Đến nửa
đêm, Trương Tiểu Phàm đột nhiên tỉnh giấc. Cảm giác
căng tức nơi dương vật, thèm khát cơ thể nữ nhân mấy
hôm nay lại xuất hiện. Y nào biết, cảm giác này vốn
dĩ rất bình thường ở các nam nhân đến tuổi trưởng
thành vốn có thể kìm hãm nhưng vì y có mang trong
người Phệ Huyết Châu, vốn là vật ưa tinh khí bậc
nhất thiên hạ nên đã ra sức kích động cảm giác điên
cuồng trong cơ thể y.
Tiểu Phàm
vật vã lăn lộn hồi lâu mà không sao đè nén được sự
ham muốn. Đúng lúc y định thò tay vào trong quần để
thủ dâm thì chợt có tiếng chó sủa vang. Tiếng con
chó như đánh thức bản thân y. Giây lát trấn áp được
cảm giác đáng sợ đó. Tiểu Phàm bật mình dậy, đẩy
cửa phòng đi ra ngoài.
Chỉ thấy
ngoài trời, ánh trăng vằng vặc, soi sáng cõi nhân
gian. Lúc này có lẽ đã vào cuối giờ Hợi. Trương
Tiểu Phàm mới ra nhập Đại Trúc Phong được ít lâu.
Phòng của y cũng nằm khá tách biệt so với những
bọn sư huynh Tống Đại Nhân. Trước mặt y, con khỉ xám
y mang về hồi chiều và Đại Hoàng, con chó do Điền
Bất Dịch nuôi từ nhỏ đang đuổi nhau.
Con khỉ tuy
rất nhanh nhẹn có điều Đại Hoàng đã sống hơn 300
năm. Tuy không phải linh thú thượng giới nhưng cũng
rất thông minh. Nó di chuyển theo đường vòng, chẳng
mấy đã vây con khỉ vào giữa. Hàm răng con chó há ra
khoe bộ nanh trắng ởn, xem ra chỉ cần một miếng táp
là con khỉ đi đời. Con khỉ kêu chí choé thất thanh,
càng lúc càng to.
Tiểu Phàm
thấy nguy vội kêu lên “Đại Hoàng!”. Con chó này ngày
thường rất thân với y. Mỗi lần y nấu ăn đếu cho nó mấy miếng thịt do vậy rất biết nghe lời. Giờ nghe
thấy tiếng y gọi thì liền đứng im, thôi không sủa
nữa. Con khỉ thấy cơ hội trước mắt, đời nào bỏ lỡ,
liền tung mình chạy đi. Tiểu Phàm thấy đêm đã khuya,
để con khỉ này đi lăng quăng nhỡ vào quấy rối sư phụ
thì thật không hay chút nào. Y liền vội vã chạy
theo.
Con khỉ
chạy càng lúc càng nhanh, quanh co theo những tảng đá
trên Đại Trúc phong, Tiểu Phàm cũng ra sức rượt theo.
Đang chạy bỗng nhiên y thấy trước mắt có một vùng
sương khói mờ ảo. Hơi nước từ đó cuồn cuộn bốc lên.
Y chợt nhận ra mình đã tiến vào phía sau hậu viện
của Tĩnh Toạ đường. Đây vốn là nơi ở của gia đình
Điền Bất Dịch, ngày thường bọn đệ tử không bao giờ
tiến vào. (Cõi Thiên Thai) Y vội đi thật chậm lại, rón rén, nghĩ
thầm nếu để sư phụ phát hiện thì cái mạng nhỏ bé
của mình không biết có giữ được không. Nhưng y vẫn
tò mò muốn biết làn khói trước mắt là gì nên đánh
liều tiến tới. Nấp sau một tảng đá lớn, cao gần
đầu người, y khẽ hé mắt trông sang. Đột nhiên hai mắt
y mở to, miệng há ra, chút nữa thì kêu lên.
Thì ra
trước mặt y là một hồ nước, có lẽ quanh đây có một
nguồn nước nóng nào đó chảy ra nên mặt hồ cuồn
cuộn hơi. Nhưng đó chưa phải điều đáng lưu tâm nhất,
ở bên kia mép hồ. Có hai người phụ nữ đang khoả thân
tắm. Chính là sư nương Tô Như và sư tỷ Điền Linh Nhi.
Cả hai người này, ngày thường y đều kính ngưỡng như
tiên trên trời, dung mạo đều hoa nhường nguyệt thẹn.
Lúc này đều đang không một mảnh vải. Từ bụng trở
xuống đều chìm dưới nước nhưng dưới ánh trăng, hai
bộ ngực căng đầy sức sống đang lồ lộ, hấp dẫn, mời
gọi. Trương Tiểu Phàm nuốt khan một cái, nhìn không
chớp mắt.
Chỉ thấy
Tô Như nói “Linh Nhi, hôm nay con với Tiểu Phàm đi đâu,
nói thật cho mẹ nghe?”. Điền Linh Nhi cười hì hì “Con
với y chỉ đi bắt con Tiểu Hôi ở trên núi thôi mà”.
Phải mất một lúc Trương Tiểu Phàm mới hiểu ra, Tiểu
Hôi chính là cách Linh Nhi gọi con khỉ nhỏ. Tiểu Hôi,
Tiểu Hôi. Cái tên nghe rất hay. Từ đó trở đi y gọi
con khỉ là Tiểu Hôi.
Sư nương Tô
Như vốc một ít nước, tưới lên bộ ngực trần của
mình. Dưới ánh sáng lấp loáng của trăng mười bốn,
bộ ngực của bà rực lên, đầy gợi dục. Bà nói “Hai
đứa đều lớn rồi. Phải tự biết suy xét chứ. Đạo
hạnh của cả hai đền chưa cao. Đi xa như vậy nhỡ gặp
địch nhân thì ai cứu được các ngươi?”. Tô Như tuy tuổi
đã hơn 200 nhưng nhờ tu luyện cần mẫn nên vẫn giữ
nguyên được nét thanh tân của một phụ nữ đang tuổi
hồi xuân. Cơ thể bà nở nang, mang đầy nét nhục cảm.
Trong khi đó Điền Linh Nhi mới 16 tuổi, đang ở thì con
gái. Thân hình nàng chưa phát triển bằng mẹ nhưng
trắng như bạch lạp, trông căng đầy nhựa sống, cuốn
hút vô cùng. Núm vú của nàng so với của mẹ có
phần đỏ hơn nhưng bộ ngực không to bằng. Đối với
Trương Tiểu Phàm, lúc này quả như đang ở nơi bồng lai
tiên cảnh. Chỉ thấy Linh Nhi toét miệng cười không
trả lời mẫu thân. Tô Như thở dài một tiếng nói
“Thôi, con lên mặc quần áo, đi ngủ trước đi. Ta ngâm
mình thêm chút nữa”.
Ngâm mình
trong nước ấm, ngẫm nghĩ và luyện công vốn là việc
Điền phu nhân đã làm rất nhiều. Linh Nhi cũng không
lấy làm lạ, vâng khẽ một tiếng rồi bước lên bờ.
Trương Tiểu Phàm lại một lần nữa mở to con mắt. Dù
năng quay lưng lại phía y nhưng chiếc eo thon mà lâu nay
y vẫn chỉ thấy qua làn áo đỏ, cặp mông săn chắc,
hồng hào thường ngày đung đưa theo nhịp bước lúc này
đều hiển hiện trước mắt y. Khi nào hơi quay người để
khoác y phục, thấp thoáng giữa hai chân nàng một đám
lông đen lộ ra. Giữa thiên nhiên hùng vĩ này, nàng như
một bức tượng thánh nữ. Lộng lẫy mà kiêu sa. Càng
nhìn càng thèm khát. Dương vật Trương Tiểu Phàm nở
to ra, căng cứng, đầu cu giật giật như sắp sửa phóng
tinh đến nơi.
Thoáng
chốc, Linh Nhi đã mặc xong trang phục, mất dạng sau
rặng cây chỉ còn Tô sư nương trầm mình dưới làn
nước. Trương Tiểu Phàm vẫn không dám nhúc nhích, thở
thật khẽ, nhìn bà không chớp mắt. Thời gian cứ thế
trôi.
Chừng cạn
tuần trà, Tô Như bỗng bất ngờ lên tiếng “Tiểu Phàm,
xem đủ chưa, ra đi”. Tiếng nói của bà vốn nhẹ nhàng
nhưng đối với y như tiếng sấm nổ bên tai. (Cõi Thiên
Thai) Y thầm tự
trách mình ngu ngốc. Với đạo hạnh của Tô Như, một
con ruồi còn chẳng lọt qua mắt bà, nói gì một gã
như y. Nghĩ đến đây y không rét mà run. Không biết
Điền Bất Dịch có phát hiện ra y không? Liệu sư nương
có nói với sư phụ không? Nếu vậy thì đời y chắc
chắn chấm dứt! Phút chốc hàng trăm nỗi lo sợ hiển
hiện trong óc.
Như biết
được tâm tư của Tiểu Phàm, Tô Như khẽ nói “Ngươi yên
tâm đi, sư phụ ngươi tối nay đã đến gặp Đạo Huyền
chân nhân rồi, mai người mới quay về. Ta cũng không
nói với ông ta đâu. Ngươi bước ra đi”. Trương Tiểu Phàm
biết không thể ẩn nấp được nữa, thêm nữa mấy lời
của Tô Như đã làm y vững dạ thêm rất nhiều. Y ráng
sức bước ra. Đứng trên bờ hồ. Đối diện với sư nương.
Dưới ánh
trăng huyền bí. Một cảnh tượng kì ảo đang diễn ra.
Một thanh niên 14-15 tuổi đứng trên bờ, khuôn mặt lo
lắng, sợ sệt nhưng vẫn không giấu được vẻ háo hức,
thèm khát. Dưới hồ, một vị phu nhân, tư dung xinh
đẹp, đoan trang, hiền thục, dầm nửa mình xuống nước,
hai đầu vú nhấp nhô theo sóng nước, vừa gợi tình
vừa mang vẻ đẹp huyền ảo.
Tô Như mỉm
cười nói “Có vẻ ngươi cũng đã lớn rồi đấy nhỉ”.
Dừng một lát bà nói tiếp “Kéo quần ngươi ra ta xem
nào”. Lời nói này đối với Tiểu Phàm còn kinh dị
hơn cả chuyện y gặp hồi chiều. Nhưng y đâu dám từ
chối, vả chăng y cũng không muốn từ chối. Y lúng
túng kép quần xuống, để lộ ra cây ngọc đang vươn cao,
to lớn, sẵn sàng nhả đạn của mình. Mắt Tô Như
thoáng vẻ ngạc nhiên, nhưng rồi bà cười nói “Cũng
không tệ, xem ra sau này đây sẽ là pháp bảo chính
của ngươi”. Nói đến đây bà cất tiếng cười vang.
Đột nhiên
“sạt” một tiếng. Tô Như đang ở dưới hồ chợt đứng
thẳng lên bước lên bờ. Trương Tiểu Phàm không kìm
được cảm xúc, ồ lên một tiếng đầy khoái cảm. Khi
nãy, Điền Linh Nhi đứng dậy, lộ thân trên bờ, Tiểu
Phàm đã dường như không thể kìm hãm thèm muốn. Nhưng
giờ đứng trước cơ thể tuyệt đẹp của sư nương, y còn
bị kích động dữ dội hơn.
So với con
gái mình, Tô Như có cơ thể trưởng thành hơn không
biết bao nhiêu lần. Mọi điểm trên thân hình bà đều
hoàn hảo. Khuôn mặt đẹp quý phái lúc này đang nở
một nụ cười đầy khiêu khích, thoáng chút nét dâm
đãng như không hề đượm vẻ trần tục. Gò ngực căng
đầy, nhô cao, săn chắc không có chút dấu vết nào cho
thấy đã từng có đứa trẻ bú qua. Cơ thể bà uốn
lượn tiếp tục xuống đến vòng eo mềm mại, đầy đặn.
Cuồi cùng nơi giữa hai chân là chùm lông đen mịn,
mượt mà. Điểm trên đó là vài giọt nước, lấp loáng
dưới ánh trăng. Đôi chân thẳng tắp như thu hút mọi
ánh mắt nam nhân. Trương Tiểu Phàm tự cảm thấy mình
quả thật có phúc. Thường ngày bà đều mặc áo thụng
dài, che dấu đi mọi đường cong trên cơ thể. Đám đồ
đệ Đại Trúc phong đối với bà kính ngưỡng như một
vị thần. Hình ảnh đầy nhục cảm như thế này, có lẽ
ngoài Điền Bất Dịch ra, y là người thứ hai được
thưởng thức.
Làn thu ba
lóng lánh, Tô Như quay người lại về phía y, cúi
xuống nhặt quần áo đang để trên tảng đá gần đó. Khi
bà gập người xuống, âm hộ của bà nhô ra, chĩa thẳng
về phía y. Hai mép thịt hồng hồng lộ ra, trên đó
lún phún vài sợi lông, những giọt nước chưa khô hết
như những giọt sương trên lá buổi sớm mai. Cảnh tượng
như trong cõi liêu trai.
Dương vật
Trương Tiểu Phàm căng lên đến mức cực đại, chĩa
thẳng ra đằng trước, như một cây đoản côn. Cặc y vẫn
chưa mở mắt, lúc này hướng thẳng về phía cửa mình
của sư nương dù hai người đang đứng cách nhau cả
trượng. Tiểu Phàm đã đến mức này đột nhiên dũng
cảm hẳn lên. Sự rụt rè hàng ngày dường như biến
mất. Y tiến lên mấy bước, đến sau lừng bà, đưa tay
sờ vào vùng thịt ấm nóng ấy. (Cõi Thiên Thai) Tô Như hơi khẽ giật
mình, vẻ như bà cũng không ngờ y liều lĩnh đến thế.
Nhưng cũng không đẩy y ra. Bà cúi thêm xuống, khiến
cho lồn mình lộ ra thêm nữa, để mặc cho y nắn bóp.
Hai mắt nàng khép hờ lại, lim dim thưởng thức cảm
giác tuyệt diệu này. Lát sau nàng cắn răng lên môi
dưới, có vẻ như muốn kìm hãm một tiếng kêu khoan
khoái. Trương Tiểu Phàm càng bạo dạn hơn, tay vò bóp
bên ngoài mạnh mẽ, rồi đột nhiên ấn một ngón tay
vào giữa hai mép thịt.
Y chưa hề
có kinh nghiệm nên chỉ là ấn bừa, hai lần đầu đều
bị thứ nước nhờn nhờn, âm ấm ở lồn Tố Như đẩy ra
ngoài. Đến lần thứ ba thì một ngón tay của y bất
chợt đâm sâu vào một cái lỗ sâu hun hút, phát ra
tiếng kêu đến “ót”. Tô Như chợt giật nảy mình lên,
hai mắt bật mở trừng trừng, miệng không kìm nổi
nữa, kêu lên một tiếng “A!”.
Tiểu Phàm
động đậy ngón tay liên tục. Lúc đầu chỉ một ngón,
sau thọc thêm hai ngón nữa vào. Ngoáy bên trái, cọ
bên phải. Điền phu nhân như lạc vào một thế giới
khác, hai mắt thất thần, mở to ra, miệng há hốc, rên
rỉ theo từng động tác của y. Trương Tiểu Phàm thấy
sư nương có vẻ hài lòng lại càng phấn khởi, cử
động càng lúc càng nhanh. Tô Như rên cũng to dần,
hoàn toàn không còn vẻ tiên phong đạo cốt lúc ban
ngày. Đang lúc Tiểu Phàm say sưa với trò chơi mới.
Đột nhiên Tô Như tiến về phía trước, lồn nàng đang
đầy nước khiến cho tay y tuột hẳn ra ngoài. Nàng
đứng thẳng người lên, quay lại nhìn y mỉm cười.
Sau cùng
nàng lườm y một cái “Còn chưa quay về phòng đi???”
Trương Tiểu
Phàm sợ hãi vội thu quân lại, không kịp vái chào sư
nương, quay đầu đi thẳng về phía phòng riêng của
mình. Bộ dạng y hấp ta hấp tấp, trông thật tức
cười. Y hoàn toàn không biết vì sao sư nương đột nhiên
dừng lại. Y không biết rằng, sau lưng mình, Tô Như khẽ
mỉm cười bí hiểm. Một tay bà đặt lên ngực, mân mê
đầu vú. Một tay luồn xuống bụng, khẽ vuốt ve âm hộ.
Hai mắt lim dim, khẽ thở ra một tiếng. Chỉ nghe nàng
khe khẽ nói “Ôi! Giá mà phu quân ta được như y. Đã 10
năm rồi. 10 năm nay y chuyên tâm tu luyện, chẳng ngó
ngàng gì đến ta”.
Trương Tiểu
Phàm đi được nửa đường thì không thể chịu được nữa.
Y đứng lại lôi dương vật ra, xóc mạnh. Chỉ sau hai cú
xóc, tinh khí đã trào ra. Bắn tung toé, trên mặt
đất. Y thở mạnh ra, khoan khoái.
Đêm vẫn yên
tĩnh....
Sau khi ở u
cốc quay về, lại qua nửa tháng, Trương Tiểu Phàm vào Thanh
Vân Môn đã vừa tròn ba năm, đồng thời đã kết thúc công cuộc
chặt trúc. Nhưng y tiến triển quá chậm chạp, thậm chí
là không tiến bộ chút nào khiến Điền Bất Dịch hết
sức không vừa lòng. Tô Như từ sau đêm ở hồ nước không
trách mắng y nửa lời, chỉ nhìn y cười cười. Nụ
cười của bà làm y nhột nhạt toàn thân. (Cõi Thiên
Thai) Mấy hôm nay,
đêm nào y cũng thủ dâm. Cứ nhắm mắt lại là hình
ảnh hai mẹ con Tô Như lại hiện ra trước mắt, thành
cảm hứng bất tuyệt cho y tự thoả mãn mình. Chỉ có
điều kỳ lạ. Sau mỗi lần y phóng tinh, cây gậy đen xì
có gắn viên châu màu đỏ kia như có linh tính, lại
xông đến đầm mình trong vũng tình trùng nhờ nhớp,
có vẻ thích thú lắm. Nó lăn lộn cho đến khi khô cạn
mới thôi. Lúc đầu Trương Tiểu Phàm rất ngạc nhiên,
sợ hãi nhưng sau cùng cũng quen, không để ý nữa.
Ít lâu sau,
lục sư huynh Đỗ Tất Thư đã luyên đến tầng thứ tư
trong Ngọc Thanh cảnh của Thái cực huyền thanh đạo,
được Điền Bất Dịch cho phép xuống núi ngao du, luyện
pháp bảo. Đỗ Tất Thư trước nay đảm nhiệm việc nấu
ăn cho tất cả mọi người trên Đại Trúc phong, Tiểu
Phàm chỉ giúp đỡ y đôi chút. Lúc này việc nấu ăn
trong nhà bếp giao cả lại cho y.
Nói ra
cũng kì quái, về tu hành đạo pháp, y chẳng tỏ ra có chút
tài hoa nào, nhưng khả năng bếp núc thì đúng là trời phú,
nấu nướng chẳng cần thầy dạy mà tự vỡ vạc, cơm canh đưa ra
thơm ngon tươi ngọt, vượt xa tất thảy mọi người. Mà trong
lòng y, chỉ cần Điền Bất Dịch mỉm cười gật đầu chấp thuận,
thì đã là một sự hoan hỉ lớn lao rồi.
Thời gian
thấm thoắt, lại nửa năm nữa trôi qua, kỳ "Thất Mạch Hội Võ"
của Thanh Vân Môn một giáp mới tổ chức một lần càng lúc càng
đến gần, không chỉ Tô Như, đến Điền Bất Dịch cũng bắt đầu
đôn đốc toạ hạ đệ tử. Mọi người chuyên tâm tu đạo, chẳng ai
làm rộn đến Trương Tiểu Phàm, nói chung mọi người đối với
hắn, cũng chẳng gửi gắm chút kỳ vọng nào..
Nhưng Trương
Tiểu Phàm không mấy bận tâm, mỗi ngày bận bịu trong nhà bếp,
hắn lại tìm thấy phần nào niềm vui từ đống nồi bát muôi
chậu, những lúc rỗi rãi thì tự luyện đạo pháp, đến đêm khuya
thì tu tập 'Đại Phạm Bát Nhã", ngày tháng trôi qua rất yên
bình. Thời gian này, y tiện tay lấy luôn cây gậy sắt
hàng ngày vẫn hút tinh dịch của mình ra làm cây cời
lò. Cũng quái lạ như chính khả năng của nó, cây gậy
không hề bị bén lửa, không biến dạng quả là một cây
cời lò thượng hạng. Các đầu bếp lừng danh trong
thiên hạ mà nhìn thấy vật này, chắc hẳn phải nuốt
nước bọt vì thèm muốn. Hai con vật Tiểu Hôi và Đại
Hoàng cũng đã thôi cắn xé nhau, giờ hết sức thân
thiết. Đêm chúng thường chui vào phòng y, trèo lên
giường ngủ. Tiểu Phàm cũng chẳng lấy làm phiền.
Một người, một khỉ, một chó sống rất hoà thuận.
Y cũng
càng ngày càng to gan. Mỗi lần, Điền Bất Dịch đi
vắng qua đêm. Y đều rón rén mò đến hồ nước nóng
lén xem Tô Như và Linh Nhi tắm. Sư nương y hiển nhiên
biết rõ chuyện này. Nhưng nàng cũng mặc kệ cho y
nhìn ngắm cả hai cơ thể phụ nữ. Chỉ có việc sờ mó
như đêm đầu tiên thì không bao giờ lặp lại nữa. Mỗi
lần tắm xong, nàng đều cùng con gái đi thẳng về, bỏ
mặc y ở lại thủ dâm một mình. Có một lần, không
biết vô tình hay cố ý, nàng để lại chiếc quần lót
của mình bên bờ hồ. Trương Tiểu Phàm vội vã thu
lấy. Hàng đêm úp lên mặt hít hà, dùng tay tự kích
thích bản thân. Đối với y cuộc sống này quả thật
sung sướng.
Thu qua đông
tới, thời tiết trên Đại Trúc Phong dần dần trở lạnh, ngoài
phu phụ Điền Bất Dịch tu hành cao thâm, từ lâu đã không còn
ngại những cơn buốt giá bình thường này nữa, các đệ tử còn
lại đều phải khoác thêm quần áo. Linh Nhi không còn mặc
bộ quần áo bó sát, phô trương thân thể như trước nữa
mà thay vào đó là một bộ áo khoác lông điêu rất ấm
áp, hoàn toàn không còn thấy chút cơ thể nào của
nàng. Nhưng Tiểu Phàm cũng chẳng lấy đó làm phiền.
Chỉ cần kí ức về nhưng đêm ngắm mẹ con nàng tắm
dưới trăng và chiếc quần lót của Tô Như là quá đủ
cho y hưởng thụ cảm giác khoái lạc. (Cõi Thiên Thai) Cũng đôi khi sư
nương y xuống bếp trong lúc y nấu nướng. Một vài ánh
mắt liếc qua, một cái nắm tay vô ý. Chỉ thế thôi
cũng đã làm cho Trương Tiểu Phàm như đang ở nơi bồng
lai tiên cảnh.
Hôm ấy, ánh
dương quang hiếm hoi rọi xuống ấm áp, Trương Tiểu Phàm xong
xuôi việc bếp núc, bèn đi ra ngoài vươn vai, rồi ngồi xuống
dưới tán tùng bên ngoài nhà bếp, dựa lưng vào thân cây, lim
dim đôi mắt, khoan khoái tận hưởng hơi ấm mặt trời. Đại
Hoàng và Tiểu Hôi đang đùa chơi trước mắt. Chẳng
biết con khỉ con làm sao mà ăn trộm được một miếng
sườn trong bếp đem ra cho con chó. Một khỉ, một chó
đùa giỡn nhau có vẻ hết sức vui sướng. Tiểu Phàm
nhìn chúng lắc đầu cười, nghĩ thầm từ nay thức ăn
phải giấu kỹ hơn nữa, không có ngày con khỉ tinh khôn
này sẽ ăn trộm hết. Lát sau y lại nhớ đến sư nương
và sư tỷ, nhiệt khí lại bốc lên khiến y đỏ bừng
mặt. Nhưng lúc này đang là ban ngày, y không thể tuỳ
tiện thủ dâm. Nếu ai nhìn thấy thì tiền đồ của y
rất không hay.
Đang lúc mê
man tưởng nhớ, chợt trên đỉnh đầu có tiếng xé gió, rồi hai
đạo bạch quang từ phía tây nhanh như cắt lao tới, Đại Hoàng
giật thót, chõ về đạo bạch quang sủa vang, Tiểu Hôi thò tay
vuốt lên đầu nó, như để trấn an, chẳng ngờ rất hiệu quả, Đại
Hoàng lập tức bình tĩnh lại.
Trương Tiểu
Phàm nhìn hai đạo bạch quang hạ lạc trước chính điện 'Thủ
Tĩnh Đường', làn ánh sáng lấp loá dịu đi rồi, thì hiện ra
hai người, một người cao lớn ngay ngắn, tiêu sái bất quần,
bạch y phiêu phất, trông thực tuấn tú. Người kia là một
thiếu niên, thấp hơn một chút, chỉ chừng mười lăm, mười sáu
tuổi nhưng cũng đã có dáng vẻ của bậc thần tiên,
mặt đẹp như ngọc, phong lưu anh tuấn.
Trương Tiểu
Phàm chợt nín thở, một nỗi bi thương đã dần phai từ sâu
trong tâm khảm chầm chậm trỗi dậy, thiếu niên kia nhìn có vẻ
cô đơn làm sao!
"Kinh Vũ?"
Hắn đứng bật dậy, thốt lên, giọng nói bỗng nhiên nghẹn tắc.
Thiếu niên
kia thân hình chấn động, lập tức xoay mình lại, hai con mắt
tròn xoe, rồi cái miệng há hốc, tựa như muốn nói điều gì,
nhưng đến phút cuối, thiên ngôn vạn ngữ chỉ bật ra hai chữ:
"Tiểu Phàm!"
(Hết Phần 2 ... Xin mời
đón xem tiếp
Phần
3) |