Đây nói về Binh Bộ Thượng Thư Mong An Toàn,
vốn là cậu ruột Lý Tu Duyên, kể từ sau khi Tu Duyên để lại bài
thơ lưu giản, biết cháu có chí xuất gia, nhưng ngặt vì anh chỉ
có một con đã giao cho mình trông nom săn sóc, nhớ lời phó thác
phải làm sao trọn phận người còn để được yên lòng người khuất
liền sai Lý Phúc đem đủ tiền lương tìm kiếm khắp nơi.
Con Mông An Toàn năm sau thi đỗ Tiến Sĩ, làm quan Hàn Lâm, nhưng
vì Mông Bìng Bộ yếu đau nên từ quan về phụng dưỡng cha gia .
Nhân một hôm Mông Toàn Chân thưa với cha:
- Con nghĩ anh Tu Duyên cốt cách thanh kỳ, nếu xuất gia đầu Phật
tất cũng tìm nơi cảnh trí u nhàn thanh nhã, con muốn xin phép
cha sang Ngũ Ddài Sơn, dạo cảnh Tầy Hồ đến cảnh chùa u tĩnh, may
thấy được chăng?
An Toàn nói:
- Con nghĩ thế là phải lắm, anh Tu Duyên của con vốn có căn tu
nhưng ta nghĩ đến dòng họ Lý, cần phải có được người hương khói
phụng thờ, vậy nếu có gặp, con nên gắng khuyên nhủ anh con trở
về giữ tròn hiếu đạo.
Toàn Chân được sự ưng thuận của cha liền khiến Lý Phúc sắp sửa
tiền nong, hành trang đầy đủ đi tìm họ Ly .
Lý Phúc thưa:
- Con chắc rằng tiểu chủ vì hoàn cảnh có tang không được đi thi
nên đã tự mình tiến kinh để quyết được danh đề hổ bảng, nên
trong ba năm lăn lộn con đã đi hầu khắp các miệt kinh thành hỏi
thăm tin tức, xong chẳng thấy vân mòng. Kỳ này công tử lại đi
tìm thì biết tìm đâu?
Toàn Chân nói:
- Tính tình của bào huynh ta khác hẳn người thường, anh đâu phải
là người ham chuộng công danh. Cứ như bài thơ lưu giản có câu:
Đài sen khuya sớm khêu nguồn giác Cảnh tịnh hôm mai tỉnh giấc
nồng.
Thì chắc bào huynh ta tất xin qui y đầu Phật nhưng không hiểu
sao mà gần mười năm nay không thèm lai vãng về nhà. Dù có đi tu
nhưng mấy ai quên hẳn gia đình. Thường thấy thiên hạ, thân là Sa
Môn, nhà cửa không nơi bám víu mà cũng cố tìm lấy vài người
trong họ ngoài làng để thường đi lại, đằng này bào huynh ta của
cải để lại nào có thiếu gì. Cha ta cũng mong anh về để giao lại
gia cư điền sản.
Trên đường thiên lý, ngày lại ngày, hai thầy trò Toàn Chân đi
khắp các nơi tìm kiếm, một ngày kia đến cảnh Tây Hồ dạo xem
phong cảnh, hỏi thăm các chốn am thiền nhưng không ai biết vị
Thiền Sư nào tên gọi Lý Tu Duyên.
Một ngày kia, Mông Viên Ngoại vì trông ngóng tin con tin cháu
mãi chẳng thấy về, lòng những âu sầu, lại nhân tuổi già sức yếu,
thành thử nhuốm trọng bệnh, coi mòi nguy kịch.
Mông Vĩnh và Hàn Quân Anh khi ấy cũng đều thi đỗ Tiến Sĩ, thụ
chức Hàn Lâm ngay tại vùng quê, thường đến hầu kiến Mông Binh Bộ,
khi thấy người lâm trọng bệnh vội sai gia nhân Mông Tam đi rước
Toàn Chân.
Đây nói về Tế Điên, sau khi từ biệt mọi người ở Tường Vân Quán,
ủy Lương Viên Ngoại xây dựng lại và khiến hai đạo sĩ Diệu Hưng,
Diệu Thông cứ ở lại trụ tì, rồi dắt Trần Lượng chạy bay ra miệt
bờ sông. Trần Lượng không hay sự thể, nhưng cũng đành nhắm mắt
chạy liều. Khi tới mé sông, chợt thấy một chiếc thuyền dong buồm
sắp chạy. Tế Điên gọi to lên:
- Bớ thuyền! Bớ thuyền! Mau mau đứng lại cho chúng tôi lên.
Trong thuyền có một chàng ăn mặc dáng vẻ vị công tử con quan và
một người có vẻ tráng đinh ngó ra, thấy một nhà sư gầy guộc rách
rưới thì liền ngắc tay bảo lái đó kíp dong thuyền rời bến. Tế
Điên thấy vậy gọi giật lại, nhưng chiếc thuyền đã nhổ neo, vượt
khỏi bờ chừng ba, bốn trượng, chỉ thấy Tế Điên phi mình một cái,
thoắt thôi đã đứng ngay tại mé thuyền.
Trần Lượng là tay vũ dũng nhưng vì thuyền cách bờ khá xa nên
đành cứ loay hoay không biết cách nào mà xuống cho được.
Tế Điên nhẩy xuống thuyền xong liền nắm ngay lấy tay người lái
quắc mắt bảo:
- Thuyền đi, ta gọi, cớ chi không áp mạn vào bờ, lại cứ phóng ra?
Người lái đò có vẻ khinh bỉ, nhổ toẹt một cái, nói:
- Thuyền này là của một khách thuê riêng, không phải đò chung,
bạ ai cũng chở. Hòa Thượng có đi thì gọi thuyền khác.
Tế Điên cười bảo:
- Ngươi ngại ta không có tiền hay sao ?
Người lái đò lặng im tỏ vẻ đồng ý. Tế Điên liền lấy ra một đĩnh
bạc bảo:
- Liệu chỗ này trả đủ tiền đò chăng ? Tuy nhiên ta có việc nói
chuyện với công tử con quan Binh Bộ hiện nay đang ở trong thuyền
này.
Người lái đò thấy tiền thì hoa cả mắc, lại thấy nói người đi đò
là con quan Binh Bộ Thượng Thư mà Hòa Thượng có quen biết thì tỏ
ngay vẻ khúm núm nói:
- Bạch Hòa Thượng, xin người từ bi, để chúng con xin vào thông
báo.
Tế Điên khoát tay mà bảo:
- Khỏi phải thông báo, ngươi hãy rạt thuyền vào bờ cho đệ tử của
ta lên.
Người lái đò líu ríu vân lời, còn Tế Điên đi thẳng vào khoang
thuyền mà gọi to lên:
- Mông Toàn Chân nhận được ta chăng?
Quả thật, công tử đi thuyền là Mông Toàn Chân và Lý Phúc nhân đi
tìm Lý Tu Duyên không thấy, thầy trò thẳng nẻo Tây Hồ thuê
thuyền vãn cảnh, nay nghe tiếng gọi, ngạc nhiên ngó ra, chỉ thấy
nhà sư gầy guộc lúc nãy đã gọi đò nhưng ngại là phường đạo tặc
nên bảo lái đò không chở, cớ sao nay lại có mặt dưới đò và gọi
sách mé làm vậy?
Riêng Lý Phúc vì đã từng hầu hạ Tu Duyên lâu ngày, nay tuy đầu
dãi phong sương, mặt mày hốc hác, đầu cạo trọc nhẵn, nhưng vẫn
không mất phong thái thuở xưa, nên Lý Phúc chỉ ngờ ngợ mấy phút
rồi thốt kêu lên:
- Phải Tu Duyên công tử đấy không?
Tế Điên cả cười:
- Ngày nay phải nói là: "Bạch Hòa Thượng Tế Điên tục danh là Lý
Tu Duyên" .
Toàn Chân nghe nói vùng ôm lấy Tế Điên khóc rống lên. Lý Tu
Duyên cũng khóc. Làm cho Trần Lượng khi ấy đã xuống được thuyền
đứng ngẩn ra, chẳng biết đầu đuôi câu chuyện ra sao?
Toàn Chân thấy Trần Lượng là người lạ liền hỏi Tế Điên. Tế Điên
liền thuật lại và cho biết đó là đệ tử theo hầu. Toàn Chân liền
mời tất cả vào trong khoang thuyền sai pha trà, rồi hỏi:
- Vậy! Bạch hiền đệ Hòa Thượng đã chứng gì chưa?
- Cũng mới ăn xong, nhưng nếu có rượu uống thì càng tốt.
Toàn Chân ngạc nhiên:
- Người tu hành cũng uống rượu sao?
Tế Điên nói:
- Chuyện ấy sẽ giải thích sao! Có rượu hãy cứ lấy ra, uống cho
đỡ khát.
Toàn Chân liền sai lái đò lấy rượu. Tế Điên bưng cả vò tu từng
hơi ừng ực, rồi bỏ xuống khà một tiếng, nhìn ra ngoài khoang mà
nói:
- Đây rồi! Đây rồi.
Mọi người đều hết sức ngạc nhiên, chưa kịp hỏi thì chợt thấy một
chiếc thuyền khác ngược chiều đi đến. Tế Điên chui ra khỏi
khoang mà gọi:
- Phải thuyền Mông Vĩng, Mông Tam đấy không?
Tiếng hỏi vừa dứt, liền thấy thuyền đó từ từ áp mạn và một người
từ phía trong khoang ăn mặc ra vẻ quan sang, chui ra hỏi:
- Ai gọi chi đó?
Tế Điên quay bảo Toàn Chân:
- Cựu phụ (Tức Mông An Toàn - vì Tế Điên phải gọi An Toàn là cậu
ruột) đau nặng, cho người đi tìm, may gặp nơi đây, cùng sang cả
một thuyền mà về cho kịp.
Ngay khi ấy hai thuyền giáp mạn, cùng nhận ra nhau. Riêng Mông
Vĩnh còn ngơ ngẩn mãi mới nhận ra được Lý Tu Duyên. Và, bật cười
thốt:
- Người ngợm thế này, giá thử gặp nhau giữa đường thì làm sao mà
nhận ra được?
Tế Điên cười lên khanh khách, ngâm vang:
Thế gian hoa mắt áo quần sang
Hòa Thượng cần chi phải điểm trang
Đẹp lắm tổ càng đam trược lắm
Ăn nhờ tín thì chớ huênh hoang!
Tất cả đều cười rộ, riêng Tế Điên cười cười nói nói giọng điên
khùng lúc có lúc không, tính tình khác hẳn khi xưa. Thậm chí
Mông Vĩnh cũng không còn thấy lại được một chút gì là hình dáng
tâm tính thuở xưa, nên hết sức lạ lùng. Tế Điên thì cứ thản
nhiên uống rượu ừng ực, quăng vò lăn lóc trên khoang và hát
vang:
Ta vẫn là ta chẳng khác gì
Người đời thấy khác bởi ngu si
Thuở xưa Công Tử giờ Hòa Thượng
Tăng, Tục đôi đường chữ tỉnh mê!!!
Mọi người sang chung một thuyền. Thuyền xuôi buồm thuận, không
mấy ngày về đến Thái Châu, kéo nhau lên bờ thẳng Mông Gia Trang
tiến bước. |