| Cuối cùng thì cũng đến nhà của Tùng đó là một 
					ngôi nhà trọ nhỏ nằm ở Gia Lâm. Tùng mở cửa bước vào. Một 
					căn nhà nhỏ có mỗi cái giường và một cái TV nhỏ, bếp, nhà 
					tắm kiêm nhà vệ sinh, một cái bàn con con và 2 cái ghế (chắc 
					là hôm nào đông khách đến quá thì Tùng ngồi lên giường). 
					Tùng làm nghề trai gọi mà nghèo như vậy sao. Nhìn Tùng hôm 
					nay thật khác với mọi ngày, thật giản dị. Có lẽ Tùng chỉ mặc 
					lộng lẫy khi hành nghề, phải lộng lẫy mới có khách chứ. 
					Không hiểu Tùng tiêu gì mà không mua nỗi cho mình một thứ gì. 
					Tùng là con trai mà căn phòng của Tùng cũng gọn gàng đâu ra 
					đấy - Em ngồi ghế đi
 - Cảm ơn anh
 - Nhà anh chỉ có nước lọc thôi, không có gì đâu. Em uống 
					nước nóng nhé
 - Được rồi anh ạ. Mọi ngày toàn uống rượu tiếp đại gia mệt 
					lắm rồi nên sợ mấy nước uống cao cấp lắm.
 - Hi hi hi
 Tùng cười nhìn trông duyên chết đi được. Yến vẫn chờ đợi 
					nghe câu chuyện của Tùng. Tùng sau khi rót 2 cốc nước, ngồi 
					xuống và bắt đầu kể chuyện:
 - Có thể em thắc mắc là tại làm sao anh làm nghề này mà lại 
					nghèo thế này đúng không?
 Tùng làm một ngụm nước rồi kể:
 - Tiền anh kiếm được anh chỉ giữ lại đủ tiêu thôi còn lại 
					anh phải trả nợ. Ngày xưa, anh nghèo lắm, học hết 12, bố mẹ 
					anh không đủ tiền nuôi anh. Anh phải đi làm để gánh vác đỡ 
					gia đình. Làm ruộng không đủ sống. Lên thành phố làm cửu vạn 
					chỉ đủ nuôi thân chẳng gửi về được đồng nào. Nghe lời bọn 
					cửu vạn kháo nhau. Anh lên Lạng Sơn để vận chuyển hàng lậu 
					cho các chủ buôn qua biên giới. Số anh đen đủi thế nào mà 
					ngay chuyến đầu tiên lại rơi vào đúng đợt công an càn quét 
					buôn lậu. Anh phải bỏ hàng chạy lấy người. Thực ra, anh thấy 
					người ta vất hàng chạy lấy người nên anh cũng làm thế vì 
					nghĩ là không sao. Nhưng thực ra bọn họ đã trúng đậm mấy quả 
					trước nên có làm mất hàng chuyến này thì họ vẫn có tiền đền. 
					Chứ anh mà biết mình bị bắt nợ như thế này anh thà để công 
					an bỏ tù anh còn hơn
 - Thế hoá ra anh kiểm tiền để trả nợ? Sao anh không buôn lậu 
					tiếp mà lại làm nghề này.
 - Đâu dễ thế. Phải đền tiền số hàng trước thì mới được tiếp 
					tục. Anh kiếm được đâu ra tiền. Nhưng, không biết là nên nói 
					may hay không may….
 Tùng dừng lại và trùng xuống một chút và nói bé lại
 - Một gã trong đường dây đó bị….đồng tính luyến ái mê anh 
					hứa sẽ giúp anh nhưng anh phải….lên giường với ông ta. Anh 
					tưởng chỉ thế là thôi. Anh lại có thể tiếp tục buôn lậu 
					nhưng ngờ đâu anh bị cưỡng hiếp tập thể bởi một lũ đàn ông 
					Trung Quốc. Và anh phải làm cái nghề bẩn thiểu đó, phục vụ 
					cho những gã đồng tính Trung Quốc còn món nợ kia thì vẫn lơ 
					lửng trên đầu và tính lãi cao trong suốt mấy năm anh ở Trung 
					Quốc. Tủi nhục không sao kể xiết. Anh nhiều lần cũng bỏ trốn. 
					Nhưng bên đó lạ nước lạ cái anh đâu có thuộc đường nên bị 
					bắt về, bị phạt đánh và lại cưỡng hiếp tập thể. Anh bị những 
					gã đồng tính luyến ái chơi cho đến khi anh bị bệnh trĩ và 
					lòi rom thì chúng tha anh về. Về Việt Nam anh chẳng biết làm 
					gì cả
 - Em cứ tưởng chỉ có hồng nhan mới bạc mệnh thôi. Chẳng ngờ 
					trai đẹp cũng lận đận như vậy
 - Anh được một thầy lang ở biên giới chữa khỏi bệnh trĩ và 
					lòi rom. Món nợ kia ngày càng tăng cao. Anh cần một cái nghề 
					gì đó kiếm được tiền nhanh để còn trả dứt điểm món nợ kia. 
					Nên anh làm nghề này. Và em thấy đó, mỗi tối anh phải hành 
					lạc tới 3 có khi 4 khách. Nhức mỏi hết cả người. Vậy mà trả 
					nợ trả lãi, tiền nhà, tiền ăn, tiền may mặc vì đặc thù của 
					công việc. Anh chẳng dám mua gì ngoài quần áo, ăn uống tiết 
					kiệm, ở nhà trọ rẻ tiền. Xe máy kia anh mượn của ông xe ôm 
					gần đây đấy. Anh toàn đi xe bus vào Hà Nội thôi. Thế mà trả 
					nợ mãi vẫn không hết. Anh đang cố cho đến khi anh bị bọn 
					trai trẻ thay thế và hất cẳng anh ra khỏi cái nghề này anh 
					đã trả xong nợ.
 - Sau đó anh định làm gì để kiếm sống?
 - Anh không biết nữa
 - Chắc là anh phải dựa vào bà Tuyết thôi, đúng không?
 Tùng đành im lặng không nói gì nữa
 - Hắt xì…
 - Anh lên giường nghỉ đi, em nấu cho anh nồi cháo nhé
 - Thôi, cứ kệ anh, tí anh ăn mỳ tôm cũng được
 - Sao lại mỳ tôm? Anh cứ lên giường nghỉ đi
 Yến vừa nói vừa cầm tay Tùng lôi Tùng lên giường đẩy Tùng 
					ngã xuống giường. Nhưng chiếc nhẫn của Yến vướng vào cái 
					đồng hồ của Tùng làm Yến ngã đè lên người Tùng. Ngực của Yến 
					đè lên bộ ngực to săn chắc của Tùng. Lồn của Yến đè lên con 
					cu to dài và vẫn còn đang mềm của Tùng. Yến trợn tròn mắt 
					nhìn Tùng. Tùng cũng vậy. Yến ngượng ngùng nhanh chóng trèo 
					xuống khỏi người Tùng:- Em ra ngoài mua ít thịt băm và tía tô về nấu cháo cho anh
 Và Yến phi ra ngoài rõ nhanh. Kỳ lạ thật đấy, Yến lên giường 
					với bao nhiêu đàn ông rồi vậy tại sao lại ngượng khi nằm đè 
					lên người Tùng. Yến nhớ lại cái cảm giác sung sướng khác 
					thường của khoảnh khắc đó và tự cười một mình. Còn Tùng cũng 
					đang tự cười một mình và hơi hoảng loạn vì chỉ cần Yến nằm 
					đè lên người Tùng lên một chút nữa thôi thì chú nhóc của 
					Tùng sẽ đòi quyền sống ngay lập tức. Kỳ lạ thật đấy, Tùng có 
					thể kiềm giữ cảm xúc rất tốt, có khi trần truồng như nhộng 
					phục vụ khách cũng chưa chắc làm cho Tùng nứng. Tùng chỉ cố 
					gắng nứng để hoạt động như là một nghĩa vụ mà thôi. Đó là 
					lần đầu tiên Tùng cảm thấy có một cô gái lại đặc biệt với 
					mình đến vậy.Khi cả hai đang ăn cháo thì có tiếng điện thoại reo, đó là 
					điện thoại của Yến:
 - Má mỳ à? Con đang ở nhà một người bạn. Dạ, đó là một gã đã 
					từng làm cho con sướng hôm nay con đi uống nước với anh ta. 
					Chỉ uống nước thôi tí nữa con về. Thế nhé.
 - Thế hoá ra anh làm em sướng à?
 - Liệu có đủ sức không? Hay là đang làm thì hắt xì hơi vào 
					người người ta ấy
 - Càng tốt để bôi trơn chứ sao không?
 - Mối tối 4 trận mà vẫn còn ham à?
 Cả hai vừa vui vẻ, trêu ghẹo, lườm quýt nhau một tí rồi bống 
					nhiên cả hai lại trùng xuống vì nghĩ đến cái nghề hèn hạ của 
					họ. Lần này đến lượt điện thoại của Tùng:
 - Alô anh Vương à? Ứ, hôm nay em ốm lắm, không chiều anh 
					được đâu. Khi nào em khoẻ em gọi cho anh nhé anh yêu. Lần 
					sau nhớ mang theo keo bôi trơn nhé, không đau lắm chịu không 
					nổi đâu. Bao cao su bôi trơn cũng không xi nhê đâu. Uh, chúc 
					anh ngủ ngon nhé. Hay để em giới thiệu cho anh thằng khác để 
					anh fuck nhé cưng. Chết ngất, anh chỉ yêu em thôi à? Thế thì 
					gò bớt chim cho nó bé đi không thì em chết non vi con chim 
					vĩ đại của anh mất. he he. Thôi em đang ăn cháo. Thế nhé, 
					Chào anh
 - Pêđê hả anh? Anh vẫn còn dám quan hệ với giới đó hả anh?
 - Uh, biết làm sao. Thỉnh thoảng không có khách anh cũng 
					phải quan hệ nhưng cực chẳng đã chỉ khi nào đói khách thôi. 
					Còn bình thường anh từ chối thẳng. Nên anh cũng bị mất khách 
					ở giới pê đê nhiều lắm. Chỉ có mỗi tay Vương này. Nó yêu anh 
					điên cuồng nên cứ bám riết lấy anh. Hồi đầu, còn đánh ghen 
					với khách của anh cơ. Dạo này đỡ rồi đấy. Anh đùa qua điện 
					thoại thế thôi chứ gã này lịch sự lắm. Yêu anh thật lòng nên 
					luôn cố gắng không làm anh đau. Anh chỉ cảm thấy khiếp ở 
					đoạn bị hiếp dâm tập thể ngày xưa thôi. Anh vẫn còn bị ác 
					mộng tới 1 năm sau khi anh rời khỏi Trung Quốc đấy.
 - Lần đầu tiên đi khách của em cũng khủng khiếp lắm anh ơi. 
					Một gã đàn ông trân trụi và thô thiển….. Em không muốn nhắc 
					đến nữa.
 - Nhưng dù sao lần đầu tiên của em còn là với người khác 
					giới còn anh lần đầu tiên QHTD là với một lũ đàn ông. Mà lại 
					bị cướng hiếp, sợ và đau khủng khiếp.
 - Thôi đừng nhắc đến chuyện đó nữa anh, không lại ác mộng 
					tối nay đấy
 - Giờ thỉnh thoảng vẫn còn gặp ác mộng có điều không thường 
					xuyên như trước thôi
 - Cái nghề chúng mình sao mà nó tủi nhục quá anh ạ?
 Lại có điện thoại của Tùng:
 - Alô, Tuyết à? Uh hôm nay anh không đi làm. Anh đang bị cảm 
					ở nhà nghỉ hết tuần này. Em đến á? Thôi em cứ ở nhà mà nghỉ 
					ngơi ra nhà anh làm gì cho xa xôi. Làm gì có ai, anh đang ở 
					một mình, anh muốn nghỉ ngơi thôi. Anh đang ăn đây. Mua 
					thuốc rồi. Thôi, em đừng đến làm gì. Alô, Alô, Tuyết ơi
 - Tuyết sắp đến hả anh?
 - Uh, rất tiếc là em phải về chứ không thì cô ấy lại ghen 
					thì khổ em đấy. Mà cô ấy còn quen với Cường của em nữa chứ…
 - Anh không phải nói gì cả, em hiểu mà. Em rửa bát xong cho 
					anh em về luôn đây.
 - Thôi không phải rửa, không Tuyết nghi ngờ đấy, để Tuyết 
					rửa. Em về luôn đi. Lần sau gặp lại nhé.
 - OK
 Yến nói và nhìn Tùng. Yến có thế nhìn thấy nỗi buồn và sự 
					tiếc nuối trong mặt Tùng. Và Yến đoán Tùng cũng có thể đọc 
					được điều đó trong mắt của Yến. Cả hai nhìn nhau cho đến khi 
					có tiếng xe máy nổ. Cả hai giật mình và cuống quýt nhưng 
					không, đó là tiếng xe của ông xe ôm. Cả hai bật cười. Yến đi 
					về. Tùng ra tận cửa tiễn:
 - Anh vào trong nhà đi, ra ngoài này làm gì gió lắm
 - Anh muốn nhìn thấy em về
 Yến đi bộ ra bến xe bus và về Hà Nội. Yến nghĩ đến cuộc đời 
					thảm kịch của Tùng. Nước mắt của Yến ứa ra. Chưa bao giờ Yến 
					khóc vì một người đàn ông. Yến khóc vì thương Tùng, thương 
					mình, tủi nhục cho cái nghề của mình. Yến muốn hiến dâng thể 
					xác của mình cho Tùng. Có thể Tùng chưa phải là người đầu 
					tiên chung đụng với Yến. Nhưng đối với Yến nếu Yến được trao 
					thân cho Tùng thì đó sẽ là lần đầu tiên thực sự của đời Yến. 
					Nhưng làm sao Yến có thể làm được chuyện đó khi Tùng có 
					Tuyết, Yến có Cường mà Tuyết và Cường lại quen nhau. Nghĩ 
					đến đó Yến lại khóc trên xe bus. (Hết Phần 4 ... Xin mời đón xem tiếp
					Phần 5) |