Năm phút, 10 phút
, rồi 15 phút trôi qua . Phượng vẫn không thấy
động tịnh nào từ người cha. Rọi qua màn hình
computer Phượng thấy cái bóng, hình mặt của ông
Tân lồ lộ ở trong đó. Phượng đi từ sự bình
thường, đến sự dò hỏi, rồi cho tới cái cảm
giác khó chịu, cái cảm giác như bị người ta
ngắm nhìn từ sau gáy, cái cảm giác như bị soi
mói từng lỗ chân lông nổi dày trên cổ và
moi móc những vết thẹo mà người ta cố tình
che đậy. Cuối cùng như không chờ được lâu
hơn nữa, Phượng chợt quay phắc người lại
giả vờ như ngạc nhiên hỏi:
- Ủa ba! Hồi nảy tới giờ ba đứng đây đó
hả . Làm con giựt mình. Có chuyện chi không ba ?
Ông Tân ra vội vã trả lời, không che dấu
được sự vụng về qua cử chỉ:
- Không, không! không có gì! Ba chỉ đứng nhìn
... nhìn xem con đang làm gì thôi.
Giọng nói run run có phần thở mạnh bằng miệng
của ông Tân không làm cho đứa con gái để ý
lắm, chuyện kỳ lạ thế chỉ có ông Tân mới
biết là gì thôi. Phượng tuy thấy lạ ở người
cha nhưng vẫn không biết là chuyện gì, ngây thơ
nói:
- Ba có nhờ con mua đồ gì không. Lát nữa con
đi chợ. Nếu cần thì con đi liền cũng được.
Ông Tân trở nên bình tĩnh hơn, giọng nói tuy bớt
run nhưng vẫn còn thở mạnh qua cánh mũi, đôi
mắt láo liếc, nói:
- Không! Con cứ tự nhiên làm việc của con. Ba
chỉ đứng đây chơi chút thôi.
Thấy cử chỉ của ba khác với mọi lần, Phượng
lấy làm lạ, nhưng mặc kệ tiếp tục "log in" vào
Internet.
Chợt ông Tân kéo cái ghế gần đó ngồi sát
bên Phượng, sát đến nỗi gần như chạm vào
da thịt . Hơi thở của ông trở nên phì phò đàng
say gáy của Phượng, làm Phượng cảm thấy mất
tự nhiên hoàn toàn. Phượng định đứng dậy
bỏ đi thì thình lình ông Tân nắm tay Phượng như
kéo lại, nói:
- Con định đi đâu ?
- Con định ra ngoài .
- Con ngồi ở đây đi ... ngồi một chút với ba
.
- Có chi không ba ?
- Không có chi . Ba chỉ muốn ngồi ... ngồi gần
con chút thôi .
Phượng nhíu mày ra vẻ
thắc mắc, khó hiểu nhưng vẫn ngồi xuống, định
bụng xem ba Phượng muốn điều chi. Từ đàng sau
gáy, ba Phượng thì thào vào bên tai:
- Phượng à! Ba có chuyện này định nhờ con giúp
đỡ . Nhưng mà ba không biết phải nói làm sao
cho con hiểu.
Phượng quay lại, ngây thơ hỏi:
- Chuyện gì vậy ba ?
Ông Tân trả lời:
- Chuyện là vậy ... dạo này ba cảm thấy đau khổ
nhiều lắm. Từ ngày ly dị với mẹ ruột của
con, ba thấy buồn lắm, hối hận nữa . Lúc trước
cưới má của con (má sau của Phượng) ba tưởng
sẽ hạnh phúc lắm. Nhưng mấy năm nay ba sống không
được thoải mái lắm. Con thấy đó, từ ngày
bảo lãnh con qua tới nay, bao nhiêu tiền cơm nước
phải lo lắng cho con. Má con không hài lòng lắm
vê việc đó, bảo là ba cứ lo cho con mà không
lo cho bả. Nhưng ba thương con thì ba cũng mặc kệ
lời bả nói . Mà dạo gần đây, má con lại càng
làm dữ, bao nhiêu chuyện lớn nhỏ trong gia đình
bả cũng giành quyền hết. Ba bị coi thường ...
ba ...
Ông Tân xúc động, nói tiếp:
- Ba cảm thấy bất lực, tự ái của người đàn
ông ? người chủ trong gia đình đã mất hẳn...
Lúc này ba cũng có tuổi rồi, đủ thứ bệnh
trên đời đều đỗ dồn lên người ba. Ba bị
cao huyết áp, cholesterol và còn tệ hại hơn là
chứng bệnh tiểu đường nó hành hạ ba suốt
mấy năm nay. Chuyện sinh lý của ba cũng bất thường,
nói đúng hơn là tệ hại. Má con lấy làm đó
mà khinh rẻ ba, bảo ba không làm tròn bổn phận
một người chồng. Ba sầu ... ba khổ lắm con biết
không! Lắm lúc này đây má con lại cấm không
cho ba quan hệ với bả, ba lại càng khổ hơn. Sinh
lý của đàn ông chắc con chưa hiểu, nhưng con
không cần hiểu ... rồi con sẽ hiểu .
Phượng đăm chiêu suy nghĩ và ngô nghê trả lời:
- Con không biết nữa bà à! Từ lúc mẹ ly dị
ba rồi . Mẹ cũng khổ lắm! Mấy năm nay con cố
gắng kiếm tiền gởi về cho mẹ. Ba cũng yên tâm
đừng lo chi nữa. Còn chuyện của má (má sau)
thì con cũng không hiểu ... cũng không dám có ý
kiến ...
Ông Tân nhích cái ghế sát thêm nữa, nắm lấy
tay Phượng, nói:
- Con không hiểu cũng không sao . Rồi con sẽ hiểu
. Bây giờ ba chỉ mong sao con giúp đỡ ba chuyện
này.
Phượng lo lắng hỏi:
- Chuyện gì vậy ba ? Ba có sao không ? Sao con thấy
tay ba nóng quá!
Ông Tân nuốt nước bọt
xuống cổ họng rồi nói tiếp:
- Thì chuyện sinh lý của ba đó . Con có thể giúp
cho ba được.
Phượng rút tay về, hơi giật mình ngây thơ hỏi:
- Giúp làm sao ba ?
Ông Tân nhìn Phượng trong ánh mắt như dò xét
rồi mạnh dạn nói:
- Cái của ba nó không lên nổi . Ba định nhờ
con giúp đỡ chuyện này. Nếu được thì má
con sẽ không còn coi thường ba nữa...
Phượng trầm ngâm, tuy thấy lạ lùng, nhưng vẫn
cúi đầu trả lời:
- Con ... con đâu biết giúp làm sao ? Với lại
con là đâu biết chuyện tình dục đâu mà giúp
ba.
Ông Tân lại nắm lấy bàn tay của Phượng, kéo
ghì vào lòng, rồi nói:
- Con không cần cho ba ý kiến. Ba chỉ cần bàn tay
của con thôi. Chỉ có con mới làm cho ba lên nổi.
Cũng tại vì con đẹp và dễ thương. Giúp ba đi
con! Nghen!
Phượng lại nhíu mày, rồi tròn xoe đôi mắt,
lúc đầu còn tưởng ông Tân nói chơi, nhưng
nhìn nét mặt ông căng cứng thì mới tin là
thật. Phượng thấy hơi cháng váng như vừa nghe
được một chuyện khó tưởng nhất trên đời,
nhưng thực sự đã xảy ra. Trời ơi! Phượng
cũng muốn giúp ba lắm, bất cứ là chuyện gì kìa!
Cớ sao ba lại lạ lùng bắt Phượng giúp ba
chuyện ấy. Không đâu! Phương không giúp ba
được đâu!
Phượng mấp mí đôi môi trả lời:
- Dạ , con ... không được đâu ba . Con là con của
bà mà! Chuyện đó chỉ có vợ chồng hoặc là
boyfriend với girlfriend thôi ... Chắc ba giỡn với
con hả ?
Ông Tân chợt cắt ngang, nài nỉ:
- Ba biết chứ! Đó là chuyện của boyfriend và
girlfriend. Nhưng trong tình cảnh này thì khác. Ba
không giỡn. Ba nói thiệt. Ba không phải muốn
con, ba chỉ nhờ con thôi, nhờ con giúp cho ba thực
hiện được. Sau này hết bệnh, ba sẽ trở lại
bình thường. Ba sẽ không đòi hỏi gì nữa khác
ở con nữa. Giúp ba nghen con! Ba biết con là một
đứa con có hiếu.
Phượng vẫn còn thắc mắc,
đoạn lắm lét nhìn ông Tân, nói:
- Sao ba không dùng Viagra . Con nghe người ta nói
uống cái đó giúp cho chuyện sinh lý được bình
thường.
Ông Tân hơi ngã người về phía sau, chìa bàn
tay ra quơ quơ muốn giải thích:
- Không được Phượng à! Con cũng biết là ba
mang bệnh trong mình không thể xài thuốc kích thích
được. Bác sĩ không cho phép. Con có biết thuốc
Viagra như là con dao hai lưỡi không, đằng nào
thì cũng bén. Xài riết rồi cũng lờn thuốc,
xài nhiều thì có hại. Ba chỉ cần gần con thôi,
không cần thuốc thì cũng được. Con là con của
ba, sao con không giúp ba. Hả Phượng!
Nói xong ông đưa mắt về phía Phượng như dò
xét. Phượng vẫn im lặng giữ yên thân người,
nàng dường như bị ông Tân đánh đúng đòn
tâm lý nên chẳng biết làm sao cho phải đạo
con người. Tuổi nàng hãy còn quá trẻ để hiểu
thế nào cái giới hạn của lòng hiếu thảo .
Lòng rối bời , cứ thấy cặp mắt của ba nhiều
lúc long lanh muốn khóc, Phượng thấy thương xót
vô cùng, nhưng những lúc đôi mắt ấy lại cứ
xăm xăm vào chỗ ngực, nơi mà Phượng chỉ vận
một chiếc áo tay ngắn, vải thun, loại mặc ở
nhà, thì Phượng hơi thấy sợ. Lần đầu tiên
trong đời Phượng thấy sợ ba mình, cái sợ của
một con bé trước một người đàn ông đang săm
soi vào cơ thể của nó chứ không phải cái sợ
mỗi khi nó làm sai điều gì đó và sẽ bị ba nó
la mắng, hoặc dạy bảo.
Hai phút trôi qua im lặng. Ông Tân cuối cùng cũng
không kiên nhẫn được dưới sự im lặng của
Phượng. Ông nắm lấy tay Phượng, cảm giác
được sự run run phát ra từ bàn tay nhỏ nhắn
so với của ông, nhưng không hề làm cho ông chùn
lại. Phượng vẫn không nói năng chi được, cũng
chẳng biết làm gì trước một tình cảnh đột
ngột như thế . Nửa như muốn cự tuyệt, nửa
như cũng muốn giúp người cha "đáng thương" ...
bệnh hoạn thế kia! như làm tròn một chữ hiếu
mà người đời khuyên dạy ? "thế mới là
đạo con!".
Sau một lúc dằn co trong im
lặng, lưng Phượng đẫm ướt mồ hôi vì sợ
sệt và lo lắng không biết phải làm sao. Nhưng ông
Tân vẫn không ngừng, miệng thì năn nỉ ỉ ôi,
tay thì cứ nắm chặt lấy tay Phượng ghì kéo vào
lòng mình. Khi bàn tay chẹt giữa hai đùi, những
ngón tay chạm vào đủng quần của ông Tân thì
Phượng chỉ kịp nhắm mắt quay mặt đi nơi khác:
cảm giác một vật cương cứng đổi thẳng ra
ngoài lớp quần như hút lấy mấy đầu ngón tay
của Phượng vào trong đó. Tim Phượng như muốn
nhảy ra ngoài để tìm chết, bao nhiêu cảm giác
đều trỗi dậy một lượt nhưng không phải là
cái cảm giác tốt, cái cảm giác mất tự chủ
của một cô bé lần đầu tiên đối chọi với
dục tình không tự nguyện. Không gian như trầm
lắng một cách kỳ quặc mà sao tai Phượng như bị
ù hết cả đi! Ba Phượng được nước không
thấy Phượng chống cự như trước thì càng làm
tới, tự cởi dây kéo quần và đặt bàn tay
Phượng vào đó . Ruột Phượng thắt lại khi lần
đầu tiên chạm vào cái gì đó mà Phượng cũng
còn chưa biết, chưa bao giờ có cảm giác đó,
chỉ thấy sù sì gai gốc. Mồ hôi Phượng đỗ ra
như tắm, lùng bùng bên tai Phượng nghe tiếng ba
mình bảo phải làm sao, Phượng chẳng còn biết
gì như con thỏ bị thôi miên trước nanh hổ dữ,
chỉ ngoan ngoãn làm theo trong vô thức. Phượng
bấm bụng làm đại, làm mà không biết là vì
chữ "sợ" phải làm hay vì chữ "hiếu" phải làm,
hai là một hành động trả ơn nào đó mà ông
đã bảo lãnh Phượng sang đây . Có khi Phượng
thấy thương hại ông hết sức... Trời ơi biết
làm sao đây, Phượng cảm thấy như toàn thân
? con tim và khối - mình chết điếng, chỉ còn có
bàn tay ma quái là còn sống, còn biết ngọ ngoẹ,
đang làm chuyện của một con thú mất trí. Chỉ
hai phút sau thì tiếng ông Tân gầm gừ trong cổ
họng. Sự hiểu biết ít ỏi của Phượng cho biết
rằng ba mình sắp xong, sắp thỏa mãn cái gì ông
muốn ở Phượng và Phượng sẽ hoàn thành "trách
nhiệm", cũng như trút đi một gánh nặng đè lên
vai Phượng suốt hai phút qua. Phượng chỉ mong cho
thời gian qua mau để chấm dứt sự chịu đựng
có hạng. Vừa khi Phượng rút tay về thì ông
Tân đứng dậy, kéo dây kéo quần lên, liếc
Phượng một cái rồi đi thẳng ra ngoài mặc cho
đôi vai Phượng run run nức nở, đầu cúi xuống,
và lệ nhỏ lả chả xuống đùi. Thế là hết rồi!
Còn gì nữa tình cha con, còn gì nữa sự tôn
thờ một người cha kính ngưỡng trong lòng, rồi
những tháng ngày sau này phải đương đầu với
sự nhục nhả , phải mặt đối mặt với những
gì không giờ muốn thấy lại nữa. Phượng lúc
này không biết phải làm gì nữa, nước mắt
không đủ rửa sạch vết nhơ trong lòng, cũng
không bao giờ xóa được hình ảnh xấu xa của
người cha kể từ nay. Phượng đứng dậy, chạy
vội vào phòng tắm, đưa tay vào bồn rửa mặt.
Rửa vội, rửa thật kỹ, thật sạch, rửa như
muốn gần tróc cả da, như chưa bao giờ rửa như
thế; nhưng Phượng cảm thấy vẫn chưa yên tâm,
đoạn cởi hết áo quần, lao vào vòi sen tắm gội
sạch sẻ trọn thân thể, kể cả trầm mình trong
bồn tắm gần cả tiếng đồng hồ, như để xóa
tan hết ký ức còn đang hiện hữu trong khối óc
trong trắng của Phượng.
Đêm đó Phượng khóc rất
nhiều. Rất nhiều! Khóc tới xưng cả mắt. Khóc
tới ướt cả gối . Những mãnh giấy lau cũng
hết sạch. Phượng nhớ tới mẹ. Bao nhiêu
ước mơ cho tương lai thoáng chốc lại tan biến
trong một ngày. Phượng ước gì có phép tiên,
lập tức sẽ bay về Việt Nam để thăm mẹ và
sẽ ở mãi luôn bên đó, quên hết tất cả
... Rồi Phượng thiếp đi với đôi mắt còn
hoen mi . Phượng lại nằm mơ, Phượng mơ thấy ác
mộng, Phượng biến thành một con điếm đứng
đường và người khách mua hoa không ai khác hơn
chính là ông Tân. Chỉ vì dăm bạc lẻ mà Phượng
phải nằm ngửa ra giường cho ông Tân giày vò
thân xác. Rồi ông Tân bỏ đi với những tiếng
cười quái ác, còn lại là Phượng thui thủi
trong xó góc, mắt mờ cả lối ra . Nhưng trong giấc
mơ đó Phượng vẫn thấy thoải mái hơn vì Phượng
là một điếm vô thân tứ cố, chẳng hề quen
biết ông Tân là một tay chơi có hạng. Phượng
chẳng thà là một con điếm cho người ta hành
hạ còn hơn làm một đứa con bị người cha ruột
làm nhục. Thế đó mới thấy đáng thương cho
Phượng nhiều!
Những ngày tháng sau đó của Phượng không còn
được bình thường nữa. Ông Tân từ ngày "khám
phá" ra được sự "dễ dãi" của đứa con gái
? để làm cho ông thỏa mãn - thì không thể nào
không lấn tới nữa. Đã nói "ăn quen nhưng nhịn
không quen" là vậy! Ông hay tìm cách được gần
gũi Phượng nhiều hơn trước, nhất là những
lúc không có ai thì giở trò sờ mó, tán hươu
tán vượn, coi Phượng như là một con bé xa lạ
nào đó hơn chính đứa con gái ruột. Nếu Phượng
chống cự thì ông năn nỉ, viện đủ thứ lý
do trên đời để làm Phượng siêu lòng; có
lúc ông tỏ ra một người cha thân thiết gần
gũi còn cái, có lúc ông là một kẻ vô hồn,
Phượng chẳng hiểu làm sao. Nhưng Phượng thiết
nghĩ mình ăn của ai và ở nhà ai, nếu hy sinh làm
có "chút" chuyện hẳn có sao, có hại gì. Tuy có
phần miễn cưỡng, nhưng Phượng không bao giờ
dám chống cự ông Tân hết. Chữ "hiếu" vẫn ám
ảnh mãi trong đầu của Phượng cho tới giây
phút này...
Dạo đó là một dịp tốt cho ông Tân và ... không
may mắn cho Phượng : má sau của Phượng phải đi
làm phụ trội thêm ngày thứ Bảy. Ông Tân như
đã canh và tính từ trước, mon men đến cửa
phòng ngủ của Phượng. Theo thói quen thường,
Phượng không bao giờ khóa cửa lúc đi ngủ cả.
Vì thế ông Tân dễ dàng xâm nhập vào phòng
Phượng mà Phượng nào hay biết. Vẫn ngủ say.
Có lẽ vì đêm qua Phượng thức gần sáng để
tâm sự cùng nhỏ bạn học, để giải quyết
chuyện phiền não cho nó ...
Chuyện phiền não của bạn
Phượng thật không có gì khác lạ giống như Phượng:
bị người cha nuôi cưỡng bức lúc còn nhỏ.
Hai đứa có cùng phận số thì trở nên thân
thiết, đồng cảm với nhau! Chuyện là vậy: Bạn
của Phượng tên là Tracy, lúc vừa lên 9 tuổi
thì được ông bà người Mỹ giàu có nhận về
nuôi cùng với mấy đứa em, vì một lý do nào
đó giấy tờ khai sinh được sửa lại nhỏ hơn
hai tuổi. Đến khi Tracy được 11 tuổi (tức là
9 tuổi trong giấy tờ) thì hốc môn nữ trong người
thay đổi. Tracy như đã phát triễn sớm hơn các
đứa bé khác. Thấy lạ bà Linda mới dẫn Tracy
đi khám tổng quát thì mới hay Tracy đã không
còn là xữ nữ (gái còn trinh) nữa. Khốn nạn
thay! có ngờ đâu thủ phạm của bôi vết nhơ
vào sự trinh trắng của Tracy lại chính là lão
Henry đó, chồng của bà.
Có lần Tracy kể rõ cho Phượng nghe hết mọi
chuyện. Nói rằng cha nuôi - canh lúc má nuôi và
mấy đứa em nó vắng nhà - thì thình lình đè
nó ra giữa nhà không một lời giải thích. Nó
hoảng sợ vừa la vừa chống cự, nhưng chỉ "được"
là những cái bợp tay lên má ? choáng váng
? và những mảnh vải trên người bị xé tung
vất ra xó góc. Rồi tiếng năn nỉ khóc lóc cũng
không án nổi tiếng gầm gừ điên bạo, cha nuôi
của nó dữ như tên sơn tặc , hùng hùng hổ hổ
đè sấp nó ra ghế sa-lông, miết chặt lên hai bờ
mông nhỏ bé của nó để làm chuyện bại hoạị.
Rồi những giọt mồ hôi từ đầu cổ hắn rỏ
hạt lên tấm lưng trần non nớt; tiếng la thét
của Tracy chẳng những không làm hắn ngưng mà
còn ngược lại, giày vò tơi tã. Sau khi đã
thỏa mãn, hắn bỏ vào phòng riêng mặc cho Tracy
vùi đầu trong gối khóc mò trời cho đến tối,
hết cả nước mắt. Đến khi má nuôi của nó
về thì nó giả vờ như không có gì xảy ra, bởi
nó biết nói ra sẽ rất là bất lợi cho nó,
cho hoàn cảnh nó hiện thời của nó với mấy
đứa em nheo nhóc cần nó người nuôi dưỡng.
Nó rất thương em nó, không muốn em nó phải bơ
vơ không nơi nương tựa. Cũng vì tình thương đó
mà nó phải chịu đựng cho cha nuôi nó hành hạ
suốt mấy năm ròng. Đáng thương thật!
(Hết Phần 2 ... Xin xem
tiếp Phần
3) |