Đây nói chuyện Tế Điên bắt quyết khiến các
gia đinh đô quản phủ thừa tướng chia nhau từng cặp quần thảo so
tài võ nghệ rất nên hứng thú. Tế Điên chợt thấy một người hộc
tốc chạy vào vừa la vừa thét, ngó ra ngoài thì là Quảng Lượng.
Quảng Lượng nhìn xem thấy gia đinh và Đô quản đánh nhau đến nỗi
mắt bầm môi rách, máu mũi máu mồm đổ ra trông thật ghê sợ liền
quát lên:
- Đạo tế! Họa to đến nơi rồi, ngươi phải mau mau thâu ngay phép
lại kẻo thừa tướng bắt tội cả chùa cho coi.
Tế Điên cười nói:
- Làm chi mà nhát sợ quá thế! Thôi vị tình sư huynh tôi hãy tha
chúng một phen. Nói xong miệng đọc thần chú, chỉ tay một cái cả
bọn đều dừng tay ngơ ngác như người ngủ mê chợt tỉnh.
Tần Thuận nói:
- Thôi chúng ta mắc phải độc thủ của tên sư khùng đó rồi, phải
về báo lại thừa tướng tìm cách trả hận mới xong.
Tần An khen phải, gọi Quảng Lượng mà nạt rằng:
- Ta giao tên hoà thượng khùng cho mi canh giữ, hễ để nó trốn
thì mi phải đền tội đó nghe! Ta sẽvề trình cùng thừa tướng trị
tội chúng bay - Nói xong, hô đồng bọn rùng rùng trở về tướng phủ.
Tần An về tới phủ liền đi thẳng vào thơ phòng sụp lạy, khóc lóc
kể lể sự tình và còn thêu dệt thêm những sự bị chư tăng trong
chùa làm nhục, hòa thượng khùng mạt sát thừa tướng ..v...v..
Thừa tướng nghe xong cả giận quát lên:
- Hòa thượng chùa Linh Ẩn sao dám to gan quá vậy, đánh gia binh
tướng phủ, không chịu giữ thanh qui. Rồi đây nhân dân bá tánh
biết chuyện thì còn gì là thanh danh ta nữa. Cha chả là nhục.
Thôi! Chúng bay lui hết.
Ta sẽ tống trát cho quan địa phương phải bắt hết lũ sư đó về đây
trị tội.
Nói xong thừa tướng sai lấy văn phòng tứ bảo, tự thân thảo trát
tư xuống Lâm An, bắt quan địa phương phải bắt chư tăng và nhất
là hoà thượng khùng để mang về tướng phủ thẩm vấn.
Công văn hoả tốc về phủ Lâm An, quan phủ địa phương liền đặc
phái hai võ quan đem 50 ten lính và đích thân tri phủ về chùa
vây bắt chư tăng.
Quan huyện Nhân Hòa cũng cử đám sai dịch phụ lực. Quân lính
trùng trùng vây kính quanh chùa, những tên sai dịch xông vào,
bất kể là ai bắt trói xuốt lượt rồi áp giải về phủ thừa tướng.
Thừa tướng nghe trình lập tức đăng đường, thấy các hòa thượng áo
mão chỉnh tề đứng hầu dưới trướng chẳng rõ ai là Tế Điên liền
quát hỏi:
- Trong bọn này ai là Tế Điên, nói mau?
Người xướng danh liền lần lượt đọc tên:
- Hòa thượng Nguyên ThôNg, Quảng Lượng, Đức Huy, Tông Thụy, Huệ
Lăng ... không có ai là Tế Điên cả ..
Thừa tướng nổi giận hỏi:
- Ta sai đi bắt tên hòa thượng khùng sao lại không bắt! Này các
hòa thựơng kia, ta sai người đến lấy gỗ tốt về cất lầu Các Thiên
cho hay không cho thì nói, cớ sao dám đánh sai quan đến nỗi có
người thọ trọng thương.
Hành động này đủ cho ta thấy lũ ngươi không giữ thanh qui, định
làm phản loạn phải không?
Quản Lượng lên tiếng thưa rằng:
- Mọi sự hằng ngày chúng tôi chuyên trì ăn chay niệm Phật chẳng
dám cưỡng lại lệnh trên, sự việc xảy ra là do đạo khùng, đệ tử
của Hòa thượng Nguyên Không làm ra tất cả. Bẩm tướng công cho
người bắt hắn tra cứu sẽ ra hết tự sự.
Tần thừa tướng liền hạ lệnh cho tri huyện Tiền Đường và tri phủ
Nhân Hòa phái sai dịch bắt cho được Tế Điên và cho dỡ lầu Đại Bi
tức khắc.
Tri phủ và tri huyện lệnh liền phái gia nhân đốc xuất binh sĩ về
chùa, một mặt cho người dỡ lầu, một mặt cho người đi bắt Tế Điên.
Lũ gia nhân được cắt cử đến dở lầu phân nhau người trèo lên mái,
người lo chở gỗ đi. Trong bọn có người treò lên nóc nhà đứng
lặng thinh một hồi, nhìn xem cảnh lầu hùng vĩ nguy nga thốt chép
miệng than rằng:
- Tiếc thay một toà lầu đẹp đẽ vô ngần, lúc cất lên mất bao của
thập phương, thế mà chỉ vì lòng tham của một vị quan to mà phải
một lúc dở đi thật là đáng tiếc biết bao!
Lời than chưa dứt, chợt trượt chân từ trên nóc lầu, cắm đầu
xuống đất, nhưng may thay khi gần tới đất như có người đỡ lên
nên không sao hết. Một người khác lo chuyện khiêng gỗ, thấy
miếng gỗ quí liền có ý nghĩ:
- Thật là may chuyến này dỡ lầu đây, ít ra cũng phải mất chừng
hai tháng. Dỡ lầu Đại Bi xong lại lo cất lầu Các Thiên cho thừa
tướng thì ít ra cũng 3,4 tháng nữa mới xong, thế là ta có công
ăn việc làm cả năm chưa hết, vái trời phù hộ cho cứ có việc như
thế này luôn luôn thì sướng biết bao.
Nghĩ xong đắc ý, cười cười nói nói có vẻ thích thú vô cùng. Tế
Điên đứng trong Đại Hùng bảo điện nhìn ra biết rõ tâm tư, muốn
cho kẻ ác biết lẽ báo ứng liền niệm chú lấy tay chỉ một cái.
Người ấy đang đi cười tít mắt vướng ngay phải một khúc cây nhỏ,
ngã bổ nhoài về đằng trước, vặn mình đứng dậy thì đứng không nổi
vì bị sái hẳn một chân. Lết mãi mới ngồi lên được, ôm chân mà
rên:
- Trời đất ơi! Đau như thế này đến phải nghỉ hàng tháng, làm ăn
gì được nữa!
Đang lúc Tế Điên thi phép tỏ vẻ hào hứng thì bọn sai dịch kéo
đến vây bắt, còng tay Tế Điên lôi đi.
Tế Điên giả bộ ngơ ngác hỏi:
- Chẳng hay tôi có tội gì?
- Cứ về tướng phủ sẽ rõ.
- Thừa tướng thì thừa tướng, sao lại bắt người vô cớ? Bắt một vị
tăng sĩ mà còng trói thế này hay sao? Luật pháp naò cho phép
vậy? Mời mọc tử tế thì ta đi, bằng mà làm oai làm phách thì ta
nhất định không đi.
- À, đã vậy để bọn ta thẳng tay co ngươi biết phép.
Nói xong bọn sai dịch người thì kéo tay, kẻ kéo chân lôi đi. Tế
Điên thấy vậy ngồi phịch ngay xuống đất. Lạ thay, bảy, tám người
xúm lại mà lôi một vị sư gầy võ vàng mà không lôi nổi. Một tên
cầm đầu lấy lam lạ hết lên:
- Hẳn là chúng bay nể nang chứ tên hòa thượng gầy còm này chỉ
một người xách đi cũng xong can chi mà làm bộ hì hục kéo lê như
thế!
Trong bọn có một người biết tiếng Tế Điên xưa nay liền tiến lại
vòng tay cúi đầu mà nói:
- Bạch thầy từ bi, chúng tôi là phận sai dịch vì lệnh cấp trên
mà đi thỉnh ngài về, xin ngài hoan hỷ, đối với chúng tôi thật
chẳng có sự chi thù oán, mọi sự việc đều do nơi thừa tướng,
chúng tôi phận dưới đâu dám không tuân? Xin đại sư phụ đại phát
từ bi thương xót chúng tôi mà về tướng phủ kẻo thừa tướng quá
giận bắt tội chúng tôi thì thật khổ cho vợ con chúng tôi lắm lắm
ạ.
Tế Điên nghe bạch gật đầu cười bảo:
- Mô Phật! Vị tình các người mà ta đi thử một phen. Nếu trước
nhẹ nhàng mời mọc thì đâu các ngươi phải nhọc sức nhọc lòng. Nào
đi! Mấy thuở mà được hầu thừa tướng!
Nói xong cười rộ mà đứng dậy, bọn sai nhai bỗng thấy nhẹ bỗng
như chẳng có người và Tế Điên dắt đi vùn vụt. |