Một cung nữ đem tới một tấm vải thô, trùm lên
đầu tóc nàng, đưa nàng tới thay áo, toàn bộ từ áo khoác tới áo
lót đều thay hết, rồi đem trâm cài lên mái tóc còn ướt, và giục
nàng hóa trang. Phi Yến ngăn lại, nói:
- Cần phải hong khô dầu, mới đánh phấn được, đầu ta còn ướt thế
này!
- Hoàng hậu đang nóng lòng đợi bà.
- Chả lẽ đưa ta đến yết kiết hoàng hậu với mái đầu ướt sũng nước
thế này sao? Nàng tức giận nói. Rồi tự nghĩ: Thế này là tự sát
ư?
- Không được húy mệnh! Hoàng hậu lệnh triệu kiến!
- Ta không thể như thế này được! Cuối cùng nàng tức giận thét
lên: Các ngươi hãy đi tìm nữ quan thiêm sự của hoàng hậu lại đây
mới được.
- Chúng tôi không dám - Một cung nữ già đáp: Chúng tôi phụng
mệnh giúp bà đánh phấn rồi đưa tới Dịch đình, bà muốn đánh phấn
cũng được, bà không muốn đánh phấn cũng được, chúng tôi chỉ theo
lệnh trên mà làm việc thôi.
Phi Yến cơ hồ sắp điên tiết lên, nhưng bọn thị nữ không cần
giảng giải, cùng xúm vào buộc nàng phải trang điểm. Chúng tô
son, vẽ mày, khiến nàng không sao cưỡng lại được.
Thế rồi chúng đưa nàng lên một chiếc xe đẩy.
Từ đi bộ, đến lên xe, hiển nhiên là một bước tiến dài. Nhưng
nàng vẫn ưu tư, phiền muộn. Gặp hoàng hậu trong tư thế này,
không biết kết cục sẽ thế nào?
Thế là nàng được đưa tới Dịch đình.
Thế là tình hình đã thay đổi ngoài ý muốn xuất hiện.
Viên trông coi Dịch đình nét mặt niềm nở đón nàng, cúi chào rạp
đất, gọi nàng là Triệu tài nhân.
Nàng cũng nghiêng mình đáp lễ.
Viên coi Dịch đình rước nàng ngồi lên chiếu.
- Có phải là đến yết kiến hoàng hậu không? - Nàng hỏi.
- Triệu tài nhân! Ðầu nàng vẫn chưa khô - Viên coi Dịch đình ôn
hòa đáp - Triệu tài nhân, bà cũng cần điểm trang thêm một chút.
- Ôi! Không sợ muộn ư? Bọn họ cứ thúc bách ta. Phi Yến như gặp
người thân, nàng cười nói: Họ chẳng cho ta nghỉ lấy một giây.
Viên coi Dịch đình lại cười đáp lễ, dặn các cung nữ giúp nàng
quạt hong khô tóc, rồi đem son phấn trang điểm cho nàng, sau đó
quay sang giải thích:
- Trong cung nội, có một lũ tiểu nhân, chuyên bắt nạt những
người mới đến, vì quá đông nên tôi cũng không trông coi hết, xin
Triệu tài nhân bỏ quá cho - Nói xong viên coi Dịch đình lại khom
mình thi lễ, tỏ ý khiêm nhường. Cơn giận cả một ngày đêm trong
con người Triệu Phi Yến lập tức tiêu tan. Nàng tươi thắm như đóa
phù dung, nhẹ nhàng đáp:
- Bọn họ thúc bách ta một hồi, nhưng cũng không sao.
- Quan Thị trung Thuần Vu Trường có dặn, chả là trong cung có
một số thủ tục, sáng hôm qua tôi mới được biết, sớm nhất cũng
chỉ kịp thu xếp vào sáng hôm nay.
Tiếp đó các viên nội thị hiến đồ ăn.
Tâm hồn Phi Yến hoàn toàn thanh thản, nàng ăn bữa trưa một cách
ngon lành, nghỉ ngơi một lát, rồi viên coi Dịch đình đưa nàng
tới cung Chiêu Dương.
Cung Chiêu Dương - Nơi ở của Hứa hoàng hậu - Cực kỳ cao sang,
quyền quý, kiến trúc thanh y, mỹ lệ. Bà đang đứng trên thềm cửa
chính, mặc xiêm hoa, cả bốn cánh cửa cung màu xanh đều được mở
rộng, hai bên bốn viên nội thị đứng hầu.
Bà cất giọng ôn tồn truyền viên coi Dịch đình tiến nhập.
Một tầng cửa, lại một tầng cửa, nàng tiến vào trong nội thất.
Viên coi Dịch đình tấu cáo hoàng hậu xong, mới dẫn nàng đến yết
kiến.
Hứa hoàng hậu ngồi trên đôn gấm, có gối tựa, khiến khi bà ta
nhận lễ của các phi tần vào bái yết, có vẻ chăm chú nhìn mà
không nhận rõ.
Phi Yến theo lời dặn của quan Dịch đình cúi lạy, sau đó không
biết phải làm tiếp những gì, nàng đành đứng khom lưng.
Hoàng hậu nói khẽ điều gì, khiến Phi Yến chỉ đứng cách độ hơn
mười thước mà vẫn nghe không rõ.
Sau đó viên Dịch đình truyền lệnh:
- Tài nhân Triệu Nghi Chủ lưu lại cung Chiêu Dương, tạ ơn.
Triệu Phi Yến vội vàng sụp lạy, đúng lúc bên ngoài truyền đến
tiếng hô: "Vạn tuế".
Trong cung Chiêu Dương, những kẻ thị tòng hoàng hậu đều cảm thấy
run sợ trước tiếng hô "vạn tuế", đích thị là hoàng đế đang tới,
một sự "tập kích" đột ngột. Theo thông lệ, mỗi khi hoàng đế giá
lâm, các viên nội thị phải làm nhiệm vụ truyền lệnh trước, rồi
báo đợt hai, rồi tiền hô, hậu ủng.
Hoàng hậu và viên Dịch đình đưa mắt nhìn nhau. Như một cái máy,
quan Dịch đình vội lên tiếng: "Hoàng hậu mời...".
Thế là hoàng hậu từ từ đứng lên, ra cửa cung kiến giá, các cung
nữ lục tục theo sau. Triệu Phi Yến còn lại một mình không biết
phải làm gì.
- Triệu tài nhân - Viên coi Dịch đình bước sau, đến bên nàng khẽ
nói - Xin bà cùng ra nghênh giá, hành lễ xong, bà phải đứng bên
người thấp lùn kia, xem bà ta ứng xử mà theo, đợi hoàng đế và
hoàng hậu an tọa, bà sẽ cùng Trần tài nhân, đứng hầu sau hoàng
hậu, bà đứng hầu bên trái.
Ðang lúc dặn dò, hoàng đế đã bước đến bên thềm, hoàng hậu dẫn
các thị tòng đứng cúi đầu nghênh giá, viên Dịch đình vội kéo Phi
Yến tiến lên nhập vào đoàn đón tiếp.
Nghi thức đón vua diễn ra thật giản đơn, nhưng vì lần đầu vào
chốn cung đình, nên Phi Yến vẫn tỏ ra sợ sệt. Nàng nhìn theo mọi
người để hành động, đến lúc phải đứng sau hoàng hậu, nàng mới
dám liếc nhìn hoàng đế.
Tuy Lưu Ngao không phải là con người khôi ngô lỗi lạc, song do
nghi lễ cung đình, khiến nàng thấy hôm nay hoàng đế là một con
người khác.
- Bệ hạ từ Thông Thiên đài giáng lâm? Hứa hoàng hậu ôn tồn nói.
Triệu Phi Yến nhìn sang hoàng hậu, nàng cũng nhận ra đó là một
con người khác hẳn lúc bà tiếp kiến mình, bất giác nàng thở dài,
tự nghĩ: Hoàng hậu cũng không phải là người tốt, nịnh trên nạt
dưới, nàng khẽ nhíu mày.
- Bệ hạ từ bên Thông Thiên đài giáng lâm? Hoàng hậu nhắc lại câu
hỏi. Nhưng hoàng đế cũng không đáp trả lời.
Lưu Ngao vẫn im lặng.
Một tiếng nói bỗng vang lên tai Triệu Phi Yến, đột nhiên, trong
tâm trí nàng nảy sinh một cảm giác tức cười. Nàng vội vàng im
lặng, cúi đầu.
- Bệ hạ có được khỏe không? - Hoàng hậu lại cất tiếng. Câu hỏi
ấy, chứng tỏ Hứa hoàng hậu không phải người khôn ngoan, lịch
duyệt.
- à... hoàng đế buông một lời, giọng kéo dài.
Hai câu hỏi đáp nhát gừng mau chóng biến thành im lặng, Phi Yến
cảm thấy Hứa hoàng hậu còn muốn nói nhiều, nhưng có lẽ bà ta
không biết nên nói điều gì, hay là do bà ta ngốc nghếch? Lưu
Ngao dường như đã chán mọi xã giao, nghi lễ, nên chỉ ngồi yên
lặng.
- Hôm qua thiếp vào thăm Thái hậu - Hứa hoàng hậu cuối cùng đã
tìm ra lối thoát bằng thái độ hết sức quan tâm nói - Thái hậu
bảo Ngũ hầu nhà họ Vương đắc tội, xin bệ hạ khoan tâm đối với
mẫu tộc, mở lòng nhân, hiếu, từ, thứ... Bà ta muốn tìm một lời
tâng bốc hoàng đế, song không biết tiếp nối làm sao sau bốn từ
trên.
Quay lại, bà bỗng phát hiện thấy hoàng đế không mảy may chú ý
đến lời mình. Ngài đang chăm chú nhìn về phía bên trái, sau lưng
bà. Kinh ngạc, hoàng hậu nhìn xuống, thấy tài nhân Triệu Nghi
Chủ, khiến bà ta cảm thấy khó chịu.
Hoàng đế không để ý, chỉ chằm chằm nhìn Triệu Phi Yến. Hoàn cảnh
đã thay đổi, ăn mặc cũng khác, và tư thái lại càng khác. Trong
mắt ngài, Triệu Phi Yến là một con người mới lạ. Trước đây nàng
chỉ là người đáng yêu, thậm chí phong lưu nhưng lúc này nàng còn
biểu hiện là một con người nghiêm túc, đoan trang với vẻ đẹp đằm
thắm. Tự nhiên hoàng đế mỉm cười.
Viên Dịch đình vội đón ý, bước lên khom lưng thưa:
- Bệ hạ...
Ông chỉ nói vậy và tuyệt nhiên không thêm một lời nào khác ý
muốn nhắc khéo hoàng hậu. ở trường hợp này, chỉ có hoàng hậu
giới thiệu "ứng cử viên" là nặng cân nhất.
Hứa hoàng hậu, tuy không phải là người nhạy bén, nhưng trước
thực trạng ấy, đành cúi mình thưa:
- Bệ hạ! Ðây là tài nhân Triệu Nghi Chủ mới tuyên nhập. Nói rồi
bà ta quay mình lệnh cho Phi Yến ra mắt hoàng đế.
Phi Yến bước khoan thai lên phía trước, cúi lạy, giây phút ấy,
Hứa hoàng hậu ở phía sau, nhìn lên Lưu Ngao, chau mày.
Tình cảnh ấy, khiến hoàng đế khó chịu. Ngài phải gắng lắm mới
kìm được cơn giận, tươi cười nói:
- ồ! Triệu tài nhân, miễn lễ - Bình thân! Rồi vui vẻ quay sang
hoàng hậu nhẹ nhàng và tự nhiên nói: Công nàng rất lớn; người
tài nhân này. ồ! người tài nhân này.
- Thiếp đã lưu lại cung Chiêu Dương làm nữ quan - Hứa hoàng hậu,
không còn cách nào khác đành miễn cưỡng đáp, nhưng lòng quặn lên
niềm chua xót. Hoàng đế đến đây trước khi gặp Triệu tài nhân,
không nói lấy một lời, bây giờ thì lại tươi cười dương ấy. Bà
biết rõ ràng là không phải vì mình mà vì Triệu tài nhân.
Hứa hoàng hậu xót xa đến đau đớn. Bà cảm thấy hoàng đế bắt đầu
lạnh nhạt với mình. Vậy là ngài muốn thôi thúc bà sớm đem Triệu
Phi Yến dâng lên! Thật cay đắng! Trong bà bỗng nảy sinh lòng oán
hận, không muốn tự mình nói tới việc dâng hiến lên nữa.
Phi Yến lạy xong, đứng trước mặt nhà vua, do không được hướng
dẫn, nên nàng không biết ứng phó ra sao. Vì vậy nàng lại ngẩng
đầu, ngắm nhìn hoàng đế một lần nữa.
Lưu Ngao cũng đang bực bội, trước vẻ không muốn dâng Triệu tài
nhân của hoàng hậu, bản thân ngài tự thấy cũng không thể đề xuất
một vấn đề thuộc loại tế nhị và nhạy cảm dường này. Một vị hoàng
đế tôn nghiêm không được làm như vậy. Ngài đành ậm ừ một hồi,
rồi mới hỏi:
- Hậu lưu Triệu tài nhân tại cung Chiêu Dương làm nữ quan, như
vậy nàng có tài văn bút.
Hứa hoàng hậu, mặc dù có đọc được lá thư của Triệu Phi Yến do
viên Dịch đình dâng lên, nhưng cũng chỉ coi đó là công việc sự
vụ trong cung, nên chỉ xem qua qua. Bây giờ hoàng đế hỏi tới, bà
đâm ra lúng túng. Theo tập quán không thể không trả lời hoàng
đế. Nàng đành đưa mắt cầu cứu viên Dịch đình.
- Bệ hạ! Triệu tài nhân tinh thông hàn mặc. Viên Dịch đình nhớ
lời dặn của Thuần Vu Trường, và xem qua ý tứ hoàng đế là đủ biết
thánh ý. Ông ta vội vàng hết lời ca ngợi Phi Yến, mặc dù chính
ông ta cũng không rõ tài năng Phi Yến thế nào.
- Hừ! Hoàng đế đưa tay vuốt chòm râu đã được xén tỉa công phu -
Một mình Ban Tiệp Dư lo việc giấy tờ sao xuể.
Lời nói ấy, rõ ràng là lời tuyên Triệu tài nhân. Nhưng Hứa hoàng
hậu đang lúc đau lòng nên vẫn cố ý như không hiểu.
Viên Dịch đình liền đến trước hoàng hậu, cúi người thưa:
- ý hoàng thượng muốn vời Triệu tài nhân giúp thêm việc giấy
mực.
Khuôn mặt Hứa hoàng hậu như bị kéo dài, thuỗn ra. Bà nghĩ:
"Triệu tài nhân nay nhập cung, không hiểu triều đình điển lệ,
xin chọn ngày đưa dâng bệ hạ". Nghĩ vậy, song bà ta không sao
nói được lên lời, cổ họng như bị nghẹn tắc lại. Bà nghĩ tới cái
bề sâu, bề xa của sự tình, xem tình hình trước nhân tiền, hoàng
đế quyết giành cho được Triệu tài nhân, nếu mình ngăn trở, tránh
sao khỏi điều phiền toái. Hơn thế, hoàng đế là người tính cách
mạnh mẽ, dám trị tội cả người nhà thái hậu, đắn đo lợi hại, bà
ta đành nuốt giận, tươi cười nói:
- Xin dâng Triệu tài nhân để hầu hạ bệ hạ!
Hoàng đế lập tức lộ vẻ hoan hỉ, hướng về phía viên Dịch đình
khoát tay.
- Hãy đưa nàng đi!
Triệu Phi Yến vừa gặp hoàng hậu, chưa bao lâu lại từ biệt bà rời
điện. Nàng nghĩ mọi việc xảy ra giống như một trò đùa vậy. Ra
khỏi Chiêu Dương, viên Dịch đình đưa nàng tới thục phòng an
nghỉ.
Qua lần yết kiến hoàng hậu và hoàng đế, Phi Yến tự nhiên gặp may
lớn. Nàng ngồi trên đôn gấm, duỗi đôi chân, quay sang phía viên
Dịch đình biểu thị lòng cảm tạ, và nói:
- Lệnh công, ông có mệt không? Giọng nàng thân mật như nói với
người bạn cũ.
Nhưng viên Dịch đình là người lõi đời trong cung cấm, nhìn vẻ
kiều diễm, sung mãn của Phi Yến, cất tiếng thở dài.
- Lệnh công, ta có điều gì không đúng sao? Nàng dịu dang nói -
Ông hãy hướng dẫn ta nhé! Nói thật, mọi việc ta đều còn bỡ ngỡ
lắm.
- Triệu tài nhân, bà là người cực kỳ may mắn đó. Việc bà vào
cung, có thể nói là kỳ tích của triều ta. Ðã có biết bao người
con gái, cũng nhập cung với chức phận tài nhân, mà ba bốn năm
ròng không được một lần gặp mặt hoàng thượng. Nàng Vương Chiêu
Quân của tiên triều chẳng hạn, nổi danh tài sắc, cũng là tài
nhân nhập cung, nhưng không được gặp hoàng đế, nên phẫn chí, tự
xin xuất quan lấy chúa Hung Nô là Thiền Vu! Chuyện này, chắc bà
đã biết. Thế mà bà chỉ trong khoảnh khắc đã thành công.
- Cũng nhờ có ông đó! Lệnh công! Ta muốn nói với ông một điều bí
mật thực sự - Ta với hoàng đế là...
Viên Dịch đình sợ hãi, vội đưa tay bịt tai, lắc đầu.
- Lệnh công! Ông làm sao vậy? Nàng cười hỏi.
- Không dám nói! Không dám nói! Thưa Triệu tài nhân. ở trong
cung, ngàn vạn cũng không được nói đến hai chữ bí mật. Dù cho nó
không có gì bí mật, cũng không được nói. Tóm lại, càng ít nói
càng tốt - Viên Dịch đình thành thật thưa.
Nàng lộ vẻ tư lự, nửa như muốn nghe tiếp lời ông ta nói. Nàng
hiểu rõ ý nghĩa của những lời gan ruột ấy, đối với mình trong
những ngày sinh hoạt tại nội cung, đó là những lời bổ ích.
- Triệu tài nhân! Tình hình trong cung rất phức tạp, bà phải giữ
lòng như băng tuyết trong trắng của mùa đông, có nhiều việc, bà
còn chưa từng gặp phải. Lạy hoàng thiên phù trợ, để bà tại Hán
cung vô tai nạn, mọi việc thuận buồm, xuôi gió. Ông ta dừng lại
giây lát và nói tiếp: Sống trong cung, rất dễ bị lỗi lầm, buổi
sáng bên hoàng đế, không kể xiết vinh hoa, phú quý, song xế
chiều đã thấy khói và tro lả tả bay.
- Thật là đáng sợ.
- Triệu tài nhân, xin bà đừng trách tôi nói thẳng, khiến bà mất
hứng thú.
- Không! Tất cả đều rất tốt, một chút giận cũng không; liền nắm
tay áo viên Dịch đình: Lệnh công, ta còn ít tuổi, chưa hiểu việc
đời, được ông bảo ban, ta rất cảm kích.
- Mọi cung nữ đều ngày đêm mơ tưởng đến việc tiếp cận với hoàng
đế. Việc hôm nay, ngày mai sẽ loan khắp cung, sẽ không ít kẻ đố
kỵ, rồi mồm, đi buôn chuyện. Họ muốn bà thất sủng, để tấn công
bà...
- à! Nếu biết sớm điều này, ta sẽ chẳng vào cung. Nàng lộ vẻ
buồn rầu.
- Triệu tài nhân, cũng không cần phải bi quan, trong cung cũng
có người đặc biệt may mắn - Viên Dịch đình an ủi.
Phi Yến lim dim mắt, bước từ tốn, tựa hồ như cân nhắc từng vấn
đề từ trong thẳm sâu tâm tưởng, lại hỏi:
- Lệnh công, làm thế nào để tự giữ mình?
- Ðiều này... - Ông ta trầm ngâm giây lát rồi nói - Triệu tài
nhân, vừa rồi tôi khuyên bà không nên đề cập đến những việc bí
mật, bây giờ chính tôi lại muốn thưa chuyện cùng bà. Hoàng
thượng bạc vàng không thiếu, nhưng đến nay vẫn chưa có người nối
dõi Triệu tài nhân, nếu bà sinh được một quý tử thì địa vị bà ở
trong cung sẽ vững như bàn thạch.
- Ôi! Nàng cảm kích thốt lên lời.
- Triệu tài nhân, tôi nói quá nhiều rồi - Tôi phải đi đây, có lẽ
hoàng đế đã ra khỏi điện Chiêu Dương rồi, tôi phải đến phục
mệnh, thăm dò tình thế rồi sẽ trở lại đón bà, tới gặp hoàng
thượng.
- Lệnh công, xin cám ơn ông! Ta không biết lấy gì để tạ ơn này?
Nàng cúi mình chào - Ta ở đây đợi ông chứ?
Viên Dịch đình mỉm cười, gật đầu, bước ra.
Phi Yến nhắm mắt, ngồi yên lặng, nghĩ lại công việc trong ngày,
thật đáng mừng. Nhưng nàng vẫn chưa hết lo âu. Từ những lời Dịch
đình nói, nàng thấy sợ hãi, trước những mầm họa đang rình rập ở
khắp các xó xỉnh của chốn cung đình.
Nàng buồn bã thở dài.
Nhưng chỉ ít lâu sau, nàng đã bước vào nỗi vui mừng, cực lạc của
thế giới.
Sau khi Triệu Phi Yến rời điện Chiêu Dương hoàng đế miễn cưỡng
ngồi nán lại chỗ hoàng hậu, rồi ra lệnh trở về.
Hứa hoàng hậu trong cơn đau đớn, một mình ôm hận không biết gỡ
lối nào. Bà nghĩ "Hoàng đế vội vã bỏ đi, tất nhiên là vì Triệu
tài nhân. Bà không biết gây bè, kết đảng để sắp đặt âm mưu,
nhưng bà oán hận Triệu tài nhân và viên Dịch đình. Nếu ngài
không sắp xếp để tài nhân yết kiến hoàng đế, thì đâu đến nông
nỗi này.
Thế là ngay từ lúc tiễn hoàng đế, Hứa hoàng hậu đã nghĩ đến
chuyện làm sao phá vỡ mối dây ân ái giữa tài nhân và hoàng đế.
Giữa những người đàn bà trong cung, chuyện tranh ân, đoạt ái, là
điều thường gặp. Hứa hoàng hậu cảm thấy kế hoạch của mình là
việc tự nhiên, chính đáng.
Lại nói Lưu Ngao, sau khi rời điện Chiêu Dương, lòng vui phơi
phới. Ngài nghĩ tới báu vật vừa tiến cống, đã bị ngài phỗng tay
trên mất. Hoàng hậu chưa hề nghĩ sự việc diễn biến mau lẹ đến
như vậy, cho dù có nằm mơ cũng chưa nghĩ đến.
Ngài tự mỉm cười đắc thắng... và cảm thấy chân tay nhanh nhẹn
như có cánh, bản thân ngài như muốn nhảy múa, và có thể bay lên,
muốn gì được nấy... ngài về ở lại một biệt diện, cạnh cung Thang
Tuyền chờ viên Dịch đình đưa Triệu Phi Yến tiến dâng - Ðể nàng
hiểu được nghi biểu của hoàng gia - Lưu Ngao lệnh triệu tập tám
người kỹ nữ, tấu nhạc huyền sau bức trướng ở một góc điện. Hơn
nữa lại dùng màn the che kín cả mặt 8 người.
Phi Yến theo viên Dịch đình vào biệt điện của cung Thang Tuyền.
Tám viên nội thị, mặc gấm vóc đứng đón ở bên thềm. Bước vào cửa,
nàng nhìn thấy trên hành lang dài, đèn nến sáng trưng - Lúc ấy
ánh chiều còn chưa tắt, nhưng khắp cung đèn đuốc đã tưng bừng,
như muốn tranh vẻ sáng cùng ánh mặt trời. Nàng bỗng thấy ngại
ngùng, thậm chí còn có phần sợ sệt.
Trên sảnh có hơn mười viên nội thị, cũng đồng thanh hô lớn:
Triệu Nghi Chủ tấn kiến!
- Lệnh công - Nàng hổn hển nói - Ta cảm thấy sợ.
- Gặp hoàng đế, thì không có điều gì, bà cần thật tự nhiên. Viên
Dịch đình hạ thấp giọng: "Trong cung, các phi tần sơ kiến hoàng
đế, đều có tâm trạng ấy".
Hai người đi tới một cánh cửa sơn màu đỏ, hai viên nội thị nhẹ
nhàng mở cửa.
Phi Yến bước vào một căn phòng huy hoàng, trang nhã. Ðiều đầu
tiên khiến nàng thấy lạ lùng là cả căn phòng đều toàn một màu
đỏ, cả đến ánh sáng từ các ngọn đèn tỏa ra cũng đỏ. Nàng nhìn
thấy bốn dãy đèn đỏ, mỗi dãy 6 chiếc, phía chính diện có hai
ngọn nến rất to.
Nhưng trong căn phòng rộng mênh mông ấy, không có chủ nhân.
- Chúng ta hãy vào phòng - Viên Dịch đình khẽ nhắc.
Vượt qua căn phòng màu đỏ, qua một đoạn đường ngắn, nàng bỗng
nghe thấy tiếng nhạc vẳng lên.
Cánh cửa và tấm rèm đồng thời được mở ra. Một viên nội thị tốt
giọng tuyên lệnh:
- Tuyên Triệu Nghi Chủ!
Viên Dịch đình đưa nàng cúi mình đi vào.
Nàng làm theo như một cái máy. Ði được chừng mươi bước, viên
Dịch đình nhắc nàng hành lễ.
Bỗng có tiếng cười quen thuộc của đàn ông vọng đến tai nàng,
ngay sau đó, nàng bỗng nghe rõ câu:
- Bình thân, miễn lễ.
Nàng ngẩng lên nhìn.
Lưu Ngao vẻ tươi cười hớn hở đã đứng ngay trước mặt.
- Bệ hạ! giọng nàng trong lúc sợ hãi, vừa đượm vẻ vui mừng vừa
pha lẫn ngạc nhiên.
- à! Không nhận ra ta sao? Khà! Khà! Trương đại nhân đây. Nàng
không ngờ, đúng vậy không? Lưu Ngao không kìm được lòng, khi nói
ra những lời ấy.
Mọi nỗi ưu phiền trong lòng Phi Yến bỗng tiêu tan! Vị hoàng đế
nghiêm trang, đường bệ mà chính nàng đã gặp ở điện Chiêu Dương,
tưởng như lẫm liệt bất khả xâm phạm. Nhưng lúc này, nàng lại
thấy gần gũi quá nàng cười khe khẽ đồng thời giơ tay bật lên một
tiếng kêu "Người...".
Quang cảnh ấy khiến viên Dịch đình rất thích thú dễ chịu. Ông ta
cảm thấy một không khí ấm áp bao trùm và biết rằng giữa hoàng đế
và Triệu tài nhân đã có một mối quan hệ ngọt ngào từ lâu rồi, sự
có mặt của mình đã trở nên không cần thiết. Nếu ở lại ắt là ông
ta không thể nào tránh được sự tiếp xúc với những bí mật của hai
vị. Những bí mật trong cung là húy lệnh, không được biết, không
được biết quá nhiều. Mỗi điều bí mật như con dao hai lưỡi đều
bộc lộ hai mặt lợi hại của mình. Vì thế, viên Dịch đình xin cáo
lui. Theo lễ tiết, ông ta phải nán lại một ít nữa.
Vào giây phút viên Dịch đình xin cáo lui, hoàng đế đã ân cần nắm
tay Phi Yến.
- Nàng có nghĩ tới không? - Lưu Ngao hỏi.
- Ôi! Thiếp tưởng như một giấc mộng - Nàng nhìn quanh bốn phía -
Ðây là thực hay mộng, giấc mộng trong cung điện ư?
Lúc đó, viên Dịch đình đã lui ra đến cửa, lại được hai viên nội
thị đứng sau bức trướng dẫn đi.
- Phi Yến! Ta không biết dối lừa ai đâu.
- Hoàng thượng, người biết - Nàng nhướng cao lông mày lên - Biết
lừa người.
Lưu Ngao nhìn nàng lộ vẻ ngạc nhiên; ngài hỏi bằng ánh mắt.
- Người nói người là Trương đại nhân.
Lưu Ngao cười vang lên, nắm cả bàn tay nàng, bóp chặt:
- Ðó không phải lừa dối, chỉ là điều bất đắc dĩ thôi. Nàng có
hiểu không? Một vị hoàng đế, trên lý thuyết không được ra khỏi
hoàng thành.
- Ôi... ôi... bệ hạ, hôm qua lúc mới nhập nội, thiếp thật là sợ
hãi, lạnh lẽo quá...
- Từ nay nàng không còn phải lạnh lẽo nữa. Vừa nói, ngài vừa sấn
đến ôm riết nàng.
Nàng lùi lại, ngước lên nhìn hoàng đế với một vẻ mặt thật đáng
yêu.
- Ðừng sợ! Lưu Ngao muốn bộc lộ uy quyền của hoàng đế có ý bộc
lộ thần khí của mình bằng ánh mắt - Bây giờ ta không còn là
Trương đại nhân nữa... ở đây mọi việc đều có thể làm.
- Bệ hạ, thiếp xấu hổ lắm! Nàng cúi đầu, khẽ thốt lên, sau đó
xoay người nói tiếp nhỏ nhẹ - Bệ hạ, có phải trong hoàng cung
đều có quy định, khi chỉ có hai người, thiếp có thể đứng hầu
chuyện bệ hạ?
- Chuyện vặt! Ngài kéo nàng ngồi lên chiếc đệm gấm. |