗ,và hàng ngày, người ta nghe đến tên
tôi là chửi thúi nát vào đầu, chửi từ tôi, lên đến cha mẹ, ông
bà tằn tổ, thậm chí tới mười tám đời nhà cố tôi cũng moi ra mà
chửi, và vẫn một tóp hơi thở, tôi hiện diện đó, và sống với
chua cay. Niềm an ủi duy nhất mà tôi có, là bên cạnh tôi,
Thắng là người đồng hành với tôi. Hắn hiểu tôi, và kính trọng
tôi. Và vì người bạn đồng hành ấy, vì những điếu thuốc, và
quan trọng hơn nữa, là chiếc hộp âm nhạc Thục Hiền để lại cho
tôi vẫn luôn dạo khúc nhạc đồng dao làm tôi luôn nhớ tới nàng,
nên tôi vẫn quyết sống còn với cõi đời.
Sáu tháng trôi qua, Rồng Đen đã khôi phục lại uy nghi và bá
địch của thuở nào. Nó vùng vẫy và ngưỡng cao hơn bao giờ hết.
Tôi thở phào nhẹ nhỏm ngày Thắng đăng quang tiếp nhận ngôi vị
Đầu Rồng. Tôi tự hiểu đây là lúc rút lui vô màn đêm để tránh
Thắng hiểu lầm và nghi kỵ tôi. Đêm ấy, tôi viết một lá thư gửi
cho Thắng nói, tôi sẽ rời khỏi chỗ này, du lịch thế giới và sẽ
không trở về chỗ đau lòng này nữa. Rồi, tôi thu xếp hành lý
rồi rời khỏi căn nhà dấu yêu chứa đầy kỷ niệm giữa tôi và Thục
Hiền…..
- - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - -
Cuộc đời tôi trải qua nhiều thăng trầm, và nơi tôi muốn dừng
chân đầu tiên là làng Vĩnh Lịch nơi tôi đã từng chiến đấu với
ba tên cướp, và nơi đây, trong một tai nạn, tôi đã ân ái với
Xuân Thảo. Xuyên qua khu rừng rậm, tới trước cánh cổng làng,
tôi bồi hồi bao nhiêu kỷ niệm. Cảnh vật không thay đổi, nhưng
con người lại thay đổi quá nhiều. Từ một thanh niên có học
thức, có tương lai, tôi đã suy ngã vào một con đường đen tối,
gặp bao nhiêu trắc trở, để rồi thân tàn xác dại như hiện giờ.
Mở cánh cổng làng, tôi đi dạo khắp quanh làng, và dừng chân ở
căn nhà gỗ, nơi xảy ra khúc ngoặc trong cuộc đời tôi. Tôi lại
gần chiếc giường gỗ đã mục nát, chỗ mà tôi dùng hết sức lực
nam nhi để chinh phục dục vọng tuyệt đỉnh của Xuân Thảo. Mùi
hương bạt ngàn vẫn còn thoang thoảng đó đây mà người ngọc nay
đã theo người khác, làm tôi nữa thấy quyến tiếc, nữa chán nản.
Rồi dọc bước theo bờ sông, tôi thả bộ đi tới cuối làng. Khi đi
đến đó, tôi chợt nghe thấy tiếng kọt kẹt của tiếng võng đung
đưa phát xuất từ một căn nhà cuối làng. Tò mò, tôi đến đó, cửa
nhà mở rộng, và trong nhà, tôi thấy một ông cụ nằm trên chiếc
võng, mắt nhắm tựa như đang ngủ. Tôi lên tiếng chào hỏi:
- Chào cụ ạ.
Oâng già nghe tiếng động giật mình, lên tiếng đáp:
- Ai vậy?
- Dạ thưa cụ, cháu tình cờ dừng chân ghé ngang làng này. Thấy
có tiếng võng,nên cháu tò mò đến đây. Dạ vâng…
- À ra là có khách đến viếng thăm làng, mời anh vào, xin lỗi
anh, mắt tôi đã bị mù, nên không tiện dẫn đường, anh tự nhiên
nhé!
- Dạ
Tôi nó xong, bước vô nhà ngồi tạm xuống một chiếc ghế đẩu và
tìm vài lời xã giao:
- Dạ, cháu tên là Hùng, xin hỏi cụ tên là..
Oâng già vuốt râu đáp:
- Thật là trùng hợp, tên tôi cũng là Hùng, xin tự giới thiệu,
tôi là trưởng làng này, hay để nói chính xác hơn là trưởng
làng từ 30 năm trước, còn bây giờ làng này chỉ có mình tôi nên
trưởng với trẻ gì nữa, chẳng còn ai quan tâm hahaha…
Thấy ông già vui tính, tui cũng không ngại ngần hỏi tiếp:
- Ồ, hóa ra là cụ Hùng là trưởng làng nơi đây. Nhưng cháu xin
mạn phép hỏi một câu tò mò, cụ ở đây một mình sao?
- Ừ.
- Uûa, vậy cụ làm sao sinh sống? Vả lại, mắt cụ lại bị… bị kém
nữa?
- À, anh tò mò cũng phải, tui cũng mới dọn trở về đây hơn 3
tháng thôi. Trước đây, từ khi làng này xảy ra tai biến, tôi
dọn ra ở chung với bầy con cái khoảng hơn năm mươi năm. Nay,
nhớ tới quê làng, nên tính về ở lại đây vài tháng xong cũng
trở về thành phố sống cho hết kiếp ấy mà. Thằng con tui hôm
nay bận công chuyện, nên đã ra thành thị, chắc tối khuya mới
về. Nó có để đồ ăn ở trên bàn, anh lấy ăn đi nhé. Tui già rùi,
ăn được bao nhiêu chứ, mà nó để đồ ăn hàng đống đó hề hề hề…
- Cháu cảm ơn cụ, cháu mới ăn trước khi đến đây. Uûa mà cụ nói
là trước đây khu làng này xảy ra tai biến, cụ có thể nói rõ
hơn được không ạ, cháu đọc báo chí, cũng đã nghe tới chuyện
này nhưng chi tiết sao không ai rõ cả?
Oâng già thở dài, không nói.
- Dạ thưa, nếu cụ không muốn nói thì thôi ạ.
Oâng cụ lắc đầu, đáp:
- Không phải tôi không muốn nói, mà câu chuyện này quá buồn,
anh ạ. Tôi đã mang câu chuyện này suốt đời tôi. Nếu anh thích,
tôi sẽ kể lại cho.
- Vâng ạ
Oâng cụ Hùng bắt đầu kể:
- Cách đây 50 năm, làng này rất đông dân và vui nhộn. Trong
làng, có một người thanh niên trẻ tên là Nguyễn Lộc. Anh này
bị ghẻ lở ngay thưở nhỏ nên người trong làng ghét anh ấy như
hủi. Nguyễn Lộc vì vậy ít dám lộ mặt ra ngoài đường, và chúng
tôi chỉ cho phép anh ta ra ngoài ban đêm đi gõ mõ, và phát
tiền cho anh ta đủ để đổi gạo sống qua ngày.
Một hôm, một phái đoàn y tế của chính phủ gửi đến để chích
thuốc tiêm phòng bệnh cảm cúng đang lan tràn khắp nước. Trong
phái đoàn ấy, có một cô thiếu nữ tên là Nguyễn Nữ. Nàng ta có
một sắc đẹp mỹ miều, băng thanh ngọc tú, mà những người phụ nữ
trong làng khó ai bì kịp. Tôi bấy giờ cũng là một trong bao
đàn ông độc thân mê say sắc đẹp của nàng, và muốn gạ ý cưới
nàng. Nhưng cô gái ấy không thèm để ý đến một người nam nào,
mà chỉ chuyên tâm cứu giúp những người bị bệnh hiểm nghèo.
Do một dịp đi tham quan khu làng, Nguyễn Nữ phát hiện ra anh
chàng ghẻ lỡ Nguyễn Lộc. Với một tấm lòng cao thượng, hay giúp
đỡ người, nàng đã tận tâm đến thăm và trị bệnh cho anh chàng
nghèo khó này. Và sau một thời gian, bệnh ghẻ lỡ trên người
anh ta đã được trị hẳn và anh ta đã có thể đi lại trong làng
ban ngày. Có lẽ giữa nam và nữ gần gủi nhau sanh tình, chiều
chiều chúng tôi thấy họ thường dạo bộ chung quanh làng. Ở bờ
sông, Nguyễn Lộc thường thổi sáo, và Nguyễn Nữ thì cất tiếng
hát xướng ca. Tiếng sáo và giọng ca, cứ chiều chiều vang lên
nửa làm rung động lòng người và nửa kia làm dấy lên bao niềm
ghanh tị trong lòng những người yêu nàng. Chẳng bao lâu,
Nguyễn Lộc và Nguyễn Nữ đã làm đám cưới, mặc nhiều lời dị nghị
trong làng.
Bẵng đi một thời gian, trong làng tôi xuất hiện một bệnh dịch
chết người. Bệnh dịch lan tràn khá nhanh và đã có rất nhiều
người bị chết. Trong lúc khủng hoảng đó, Nguyễn Lộc đã đi rao
với bà con, anh ta có một phương thuốc của tổ tiên để lại có
thể trị được căn bệnh. Anh ta nói, cách đây đã lâu lắm, làng
này cũng xảy ra một trận ôn dịch, do hậu quả của chướng khí
trong rừng phát ra, và tổ tiên anh ta đã nghiên cứu ra phương
thuốc chữa trị. Chúng tôi lúc ấy, không tin mấy lời của Nguyễn
Lộc, nhưng vì đã tới nước cùng, nên đã chọn một người ra thử
thuốc.
Rủi sao, người này sau khi uống thuốc lăn quay ra chết. Do
không xác thực là chất thuốc giết người, hay là do bệnh dịch
phát tán, nên chúng tôi không bắt anh ta, nhưng lẽ dĩ nhiên
chẳng một ai còn tin vào cái thứ thuốc chết bầm ấy.
Nguyễn Lộc vẫn đi nài nỉ mời làng xóm hãy uống thuốc anh ta,
nhưng chẳng một ai tin lời anh ta nữa, thậm chí họ còn đem
nhốt anh ta vào một cái lồng rồi treo lồng lên cây. Trong cơn
tuyệt vọng chán chường, anh ta đã nhờ vợ triệu tập người trong
làng lại, và anh ta nói:
- Thưa bà con láng giềng, Lộc tôi tuy chẳng tài đức gì, nhưng
do may mắn có phương thuốc tổ tiên để lại nhắm có thể trị lành
chứng ôn dịch này. Nay bà con không tin Lộc này, tôi xin lấy
cái chết để bảo đảm cho lời nói này. Tôi chỉ khẩn xin làng xóm
hãy vì tánh mạng tôi và tánh mạng của mình hãy tin vào phương
thuốc tôi.
Nói xong, Nguyễn Lộc rút dao tự sát. Nguyễn Nữ sau khi tẩm
liệm xác chồng, nàng mỗi ngày như một bà điên gõ cửa từng nhà,
kêu gọi họ hãy ráng thử phương thuốc ấy. Và cũng vì tấm chân
tình của cặp nam nữ này đã cảm động chúng tôi và chúng tôi đã
chịu đi thử phương thuốc ấy. Không biết ông trời khéo trêu
người, hay là do nghịch cảnh, liều thuốc ấy đã cứu giúp chúng
tôi khỏi chứng ôn dịch ấy. Và sau này, khi người ta khám xác
người thử thuốc lúc trước thì phát hiện ra anh ta bị rắn độc
cắn chết.
Tin tức ấy như là một tiếng sét ngang tai chúng tôi. Một con
người dù bị chúng tôi khinh rẻ cuối cùng lại là người cứu vớt
tánh mạng chúng tôi, và anh ta đã trả giá bằng chính tánh mạng
của anh. Ai trong làng cũng cảm thấy ráy rứt, ân hận, và tìm
đến mộ Nguyễn Lộc để vấn nhang tạ tội. Và khi chúng tôi đến đó,
đắng cay thay, chúng tôi phát hiện xác của Nguyễn Nữ bên mộ
chồng. Hóa ra nàng sau khi tạo niềm tin cho dân làng thử dụng
phương thuốc ấy, đã uống thuốc tự tử bên mộ chồng cho trọn đạo
phu thê.
Chúng tôi chua xót, mặc cảm, tự trách, và lần lượt rời khỏi
khu làng Vĩnh lịch này để quên đi dĩ vãng đau lòng ấy. Nhưng,
tới tuổi đời này, tôi có thể khẳng định rằng, không ai có thể
quên đi bi kịch của cặp Nguyễn Lộc-Nguyễn Nữ, và hơn nữa,
chúng tôi đã gánh vác niềm ân hận suốt cõi đời này. Oâi, chỉ
mong hai người họ bên kia thế giới có thể chấp nhận muôn vàn
lời xin lỗi của chúng tôi, và cầu mong họ sẽ được hạnh phúc
bên kia thế giới.
Câu chuyện đã kể dứt mà tôi như còn đang sống với cả quá khứ
dĩ vãng 50 năm về trước và thương xót thay cho cặp tình nhân
ấy. Mãi một lúc sau, tôi mới đứng lên chào ông cụ ra đi. Trước
khi ra đi, ông cụ vẫy tay kêu tôi lại, trao tôi một sợi dây
chuyền bạc treo lủng lẳng một trái tim vàng. Oâng nói:
- Khi Nguyễn Nữ chết, trong tuyệt thư của nàng có lưu lại một
cặp dây chuyền và nói rằng, chỉ mong trao lại cho cặp nam nữ
tình nhân sau này và cầu chúc họ được trọn đời bên nhau. Cách
đây vài ngày, cũng có một cô gái đến thăm viếng khu làng này,
và tôi đã cho cô ta một dây, nay sợi này tôi tặng anh, âu cũng
là kết thúc tâm kết bao năm của tôi. Và tôi chúc anh, sẽ hạnh
phúc trọn đời bên người anh yêu.
Tôi rời khỏi làng Vĩnh Lịch, mang theo một niềm tin, tình yêu
và sự hy sinh luôn là những gì quý giá nhất của con người, và
hạnh phúc thật sự của con người là sống chung với người mình
yêu.
- - - - - - - - - - - - - -
Chỗ dừng chân kế tiếp của tôi là Việt Nam. Tôi lớn lên và sinh
ra ở nước ngoài, nên vẫn luôn ao ước một dịp đến thăm đất nước
này, nơi bao nhiêu người được gọi là đồng bào của tôi đã sinh
ra và lớn lên ở đây. Đáp xuống phi trường Tân Sơn Nhất, tôi
cảm nhận được sức nóng dữ dội của vùng nhiệt đới này. Đón taxi
đến một khách sạn, tôi làm đăng ký thủ tục lặt vặt xong, về
phòng tôi dự trù kế hoạch đi chơi của tôi.
Tôi dự tính trong chuyến du lịch này, sẽ đi theo đoàn xe du
lịch từ nam tới bắc, tham quan những địa danh chính như là Nha
Trang, Đà Nẵng, Huế, Vịnh hạ long v.v
Nói là làm, sau khi tắm rửa, tôi dạo bộ đến một đoàn xe du
lịch bao ăn ở và đã trả tiền xòng phẳng. Nhằm lúc có chuyến đi
như vậy vào sáng mai, tôi vội đăng ký liền. Đăng ký xong, tôi
dạo quanh phố Sài Gòn, ghé chơi chợ Lớn, chợ Bến Thành, và tối
đến tôi dừng chân ở bến Bạch Đằng. Trong lúc đang say sưa với
men thuốc và ly cà phê ở một quán dọc đường, tôi chợt thấy một
bóng người bước đi lạng quạng ra vẻ say sưa đang băng qua
đường. Người ấy vừa đi được giữa đường, thì tôi thấy đằng xa
có một chiếc xe ô tô phóng tới như bay và bấm còi tin tin.
Trong lúc khẩn cấp, tôi phóng ra, chộp lấy người ấy kéo qua
một bên đường. Chiếc xe chỉ tíc tắc sau đó phóng ngang qua mặt
tôi , nó chỉ cách một ly với chỗ tôi đứng. Có thể nói, nếu tôi
không phóng ra kịp cứu người ấy thì coi như là người này vô
bệnh viện cấp cứu là cái chắc. Gã tài xế thắng cót cái xe,
ngổng đầu ra chửi:
- Đụ mẹ, mày đi đường không có mắt hả?
Tôi cũng văng tục chửi lại:
- Đĩ mẹ thằng chó đẻ, mày phóng kiểu chó má con cặc đó bố
thằng nào mà né. Địt mẹ nhà mày!
Nhưng trước khi tôi văng xong câu tục thì thằng tài xế đã
phóng xe dzọt đi rùi. Tôi quay lại dòm người mà tôi vừa cứu.
Những xúc giác đầu tiên tôi nhận ra ở con người ấy, đó là mùi
hương thơm quen thuộc nửa xạ hương, nửa hương thơm của hoa huệ.
Rồi da thịt mềm mại và nét mặt xinh đẹp ấy đã cho tôi hiểu đó
là một người con gái xinh đẹp. Và khi đã nhìn kỹ nét mặt ấy,
tôi phải ồ lên một tiếng vì người con gái ấy không ai khác hơn
là người tình đầu của tôi, Xuân Thảo. Cô ta say nghiền, mắt
nhắm lại và miệng lẩm bẩm:
- Anh Cảnh ơi, anh ở đâu? Em… em ghét anh lắm…
Tôi vỗ nhẹ má Xuân Thảo nói:
- Thảo, Hùng đây, Thảo tỉnh dậy đi? Anh Cảnh đâu, Thảo tỉnh
táo lại đi.
Nhưng vô ích, Thảo vẫn lầm bầm nói vu vơ, và sau đó thiếp đi.
Biết phải đợi Thảo tỉnh rượu mới hỏi cho ra lẽ, tôi vẩy tay
kêu một anh xích lô chở tôi về khách sạn. Lúc đó nghĩ cũng vui
vui, trên đường phố, hàng trăm chiếc xe qua lại, ai cũng dòm
ngó chúng tôi, khi thấy một cô gái đang nằm trong tay một anh
chàng, làm tôi nửa cảm thấy kiêu hãnh nửa xấu hổ. Và tai quái
hơn nữa, anh xe xích lô như đang trêu đùa chúng tôi, khi anh
cố tình đi những con đường cái đông kịch xe cộ. Nhưng nửa
tiếng sau cuối cùng, chúng tôi đã đến khách sạn. Dẫn Thảo vào
phòng, tôi đặt nàng lên giường, lấy khăn nóng đắp cho nàng,
rồi mở túi xách tay nàng ra, để coi có số điện thoại nào của
người nhà Thảo không, thì chỉ thấy vài chục đô Mỹ, mấy trăm
ngàn tiền Việt Nam và chút ít phấn son.
Chán nản, tôi lấy quần áo đi tắm rửa rồi nằm lên một chiếc ghế
sô pha và dòm Xuân Thảo. Tôi dòm Thảo lâu lắm, vẫn một nét đẹp
thùy mị, tươi vui, và ẩn dấu nét sắc xảo của một người con gái
nhu mì, Xuân Thảo không hề thay đổi. Nàng vẫn đẹp lắm, vẫn đẹp
mãi và vĩnh viễn ở mãi trong con tim tôi. Đôi má Thảo luôn ửng
hồng, đôi lông mày lá liễu, một chiếc mũi thon, gọn và cặp môi
luôn khép nở như một đóa hồng nhung. Đã nhiều lần tôi tự hỏi
bản thân tôi, có thể vì một sắc đẹp hoa nhường nguyệt thẹn này
mà đem thí mạng mình không? Và bao giờ, con tim tôi cũng trả
lời là Có.
Thế ấy, tôi yêu Xuân Thảo, nhưng lý trí tôi chưa mờ khuất. Nó
vẫn luôn cảnh báo cho tôi hay, nàng là hoa đã có chủ và Thục
Hiền, mồ mã chưa nguội lạnh mà tôi đã chạy theo một bóng hình
khác. Một mặt khác, con tim tôi lại kêu gọi, hãy vì tình yêu
mà tiến tới làm chủ thân xác người con gái ấy. Tôi do đự, bâng
khuâng, nửa muốn nửa không, đã bao lần tính tới làm chuyện ấy
với Thảo nhưng rồi lại bỏ ngang giữa chừng. Ý nghĩ xung đột ấy
dằn co tôi rất lâu để rồi tôi ngủ đi lúc nào không hay.
- - - - - - - - - - -
Khi tôi tỉnh dậy, không còn thấy Xuân Thảo trong phòng nữa.
Nàng để lại tôi một lá thư:
Gửi anh Hùng,
Cảm ơn anh, hôm qua đã đưa em về khách sạn. Vì có chuyện gấp,
nên em đi không kịp chào anh mà đã ra đi. Em chúc anh ở Việt
Nam chơi vui vẻ, và em sẽ trở lại thăm anh soon!!
Xuân Thảo
Lại một lần nữa Xuân Thảo lại rời khỏi tôi. Nàng đến và đi như
gió thoáng, âu cũng là cuộc đời éo le, lúc gặp lúc phân. Tôi
thở dài chán nản, và cũng thu xếp quần áo, để theo đoàn xe du
lịch ra Bắc chơi.
Tôi đến trạm du lịch sớm hơn giờ lên đường cả tiếng đồng hồ.
Rảnh rỗi, tôi ngồi tán dóc với cô hướng dẫn viên. Cô này tên
là Trần Ngọc Dung. Tuổi cô ta trạc chừng 25-26. Ngọc Dung dáng
người mảnh khảnh, tóc nhuộm vàng, khuôn mặt được trang điểm
phấn son khá đậm để che đi những mụn tàn nhan. Điểm nổi bật
của cô ta là cách ăn mặc rất hấp dẫn, chỗ đáng thon thì rất
thon, và chỗ đáng nổi thì nổi hết chỗ nói. Sau một hồi xã giao,
tôi gạ hỏi:
- Dung nhìn trẻ đẹp ấy chắc có nhiều đàn ông tới cua đó hả?
Dung nhìn tôi, cười duyên và lịch sự nói:
- Dung cũng không giấu Hùng làm gì, mình thì cũng có vài người
để ý, nhưng mà Hùng biết đó, làm nghề này thì đi suốt ngày,
đâu có nhàn nhã như các cô khác, nên Dung chơi đó rồi để đó
thôi. Mình còn trẻ mà Hùng, khối gì thời gian để kén chọn.
Tôi gật gù:
- À, ra là thế, thôi vậy nè, nếu Dung đã thẳng thắng thì mình
cũng nói ý định của mình luôn. Thật ra Hùng về Việt Nam để
kiếm một cô bạn gái đi chơi đó đây với mình, không biết Dung
đồng ý không? Chỉ cần Dung thích, thì chuyện tiền bạc chỉ là
vấn đề nhỏ thôi.
Dung cười xòa:
- Oái trời, cuối cùng Hùng cũng lộ ra cái đuôi dê rồi đó,
khiếp, đàn ông mấy anh suốt ngày chỉ nghĩ tới chuyện đó hoài.
Nhưng em lo cho thân xác mấy anh, đi với em xong, có nhiều anh
lết còn không nổi nữa đó, nói cảnh cáo rồi đó nhe!
Tôi dòm đồng hồ, rồi cười nói:
- Bây giờ còn 45 phút mới tới giờ xuất phát, vậy em dám cùng
anh đấu cá không?
Má Dung đỏ ửng, nàng nói với giọng ủy mị:
- Đánh cá gì hở?
Tôi tiến đến, vuốt ve đùi Dung nói:
- Anh dám cá với em, trong phòng 45 phút, anh sẽ làm em ra tới
bến, còn anh vẫn nguyên si, dám cá không?
Dung rung bật người vì những cái vuốt khá nhẹ nhàng, nhưng
chết người của tôi, nàng nói gấp rút:
- Còn nếu anh thua thì sao?
- Anh thua thì bao nhiêu tiền anh đua hết cho em chịu không?
Còn em thua, thì em chỉ làm bạn gái anh suốt chuyến đi này, em
chịu không?
Dung cười lớn, hai tay nàng béo nhẹ má tôi nói:
- Cá thì cá, nhưng thua rồi phải chịu nhe, cấm không được đổ
thừa bậy bạ à nhe!
Tôi gật đầu. Ngọc Dung đứng lên dẫn tôi vào một căn phòng ngủ
trên lầu. Căn nhà lúc đó không có người, thật yên tĩnh. Sau
khi đóng cửa phòng, Ngọc Dung choàng tới ôm lấy tôi và hôn hít
thật nồng nhiệt. Chiếc lưỡi nàng đánh đu, cọ sár lấy lưỡi tôi
làm tôi rạo rực xao xuyến. Bốn tay chúng tôi rờ mó khắp người
đối phương và tuốt quần áo của nhau xuống. Khi chúng tôi đã
trần trục, tôi dạn dĩ bồng Dung lên giường và ngắm nhìn thân
thể nàng. Tôi chỉ có thể nuốt nước bọt và thốt ‘Em đẹp quá’.
Ngọc Dung có một cơ thể bốc lửa, không thua bất kỳ những siêu
người mẫu nào. Cặp ngực nàng to tròn như trái dừa xiêm, to đến
nổi tôi cứ tưởng nàng bơm ngực nàng ra vậy. Tôi cười đùa:
- Quoà, em có một cặp ngực rất là… rất là hấp dẫn.
Ngọc Dung cười húc hích:
- Cảm ơn đã quá khen tặng, vậy anh có thích sờ lấy nó không?
Tôi lắc đầu, cười hề hề:
- Không, anh không những sờ lấy nó, mà anh còn muốn cắn nó nữa.
Vừa nói, tôi vừa cuối xuống, bú lấy núm vú, như đứa trẻ thơ
đang bú sữa mẹ hiền.Cặp vú mềm mại và phập phồng theo nhịp thở
của Dung làm tôi điên tiết lên. Tôi dừng ngoạm lấy vú nàng, và
chỉa con cu đang cương cứng, quét ngoài âm đạo của nàng làm
Ngọc Dung sương sướng và ẩm ướt cửa lồn nàng, rồi dích sâu vào
trong lồn. Khi cu tôi đã dí sát với lồn nàng, đầu cu tôi đã
đụng tới chỗ tận cùng tử cung của nàng, Ngọc Dung chụm đôi môi
hồng và rít lên như cắn phải trái ớt cay. Ngọc Dung mặt ngày
đỏ hoen, hai tay ôm sát vai tôi, còn hai châng quắp vào hai
hông tôi. Dung ôm tôi như con khỉ đu cây. Ngọc Dung nhìn tôi
chằm chặp, ánh mắt ra vẻ khiêu khích làm tôi hăng máu. Tôi bắt
đầu những cú thúc nhẹ nhàng vào lồn Dung. Ngọc Dung rú lên,
như tiến hú của tarzan giữa rừng hoang, thân hình nàng còn bám
lơ lững giữa người tôi và chiếc giường, vậy thế, mà nàng rung
chuyển cơ thể mạnh khiến tôi chới với, Trọng lực và sự ép sát
giữa hai bô phận sinh dục làm tôi phải rú lên theo nàng, và
phải trụ vững cơ thể, chứ không e là tôi đã ra rồi.
Bấy giờ Ngọc Dung nhìn tôi châm biếm:
- Sao dừng lại rồi? Ra rồi hả, sao, nhắm còn đánh tiếp được
không? Nếu không, thì xìa tiền ra đi, em tha cho liền?
Tức mình, tôi rú to lên, hai tay gọng vào hông nàng. Vận dụng
toàn bộ sức lực nam nhi, tôi nhấc nàng lên xuống nhanh như
chớp, cứ mỗi cái nhấc lên thả xuống, là cửa lồn nàng bị đâm
mạnh dí bởi cặc tôi. Ngọc Dung la lên tiếng hoảng hồn, vì nàng
không ngờ tôi khoẻ thế, nhấc nàng như nhấc một con búp bê. Tuy
nhiên sau một lúc, cảm giác mạnh bạo, siết chặc dây dứt của
những sự cọ sát làm nàng rên siết vì sướng. Nước dâm tuôn trào
ở hai bờ lồn. Rồi, Ngọc Dung chợt lấy hai tay nàng bám vào vai
tôi, nàng ngồi hẳn xuống trên hai đùi tôi, làm dương vật dí
khin khít với âm đạo nàng. Nàng hôn tôi khắn khít, lưỡi cà
lưỡi, nàng ứa qua chất nước dãi ngọt ngào vào miệng tôi và bắt
đầu lắc động phần eo và mông. Dương vật tôi bị hai màng thịt
lồn khép sát lại, lắc qua lắc lại nhanh và cảm giác bị siết
lắm. Cử động của Ngọc Dung có thể nói rất nhanh, có thể nói là
5 cú rung mội giây. Nó tựa như một sợi dây thừng đang treo cổ
tên tử tù và sẵn sàng khai tử tên tử tội đang dằng co vẫy vùng
trong những phúc cuối đời. Ngọc Dung như một thú hoang, mất
hết sự trầm tĩnh lịch sự, hai môi đỏ mộng nàng cắn vào môi tôi,
kéo dài ra và nói:
- Đã phục chưa?
Tôi cương quyết không hàng:
- Chưa.
Ngọc Dung lại tăng tốc độ khoảng 6 cái lắc một giây làm tôi
ngất ngây, môi nàng vẫn cắn chặt ở môi tôi, dãn ra thêm nữa
làm tôi xuýt xoa kêu đau. Nàng cười, giọng thánh thót hỏi tiếp:
- Đã phục chưa?
- Chưa
Tức mình, Ngọc Dung dí sát mặt tôi vào cặp ngực đồ sộ, phập
phồng lên xuống, thơm phưng phức mùi thơm trái dâu, làm tôi
như một tên quèn, bị say mê trong đào mộng, mất hết đấu chí.
Ngọc Dung bấy giờ cười duyên, dù người đã ẩm ướt mồ hôi, nàng
nói trong hơi thở:
- Hù…. Hù….Đã phục chưa?
Tôi chết lặn đi, hưởng thụ nhục khoái xác thịt. Cái cảm giác
ngây ngất, tột đỉnh đã tràn ngập cõi lòng tôi. Có lẽ tôi sắp
ra. Nhưng trong tiềm giác tôi, chợt hiện ra hình ảnh, lúc tôi
còn ở làng Vĩnh Lịch và đã thí mạng sống còn để chinh phục
khoái lạc tuyệt đỉnh của Xuân Thảo. Những hình ảnh đó, làm tôi
hồi tỉnh. Tôi ngẩn đầu lên dòm lấy Ngọc Dung lúc bấy giờ cũng
đã ‘phê’ lắm rồi, và mỉm cười tinh quái:
- Chưa.
Rồi tôi lật xấp Ngọc Dung lại, hai tay sờlấy mông Dung, tôi áp
dụng kiểu truyền giống. Tôi nhấp nhẹ vài cái để mở màng, rồi
hai tay quặp sát vòng quanh vùng hạ bộ của Dung, hạ cuối người
xuống, tôi nắc mạnh và hét to:
- Phục chưa?
Ngọc Dung nắc nở những tiếng á á, dù rằng nàng sắp ra, cô ả
vẫn cương quyết la to:
- Chưa, á á, ối ối
Tôi lại cuối xuống hơn, hai tay giật mạnh vùng eo bộ, và con
cặc dí sát vào tận tử cung của Dung. Nước nhờn ở trong mồng
lồn nàng đã rễu giọt rãi xuống giường. Tôi địt mạnh một cú
giáng trời rồi hét to:
- Phục chưa?
Ngọc Dung không trả lời, mắt nàng nhắm chặt lại, và cửa lồn
bắt đầu rút sát rồi nhả ra, là triệu chứng của sự xuất tinh.
Tôi nằm sát lên lưng Ngọc Dung, hai tay như khẩu súng AK-47
lắc lắc hai mông Dung, tưởng như có thể liệng nàng ra xa chục
thước. Chiếc lưỡi làn lướt trên tấm lưng ong ngọc ngà của
Dung, lúc hôn lúc cắn và hỏi nhẹ:
- Em phục chưa?
Ngọc Dung chợt rùng mình, ngẩng cao người lên, tư thế như một
con gà mái ngẩng đầu gáy, và ngàng thét to:
- Em phục rồi…Á á á em ra em ra…
Ngọc Dung mồ hôi nhãi nhệ tiết xuất từ da thịt nàng tạo nên
một mùi nồng nàng kích thích, và cơ thể nàng giãn lõng, yếu
đuối chứ không còn săn cứng như lúc nàng động tình. Rồi cửa
lồn nàng phẹt ra một bãi nước trắng loãn nhão nhệ và tanh tanh.
Nàng gục xuống giường mắt nhắm nghiền. Còn tôi, thì rút cặc
tôi ra và chỉ sục tay vài cái là nó đã ứa sữa thật nhiều lên
cặp mông lủng lẳng của Dung. Tôi lấy thay quệt trán lau mồ hôi
tự nhủ:
- Hên quá, không thôi là sạt nghiệp phen này rùi!
- - - - - - - - - - - - - - - - -
Sau khi nằm nghỉ một lúc, tôi và Ngọc Dung mặc quần áo rồi
xuống nhà để chuẩn bị chuyến khởi hành ra Bắc. Một điều bất
ngờ đã xảy ra khi tôi xuống nhà dưới, đó là sự hiện diện của
Cảnh vàXuân Thảo. Họ cũng bỡ ngỡ nhận ra tôi. Chúng tôi ngượng
nhìn nhau rồi tiến tới chào hỏi:
- Bọn mình thiệt có duyên quá ha? Thảo với Cảnh cũng đến đây
đăng ký đi du lịch hả?
Thảo vui miệng trả lời thay Cảnh:
- Anh Hùng, không ngờ gặp anh ở chốn này. Hồi sáng, em ngủ dậy,
nhớ ra là hôm nay mình có chuyến đi ra bắc, mà chưa kịp thu
dọn quần áo nên vội chạy về nhà thu xếp. Em tính là sau chuyến
du lịch này, sẽ đến khách sạn mời anh dự tiệc đám cưới của bọn
em đấy chứ. Anh cũng ra bắc chuyến này chứ.
Tôi gật đầu, và nhìn Cảnh. Cảnh bây giờ đã già và yếu hơn
trước. Tôi chào hỏi:
- Anh Cảnh dạo này vẫn khoẻ chứ?
Cảnh gật đầu nói xã giao:
- Cảm ơn anh, vẫn đều đều. Anh về một mình à? Chị nhà đâu.
Tôi định mở miệng nói là tôi chưa có vợ, thì Ngọc Dung bỗng
xuất hiện choàng vai tôi và mỉm cười nói thay tôi:
- Chị nhà đây nè, anh khỏi lo thằng cha này dở trò dê bậy đến
chị nhà!
Cả đám cười xoà và cùng nhau lên xe bắt đầu chuyến du lịch.
Trong xe ngoài tôi, Ngọc Dung, Cảnh, Xuân Thảo còn có một anh
tài xế, và một cặp tình nhân khác. Nói chung trong xe chỉ toàn
những người trạc tuổi ngang nhau nên nói chuyện rất hoà hợp.
Xe đi được 6 ngày, sáng đi chiều nghỉ, chúng tôi đã đến Hà Nội.
Những ngày đó, tâm hồn tôi nửa vui nửa buồn. Vui là vì đêm đêm,
tôi và Ngọc Dung đụ nhau năm canh bảy hiệp, thân xác rã rời vì
đê mê, buồn là vì phòng kế bên, lâu lâu tôi cũng nghe lên
những âm thanh rên rỉ của Cảnh và Xuân Thảo.
Tối hôm đó, sau khi ăn cơm tối xong, Ngọc Dung dẫn mọi người
đi du ngoạn 36 phố phường Hà Nội. Lúc đi ngang phố phường bán
giày, bất thình lình có một tên lái xe hôn đa phóng nhanh qua
chúng tôi và giật lấy bóp tay của Xuân Thảo. Lúc ấy mọi người
đều ngỡ ngàng, Xuân Thảo bị cái giựt mạnh quá chân vấp chân
vững suýt té ngã, còn Cảnh thì hô hoán la to ‘Có ăn trộm, có
ăn trộm bà con ơi’. Tôi thì lúc đó đứng khá gần bên Xuân Thảo,
miệng còn liêm diêm điếu thuốc, vội một tay đỡ lấy Thảo, tay
kia cầm điếu thuốc trên miệng búng mạnh vào người tên trộm bóp.
Điếu thuốc bay vào ngay cổ của tên trộm rồi rớt trong áo hắn
làm tên ấy rú lên, tay không kiểm soát được chiếc xe và bị té
ngã xuống. Tôi vội chạy đến tính giật bóp lại, thì tên trộm rú
lên nhìn tôi với ánh mắt đầy căm hận. Hắt rút từ túi quần ra
một con dao găm và đâm xỉa vào tôi. Tôi vội lách né, chụp lấy
con dao và dằn co với hắn.
Tên này tay chân khá lanh lẹ, tay vừa bị chụp, hắn dùng chân
đá liên hoàn vào người tôi làm tôi đau đớn té nhào về phía sau.
Tên trộm ấy nhào tới đâm tôi một nhát chí mạng. Hốt hoảng, tôi
vội đưa tay lên chụp lây lưỡi dao.
Rẹt, lưỡi dao sắt ngọn đã cứa ngang tay tôi, một miếng thịt
trên tay tôi bị cắt rời, máu chảy đầm đìa. Tôi rú lên, trong
cơn giận dữ, tay trái chặt ngang cổ hắn làm tên đó lăn ra ngất
xỉu. Nói thì chậm nhưng hành động thì nhanh. Và khi đã đánh
bất tỉnh tên trộm đó, công an cũng vừa đến. Họ sau khi dò hỏi
qua loa đã bắt tên trộm đó về, để mặt tôi vết thương đau đớn
ngồi đó. Mọi người trong đoàn du lịch đều hốt hoảng, kêu taxi
chở tôi vô bệnh viện gần đó. Sau hơn nửa tiếng đồng hồ cấp cứu,
bác sĩ đã băng bó lại vế thương. Và tôi nửa vì bị vết thương
hành, nửa bị tê liệt vì thuốc mê nên thiếp đi lúc nào không
hay.
Lúc tôi tỉnh dậy, trời đã tối. Bên tôi, Cảnh thì đang đọc báo
và Xuân Thảo thì nhắm mắt ngủ trên một chiếc sa lông. Tôi tính
lên tiếng nói, nhưng cổ họng bị nghẹn và bị ho sặc sụa. Tiếng
ho làm Cảnh và Thảo giật mình dòm tôi. Thảo mừng rỡ reo:
- Anh Hùng tỉnh lại rồi hả, em đi kêu bác sĩ liền.
Thảo phóng nhanh ra ngoài để lại tôi và Cảnh trong phòng. Tôi
và hắn dòm nhau mà không biết phải nói gì. Sau một lát, Cảnh
lên tiếng:
- Anh Hùng, cảm ơn anh đã cứu vợ chưa cưới của tôi.
Cảnh gằn giọng ở ba chữ ‘vợ chưa cưới’ và nói tiếp:
- Đã hai lần anh đã cứu Thảo, tôi rất cảm kích. Nhưng có
chuyện này tôi phải khẩn xin anh. Xin anh sau chuyến đi này,
đừng gặp mặt chúng tôi nữa.
Tôi lặng thinh. Cảnh vẫn nói tiếp:
- Tôi biết anh có cảm tình với Thảo. Nhưng anh cũng hiểu là
chúng tôi sắp đám cưới rồi. Cứ tiếp tục tình cảnh như vầy cuối
cùng chỉ làm ba người khó xử thôi. Tôi mong anh hiểu cho.
Tôi đau đớn gật đầu. Cảnh nhìn tôi dè dặt:
- Anh có lời gì muốn nói không?
Tôi trầm ngâm rất lâu và cuối cùng nghẹn lời:
- Tôi xin chúc phúc cho anh chị được trăm năm hạnh phúc. Và
mong anh hãy đối xử tốt với Xuân Thảo.
Cảnh gật gù, đứng dậy đáp:
- Cảm ơn anh, tôi biết. Còn chuyện này tôi cũng xin nói hết,
là xin anh hãy giữ kín bí mật ở làng Vĩnh Lịch. Anh hiểu chứ?
Con Thảo biết chuyện này đối với cả ba cũng chẳng là chuyện
tốt gì. Thôi không có gì tôi đi đây.
Cảnh vừa quay người lại thì chợt khựng người. Xuân Thảo đã
đứng đó từ hồi nào. Cô ta nhìn tôi và nhìn Cảnh ánh mắt xoi
mói.Xuân Thảo hỏi:
- Anh Cảnh, anh Hùng, chuyện gì đã xảy ra ở làng Vĩnh Lịch. Có
thể nói cho em nghe được không?
Chúng tôi lặng thinh. Nhưng Xuân Thảo là một cô gái thông minh.
Qua ánh mắt chúng tôi, nàng đã cảm thấy câu chuyện này có gì
xảy ra trên người nàng. Rồi, hình như nàng chợt hiểu ra, Xuân
Thảo nghẹn ngào nói:
- Chẳng lẽ…. Chẳng lẽ người…người đó không phải là Cảnh mà là….mà
là???
Không một ai trả lời câu hỏi của nàng. Xuân Thảo hét to lên:
- Có phải không? Hãy nói đi, có ai nói cho em biết có phải
không?
Lâu lắm, Cảnh mới gật đầu, nét mặt xấu hổ. Cái gật đầu ấy làm
Xuân Thảo tái mặt lại, nhìn lấy tôi, và tôi cũng nhìn lấy nàng.
Cái nhìn ấy bộc lộ niềm oán hận, thẹn thùng, và tình tứ nữa.
Rồi Xuân Thảo khóc oà lên, và chạy khỏi căn phòng. Cảnh vội
phóng chạy theo, và tôi cũng gượng hết sức đứng lên và phóng
ra. Ra tới ngoài bệnh viện thì không thấy Cảnh và Thảo đâu nữa.
Tôi chán nản, bước đi một hướng vô định.
Đi không biết bao lâu, tôi chợt giật mình vì nghe có tiếng
khóc của một thiếu nữ. Bước về hướng xuất phát tiếng khóc, thì
thấy người khóc ấy là Xuân Thảo. Tôi đứng khựng đó rất lâu
không biết phải nói gì. Khóc lóc một hồi, Xuân Thảo chợt phát
hiện ra sự hiện diện của tôi. Nàng vội quay mặt chạy đi. Tôi
phóng vội đến nắm lấy tay nàng:
- Thảo, có thể nghe anh giải thích một lời không?
- Tôi không muốn nghe, tôi không muốn nghe, hãy để tôi đi, để
tôi đi đi huhuhuhu..
- Thảo, tôi kiên nhẫn nói, hãy nghe anh nói một lời. Anh biết
bây giờ có nói lời nào về chuyện xảy ra cũng không bù đắp được.
Anh chỉ mong em hãy quên đi dĩ vãng đau buồn mà hãy sống về
tương lai. Tương lai tươi đẹp của em chỉ trong vài ngày tới sẽ
thực hiện được, anh hứa là sẽ rời xa chốn này, và chúng ta sẽ
không còn gặp mặt nữa. Anh mãi mãi chúc em luôn được hạnh phúc,
vui tươi.
Rồi tôi quay người bước đi. Xuân Thảo chợt khóc òa đến nói với
theo:
- Anh có biết người tôi yêu là ai không?
Tôi dừng lại. Xuân Thảo nói tiếp:
- Người tôi yêu là người tôi đã trao trinh tiết cho người con
trai ấy, là người đã anh dũng chiến đấu với bọn cướp, người đã
liều mình hy sinh tánh mạng cho tôi. Em… em khóc vì buồn, mà
cũng vì vui nữa. Em khóc vì đã lầm, vì đã theo đuổi tình cảm
với một người con trai không phải là người lý tưởng trong con
tim em, và em khóc, cũng vì giờ đây em đã kiếm ra người con
trai ấy. Anh Hùng…..
Xuân Thảo chạy đến ôm ngang lưng tôi. Tôi nghẹn ngào kéo vòng
tay nàng ra và nói:
- Xin lỗi, anh không yêu em.
Rồi tôi phóng mình chạy đi. Vừa chạy, đầu óc tôi xuất hiện bao
kỷ niệm buồn vui, những lúc nguy hiểm, bình an bên Thảo. Và
tôi khóc. Tôi tự hiểu mình hơn ai hết. Tôi là một con người
yếu đuối với tình cảm, tôi sẵn sàng trao ra nhưng tôi không đủ
can đảm tiếp nhận. Tôi là một người hèn, không tiền, không
danh sống trong cái xã hội này. Tiếp nhận tình yêu của người
con gái, tôi sẽ khiến người con gái ấy sống trong sự hy sinh,
mất mát, và Thục Hiền là một ví dụ. Và cứ vậy, tôi cô độc chạy
suốt một quãng đường, không dám dòm xem cảnh vật chung quay,
không dám quay đầu lại, tôi chạy để quên hết dĩ vãng, hiện tại
và tương lai. Rồi không biết bao lâu, tôi bị vấp té và bất
tỉnh.
- - - - - - - - - - - - - -
Trong cơn mê, tôi thấy mình lạc vào một vườn hồng. Ở đó, tôi
thấy một người con gái trong bộ áo cưới, đang ngồi trên bãi có
ngắm về dòng sông vàng nhạt. Tôi đến gần để nhận diện nàng, và
mãi khi tới trước sát mặt nàng, tôi mới nhận ra đó là Thục
Hiền. Tôi mừng rỡ ôm lấy Hiền và kêu to:
- Thục Hiền, cuối cùng anh đã gặp lại em. Anh yêu em lắm.
Thục Hiền để tôi ôm, nàng không nói gì cả. Một lát sau, Hiền
kéo tay tôi ra, sờ lấy má tôi và mỉm cười nói:
- Anh Hùng, lâu quá không gặp anh, anh đã ốm đi nhiều rồi.
Nàng cầm lấy tay tôi, và nâng niu lo lắng:
- Anh bị thương có đau không anh? Vết thương có sâu không?
Tôi lắc đầu mỉm cười, tay nắm tay nói:
- Anh không sao, miễn là gặp lại em, không có chuyện gì anh
còn bận tâm nữa.
Thục Hiền vuốt nhẹ má tôi, ánh mắt dịu hiền nói:
- Anh nghe lời em. Duyên kiếp đời này của chúng ta đã kết thúc
rồi. Anh hãy buông xuôi mọi chuyện mà đi theo con tim của anh.
Em ở bên kia thế giới vẫn luôn cầu phúc cho anh và người yêu
của anh.
Tôi lắc đầu hét:
- Không, không thể được. Hiền ơi, anh yêu em, trọn đời này em
vẫn là người anh yêu nhất. Tại sao em lại rời xa anh mà đi, em
có biết anh giờ đây sống trong mặc cảm, tự trách. Em biết
không, mỗi ngày, anh bị lương tâm dày vò, bởi cũng vì anh, mà
em và ba em đã mất mạng. Anh trách móc bản thân, vì anh đã hứa
chăm lo cho em suốt cuộc đời nhưng anh không làm được. Hiền ơi,
hãy để anh sống mãi trong giấc mộng này nhé. Anh đã quá mệt
rồi, hãy để anh theo em nhé.
Thục Hiền dòm tôi, lắc đầu dịu dàng nói:
- Đừng như thế anh Hùng. Đó không phải là những gì em kỳ vọng
ở anh. Em và ba hy sinh, là cam lòng tình nguyện. Em và ba đều
mong anh có một cuộc sống tươi vui, hạnh phúc. Giữa chúng ta,
không hẳn đã xảy ra tình yêu. Em đã không khẳn định lúc còn
sống nhưng tới bây giờ em đã rõ, giữa chúng ta chỉ có một thứ
tình, thương mến, kính trọng, bảo bộc cho nhau. Tình yêu lại
là một thứ khác nữa anh ạ, đó là một loại tình cảm đam mê,
hạnh phúc, ràng buộc giữa hai người với nhau. Hãy buông xuôi
mọi chuyện đi anh ạ, hãy để con tim và duyên số hướng dẫn anh
đến thứ tình cảm ấy. Em thà là nhìn thấy anh sống trong niềm
hạnh phúc thật sự hơn là nhìn anh sống trong đau khổ ràng buột.
Có vậy em mới an lòng ở bờ kia thế giới. Hứa với em hãy sống,
và sống vì tình yêu anh nhé.
Tôi nắm lấy tay Thục Hiền, đặt lên má tôi:
- Anh sẽ nhớ mãi em, Thục Hiền.
Thục Hiền hôn trán tôi rồi nói:
- Cuối cùng em đã nhìn thấy mặt anh rồi. Đúng là khuôn mặt mà
bấy lâu em hằng tưởng tượng. Thời gian em ở bên anh, em rất
vui vẻ và em lưu luyến mãi những kỷ niệm xinh đẹp ấy. Anh cũng
vậy nhé, hãy để cuộc đời anh mang mãi những kỷ niệm xinh đẹp
ấy, hãy cùng nhân loại trải lên một màu xanh tình yêu anh nhé…..
- - - - - - - - -
Tôi chợt thấc giấc. Đó có phải là một giấc mơ không? Hay là
Thục Hiền đã hiện hồn báo mộng cho tôi? Hay đó là tiềm giác
tôi dã tìm ra cách giải quyết vấn đề, mà bình thường tôi không
dám nghĩ đến. Nhưng dù gì cũng mặc, cuối cùng tôi đã có một
câu trả lời. Tôi rời bệnh viện, chạy về khách sạn kiếm Xuân
Thảo. Nhưng khi tôi đến nơi, Ngọc Dung nói cho tôi hay là Xuân
Thảo và Cảnh đã đi máy bay về Sài Gòn làm đám cưới trước ngày
dự định. Tôi sững người bàng hoàng một lúc, nhưng sau khi suy
nghĩ, tôi chào từ giã Ngọc Dung sau khi trả nàng một số tiền
hậu hĩ, và đi đăng ký một chuyến bay gấp về Sài Gòn. Nhưng rủi
sao, do trục trặc máy móc, mọi chuyến bay nội địa tạm không
hoạt động trong vòng vài ngày tới. Không kịp chờ đợi, tôi mua
lại một chiếc hôn đa từ một tay hôn đa ôm và phóng từ Hà Nội
về Sài Gòn.
Tôi phóng ngày phóng đêm, trừ vài tiếng đồng hồ ngủ, và ăn,
còn lại, cái mông tôi không rời khỏi xe hôn đa. Đi được 2 ngày
thì chiếc hôn đa nóng máy quá, và không lết nổi nữa. Tôi đành
dục xe, đi một chuyến đò từ miền Trung về Thủ Đức và từ đó,
đón một chiếc xe chở nhỏ về tới Sài Gòn. Chuyến đi ròng rã mất
4 ngày.
Về tới Sài Gòn, tôi vội theo địa chỉ đăng ký trong danh bạ du
lịch mà Ngọc Dung cho tôi mà dò đến chỗ Xuân Thảo cư ngụ. Khi
tôi đến nơi, thì nhà vắng toen, hỏi hàng xóm, thì họ nói là
Cảnh và Xuân Thảo đã đi tới nhà thờ làm lễ cưới. Tá hỏa tam
tinh, tôi vội hòi địa chỉ nhà thờ, và mua lại chiếc xe đạp của
nhà hàng xóm ấy mà phóng tới nhà thờ. Trên đường đi, tôi lẩm
bẩm khấn:
- Lạy ông trời ở trên cao, ông mà có linh thiêng thì giúp tôi
ván này giựt lại được vợ. Chứ bằng không nguyên kiếp này, tôi
chửi rủa ông cả đời đó nhé.
Tiếng chuông nhà thờ đính đoong 12 tiếng báo hiệu mặt trời đã
giửa đỉnh, và tôi cũng đã đến được nhà thờ làm lễ. Dục đại
chiếc xe ngoài sân, tôi chạy như bay vào nhà thờ, xô mạnh cửa
nhà thờ ra, thì thấy lúc đó người cha đang lên tiếng hỏi Xuân
Thảo:
- Nhân danh đấng Chúa Trời, và luật pháp ràng buột của chính
phủ, tôi xin hỏi, Cô Nguyễn Xuân Thảo có bằng lòng lấy anh
Nguyễn Cảnh làm chồng không?
Xuân Thảo còn tần ngần khi thấy sự xuất hiện của tôi, nàng
chưa kịp trả lời thì tôi đã hô to:
- Không bằng lòng, tôi không bằng lòng!
Mọi người bàng hoàng. Tôi bước đến nắm lấy tay Thảo, mắt nhìn
lấy nàng và nói:
- Thảo, anh yêu em.
Tôi và Thảo mắt nhìn nhau. Có thể nói, phút giây ấy, linh hồn
tôi tràn ngập một niềm hạnh phúc, ấm áp mà trước giờ tôi chưa
hề có. Một cảm giác mà tôi có thể cảm nhận được nhịp đập của
Thảo, hơi thở của nàng, và tư duy của nàng tựa như đó là sinh
mạng của tôi. Tôi nói tiếp:
- Lần đầu anh gặp em, anh nhớ mãi bóng hình của em. Anh không
khẳng định có thể đem cho em một cuộc sống hạnh phúc, giàu
sang. Anh cũng không biết chúng mình sẽ sống hoà hợp bên nhau.
Nhưng anh mong em, hãy cho anh, cũng như cho em một cơ hội để
thử mùi vị tình yêu. Chúng mình hãy cùng nhau đi con đường của
riêng chúng mình được không em?
Thảo nhìn tôi. Tôi nhìn Thảo. Cũng như mọi người nhìn chúng
tôi. Mọi người đều bối rối, nửa muốn nghe câu trả lời, nửa lại
không. Có người bàng quang chép miệng nói:
- Bằng lòng đi.
Nhưng gã đó vừa nói xong, lập từ bị hàng trăm con mắt toé lửa
dòm về hắn, khiến gã ấy vội câm như hến. Hắn cuối đầu xuống,
im re luôn.
Xuân Thảo một tay nắm lấy tay tôi, tay kia nắm lấy Cảnh và
nàng nhắm mắt không nói lời nào. Thời gian trở nên đứng lặng,
hàng trăm người hiện diện nhưng không một tiếng động. Im lặng
tới nổi con ruồi bay qua cũng còn nghe được thấy tiếng bay của
nó. Và rồi, cuối cùng, Xuân Thảo mở mắt ra, dòm lấy chúng tôi
và nàng buông tay Cảnh ra. Tay nắm tay tôi, Thảo rưng rưng
nước mắt nói:
- Em bằng lòng. Em bằng lòng cùng anh ăn đời ở kiếp, kết duyên
vợ chồng. Dù sau này, anh có bệnh tật, ốm đau, em sẽ ở bên anh,
trọn bổn phận người làm vợ. Giữa đôi ta, sẽ chung một nhịp đập,
một hướng đi, một tình yêu cho đối phương. Em bằng lòng, em
bằng lòng……
Tôi vui sướng nắm lấy tay Thảo và khẽ nói:
- Chúng ta đi.
Cả căn phòng vang ầm lên những tiếng vỗ tay. Họ vì cảm động
với mối tình chân thật của tôi và Thảo, sẵn sàng tha thứ hành
động vì tình mà phá vỡ đạo đức, tri luân của ngàn xưa để lại.
Cho tới khi chúng tôi đã rời khỏi nhà thờ, họ bỡ ngỡ nhìn nhau
không nói nên lời và lặng lẽ cáo lui.
- - - - - - - - - - - - - - - -
Đêm đó, tại khác sạn Nhịp Trẻ, tôi và Xuân Thảo đã ở chung một
căn phòng, thu xếp hành lý, để mai đây rời khỏi Việt Nam đi
kiếm một tổ ấm cho riêng chúng tôi. Sau khi thu dọn, và tắm
rửa xong. Tôi và Thảo đều hồi hộp. Dù rằng đã biết, đối phương
yêu mình, và đây không phải là lần chúng tôi ái ân đầu tiên,
nhưng tôi và Thảo đều không biết làm sao mở màng. Dòm nhau một
lúc, tôi chép miệng nói:
- Em ngủ trên giường đi, anh ngủ sa lông được rồi.
Thảo đỏ mặt ấp úng nói:
- Anh lên giường… ngủ chung với em đi.
Tôi đỏ mặt gật đầu rồi leo lên giường. Chúng tôi nằm kế bên
nhau, đắp chăn lại. Nằm kế bên Thảo mà con tim tôi rạo rực.
Mùi hương nửa xạ, nửa huệ hương luôn làm tôi đắm say. Khó chịu
đến nổi, tay chân tôi ngứa ngáy muốn ôm lấy Thảo vào lòng,
nhưng sợ sệt nên thay vì sờ mó người nàng, tôi lại sờ mó người
tôi. Rồi tay tôi chạm lấy sợi dây chuyền khuôn hình trái tim
mà ông cụ làng Vĩnh Lịch tặng cho tôi. Tháo nó ra tôi tính bỏ
lên đầu bàn, thì chợt Thảo nắm lấy tay tôi tò mò hỏi:
- Em cũng có một sợi dây chuyền như vầy nè. Anh coi.
Thảo kéo áo xuống làm tôi thấy rõ nàng không mặc áo lót và có
thể nhìn thấy cặp ngực trắng phóc đầy đặn của nàng. Và ở giữa
ngực nàng, là một sợi dây chuyền giống y của tôi, từ màu sắc
tới khuôn khổ. Đúng là môt cặp dây chuyền uyên ương như cụ già
ấy đã nói. Tôi kể:
- Sợi dây chuyền này là do một ông cụ ở làng Vĩnh Lịch tặng
cho anh đó. Còn em mua sợi dây chuyền này ở đâu?
Xuân Thảo ồ lên một tiếng:
- Cũng có một ông cụ ở làng Vĩnh Lịch tặng cho em đó. Hôm đó
em vì hoài niệm tới kỷ niệm ở làng Vĩnh Lịch nên đã trở lại và
tình gặp và nghe cụ kể chuyện Nguyễn Lộc-Nguyễn Nữ và dây
chuyền này ông ấy cho em đó.
Tôi cười xoà:
- Em hoài kỷ niệm gì thế?
- Nói ra anh đừng giận nhé!
- Ừ anh không giận đâu.
- Thật ra, em vốn hoài nghi anh Cảnh không phải là người…
người đã ái ân với em ở làng Vĩnh Lịch. Tại anh yếu quá à….
Chúng tôi lặng thinh. Một lát sau, Thảo khẽ hỏi:
- Anh ghen hả?
Tôi lắc đầu đáp:
- Anh không ghen. Anh không ái ngại em là người nào, và cũng
vì anh lúc đó không chịu minh bạch vì anh sợ anh không đủ sức
nuôi em, mang cho em một cuộc sống sung túc, và lúc đó, em đã
đồng ý đám cưới với Cảnh, thì anh có tư cách gì mà ghen. Chẳng
qua anh không biết em nghĩ sao thôi.
Thảo choàng tới hôn lấy tôi, nụ hôn ướt át làm tôi đê mê, và
tôi mạnh dạn ôm nàng vào lòng. Thảo nói với tôi trong hơi thở:
- Em yêu anh lắm.
Bờ môi tươi mát của nàng áp sát môi tôi, thở vào miệng tôi làm
đầu lưỡi tôi tê liệt. Tôi tiếp lấy hơi thở của nàng và thở lại
vào miệng nàng. Hơi thở chúng tôi hoà nhập thành một nhịp,
người hít kẻ thở, không biết là bao lâu. Cơ thể chúng tôi nóng
dần một phần vì ít dưỡng khí, phần kia vì cõi lòng rạo rực dục
vọng. Bàn tay tôi mân mê da thịt nửa hở nửa kín sau làn vải
mỏng của Thảo. Tôi vuốt ve nhẹ từ hai hông lên đến cặp nhũ hoa
mỡ màng săn tròn, nắm lấy núm vú nàng, vặn tròn nửa vòng sang
phải rồi nửa vòng sang trái, và kéo nó ra. Xuân Thảo nhăn mặt
lại, nàng lườm tôi nguýt mắt, rồi xô tôi ngã xuống giường.
Nàng đứng trên giường, bước ngang giữa mặt tôi và bắt đầu hạ
người xuống mặt tôi. Từ dưới tôi nhìn lên có thể thấy rõ sau
váy đầm hồng nhạt, là một chiếc quần lót nhụa trắng tin đã rịn
ít âm dịch. Thảo càng hạ người xuống, một mùi thơm của huệ
hương, lẫn với mùi lotion quyến rũ làm tôi mê mẩn. Đồng thời
mắt lại nhìn thấy tư thế của một thiếu nữ trẻ trung, xinh đẹp,
đang ẻo lã vui đùa trước mặt mình, con cặc tôi không ép nó
cũng dựng lên như súng chỉ thiên và chỉ đợi lệnh để nổ mà thôi.
Xuân Thảolúc ấy dang hai chân ra lắc lư thân mình, uốn éo phần
hạ bô trước miệng tôi, làm tôi thèm thuồng vô song. Tôi thè
dài chiếc lưỡi như lưỡi rắn chỉ chờ đợi lúc Xuân Thảo vừa ép
xuống là táp vào lồn đít nàng. Mỗi lần tôi đụng vào quần lót
của Thảo là mỗi lần nàng thót lên một tiếng ‘ây da’ hoặc ‘á’.
Má nàng đỏ ửng lên như đã được bôi lên một lớp phấn hồng. Mồ
hôi nàng đổ ra từ cơ thể chảy xuống phần dưới đọng dính với
dâm thủy tiết ra từ âm đạo, và nhễu từng giọt xuống như nước
mưa làm ẩm ướt mặt tôi. Xuân Thảo kích thích tôi tột độ, và
cũng muốn thử sức kiên nhẫn tôi. Nàng bề ngoài nhìn thanh tú,
ngọc lệ, nhưng khi đã tìm hiểu tánh tình nàng thì mới hiểu rõ
nàng thích hưởng thụ sự dày vò trên người kẻ thác. Vì lần đầu
giao phối, nàng muốn tôi phải mê mệt nàng, lọt vào tròng bẫy
nàng, để rồi nàng có thể hoàn toàn khống chế tôi. Thật vậy,
tôi như cá đã mắt câu, chỉ vài phút sau, sự đè nén của tôi như
rượu đã đầy ly, tôi quàng hai cánh tay lực lưỡng của tôi, ghì
hai chân nàng xuống và đớp lia đớp lịa trên mảnh vải lót lúc
bấy giờ đã mềm mỏng như tờ giấy ướt, và có thể nhìn thấy rõ bờ
lông đen mượt và những nếp sần sùi ở miệng lồn.
Xuân Thảo ứ lên một tiếng, người ngã ra phía sau, dâm thủy
nàng tuôn trào ướt át cả mặt tôi. Nàng thuộc lại người ‘hồng
diện đa dâm’ nên nước nhờn nàng chảy ra nhiều hơn bất kỳ người
con gái trước đây tôi được ái ân. Mắt nàng trợn tròng, hơi thở
gấp rút, và bàn tay nàng, vuốt ve lấy con cặc tôi lúc bấy giờ
cũng rung rung theo sự kích thích. Miệng nàng hù hù những
tiếng khoái vọng, và hơi thở nàng rút ngắn và hồng hộc.
- Á, ơi là ơi, ừ đúng rồi, em đã lắm đó anh. Ngoan lắm, liếm
nữa đi, ú, má ơi, sướng quá.
Tiếng Xuân Thảo nói vô nghĩa, nhưng giọng nàng ngọt ngào
truyền cảm ru tôi đam mê mãi trong cơn bão nhục lạc. Nút liếm
một hồi, tôi lật Thảo nằm ngửa xuống giường, tôi nằm trên, bàn
tay xé mạnh chiếc quần lót nàng, khiến nó rách tơi tả. Xuân
Thảo còn đang ngỡ ngàng thì tôi đã dích đầu cu ngay cửa lồn,
làm nàng phải rên lên xuýt xa. Rồi, tôi cuối xuống hôn nàng,
và ‘phọt’ con cu tôi vọt thẳng vào lồn Thảo, làm cửa lồn nàng
banh rộng thụt hẵn vào trong do cái khổ quá bự của dương vật
tôi. Nàng la lên những tiếng ối á thật to. Nhưng miệng tôi đã
khép kín với miệng nàng khiến những âm thanh to tát ấy bắn sâu
vào miệng tôi và trở nên nhỏ đi. Lưỡi tôi đu đưa nút chắt lấy
vị ngọt trên lưỡi Thảo, còn ở dưới cu tôi vẫn nắc đia địa vào
lồn Thảo. Nhờ vào chất nước nguyệt tinh đã tràn ra từ bấy lâu
nên cặc tôi đã có thể tiến sâu vào âm vật của Thảo. Cu tôi đã
xuyên sâu vào hai mang lồn Thảo, cọ sát lấy nó, và đụng tới
bìa ngoài tử cung của thiếu nữ này, rồi tiến sâu hơn nữa, tôi
đã có thể nhích nhích đụng lấy buồng trứng của Xuân Thảo.
Vì cu tôi thọc quá sâu, và những cú đập quá mạnh, khiến Xuân
Thảo ngất ngư chao đảo. Ban đầu nàng xém ngất đi theo nhịp đập
ấy, và miệng luôn kêu la ‘a á’ như muốn bể căn phòng, nhưng
sau một hồi khi đã bắt nhịp, nàng thích thú hưởng ứng với tôi.
Xuân Thảo quặp hai chân bấu vào hông tôi, mắt dìu dịu, dòm lấy
tôi, hôn tôi nồng thắm và nói những lời dâm đảng:
- Xuân Thảo ơi, Xuân Thảo ơi, ta sướng lắm. Kiếp này, chưa lần
nào ta được chằn chịt sướng như vầy. Oâi, anh ơi, anh đụ má em
sướng lắm. Đụ nữa đi anh. Đụ cho chết đời em luôn đi anh. Anh
đụ cho banh lồn em luôn anh nhé. Aáy anh xem, mồng lồn em nè,
nó to một cục đó, ôi, nó muốn bể vì nứng rồi anh ơi. Trời, em
muốn đứt dây nứng rồi kìa. Tròn trịa cái mầm lồn, bấy lâu ăn
ngủ em cũng mộng mơ được như thế này đấy anh ạ. Oái, ối,,,chết
em kìa… chết em….á áá…
Xuân Thảo nói nhiều lắm, nhưng một hồi sau, lời nói trở nên dư
thừa, và Xuân Thảo chỉ còn thè lưỡi ra, người nàng rung bần
bật lên vì sướng. Đụ vậy chưa tới mười lăm phút, Xuân Thảo nhẹ
nhàng đẩy tôi ra, nói nhỏ nhẹ:
- Em thương anh lắm. Anh đụ chỗ khác đi, chứ đụ mãi dưới, em
mệt rồi, để lát nữa anh chơi tiếp. Hết hơi rồi anh ạ.
Tôi mỉm cười, một nụ cười của kẻ đắc thắng. Kéo cu ra, tôi leo
lên bụng nàng, dích con cặc lên cặp vú nàng, tôi đụ tiếp. Cặp
vú Xuân Thảo tròn trịa, và rất ngộ nghĩnh. Không biết ông trời
sinh nàng ra đã định cho mạng số nàng sống để đụ hay sao ấy,
mà phần nào trên cơ thể Thảo cũng đẹp và rất dễ dùng để đụ.
Cặp ngực nàng, nhô cao, tròn trịa nhưng nó không cân bằng nằm
ở giữa mà thiên về giữa ngực. Vì vậy mà kẽ hỡ giữa hai bộ vú
ấy rất nhỏ, và hai vú Thảo không nhão nhệ, mà săn cứng nên tôi
có thể nắm lấy cặp vú ấy mà làm thế dựa để nhích cặc dễ dàng
giữa ngực nàng. Mùi thơm xạ hương từ da thịt từ mái tóc quyện
với mùi hoa huệ tỏa vào mũi tôi, làm tôi thấy nhẹ nhỏm, cảm
thấy vô cùng thoải mái, không buồn phiền, không sầu lo, bắt
đầu một trạng thái thanh bình. Xuân Thảo trợ giúp sự khoái lạc
tôi bằng cách lè lưỡi nàng, chạm vào lổ hổng giữa đầu cu tôi.
Động tác ấy làm cu tôi rung lẩy bẩy nửa đau đớn muốn rút ra,
nhưng khi đã rút ra lại thấy nối tiếc và muốn kéo vô.Cái cảm
giác nửa được nửa mất làm lòng tôi dao động, mất đi sự bình
tĩnh.
Sau những giây phút chết người ấy, tôi đặt nàng nằm xấp lại,
và kề cu lên tấm lưng Thảo mà cạ cạ. Tấm lưng người đàn bà nếu
là điểm hưng phấn cho đàn ông thì đó cũng chính là chỗ yếu
điểm nhất của họ. Tấm lưng dài, trắng, ngà ngọc, là chỗ thâu
hút thị hiếu của người nam. Tôi mê lắm tấm lưng Xuân Thảo.
Chiếc lưng thon thả, trắng trẻo, với những miếng xương ngực
nhô phồng sau làn da thịt mịn mà như nhung gấm ấy làm tôi phấn
chấn cực độ. Tôi lướt con cu dọc theo đường kẽ giữa lưng thảo
từ phần mông kéo dài tới gáy tóc Thảo. Cảm giác rừng rực thấm
vào sâu tâm hồn tôi, và Xuân Thảo ắt hẳn cũng cảm giác như vậy.
Hai tay tôi bậu lấy hai hông Thảo và bắt đầu đụ ở giữa lưng,
nơi kẻ xương thẳng băng nhất, và tạo cho tôi những kích thích
mạnh mẽ nhất. Thảo ở dưới trân mình chịu đựng ráng cho tấm
lưng ngang thẳng, đôi môi nàng bậm lại và cửa lồn bấy giờ đã
bắt đầu rỉ nước dục ra. Nàng thốt lên:
- Oâi, tại sao anh đụ lưng em mà em lại thích thế. Anh Hùng ơi,
em ra nước nửa rồi kìa, lồn em nó đòi đụ. Oâi anh ơi, sao em
lại đĩ ngựa như thế. Anh biết không, con ngựa cái này nứng đía
đụ nữa rồi. Anh xuống nhé, để em chìa lồn cho anh xịt cu anh
vô lồn em luôn nhe.
Tôi vâng lời, và cũng đã khá mệt nhoài. Tôi nằm xoãi xuống
giường, còn Xuân Thảo trèo lên người tôi, áp lồn vào cặc tôi
mà đụ liền. Tôi thì nằm thẳng, còn Xuân Thảo thì ngồi thẳng
lên, hai chân quặp lại quỳ xuống giường. Xuân Thảo không sàng
qua lắc lại mà nàng nhún nhẩy như một con ngựa đang phóng bốn
vó, chân nhúng chân nhảy thẳng tiến. Tôi như bị khép mình vào
một thế giới ái ân. Tôi chỉ còn tỉnh để đủ biết là mình đang
làm chuyện phòng the với người thiếu nữ tôi yêu. Xuân Thảo ép
cả một trọng lực cơ thể nàng xuống cu tôi. Hai màng lồn dít
chặt lại. Nàng nhúng nhảy dữ dội trong thời ký sướng khoái tột
độ. Nàng như một cánh hồng lã lơi trước làn gió, nhưng nàng
lại lấy hết sinh lực nàng đối chọi với sinh lực tôi. Nàng
không có sức mạnh nhưng chính sự mềm mỏng, thướt tha, khắn
khít nàng lại là vũ khí mạnh nhất để chinh phục tôi. Xuân Thảo
đổ thật nhiều mồ hôi, cả cơ thể nàng như rực lửa. Nàng ưỡn
người ra phía sau, miệng thở ra hơi, từ cổ họng nàng rít lên
những tiếng khoái lạc của nhục dục. Từ người nàng, toả ra một
mùi hương thơm bát ngát, bao la. Hương thơm ấy xen lẫn mùi xạ
hương của son phấn, mùi huệ hương từ da thịt, và mùi trinh
nguyên của người thiếu nữ xuân xanh, và những hương thơm ấy đã
làm tôi buông đi đấu chí. Tấm thân Xuân Thảo bực ngã về phía
sau, phần eo bụng, bẫy dẫy những cái phành phạch sau chót và
nàng nằm gục xuống. Hai mang lồn nàng ép sát cu tôi rồi thả ra,
rồi bóp lại. Tôi cũng đã đến phút chót của sự cầm cự, cu tôi
rung rẩy như con chim rụng cánh chao đảo giữa bầu trời xanh.
Tôi và Thảo cùng một lúc nhả ra tinh dịch và âm tinh. Hai bãi
nước đục ngầu quắn quyện lấy nhau rồi ứa ra khỏi cửa lồn nàng.
Chúng tôi nức lên những tiếng thoã mãn và tôi bồng Thảo lên
nằm kế bên tôi, đắp chăn cho nàng. Xuân Thảo nhìn tôi mỉm cười
nhỏ nhẹ nói:
- Em yêu anh.
Tôi nhìn Thảo trìu mến, ôm nàng vào lòng, và nói:
- Anh cũng yêu em.
Những tia nắng sớm rọi qua cửa sổ căn phòng. Bình minh đã ló
dạng, và cùng với nó, thế gian vui mừng có thêm cặp tình nhân,
một lửa tình sưởi ấm tình yêu nhân thế.
Trang cuối cùng của bạn gái 18/02
Nếu tình yêu đã làm cho mình đau khổ, thì cũng chính tình yêu
đã đem cho mình hy vọng. Giữa tình yêu và lý trí, cuối cùng
mình đã chọn tình yêu. Dù rằng giữa mình và anh ta đã xảy ra
bao trắc trở, phũ phàng của dòng đời, con tim mình vẫn luôn
trao về anh ta. Mình sẽ rời khỏi nơi đây, bỏ đi dĩ vãng đau
buồn, trở về vòng tay của anh ấy, và bắt đầu một trang giấy
mới, một tình yêu mới. Mình chọn một khúc ca để kết thúc dòng
nhật ký tình yêu của mình
“Thế gian, nhìn đàn ông giống nhau, trọn đời anh cũng như đàn
ông khác. Vì đã yêu, thì dù anh thế nào, vạn lần em cũng thứ
tha… cho người” Hết |