Hoàng đế mê đắm giữa hai giai nhân tuyệt thế.
Thật khó so sánh giữa hai người. Ngài nhìn Phi Yến nét nét rỡ
ràng, đường đường kiều diễm, Hợp Ðức mặn nồng đào lý, có lúc như
băng giá, tự nghĩ: Thật may mắn, cả hai chị em nàng đều thuộc về
ta, bằng không cũng thật khó mà tuyển chọn.
Bên chiếu rượu, hoàng đế, tay ôm hai người đẹp, đang cất chén
quỳnh tương - thứ rượu bồ đào do Hung Nô tiến cống.
- Phi Yến! Lâu nay ta không nghe nàng đánh đàn - Phi Yến! Em
nàng đã đánh lừa ta, nàng phải chịu phạt đền nghe. Hãy an ủi ta!
Hợp Ðức mỉm cười.
- Xin hoàng thượng uống chén rượu này - Phi Yến dâng lên một
chén rượu.
Lưu Ngao đón lấy, một hơi uống cạn, quay sang đặt tay lên vai
Hợp Ðức:
- Nàng gắp cho ta một miếng thịt đùi gà rừng nhé.
- Ôi! Hoàng đế đại lãn! - Hợp Ðức cầm lên một chiếc đùi gà, đưa
lên gần miệng hoàng đế dứ dứ, song liền giật tay về.
Hoàng đế bị hụt, thấy ngộ nghĩnh, bật cười lên. Phi Yến rời
chiếu, đến bên đàn, Lưu Ngao giơ tay phải nắm lấy cổ tay Hợp Ðức.
- Thiếp tự ăn - Hợp Ðức dùng đũa gắp một miếng thịt gà vàng rộm
đưa lên miệng, phô ra hai hàm răng trắng như ngọc, nàng ngậm nửa
miếng thịt và giục hoàng đế - Xin mời.
Hoàng đế sấn tới, dùng miệng tiếp lấy phảng phất trong miếng
thịt gà có hương thơm của son phấn.
Tiếng đàn cầm thánh thót vang lên, ngân nga.
- Hợp Ðức - Lưu Ngao ghé vào tai nàng thầm thì - Tối hôm nay,
tối hôm nay...
Hợp Ðức không nói, đưa mắt lườm một cái và véo lên đùi hoàng đế.
- Ðiều nàng yêu cầu ta đã làm xong, còn yêu cầu của ta - Hoàng
đế vừa xoa đùi vừa cười, nói - Cách một lần quần áo, không đau
đâu.
- Hoàng thượng - Xin hãy im lặng, lắng nghe chị thiếp đàn - Ðây
là khúc đàn do thần tiên truyền lại.
- Nàng cũng từ chốn Bồng Lai xuống với ta. Rồi giơ tay chỉ vào
ngực nàng - Phẩm vật này so với Phi Yến còn tuyệt mỹ hơn...
Hợp Ðức se sẽ gạt tay hoàng đế, thuận tay ngài ôm chầm lấy nàng:
- Chị ơi! Chị xem này!
Tiếng đàn bỗng loạn nhịp, vẳng lên một tiếng rồi im bặt. Phi Yến
buông đàn, trở lại bên chiếu rượu, Lưu Ngao liền ôm chặt cả nàng.
- Người thật chẳng giống một vị hoàng đế chút nào - Phi Yến khẽ
véo nhẹ vành tai hoàng đế.
- Không đau! Không đau! Hoàng đế ngả người tựa vào ngực nàng.
- Này thì không đau này! Hợp Ðức cúi xuống cắn khẽ vào cổ Ngài.
- Ôi! Thế này là cắn rồi! Hoàng đế vừa kêu, vừa ôm chặt cả hai -
Ta thật không thể rời được, tốt nhất là - gối dài, chăn lớn...
- Thật đáng chết! Hợp Ðức làm bộ giận dỗi.
- Như vậy có gì không tốt! Uyên ương chăn gối, má kề...
Hợp Ðức đưa mắt ra hiệu cho Phi Yến, hai người tản ra hai phía
Lưu Ngao ngăn không kịp, bèn ngồi xuống đôn gấm, cười khà khà.
- Tốt lắm! Hai chị em nàng thông đồng với nhau chống lại ta?
Thật quá quắt, hai người hãy cẩn thận, ta sẽ trị tội đó.
Phi Yến lò dò đứng dậy, hai tay chống nạnh, đứng giữa phòng, dẩu
môi:
- Hoàng thượng lại đây, thiếp không sợ.
- Thật à?... Lưu Ngao vụt đứng lên.
Phi Yến vội nhẹ nhàng bước lại gần, gục vào lòng Lưu Ngao, thỏ
thẻ.
- Hoàng thượng, xin tha tội cho thiếp! Tha cho thiếp.
- Mỹ nhân - Lưu Ngao vừa nói vừa vuốt ve mái tóc dài mượt của
nàng, kéo nàng tới đôn gấm - Nàng muốn ta tha tội, nhưng không
thể tha được - Ngài liếc mắt nhìn Hợp Ðức.
- Nàng không muốn tạ tội ư? Hợp Ðức?
- Không! Là không mà!
- Ðược, ta cũng tha nàng - Hoàng đế vẫy tay - Ta sẽ xá tội cho
nàng như Phi Yến.
Phi Yến tựa vào người hoàng đế, người mềm mại, nhu mì.
Hợp Ðức bước tới đứng cạnh hoàng đế, hoàng đế tóm lấy tay nàng,
kéo lại gần, thầm thì.
- Hợp Ðức, ta đã sắp đặt rồi, từ nay về sau sẽ lần lượt, hôm nay
ngày lẻ, dành cho Phi Yến, ngày mai sẽ tới nàng.
- Thôi! Thiếp không cần!
- Thật ư?
- Hoàng thượng là anh rể thiếp - Hợp Ðức bỗng cười phá lên - Một
ông anh rể láu cá thấy hoa thơm xơi cả cụm.
Hoàng đế cười ngất, lúc ấy Phi Yến đang ngồi trong lòng ngài,
liền ngước mắt nhìn lên, đôi môi hồng hé nở, từ từ hôn lên mặt
Lưu Ngao.
- Phi Yến, nàng có nghe ta nói không?
Nàng nhìn đăm đăm, im lặng.
- Phi Yến! Lưu Ngao gọi trong mông lung.
- Ôi! Anh rể - Hợp Ðức hích nhẹ vào hoàng đế - Xin hãy nể mặt,
còn có thiếp ở đây.
- Nàng, nàng - Ngài kéo Hợp Ðức - Có nàng nữa thì có sao đâu? Ta
không ngán gì cả?
- Thiếp xấu hổ - Hợp Ðức vừa nói vừa lấy tay che mặt.
Lưu Ngao ôm lấy nàng, hôn lên má nàng. Hợp Ðức cười khanh khách,
nhè nhẹ gỡ tay ra.
- Hoàng thượng đã ôm chị, lại còn muốn ôm em, đó là sự tham lam
quá thể. Nếu có thêm hai người nữa biết làm thế nào?
- Ta cũng không rõ - Lưu Ngao nhún vai, rồi xúc động tiếp lời -
Có hai chị em nàng, ta không mơ tưởng đến người đàn bà nào khác
nữa!
- Trước mặt những người đàn bà khác, người cũng có thể nói như
vậy - Phi Yến đáp.
- Không đâu, trước đây có như vậy, nhưng từ nay chỉ có hai nàng.
- Hừ! Hợp Ðức dẩu mỏ - Bệ hạ, bệ hạ có tin vào lời nói của mình
không?
- Mỹ nhân, nàng thật là đáo để.
- Không nên đánh trống lảng như vậy - Hợp Ðức tiếp tục truy bức.
- Hừ - Lưu Ngao lắc đầu - Thật ghê gớm.
- Thiếp đâu dám độc ác trước mặt hoàng thượng? - Hợp Ðức thè
lưỡi - Bệ hạ, thiếp chỉ hỏi cho ra lẽ thôi, vì sao bệ hạ không
trả lời câu thiếp hỏi?
- Hợp Ðức - Lưu Ngao ôn tồn, tay vẫn ôm chặt Phi Yến - theo quy
chế, vây quanh hoàng đế có rất nhiều người phụ nữ, ta không thể
thải họ về, bọn chúng sánh với hai nàng có khác gì bùn đất. Từ
khi có hai nàng, ta chẳng còn mơ tưởng gì nữa, chắc chắn là như
vậy.
- Thật ư? - Phi Yến ngước lên nhìn - Bệ hạ, thiếp không dám đòi
hỏi nhiều, chỉ mong chị em thiếp là một trong những người được
bệ hạ yêu quý, nếu bệ hạ yêu một trăm người, thiếp nguyện là một
người đó.
- Thiếp không muốn vậy - Hợp Ðức tiếp lời - thiếp không muốn
đánh đổi cả cuộc đời thiếp lấy một phần trăm.
Ðó là sự khác biệt giữa hai chị em, nhưng trong lòng hoàng đế,
cả hai đều rất đáng yêu, cả hai đều có sắc đẹp mê hồn, Ngài thầm
nghĩ - có hai nàng, ta cũng đủ rồi.Là kẻ từng trải, Ngài đã
gặp và được nhiều người đẹp trong đám quần thoa, có kẻ còn đẹp
hơn hai nàng, nhưng Ngài vẫn say đắm hai nàng hơn cả! Ưu điểm
của hai nàng là thật đáng yêu, còn sự khiếm khuyết lại khiến
Ngài thấy vui vẻ.
Ðó là duyên phận, một duyên phận nghiệt ngã.
Tuy hoàng đế đã mê đắm, Ngài vẫn cảm thấy chỉ có lúc ở bên hai
người đàn bà này, Ngài mới trẻ trung, đầy sức sống.
Bên hai nàng tiên ấy, Ngài tận hưởng mọi lạc thú thanh xuân. Thế
là trong chốn cung đình, tình hình sinh hoạt của hoàng đế bắt
đầu thay đổi.
Như một bệnh truyền nhiễm, điều đó kéo theo sự thay đổi trong
triều đình.
Từ một vị hoàng đế vô quyền, Lưu Ngao bỗng trở thành kẻ có thực
quyền, đó là kết quả của cụoc đấu tranh quyền lực giữa các đại
thần và ngoại thích.
Các quan đại thần đã giương cao ngọn cờ tôn quân và tập quyền,
buộc bọn ngũ hầu cũng phải gượng gạo làm theo.
Giữa chốn triều đình, quyền của Lưu Ngao ngày càng được đề cao.
Ngài cho rằng đó là vượng khí của hai chị em họ Triệu, ngoài ra
còn có một hiện tượng khiến Ngài hưng phấn. Trong những giây
phút thiết triều Ngài thấy mình minh mẫn, khỏe mạnh hơn. Ngài
nghĩ đó là do hai chị em nàng giúp mình khôi phục nguyên khí.
Do tình hình biến chuyển, vương quyền được tôn trọng đồng thời
để Thái hậu và ngũ hầu khỏi nghi ngại, Ngài đem kẻ thân tín nhất
là Phú Bình hầu Trương Phóng ra ngoài, phong làm Bắc địa úy,
cách làm này khiến cả hai bên đều bị áp chế, chứng tỏ hoàng đế
vô tư, thực ra chỉ có họ Vương bị thiệt, Trương Phóng chỉ là kẻ
phản đối Vương tộc, trên thực tế cũng không có thực quyền.
Ngoài ra, Lưu Ngao còn thăng cho Thuần Vu Trường - Kẻ thân thích
nhất của dòng họ mẹ lên chức Vệ úy cửu khanh, biểu thị sự đề cao
hết mức những người thuộc mẫu tộc. Kỳ thực, từ lâu Thuần Vu
Trường đã là kẻ tâm phúc của hoàng đế.
Mọi biến đổi ấy, Vương Thái hậu đều thấy rõ. Bà ta biết đứa cháu
ngoại đã vào bè kết đảng cùng Hoàng đế, song bà cũng không thể
trở tay, bởi lẽ vương tộc đã xúc phạm các vị thần, nếu không tạm
lùi, thất bại sẽ khôn lường, hơn thế, Vương Ðàm "Vị đặc tiến
lãnh thành môn binh" vừa chết, mấy vương hầu còn lại tranh giành
quyền bính, Vương Thái hậu cảm nhận được nguy cơ, bà không thể
ra mặt bảo vệ cho những kẻ đó, trầm ngâm suy nghĩ, tìm trong đám
họ hàng, những người còn trẻ, tính kế lâu dài, hy vọng sẽ đến
ngày họ Vương thay thế họ Lưu. Bà phát hiện ra Vương Mãng. Hắn
là con người em trai của chính bà... Song bà không vội vàng. Cần
kiên quyết chờ đợi.
Cuối cùng, cơ hội đã tới.
Vì việc Hoàng hậu, Hoàng đế tới cung Trường Tín thỉnh cầu Thái
hậu. Hứa hoàng hậu bị phế bỏ đã lâu, Triệu Phi Yến còn chưa được
phong hậu, song Lưu Ngao đặt hy vọng ở nàng, người sẽ sinh cho
ngài một hoàng tử. Chính Lưu Ngao đã hứa cùng Phi Yến, song vẫn
trì hoãn chưa công bố. Ngài muốn chờ Phi Yến sinh nở xong, mới
báo cho nàng biết.
Nhưng việc phong hậu cũng đã tới lúc cần kíp - Phi Yến đã yêu
cầu, hơn một năm qua, Lưu Ngao như bị giam lỏng trong vòng tay
chị em họ Triệu, khó lòng chối bỏ, vì thế ngài đành đến xin lệnh
Thái hậu.
Thái hậu không nói gì cụ thể. Bà biết Lưu Ngao không muốn người
họ Vương làm Hoàng hậu, nên không tiện đề xuất, nhưng cơ hội này
cũng không thể bỏ qua, bà ngấm ngầm thay đổi điều kiện tự do
tuyển hậu.
- Ta có người cháu là Vương Mãng, tuổi còn trẻ, con xem có thể
ban cho hắn một chút bổng lộc?
- Xin mẫu hậu hạ chỉ, phong hắn vào chức gì?
Tùy con! Cho tước hầu là được.
- Vâng, thưa mẹ có thể phong Tân đô hầu chăng?
Thái hậu khẽ gật đầu, cười vui vẻ. Lưu Ngao lập tức cáo từ. Ngài
không được trực tiếp đề xuất chuyện lập Hoàng hậu, song chính
thái hậu cũng thấy không thể bỏ qua, bèn hỏi:
- Con định lập ai làm Hoàng hậu?
- Triệu tiệp dư - Lưu Ngao cúi đầu đáp - Xin ý chỉ của mẫu hậu.
- Ðược, đó là công việc của con.
Tin Triệu tiệp dư được phong hậu, lập tức loan truyền từ cung
Trường Tín ra. Ðược tin này, Ban tiệp dư buông tiếng thở dài. -
Mọi hy vọng trở lại đều đã chết; Hoàng đế không còn đoái tưởng
gì tới nàng nữa! Trong lúc cung đình huyên náo, lo chăng đèn,
kết hoa đón mừng lễ tấn phong Hoàng hậu, một mình Ban tiệp dư
ngậm ngùi, chua xót. Còn một người đau đớn nữa, đẫm lệ trong
chốn lãnh cung. Ðó là Hứa hoàng hậu.
Cung Chiêu Dương được trang hoàng lộng lẫy, người ta sơn lại
từng chiếc cột, từng bức vách, chạm khắc thêm hoa đá, trưng bày
các đồ tiến cống, minh châu, dệt thành mũ miện, lông chim khổng
tước dệt áo, kim tuyến Nam phương may quần.
Hai chị em Phi Yến cả mừng trước thắng lợi của mình.
Những cung nữ từ thời Vương Chiêu quân nhập triều, đều thấy lạ
lùng... Họ đã trải qua hai triều hoàng đế, giờ mới trông thấy
hai người đàn bà xưa nay chưa từng có, thật là:
Kẻ mới cười hớn hở,
Người cũ khóc sụt sùi:
Vì việc lập hậu, Lưu Ngao không thiết triều, Ngài hạ chiếu dành
một nửa tháng chào mừng. Cung đình náo nhiệt như ngày Tết. Một
người họ xa của Phi Yến là Phàn thị cũng được tuyển vào, giúp
nàng làm tai mắt.
Mỹ nhân Hợp Ðức được tấn phong Chiêu Nghi, chức vụ chỉ đứng sau
hoàng hậu. Nhà họ Triệu được tới cực phần ân sủng xưa nay chưa
từng có. Hoàng đế đổi hai nàng thành Nga Hoàng, Nữ Anh, ý muốn
bắt chước đế thuấn ngày xưa.
Kẻ xiểm nịnh, a dua là Thuần Vu Trường đón được ý của nhà vua,
nên vừa kiến giá, hắn đã phủ phục hô: Ðại thuấn hoàng đế!
Thực ra cơ nghiệp của tân "Ðại Thuấn hoàng đế" đã bị hai chị em
họ Triệu làm nghiêng đổ - Hoàng đế chỉ là một tên bợm rượu, ngày
đêm vui trong hoan lạc, chẳng còn biết trời đất là gì nữa.
Ngày lẻ thì ngài hú hí cùng với hoàng hậu, ngày chẵn truy hoan
với Chiêu Nghi. Cuộc sống như bông hoa lúc nở, lúc tàn, như ánh
sáng lúc soi, lúc tắt. Thế là hoàng đế tại triều đường bắt đầu
mỏi mệt, lúc mơ màng, lúc gà gật.
Một buổi sáng, thiết triều xong, Thuần Vu Trường theo nhà vua
vào một gian điện. Lưu Ngao muốn tìm sự thư dãn.
- Bệ hạ, thánh thể... Ôi! Cần chú ý - Thuần Vu Trường se sẽ thăm
dò.
- Ôi! Ta thật mệt mỏi. Chẳng qua muốn thôi mà chẳng được! -
Hoàng đế cười tỏ ý đùa cợt.
Thuần Vu Trường chỉ cười tỏ vẻ hiểu ý, Hoàng đế tiếp lời:
- Không rõ ngày xưa Ðại Thuấn khu xử thế nào? Có lẽ ông ta khỏe
mạnh hơn ta?
- Cũng có thể lúc ấy Nga Hoàng, Nữ Anh không bằng Hoàng hậu và
Chiêu Nghi bây giờ.
- Hà hà hà - Lưu Ngao cười phóng túng - Có thể, có thể, hai nàng
có những điểm hơn người; ta có lúc mệt muốn chết, nhưng nhìn
thấy hai nàng, bỗng lại thấy lòng xao động, ta không rõ là cớ
gì...
- Thần nghe nói, Ðại Thuấn theo Hoàng đế mà được đan dược, uống
vào sẽ cường tráng.
- Thật ư? Biết tìm được ở đâu? - Nhà vua giờ tay ngoắc ngoắc.
Ngáp một cái - Có tiên đan, ta không hề tiếc bất cứ điều gì.
- Xin để hạ thần thư thả tìm kiếm - Nghe nói Hiếu Vũ hoàng đế đã
từng cầu được.
- Ta cũng nghe nói vậy, không ngại điều gì, khanh hãy vì ta lưu
tâm sau này, chuyện quan tước. ồ! Tự ngươi cũng biết... Nhà vua
ngầm hứa hẹn.
- Tâu bệ hạ - Thuần Vu Trường khom lưng, suy nghĩ một lúc thẽ
thọt hỏi: - Việc trong cung, thần có thể biết được không ạ?
- à! việc ấy không thể nói cùng ngươi. Nói chung hai chị em họ
Triệu về khoản ấy là bậc thiên cổ vô song. Trên đời này làm
hoàng đế, chưa hẳn là điều khó nhất, "thắng" được hai nàng mới
là chuyện lạ. Từ Ðại Thuấn tới nay, có lẽ chỉ có ta! - Hoàng đế
đắc ý vặn lưng đứng lên. - Hôm nay đến Chiêu Nghi, ta phải đi
đây, nàng còn dữ dằn hơn Hoàng hậu. Ta phải đến sớm một chút.
Thuần Vu Trường đứng thẳng lên, cung kính cúi đầu tống tiễn. Ðó
là một tư thế trang nghiêm. Nhưng ngài Vệ úy cửu khanh vừa khoái
trá vừa có hàm ý sâu xa. Lưu Ngao vẫy tay, bước đi. Ra tới phòng
ngoài nhà vua còn quay lại nhắc với ra:
- Thuần Vu Trường, nhớ kỹ đan dược, nhớ lưu ý tìm tòi nghe!
- Vâng, thưa bệ hạ - Hắn quỳ mọp xuống đáp.
Giống như định mệnh lịch sử. Mỗi vị hoàng đế đều thèm muốn một
loại linh dược. Xưa các hoàng đế nhà Ðại Hán anh minh, anh hùng
vũ dũng cũng vậy, nay Lưu Ngao cũng như vậy, muốn dùng đan dược
làm phương tiện kích thích, để tập trung nguyên khí.
Ðó là một sự tự lừa dối, một sự tìm cách thỏa mãn cơn khát,
nhưng Lưu Ngao vẫn muốn...
Trong tĩnh thất của Thông thiên đài.
Một mình Lưu Ngao nằm trên long sàng, để bốn cung nữ giúp ngài
xoa bóp, Ngài mặc chiếc áo ngủ rộng thùng thình, tóc dài buông
lõa xõa, cả tinh thần và thể xác đều mệt mỏi. Ngài nằm co, ngáp
dài hai mắt ươn ướt, phải dùng khăn bông để thấm, nom thật thảm
hại. Cứ thế, ngáp một cái, ngài lại dùng khăn lau mắt.
Ngài quá mệt, tinh thần phiêu diêu mơ hồ, song không sao chợp
mắt, ngài thấy rất nóng ruột.
Ðó là những năm tháng sung mãn trong sự hoan lạc, nhưng những
yếu tố sinh lý thường không hỗ trợ cho sự ham muốn. Hoàng đế tuy
là bậc chí tôn, nhưng chuyện hưởng lạc và chăn gối cũng không
loại trừ, bởi lẽ trong cung nhà Ðại Hán, giữa đàn ông, đàn bà,
không mấy dính dáng tới vấn đề quyền lực.
Giờ đây Lưu Ngao trước hai chị em họ Triệu đã mất đi sức mạnh
của giống đực. Một mặt ngài sung sướng trong hoan lạc, mặt khác
ngài bắt đầu khiếp hãi, mỗi giờ, mỗi phút, ngài đều muốn gần gũi
hai nàng, song lực bất tòng tâm.
Trong tĩnh thất của Thông thiên đài, ngài nằm lặng lẽ thở dài
không ngớt:
- Thượng đế có thể giúp Hoàng đế có được một thân thể cường
tráng được chăng?
- Thượng đế không thể coi một Hoàng đế như một người thường
được!
Song Thượng Ðế đâu có thể thấu được lời thỉnh cầu ấy. Trước
thượng đế thì một Hoàng đế đâu có khác biệt với một thằng dân
đen!
Chính vì chuyện lực bất tòng tâm, hoàng đế phải tới Thông thiên
đài tĩnh dưỡng, sự thực là tạm lánh hai chị em nhà họ Triệu.
Trong tình hình mới, Phi Yến dường như đã chinh phục được Hoàng
đế, song trên ngôi Hoàng hậu, nàng vẫn cảm thấy lo lắng.
Nàng đã vào điện Chiêu Dương, đã quen với lối sống của một Hoàng
hậu, nhưng càng ngày càng cảm thấy sự bất ổn trên địa vị của
nàng.
Người cô họ Phàn thị mới nhập cung thường khuyên nàng: Phi Yến,
cháu phải luôn luôn thận trọng! Lời hoàng đế không phải đều đáng
tin cậy, sự việc của Hứa hoàng hậu, bất cứ lúc nào cũng có thể
tái diễn.
Nghe những lời ấy, Phi Yến càng phiền não, nàng chau mày đáp:
- Cháu phải làm gì? Cô dặn cháu phải cẩn thận, nhưng cẩn thận
thế nào?
- Hoàng hậu, - Phàn thị ghé tai nói nhỏ - Hoàng thượng vẫn chưa
có thái tử, việc sinh người nối dõi là quan trọng nhất.
- Ta còn chưa sinh nở, biết làm sao! - Nàng thở dài, vỗ vào mặt
bàn - Ta hàng ngày, đều mong mình có thai, đáng giận vẫn chưa
thấy thay đổi gì.
- Cần tìm biện pháp! - Phàn thị cười vẻ bí hiểm - Cháu là người
thông minh, lại không mấy bị câu thúc, sao không nghĩ ra cách?
- Cách gì? - Phi Yến căng mắt dò hỏi.
- Lúc cháu tiến cung, cũng đã chơi bời sành sỏi, bây giờ có thể
như vậy.
- Chơi bời để sinh con ư? - Phi Yến ngạc nhiên thốt lên.
Phàn thị ghé tai thì thầm:
- Phi Yến, trước mắt cháu, ta cũng không cần bóng gió xa xôi
nữa, để ta nói cho cháu rõ, hoàng đế chỉ đến với cháu vào những
ngày lẻ, trừ ngày rằm, mồng một phải trai giới, một tháng chỉ
kiến giá có 13 ngày; còn bao nhiêu ngày trống vắng. Cháu hãy tìm
người thích hợp. ồ! một người có khả năng cùng cháu sinh hoàng
tử thay vào, còn ai biết được...
- Việc này rất nguy hiểm, nếu tiết lộ ra, mạng ta đi đứt - Phi
Yến cả sợ lắc đầu - Cháu không thể làm điều đó, đây là cung cấm,
đâu có như ở bên ngoài.
- Thâm cung à? Hừ! - Phàn thị cười gằn - Chỉ cần cháu đồng ý, ta
sẽ có cách vẹn toàn, thâm cung hơn được cái gì? Quyền lực, vinh
hoa, tiền bạc...
- Thôi đừng nói nữa, ta không muốn mạo hiểm, phú quý do mệnh.
Việc ta làm theo mệnh trời thôi!
- Thôi được, cháu cứ nghĩ đi, Hoàng hậu - Phàn thị quay ra.
Những điều Phàn thị nói cứ xoáy vào tâm tư nàng, nàng nghĩ tới
một đứa con trai kế thừa vương vị. Nàng nghĩ tới những người đàn
ông trẻ trung, gần gũi, những ham muốn xác thịt đích thực, hiện
tại nàng đối với Hoàng đế đã kém phần hứng thú.
Lòng nàng xao động, nhớ lại quá khứ, những người đàn ông khả
ái... những tháng năm nghiêng ngả, giữa chốn bình khang. Một
khuôn mặt thanh xuân vụt hiện lên... nàng nhớ đến những lần cùng
Trương Phóng... Ðó là những tháng ngày đẹp! Hoàng đế đáng thương
không hay biết một chút gì. Nàng bỗng bật cười, tự cười tài nghệ
của mình, chỉ một khúc ruột lợn chế thành, trong đựng một ít máu
không phải của nàng, khiến hoàng đế tin rằng nàng trinh bạch!
Việc ấy, trừ Phàn thị, ngay đến Hợp Ðức cũng không thể biết...
- Hoàng đế thật dễ lừa! - Nàng tự nghĩ, mà nói chung, người
người đàn ông cũng thật dễ lừa...
Quá khứ hiện về ngổn ngang, nàng bắt đầu khao khát một người
trai trẻ có thể cùng nàng sinh ra bậc chí tôn.
Tuy vậy, trước mặt Phàn thị, nàng phải làm bộ nghiêm nghị, cố
giấu lòng mình. Nàng là Hoàng hậu, bậc mẫu nghi thiên hạ, không
để Phàn thị có thể đọc được ý nghĩ của nàng.
Một ngày vọng, khi nàng vừa từ cung Trường Tín trở ra, trước
điện Chiêu Dương, bỗng nhiên thấy Phàn thị đi cùng với một viên
nội thị trai trẻ, khôi ngô.
- Hoàng hậu - Phàn thị bước tới thi lễ, khẽ chỉ tay vào chàng
trai - Ðây là viên nội thị mới tuyển vào, có đẹp đẽ không?
Phi Yến đưa mắt nhìn trong khoảnh khắc, nàng hiểu, đó không phải
là một viên thái giám, mà chính là một người đàn ông tráng kiện.
Từ trong lòng nàng nổi lên ngọn gió, nàng không dám trả lời,
cũng không dám nhìn lại, vội vã bước lên thềm, vào cung. Phàn
thị mỉm cười, nhìn viên "nội thị", giục đi, dẫn hắn tới một gian
phòng vắng, sau đó mới trở lại tẩm cung, cho lui hai tên cung
nữ, mới đánh tiếng, vén rèm bước vào.
- Hoàng hậu, đó là Trần Thanh, con của túc úy Trần Sùng đó -
Phàn thị thì thầm giới thiệu, rồi gọi Trần Thanh ra lạy chào.
Phi Yến toàn thân run rẩy, nàng không muốn nhìn Trần Thanh,
nhưng một ý niệm lạ lùng khiến nàng phải liếc qua.
- Hoàng hậu, tôi ở ngoài cung gác - Nói xong Phàn thị quay gót
trở ra.
Phi Yến lòng như lửa đốt, nàng muốn gọi Phàn thị trở lại, nhưng
họng nàng như tắc nghẹn, không sao gọi lên lời, trong giây phút
ấy Trần Thanh đã bỏ mũ, cất tiếng chào Hoàng hậu.
Phi Yến nhìn thấy có vẻ quen quen.
Hoàng hậu, - Trần Thanh quỳ xuống, hai tay ôm lấy chân nàng -
Tôi muốn gần gũi Hoàng hậu đã mấy năm nay, nhưng chưa có cơ hội.
- Hừ - Phi Yến cười gằn - Nhảm nhí, ta là Hoàng hậu.
- Ðúng vậy, Hoàng hậu, tại một nơi... hắn lắp bắp không dám nói
toạc ra tên phủ Dương A, tôi đã có tìm đến nhưng lúc tới, hoàng
hậu đã...
- ồ, gặp ta lúc nào? - Phi Yến đã điềm tĩnh lại, nhưng trong
lòng thầm oán Phàn thị dẫn tới một kẻ biết quá rõ về nàng.
- Hoàng hậu, lúc ấy tôi chỉ giận mình địa vị thấp hèn, không
đáng...
- Ðứng lên! Thôi đừng quanh co nữa, ta đã gặp ngươi ở đâu đó.
Ngươi đến đây, không sợ chết sao?
- Ðến với Hoàng hậu, chết có gì đáng sợ? - Trần Thanh từ từ bước
lên, hai tay đặt nhẹ lên đùi nàng - Hoàng hậu, nếu phải chết,
tôi cũng cam lòng.
Trong lòng rối bời, Phi Yến nhìn Trần Thanh, đoan trang, đĩnh
tú, nàng nghĩ: "Phàn thị đã tốn bao công sức", lửa dục khiến
nàng bạo dạn, nàng vuốt mặt hắn.
Thế là Hoàng hậu nhà Ðại Hán và sự vô giác đã rơi vào sự trụy
lạc của dục tình.
Phi Yến tuy là kẻ đã từng trải phong trần, song thuở ấy do tuổi
còn nhỏ, trên phương diện dục tính, nàng còn chưa hoàn thiện,
những ngày tháng gửi thân theo cung đàn, nhịp sáo, điệu múa,
chưa có những nhu cầu xác thịt.
Trong cung đình, địa vị nàng đã thay đổi, nhưng mọi cái vẫn như
xưa, nàng chỉ là kẻ phải cung phụng, hiến thân cho Hoàng đế chí
tôn. Trong chốn thâm cung phồn hoa, tịch mịch, có lúc nỗi khát
khao sinh lý nổi lên, giữa đêm khuya tỉnh dậy, nỗi thèm muốn dày
vò nàng đau đớn như đói, như khát, nàng muốn một sự cảm thông,
san sẻ, nàng cũng biết rằng không thể lấy vật chất để khỏa lấp
một tâm hồn trống trải.
Ôm trong tay một thân hình trai tráng, nàng bỗng nhận ra rằng,
sự thèm khát kia chính là tổng hợp của tâm linh và nhục thể, là
tiếng gọi thôi thúc của nhu cầu làm người.
Thế là trào lên một dục vọng điên cuồng, nàng vật lộn với con bò
đực tráng kiện Trần Thanh, giây phút ấy, nàng không nghĩ đến hai
chữ Hoàng hậu, quên cả sự yếu đuối của bản thân, ngọn gió xuân
tình, hứng khởi đã nổi lên, mưa sa gió táp, nàng cùng với con bò
đực ấy giao hoan.
Trần Thanh gầm thét, nàng rên rỉ...
Như triều dâng, thác cuốn, như mặt trời chính ngọ, đời nàng
trong phút chốc đã đạt đến cực điểm huy hoàng.
Nàng cắn vào đôi vai vạm vỡ, như muốn xé rách toạc từng đường
gân, thớ thịt ấy. Nhân loại buổi hồng hoang, đã từng nhiều phen
thách đấu cùng mãnh thú, con người đã từng dùng răng cắn ngập
vào da thịt chúng, uống lấy từng dòng máu nóng từ trong huyết
quản chúng, dòng máu hoang dã đã hòa lẫn máu người, kích thích
những cơn thèm khát, dẫn tới những sự hoan lạc tận cùng.
Có những cuộc tình chỉ ngắn ngủi, nhưng cả đời không thể nào
quên.
Lúc ấy Phi Yến trong cơn mông lung và hoan lạc, toàn thân mềm
nhũn, đưa mắt mệt mỏi nhìn xuống bên mình, con bò đực Trần Thanh
đã đại bại đang thở hổn hển.
Nàng cảm thấy hài lòng, từ từ nhắm mắt.
Lát sau, Phàn thị bước vào, khẽ lay gọi Trần Thanh, hắn lồm cồm
bò dậy, cúi xuống nhặt quần áo vất ngổn ngang trên mặt đất.
- Ngươi - Phi Yến bỗng nắm lấy hắn lưu luyến nói - Hôm khác nhớ
lại đây.
Hắn cúi người hôn lên má nàng, thay lời đáp.
Phi Yến ôm lấy cổ hắn, không muốn chia tay.
- Hoàng hậu - Phàn thị nhẹ nhàng khuyên giải - Ðến giờ rồi, để
anh ta đi!
- Ôi, nàng miễn cưỡng buông tay, từ từ ngồi lên, cầm hai viên
minh châu trang sức đặt vào tay hắn.
Trần Thanh theo Phàn thị lặng lẽ rời thẩm cung.
- Ðưa ta - Phàn thị giơ tay trước Trần Thanh.
- Cái gì? - Hắn ngạc nhiên hỏi.
- Vật hoàng hậu cho ngươi đó, ngươi không hối lộ ta đâu có được?
- Hừ! - Trần Thanh luyến tiếc đưa hai viên minh châu cho Phàn
thị, dặn với theo: Lần sau nhớ dẫn ta tới...
- Chỉ cần ngươi biết cái thú... Phàn thị giấu minh châu vào
trong ngực áo rồi dục - mau thay áo.
Khi Trần Thanh đã đi khuất vào một góc vườn rồi biến ra sau cửa
hậu cung, Phàn thị mới yên lòng trở lại cung Chiêu Dương.
- Hoàng hậu, có gì tạ tội không? - Phàn thị tới bên giường.
Phi Yến không đáp, trên mặt nàng lộ vẻ mãn nguyện của hạnh phúc. |