Sau đó chừng mấy
năm thì Tracy quen được một người bạn trai cùng
lớp, Tracy thương "him" lắm nhưng không biết nói
sao cho "him" hiểu hoàn cảnh khắc nghiệt mà cô
nàng phải gánh chịu suốt thời gian qua. Và rồi
giấy cũng chẳng gói được lửa bao lâu, dịp
đó bạn trai của Tracy tới nhà chơi, đến chiều
thì đi bộ về. Vì còn nhỏ, không có xe nên bạn
Tracy phải đi bộ gần cả tiếng đồng hồ để trở
về, và vì về quá khuya nên người anh trai khóa
cửa không cho vào, người bạn trai đó của
Tracy đành đi ngược lại để lén vào cửa sổ
phòng của Tracy để xin ngủ nhờ . Tracy mở cửa
cho vào. Trong phòng là nhiều cái giường loại
2 hoặc 3 tầng giành cho nhiều đứa con nuôi khác
của ông bà Mỹ. Tracy nằm ở tầng dưới, phía
dưới nữa là một cái hộc tủ lớn có thể
kéo ra và nằm vừa đủ cho một người. Tracy bèn
để cho người bạn trai nằm ngủ trong đó. Khoảng
giữa khuya thì có tiếng lạch cạch mở cửa, ba
nuôi của Tracy đi vào. Tracy hoảng hồn đóng vội
cửa hộc tủ lại để che dấu người tình trộm
kịp thời. Nằm bên dưới giường, người bạn
trai của Tracy có thể nghe được tiếng bước
chân nặng nề của một người to béo. Là của
ông Henry! Hắn nhẹ nhàng tiến tới và ngồi lên
giường của Tracy. Một phút trôi qua không một
động tĩnh nào, rồi tiếng xầm xì của lão già
Mỹ, và tiếng lí nhí trả lời của Tracy, rồi
tiếng sột soạt cởi quần áo của cả hai người
, sau chót là tiếng đánh nhịp ở trên giường
đều đều kẽo kẹt, rồi tiếng thở mạnh, tiếng
rên nhỏ, và tiếng nấc như bị ai đó bụp chặt
ngoài miệng, mà bất cứ đứa thanh thiếu niên
nào cũng có thể đoán ra được chuyện gì đang
xảy ra ở bên trên. Cuối cùng thì lão già
Henry cũng thỏa mãn được thú tính. Lão trở
ra ngoài để lại Tracy nằm khóc thúc thít trên
mặt gối. Sáng hôm sau người bạn trai từ giả
nhưng không hẹn ngày trở lại, đến hai hoặc ba
tuần sau thì mới thấy người bạn trai xuất hiện,
có dò hỏi Tracy tại sao và hỏi có báo cho mẹ
nuôi của Tracy biết. Tracy chỉ có khóc bảo rằng
điều đó không ăn thua chi cả, mẹ nuôi nó cũng
chẳng làm được gì, lại còn bắt nó làm đủ
thứ việc nhà như nấu nướng, lau chùi và dọn
dẹp. Thậm chí mẹ nuôi nó còn sợ chuyện này
đỗ bể ra ngoài không tốt và cứ hay dặn dò
nó đừng nói cho ai biết. Sau đó nữa, nhiều
lần xảy ra thế Tracy khóc lóc và đòi bỏ đi
thiệt, má nuôi nó ngăn cản và hứa sẽ không
để cho điều đó tái diễn nữa, nhưng chuyện
đâu cũng vào đó, "ngựa quen đường cũ" lão
già dê lại cứ cưỡng bức nó hoài. Người
bạn trai của Tracy khuyên nó đi báo cảnh sát,
nhưng Tracy một mực ngăn cản vì sợ ngộ nhở
lão già bị bắt thì mấy đứa em nó không ai
nuôi. Lão là nguồn tài chánh chính trong gia đình.
Má nuôi nó chỉ là một bà nội trợ lấy đâu
ra cắc bạc nào để nuôi chúng nó. Cuối cùng
thì chuyện đến cũng phải đến, dạo đó Tracy bị
cưỡng bức trong phòng ngủ của lão già, cùng
lúc người bạn trai của Tracy tới . Rồi sự dằn
co giữa hai bên đến nỗi lão già phải bị lỗ
máu đầu . Sau đó Tracy quyết định cùng người
bạn trai bỏ nhà ra đi . Trước đó có xin một
ít tiền của má nuôi, nhưng Tracy phải hứa với
bà là từ nay không trở về nữa. Và thế là
Tracy thoát khỏi cảnh giày vò, nhưng nó rất nhớ
mấy đứa em nó, chỉ còn cách lâu lâu gọi điện
về thăm và hẹn ra ngoài nói chuyện. Rồi Tracy
vào trường trung học, lúc đó 18 tuổi . Tính ra
nó cũng bị hành hạ suốt tám năm trời chứ
ít ỏi gì ! Cũng đáng thương không kém chuyện
của Phượng.
Ông Tân rón rén đến bên
giường của Phượng, nhìn con bé đang say ngủ,
mái tóc tơ xõa lơ phơ qua vầng trán thông minh,
đôi gò má hây hây làm tăng thêm vẻ đẹp
của Phượng. Ông Tân như không còn kiềm chế
được lòng mình trước sự cám dỗ hấp dẫn
như thế. Một tay ông tự cởi quần, một tay ông
lồng vào trong mền lần mò tới giữa hai đùi
Phượng để sờ mó. Một sự êm êm mềm mại
càng làm cho máu ông xông lên tới óc. Phượng
chợt bừng mắt dậy như vừa tĩnh một cơ mê,
thấy ông Tân mặt đỏ gay đang nhìn Phượng khác
lạ.
Phượng ngơ ngác, nói:
- Ba! Ba ... Ba đang làm gì vậy ?
Phượng vừa nói xong thì ngồi phắc dậy, rút
sát vào vách tường, tay ôm chặt lấy mền che
kín ngực theo thói quen tự vệ của một người
con gái.
Ông Tân nhìn Phượng như nài nỉ van xin rồi nhỏ
nhẹ:
- Phượng! Con giúp ba thêm lần nữa! Ba chịu hết
nỗi rồi. Má con không tốt để cho ba xảy ra nông
nổi này. Bả không có ở nhà đâu, con đừng
lo .
Phượng vừa cứng rắng, vừa sợ sệt trả lời:
- Con giúp ba không được đâu ... Con chỉ giúp
ba một lần thôi và con đã làm rồi. Ba còn muốn
gì nữa.
Ông Tân thò lỏ đôi mắt nhìn Phượng, nói:
- Một lần ... một lần sao đủ con!
Vừa nói ông Tân vừa chồm lên giường đến
sát bên Phượng, choàng tay ôm chặt đứa con
gái trong lòng. Chỉ tội nghiệp Phượng như con
chuột con run rẩy dưới nanh vuốt của loài ác
miêu, đoán biết mình sắp sữa làm món ngon cho
nó.
Ông Tân không cần đợi thêm lời giải thích
hay từ chối nào của Phượng, sọc tay vào cổ
áo trước ngực Phượng sờ mó lung tung. Phượng
cắn răng chịu đựng. Biết nói sao đây, biết
làm sao đây khi ai đó gặp tình cảnh như nàng,
chắc sẽ hiểu hết dùm cho Phượng ! Phượng bắt
đầu nức nở ...
Ông Tân tham lam vùi tay vào đủng quần của Phượng
xoa nắn. Vẻ mặt ông đanh lại đỏ gấc, chắc là
sự ham muốn đã lên tới mức cao độ. Chợt
nắm lấy tay Phượng đặt vào nơi đó. Vẫn như
lần trước, Phượng run lên bần bật khi chạm
vào khối thịt nhầy nhầy, nửa cứng nửa mềm.
Lần này Phượng còn cảm giác được cái nóng
phát ra từ nơi đó. Lấy hết bình tĩnh Phượng
vùng mình đứng lên định bỏ chạy, ông Tân lẹ
như con chim cắt quật Phượng nằm ngang ra giường,
đồng thời tuột phăng luôn chiếc quần short và
quần lót của Phượng ra mặc cho sự chống cự
mãnh liệt của Phượng. Chẳng cần đợi lâu, ông
vục mặt vào nơi đó tham lam liếm mút. Sự nhột
nhạt có phần châm chích từ hàm râu tủa tủa
của ông làm cho Phượng thấy sợ , thấy gớm!
Nhưng đôi tay ông quá khỏe mà cặp chân Phượng
thì lại quá yếu ớt ? như con chó con bị người
ta đánh què ngay gót - nên Phượng chẳng làm
được gì. Trong vô vọng Phượng chỉ còn đành
đưa ngón tay lên hàm răng cắn chặt gần như đến
bật máu để tránh phát ra tiếng khóc to, uất
nghẹn ...
Sau khi ông Tân thỏa mãn
thú tính thì bỏ ra ngoài phòng. Phượng vẫn còn
trần trụi như con bé ba tuổi lạc lỏng giữa phố
chợ đông người . Phượng nằm đó thêm chừng
nửa tiếng, vẫn giữ nguyên tư thế sau khi ông
Tân bỏ lơi Phượng ra - đợi chắc rằng ông Tân
đã rời khỏi nhà thì nàng mới bước ra phòng,
đi tắm rửa. Suốt ngày hôm đó Phượng cố tình
nán lại ở nhà riêng của Tracy ? Tracy thấy Phượng
hốc hác thì hỏi nhưng Phượng không nói ? đến
tối thì Phượng mới trở về . Len lẻn chào ba
má đang cơm nước cho có lệ Phượng vào phòng
đóng chặt cửa lại. Phượng khóc . Khóc thật
nhiều đến khi nhớ tới Lâm, một người bạn.
Một người anh tinh thần đã giúp Phượng nhiều
trong những tuần vừa qua. Phượng liền viết
email kể lể hết tâm tình mong tìm sự thông cảm
. Rồi Phượng được khuyên hãy bỏ đi nơi khác,
nhưng nàng đã không làm thế vì biết rằng sẽ
không làm được. Biết đi đâu, khi một đứa
con gái mới chập chững bước vào đời không
thân không thích, không tiền bạc, không tài cán,
không bằng cấp, không người giới thiệu; chỗ
duy nhất có thể lúc bây giờ là công việc
ở hãng của ông Tân làm ? vừa nhàn vừa
có lương cao. Phượng cần tiền chứ! Cho mẹ
ở quê nhà. Cho tiền nhà, tiền chợ . Cho tiền
học mai sau...
Phượng nghĩ sao đó rồi bấm bụng làm ngơ, xuôi
theo sự nghiệt ngã ...
Vào giữa năm 1999, Phượng quyết định đi học
với số tiền dành dụm ít ỏi . Ngoài ra Phượng
còn đi làm thêm vào những ngày cuối tuần vừa
để tránh gặp người cha độc ác vừa để kiếm
thêm tiền cho chính mình, cho dự định ở tương
lai. Những ngày thường đi học về sớm, Phượng
cố tình đến nhà bạn học bài hoặc ở lại thư
viện. Ba Phượng biết Phượng cố tình tránh mặt,
nhưng không có cách gì hơn. Rồi có những lúc
không thể tránh được khi tình cờ má Phượng
đi ăn đám cưới, anh Phượng đi chơi, chỉ còn
Phượng và ba ở nhà. Phượng tìm cách gọi
phone cho Tracy và miệt mài nói chuyện. Nhiều khi
chẳng có gì để nói, Phượng cũng cố tình gợi
chuyện với bạn, hy vọng ông Tân không dám làm
ẩu trong lúc Phượng đang nói phone và chờ hoài
thì ông sẽ nản. Mà rồi tránh được hôm nay
sau tránh được ngày mai hoặc sau đó. Dịp nọ
vào dịp cuối tuần, Phượng cố tình thức dậy
thật sớm, tắm rửa để ra khỏi nhà trước
khi ông Tân xuất hiện.
Tiếng gõ cửa bên ngoài làm cho Phượng đánh
thót, hỏi:
- Ai đó ?
Giọng ông Tân ồm ồm:
- Phượng à! Con đang làm gì đó ?
Phượng im lặng, nín thở, tim đập loạn xạ như
sắp đoán biết chuyện gì sẽ xảy ra. Tiếng vặn
cửa lạch cạch bên ngoài như hối thúc Phượng.
Phượng suy nghĩ rồi trả lời:
- Ba à! Con đang tắm!
Bên ngoài ông Tân nài nỉ:
- Con cho ba vào đi!
Phượng vội vã lau mình và tranh thủ trả lời:
- Con đang tắm mà ba vào làm gì ?
Ông Tân vẫn một mực nằng nặc:
- Con mở cửa đi, ba vào cũng được mà!
Phượng hốt hoảng lá quáng:
- Không được!
Bên ngoài tiếng gõ cửa càng mạnh, có phần
như dọng vô ván gỗ. Ông Tân dọa:
- Con không mở thì ba dùng chìa khóa.
Một thoáng im lặng. Phượng không còn nghe thấy
tiếng dọng cửa nữa. Đoán rằng ông Tân đang
đi lấy chìa khóa. Phượng vội vã mặc quần áo
vào rồi mở cửa đi ra. Liền đó ông Tân như
giận dữ vì đứa con không nghe lời. Mặt ông
đỏ gay như trái gấc, hằm hè lột hết đồ của
Phượng ra mặc cho sự chống cự từ mạnh cho tới
yếu dần và tắt lịm của Phượng. Ông Tân không
nói không rằng ẳm Phượng trần truồng đi về
phía phòng của ông Tân, Phượng cứ giãy nảy
hai chân trong vô vọng, tung tung ra phía trước. Như
lần trước ông Tân lại vục mặt vào giữa
hai đùi của Phượng tham lam vô độ. Phượng chỉ
đành cắn răng chịu đựng cho hàm râu vừa mới
cạo cà quét vào chỗ kín của mình. Sau khi thỏa
mãn màn khẩu dâm, ông Tân tự cởi hết áo
quần ngồi ngồng ngọng phía trước chân của Phượng.
Phượng sợ! ... Phượng không dám nhìn... Ghê
quá! Nhắm mắt lại ... Làm sao mà dám khi lát nữa
đây cái đó sẽ giày vò trên thân xác của
nàng.
Ông Tân mặc nhiên cho Phượng nằm đơ như khúc
gỗ, ông gí cái vật to - chắc đã thèm khát lâu
ngày vì sự chờ đợi mấy tuần qua - vào chỗ
mềm mại bí kín của Phượng. Phượng thấy hơi
đau, muốn tỏ bày cảm xúc, nhưng hàm răng cứ
cắn chặt, kẹp chặt đôi môi như muốn bật máu...
Không biết sao, ông Tân không xâm phạm trinh tiết
của người con gái. Có lẽ ông còn có "lương
tâm", chỉ dùi dùi ở phía trước cửa mình của
Phượng. Phượng nghe tiếng ông rên. Phượng lại
cảm giác ông gồng mình kên cứng. Sự co giật
ở thân thể của ông rồi cái ấm nóng trào úa
lên mình Phượng, lên bụng P vài giọt nhễu nhão
giữa hai đùi... Phượng phải chờ đợi hết
những thứ đó qua đi, kể cả chờ đợi cho ông
Tân bỏ ra ngoài, vẫn để Phượng nằm đó. Không
cần nói, ông đã hiểu Phượng phải làm gì và
biết làm gì sau đó.
Năm phút sau, tiếng sập cửa
ở ngoài phòng khách, đoán biết là ông Tân
đã ra ngoài. Phượng mới ngồi dậy. Lần này
Phượng không khóc. Mặt Phượng như chai sạn,
đanh lại giống như mặt mẹ ngày nào giận ba - cứng
hơn sắt thép dẫu trong lòng có nát như tương.
Phượng tắm rửa sạch sẻ, gội tẩy đi hết chất
cặn bả trên như cũng muốn xóa tan hết cái dư
âm còn lắng đọng. Nhưng Phượng biết rằng vết
nhơ đó sẽ mãi mãi không tẩy sạch suốt cuộc
đời còn lại của Phượng.
Tối hôm đó Phượng cố tình trở về thật
khuya như để tránh mặt hết mọi người. Phượng
muốn dấu cái vẻ mặt hốc hác, sợ mọi người
sẽ biết, sẽ hỏi han, rồi Phượng không kiềm
được lòng sẽ nói huỵt tẹt ra chuyện xấu xa
của ông Tân. Nhưng rồi có ai tin lời Phượng
nói. Bao nhiêu lần Phượng định bố cáo thiên
hạ chuyện loạn luân của người cha đáng chết,
nhưng Phượng không thể nào làm được và cũng
không có can đảm để làm. Người bà con Phượng
sẽ cười chê Phượng là đứa con bất hiếu,
hư đốn, mất dại, đi vu khống ông già ruột. Có
ai mà không biết chứ ! Ông Tân là người rất
đạo mạo bề ngoài, lúc nào anh cũng kính nễ vì
cử chỉ chánh trực của ông. Làm sao mà tin một
người ăn nói lịch sự, hành động nhã nhặn,
tư cách chững chạc lại làm ra chuyện bại hoại
như thế . Thế mới nói lòng người khó đo : "tri
nhân tri diện, bất tri tâm." Còn người anh của
Phượng nữa, có lần hết cách Phượng đành
phải tiết lộ chuyện bại hoại của người cha.
Anh Tiến không nói lời nào, chỉ "giành" làm người
đứng giữa: không bênh bên nào cả, bảo rằng
chuyện không đến nổi nào. Phượng tức và
giận anh Tiến lắm, nhưng Phượng buồn cho chính mình
hơn đã nằm trong một hoàn cảnh khốn mạt như
thế ...
Ngồi ở bàn viết nốt luôn chương trình cho hãng,
Lâm chợt nhận được bức điện thư của Phượng.
Những lời tâm tình xa vắng kềm thêm những sự
chua cay nghiết đắng, mắng nhiết cuộc đời của
Phượng. Những dòng buồn thê buồn thảm tưởng
chừng như vô vọng. Lâm bỗng thấy ruột mình
thắt lại, bỗng thấy gay gay trong lòng không biết
tả ra sao. Mấy tháng qua, có lẽ tình cảm của Lâm
đối với Phượng có phần biến chuyển vượt
bực. Mức quan hệ bạn bè, anh em dường như đã
phai mờ nhường chỗ cho một cái nhớ nhung của
trai gái. Nghĩ sao đó, Lâm viết thư đáp lại.
Viết thật dài, dài như chưa bao giờ trong đời
Lâm lại viết như thế . Những lời văn trong đó
không ngoài những lời khuyên răn, nhắn nhũ;
những sự quan tâm, sự thông cảm. Và cuối cùng
là một lời thôi thúc đột phá: "Phượng hãy
bỏ nhà ra đi! Ra đi với anh Lâm"...
Từ ngày Phượng bị ông
Tân dùng sức mạnh cưỡng bức ở phòng khách
thì Phượng đã không còn gặp ông ấy nữa.
Bây giờ Phượng đang ở nhà nội trú (dorm)
trong trường. Cũng đã hết một khóa học rồi
. Lẹ nhĩ ! May mắn thay Phượng còn có một người
bạn, một người yêu chánh trực biết khuyên
răn đúng lúc đúng thời . Để bây giờ Phượng
có thể yên tâm học hết khóa Management của mình.
Tháng tới đây Phượng sẽ về Việt Nam thăm
mẹ. Cũng mấy năm rồi nhĩ . Chắc mẹ bây giờ
đã già hơn trước. Tóc cũng đã muối tiêu .
Nhưng sao con chưa được một lần báo hiếu , Phượng
luôn nhắc nhở với chính lòng mình như thế.
Hôm trước Phượng có gặp anh Tiến ? anh hai
của Phượng, có nói lời tâm sự . Rồi không
biết sao, Phượng kể hết tất cả chuyện của ba
làm. Anh Tiến không tin ? đúng như là Phượng
dự đoán ? vì cho rằng ba là một người tốt.
Phượng mặc kệ lời anh Tiến nghĩ, Phượng chỉ
muốn nói, nói ra hết tất cả thì Phượng sẽ
thấy thoải mái hơn. Từ nay mọi người thân
chung quanh trừ mẹ và anh Lâm ra ? đối với Phượng
- tất cả chỉ là con số không. Ba Phượng chỉ là
một người đàn ông xa lạ ? mà Phượng đã
quá trọn tình, đã không ký tờ giấy của tòa
án bắt ông Tân phải luôn cách xa Phượng 100
m - không hơn không kém. Phượng không còn cảm
giác gì nữa, dẫu rằng ông đã có gọi phone
khóc lóc năn nỉ Phượng trở về, Phượng thề
không về và mãi mãi sẽ không về: chẳng thà
làm đứa con hoang của xã hội còn hơn đứa
con không tự chủ trong gia đình. Dù cho ba Phượng
có khôn khéo, khuyến dụ anh Tiến về phía ông,
khuyến dụ bỏ tiền mua xe cho Phượng chạy, và
còn tìm nhiều cách khác để mang Phượng trở
về, Phượng cũng một mực; Co lần anh Tiến
khuyên giải: hãy nghe theo lời ba, dẫu sao ông cũng
là ba chúng mình. Phượng trách anh Tiến quá nhẹ
dạ đã tin ba, nhưng Phượng thề sẽ giữ mãi
lập trường : đã ra đi rồi sẽ không trở lại.
Phượng năm nay đã 26 tuổi, thế là đã ba năm
rồi, dẫu trong lòng còn quặn đau khi nghĩ về
chuyện quá khứ của ba năm về trước nhưng Phượng
đã quên đi gần hết. May mắn thay thời gian là
một liều thuốc không tệ. Dinh dưỡng học
đường cũng giúp Phượng không ít. Nhưng sức
mạnh hơn cả chính là tình yêu mà Phượng đã
tìm được. Người đó nói xa thì không xa, nói
gần thì không gần, nhưng chắc rằng lúc nào cũng
nằm trong trái tim sôi sục của Phượng.
"Anh Lâm ơi, 9: 00 sáng ngày mai chuyến bay sẽ đáp
ở phi trường Los Angeles!"
Những trang
web không làm thôi nhớ
Những trang web hôm nào giữa cô đơn
Chiều không tin vẫn nghe lạc loài
Thèm một mùi hơi ấm người
Những khi nhớ khi buồn tôi hát
Cố quên hết căn phòng trống tim em
Chờ email lãng du một mình
Một mình cùng trang web buồn
(trích trong bài hát Email Tình Yêu)
Hết |