| Sáng hôm đó, trên Đại Trúc Phong, mọi người đều vui mừng 
					phấn khởi, nhất là bọn đệ tử, ai nấy mặt mày tươi rói, tuy 
					có chút căng thẳng, nhưng nỗi vui mừng đã át hết đi. Trong tất cả mọi người, chỉ có đại sư huynh Tống Đại Nhân, 
					lão nhị Ngô Đại Nghĩa, lão tam Trịnh Đại Lễ và lão tứ Hà Đại 
					Trí là đã từng tham gia kỳ Thất Mạch Hội Võ trước, còn lão 
					ngũ Lữ Đại Tín, lão lục Đỗ Tất Thư đều là các đệ tử mới được 
					Điền Bất Dịch thâu nạp trong vòng mấy chục năm gần đây, thêm 
					Điền Linh Nhi và Trương Tiểu Phàm tuổi còn rất trẻ, thì càng 
					chưa được chứng kiến sự kiện quan trọng một giáp mới diễn ra 
					một lần này bao giờ.Điền Linh Nhi là cao hứng nhất, nhân lúc cha mẹ đang hoàn 
					tất những chuẩn bị cuối cùng, cứ xoắn lấy Tống Đại Nhân vốn 
					nhiều kinh nghiệm, tía lia hỏi không ngừng: "Đại sư huynh, 
					Thất Mạch Hội Võ quả thật có nhiều đồng môn đi như vậy ư?"
 Tống Đại Nhân mỉm cười, hiển nhiên là tâm trạng đang rất vui 
					vẻ, đáp: "Không sai, Thất Mạch Hội Võ là sự kiện lớn nhất 
					của phái ta, đồng môn ở các chi phái ai cũng coi nó như đại 
					sự hàng đầu. Những người đại diện lên tỷ thí ai cũng là nhân 
					vật nổi bật xuất chúng, còn cái vẻ tráng lệ lộng lẫy ở đó 
					thì càng không phải nói." Lúc đó lão tứ Hà Đại Trí đứng một bên nghe thấy, bèn bước 
					lại, khẽ nháy mắt với Điền Linh Nhi, rồi cười: "Tiểu sư muội, 
					muội có chút không rõ, kỳ thực đại sư huynh vẫn có chuyện 
					chưa nói ra hết." Điền Linh Nhi kêu "á", không để ý đến vẻ kinh ngạc của Tống 
					Đại Nhân, vội hỏi: "Là chuyện gì, tứ sư huynh?"Hà Đại Trí mỉm cười: "Tại nơi diễn ra đại thí hội võ, giữa 
					lớp lớp đồng môn vây quanh dễ đông tới hàng trăm, người 
					thắng cuộc đứng trên đài cao tiếng vỗ tay như sấm động, tất 
					nhiên là rất đắc ý rồi, nhưng nếu có vài vị sư muội trẻ tuổi 
					xinh đẹp ở chi phái khác tiến đến tỏ vẻ hoàn toàn bị chinh 
					phục trước đại sư huynh, rồi cất tiếng hoan hô, thế chẳng 
					phải càng là một chuyện sung sướng lớn của đời người ư?" 
					(CõiThiênThai.com) Nói 
					đến đây, y lấy vẻ mặt đứng đắn nghiêm trang quay sang Tống 
					Đại Nhân, hỏi: "Đại sư huynh, huynh bảo có phải không?"
 Khuôn mặt Tống Đại Nhân chợt nhiên đỏ bừng .
 Điền Linh Nhi trông thấy, rất lấy làm lạ, hỏi: "Đại sư 
					huynh, sao bỗng dưng lại đỏ mặt?"
 Tống Đại Nhân lắc đầu như con rối, đáp vội vàng: "Không có, 
					không có, ta đâu có đỏ..."
 Hà Đại Trí ho một tiếng, thấy xung quanh các sư huynh đệ 
					khác không biết đã xúm cả lại từ khi nào. Mấy người trẻ như 
					Đỗ Tất Thư và Trương Tiểu Phàm thì chưa hiểu mô tê gì, nhưng 
					Ngô Đại Nghĩa và Trịnh Đại Lễ đều đang mủm mỉm, Hà Đại Trí 
					bèn cười nói: "Ôi dà, nhị sư huynh và tam sư huynh cũng ở 
					đây, độ này trí nhớ của đệ không được tốt lắm, hình như 
					trong kỳ đại thí lần trước, lúc đại sư huynh thắng liền hai 
					trận tiến vào vòng thứ ba, có một vị sư muội đồng môn trẻ 
					trung kiều diễm, í, tên là gì quên béng mất..." Ngô Đại Nghĩa lập tức nối theo: "À, ta nhớ cũng không rõ lắm, 
					nhưng hình như là một vị sư muội đồng môn bên Tiểu Trúc 
					Phong, dung mạo rất là mỹ miều, có điều tên thì..." Trịnh Đại Lễ vẻ mặt rất tươi, nói: "Tên, thì chúng ta đã 
					quên cả, nhưng trong trận hôm đó người ấy vỗ tay to nhất, 
					lại thêm cái vẻ đầu mày cuối mắt với đại sư huynh, chúng ta 
					đều nhớ rành rành.""Ồ!"
 Lời vừa nói ra, mọi người ồn ào cả lên, Điền Linh Nhi tra 
					khảo trước nhất: "Đại sư huynh, là vị sư tỷ đồng môn nào, 
					lại đối xử tốt với huynh như vậy?"
 Tống Đại Nhân lúng ta lúng túng, lườm Hà Đại Trí một cách dữ 
					tợn, rồi cười khan: "Không, làm gì có chuyện ấy, muội đừng 
					nghe tứ sư huynh nói bậy. Văn Mẫn sư muội bên Tiểu Trúc 
					Phong chỉ vì kính trọng sư nương mình, mới cổ vũ chúng ta 
					nhiệt tình hơn một chút mà thôi." "Í?" Hà Đại Trí lập tức hét lên: "Đại sư huynh, thế thì lạ 
					thật nhỉ, đệ và nhị sư huynh tam sư huynh đều không biết tên 
					họ của người ấy, làm sao huynh lại đọc ngay ra được danh 
					tính người ta? Nói gì thì cũng tại Văn Mẫn sư tỷ đối với đại 
					sư huynh tốt thế kia mà..." Mọi người cười ầm lên, Tống Đại Nhân tự biết là lỡ lời, càng 
					biết là luận về miệng lưỡi thì không sao theo kịp Hà Đại Trí 
					vốn thông minh nhất ở Đại Trúc Phong này, càng nói nhiều 
					càng sai nhiều, lập tức hừ một tiếng, làm mặt dầy, cười khan 
					bảo: "Toàn những người vô tích sự, ha ha, ta đi xem sư phụ 
					sư nương xong xuôi chưa?" Điền Linh Nhi còn muốn truy vấn, nhưng Tống Đại Nhân chuồn 
					lẹ hơn gió, nháy mắt đã chẳng thấy bóng dáng đâu nữa, cô 
					đành nắm lấy Hà Đại Trí, cặp mắt to long lanh đầy háo hức, 
					hỏi: "Tứ sư huynh, huynh nói mau, Văn Mẫn sư tỷ đó rốt cục 
					hình dáng ra sao?" Hà Đại Trí cười đáp: "Tiểu sư muội, chẳng phải là muội 
					thường cùng sư nương về bên Tiểu Trúc Phong thăm Thủy Nguyệt 
					Đại Sư hay sao, chẳng lẽ từ xưa tới giờ chưa từng gặp qua 
					Văn Mẫn sư tỷ, người ấy là đệ tử đắc ý nhất của Thuỷ Nguyệt 
					Đại Sư đấy." Điền Linh Nhi lắc đầu: "Khi muội và mẹ sang Tiểu Trúc Phong 
					đều tìm thẳng đến Thuỷ Nguyệt Đại Sư, quen biết rất ít sư tỷ 
					đồng môn, huynh nói mau đi!" Hà Đại Trí cười đáp: "Vội gì, vội gì, hôm nay chúng ta tới 
					chi phái chính Thông Thiên Phong tham gia Thất Mạch Hội Võ, 
					chắc là muội sẽ gặp được người ấy thôi." Điền Linh Nhi "ồ" một tiếng, đảo mắt, tựa hồ nhớ ra điều gì, 
					nói: "Thảo nào vừa sớm đã thấy đại sư huynh hớn ha hớn hở, 
					thì ra là trong lòng đã nuôi sẵn mưu đồ!" Mọi người ngây ra, rồi sực hiểu, cùng phá lên cười lớn, Điền 
					Linh Nhi cũng cười, những căng thẳng về Thất Mạch Hội Võ 
					theo đó đều tan biến cả. **   *
 Thông Thiên phong, Thất Mạch hội võ. Đã sáu mươi năm nay, ngọn Thông Thiên phong núi Thanh 
					Vân mới đông vui nhộn nhịp đến vậy. Môn hạ các chi 
					phái đều đồ dồn về đây. Tuy mỗi chi chỉ cư ra chín 
					người thi đấu nhưng chẳng để tử nào muốn bỏ qua cơ 
					hội hiếm có thế này. Vậy nên số người đi xem vô 
					cùng đông đảo. Thông Thiên phong tuy rộng lớn mênh mông 
					nhưng nhất thời cũng chật cứng. Tiếng nói cười lao 
					xao, ầm ĩ cả một góc trời. Hà Đại Trí lắc lắc đầu, nói: "Xem ra các chi phái đồng môn 
					mấy năm nay thu nạp không ít người mới." Lão nhị Ngô Đại Nghĩa nhìn quanh, nói: "Người mới thì không 
					ít, nhưng ta đoán đến mai thượng đài tỷ thí, phần lớn vẫn là 
					những sư huynh đệ đã tu tập tinh thâm trước đây, thêm nữa về 
					mặt kinh nghiệm thì bọn họ vẫn..." Tống Đại Nhân thốt nhiên thở dài, nói: "Nhị sư đệ, chưa chắc 
					đâu, đệ còn nhớ Lâm Kinh Vũ đệ tử trẻ tuổi của Long Thủ 
					Phong đến truyền tin hai năm về trước không?" Ngô Đại Nghĩa sững sờ, rồi trầm lặng hẳn, mọi người nhìn 
					nhau, đều không nói gì, chỉ có Trương Tiểu Phàm trong lòng 
					chợt trào lên một thứ tình cảm phức tạp, tựa như vui mừng, 
					tựa như ngưỡng mộ, lại phảng phất chút đố kỵ nữa.Tống Đại Nhân đang định nói, chợt nghe sau lưng tiếng ho khẽ, 
					rồi một giọng con gái nhẹ nhàng cất lên: "Tống sư huynh, lâu 
					lắm rồi không gặp."
 Tống Đại Nhân vụt như bị giáng một đòn chí tử. Cả bọn ngoái đầu nhìn lại. Đứng trước mặt họ là 
					một nữ nhân mỹ miều mặt trái xoan, tóc mềm như mây, da mịn 
					như tuyết, khoé miệng gắn một nét cười dịu dàng. Vóc dáng 
					nàng yểu điệu thướt tha, ngực nở eo thon, thân hình 
					thon thả, cân đối. Quà là một người đẹp tuyệt sắc 
					trong giới tu tiên. Tiểu Phàm vốn sinh ra ở Thảo Miếu 
					thôn, những phụ nữ y nhìn thấy đều là người nhà quê, 
					tối ngày cày ruộng, bưng bê khuân vác, hiển nhiên dung 
					mạo tầm thường, xấu xí đến đâu không cần phải nói. 
					(CõiThiênThai.com) Y vẫn cho rằng phụ nữ khắp thiên hạ đều như vậy. 
					Đến khi gặp Tô Như và Điền Linh Nhi, nhan sắc của họ 
					là y rúng động, nhưng vẫn cho rằng, sư nương và sư tỷ 
					của mình như thần tiên trên trời, đương nhiên phải có 
					dung mạo hoa nhường nguyệt thẹn. Đến hôm nay y mới 
					biết, ngoài trời còn có trời, so với Tô Như, mỹ nhân 
					đứng trước mặt y có vẻ trẻ trung, phong tình, quyến 
					rũ hơn còn so với Linh Nhi, nàng lại có vẻ từng 
					trải, kinh nghiệm và cơ thể cũng trưởng thành hơn. 
					Quả là một hương vị hoàn toàn khác mà y chưa từng 
					được chứng kiến. Sau lưng nàng là mấy thiếu nữ khác nữa, tất cả mặc 
					võ phục màu xanh lục, dung mạo đều bất phàm. Tiểu 
					Phàm nhìn đến đâu mà trong lòng ngứa ngáy đến đấy. 
					Y đầu óc tuy ngu ngốc nhưng không hiểu sao trong lĩnh 
					vực trai gái lại rất linh hoạt. Phút chốc đã tưởng 
					tượng ra cảnh được vui thú với từng này người đẹp. 
					Thực ra y chưa từng làm tình bao giờ, nhưng cũng đã 
					lơ mơ hiểu rằng, ngoài những lạc thú mà sư nương cho 
					mình hưởng từ trước ra, còn một cảnh giới nữa, cao 
					hơn, tuyệt vời, tinh khiết, đáng mơ ước hơn nhiều. Y 
					cứ nhìn, chằm chặp soi lên từng tấc trên cơ thể, như 
					muốn sống sượng lột trang phục của họ ra. Cũng may 
					mọi người đều đang chú ý đến Tống Đại Nhân nên không 
					ai nhìn thấy dáng vẻ khó coi của y. Tiếng nói của Hà Đại Trí kéo y về với thực tại: 
					“Ha ha, Văn Mẫn sư tỷ, hai bên cũng đã nhiều năm không gặp 
					rồi, gần đây vẫn tốt chứ?" Đôi mắt đẹp của Văn Mẫn đưa sang thân hình gầy đét đó một 
					lúc, rồi mỉm cười: "Vị này là Hà Đại Trí Hà sư huynh?"Hà Đại Trí gật đầu lia lịa, đáp: "Chính là tại hạ, Văn sư tỷ 
					trí nhớ tốt quá. Nói đến mới nhớ, từ sau kỳ đại thí lần 
					trước, đại sư huynh vẫn thường hoài niệm đến sư tỷ”.
 Văn Mẫn hơi đỏ mặt, nhưng không đáp lời, chỉ dùng khoé mắt 
					liếc Tống Đại Nhân, có điều mấy vị sư muội trẻ trung sau 
					lưng cô ta thì đã bật cười. (CõiThiênThai.com) Nàng cười đỏ mặt càng làm 
					cho khuôn mặt trở nên đa tình diễm lệ, Tiểu Phàm 
					ngẩn ngơ, y như đang đứng trước các vị tiên nữ trên 
					thượng giới, ai cũng hứa hén đem đến cho y những 
					khoái cảm ái ân. Trang phục của Tiểu Trúc phong rất 
					đặc biệt, tuy tu tiên nhưng vẫn rất chú ý đến phô 
					diễn cơ thể gợi cảm của nữ giới. Nên cổ áo của 
					các nàng đều khoét sâu xuống ngực, những bộ ngực 
					căng đầy bị những lớp vải quấn vú ép lại, nhô cao 
					lên, lộ hẳn ra ngoài khe vú sâu hun hút, như thu hút, 
					như mời gọi ánh mắt của những kẻ khát tình. Tống Đại Nhân một đại hán thô hào, giờ phút này bối rối y 
					hệt một thiếu niên e thẹn, vội vàng lập bập mấy tiếng: 
					"Không, không có, ta đâu có thường..." "Cái gì?" Y chưa nói dứt lời, đã bị mấy nữ nhân trẻ tuổi 
					đứng sau Văn Mẫn cắt ngang: "Thế huynh không hề nhớ tới Văn 
					Mẫn sư tỷ của chúng tôi ư?" Tống Đại Nhân giật thót, len lén liếc mắt ngó Văn Mẫn, chỉ 
					thấy Văn Mẫn đang nghiêm nghị nhìn y, đôi mắt đẹp chăm chăm 
					không chớp. Y cuống lên, vọt miệng đáp: "Không, không phải, 
					ta có nhớ chứ..""Ha!"
 Tất thảy mọi người của Đại Trúc Phong và Tiểu Trúc Phong đều 
					phá lên cười, nhất là mấy nữ nhân trẻ tuổi sau lưng Văn Mẫn, 
					cười điếc cả tai, làm cho đệ tử các chi phái khác đứng gần 
					đấy cũng phải quay lại nhìn nhìn. Trương Tiểu Phàm đột nhiên thấy mình thông minh hơn 
					hẳn đại sư huynh trong lòng lầm bầm nhủ: “Đại sư 
					huynh thật là ngốc nghếch. Ta mà được một mỹ nhân 
					như nàng quan tâm, nhất định không bỏ qua cơ hội”. 
					Nghĩ đến đây hai tai y chợt nóng lên. Y còn rất trẻ, 
					dương vật đang thời kỳ trưởng thành, nên lại thường 
					xuyên ngỏng dậy hơn hẳn người thường. Lúc này nó 
					lại dựng lên trong quần y. Cũng may bên ngoài y đã 
					khác trường bào che kín toàn thân nên không sợ người 
					khác để ý. Tiểu Phàm chẳng thèm để ý mấy vị sư 
					huynh, sư tỷ nói gì nữa. Y đã hoàn toàn nhấn chìm 
					hồn phách mình trong đám quần hồng, phấn son kia 
					rồi. Tiếng cười ran ran của đám đệ tử hai chi phái Đại 
					Trúc phong, Tiểu Trúc phong vẫn vang lên không dứt.  **   *
 Những đệ tử tham gia đại hội được triệu tập lên 
					chính điện Thông Thiên phong. Trên đường đi, Tiểu Phàm 
					gặp lại Lâm Kinh Vũ, Tề Hạo. Hai đứa nói cười không 
					ngớt. Đối với Tề Hạo lòng y dấy lên một cảm giác 
					đố kỵ, ghen ghét. Nhất là khi nhìn thấy sư tỷ Điền 
					Linh Nhi thân thiện với hắn. Hình như, giấc mơ của y 
					đối với sư tỷ vừa bị sứt một mảng lớn. Còn với 
					Kinh Vũ, y mừng rỡ như gặp người anh em ruột thịt. Hai người bọn họ cứ vừa đi vừa nói chuyện, cùng với mấy chục 
					người khác vượt qua Hồng Kiều. Trên đường, Trương Tiểu Phàm 
					nhìn lớp đệ tử tinh anh trẻ tuổi của Thanh Vân Môn, thấy 
					trong hơn sáu chục người này, hơn một nửa là nam tử, nữ đệ 
					tử ước chỉ mười ba, mười bốn người, trong đó phần lớn phục 
					sức theo lối của Tiểu Trúc Phong. Có điều bất luận là nam 
					hay nữ, xem ra khí độ đều hơn người, nam thì khí vũ hiên 
					ngang, nữ thì kiều lệ trang nhã, toàn là tuấn nam mỹ nữ. (CõiThiênThai.com) Dù 
					là ai trông thấy, cũng phải thừa nhận rằng, lớp hậu nhân kế 
					tục của Thanh Vân Môn, tiền đồ thật tươi sáng. Đấy là với 
					người thường, còn đối với Tiểu Phàm y lại như lạc 
					vào một cõi mơ, chỉ hận không thể gần gũi ngay lập 
					tức với các nàng. Y càng miên man suy nghĩ, càng 
					thấy thèm khát. Y hoàn toàn không đẻ ý rằng, từng 
					ngày, từng giờ, sự chú ý của y đối với tình dục 
					càng lúc càng tăng, như một cái bóng cá đang căng lên 
					từng chút, từng chút một. Cuối cùng tất cả tụ tập trước đại điện chí thánh, 
					chí linh.  Thương Tùng Đạo Nhân đứng trước đại sảnh, cất giọng sang 
					sảng nói: "Chư vị, các vị đều là những người nổi bật trong 
					lớp trẻ của Thanh Vân Môn. Phái chúng ta từ thuở khai lập 
					tới nay, đã trải qua hơn hai ngàn năm, là đạo gia chính 
					thống, lãnh tụ của chính đạo. Nhưng sự nghiệp hưng thịnh là 
					do chăm chỉ, lụn bại là do phóng túng. Phái ta tổ sư các đời 
					đều vì thế khuyến cáo người sau, nhắc nhở đệ tử trẻ, nên đã 
					truyền lại sự kiện lớn Thất Mạch Hội Võ này, đến nay vừa 
					đúng hai mươi kỳ." Lại nghe Thương Tùng Đạo Nhân tiếp: "Lần đại thí này, người 
					nhiều gấp đôi, vì vậy việc rút thăm cũng có chút thay đổi. 
					Các vị hãy xem đây," nói đoạn, ông ta chỉ tay vào chỗ trống 
					bên phải điện, mọi người nhìn sang, thấy nơi đó đặt một cái 
					hòm gỗ tử đàn lớn, bốn bề vuông vức, phía trên có lỗ nhỏ vừa 
					đủ đưa lọt một cánh tay. "Trong hòm này, có tất thảy sáu mươi ba hạt sáp tròn, mỗi 
					hạt bọc một mảnh giấy, trên đánh số từ 1 đến 63," bọn đệ tử 
					bỗng ồn ào cả lên, Thương Tùng Đạo Nhân chẳng để ý, lại 
					tiếp: "Sau khi rút thăm xong, căn cứ vào số thứ tự đó tiến 
					hành tỷ thí, số 1 đấu với số 64, số 2 đấu với số 63, số 3 
					đấu với số 62, cứ như thế, vào tới vòng hai, thì người thắng 
					trong cặp 1 và 64 sẽ gặp người thắng trong cặp 2 và 63, cứ 
					như thế, mãi cho tới trận quyết chiến cuối cùng. Các vị đã 
					hiểu cả chưa nào?" Bọn đệ tử lặng lẽ một lúc, chợt có người hỏi to: "Xin hỏi 
					Thương Tùng sư thúc, rõ ràng là có sáu mươi tư người, tại 
					sao lại chỉ có sáu mươi ba hạt sáp?" Thương Tùng Đạo Nhân dường như đã có chuẩn bị trước cho câu 
					hỏi này, bèn ho khan một tiếng, đáp: "Quy tắc của lần tỷ thí 
					này là mỗi chi phái đưa ra chín người, riêng chi phái chính 
					đưa thêm một người, nhưng mà, e hèm, có một chi phái chỉ đưa 
					ra cả thảy tám đệ tử, vì vậy lại thiếu đi một người nữa, nên 
					tổng cộng chỉ có sáu mươi ba người thôi."Ngay lập tức, ánh mắt tất cả mọi người đều đổ dồn về Điền 
					Bất Dịch thủ toạ Đại Trúc Phong, nét mặt lão thoáng qua một 
					tia giận dữ, nhưng vẫn ngồi ngay ngắn tại chỗ, không mảy may 
					động đậy.
 Thương Tùng Chân Nhân mới nghiêm nghị bảo: "Có điều đây cũng 
					chẳng phải là chuyện gì khó, trong sáu mươi ba hạt sáp, chỉ 
					cần có vị nào rút được số 1, thì rất là may mắn rồi, vì 
					không hề có đối thủ số 64, nên sẽ qua luôn vòng đầu mà không 
					cần đấu." Lời vừa nói ra, bọn đệ tử lại thêm một phen nhao nhao bàn 
					tán. Mọi người lần lượt bước lên bốc thăm. Tiểu Phàm cũng đi theo các sư huynh đồng môn bước lên. 
					Đúng lúc qua lễ đài, mắt y quét qua, lập tức bị thu 
					hút bởi Thuỷ Nguyệt đại sư phái Tiểu Trúc phong. 
					Trương Tiểu Phàm bình thường cũng nghe các sư huynh nhắc tới 
					vị sư thúc này, Tiểu Trúc Phong là chi phái duy nhất trong 
					Thanh Vân Môn thu nạp nữ đệ tử, Thuỷ Nguyệt Đại Sư đạo hạnh 
					cao thâm, rất có danh tiếng. Đệ tử của Tiểu Trúc Phong trải 
					qua các kỳ Thất Mạch Hội Võ cũng có những biểu hiện xuất 
					sắc. Trương Tiểu Phàm quan sát Thuỷ Nguyệt Đại Sư, thấy dung mạo 
					chỉ ước trên dưới ba mươi, xấp xỉ sư nương Tô Như, mặt trái 
					xoan, mày nhỏ mũi thanh, cặp mắt hạnh long lanh có thần, 
					mình khoác tấm đạo bào xanh lơ, phong tư tha thướt. Bà là 
					sư tỷ của Tô Như, tuy hơn gần bốn mươi năm, nhưng xét 
					ra so với sư nương, bà không hề thua kém. Khuông mặt 
					bà nghiêm nghị, không hề luôn mỉm cười như Tô Như nhưng 
					chính vẻ mặt đó lại tạo cho bà sự kiêu sa, đài các 
					quý phái của một phụ nữ thượng lưu. (CõiThiênThai.com) Cũng như những 
					đệ tử khác của Tiểu Trúc phong, ngực áo của bà 
					cũng khoét rất sâu, gò bồng đảo nhô lên, trắng mịn. 
					Ngực bà không to như của sư nương y nhưng lại có vẻ 
					mỡ màng hơn, có vẻ bà không bó chặt ngực nên giữa 
					áo và vú còn một khoảng trống. Mỗi khi có một cơn 
					gió thổi qua. Ngực bà theo đó rung rung. Đúng là 
					cảnh tượng mê hồn người. Sau lưng bà chẳng có một vị 
					trưởng lão nào, chỉ có một nữ đệ tử đứng thị hầu, y phục 
					trắng như tuyết, cực kỳ xinh đẹp, lưng đeo một thanh trường 
					kiếm, vỏ và chuôi lồ lộ màu da trời, rực rỡ lấp lánh, lờ mờ 
					còn có ánh sóng tản mát, nhìn là biết ngay bảo vật của tiên 
					gia. So với nàng, cả Thuỷ Nguyệt đại sư, Tô Như, Văn 
					Mẫn, Điền Linh Nhi đều thật tầm thường. Mọi điểm 
					trên cơ thể nàng đều hoàn mỹ, không gợn một khiếm 
					khuyết. Vẻ đẹp của nàng vượt lên trên mọi bút lực 
					trên đời.  Hắn cứ nhìn đến xuất thần, nữ tử trẻ trung kia dường như cảm 
					thấy ánh mắt hắn, bỗng nhiên ngoảnh đầu lại, mục quang như 
					chớp loé, lạnh lẽo rọi vào Trương Tiểu Phàm. Trương Tiểu 
					Phàm giật thót tựa hồ bị sét đánh, hai mắt đau nhói như bị 
					đâm. Hắn thảng thốt, hơi nóng mặt, thấy nữ tử đó chẳng lộ vẻ 
					gì, nhưng mắt thì loé lên khinh miệt, hắn vội cúi đầu xuống. 
					Còn đang lúng túng, bên cạnh bỗng có người nào thò tay kéo 
					một cái, rồi giọng Điền Linh Nhi vang lên: "Tiểu Phàm, sao 
					đờ đẫn ra đấy, đến lượt chúng ta rút thăm rồi." Trương Tiểu Phàm vội vàng nói: "Vâng vâng." đoạn không dám 
					liếc về phía Thuỷ Nguyệt Đại Sư nữa, quay mình theo Điền 
					Linh Nhi đi đến hòm gỗ tử đàn. Y bốc thăm rồi về chỗ mình len lén mở ra. Đột nhiên 
					y thấy mắt mình sáng bừng lên. Số 1. (Hết Phần 5 ... Xin mời 
					đón xem tiếp
					Phần 
					6) |