| 
					Nhưng làm sao mà Yến có chuyện gì được nữa, Yến chẳng thiết 
					sống nhưng cũng không đủ can đảm để chết. Chết đi rồi, xuống 
					dưới đó găp Tùng, Yến biết ăn nói sao đây. Nói Yến đã có 
					thai với người khác. Dù Tùng có thể không trách Yến, nhưng 
					Yến thì không thể tha thứ cho mình được. Yến giờ đây trong 
					ngục vô cảm như một cái xác vô hồn. Không cười, không nói, 
					không khóc, không đau khổ, lặng lẽ một mình nuôi con. Ai 
					cũng ái ngại cho Yến, không dám dây vào nữa, chỉ còn mỗi 
					Liên giúp đỡ Yến hằng ngày. Năm nào Yến cũng được xét giảm 
					án tù vào mỗi đợt 2/9. Mọi người năm nào cũng bình bầu cho 
					Yến hạnh kiểm xuất sắc để Yến còn nhanh chóng giảm án. Vì 
					hoàn cảnh của Yến bi thảm quá mà. Còn không thì cứ mỗi lần 
					họp bình bầu hạnh kiểm là y như rằng mọi người moi móc, chọc 
					ngoáy, lôi các khuyết điểm của nhau ra theo đúng tinh thần 
					là “không ăn được là đạp đổ”. Con của Yến đã được gần 2 
					tuổi, án tù 5 năm của Yến được giảm xuống còn 3 năm. Yến 
					cũng sắp được ra tù rồi. 
					Còn Hạnh và Bình ở bên ngoài tranh thủ thay phiên nhau “cầy 
					xới” nát bét tỉnh Lạng Sơn với phương châm “không tìm thấy 
					người thì cũng phải thấy xác”. Còn Tùng sau hơn 2 năm chỉ 
					biết đến rừng núi cuối cùng thì cũng được đi theo gia chủ đi 
					chợ vùng cao để khuân hàng về cho gia chủ. Bao nhiêu năm rồi 
					Tùng không được đến một nơi náo nhiệt như vậy nên Tùng cảm 
					thấy ồn ào đến điếc tai. Nhưng rồi sau 2 tuần đi theo gia 
					chủ đi chợ vùng cao cuối cùng thì Tùng cũng bắt đầu làm quen 
					trở lại với tiếng người cười nói ồn ào. Và chính vì việc đi 
					chợ vùng cao liên tục thế này mà Tùng đã gặp được Hạnh. 
					Nhưng cũng không dễ dàng gì. Vì Tùng bây giờ cũng tàn tạ quá 
					nên Hạnh cũng không nhận ra được Tùng. Còn Tùng thì cũng 
					không nhìn thấy Hạnh vì Tùng chỉ cúi gằm mặt xuống đất nghĩ 
					ngợi mông lung. Phải rất lâu cho đến khi Tùng loay hoay thế 
					nào đó chạm vào tay Hạnh một cái. Tùng và Hạnh nhìn nhau rất 
					lâu. Tùng trợn tròn mắt vì nhận ra Hạnh. Còn Hạnh thì sau 
					khi nhìn rất lâu cũng nhận ra Tùng. Khi Hạnh định kêu to lên 
					thì Tùng ra hiệu bảo Hạnh im lặng, rồi Tùng lẳng lặng đi 
					theo gia chủ của mình. Hạnh lẳng lặng đi theo. Tùng nheo mắt 
					Hạnh chỉ vào sợi chỉ trên giạt áo rồi vứt xuống đất, rồi làm 
					động tác giống như là kéo sợi chỉ đi theo mình. Hạnh hiểu 
					ngay ý của Tùng là Hạnh làm dấu trên đường đi để còn nhớ 
					đường mà bỏ trốn. Hạnh lôi tất cả mọi thứ trang điểm của 
					mình, kem chống nẻ, kem trang điểm, phấn bôi mặt, ….. bôi 
					khắp nơi lên các cây dọc đường đi để làm ký hiệu. 
					Tối hôm đó Tùng được giải thoát bởi công an tỉnh Lạng Sơn, 
					còn bọn chó má kia thì bỏ của chạy lấy người. Tùng được giải 
					thoát sau gần 3 năm tủi nhục ở đó. Tùng được đưa về Hà Nội. 
					Trên đường về Tùng được nghe câu chuyện của Yến, Hạnh nói: 
					-         
					May quá bây giờ anh còn sống thì may ra Yến còn vui 
					vẻ trở lại. Nó bây giờ cứ lầm lỳ như một bóng ma vậy. Anh 
					nuôi con của Yến chứ? 
					-         
					Chắc chắn rồi. Giờ chỉ cần chúng tôi hạnh phúc bên 
					nhau kể cả cửu vạn hay bốc vác gì cũng được. Chỉ cần có nhau 
					là đủ. Tiền chúng tôi để giành còn nhiều không? 
					-         
					Đến lúc Yến được thả ra thì chắc là không còn được 
					nhiều. Khoảng còn 10 triệu. Chẳng đủ để làm gì đâu anh ạ. 
					-         
					Chẳng cần, còn người la còn của, phải không em? 
					-         
					Uh, mong là vậy, anh và Yến sóng gió quá rồi. 
					Tháng sau Hạnh dẫn Tùng đi theo để thăm nuôi Yến. Yến ngạc 
					nhiên, sung sướng đến bật khóc rồi mỉm cười. Yến chỉ muốn ôm 
					chầm lấy Tùng để thoả cơn mong nhớ. Tùng cũng vậy nhưng quy 
					định trại giam đâu cho phép. Cả hai cứ ngồi nhìn nhau, mừng 
					mừng, tủi tủi chẳng nói gì cả. Cho đến khi Yến được đưa trở 
					về trại giam. Tùng chỉ nói lên một tiếng: 
					-         
					Hãy cố cải tạo tốt. Anh sẽ chờ em. Anh sẽ nuôi con 
					của em. 
					Ngày Yến được thả về, Tùng, Hạnh và Bình ra đón và đưa về 
					căn nhà trọ của Hạnh và Bình. Tùng đã được chữa khõi căn 
					bệnh trĩ và lòi rom của mình và đã ngốn hết 2 triệu. Trong 
					thời gian Tùng ở ngoài, Tùng cũng làm cửu vạn bốc vác thêm ở 
					ngoài cũng để dành được hơn 1 triệu, vì tiền ăn tiếng uống, 
					tiền nhà, tiền nước, tiền điện đều có Hạnh và Bình thay 
					phiên nhau lo. Tiền Tùng kiếm được chỉ là tiêu vặt, nuôi con 
					và để dành để lo cho Yến sau này. 
					Yến xin được một chân giúp việc cho một phụ nữ giàu có nhưng 
					bị bại liệt hai chân 24h/24h phải ngồi trên xe lăn. Yến làm 
					giúp việc từ 9h sáng đến 9h tối rồi về nhà. Yến và Tùng cứ 
					gom góp mãi cuối cùng cũng để ra được 3 triệu, cộng thêm 9 
					triệu tiền để dành của 2 người trước khi đi tù. Một năm rồi 
					vậy mà Yến và Bình vẫn cứ cầm hơi như vậy. Không khá và cũng 
					chẳng để dành được mấy. Tùng vẫn kiên trì cố gắng, nhưng Yến 
					thì đâm ra nản chí, hận đời và đòi trả thù Cường, Tuyết và 
					ban Sơn. Nhưng Tùng ngăn lại không cho. Tùng, Hạnh và Bình 
					đều cố động viên Yến rằng: “Còn người là còn của. Cứ bình 
					tính, từ từ cố gắng, trời không phụ những người tốt đâu. Còn 
					bọn họ trước sau gì thì cũng sẽ bị quả báo”. Nhưng Yến vẫn 
					không nghe vì con của Yến ngày càng lớn, phải cho nó đi học 
					rồi còn ti tỉ những thứ khác. Yến phải báo thù những kẻ đã 
					làm cho đời Yến thành ra thế này. Nói thế nào cũng không 
					được. Yến ngày càng trở nên xấu tính xấu nết, nói năng lếu 
					láo với Hạnh và Bình. Mắng mỏ, cào cấu thậm chí là đánh Tùng 
					một cách vô cớ. Tất cả mọi người đều rất khổ tâm nhưng không 
					biết làm sao. Với một tính cách ngày càng quá quắt như thế 
					Yến cũng mất luôn chân giúp việc tại nhà phụ nữ khuyết tật 
					kia. Dù phụ nữ đó rất hiền và dễ tính. Đã bao nhiêu lần 
					thông cảm cho hoàn cảnh của Yến, cố gắng bỏ qua hết lần này 
					đến lần khác, động viên Yến hết lần này đến lần khác nhưng 
					Yến vẫn làm việc vô trách nhiệm. Người phụ nữ tật nguyền đó 
					chỉ góp ý nhẹ vài câu thì bị Yến mắng cho xa xả như thế Yến 
					là bà chủ còn người phụ nữ đáng thương đó là giúp việc của 
					Yến vậy. 
					Giọt nước tràn ly, Yến bị cho nghỉ việc. Mọi gánh nặng cơm 
					áo gạo tiện hiện nay dồn lên đôi vai của Tùng. Ban ngày đi 
					làm cửu vạn, tối mượn xe của Yến chạy xe ôm kiếm thêm đồng 
					ra đồng vào để còn nuôi vợ nuôi con. Nhất là Yến đốt hết 
					tiền vào rượu và thuốc lá, chỉ một mực suy nghĩ tìm cách để 
					trả thù Cường, Tuyết và ban Sơn.  
					Kế hoạch của Yến gặp Vương – chàng pêđê đã từng yêu Tùng một 
					cách điên cuồng. Vương gần 3 năm nay, tìm Tùng khắp nơi, đổ 
					bao nhiêu nước mắt vì Tùng. Khi nghe thấy những gì mà Tùng 
					phải chịu đựng trong suốt thời gian qua. Vương cũng chỉ muốn 
					băm vằm mụ Tuyết và lão Cường ra ngay lập tức. Vương và Yến 
					gặp nhau, hai ý tưởng báo thù gặp nhau. Và giờ thì không ai 
					có thể ngăn cản họ được nữa. Vương làm nhiệm vụ là làm một 
					trong những người tình của Tuyết, đúng rồi nếu xét và khoản 
					đẹp trai thì Vương còn hơn cả Tùng, chim cò, nghệ thuật ái 
					ân của Vương còn hơn cả Tùng. Vương trước đây cũng là một 
					trai gọi chuyên phục vụ pêđê. Từ khi yêu Tùng thì Vương đã 
					bỏ nghề, một mặt là vì muốn chung thuỷ với Tùng, mặt khác 
					thì Vương cũng đã kiếm đủ tiền để mở một cửa hàng cho riêng 
					mình - hiện nay Tùng cũng đang làm việc cho cửa hàng của 
					Vương. Khi biết Yến thất nghiệp, Vương mời luôn cả Yến về 
					bán hàng cho Vương. Vô tình khi Vương gặp Yến và biết được 
					sự thù hận của Yến. Hai ý tưởng lớn gặp nhau và lại có nhiều 
					chuyện để nói. 
					Vương được giao nhiệm vụ là cặp kè với mụ Tuyết. Đây là một 
					nhiệm vụ dễ dàng với những người đàn ông khác nhưng lại cực 
					kỳ khó khăn với Vương, vì Vương chưa bao giờ có cảm hứng 
					tình dục với đàn bà cả. Còn Yến có nhiệm vụ tiếp cận với phó 
					giám đốc của công ty Sinamex – nơi Cường làm việc với một 
					ngoại hình hoàn toàn mới. Cường chỉ thấy Yến quen quen chứ 
					còn cũng không nhận ra Yến. Nhiệm vụ của cả Vương và Yến là 
					tiếp cận để tìm ra những điểm yếu trong làm ăn của Cường và 
					Tuyết. 
					Quay trở về với Vương và Tuyết. Với ngoại hình đẹp trai đến 
					khiêu dâm của mình, Vương không khó khăn gì để bẫy được 
					người đàn bà muộn chồng nhưng đầy dâm dục này. Nhưng khó 
					khăn của Vương khi tiếp cận với Yến là Vương là một gã pêđê 
					nguyên chất nên chưa bao giờ có ham muốn tình dục với phụ nữ 
					cả. Vậy mà Vương phải cố gắng giả vờ như là một gã đàn ông 
					đam mê tình dục phụ nữ, xuất sắc trong chuyện chăn gối như 
					bao thằng đàn ông khác quả là một cực hình với Vương. 
					Lần đầu tiên của Vương và Tuyết, Vương phải giả vờ tỏ ra 
					thèm thuồng khi bà Tuyết thoát y. Chúa ơi, mỡ bụng trên, mỡ 
					bụng dưới lồi thồi không săn chắc với các múi cơ như Tùng. 
					Rồi thì bộ ngực của Tuyết chảy xệ lòng thòng đâu có tuyệt 
					đẹp như Tùng, nhìn là đã thấy tiêu diệt cảm xúc rồi. Rồi cái 
					chỗ đó là một nhúm lông đen xì không hơn không kém. Vậy mà 
					Vương phải cố gắng nhìn bà già xấu xí đó một cách thèm 
					thuồng. Vương từ tiến đến nắn bóp một cách điệu nghệ lên bộ 
					ngực “chán đời” của Tuyết. Vương hôn vào đó. Trời nóng nên 
					mùi phấn mỹ phẫm cao cấp hoà quyện với mùa chua chua cùa mùi 
					mồ hôi làm Vương cảm thấy hơi kinh. Vương mới chỉ hôn lên vú 
					bà ta thôi mà bà tao kêu rên như thể là đang bị tới chục 
					thằng đàn ông fuck mình vậy. Người đàn bà đầy dâm dục này 
					cầm lấy tay của Vương đặt lên cái lồn khô ráp như cái miếng 
					chà xoong nồi của Tuyết. Vương hơi giật mình nhưng vẫn phải 
					mân mê nó một cách đầy dâm dục. Khổ thân cho Tùng thật phải 
					lên giường và chiều lòng một bà già vừa xấu vừa dê như thế 
					này. Vương từ từ trượt cái miệng của mình xuống lồn của Yến. 
					Ôi cái đống “bùi nhùi” toàn lông với lông này nhìn trông 
					thật bẩn và kinh. Đây rồi cái cửa mình của bà Tuyết đây rồi 
					nó đen bẩn thô ráp và kinh thật. Vương phải liếm láp chỗ đó 
					nghĩ đến đó Vương đã thầy buồn nôn. Nhưng những gì cần làm 
					vẫn cứ phải làm. Vương khéo léo lách lưỡi của mình vào trong 
					cái lôn của Tuyết. Phải mất gần 5 phút thì mới cái lồn khô 
					ráp của Tuyết mới ươn ướt một chút vì nước dịch bắt đầu chảy 
					ra. Nước dịch của Tuyết cứ chua chua mặn mặn và có mùi gì 
					hơi kinh rất khó tả. Bà Tuyết thì không ngừng kêu rên và oặn 
					oại như một con rắn ở trên sàn. Vương đang cặm cụi với nhiệm 
					vụ của mình thì giật thót mình vì những ngón tay dài và nhọn 
					của bà Tuyết chọc vào phần đâu cu của Vương. Con cu của 
					Vương vẫn còn đang mềm đương nhiên rồi Vương đâu có cảm giác 
					gì với phụ nữ đâu. Và bà già dâm dê này đang cố gắng kích 
					dục Vương bằng tay, hoặc cũng có thể là muốn nghịch ngợm con 
					cu to, dài và trắng nõn của Vương. Vương đẹp trai, làn da 
					trắng mịn và con cu của Vương cũng vậy. Nó thật là đẹp và 
					mịn màng. Vương có thể nhìn thấy ánh mắt ngưỡng mộ và đầy 
					thèm thuồng của Tuyết. Nhưng Tuyết quá vụng về không những 
					đã không kích dục được Vương mà còn làm Vương khó chịu vì 
					những móng tay của Tuyết cứ chạm vào con cu của Vương. Thế 
					này thì không khéo tối nay về con cu của Vương bị xước đỏ 
					hết mất. Nhưng đành phải kệ thôi. Vương tiếp tục dùng lưỡi 
					liếm lám một cách mãnh liệt vào cái lồn của Tuyết để làm cho 
					Tuyết oặn oặi và quên đi cái việc làm cho Vương đau đớn như 
					thế này. Và Vương đã thành công.Liếm lồn chán chê Vương lại hôn lên đôi môi của Tuyết trong 
					khi 2 bàn tay của Vương thì không ngừng xe xe đầu vú của 
					Tuyết. Tuyết đang đê mê  lắm và cười một cách đầy mãn nguyện. 
					Nhưng Vương thì không như vậy. Vương đang thủ dâm con cu 
					“tội nghiệp” của mình để chuẩn bị phục vụ bà Tuyết…. (Hết Phần 
					10 ... Xin mời đón xem tiếp
					Phần 
					11) |