Đây nói bọn sai dịch mời được Tế Điên gấp gấp
trở về tướng phủ. Tần thừa tướng nghe tin lập tức thăng trướng
đòi vào, chỉ thấy một thầy tu gầy guộc ăn mặc rách rưới, đứng
trơ trơ dưới thềm. Tả hữu thét quỳ, nhưng nhà sư nghiễm nhiên
như không nghe tiếng.
Tần thừa tiếng cả giận vỗ án quát mắng:
- Hay cho tên đạo khùng ta gan! Ta cho người tới lấy gỗ, chịu
hay không thì bầy tỏ, cớ sao cả gan dùng phép thuật yêu ma mà
hại người. Hãy mau mau hết sự tình để bổn đài xử trị!
Tế Điên nhướng mắt lên cười bảo:
- Sao nhà ngươi chẳng tự xét minh, vội vã trách người. Nghĩ như
ngươi thân làm thừa tướng ngôi cao nhất phẩm, vàng lụa gấm vóc
thiếu gì, sao nỡ vô cớ đến phá hủy cảnh chùa. Lầu Đại Bi là sự
góp công góp của thập phương dựng nên, không phải của riêng ai,
nay bỗng chỉ vì tham ít gỗ đẹp, dỡ gỗ ở chùa về dựng lầu chơi,
chính ngươi là người làm điều trái phép.
- Cha chả, sư khùng già họng sao dám mạt sát lão gia?
Tế Điên lại cả cười chậm rãi:
- Bọn sai dịch phá chùa, ta đà trừng trị cho biết lẽ báo ứng,
còn như ngươi dù là bậc tôn quí thế gian, trước việc làm trái
đạo đà không tự tỉnh còn đi trách người, như vậy là kẻ vô tâm,
vô qui, càng nên giận trách biết bao. Tội ấy đánh bốn chục còn
mới hả!
Tần thừa tướng nghe dứt, lửa giận phừng phừng, liền thét gia
quân nọc Tế Điên đánh 40 côn cho hay phép nước. Tế Điên cả cười
đứng chung lộn với chư tăng bị bắt. Bọn gia tướng tuân lệnh thừa
tướng lôi ra đè xuống, giơ côn nệp đủ 40, đánh thôi máu me đầy
người, thịt nát máu rơi, khóc than thảm thiết. Nhưng khi đánh
xong, ai nấy giật mình ngó lại thì ra là Quảng Lượng đang nằm
chết giấc.
Tần thừa tướng thấy vậy càng giận, hét vang:
- Chúng bay là phường ăn hại, ta sai đánh tên đạo khùng sao lại
đánh nhầm kẻ khác.
Rồi chỉ Tế Điên sai quân đánh bắt cho mau. Bọn quân lính nhất tề
ào tới lôi được Tế Điên ra giữa công đường, giơ côn sắt vút
xuống vô hồi kỳ trận, khi nhình ra thì chính tên Triệu sai đầu
lăn lộn kêu than, thịt nát máu rơi vô cùng thảm hại. Tần thừa
tướng càng thêm giận dữ, râu tóc dựng ngược thét vang ầm ĩ, bỏ
ghế xuống điện vác côn đính thân toan đánh Tế Điên. Đang lúc giơ
côn toan đánh bỗng thấy quân hầu hớt hải chạy lại phủ phục bẩm
rằng:
- Dám bẩm tướng gia, không biết vì đâu đại đường lửa cháy ngất
trời.
Tần thừa tướng nghe nói biến sắc mặt, vội vã ngừng tay, truyền
giam sáu thầy trò vào đại lao rồi đốc thúc gia nhân đi cứu lửa.
Sai tên quân canh giữ chư tăng.
Đây nói bọn người giam giữ chư tăng, trong số có một tên là Tần
Thăng khôn ngoan giảo quyệt, mặt dơi tai chuột, bàn cùng đồng
bọn:
- Anh em ta tuân lệnh thừa tướng canh giữ bọn này, riêng tôi
nghĩ anh em phải canh chừng tên đạo khùng lắm lắm, nếu bị sơ xẩy
để hắn vượt ra tất là mang tội nặng. Vậy hôm nay ta phải chia
phiên nhau canh gác cẩn thận.
Một tên khác bàn vào:
- Một người canh hắn sợ không nổi, chả thấy ban ngày 5, 7 người
kép, lúc hắn không đi cũng đành chịu. Giờ đây nếu hắn đốc chứng
trốn đi, dù có biết đến, một người làm sao bắt hắn. Theo tôi ta
nên mua thức ăn và rượu sơ sơ nhậu nhẹt đánh chén với nhau mà
thức coi chừng, nhưng cấm không được uống say!
Cốt sao cho khỏi buồn ngủ và khi động rạng hò nhau mà vây bắt.
Anh em có bằng lòng không?
Tất cả đều khen là ý kiến hay! Chẳng ngời Tế Điên ngồi trong nhà
khám đã biê't hết tự sự vỗ tay khen và nói vọng ra:
- Đồng ý! Đồng ý!
Mọi người thảy đều ngạc nhiên, ngỡ ngàng một phút, nhưng sau
thừa tướng cũng đưa tiền cho người mua món ăn và rượu để cho
chúng đánh chén mà canh chừng.
Tối đến, mọi người bầy thức ăn và rượu, quây quần ăn uống, cười
vui thích thú, chợt thấy Tế Điên cười lên hì hì dòm qua cửa sổ
mà nói:
- Nhờ mấy vị từ bi, cho tôi một chén rượu coi, uống xong rồi ngủ
khỏi đỡ mất công canh gác!
Tần Thăng hỏi lại:
- Ông là hòa thượng sao lại đòi uống rượu?
Tế Điên cười lên ha hả:
- Chú em chưa thông sự lý, trời có tửu tinh, đất có tửu truyền,
người có tửu tiên. Rượu là chất gạo, hòa hợp vạn sự, gạn đục nên
trong, thuận với tính tình, thêm sức, dãn gân thông máu, làm cho
tinh thần phấn khởi, sức lực dồi dào, như thế uống vào thêm
tỉnh, trí tuệ gia tăng, đâu cần kiêng cữ, cho tôi một chén há
chẳng vui sao?
Tần Thăng nhịn cười không được trước lý luận "rượu" của nhà sư
nhưng đành chịu không biết trả lời lại làm sao, cực chẳng đã
đành rót một chén đưa cho Tế Điên. Tế Điên tiếp lấy uống một hơi
cạn chén, khà một tiếng khen ngon rồi lại nài nỉ:
- Chưa uống thì thôi, uống vào thêm thèm, xin mấy người cho thêm
chén nữa.
Tần Thăng cười mỉa:
- Tu hành chi mà lòng tham không đáy, lúc không có uống thì xin
một chén, được một rồi xin hai, chẳng biết như thế người tu theo
đạo gì?
- Thôi mà chú em gây chút cảm tình, ta say ta ngủ, chả hơn chú
em thức mãi ngồi canh thêm khổ thân ư?
Nghe nói bùi ta, Tần thăng lại rót cho chén nữa. Tế Điên uống
xong vỗ tay khen lấy khen để:
- Ngon thiệt, ngon thiệt, thật không khác gì tiên tửu, chú em
cho ta chén nữa được không?
Tần Thăng phát giận khoát tay mà bảo:
- Hết rồi, còn cũng không cho, đừng lải nhải xin nữa cho mất
công.
Tế Điên cười bảo:
- Thử nhau cho biết chứ ta đây có thiếu gì rượu uống.
Một người trong bọn cười ngất nói một cách giễu cợt:
- Đúng bộ khùng điên, giam lỏng trong phòng còn khoe là có rượu.
Nếu không có chúng ta thì thèm rõ rãi, sư đã uống lại còn nói
dóc, chả biết ông tu giữ những giới gì, có giỏi thì lấy rượu rót
thử cho chúng ta xem coi?
Tế Điên cầm chén giơ lên miệng niệm thần chú, chiếc chén sạch
không bỗng thấy rượu đùn tràn chát bát, phun như suối, mùi thơm
ngào ngạt.
Mọi người trông thấy đều bắt đầu thèm, đua nhau đến xin nhưng
khi bọn họ giơ chén thì lại ráo không. Tần Thăng tức tối nói
lên:
- Trông thì có rượu, xin uống lại không, đúng là ngươi đã làm
trò ảo thuật.
Tế Điên cười bảo:
- Hễ ngươi thành tâm mới có rượu bồ đào tiên tửu, hễ ngươi xấc
xược chỉ có nước lã không thôi, còn ngươi khinh miệt mỉa mai thì
chén kia ráo cạn.
Cả bọn đồng kêu lên:
- Xin thành tâm, thành tâm!
Tế Điên cười ha hả, giơ chén, rượu lại từ đâu trào lên như suối,
mọi người xúm lại xin, khắp thảy mỗi người một chén uống vào
thơm ngon vô tả. Nhưng vài phút sau mắt chúng chĩu xuống, cô
nhướng lên coi đồng bọn xung quanh nhưng không gượng nổi, người
người gục ngã ngủ vùi, thoắt rồi trong phút chốc ai ai cũng ngủ
lúc nào chẳng biết.
Tế Điên thấy bọn quân canh đã ngủ say như chết liền tự cởi trói
tháo gông, mở cửa đi vào phía trong. Chợt thấy một người đang
loay hoay tháo xiềng cho một nam một nữ tội nhân giam cạnh. Tế
Điên lẳng lặng tiến tới sau lưng, người ấy giật mình quay lại
thốt kêu lên khe khẽ:
- Sư phụ! nghe sư phụ bị bắt, con tới đây toan chuyện báo cừu.
Tế Điên xua tay bảo:
- Ta đã biết cả! Triệu Võ, con hãy lo cứu hai nạn nhân kia rồi
dắt ra ngoài phòng khách, thầy sẽ chỉ bảo.
Nói xong Tế Điên phăng phăng đi ra phòng khách, thấy một bình
rượu bồ đào của Tần thừa tướng liền ngồi xuống thung lũng đang
rót xuống.
Triệu Võ cởi trói cho hai nạn nhân xong cũng dắt ra ngoài phòng
khách ra mắt Tế Điên. Hai người vì bị đánh trói rất đau chân lê
không nổi. Tế Điên liền lấy hai viên thuốc trao cho hai người
thoa bóp vết thương, một lúc bớt đau.
Triệu Võ chắp xay mà bạch:
- Bạch sư phụ, từ lúc lấy được bùa về, con về Lâm An thủ phận
làm ăn, hôm qua nghe tin Tần thừa tướng lùng bắt chư tăng, nhất
là được tin hắn cố ý bắt cả sư phụ nên con quyết đến toan phương
giải cứu. Chẳng dè đến tướng phủ chưa kiếm được chỗ chúng giam
sư phụ bỗng gặp hai vợ chồng người này, con vừa mở trói cho họ,
may thay gặp được sư phụ.
Bạch xong, Triệu Võ quay hỏi hai người:
- Hai vị tên chi, cớ sao bị thừa tướng bắt giữ?
Người đàn ông khúm núm thưa:
- Thưa thánh tăng và tráng sĩ, tôi tên là Vương Hưng và đây là
tiện nội tên Ngô thị. Nguyên Tần thừa tướng có người con tên tên
là Tần Đạt, mệnh danh là Truy Mạng Thái Tuế, hay cậy quyền cậy
thế cha, không việc ác nào không làm, nhất là rất hay ưa gái
đẹp. Hôm mới đây, lúc tảng sáng tôi được người nhà của Tần công
tử là Tần Ngọc mời qua, nói có việc rất cần kịp. Chẳng dè khi
tới nơi, Tần công tử cho biết là hắn có trông thấy vợ tôi, nên
rất ưng ý nên gọi đến và bảo tôi nhường lại, y sẽ cho 200 lạng
bạc. Tôi nghĩ tình chồng vợ tào khang, há vì tham 200 lạng bạc
mà dứt nghĩa phu thê, do vậy nhất mực không chịu. Tần Đạt liền
ra oai cho người giam tôi lại rồi khiến gia nhân đi bắt vợ tôi.
Tối qua, khi bắt được vợ tôi về, Tần công tử dụ dỗ và sai bầy
tiệc làm lễ thành hôn, nhưng vợ tôi cũng lại khăng khăng không
chịu, nguyện chết chứ không thất tiết. Tần công tử không được
thỏa lòng dục vọng liền cả giận bắt trói vợ tôi giam vào một
phòng. May thay phật trời phù hộ nên được thánh tăng và tráng sĩ
kịp thời giải cứu.
Tế Điên quay qua bảo Triệu Vũ:
- Đồ đệ chớ nên hỏi nhiều! Hãy mau mau qua phòng phía tây nơi có
bốn cái rương. Đồ đệ phải tìm đến cái rương thứ ba mở ra lấy cho
ta 100 lạng vàng, một hộp nữ trang và 300 lạng bạc, lấy cho kỳ
hết đem về đây cho ta.
Triệu Võ vâng mệnh ra đi, giây lát đem về đủ sốt, Tế Điên hỏi
Vương Hưng:
- Tiểu đệ nhà cửa ở đâu?
Vương Hùng vừa toan trảlời, chợt nghe ngoài cửa có tiếng lao xao
cười nói, nhận định là tiếng Tần Đạt thì thất sắc cuống cuồng.
Nguyên Tần Đạt vì ước ao Ngô thị mà không toại ý nên sinh buồn
bực, vừa hay có tin ở đông phòng xẩy chuyện ma quỷ làm rộn liền
tạm bỏ đấy qua thăm cho khuya khỏa nỗi lòng.
Tần Thừa tướng thấy con mặt rầu rầu không vui thì hỏi qua loa
rồi khiến về tây phủ. Tần Đạt vì mơ tưởng Ngô thị quá độ liền
thân cùng gia nhân vào chốn phòng giam định sai Tần Ngọc vào
thăm dò ý tứ nếu Ngô thị thuận thì cấp tốc báo ngay, nên bọn gia
nhân đốt đèn thẳng tới phòng giam.
Triệu Võ nghe tiếng lao xao lo sợ khẽ kêu:
- Sự thể thế này, bạch sư phụ biết làm sao giải cứu? Bọn nó thấy
được thầy trò ta rồi?
Tế Điên yên lặng, đôi mắt trầm ngầm như ngừời không hay biết.
Tần Ngọc đốt đuốc đi trước, Tần Đạt theo liền, phía sau còn có
5, 7 gia nhân rầm rộ tiến tới theo liền, phía sau còn có 5, 7
gia nhân rầm rộ tiến tới phòng giam. Tế Điên vừa thấy liền niệm
chú, chỉ tay một cái. Tần Đạt choáng váng mặt mày như người say
rượu ngã quay xuống đất. Tần Ngọc và bọn gia nhân vô cùng kinh
hãi vội vực Tần Đạt đưa về tư phòng.
Triệu Võ thấy sự việc xẩy ra như vậy, liền nói:
- Bạch sư phụ, hay sư phụ để con vào giết phăng thừa tướng rồi
cùng đưa vợ chồng Vương Hưng chạy trốn khỏi nơi này?
Tế Điên xua tay bảo:
- Con hãy mau đem vợ chồng Vương Hùng đi khỏi chốn này, còn mọi
việc đối phó đã có ta lo liệu. Trong hai ngày nữa sẽ có tin tức
tốt lành. Thôi hãy đi đi.
Triệu Võ lạy biệt từ giã, giắt vợ chồng Vương Hùng lần lối ra
khỏi tướng phủ, còn Tế Điên ung dung trở vào phòng giam nằm lăn
ra ngủ như không hề hay biết sự gì. |