Lúc ấy, Phi Yến mới chú ý đến những tiếng nhạc
vọng ra, dường như các nhạc công đều đứng sau các tấm rèm. Nàng
cảm thấy thích thú với lối sắp đặt ấy, nàng nghĩ: "Nhân gian phú
quý, đứng đầu là hoàng gia!". Nhưng đồng thời trong nàng cũng
xuất hiện một ý nghĩ khác. "Trong cung sung sướng thế này, việc
gì hoàng đế phải ra ngoài?".
- Phi Yến - Lưu Ngao cọ má thơm vào bên tai, và hôn lên mái tóc
nàng, nói nhỏ: "Ta nhớ nàng, nhớ đến cháy gan, cháy ruột!".
- Thiếp cũng nghĩ tới hoàng thượng suốt đêm qua - Nàng khẽ
nghiêng đầu - Mà hoàng thượng lại không đến cùng thiếp.
- Ðiều đó chưa được! Trong cung có nhiều quy định chặt chẽ lắm -
Ngài kéo tay và hôn lên vai nàng, rồi nói: - Nào, chúng ta hãy
cùng đi ăn tối, đến giờ rồi.
Nàng nhìn sang hoàng đế và nghĩ: "Hoàng thượng giục ăn tối,
chính là vì công đoạn đằng sau bữa ăn này".
Chiếc rèm bên trái mở ra, hai người cùng bước vào phòng ăn màu
xanh đậm.
Phi Yến như bị choáng ngợp trước cảnh bài trí và sắp đặt của các
đồ ngự thiện, nàng ngả người, tựa vào hoàng đế.
- Phi Yến, ta muốn đem nàng vào cung - Lưu Ngao đắc ý, đặt tay
lên vai nàng - Mà cũng chỉ có nàng mới đáng được như vậy - Phi
Yến! Nàng do trời sinh...
- Ðội ơn hoàng thượng, hoàng thượng thân yêu của thiếp, nàng nói
khẽ, cùng theo nhà vua đến bàn ăn, cầm bình rượu vàng, rót đầy
chén bạc: "Xin kính dâng hoàng thượng một chén ngự tửu".
- Nàng hãy múa đi, thì ta mới uống - Nhà vua lim dim mắt.
- Không - Phi Yến nũng nịu - Thiếp muốn hoàng thượng uống trước
cơ.
- Thôi được - Lưu Ngao nhận chén rượu, ngồi uống.
- Xin chờ một chút - Phi Yến bỗng đổi ý - Thiếp sẽ xin múa trước,
thiếp sẽ múa với một chén rượu đầy trong tay và sẽ không một
giọt nào sóng ra ngoài. Xin hoàng thượng hãy đứng dậy, khi thiếp
tới gần, hoàng thượng hãy uống một hớp... cứ thế, cứ thế...
"Sáng kiến" này khiến Lưu Ngao thích thú, ngợi khen luôn miệng.
Thế là Phi Yến dùng hai ngón tay cầm chén rượu, chân phải lùi về
sau nửa bước, chân trái vạch nửa vòng tròn, nhanh nhẹn chuyển
chân, vòng quanh bàn, biểu diễn một vũ khúc phương nam...
Lưu Ngao nhìn say đắm, khi Phi Yến vòng lại, kề chén rượu vào
môi, ngài mở to miệng, nhưng Phi Yến đã như một cái bóng, lướt
qua. Một lần, hai lần. Ngài cười! Lần thứ ba khi nàng đang tiến
lại, Lưu Ngao vươn tay, ôm chặt lấy nàng, khiến chén rượu đổ
tung tóe. Phi Yến mỉm cười xoay người muốn vùng thoát ra.
- Nhóc con - Nhà vua kêu lên, dùng sức giữ chặt lấy - Bây giờ
nàng còn định trốn trẫm ư?
- Bệ hạ - Nàng cười ròn rã.
Lưu Ngao nhìn rõ hàm răng phô trắng bóng và đều đặn, cặp môi đỏ
tươi quyến rũ và con mắt đen sâu thẳm. Khiến lòng thèm muốn dâng
tràn. Kể từ buổi đầu gặp mặt ở phủ đệ Dương A đến nay đã trải
bao nhiêu ngày tháng. Ðã bao lần ngài tìm cách chiếm đoạt... Lần
này thì không thể...
Lưu Ngao xoay nàng lại, hôn lên cặp môi đỏ tươi, nuốt ừng ực,
cho đến khi từ miệng nàng một dòng nước thơm như sữa trào ra...
Sự lảng tránh ban đầu của Phi Yến chỉ là một cử chỉ nũng nịu,
hoàng đế càng hôn điên cuồng, man dại, nàng càng như mê đi, toàn
thân khẽ run lên từng hồi, trong hơi thở nồng nàn, mềm mại.
Hoàng đế hận không thể hòa nhập được nàng vào cơ thể mình. Hơn
nữa, khi ôm tấm thân mềm mại của người đẹp vào lòng, một thứ máu
nam tử anh hùng bùng lên trong ngài, ngài nghĩ đến hiệp giao đấu
sấm vang chớp giật dữ dội. Một cuộc chiến tranh...
ý niệm vụt ra khỏi đầu óc, đôi tay ngài bỗng trở nên hùng mạnh.
Ngài ôm xốc Phi Yến lên, bước ra khỏi phòng ăn đi qua căn phòng
khách màu đỏ, sáng rực, các cung nữ đứng cúi đầu im lặng, đưa
Phi Yến vào phòng ngủ màu vàng.
Ngài đặt nàng len lòng sàng, chăm chú ngắm nhìn.
Ngực nàng khẽ phập phồng, đôi tay mềm mại, mân mê tấm đệm gấm,
miệng hé mở, mắt lim dim, đầy quyến rũ.
- Phi Yến! Lưu Ngao gọi khẽ.
Nàng khẽ đáp, khiến Lưu Ngao như nhìn thấy từng âm thanh đang đi
ra từ hàm răng ngọc. Lưu Ngao hổn hển thở... Ngài nhẹ nhẹ cởi áo
nàng. Ðó là lần đầu tiên trong một cuộc đời, ngài làm cái việc
ấy thay một người con gái. Một vị hoàng đế xưa nay chưa từng
biết cái động tác này. Vì vậy, Lưu Ngao phải loay hoay mãi mới
hoàn thành được công việc. Rồi ngài lại giúp nàng trút bỏ đôi
giày thêu hoa hình củ ấu đỏ, đôi tất màu hồng, ngài ôm chặt cặp
đùi nõn nà, dần dần ngược lên...
Phi Yến bỗng mở mắt, thốt một tiếng kêu kinh ngạc và sợ hãi,
khiến Lưu Ngao như được kích thích, ngài nhìn nàng bằng đôi mắt
điên cuồng.
Phi Yến xoay người vào giữa long sàng, Lưu Ngao nhào tới. Nàng
rên rỉ qua hơi thở:
- Bệ hạ, thiếp sợ... không nên như vậy...
- Phi Yến - Ngài hổn hển - Nàng là của ta... là phi tần của ta,
Phi Yến, có điều gì khiến nàng phải sợ? Ðó là điều tất nhiên mà!
Phi Yến! Ngài vừa nói vừa vươn tay vồ lấy nàng.
Phi Yến vừa hổn hển vừa rên khe khẽ, nhưng hoàng đế đâu có thèm
đếm xỉa tới, ngài cho mình là kẻ đã làm nên sự nghiệp kinh thiên
động địa, đã từng là tráng sĩ tung hoành giữa chiến trường; cuộc
đời ngài đang mở ra một tương lai huy hoàng, xán lạn...
Giây phút ấy, nàng cảm thấy ngọn lửa dục đang đốt tâm can nàng
cháy bỏng, từ ngoài da thịt, ngấm vào trong tạng phủ. Nàng biết
một điều ly kỳ, bí mật, mặc dù với nàng không phải là lần đầu,
nhưng nàng vẫn phải cố nhập vai như vậy, nàng phải tự cải biến
mình.
- Bệ hạ! Bệ hạ... Phi Yến bỗng run rẩy, nước mắt chứa chan.
- Phi Yến, Phi Yến... Hoàng đế thở dốc lên như sấm.
Tất cả quay cuồng như vạn con ngựa phi, cả nỗi đau cùng tột và
niềm hoan lạc vô biên, niềm huy hoàng của đời người đạt tới cực
điểm. Ðó là thế giới của nóng bỏng và sức lực. Giàu sang và
quyền lực đều tiêu tan trong đó. Phi Yến giống như con gà nhỏ
giữa cơn lốc ái tình.
Giây phút mây mưa dữ dội đã trôi qua, mây tan gió tạnh Phi Yến
mềm nhũn, ngả vào lòng hoàng đế.
- Hoàng thượng thật là bạo liệt - Phi Yến khẽ lên tiếng vẻ ai
oán - Bình thường thì văn nhã như thế. Ôi! Hoàng thượng,
Người... vừa... mới rồi lại giống như hổ dữ, giống như một bạo
chúa.
- Hổ dữ... bạo chúa - Lưu Ngao nhắc lại. Ngài đắc ý trước lời so
sánh của nàng, vỗ nhẹ trên đôi bờ vai tròn lẳn: Phi Yến, ta
không bao giờ quên nàng!
- Thiếp suốt đời sợ bệ hạ rồi!
Hoàng đế cười đắc ý, ôm chặt nàng vào lòng.
Nàng khẽ kêu lên.
- Cổ thiếp - Phi Yến đưa tay xoa lên cổ "Ôi! vừa mới đây; hoàng
thượng đã cắn thiếp... Ôi! Bạo chúa cắn thiếp.
- à! Lưu Ngao nhè nhẹ nắm bàn tay nàng, nhổm người lên, nhìn nơi
cổ, giữa làn da trắng như tuyết, còn lưu bốn năm vết răng, ngài
không thể giải thích được sự cuồng dã ấy. Nghĩ lại trận mây mưa,
vật lộn, ngài lại mỉm cười.
- Người cười ư? - Phi Yến dùng móng tay khẽ cấu nhẹ lên vai
hoàng đế.
Lưu Ngao bắt chước tiếng kêu đau đớn của nàng.
Nàng đánh vào Lưu Ngao mấy cái rất nhẹ nhàng, nũng nịu.
- Phi Yến! Phi Yến!... Hoàng đế thầm thì bên tai, ta thấy đói
rồi, chúng ta chưa ăn mà.
- Vâng - Phi Yến khẽ duỗi người trong lòng hoàng đế - Quay lại
ư? Cần gọi chúng chuẩn bị.
- Không cần phải sai bảo gì, bọn chúng nhất định sẽ chuẩn bị.
- Thiếp xin hầu bệ hạ. Nàng nửa ngồi dậy, khẽ kêu đau thất
thanh, hoàng đế nhại theo nàng, Phi Yến lườm Lưu Ngao một cái vẻ
bực mình nói - Tất cả là tại bệ hạ!
- Ta hầu hạ nàng nhé! Nương nương - Ngài cũng ngồi dậy.
- Không! Thiếp không cần. Phi Yến bỗng lộ vẻ yêu kiều, e thẹn,
kéo xiêm áo che thân - Bệ hạ, xin hãy quay mặt đi.
- ồ, quay mặt, việc gì, chúng ta đã...
- Không, - Nàng kêu lên đúng giọng của một người đàn bà - Xin bệ
hạ quay mặt đi.
- Ðược, tuân lệnh.
Thế là nàng mặc áo, sau đó quay sang giúp hoàng đế chỉnh đốn lại
y phục. Trong khi hầu bên hoàng đế, nàng bỗng phát hiện ra rằng
phía trước vạt áo bào có một vết máu đỏ, quanh đó vẫn còn vương
mấy giọt máu tươi.
Ðó chính là máu của nàng, biểu tượng của sự trinh trắng. Nàng
bỗng lo ngại nghĩ tới điều kỵ húy... theo tập tục này, đó là
điều bất thường.
- Bệ hạ! Nàng cố làm ra vẻ vất vả - Bệ hạ! Ðể thiếp giặt...
Lúc ấy, chính Lưu Ngao cũng không để ý tới, thậm chí khi nghe
nàng làm ra vẻ nghiêm giọng; mới cúi đầu xuống nhìn vạt áo bào
dính máu - Ðó là bằng chứng của sự dâng hiến trọn vẹn.
Lưu Ngao quên tất cả, chỉ thấy trong lòng phơi phới.
- Bệ hạ! Ðể thiếp giặt sạch vết máu, việc này rất dễ dàng -
Người sẽ thay áo khác.
- Không sao! Không phải giặt đâu! Ðó là của nàng, Phi Yến, cứ để
đó làm kỷ niệm! Hôm nay là một ngày quan trọng, cần có một vật
làm tin.
Nàng do dự, nhưng hiểu rằng hoàng đế đã dành cho nàng một tình
cảm nồng hậu, Nàng nghĩ thầm: "Ðây là một sự khởi đầu hết sức
tốt đẹp" và để bộc lộ tất cả vẻ biết ơn, cảm kích, nàng quỳ sụp
xuống, ôm lấy chân hoàng đế, thổn thức.
- Bệ hạ! Bệ hạ!
Hoàng đế trong tâm trạng giống như người nông phu, gặp mùa bội
thu, cúi xuống đỡ nàng dậy, đằm thắm hôn lên môi nàng.
- Bệ hạ! Nàng thẹn thùng.
- Phi Yến! Nàng thật đáng yêu, bây giờ ta đi ăn nhé! Chúc mừng
đêm nay, Lưu Ngao giơ tay đỡ lưng nàng.
- Bệ hạ! Xin người thay áo.
- ồ! Không cần, ta thích mặc chiếc áo bào này cho mọi người được
nhìn thấy, ngày mai, ta sẽ mặc nó để thiết triều.
- Ôi! Bệ hạ... không nên... Ðiều đó sẽ không hay! Người không
được mặc nó để thiết triều.
Lưu Ngao cả cười, lại ôm nàng đứng lên.
- Thôi, ta đi uống rượu nhé.
- Bệ hạ, xin tha lỗi cho thiếp.
Lưu Ngao hôn lên mái tóc nàng, sau đó ghé tai nàng nói nhỏ: ta
không mặc thiết triều đâu, làm sao ta lại cho mọi người nhìn
thấy những giọt máu cao quý của nàng.
Nàng bẽn lẽn xúc động đẩy nhẹ Lưu Ngao ra.
Hoàng đế cất tiếng cười vang.
Ðó là một đêm tân hôn đặc biệt. Song đối với Lưu Ngao, mọi nghi
lễ cung đình đã làm tiêu ma mất cả. Nhưng đêm nay, trước giờ ăn
tối, cuộc truy hoan cảm động đã khiến ngài hiểu ra một điều mới,
vui vẻ, lạ lùng. Trong giây phút ấy, ngài cảm thấy sự tồn tại cá
thể của mình trong đời thường, chỉ có những cái đó mời có ý
nghĩa, tất cả cái quá khứ huy hoàng, so với khoảnh khắc này, đều
trở nên tẻ nhạt biết chừng nào.
Lưu Ngao bỗng nhớ lại hình ảnh Phi Yến lúc chung chăn gối...
Cơn thèm khát lại nổi lên, ngài ôm chặt lấy nàng.
- Ư, ư... Nàng khẽ rên, xấu hổ nhưng vô cùng thích thú - Người
chưa dùng hết sinh lực ư? Vẫn còn nhớ tới thiếp sao? Nàng vừa
nói vừa gục vào lòng hoàng đế. Thiếp không thấy đói, thiếp nghĩ
tới hôm vào cung, đã đủ sợ rồi.
- ồ! Phi Yến! Ta muốn nàng trẻ mãi không già.
- Thôi, chúng ta đi ăn tối nhé.
Ðây là một sự khởi đầu, một sự kỳ lạ, một sự bắt đầu mới tinh
khôi. Triệu Phi Yến trong cung đinh Ðại hán, một bước nhảy lên
bậc thang đại thành. Nàng - dù muốn dù không - đã viết vào cung
Hán một trang sử mới.
Năm ngày sau, Hoàng đế mới tiếp sủng thần Phú Bình hầu Trương
Phóng tại cung Bồ Ðào. Ðây là cuộc tiếp kiến đầu tiên kể từ ngày
Phi Yến nhập cung.
- Kính chúc vạn tuế! Ðó là câu chúc tụng quen thuộc của Trương
Phóng mỗi lần nghe hoàng đế kể về Phi Yến.
Lưu Ngao cuối cùng hiểu ra thân thiết hỏi:
- Nhà ngươi có chuyện gì mới không?
- Thần, ngoài việc chúc mừng bệ hạ ra, còn có điều gì đáng nói
nữa? Của tốt đã thuộc về hoàng gia cả rồi... Trong lời nói của
Trương Phóng, lộ rõ vẻ đau khổ.
Lưu Ngao cười lớn:
- Trương khanh, mọi việc dường như ngoài ý muốn con người, việc
này, cũng là điều ngoài ý muốn! Nói thực cùng khanh, lúc đầu ta
cũng muốn giúp khanh với Triệu gia một tay, song sự thực đã
không xảy ra như thế. Ta là người thứ nhất của Phi Yến! Thật kỳ
quái! Nàng vừa đẹp vừa từng trải biết bao! Tất nhiên ta biết
nàng chưa hề tiếp xúc với một người đàn ông nào...
Trương Phóng trầm ngâm một hồi, hắn đang mải nghĩ về chuyện Phi
Yến đã chơi món kịch gì. Bản thân Trương Phóng cũng thấy ngạc
nhiên, không dám nói tiếp vào, chỉ à lên một tiếng.
- Mấy hôm nay ta mệt mỏi vô cùng? Nhưng thân thế ta bỗng cảm
thấy như đột ngột khỏe lên lạ kỳ. Trương khanh - Lưu Ngao khẽ
vặn tấm lưng đang mỏi nhừ:
- Hôm nay, sau khi tan triều, ta phải ngủ một giấc cho lại sức.
Ôi! Trước đây ta thường ngủ rất ngon, thế mà mấy hôm nay không
sao chợp mắt nổi. Thật vậy, ta muốn có một giấc ngủ say.
- Kính chúc bệ hạ vạn tuế. Trương Phóng lại nói:
- Khanh tâm thành như thế - Lưu Ngao vừa cười vừa nói tiếp -
Khanh muốn ta ban thưởng cho khanh vật gì?
- Vật tốt nhất thuộc về bệ hạ, thần còn cầu xin được thêm điều
gì nữa? Trương Phóng nhướng đôi lông mày, nét mặt đau khổ thưa -
"Muôn quân dễ kiếm, một tướng khó tìm, huống chi là người đẹp".
- Hay! Người nói hay lắm! Trương khanh, ta sẽ đền bù xứng đáng
cho khanh, khanh có công thật lớn.
- Bệ hạ! Nàng ở trong cung như thế nào? Có quen không?
- Cũng tự nhiên thôi, nàng trước đây như một đóa hoa. Bây giờ
đang độ mãn khai. Nói chung, nàng và ta rất hợp nhau. Ta nói cho
khanh một chuyện - Lúc ấy nàng khóc...
- Bệ hạ, chuyện ấy không nên kể.
- ồ! Sự tôn nghiêm đối với bậc vua chúa kể cũng thiệt thòi - ha
ha! Hoàng đế đứa tay vuốt râu, như nhớ lại giấc mộng - Những chỗ
tuyệt thú trên người nàng đâu có cần đến sự tôn nghiêm của hoàng
đế... Trương khanh, có lúc, hoàng đế tôn nghiêm giống như pho
tượng gỗ, còn lý thú gì?
- Bệ hạ dạy rất chí lý.
- Trương khanh! Lưu Ngao như đột nhiên nhớ ra. Có một việc,
khanh cần lưu ý thực hiện - Gia tộc Phi Yến, hẳn còn có nhiều
người nữa, ta có hỏi qua, nàng nói có các ông chú, khanh cần xem
xét để cất nhắc cho họ.
- Bệ hạ! Việc đó có gấp lắm không ạ?
- Tất nhiên không phải vội, chỉ cần khanh lưu tâm là được -
Hoàng đế a một tiếng - Khanh có thể về được rồi đấy.
- Xin vâng, kính chào! Vạn tuế!
Hoàng đế vui vẻ nhìn theo Trương Phóng từ tạ lui ra rồi nằm
xuống, nhớ lại những phút giây hoan lạc, không kìm được lòng, từ
miệng ngài phát ra những tiếng rên rỉ, khiến các nội thị phải cố
nén mới khỏi bật ra những tiếng cười.
Năm ngày qua, hoàng đế luôn ở trong trạng thái mệt mỏi, hầu hết
thời gian trong ngày đều dành cho việc ngủ bù, trong đó có một
ngày thác cớ cho bá quan thoái triều rất sớm. Ðó là mệt mỏi
trong sự hưng phấn, thỏa mãn, mơ màng trong hạnh phúc. Ngài vui
sướng như cỏ cây vừa thoát khỏi băng tuyết mùa đông, sang xuân,
tràn trề ánh sáng và mưa móc.
Tự sửa lại y phục, săm săm bước tới cung Thang Tuyền. Hoàng đế
không muốn dùng kiệu - đường từ cung Bồ Ðào tới cung Thang Tuyền
không xa, ngài muốn thư giãn gân cốt, vừa đi vừa nhớ lại! Hiện
thực đan xen hồi ức, tất cả đều tươi đẹp, khả ái.
Phi Yến dường như đã đón trước cuộc gặp gỡ, nàng đứng bên sảnh
lớn đợi chờ.
Hoàng đế nhìn cảnh vật tốt tươi, trải dài đôi bờ sông quanh co,
uốn khúc. Một viên nội thị đã nhìn thấy Phi Yến, vội tâu:
- Bệ hạ! Triệu Tiệp Dư đang đứng ở nội sảnh chờ nghênh giá!
Trưa hôm qua, hoàng đế đã tấn phong Phi Yến lên chức Tiệp Dư. Ðó
là điều chưa từng xảy ra ở trong cung nhà Hán, một người con
gái, mới tuyển vào cung được ba ngày, đã chuyển từ danh phận tài
nhân lên ngôi Tiệp Dư. Mọi người trong cung đều ngạc nhiên theo
dõi. Họ do vậy mà biết mốn quan hệ đặc biệt giữa Phi Yến và
hoàng đế, vì thế đám quan nội thị theo xe kiệu khi nhìn thấy
bóng nàng đứng trông ngóng ở chỗ hành lang đã vội tấu trình.
- ồ! - Hoàng đế đưa mắt giục giã. - Nhanh lên! Nhanh lên chứ!
Lúc ấy trên đường nhánh, có ba người bước vội ra, tên đi đầu
bước gần như chạy, cất tiếng: Bệ hạ!
Lũ thị tùng theo xe vội dừng bước. Lưu Ngao nhìn lơ đãng, hối
thúc:
- Ta bảo các ngươi nhanh lên! Dừng lại làm gì?
Thế là cả bọn lại hối hả đẩy xe nhanh lên phía trước.
- Bệ hạ! - Thần thiếp... Tiệp Dư họ Ban...
Ðám lính đã bước quá hơn chục bước, không đếm xỉa gì đến Ban
Tiệp Dư, khiến nàng chỉ nghẹn ngào: - Bệ hạ!...
Tiếng gọi cứ lùi dần, xa dần về phía sau.
Tủi phận, thấy mình bị bỏ rơi, vì đây là lần đầu tiên sau 3 năm
nhập cung, Ban Tiệp Dư mới gặp. Nàng là phi tần được sủng ái bậc
nhất trong cung, vì thế các cung nữ và nội giám đối với nàng đều
nể sợ. Nàng chẳng những đoan trang, tài mạo, mà còn là người đức
hạnh, sống bên hoàng đế không bao giờ buông lời thêu dệt thị
phi. Ngoài ra nàng chỉ có liên lạc với Hứa hoàng hậu, hoàng thái
hậu, mọi người với nàng đều có cảm tình, chính Hứa thái hậu, có
lúc còn kể công cùng hoàng thượng trong việc đưa nàng tiến cung
để tranh thủ ân sủng cho gia tộc.
Từ kẻ có quyền thế, được sủng ái, bỗng nhiên trở nên ghẻ lạnh!
Nàng đứng trân trân, đầy bi thương, oán hận, không sao tin được
sự thay đổi quá phũ phàng của nhà vua. Nàng buồn bực trở lại
cung, cất bước nặng nề giữa vườn ngự uyển, cuối cùng nàng muốn
tìm viên Dịch đình để hỏi cho ra nhẽ.
Lúc nàng đi về phía Dịch đình, một cung nữ vội vã va phải nàng.
Ban Tiệp Dư đương bực tức, liền mắng:
- Ngươi là ai? Sao lại đi bát nháo như vậy.
- Ôi! Xin lỗi, tôi vội quá nhìn không rõ... người cung nữ đáp
vội vã, cũng không kịp hành lễ đã bước mất hút.
- Thật thế nữa - Ban Tiệp Dư cười nhạt - Lệ trong cung hai ngày
qua đã đổi thay rồi. Hừ, nó nhìn không rõ ta - Nàng lẩm bẩm,
bỗng chợt nhớ tới sự việc mới xảy ra trong cung: "Hoàng thượng
cũng không nhìn thấy ta!". Ðiều đó khiến nàng nảy ra ý định đến
cung Thang Tuyền gặp hoàng thượng. Nàng muốn được chứng minh tận
mắt rằng hoàng thượng đối với nàng vẫn còn chưa phai nhạt. Ðối
với nàng đó là điều quan trọng nhất trong đời.
Viên nội thị túc trực tại cửa cung Thang Tuyền thấy nàng vội
cung kính thi lễ, nhưng không trở vào tấu cáo. Ban Tiệp Dư cảm
thấy sợ hãi, nàng cười nhạt và hỏi hoàng thượng có ở trong cung
hay không?
- Ban Tiệp Dư - Hoàng thượng có chiếu mệnh không tiếp kiến bất
kỳ ai - Sợ mắc tội, một viên nội thị liền tiếp - Nhưng Tiệp Dư
có thể là ngoại lệ, có cần tôi vào tâu không?
Nàng lưỡng lự, cũng không muốn lui gót, cũng không tiện cất
tiếng nhờ tấu cáo. Nàng biết húy nghịch hoàng đế sẽ gặp điều bất
hạnh. Nhưng nàng là người đang được sủng ái, nếu im lặng quay
gót, cũng mất thể diện, liền làm vẻ lãnh đạm hỏi thăm người mới
vào cung là ai?
- Ðó là Triệu Tiệp Dư vừa mới được tuyển vào cung...
- Ôi!- Nàng thấy đau nhói - Một phi tần vừa tới mà khiến một vị
hoàng đế cự tuyệt mọi người. Ðối với nàng đây là tín hiệu nguy
hiểm. Nàng ngần ngại không yên, cân nhắc giây lâu mới đáp:
- Thôi được, người vào tâu, có ta kiến giá.
- Vâng - Viên nội thị vừa nói vừa bước vào, qua sảnh ngoài, vào
phía ngoài thẩm cung nói nhỏ với người cung nữ đứng hầu bên cửa:
"Ban Tiệp Dư, ở bên ngoài muốn kiến giá".
- Không tâu được đâu! Người cung nữ đáp khe khẽ - Vạn tuế gia
gia vừa mặc quần áo ngủ cùng với nàng Triệu Tiệp Dư mới đến vào
phòng ăn dùng rượu - nghe nói nàng Tiệp Dư mới này đang giận
hoàng thượng, thế mà người còn cười xin tha tội, hãy nghĩ xem,
lúc này làm sao mà vào bẩm được? Ðừng chuốc lấy vạ vào thân.
Viên nội thị thè lưỡi sợ hãi:
- Làm thế nào bây giờ? Chả lẽ Ban Tiệp Dư cũng đắc tội sao?
ở trong cung, địa vị đặc biệt của Ban Tiệp Dư, ai ai cũng biết.
Bốn tên thị nữ hầu hạ phía ngoài đưa mắt nhìn nhau rồi một người
bọn họ nói: "Thôi được, cứ thử vào xem!".
- Tâu hoàng thượng - Viên nội thị cố cất giọng thật ôn tồn tâu
lên: - Ban tiệp dư đang đứng hầu tại cung ngự chờ tuyên.
Hoàng đế chính lúc đang cùng Phi Yến nói chuyện ái ân màn chiếu,
ngài vui vẻ uống liền mấy chén, lòng xuân đang rạo rực, vì vậy
không hề nghe thấy tiếng viên nội thị bẩm trình, một tay ôm eo
Phi Yến, âu yếm hỏi:
- Phi Yến, nàng sao vậy? Buổi tối... ồ. Chỉ toàn khóc lóc, lúc
ấy... hèm, chính phải cực kỳ hoan lạc mà.
- Thiếp không biết bệ hạ nói điều gì - Phi Yến đỏ bừng mặt - Bệ
hạ chỉ giỏi lừa gạt thiếp, suốt đêm như hổ đói... thiếp không
muốn nói với bệ hạ...
Hoàng đế càng ôm chặt Phi Yến, cười ha hả.
Phía ngoài rèm, viên nội thị lại cất tiếng tâu một lần nữa, song
hoàng đế vẫn không đáp.
- Bệ hạ, có người tâu bẩm ở bên ngoài - Phi Yến nhè nhẹ gỡ tay.
- Không tiếp nó - Hơi thở của hoàng đế phả lên mái tóc nàng - Có
nàng, ta đủ rồi, mãn nguyện rồi.
- Thế ư? Thật vậy sao? - Nàng nghi ngờ hỏi.
- Ðúng vậy, ta đâu có nói dối. Nói rồi hoàng đế lại siết chặt
lấy nàng.
- Thiếp hiểu rồi! Vạn tuế - Người ôm chặt quá, thiếp đến nghẹt
thở mất, nàng vừa gỡ tay, vừa thở hổn hển.
Hoàng đế không rời tay, cảm thấy đắc ý trước sự mềm yếu của
nàng, ngài đắc ý khi chạm vào da thịt mỹ nhân và nghĩ: Nàng yêu
kiều, mỹ lệ, thân nàng mềm như không có xương vậy... |