Nói về người gác cửa nhà họ Chu chợt thấy từ
xa đi lại hai người, một tăng nhân và một đạo sĩ thì hết sức
ngạc nhiên vì người nhà chỉ đi mời Lưu Thái Chân nay sao lại có
thêm vị hòa thượng.
Lưu Thái Chân tới trước cửa liền bảo:
- Ngươi vào thông báo với viên ngoại có Lưu Thái Chân tới ra mắt.
Chính lúc Chu Bản Thanh hết sức trông đợi, nghe gia nhân báo
liền hối hả ra ngoài nghinh tiếp, trông thấy một hòa thượng cùng
đi với Lưu Thái Chân lại ngỡ là bạn của đạo sĩ, nên cũng hết
lòng cung kính, mời cả hai người vào khách sảnh.
Vừa vào tới nhà, chủ khách chưa kịp phân ngôi, Tế Điên đã bảo:
- Viên Ngoại hãy cho rượu khai tâm trước đi đã.
Lưu Thái Chân nghĩ thầm:
- Rõ thật chủ nhà đã mời người này rồi lại mời ta, thật là đáng
giận.
Lưu Thái Chân còn đang ngẫm nghĩ tức giận thì tiệc đã bày ra, Tế
Điên không hề khách khí, ngồi ngay vào tiệc, ăn uống tự nhiên,
Lưu Thái Chân dằn lòng không được liền hỏi Bản Thanh:
- Phải viên ngoại đã cho đi rước vị này đến chăng?
Bản Thanh sửng sốt đáp:
- Tôi có cho rước bao giờ, chính ông dẫn theo đó chớ, sao còn
hỏi chi lạ vậy ?
- Tôi nào có biết gã là ai, chính gã gặp tôi giữa đường và nói
là do viên ngoại cho rước. nói vậy thì hay vậy rồi cùng đi chớ
gã bạn bè chi với tôi đâu ?
Tế Điên nghe hai người cãi nhau liền ngước lên bảo:
- Hai người bất tất phải cãi cọ làm chi, hãy cùng ta uống rượu
có vui không ?
Bản Thanh mặt đầy sắc giận mắng rằng:
- Ta đã sớm nghĩ là không phải Lưu đạo huynh dẫn ngươi cùng đến,
cớ chi chẳng ai thỉnh mà ngươi sừng sững vào nhà, còn đòi rượu
thịt nhậu say?
Nói xong khiến gia nhân là Chu Phước mau tống ra khỏi cửa.
Chu Phước vâng mệnh liền áp lại lôi sềnh sệch Tế Điên khiến
tượng thần Vi Phúc rớt xuống mà không hay biết. Bản Thanh trông
thấy tượng Phật rớt liền nhặt lên và bảo gia nhân:
- Hãy cất đi cho kỹ, nếu gã hoà thượng điên quay lại phải làm
cho khổ sở tột bực mới cho lấy.
Bấy giờ Lưu Thái Chân mười phần đắc ý, tự cho là mình đã làm một
việc hợp lý vô cùng, nhất là tranh được mối hàng trong phần việc
trừ ma, yểm quái liền nói với Bản Thanh:
- Trong nhà viên ngoại hiện có bao nhiêu loài yêu làm lộng, xin
cho bần đạo biết để sắm vật dụng trấn yếm, dùng thần thông mà
trừ bỏ lòng hung.
Bản Thanh thưa rằng:
- Hiện nay chưa biết có bao nhiêu yêu quái, nhưng hiển hiện là
có một nữ yêu đêm đêm hiện hình tự xưng Vương Nguyệt Nga ở gần
đây, lui tới mê hoặc con trai tôi. Thường thường đêm nào chúng
cũng rủ nhau ra vườn hoa thủ thỉ chuyện trò, làm việc giao hoan
khiến con trẻ ngày nay phờ phạc như đứa mất hồn. Nữ yêu lại biến
hóa khôn lường, thốt hiện thốt biến. Nay đạo gia muốn dùng vật
chi trừ được yêu quái, tôi đây xin lo liệu chu toàn.
Lưu Thái Chân nghe nói nữ yêu biến hóa thì lấy làm lo, suy nghĩ
một hồi rồi nói:
- Bần đạo bắt yêu chẳng giống người ta, cần phải có bảy người
làm bảy thần tướng tiếp tay gọi là "liên hoa thức" thì dù cho
yêu quái biến hóa tới đâu cũng phải chạy mất.
Bản Thanh liền sai Chu Phước tuyển bảy tên gia nhân khỏe mạnh để
tiếp tay cùng với đạo gia.
Gia nhân nghe chuyện bắt yêu ai cũng ngần ngừ toan thoái thoát.
Bản Thanh phải hứa trọng thưởng, chúng mới gượng gạo vâng vâng
dạ dạ.
Lưu Thái Chân lại kê khai tất cả những thứ vàng mã, hình nhân
cùng là vật liệu thiết lập đàn tràng, tốn hao không ít, lại thêm
một bồn huyết chó huyết dê để trấn trừ yêu. Rồi vẽ bùa đọc chú,
trống phách thanh la khua lên rộn ràng, ba đêm, ba ngày trấn yểm
khắp hết bốn phương tám hướng. Ngày thứ tư Lưu Thái Chân lên
Pháp đài dẫn theo bảy tên gia nhân ăn mặc theo thần tướng hộ vệ,
nhưng lòng vẫn nơm nớp không yên. Sau khi đốt hướng làm phép
bỗng từ phương Đông Nam gió dữ nổi lên, một người con gái mặt
đẹp như hoa, uyển chuyển tiến vào, phun ra một làn hắc khí ngay
mặt Lưu Thái Chân. Lưu đạo sĩ vốn đã sợ hãi sẵn, tâm thần bất
định, la lên một tiếng ngãy quay xuống đất. Bảy tên thần tướng
đứng hầu thất kinh, hồn bất phụ thể vội vàng quỳ lạy Tiên cô xin
tha mạng, chợt thấy một ánh hào quang rực rỡ từ trong mình Chu
Phước sẹt ra trúng mình yêu nữ, nữ yêu liền rùng mình biến mất.
Mấy tên gia đinh súm lại mới hay Chu Phước đã chết giấc mà ánh
hào quang sẹt ra chính do nơi tượng Phật của Tế Điên còn giữ
trong mình. Bản Thanh ở ngoài chờ đợi thấy bắt yêu quái khá lâu
nên sốt ruột tiến vào, thấy Lưu Thái Chân nằm quay dưới đài, mặt
mũi xám xanh, chân tay lạnh ngắt, lũ gia nhân thẩy đều hôn mê
bất tỉnh duy còn tên Chu Linh là nói được nhưng vẫn còn run.
Sau khi thúc hối gia nhân xông vào cứu chữa, một lúc sau bảy tên
gia nhân gia làm tướng thần đều đã tỉnh hồn, kể lại tự sự việc
xảy ra và đồng ca tụng:
- Cũng may mà hoà thượng bỏ quên tượng Phật nên ánh hào quang
sẹt ra mà yêu ma tan biến, nếu không chắc chết trăm phần. Hoà
thượng điên có tới đòi xin phải hỏi mua cho được để mà yểm trấn.
Bản Thanh còn đang than thở, chợt nghe tiếng gõ cửa, mọi người
ai nấy đều run. Đến khi nghe rõ tiếng người mới làm tỉnh mà ra
mở cửa thì thấy Tô Bắc Sơn cùng đi với Tế Điên. Tô Bắc Sơn lanh
chanh nói ngay:
- Chu huynh, đệ tới giới thiệu cho huynh biết một vị bằng hữu
đây là Tế Điên trưởng lão, trụ trì trong chùa Linh Ẩn, Tây Hồ.
Đêm qua, ngài có tới nhà đệ nói rằng huynh chưa biết uy danh của
vị Phật sống nên mới khinh thường. Vì vậy, hôm nay đệ dắt ngài
đến trước là bắt yêu giúp huynh, sau là lấy lại tượng Phật.
Bản Thanh thở dài đem chuyện đại sĩ Lưu Thái Chân ở Tam Thanh
Quán đến bắt yêu bị yêu giết chết thuật lại một hồi. Tô Bắc Sơn
trông ra thấy Tế Điên đứng lảng vảng ở mãi ngoài xa dựa tường mà
nhìn trời ngắm đất liền kêu to:
- Bạch thầy, sao đứng mãi ngoài đó, xin mời ngài vào.
Tế Điên cười lớn:
- Thôi, thôi, tôi chỉ sợ giáp mặt viên ngoại, đố khỏi bị viên
ngoại cho gia nhân nắm tay đuổi cổ ra ngoài lại thêm xấu hổ.
Chu Bản Thanh nghe nói vội chạy ra phục lạy và bạch:
- Xin sư phụ đại xá, vì thật tôi không biết nên mới xúc phạm.
Tế Điên lại cười:
- À! Không biết thì không có lỗi, thôi thế là huề ! Chu viên
ngoại hối gia nhân bầy tiệc, Tế điên gạt đi bảo:
- Khoan đã ! Đợi ta trừ yêu rồi sau ăn uống cũng không muộn.
Bản Thanh cả mừng lật đật dẫn Tế Điên và Tô Bắc Sơn ra vườn sau.
Tế Điên thấy đạo sĩ nằm co quắp chân tay, mình mẩy lạnh ngắt thì
cả cười và hỏi:
- Viên ngoại, hôm qua cho đạo huynh đây uống thứ rượu chi mà sao
say vùi chưa tỉnh thế ?
Bản Thanh lại đem tình hình bắt yêu thuật rõ một lượt. Tế Điên
cả cười, sai múc một chén nước, móc túi lấy viên thuốc nhỏ tự
tay mình hoà thuốc đổ vào miệng đạo sĩ. Giây lát Lưu đạo sĩ cựa
mình rên lên một tiếng mở bừng mắt ra, ngồi dậy mửa ra như rồng
phun rồi tỉnh lại. Tế Điên vừa cười vừa hỏi Lưu đạo sĩ:
- Đêm qua ngươi thấy bà con ra sao ?
Thái Chân ngạc nhiên:
- Có thấy bà con gì đâu ?
Tế Điên bảo:
- Nữ yêu đẹp đễ thế nào nên ngài thấy mới chết mê vậy chớ ! Thái
Chân mặt đỏ tía tai, toan chạy đi cho đỡ ngượng, Tế Điên ngăn
lại rồi bảo Bản Thanh:
- Viên ngoại hãy ban cho đạo huynh 50 lạng bạc kẻo mà tội nghiệp.
Bản Thanh vâng mệnh lấy tiền đưa tặng, Thái Chân mặt thẹn chín
rừ, nhận vội số tiền rồi cáo từ đi mất. Bản Thanh khẩn khoản Tế
Điên cứu bệnh cho con trai. Tế Điên liền khiến dẫn đường đến
phòng thăm bệnh.
Tô Bắc Sơn lật đật theo vào, trông thấy sắc mặt Chu Chí Khôi
xanh xao, hình dung tiều tụy chỉ còn da bọc xương thì than dài
mà rằng:
- Hình dung như vậy, cháu ta còn sống làm sao ? Rồi òa lên khóc.
Tế Điên nói:
- Đừng sợ! Liền móc lưng lấy viên thuốc đen nhỏ hòa thuốc đổ cho
công tử, giây lâu trông mặt Chí Khôi tim lại rồi đỏ hồng, hồi
sắc, tỉnh táo, chờn vờn đòi ngồi dậy.
Tế Điên quát hỏi:
- Cha ngươi có mấy đứa con.
Chí Khôi mệt mỏi đáp:
- Chỉ có mỗi tôi.
Tế Điên giận nói:
- Ngươi biết cha ngươi có một mình ngươi, thương ngươi biết là
chừng nào sao nỡ sinh lòng làm quấy. Cũng bởi ngươi khởi lòng tà
nên mới có sự yêu ma mê hoặc. Ấy chính do ngươi gieo vạ rồi rước
vạ, tâm tà nên mới nhuốm tà. Ta càng thấy chừng nào càng giận
cho đứa con bất hiếu.
Nói xong, Tế Điên giơ tay đánh mạnh một cái. Chí Khôi la lên một
tiến lăn ra chết giấc. Bản Thanh sợ con chết, đau đớn la hoảng.
Vừa khi ấy Chí Khôi tỉnh lại, lồm cồm bò dậy, Tế Điên chừng mắt
ngó Chí Khôi và quát:
- Ngươi còn sống lại, ta càng thêm giận đánh cho đến chết.
Nói rồi giơ tay toan đánh. Tô Bắc Sơn lật đật sấn lại can rằng:
- Chu huynh chỉ có một mụn con, xin Thầy bớt giận.
Bản Thanh thì lòng giận tím gan nhưng không dám nói chỉ nghĩ
thầm:
"Không biết pháp lực ra sao nhưng cử chỉ thật là một vị sư
điên." Tế Điên biết rõ lòng dạ Bản Thanh liền tủm tỉm cười, bảo:
- Viên ngoại đừng oán trách gì tôi, hãy hỏi công tử đi rồi sẽ rõ
nguồn cơn.
Lúc ấy Chí Khôi đã sáng suốt tâm thần liền quỳ xuống và thưa với
cha:
- Xin phụ thân chớ giận, nếu không có đại sư đánh cho thì con
đâu có tỉnh, yêu quái chắc không chạy mà vẫn quanh quẩn nơi mình
của con.
Tế Điên bỗng trừng mắt nhìn Chí Khôi quát:
- Ta phải bắt yêu, mau đem thần tượng Vi Phục cho ta Chu Phước
lãnh mạng đưa tượng thần Vi Phục đến. Tế Điên tiếp tay đỡ lấy,
vẽ một đạo bùa lên không trung, bỗng nhiên một trận cuồng phong
nổi dậy, nữ yêu trông thấy Tế Điên hiển hiện thần thông, hào
quang sáng chói, nhận rõ là Tri Giác La Hán, thất kinh rụng rời,
ngay khi ấy Chí Khôi lăn mình chết giấc, nữ yêu hiện hình là một
hồ ly tinh cúi xin tha mạng cho khỏi uổng công phu tu luyện đã
mấy trăm năm.
Tế Điên dại phát từ bi khoát tay tha mạng, hồ ly tinh rất đỗi
vui mừng, lạy tạ biến mất. Đồng lúc Chí Khôi lồm cồm bò dậy,
tươi tỉnh như một người thường. |