| Yến lại bốc lửa cuồng nhiệt phục vụ các đại 
					gia với tất cả niềm vui trong trái tim cô đơn giản vì cô 
					nghĩ tới cuộc sống tươi đẹp của cô và Tùng trước mắt. Hai 
					người mở một quán cà phê nhỏ tại một thị trấn nhỏ, sướng khổ 
					có nhau, không phải tủi nhục đi khách mặc cho người ta dày 
					vò cơ thể của mình nữa. Yến lại nhảy thoát y, lại trút bỏ quần áo, hôn, sờ soạng 
					khách hàng, tự sờ soạng và kích dục bản thân một cách đầy 
					hoang dại trước những tiếng vỗ tay reo hò, đương nhiên có 
					một số người lần đầu tiên thấy những cảnh như thế đã phải 
					toát mồ hôi. Nhưng đúng lúc đó công an ập vào, Yến không có 
					lấy một mảnh vải che thân trên người đang hôn hít ông cán bộ 
					cấp cao Công An kia. Yến bị còng tay ngay lập tức, thực ra 
					ông cán bộ cấp cao Công An kia đang điều tra phá án mà Yến 
					là nhân vật được nhắm trước, một gái đĩ nổi tiếng hành nghề 
					bao nhiêu năm nay. Yến chết sững như trời trồng, Yến được 
					khoác vội cái áo khoác và đưa về trại tại giam ngay trong 
					cái đêm 24 tết. Năm mới tết đến, lẽ ra đó phải là năm mới 
					vui nhất trong đời Yến vì Yến và Tùng định bỏ trốn trong năm 
					nay và cưới nhau ngay trong năm nay. Vậy mà cái gì đã xảy ra 
					thế này. Ông cán bộ cao cấp kia là do Cường giới thiệu. Thôi 
					rồi, lão Cường và mụ Tuyết biết chuyện của Tùng và Yến từ 
					lâu và đã bầy mưu tính kế từ lâu. Trời ơi, anh Tùng ơi, anh 
					đang ở đâu, anh có an toàn không? Anh Tùng ơi. Còn Tùng thì cũng đang bị cưỡng hiếp tập thể. Lại cưỡng hiếp 
					tập thể, chính xác là như vậy. Đây cũng là một phần kế hoạch 
					của Cường và Tuyết. Khi Tùng mang số tiền này lên Lạng Sơn 
					để thanh toán thì chủ nợ sẽ nhận được thêm một số tiền bằng 
					một nửa số món nợ của Tùng với điều kiện cưỡng hiếp Tùng 
					mang Tùng sang Trung Quốc, muốn hiếp Tùng chết luôn ở biên 
					giới Trung Quốc cũng được. Cứ hiếp đi, hiếp chán rồi không 
					hiếp được nữa thì cho nó làm ôshin, sai vặt, sao cũng được, 
					không được cho về Việt Nam nữa. Tùng lại bị đè ra và bị 10 người, hình như 15 người, hình 
					như như thế. Tùng chẳng biết nữa. Tùng nghiến răng vào tấm 
					dẻ chịu đau. Mắt Tùng thất thần nghĩ đến Yến, nghĩ đến những 
					tháng ngày hạnh phúc sắp mở ra trước mắt hai người. Vậy mà. 
					“Yến ơi, em có sao không?” Tùng ứa nước mắt vì đau bởi vết 
					thương đã được chữa lành bao nhiêu năm giờ đây đang tái phát. 
					Vương yêu Tùng lắm có bao giờ thô bạo với Tùng như thế này 
					đâu. Thậm chí có hôm Tùng mệt, Vương chỉ sờ soạng thổi kèn 
					cho Tùng và cho chim của Tùng vào hậu môn và phục vụ Tùng 
					luôn. Chưa bao giờ Vương thô bạo với Tùng như vậy. Còn lũ 
					thú hoang này. Chúng nó đè Tùng, ấn và thụt mãnh liệt, hết 
					người này đến người khác, hậu môn của Tùng rướm máu chúng 
					cũng không tha cho Tùng và lại tiếp tục. Chúng dùng tay bành 
					mông Tùng hết cỡ, cho cả bàn tay vào trong hậu môn của Tùng, 
					hậu môn Tùng chảy máu đầm đìa. Đầu Tùng quay ngang quay ngửa 
					vì đau, mắt nhắm nghiền rồi mở ra trừng trừng một cách hoang 
					dại, mặt Tùng đỏ gay. Đau đớn tột cùng. Chưa bao giờ Tùng 
					đau như vậy. “Yến ơi, có lẽ anh bỏ mạng trong đêm nay và bỏ 
					em ở lại một mình mất, hãy tha lỗi cho anh”. Tùng tự nhủ 
					lòng mình như vậy. 3 tiếng đồng hồ trôi qua, một lũ đàn ông 
					nằm vật ra vì phê vì đã bắn tinh tung toé lên miệng, mắt, 
					mũi, miệng và khắp nơi trên cơ thể Tùng. Còn Tùng thì nằm 
					bất động như một cái xác, mắt thất thần, không còn một tí 
					sức lực nào để vùng lên mà bỏ chạy nữa. Tùng muốn vùng dậy 
					để bỏ chạy khỏi nơi này để về với Yến nhưng Tùng không nhấc 
					nổi tay chân của mình nữa. Bọn chúng biết vậy nên cũng kệ để 
					cho Tùng nằm đó. Rồi bọn chúng lục đục ngồi dậy mặc quần áo 
					và lôi Tùng xềnh xệch như một cái xác chết sang Trung Quốc, 
					Chúng nó thậm chí còn không mặc quần áo cho Tùng, để Tùng 
					nude 100% trong cái giá rét của đêm 24 tết. Còn Yến bị đưa vào trại tạm giam đêm 24 tết. Mọi người sắm 
					tết còn Yến bị đưa vào đi với một bộ độ lót và một cái áo 
					khoác. Cái phòng giam này toàn là đá, lạnh kinh khủng. Trong 
					cái phòng giam này, chỉ có một cái chiếu mỏng manh trải dưới 
					nền đất, một cái chăn mỏng, một cái màn mỏng. Chỉ có vậy. 
					Lạnh quá, Yến phải đi chân đất vì dép guốc bị tịch thu. Yến 
					rét run cả người chưa bao giờ lạnh như vậy. Nhà giam tối om, 
					chuột gián bò khắp nơi. Yến lôi cả chăn, cả màn trùm vào 
					người mình cho đỡ lạnh. Nhưng sao vẫn lạnh quá, môi Yến đang 
					thâm lại vì lạnh. Không được, lạnh quá, mình phải làm cái gì 
					đó cho cơ thể mình nóng lên mới được. Yến đứng dậy chống đẩy, 
					nhảy arobic, chạy bộ tại chỗ, nói chung là cố gắng vận động 
					càng nhiều càng tốt để cho cơ thể mình nóng lên. Nhưng chẳng 
					ích gì, người Yến chỉ nóng lên được một chút, khi Yến vì 
					nghỉ ngơi vì mệt nhoài, đặt lưng xuống để ngủ. Chỉ được 5 
					phút cơ thể của Yến lại lạnh trở lại. Nhưng Yến đã quá mệt 
					và đói không còn sức mà vận động Yến ngồi ngủ cho đỡ lạnh. 
					Vì nền đất lạnh quá. Nhưng ích gì đâu, tường đá cũng lạnh 
					như nền đất đá vậy. Xung quanh 4 bước tường là đá mà. Nghĩ 
					đến Tùng, không biết Tùng đang ở đâu, đang làm gì có bị 
					Cường và Yến trả đũa không, Yến chỉ mong Tùng trốn được thì 
					dù Yến có chết trong ngục Yến cũng cam lòng. Những kỷ niệm 
					về Tùng, những giây phút ái ân tuyệt đỉnh bên nhau của Yến 
					và Tùng, những nụ hôn trao nhau, ánh mắt, nụ cười của Tùng 
					làm cho Yến quên đi cái lạnh. Nghĩ đến cuộc đời tủi nhục mà 
					Tùng đã trải qua thì Yến lại cố gắng để sống, sống để về còn 
					trả thù Cường. Phải trả món nợ này chứ. Nhớ đến cảm giác ấm 
					nồng khi bị Tùng siết chặt trong vòng tay của mình. Yến dần 
					dần quên đi cái giá rét của phòng giam và ngủ thiếp đi lúc 
					nào không biết. Sáng hôm sau Yến thức giấc và được cho ăn một bát cháo muối. 
					Yến ăn ngấu nghiến bát cháo muối sau khi đã tiêu tốn bao 
					nhiêu năng lượng vì phải vận động, phải giá lạnh cả đêm. Chỉ 
					được ăn có thế thôi sao.- Phạm nhân Yến có người nhà Nguyễn Hồng Hạnh gửi đồ ăn và 
					đồ đạc cho cô
 Yến mở vội xem có gì ăn được không, bánh chưng, giò, hay quá, 
					cả cái chăn và quần áo nữa. Nhưng sao chỉ một cái chăn lông 
					sao đủ ấm được. Ở cái trại giam này, 2 cái chăn bông cũng 
					vẫn lạnh, quần áo của Yến cũng ít vậy, sao đủ ấm được. Nhưng 
					không thể trách mọi người ở ngoài được vì ở ngoài đâu có 
					lạnh như vậy. Nhưng Yến muốn nhắn Hạnh hỏi thăm tình hình 
					của Tùng. Yến kêu lên:- Thưa cán bộ, em có thể gặp Hạnh được không ạ?
 - Không, đang tạm giam không được gặp người nhà. Mà mẹ nó. 
					Sao nó không nhằm lúc khác bắt, nhằm đúng lúc Tết nhất thế 
					này. Tết năm nay bọn tao mất Tết vì mày rồi đấy. Ngồi ra kia 
					đi, hãm quá. Mà mày liếm cu cho bố mày đi, bố mày cho mày 
					gặp người nhà
 - Ông cáu với nó làm gì. Trách thì trách các xếp thôi. Nó là 
					cave liếm cu ông chỉ tổ bẩn cu ông thôi. Loại nó cho đi liếm 
					cu, liếm đít chó ấy.
 Chưa bao giờ Yến cảm thấy tủi nhục như vậy. Yến mở bánh 
					chưng ra để ăn, đói quá. Nhưng bánh chưng Hạnh và Bình mua ở 
					đâu thế này. Không mua ở chỗ bà Hằng như mọi năm hay sao ấy. 
					Bánh chưng mốc meo, nhân đậu xanh gì mà đen xì, chẳng có 
					thịt mỡ, lại còn hơi bốc mùi thiêu sao ăn được. Bánh chưng 
					bà Hằng làm mọi năm bán ngon lắm mà. Mua ở đâu mà bánh chưng 
					dở tệ vậy. Thôi đành ăn giò vậy. Giò cho hàng the hay cho 
					bột hay sao mà cứng vậy. Để lâu ngày rồi hay sao mà giò cũng 
					hơi có mùi. Bà Lan làm giò mọi năm ngon lắm. Năm nào Yến chả 
					mua giò ở đó mang về quê ăn tết. Sao hôm nay lạ vậy. Yến 
					định hỏi cán bộ là có gửi nhầm không. Nhưng ngại lại thôi. Thôi đành phải ăn vậy, bây giờ đói quá, kể cả đồ ăn chó lợn 
					cũng phải ăn chứ, ăn để còn no để tối nay còn chống chọi với 
					cái rét. Còn Tùng, thức dậy lúc 10h sáng không mảnh vải che thân chì 
					có cái chăn bông mỏng đắp ngang người. Toàn thân Tùng nhức 
					mỏi, hậu môn của Tùng dính dính. Thôi rồi, căn bệnh trĩ của 
					Tùng tái phát rồi. Tùng cho tay vào kiểm tra. Tùng giật nảy 
					mình khi cho tay vào hậu môn của mình. Đau quá, Tùng đưa tay 
					ra ánh sáng để xem, nó vẫn còn rơm rớm máu. Tùng muốn ngồi 
					dậy mặc quần áo để đi ra ngoài vệ sinh lỗ đít của mình, 
					nhưng hai bên háng của Tùng đau quá không nhấc chân lên được. 
					Tùng nhìn quanh căn phòng tối tăm như một cái nhà kho. Tối 
					quá thế này làm sao biết được quần áo của mình lũ chó má nó 
					vứt ở đâu. Tùng đang chớp mắt để nhìn được mọi thứ trong 
					không gian tối tăm này. Thì bỗng có người mở cửa, Tùng lấy 
					tay che mắt vì ánh sáng chói loài từ bên ngoài ùa vào không 
					gian tối tăm này Nhưng không chỉ có ánh sáng lùa vào đây mà 
					có cả những cơn gió lạnh buốt của miền biên giới cũng ùa vào 
					theo. Tùng nheo mắt, vơ lấy cái chăn che phần nửa thân trên 
					đang hở ra trước gió của mình. Tùng còn chưa nhìn rõ ngoài 
					cửa là ai thì hắn nói:- Đi theo “tau” vác củi về nhóm lửa nhanh lên
 - Nhưng…
 - Mày thích vác cửu hay lại cho mày một trận 4 tiếng đồng hồ 
					như đêm qua. Dậy nhanh lên.
 - Dạ không, nhưng có quần áo không ạ?
 Hắn vứt 2 bộ quần áo dân tộc mỏng tang vào mặt Tùng.
 - Quần áo mùa hè đấy, muốn ấm thì lồng vào cho ấm. Còn không 
					cởi truồng
 Tùng lồng hai áo, hai quần vào, mặc và đi theo ông ta. Mông 
					Tùng rướm máu nên cứ dính vào nhau rất khó đi, hai bên háng 
					của Tùng, cơ thể của Tùng đau nhức khắp nơi. Vậy mà đi mãi 
					vẫn chưa tới được nơi phải lấy củi. Gió rừng, rét ơi là rét, 
					2 răng Tùng đập vào nhau, các khớp tay, khớp chân của Tùng 
					đau buốt. Rét cắt da cắt thịt. Môi Tùng thâm vào vì rét, mũi 
					Tùng rét đến mức Tùng cảm thấy nó sắp rỉ máu. Chân Tùng lạnh 
					cóng đến nỗi không còn cảm thấy đau đớn vì đôi chân trần của 
					mình dẫm lên đất đá nữa. Tùng cứ cố đi thật nhanh để còn 
					đuổi kịp người đàn ông trước mặt mình. Đi mãi đi mãi, 20 bó 
					củi trước mặt Tùng mà chỉ có 2 người. Vậy Tùng phải đi bao 
					nhiêu chuyến để bê hết chỗ củi này. Người đàn ông kia nói:- Tau với mày, chuyến đầu tiên mỗi người bê 5 bó, rồi ra bê 
					thêm một chuyến nữa. Nếu mày khéo bê thì thế còn không thì 
					mày đi bê chuyến tuỳ mày. Còn tau chỉ bê 10 bó thôi
 - Chố củi này dùng 1 tuần
 - Không một ngày đấy. Vì nấu nướng và sửi ấm
 - Tức là mai lại ra bê tiếp
 - Đúng rồi
 Tùng thần người ra. Hắn giục:
 - Nhanh lên trưa rồi. Kịp về thì còn ăn cơm, không là nhịn 
					đấy. Không ai chờ cơm đâu
 Lão hộ pháp bê gọn nhẹ 5 bó củi. Còn Tùng với một cơ thể bị 
					cưỡng hiếp 3 tiếng đồng hồ đêm qua, bê 2 bó củi về đến tận 
					nơi còn khó nói gì đến 5 bó. Tùng cúi xuống nhặt bó củi. 
					Trời ơi, cái lưng của Tùng cương lên để kháng cự hôm qua giờ 
					nó đau quá khi Tùng cuối xuối, lão băng băng đi phía trước 
					kia kìa, phải nhanh lên đuổi theo không khéo mình lạc mất, 
					mình đâu có thuộc đường. Tùng ôm vội 2 bó củi và bê đi. Kiểu 
					này hôm nay Tùng nhịn rồi. Tùng muốn đập đầu vào cái cây nào 
					đó chết cho rồi. 2 giờ trưa rồi vậy mà vẫn còn 4 bó củi nữa 
					cần phải bê. Nhưng nghĩ đến ngày mình trở về để gặp lại Yến, 
					Tùng lại cố gắng.
 Còn Yến dù rất đói nhưng bánh chưng và giò này làm cho Yến 
					chí biết nhai ngồm ngoằm. Nước mắt Yến ứa ra vì tủi nhục. 
					Vừa thương vừa lo cho Tùng không biết Tùng như thế nào. Yến 
					ngồi ăn cái bánh chưng mốc thối, trong một nhà giam lạnh lẽo, 
					tối tăm, chuột bọ chạy lanh quanh, nhà vệ sinh trước mặt Yến, 
					trăm năm ngàn ngày không ai chùi rửa, mùi phân khô, mùi khai 
					của nước đái kèm theo hương vị “cực kỳ thơm ngon” của chiếc 
					bánh chưng làm Yến chỉ muốn buồn nôn. Yến phải ở nơi địa 
					ngục này đến hết mùng 3 tết mới được chuyển đi. Một tuần nữa, 
					một ngày mà Yến thấy nó đã dài thế này rồi, một tuần thì sao 
					sống nổi đây. Tùng ăn một nắm cơm nắm cho bữa tối. Nhưng đó là nắm cơm nắm 
					cho cả ngày hôm nay. Lạnh quá. Cuổi Tùng kiếm về để sửi ấm 
					những người ở nhà trên chứ đâu phải Tùng. Ở trên đó đang 
					nhậu nhẹt, nghe tiếng hình như quen quen, hình như những gã 
					người Trung Quốc đã cưỡng hiếp Tùng. Tùng hoảng sợ. Nhưng 
					không kịp rồi, bọn chúng mở cửa phòng của Tùng. Tùng nhanh 
					chóng hiểu ra:- Không……………….
 Nhưng không ích gì. Bọn chúng ập vào và giầy vò thể xác của 
					Tùng. Tiếng kêu la của Tùng ở cái nơi hoang vu này chỉ thêm 
					kích thích bọn chúng chứ trời không thấu, đất không hay. (Hết Phần 
					7 ... Xin mời đón xem tiếp
					Phần 8) |