| Tru Tiên của Tiêu Đỉnh! Một trong Tam 
					đại kỳ thư Internet của văn học trẻ Trung Quốc. Bộ 
					truyện nói về một thế giới thâu gồm thần tiên quỷ 
					quái, những con người tu tập phép tiên có tài hô mưa 
					gọi gió, xoay chuyển cả trời đất, thông qua cuộc đời 
					gian khổ của nhân vật chính Trương Tiểu Phàm. Thế 
					nhưng, cũng giống như thế giới võ lâm của Kim Dung, 
					thế giới của những bậc tu tiên cũng có những khoảng 
					tối đậm màu sắc dục mà Tiêu Đỉnh đã một vài lần 
					úp mở nhắc đến. Và sau đây, là những gì đã diễn ra, 
					dù không được Tiêu Đỉnh nói đến trong nguyên tác. Vì 
					chỉ nói đến phần sắc dục trong thế giới tiên hiệp, 
					nên có nhiều đoạn của tiểu thuyết sẽ bị bỏ qua, độc 
					giả nào muốn tìm hiểu rõ hơn về Tru Tiên, có thể 
					đọc trực tiếp trên các trang web võ hiệp của Việt 
					Nam. Lâm Kinh Vũ, Trương Tiểu Phàm, hai đứa trẻ ở 
					Thảo Miếu thôn chẳng may gặp đại nạn, toàn gia bị 
					tru sát. May mắn thay, chúng được các đạo sỹ ở Thanh 
					Vân môn trên núi Thanh Vân gần đó cứu giúp, đưa lên núi 
					gặp chưởng môn Đạo Huyền chân nhân. Chân nhân là người 
					thần thông quảng đại, đạo hạnh cao siêu đã đạt đến 
					Thượng thanh cảnh của Thái cực huyền thanh đạo lại 
					có tấm lòng bồ tát, chấp nhận hai đứa trẻ gia nhập 
					môn phái. Lâm Kinh Vũ, tư chất hơn người nhanh chóng 
					được các sư trưởng các chi phái tranh nhau thu nhận, 
					sau cùng bái Thương Tùng đạo nhân, sư trưởng Long Thủ 
					phong làm sư phụ. Trương Tiểu Phàm tư chất tầm thường, 
					chậm chạp kém cỏi, rút cuộc Điền Bất Dịch, sư 
					trưởng Đại Trúc phong miễn cưỡng thu nhận... Trương 
					Tiểu Phàm thở hồng hộc! Y đang gắng hết sức chạy 
					đuổi theo Điền Linh Nhi, sư tỷ của y và cũng là ái nữ 
					của Điền Bất Dịch. Đã 2 tháng nay, y phải tập bài 
					học nhập môn của Đại Trúc phong, chặt Hắc tiết trúc 
					trên đỉnh núi. Những môn sinh mới của Đại Trúc phong 
					đều phải tập bài này trong ba năm. Điền Linh Nhi cũng 
					mới chỉ bắt đầu tu luyện được 2 năm nên năm nay cô 
					vẫn phải đi chặt trúc. Chỉ khác cô thông minh khác 
					người đã học được cách cưỡi pháp bảo, đạo hạnh tăng 
					tiến chặt trúc đối với cô hết sức nhẹ nhàng, lại 
					có thể lăng không nên đi lại thật vô cùng đơn giản, 
					nhanh chóng. Trong khi đó Trương Tiểu Phàm vẫn chưa có 
					được chút thành tựu nào, chặt cả ngày mới được 1 
					cây trúc, leo núi thở hồng hộc, vô cùng khó khăn. Lúc 
					này y và sư tỷ đang đuổi theo một con thú. Điền Linh 
					Nhi bay trước, nhanh nhẹn vô cùng, y chạy hộc tốc vẫn 
					không sao đuổi kịp. Mấy hôm nay, trong khi chặt trúc, 
					y thường xuyên bị một con khỉ nhỏ ném quả thông trêu 
					chọc. Nhưng con khỉ nhanh nhẹn vô cùng, loại bất tài 
					như y không cách nào tóm được. Điền Linh Nhi biết được 
					vô cùng tức giận, quyết định sẽ trị cho con khỉ một 
					trận. Hai người chặt trúc khoảng nửa giờ thì con khỉ 
					lại xuất hiện, thấy Linh Nhi lợi hại vội quay đầu bỏ 
					chạy. Tiểu Phàm cùng sư tỷ lập tức đuổi theo. Điền 
					Linh Nhi cưỡi pháp bao “Hổ phách chu lăng” là một dải 
					lụa đỏ, tà áo phất phơ, bay lượn trong gió. Ánh nắng 
					chiếu lên khuôn mặt và thân thể đang độ nảy nở của 
					nàng như nhấp nháy, như nhảy múa vẽ nên một bức 
					tranh tuyệt trần. Linh Nhi nhíu mày nhìn Tiểu Phàm 
					đang ra sức chạy, nàng khẽ mỉm cười chìa cánh tay 
					ngọc về phía gã” “Lên đây nào!” Trương Tiểu Phàm 
					không kịp suy nghĩ, giơ tay ra nắm lấy, Linh Nhi kéo 
					mạnh một cái, hai người đã ở trên pháp bảo, vùn vụt 
					bay theo con khỉ nhỏ. Trương Tiểu Phàm lần đầu có trải 
					nghiệm này, cứ luống ca luống cuống, Điền Linh Nhi đẩy hắn 
					lại đằng sau, quát: "Ôm lấy eo lưng ta, mau.". Trương Tiểu 
					Phàm y lời ôm lấy, Điền Linh Nhi vội vã thúc tấm lụa bay, 
					ánh đỏ lướt tới, hai người ngự trên 'Hổ Phách Chu Lăng', 
					nhào thẳng xuống thâm cốc, đuổi theo bóng con khỉ xám kia. 
					Gió rít căm căm, Trương Tiểu Phàm chỉ nghe tiếng vù vù, hai 
					mắt nhắm nghiền chẳng mở ra, dưới chân hắn, 'Hổ Phách Chu 
					Lăng' mềm mà không phải mềm, e sơ sẩy là có thể rớt ra ngoài, 
					khiến người ta cứ thấp tha thấp thỏm. Y cảm thấy sợ hãi, bất 
					giác giữ chặt Điền Linh Nhi thêm một chút, chỉ thấy tà áo 
					hồng như mây, phiêu phất trước mắt, bóng hình sư tỷ tựa như 
					tiên nữ trên chín tầng trời, thanh lệ vô song, lại thêm làn 
					u hương nhè nhẹ, phả vào khứu giác, trong lòng y ngập niềm 
					vui sướng, khắc khoải mong sao giờ phút này đừng mãi trôi đi. 
					Tiểu Phàm lúc này đã 14 tuổi, cơ thể y bắt đầu có 
					những biến đổi. Lông mao đã mọc, giọng nói cũng đã vỡ 
					ra. Đối với chuyện trai gái, y giống như hiểu mà như 
					không hiểu. Đêm đêm, lúc chỉ có một mình, y mơ hồ cảm 
					thấy một cảm giác khó chịu từ từ dâng lên khiến 
					toàn thân y ngứa ngáy, một nỗi thèm khát vô hình 
					ngày một lớn dần. Y không có ai dạy bảo, chẳng thể 
					hiểu đó là cảm giác gì. Chỉ biết khi cọ xát vào 
					hạ thể thì nỗi thèm khát đó dường như ít nhiều thoả 
					mãn. Việc đó xảy ra ngày càng nhiều, cách đây vài hôm, 
					dương vật y lần đầu tiên phóng ra những dòng nước 
					trắng đục, sền sệt, ngai ngái. Tiểu Phàm chưa hiểu 
					đó là gì nhưng dường như trong óc y, le lói hiểu rằng, 
					đó là cách tốt nhất để hạ cảm giác thèm khát đang 
					ngày càng thiêu đốt cơ thể y. Lúc này, khi ôm Điền 
					Linh Nhi trong vòng tay. Đột nhiên cảm giác đó trỗi 
					dậy. Mạnh mẽ chưa từng thấy. Dương vật của y dựng 
					đứng, căng tức. Mặt y đỏ gay. Khó chịu không sao tả 
					xiết. Dường như y muốn ôm Linh Nhi chặt hơn nữa. Xiết 
					nàng vào lòng. Vùi đầu vào cơ thể của nàng. Y chưa 
					biết làm thế có ích gì không nhưng dường như bản năng 
					y mách bảo. Đó là cách để hạ sự nóng bức trong cơ 
					thể xuống. Điền Linh Nhi hơi sức nào tưởng đến những suy 
					nghĩ kỳ cục của thằng bé đằng sau lưng, một lòng một dạ đều 
					hướng về con khỉ xám đang ở trước mặt. Cô ta thường ngày 
					được cha mẹ và các vị sư huynh yêu thương khen ngợi, tính 
					tình rất cao ngạo, hôm nay đuổi không nổi một con khỉ, thì 
					làm sao mà chịu đựng nổi. Chẳng bao lâu, trước mặt bỗng 
					sáng oà, quả nhiên là một vùng đất trống bao la, trên đất 
					đầy đá vụn, ở giữa có một cái đầm nhỏ biêng biếc, sóng gợn 
					dập dềnh, dòng nước chảy về phía tây. Con khỉ xám lăng mình 
					đến đây, tỏ ra lúng túng, nhưng sau lưng tiếng gió rít thoắt 
					đã đến gần, nó bất đắc dĩ phải nhảy xuống đất, chạy bộ về 
					đằng trước. Nhưng không hiểu tại sao, bước chân nó bỗng 
					dưng chậm rì, chẳng giống chạy trốn, mà cứ như là tản bộ. Có 
					điều, nó vẫn đi về phía trước, dẫu chỉ là từng bước, từng 
					bước. Trương Tiểu Phàm nom thấy, trong lòng lấy làm lạ, 
					nhưng Điền Linh Nhi vừa né tránh các chướng ngại, vừa chú ý 
					theo dõi tung tích con khỉ, tất cả tư tưởng đều tập trung 
					cao độ, chẳng chú ý nhiều đến thế. Trông thấy con nghỉ xám 
					ngay trước mắt, cô ta mừng rỡ quá, quát lớn một tiếng, thúc 
					Chu Lăng bay thẳng lên, xông đến giữa bãi đất trống, lao ập 
					tới con khỉ xám nọ. Đã thấy sắp bắt được con khỉ rồi, bỗng 
					nhiên trong đầu Trương Tiểu Phàm nổ "rầm" một tiếng, thân 
					mình chợt nhiên rung lắc lia lịa, một cảm giác váng vất nôn 
					nao từ ngũ tạng trào lên, xông đến đỉnh đầu, trong phút chốc 
					toàn thân hắn run lẩy bẩy. Trương Tiểu Phàm thất kinh, 
					đang không biết làm thế nào, thì vừa lúc ấy, ngực hắn đột 
					ngột nóng ran, một luồng khí ấm áp tán phát toàn thân, bảo 
					vệ tâm mạch, rồi đánh tan cái cảm giác nôn nao kia đi. 
					Trương Tiểu Phàm vô tình cúi nhìn xuống ngực, cảm thấy luồng 
					khí nóng kia toả ra từ hạt châu tím sẫm mà Phổ Trí cho hắn 
					ngày nào. Nguyên trước kia, vào cái đêm Thảo Miếu thôn 
					bị tuyệt diệt. Y đã vô tình gặp một lão tăng của 
					Thiên Âm tự, pháp danh Phổ Trí. Phố Trí vừa kịch 
					đấu với một cao thủ dấu mặt. Tuy chạy thoát nhưng 
					cũng bị thương rất nặng. Trước khi chết, ông truyền 
					tâm pháp Đại Phạm Bát Nhã của Thiên Âm Tự cho Tiểu 
					Phàm, cùng với nó là một hạt châu tím sẫm. Y vẫn 
					thương đeo nó trong ngực áo. Lúc này nó đột nhiên toả 
					ra một luồng nhiệt khí. Bảo vệ cơ thế y. Vừa lúc đó, 
					Điền Linh Nhi phía trước thân hình cũng run rẩy, người chợt 
					mềm oặt, rồi ngã nhào. Hai người bọn họ đang ở giữa không 
					trung. Mất đi sự điều khiển của Điền Linh Nhi, Hổ Phách Chu 
					Lăng liền dừng ngay lại, hai người lập tức rớt xuống dưới. 
					Trương Tiểu Phàm lăn mấy vòng trên mặt đất, đau đớn vô 
					cùng, nhưng y chẳng màng đến điều đó, còn chưa đứng vững đã 
					hét toáng: "Sư tỷ, sư tỷ, tỷ không sao chứ?". Chỉ thấy Điền 
					Linh Nhi ngã lăn đằng trước, không hề động đậy, nét mặt 
					trắng nhợt, mồ hôi lạnh toát ra đầy trán, đã ngất xỉu tự khi 
					nào. Trương Tiểu Phàm hoảng kinh thất sắc, đoán chừng quá 
					nửa là có liên quan với cảm giác cổ quái vừa nãy, liền nén 
					đau, bò dậy chạy tới bên mình Điền Linh Nhi, lay lay cô ta 
					gọi thêm mấy tiếng, Điền Linh Nhi vẫn không có phản ứng gì. 
					Trương Tiểu Phàm ngoái nhìn bốn phía, thấy ở khu vực quanh 
					cái đầm nước biếc này, trong vòng ba trượng, chẳng mọc đến 
					một ngọn cỏ, nhưng ngoài ba trượng lại có cây cối um tùm. Y 
					nghiến răng, trấn áp cảm giác váng vất không ngừng trào dậy 
					trong đầu, cõng lấy Điền Linh Nhi, thu nhặt Hổ Phách Chu 
					Lăng vứt rơi một bên, đi ra phía ngoài. Khó khăn lắm y mới 
					ra khỏi ba trượng, đến dưới một cây thông lớn, cảm giác nôn 
					nao kia quả nhiên lập tức tiêu tan không vết tích. 
					 Trương Tiểu Phàm đặt Điền Linh Nhi xuống, hồng hộc thở 
					dốc, nhìn về phía đầm nước biếc, hắn thấy con khỉ vốn đến đó 
					từ nãy giờ đang đứng im, nét mặt đau đớn khôn cùng, hướng ra 
					chỗ y, trong mắt đong đầy những lời cầu cứu. Trương Tiểu 
					Phàm chau mày, cuối cùng không nén được, bèn đứng lên đi vào 
					trong. Mới có mấy bước, cảm giác nôn nao váng vất đó liền 
					xuất hiện, rồi luồng khí ấm áp nơi ngực bỗng tràn dậy, chặn 
					đứng nó lại. Trương Tiểu Phàm chầm chậm đi đến bên mình con 
					khỉ. Trương Tiểu Phàm hít hơi thật sâu, cúi xuống ôm con khỉ 
					lên, quay mình bước ra ngoài. Con khỉ lúc này rất nghe lời, 
					yên yên lặng lặng phục trong lòng hắn. Khó khăn lắm mới 
					bước nổi ra ngoài, đến bên mình Điền Linh Nhi vẫn đang hôn 
					mê, cảm giác váng vất cũng theo đó tiêu tán. Trương Tiểu 
					Phàm thả con khỉ, đặt mông ngồi xuống, thở hổn hển, con khỉ 
					xám đó cũng thở phào, nằm lăn ra đất, mắt long lanh đưa đi 
					đưa lại, nhưng không chạy trốn nữa, cứ chằm chằm nhìn Trương 
					Tiểu Phàm. Trương Tiểu Phàm cởi vạt áo, lấy hạt châu xỏ ở 
					sợi dây đỏ ra ngắm nghía kỹ càng, chỉ thấy bề ngoài tím sẫm 
					của nó đã biến thành tím nhạt, luồng khí xanh bên trong tựa 
					hồ bị kích thích, xoáy lông lốc không ngừng với tốc độ nhanh 
					gấp mười lần, va đập vào khắp phía bề mặt hạt châu. Cũng như 
					lúc trước, cứ mỗi lần luồng khí xanh chạm vào bề mặt, thì 
					chữ “卍” của chân ngôn nhà Phật lại hiện lên ngăn chặn. Cảm 
					giác ấm áp vừa giải cứu Trương Tiểu Phàm cũng chính là từ 
					chân ngôn này toả ra. Chỉ có điều Trương Tiểu Phàm nhận 
					thấy rõ ràng, so với lần đầu hắn phát hiện ra hồi ba năm về 
					trước, những chữ “卍” của chân ngôn nhà Phật này mỗi lần xuất 
					hiện dù lớn hay nhỏ, thì độ long lanh cũng kém hơn khi xưa 
					rất nhiều.Trương Tiểu Phàm ngắm hạt châu rất lâu, hơi thở dần dần điều 
					hoà lại, nhưng ngoài việc độ sáng kém đi một chút, thì chẳng 
					còn nhận thấy điều gì nữa cả, đành đặt nó trở vào trước ngực. 
					Y nhìn sang Điền Linh Nhi ở bên cạnh, thấy cô ta vẫn hôn mê 
					bất tỉnh, nhưng trên mặt đã dấy chút huyết sắc, tình trạng 
					có vẻ khá hơn. Lúc này cơn sợ hãi đã tạm lắng, cơn bức 
					bối khó chịu, thèm khát khi nãy lại chợt nổi lên. 
					Nhìn Linh Nhi nằm trên mặt đất, gò ngực nhô cao, phập 
					phồng theo từng hơi thở, đôi chân thon kéo dài như bất 
					tận, gặp nhau ở vùng hạ thể của nàng, thắt lại 
					tại chiếc eo thon tuyệt mỹ. Một cách bản năng, Trương 
					Tiểu Phàm nuốt nước bọt đánh ực một cái. Cơ thể y 
					nóng ran, một tiếng nói từ sâu thẳm trong tâm hồn y 
					vang lên, thúc bách y chồm lên người nàng, chằm bặp 
					nàng cho thoả nỗi thèm khát.
 Cánh tay Tiểu Phàm 
					rụt rè đưa lên, tiến dần đến bộ ngực căng phồng đó. 
					Chỉ vài tấc nữa thôi, y sẽ chạm vào nơi sung sướng 
					ấy, bỗng nhiên như có tiếng sét nổ trong đầu y, đưa y 
					trở về thực tại. Tiểu Phàm kêu lên “Khônggggggggg!” 
					Dù chưa biết việc này nghĩa là gì? Nhưng y cũng lờ 
					mờ hiểu, đây là một việc rất xấu. Tiểu Phàm trấn 
					tĩnh tinh thần, quay đầu đi chỗ khác, dõi ánh mắt về 
					phía đầm nước trong bãi đất trống. Đầm nước ấy, phạm vi 
					nhỏ nhoi, không nhìn thấy đầu nguồn, ước chừng là do một 
					mạch suối ngầm trào lên. Nước trong đầm màu bích lục, ở đây 
					nhìn sang chẳng rõ nông sâu, phía tây đầm có một cái khe, 
					nước từ đó phun ra, tạo thành một con lạch nhỏ, quanh co 
					chảy đi. Chính giữa đầm nước chất một đống đá lô xô, kích 
					thước không đều, nhiều hình nhiều vẻ, một phần lộ ra trên 
					mặt nước. Trong đám loạn thạch có cắm xéo một cây gậy ngắn 
					màu đen, nhô lên khỏi mặt nước chừng một thước, còn lại thì 
					ngập trong đầm, trông đen ngòm, không nhìn rõ chất liệu, chỉ 
					thấy rất là khó coi. Trương Tiểu Phàm cảm thấy bất an, 
					nghĩ rằng rời khỏi vùng đất cổ quái dị thường này càng sớm 
					càng tốt, có điều Điền Linh Nhi tuy đã khá hơn, nhưng vẫn mê 
					man, gọi thế nào cũng không tỉnh lại. Đúng lúc đó, Trương 
					Tiểu Phàm thốt thấy trước ngực nóng ran, phút chốc lại nghe 
					mấy tiếng 'lách cách' buồn thảm, dường như có vật gì đó đang 
					vỡ vụn. Y thất kinh, vội vàng móc hạt châu ở trước ngực ra, 
					nhất thời phát hoảng, chỉ thấy cả hạt châu lồng lộng thanh 
					quang, luồng khí xanh bên trong lồng lộn như con hổ, va đập 
					thật lực lên bề mặt, chân ngôn chữ "卍" vốn vẫn ngăn chặn nó 
					càng lúc càng suy yếu, càng lúc càng ảm đạm vô quang, xem ra 
					không thể cản được lâu nữa. Trương Tiểu Phàm nào biết, hạt 
					châu này trông thì bình thường chẳng có gì kỳ lạ, thực ra là 
					vật chí hung danh động thiên hạ, gọi là 'Phệ Huyết Châu'. 
					Lai lịch của nó không được rõ ràng, lại có đặc tính kỳ dị, 
					chỉ ưa hút tinh khí và huyết nhục của sinh vật, nếu có 
					loài vật sống hay hoạt động nào lại gần nó, một giờ ba khắc 
					là bị 'Phệ Huyết Châu' hút cạn tinh huyết mà chết, chỉ còn 
					lại vỏ da không, thực là một tà vật đáng sợ vốn là pháp 
					bảo của Hắc Tâm Lão Nhân, trưởng lão ma giáo. Khi xưa, 
					lão dùng vật này, giết không biết bao nhiêu nhân sĩ 
					chính đạo. Sau khi Hắc Tâm Lão Nhân chết, hạt châu không 
					cánh mà bay, từ đó trở đi chẳng còn tung tích gì nữa. Phổ 
					Trí Thần Tăng của Thiên Âm Tự nhờ cơ duyên xảo hợp, ba mươi 
					năm trước đã tìm thấy hạt hung châu này dưới một đầm lầy lớn 
					ở Tây phương, lúc ấy trong vòng mười dặm quanh đấy, xương 
					trắng chất ngất, chẳng còn sự sống, có thể nói là sinh linh 
					lầm than, oán khí ngất trời. Phổ Trí động lòng từ bi, bèn 
					dùng Phật môn đại pháp thu lấy nó, về sau mỗi ngày đêm đều 
					thi triển Phật gia hàng ma mật pháp án lên nó, chấn nhiếp tà 
					lực, suốt ba mươi năm không hề gián đoạn, đồng thời xỏ nó 
					vào Phật môn chí bảo là 'Phỉ Thuý Niệm Châu', nhờ tịnh khí 
					của tràng hạt át đi tà niệm, cuối cùng đã dồn nén được luồng 
					hung linh này, nhốt kín nó vào trong hạt châu, dưới tầng 
					tầng Phật lực, để nó không còn được nhìn thấy ánh sáng mặt 
					trời. Sau khi Phổ Trí chết, 'Phệ Huyết Châu' thoát khỏi 
					sự áp chế bởi Phật gia đại pháp của Phổ Trí, lại không bị 
					tịnh khí của Phỉ Thuý Niệm Châu ngăn chặn nữa, hung linh của 
					nó bắt đầu gặm nhấm dần mọi vòng vây kìm hãm. Đến ngày hôm 
					nay, có vẻ sắp bị Phệ Huyết Châu phá vỡ mà thoát ra, gây hoạ 
					cho nhân gian. Chính vào lúc ấy, chợt nghe thấy một tiếng 
					buồn ỉu vang lên, trong khoảnh khắc trời đất như tối sầm lại, 
					thanh quang trên 'Phệ Huyết Châu' chiếu sáng rực rỡ, cả hạt 
					châu biến ra màu xanh, một luồng kim quang ảm đạm chớp lên 
					nhấp nhánh, chân ngôn chữ “卍” của nhà Phật bị ép vỡ hoàn 
					toàn, luồng khí xanh phủ chụp lấy Trương Tiểu Phàm, như ác 
					quỷ hút máu vừa phục sinh. Song chuyện lạ còn chưa kết 
					thúc, hầu như cùng lúc luồng khí xanh giành lại được tự do, 
					một tiếng động lớn vang lên. Từ giữa đầm, dần dần nhô lên 
					một vật, hắc khí đằng đằng, chính là cây gậy ngắn đen ngòm, 
					dài hơn hai thước, vàng chẳng phải vàng, sắt chẳng phải sắt, 
					phả ra một luồng hung sát. Trương Tiểu Phàm kêu lớn, lùi 
					phắt lại đằng sau, Phệ Huyết Châu tựa hồ dính chặt vào lòng 
					bàn tay hắn, có thể lờ mờ nhìn thấy, huyết sắc nhàn nhạt từ 
					thân mình Trương Tiểu Phàm đang chầm chậm chảy sang bên hạt 
					châu. Một tiếng hú rít, lẫn trong tiếng sóng nước, cây gậy 
					ngắn đột ngột lao vụt ra, nhằm thẳng vào Phệ Huyết Châu đang 
					tán xạ thanh quang, giây lát một tiếng vang cực lớn, hai vật 
					đại hung sát va vào nhau, Trương Tiểu Phàm như dính cơn cự 
					chấn, cả người bị hất bắn lên cao hơn trượng, mảnh đất trống 
					phía dưới hắn thì bị luồng đại lực ấy đánh hõm thành một cái 
					hố lớn. Hắn chỉ cảm thấy trước mắt một màn đỏ lòm, chính là 
					hai mắt đang tứa máu, bèn dùng tay lau thật mạnh, chỉ thấy 
					cây gậy đen kỳ dị kia quật lên Phệ Huyết Châu, hắc khí liên 
					miên bất tuyệt, phóng thẳng ra đằng trước.. Chính vào lúc 
					ấy, Trương Tiểu Phàm thốt cảm thấy một cơn đau nhói nơi 
					dương vậy, y vội kéo quần ra nhìn xuống, sợ đến mức tim 
					suýt nhảy ra khỏi miệng. Dương vật của y không biết đã 
					cương cứng lên tự lúc nào, mức độ dường như y chưa 
					từng thấy. Càng lúc dương cụ của y càng căng lên. 
					Rồi đột nhiên như không thể chịu nổi nữa, Trương Tiểu 
					Phàm rú lên một tiếng kinh hoàng, một dòng khí 
					trắng đục từ đầu cặc phụt ra, liên miên bất tuyệt, 
					như vắt kiệt toàn bộ sinh khí trong cơ thể. Điều lạ 
					là ở lần xuất tinh trước, y cảm thấy vô cùng thoả 
					mãn nhưng lần này y chỉ thấy đau đớn, như có hàng vạn 
					mũi kim đang châm vào hạ bộ. 
					 Trương Tiểu Phàm toàn thân phát run, mặt cắt không còn 
					hột máu, giữa lúc ấy, Phệ Huyết Châu như sói đói lao đến 
					đầm mình vào vũng tinh dịch sền sệt trên mặt đất, tức 
					thời thanh quang đại thịnh, phản kích ạt ào, không chỉ lật 
					lại được cục diện, mà còn dần dần áp đảo được hắc khí. Rồi 
					không biết tại sao, thanh quang hắc khí vốn đang quần đấu 
					đều tắt ngúm, thoạt tiên tỏ vẻ chán ghét giao tranh, sau dần 
					dần đổi ra thái độ dung hợp. Chẳng biết là trải qua bao 
					lâu, sự thay đổi kỳ dị này rốt cục cũng kết thúc, hắc bảng 
					thanh châu hoàn toàn tắt đi ánh rực rỡ, hoà vào với nhau, 
					rồi 'rắc' một tiếng, từ trên tay Trương Tiểu Phàm đang hôn 
					mê rớt xuống đất. "Tiểu Phàm! Tiểu Phàm! Tiểu sư đệ!..." một 
					loạt tiếng gọi lo lắng, vọng đến tai Trương Tiểu Phàm. Trí 
					óc Trương Tiểu Phàm hỗn độn, trong đầu thấy đau đớn vô cùng, 
					đến mở mắt cũng phải dùng hết toàn bộ sức lực. Thấy khuôn 
					mặt hoảng loạn của Điền Linh Nhi đang lo lắng, thoắt ra xa 
					thoắt lại gần, rồi từ từ hiện lên rõ ràng, y động đậy đôi 
					môi, khe khẽ gọi: "Sư tỷ."Điền Linh Nhi mừng rỡ, hỏi: "Tiểu Phàm, đệ tỉnh rồi ư?"
 
					Hai người gắng nhịn đau, rời khỏi u cốc. Đi được một 
					đoạn thì gặp Tô Như, mẹ của Điền Linh Nhi, cũng là 
					sư nương của Đại Trúc Phong. Bà đưa hai đứa trẻ về 
					gặp sư phụ Điền Bất Dịch. Điền đạo nhân vốn đã hơn 
					300 tuổi, đạo hạnh rất cao thâm nhưng xưa nay tính nóng 
					như lửa, lúc này liền phát tác, mắng cho hai người 
					một trận rồi mới để Tô Như kéo Tiểu Phàm và Linh 
					Nhi đi xuống bếp. Tối ấy, Trương Tiểu Phàm trở mình trằn 
					trọc, khi đêm dần buông, mới mơ mơ hồ hồ thiếp đi. (Hết Phần 1 ... Xin mời 
					đón xem tiếp
					
					Phần 2) |