| Sự kiện Trương Tiểu Phàm bắt được lá thăm số 1 đúng 
					là gây chấn động đương trường. Trong khi các sư huynh, 
					sư tỉ, sư đệ, sư muội đồng chi phái cũng như khác 
					đang xuýt xoa vì sự may mắn của y thì Tô Như nhìn 
					Điền Bất Dịch nhìn nhau khẽ mỉm cười. Không hẹn cả 
					hai cùng nghĩ “thằng nhóc này phúc khí thật tốt, 
					không biết sẽ còn gây ra vụ gì nữa”. Ở chỗ các trưởng lão, Thương Tùng Đạo Nhân cau mày, lát sau 
					cất tiếng sang sảng nói: "Được rồi, đã rút thăm xong, chút 
					nữa các đệ tử hãy đến chỗ ta báo danh theo số thăm, khi kết 
					quả dán lên bảng, mọi người sẽ biết ai là đối thủ của mình. 
					Bây giờ mời chưởng môn sư huynh có lời."
 Đám đệ tử vốn đang huyên náo, vừa nghe nói Đạo Huyền Chân 
					Nhân sẽ có lời, đều yên tĩnh lại. Đạo Huyền Chân Nhân đứng 
					lên khỏi chỗ ngồi, chậm rãi bước đến trước mặt mọi người, 
					ánh mắt đưa khắp lượt các đệ tử, rồi cất tiếng: "Các con đều 
					là tinh hoa trong thế hệ trẻ của Thanh Vân Môn, có tư chất, 
					có tài năng. Trong tương lai, thủ toạ, trưởng lão của các 
					chi phái, kể cả vị trí chưởng môn ta đang nắm đây, đều có 
					khả năng là sẽ do những người xuất sắc trong các con đảm 
					nhận." Đám đệ tử Thanh Vân khẽ so mình, nhiều người lắng nghe rất 
					chăm chú.Đạo Huyền Chân Nhân mỉm một nụ cười ôn hoà, nói: "Đương 
					nhiên, để đến mức đó, để ngồi vào chỗ các thủ toạ, trưởng 
					lão sau lưng ta đây, các con còn phải ra sức cố gắng."
 Mọi người đồng thanh đáp: "Vâng."
 Đạo Huyền Chân Nhân mỉm cuời bảo: "Tốt, tốt. Còn một việc 
					nữa, ta nay tuyên bố: để cổ vũ đệ tử Thanh Vân Môn ra sức 
					hướng về đạo, kiên chí tu hành, ta cùng các vị thủ toạ, 
					trưởng lão thương nghị, đã quyết định là từ kỳ Thất Mạch Hội 
					Võ này trở đi, sau mỗi lần đại thí kết thúc, sẽ tặng cho 
					người thắng cuộc cuối cùng một giải thưởng.""Ồ!" đệ tử Thanh Vân Môn lại một phen xôn xao.
 Đạo Huyền Chân Nhân nhìn các đệ tử trẻ trung, mỉm cười nói: 
					"Giải thưởng lần này, chính là 'Lục Hợp Kính'.""Cái gì?" Trương Tiểu Phàm ngây ra, chưa từng nghe nói đến 
					vật này, hắn không nén được nhìn sang bên cạnh, chỉ thấy 
					Điền Linh Nhi, Đỗ Tất Thư và mấy người kia cứ lơ nga lơ ngơ, 
					đệ tử của các chi phái khác xung quanh dường như cũng không 
					rõ lắm, nhưng những người nhập môn đã khá lâu như bọn Tề Hạo, 
					Tống Đại Nhân, Văn Mẫn thì biến sắc, trên mặt lộ vẻ kích 
					động và chăm chú ít thấy.
 Bọn Điền Linh Nhi lúc này cũng để ý đến mấy người giống như 
					đại sư huynh, hình như có biết chút gì đó, bèn nhoài sang 
					khe khẽ hỏi: "Đại sư huynh, Lục Hợp Kính là cái gì vậy?" Tống Đại Nhân thấp giọng đáp: "Lục Hợp Kính là pháp bảo 
					truyền từ tổ sư đời thứ mười Vô Phương Tử Chân Nhân, hình 
					dáng cụ thể của nó ta cũng chưa từng nhìn thấy, nhưng trước 
					đây đã nghe sư phụ nói đến, đó là một trong các kỳ trân của 
					bản môn, uy lực cực lớn, điều kỳ diệu là, chỉ cần người khu 
					dụng nó linh lực đủ mạnh, Lục Hợp Kính có thể dội ngược lại 
					tất cả mọi sự công kích, đưa chủ nhân nó đứng vào cái thế 
					bất bại." Mọi người nghe mà há hốc miệng, Đỗ Tất Thư lắp bắp nói: "Vậy, 
					vậy chẳng phải là sẽ trở thành thiên hạ vô địch sao?"Tống Đại Nhân nhún vai, đáp: "Ta nào đã thấy cụ thể nó ra 
					làm sao, có điều sư phụ nói tất không thể sai được, lần này, 
					" y liếc nhìn Đạo Huyền Chân Nhân, hạ thấp giọng: "Xem ra 
					lần này chưởng môn và các sư trưởng đã bỏ vốn lớn đấy!"
 Ai nấy trên mặt đều có vẻ kỳ dị, phần lớn còn ngấm ngầm nuốt 
					nước bọt, xem ra trước vật quý, kể cả người tu đạo, cũng khó 
					tránh động lòng phàm.
 Đạo Huyền Chân Nhân dừng một lát, mỉm cười nhìn bọn đệ tử 
					đang nhốn nháo bàn tán, mãi mới nói tiếp: "Được rồi, đại thể 
					là như thế, các con về nghỉ ngơi đi, sáng sớm ngày mai, Thất 
					Mạch Hội Võ bắt đầu thi đấu."Đệ tử Thanh Vân Môn cùng hành lễ, đồng thanh nói: "Vâng, 
					chưởng môn chân nhân."
 **   *
 Khi bóng đêm dần buông, vầng trăng lạnh hiện ra trên vòm 
					trời, rải ánh sáng xanh xuống ngọn núi cao ngập chân mây.Trương Tiểu Phàm đang ngủ rất say, trong lúc mơ màng bỗng 
					dưng có cái gì đụng vào mình, hắn kèm nhèm mở cặp mắt ngái 
					ngủ, Tiểu Hôi và Đại Hoàng đã biến đâu mất. Hắn nhỏm hẳn dậy 
					nhìn xung quanh, thấy cái bóng vàng của Đại Hoàng vừa ngoặt 
					khỏi nơi bậu cửa, trên lưng cõng một cái bóng nhờ nhờ, chắc 
					là Tiểu Hôi.
 Tiểu Phàm sực nghĩ, cặp đôi chó khỉ này trên Đại 
					Trúc Phong không ngày nào không rình đi ăn trộm thức 
					ăn, giờ lên đến đỉnh Thông Thiên phong này thói cũ 
					lại phát tác. Nhưng đây không như ở nhà, nếu chẳng 
					may bị ai phát hiện thì phái Đại Trúc Phong thật 
					chẳng còn mặt mũi nào, y chưa biết chừng còn bị sư 
					phụ trách phạt nữa. Nghĩ vậy, Tiểu Phàm nhổm dậy, 
					chạy đuổi theo hai con thú phàm ăn. Hắn chạy khẽ khàng, e làm kinh động đến đồng môn ở các phòng 
					khác, tới Vân Hải rộng rãi mênh mông, đã chẳng thấy Đại 
					Hoàng và Tiểu Hôi đâu nữa, chỉ thấy dưới ánh trăng lạnh, mây 
					bồng bềnh trôi nổi, như sương như khói, đẹp không tả xiết. Hắn ngắm một lúc, sau chẳng còn tâm tư đâu để ngắm tiếp nữa, 
					ngảnh đầu ngó nhìn bốn phía, rồi nhắm hướng nhà bếp chạy đi, 
					đột nhiên, tim hắn nhảy đánh thót. Mãi nơi xa của Vân Hải, ở một hướng khác với hướng nhà bếp, 
					trong đám mây trắng phiêu diêu, lờ mờ một bóng hình yểu điệu, 
					dường như người đó, đang đi về phía Hồng Kiều. Trương Tiểu Phàm cứ trông theo sững sờ, cho dù khoảng cách 
					rất xa, nhưng bóng dáng ấy đã in sâu trong lòng, hắn vừa 
					nhìn là nhận ra ngay, sư tỷ Điền Linh Nhi. Đêm, khuya như thế này! Nàng tại sao lại ra ngoài một mình, 
					rồi muốn đi đâu một mình đây?Trương Tiểu Phàm đứng ngây ra tại chỗ, nhất thời chẳng biết 
					nên làm thế nào, chỉ cảm thấy trong đầu trăm ngàn ý nghĩ dồn 
					dập đến, lòng rối như tơ vò, rồi cũng hơi hơi đoán ra, nhưng 
					trái tim lại không chịu thừa nhận.
 Một khoảnh khắc, mà như là vĩnh viễn!
 Dưới ánh trăng, bên đầm nước biếc, cô gái trẻ hơi âu sầu, 
					hơi mong ngóng, cặp mày rủ thấp, ánh mắt thấp thoáng một làn 
					sáng ảm đạm, tựa hồ đang chờ đợi điều gì. (CõiThiênThai.com) Gió núi hiu hiu 
					lướt qua mặt nước, lướt qua bên mình nàng, cũng nín cả thở, 
					im cả tiếng, nhè nhẹ lùa vào vạt áo, vào mớ tóc đẹp của nàng, 
					mơn lên làn da mịn màng như tuyết. Tiểu Phàm đã không 
					biết bao nhiêu lần nhìn thấy Điền Linh Nhi khoả thân 
					tắm suối, nhưng thói đời, cái gì mờ ảo, nửa kín 
					nửa hở bao giờ cũng hấp dẫn hơn. Lúc này hình 
					tượng nàng hiện lên như một tiên nữ giáng thế. Từ đáy sâu tâm hồn Trương Tiểu Phàm bỗng trào dâng một cảm 
					giác khó nói. Nếu được chồm lên người con gái kia, chu 
					du trên làn da ngực đẹp đẽ kia, điên loạn bên thân thể 
					tuyệt vời kia, dù chỉ một lần, y cũng không hối hận.Giờ khắc này, mong sao là mãi mãi!
 "Linh Nhi sư muội." bỗng nhiên một tiếng gọi, từ Hồng Kiều 
					vẳng tới, Điền Linh Nhi quay ngay người lại, ánh mắt lập tức 
					ngập đầy niềm vui, khoé miệng nhoẻn cười tươi tắn."Tề sư huynh, huynh đến rồi đấy ư."
 Cõi lòng Trương Tiểu Phàm hình như vỡ tan, nhưng hắn chẳng 
					thấy đau đớn, trái tim rỗng tuếch, chỉ đập mỗi một nhịp: "Tề 
					sư huynh, Tề sư huynh, Tề sư huynh..."
 Y khó nhọc quay đầu lại, thấy trên Hồng Kiều mau mắn đi tới 
					một người, mày kiếm mắt sao, khí độ xuất chúng, chẳng phải 
					Tề Hạo thì còn là ai nữa. Tề Hạo đi rất nhanh đến bên Điền Linh Nhi, dịu dàng nói: "Xin 
					lỗi muội nhé, mấy huynh đệ chỗ ta làm rộn, mãi khuya mới 
					chịu đi ngủ, vì vậy ta đến muộn thế này, khiến muội đợi lâu." Điền Linh Nhi trong lòng vốn có chút hờn trách, nhưng chẳng 
					biết tại sao, vừa trông thấy Tề Hạo, những hờn trách ấy đều 
					tan biến cả. Nàng lắc lắc đầu, mỉm cười: "Không có gì, muội 
					đến cũng chưa lâu." Tề Hạo ngắm khuôn mặt kiều diễm dịu dàng của nàng, nhỏ nhẹ 
					bảo: "Linh Nhi sư muội, hai năm nay, kể từ lần đầu gặp gỡ 
					trên Đại Trúc Phong, ta đã không thể nào thôi niềm nhung nhớ, 
					thôi nỗi tương tư, đêm khuya chẳng bao giờ ngon giấc, đầu óc 
					lúc nào cũng chỉ vấn vít mỗi hình bóng muội." Điền Linh Nhi bất giác mím chặt môi, mặt đỏ bừng lên, nhưng 
					không hề tỏ vẻ giận, trong lòng lan dần những ngọt ngào.Tề Hạo lại nói: "Linh Nhi sư muội, ta..."
 Điền Linh Nhi đột nhiên ngước lên: "Tề sư huynh, huynh kêu 
					muội là Linh Nhi là được rồi." Nói tới đây, nàng chợt cúi 
					mặt xuống, thỏ thẻ: "Cha, cha và mẹ muội đều kêu muội như 
					vậy." Tề Hạo mừng rỡ, dường như còn chưa tin vào tai mình, y e dè 
					một lúc rồi hỏi dồn: "Thật thế ư, Linh, Linh Nhi?"Hai người nhìn nhau thật lâu, vòng tay bỗng nhiên rộng mở, 
					và họ ôm nhau.
 Ánh trăng lành lạnh, rải xuống mình họ, rải xuống cả lùm cây 
					kia, nhưng rọi không tới những góc u tối. Từ phía xa, Trương Tiểu Phàm bống dấy lên một cảm 
					giác ghen tức, cuồng nộ khó tả. Miệng Tề Hạo tham 
					lam úp lên đôi môi ngọt ngào, chín mọng của nàng. 
					Trong tiếng thở gấp gáp, hai người xoắn chặt lấy 
					nhau. Một nụ hôn thật dài, tưởng như vô tận. Từng 
					động tác của họ như những nhát dao, đâm sâu, thật sâu 
					vào trái tim Trương Tiểu Phàm. Đêm khuya, tịch mĩnh, không ai lai vãng ở đây để phá 
					đám giấc mộng đẹp của họ. Trừ một người, Trương 
					Tiểu Phàm, nhưng dường như y không thể nhấc nổi thân 
					thể. Sự ghen ghét đang bùng lên. Đốt cháy cơ thể. Ở kia, Tề Hạo và Điền Linh Nhi đã ngồi xuống đám 
					cỏ ngậm đầy sương. Tự lúc nào, chàng trai tuấn tú 
					kiêu dũng kia đã luồn ra sau người nàng, thò bàn tay 
					của mình vào cổ áo nàng, khát khao, sục sạo, khám 
					phá cặp nhũ hoa mơn mởn đầy sức sống của nàng. (CõiThiênThai.com) Lúc 
					đầu Linh Nhi có vẻ chống cự, đưa tay giữ cổ tay Tề 
					sư huynh, nàng thì thào điều gì đó mà Tiểu Phàm 
					không nghe rõ. Lại thấy Tề Hạo ghé miệng sát tai 
					nàng, môi y mấp máy. Bàn tay Linh Nhi buông lơi. Nàng đã chấp nhận.
 Những nụ hôn nóng bỏng, tiếng quần áo sột soạt. 
					Dương vật trong quần Tiểu Phàm bỗng chốc dựng đứng 
					lên. Y thèm khát, không, sắp phát điên mới đúng. Y 
					muốn được thay thế gã sư huynh đáng ghét kia, mơn man 
					trên cơ thể của nàng. Cảm giác căng cứng xuất hiện 
					khắp cơ thế. Máu nóng chảy rần rật khắp người. Gân 
					thái dương gồ lên. Mọi thứ sắp nổ tung. Tề Hạo càng lúc càng lấn tới. Sạt! Y đã kéo tuột 
					dải áo của nàng, vạch ngực nàng ra, để lộ chiếc 
					yếm màu huyết dụ thêu hoàng hoa. Linh Nhi vòng hai tay 
					ra sau, vít lấy cổ y. Nàng đang chung hưởng nhịp độ 
					loạn cuồng với y. Giây lát, chiếc yếm cũng bị kéo 
					ngược lên đến cổ. Cặp vú thanh tân đã chính thức 
					phát lộ trên đỉnh Thông Thiên Phong. Tề Hạo dường như 
					hết sức thành thạo, se se hai đầu vú, liếm nhẹ nơi 
					vành tai, miệng khẽ rên rỉ hoà chung với tiếng kêu gừ 
					gừ trong cổ họng của Linh Nhi. Cả hai quấn lấy nhau, 
					lăn lộn trên bãi cỏ. Họ đang điên, lửa dục đang nung 
					nấu. Tất cả lý trí đều đã mờ mịt. Họ chỉ muốn ở 
					bên nhau, chia sẽ khoái cảm tình dục với nhau. Bàn tay tham lam vô độ của Tề Hạo vẫn không dừng lại. 
					Cùng với tiếng thở hổn hển, nó lần mò dần xuống 
					chiếc eo thon thà và cuối cùng là cạp quần của 
					nàng. Tiểu Phàm run bắn lên, y không muốn thấy Tề 
					Hạo chiếm đoạt được nàng. Linh Nhi phải là của y, 
					chỉ của y thôi. Tay y rung lên bần bật. Y sẽ vọt ra, y 
					phải vọt ra. Bất kể ra sao y cũng phải ngăn Tề Hạo 
					lại. Lòng dục đã biến mất hoàn toàn, thay vào đó 
					là sự căm thù của một con mãnh thú đang bị xúc 
					phạm.Đúng lúc Tiểu Phàm định vọt ra thì Linh Nhi bỗng 
					bật lên tiếng kêu khẽ: “Đừng!”. Tiếng kêu làm cả hai 
					con mãnh thú Tề Hạo và Trương Tiểu Phàm cùng dừng 
					lại. Một con thú đang trong cơn động dục, một con đang 
					chìm trong sự điên cuồng của lòng đố kỵ, ghen ghét.
 Tề Hạo ngạc nhiên hỏi nàng: “Linh Nhi, tại sao lại 
					cản ta?”. Điền Linh Nhi vọt ra khỏi vòng tay của y, vơ 
					vội lại áo quần, giọng nàng run run: “Tề đại ca, 
					muội yêu huynh, muội sẽ là của huynh, nhưng không phải 
					lúc này. Huynh hãy đến gặp cha mẹ muội, xin được 
					cưới muội. Khi đó, tất cả thân thể muội sẽ là của 
					huynh”. Lời nói của nàng đối với Trương Tiểu Phàm 
					không biết là niềm vui hay nổi buồn? Vui vì nàng 
					không thất thân trong đêm nay, buồn vì nàng đã khẳng 
					định, trái tim nàng thuộc về vị sư huynh anh dũng kia. Tề Hạo chăm chăm nhìn nàng, rồi y khẽ gật đầu! Tề Hạo nhìn sắc trời, thấy trăng đã lùi về phương đông, mới 
					bảo: "Linh Nhi, chẳng còn sớm sủa gì nữa, chúng ta nên về 
					thôi, nếu để nguời ta trông thấy thì không hay lắm." Điền Linh Nhi ngẫm nghĩ rồi gật đầu. Cả hai lại nhìn nhau, 
					cùng mỉm cười, Tề Hạo nắm tay Điền Linh Nhi, thong thả đi về 
					phía Hồng Kiều, dưới ánh trăng, cặp uyên ương thân mật dìu 
					nhau bước. Một lúc sau, bóng họ khuất dần trên cầu.Đêm hôm nay, sắc trời thêm vẻ thê lương.
 Trong lùm cây, dưới bóng âm thầm, Trương Tiểu Phàm chậm chạp 
					lê ra, thờ thẫn bước đến bên đầm nước, nhìn sóng gợn lăn tăn, 
					nhìn trăng lạnh phản chiếu dưới đáy, đang nhè nhẹ rung rinh 
					theo sóng nước dập dềnh. "Ùm", một tiếng khe khẽ vang, như tiếng khịt mũi của một 
					loài dã thú nào, chợt vẳng lên từ sau lưng hắn. Trương Tiểu 
					Phàm đang cơn mê loạn vụt sực tỉnh, ngoảnh đầu lại nhìn, 
					liền kinh hãi đến toát mồ hôi lạnh. Chỉ thấy Thuỷ Kỳ Lân, linh thú trấn sơn của Thanh Vân Môn, 
					con vật khổng lồ vẫn được mọi người cung xưng là 'Linh Tôn', 
					sống trong đầm lầy này, lặng lẽ mà thình lình, xuất hiện 
					sau lưng hắn. (CõiThiênThai.com) Nó đã áp đến rất gần, cúi thấp đầu xuống, đôi 
					mắt cồ cộ như dán chặt lên mình Trương Tiểu Phàm. Không biết 
					nó to lớn như vậy, làm sao mà giữ yên lặng được đến thế, 
					cũng có thể vì Trương Tiểu Phàm lòng dạ như đã chết, nên 
					chẳng phát hiện ra sớm hơn. Tim Trương Tiểu Phàm dường như muốn vọt ra khỏi miệng, thấy 
					trước mắt thân hình khổng lồ như quả núi, mồm to như cái 
					chậu máu, răng nanh dài nhọn hoắt đang lấp lánh ánh trăng, 
					hắn sợ hãi lùi liền mấy bước, chân bỗng vướng quíu, thì ra 
					vấp phải một hòn đá to, ngã lộn nhào. Khi nãy hắn chạy khỏi phòng áo quần vốn xốc xếch, chỉ mặc 
					tạm vào người, lúc này thân hình xiêu vẹo, chợt nghe 'tang' 
					một tiếng, vật gì đó rơi xuống đất. Tiếng động lập tức lan ra trong cảnh tịch mịch, vọng đến 
					trên mặt nước. Trương Tiểu Phàm và Thuỷ Kỳ Lân cùng cúi nhìn, thì thấy dưới 
					đất, bên bờ đầm, giữa Trương Tiểu Phàm và Thuỷ Kỳ Lân, chính 
					là thanh 'Thiêu Hoả Côn' có gắn Phệ huyết châu đen thùi 
					lùi, đang nằm yên lặng. Trong đôi mắt to cồ cộ của Thủy Kỳ Lân, phản chiếu cả khuôn 
					mặt xanh lét của Trương Tiểu Phàm và thanh Thiêu Hoả Côn xấu 
					xí kia. Trương Tiểu Phàm thấy họng khô ran, mồ hôi riu ríu 
					nhỏ xuống, trong lòng gào lên trối chết: "Chạy, chạy mau!" Nhưng trước mặt Thuỷ Kỳ Lân, mặc kệ những vọng tưởng trong 
					lòng, hắn thấy hai chân hình như chẳng phải là của mình nữa, 
					không sao nhúc nhích nổi. Thủy Kỳ Lân hơi lấy làm lạ, thoạt 
					tiên ngắm kỹ Trương Tiểu Phàm, rồi sự chú ý dần bị hút sang 
					thanh Thiêu Hoả Côn. Nó nhìn chằm chằm, ngước lên, ngó 
					xuống, cái đầu ù cứ chuyển tới chuyển lui, cuối cùng cũng 
					chẳng nhận thấy gì. Giây lát sau, nó trù trừ, rồi thò vuốt 
					trước ra, e dè đụng vào Thiêu Hoả Côn. Trong mắt Thuỷ Kỳ Lân hiện lên nỗi nghi hoặc, nhưng không 
					chịu bỏ cuộc, cái đầu ù của nó lắc lư, rồi thình lình nhìn 
					sang Trương Tiểu Phàm, từ cái mồm to như chậu máu truyền ra 
					một tràng những tiếng gầm gừ khe khẽ. Trương Tiểu Phàm giật 
					đánh thót, cơ bắp toàn thân căng cứng, đến hơi thở cũng 
					ngưng ngang. Nhưng Thủy Kỳ Lân chỉ liếc hắn một cái, rồi lại nhìn sang 
					Thiêu Hoả Côn, lần này nó cúi thấp đầu, rê mũi lên cái que, 
					tỉ mỉ ngửi hít. Trương Tiểu Phàm tim vẫn đập thình thình, 
					nhưng quan sát hành vi cổ quái của con thú to lớn trước mặt, 
					bất giác thấy rất giống Đại Hoàng, nếu không phải vì đang 
					quá căng thẳng, chắc hắn đã phá ra cười. Thủy Kỳ Lân đánh hơi một lúc, rõ ràng là vẫn không thu được 
					kết quả gì, nó bèn ngẩng dậy, cái đầu ù quay ngó khắp phía, 
					hình như cũng không thể làm rõ hơn sự việc. Linh thú ngàn 
					năm rốt cục vẫn là linh thú ngàn năm, sau khi nghĩ ngợi một 
					lúc, bèn quyết định buông xuôi, nó khịt khịt mũi rõ to, đôi 
					mắt cồ cộ ngó Trương Tiểu Phàm, lại khiến hắn sợ gần chết, 
					rồi lắc đầu vẫy đuôi xoay mình lội xuống đầm, lát sau, bọt 
					nước sủi tung lên, thân mình khổng lồ chìm xuống.Trương Tiểu Phàm thất kinh, lập tức nhét Thiêu Hoả Côn trở 
					vào trong bọc, rồi vắt chân lên cổ mà chạy, trên đường chỉ 
					nghe sau lưng tiếng sục nước không ngừng, hắn cũng chẳng dám 
					ngoái đầu lại nhìn, cứ chạy trối chết, gắng rời nơi đó càng 
					xa càng tốt. Chẳng bao lâu là đến được Hồng Kiều, rồi chạy 
					một mạch, tới khi không còn nghe tiếng động truyền lại, thì 
					đã lên đến đỉnh cầu, mới dám dừng bước, thở hổn hển.
 'Hộc, hộc, hộc!..."
 Trương Tiểu Phàm hô hấp dần dần điều hoà trở lại, mới cảm 
					thấy rã rời, một nỗi mệt nhọc trào lên trong người, hắn cúi 
					đầu xuống, dưới ánh trăng, cái bóng cô đơn nhằng nhẵng đi 
					theo. Hắn đột nhiên ngước lên, ngửa mặt nhìn trời, chỉ thấy cao 
					xanh lạnh lùng, vầng trăng nhạt treo cao. Hắn ngây dại ngắm, 
					đờ đẫn cả người. Mai đã là Thất Mạch Hội võ nhưng hắn được miễn 
					vòng một. Chẳng phải thi đấu, hắn chẳng muốn ngủ. 
					Tiểu Phàm đứng giữa trời đất Thông Thiên phong, lặng 
					phắc với hàng loạt nỗi suy tư. Tình yêu có, thù hận 
					có, tình dục có, đố kỵ có, biết ơn có, rối loạn 
					luân thường cũng có. Y là một phức hợp của những 
					tỉnh cảm rắc rối trong tự nhiên. Đứng giữa hàng trăm 
					ngả đường, y sẽ đi theo đường nào đây. Ánh bình minh đã thấp thoáng ở phía đông. (Hết Phần 
					6 ... Xin mời 
					đón xem tiếp
					
					Phần 7) |