| Đã mấy tháng rồi Du vẫn chưa quên
                  được hình ảnh của Ngân, cũng như hành trình
                  vượt rừng tìm tự do. Sau khi sức khoẻ bình
                  phục Du được chuyển đến trại tỵ nạn Banthad,
                  chờ ngày gặp phái đoàn phỏng vấn để đi
                  định cư. Theo như cao ủy cho biết, cả hai đã
                  được đưa vào bịnh viện quận Chonbury, nhưng không
                  thể cứu sống được Ngân, vì Ngân mất máu
                  quá nhiều và đã chết trên đường tới bịnh
                  viện. Tú thì gặp lại anh chị của mình nên về
                  ở chung, còn Du thì được chia cho một chỗ trong
                  một dãy nhà tiền chiến. Vài tháng sau Du còn
                  buồn hơn vì phải đưa tiễn gia đình Tú chuyển
                  trại. Vậy là những người thân quen lần lượt
                  ra đi. Nhưng rồi chẳng bao lâu sau đó Du cũng
                  được chuyển tới trại Panatnikhom. Thời gian này cao trào vượt biên dâng cao nên
                  trại tỵ nạn nào cũng nghẹt cứng người. Ở
                  đây người ta cho xây từng dãy nhà ngang chừng
                  4m dài 20m, cứ bốn dãy đâu vào nhau thì gọi
                  là một lô. Mỗi đầu người được chia ngang
                  chừng 60cm dài 2m. Vì không muốn chung đụng, nên
                  từng gia đình khi được phân chỗ, họ lấy
                  carton ngăn vách, thành từng ô biệt lập. Nếu
                  như gia đình nào có ba bốn người thì ở tương
                  đối thoải mái một chút, còn Du có một mình
                  nên chổ ngủ của Du như cái hộp, nhất là bây
                  giờ Du đã cao gần 1m8. Do vậy chỉ có tối là
                  Du về để ngủ, còn ban ngày, thì Du lang thang khi
                  thì ở thư viện, lúc thì ở khu chơi thể thao.
                  Được vài tuần nhờ ngày xưa có học tiếng
                  Anh ở hội Việt, Mỹ nên có người giới thiệu
                  cho Du làm thông dịch cho phái đoàn J.V.A Mỹ, phỏng
                  vấn lý lịch toàn bộ những người vượt biên
                  trong trại, cho dù không có ý đi định cư ở Mỹ. Du nhờ có sự tiếp tế của chú Long, bạn ba Du
                  ở Mỹ, sau này Du mới biết đó là tiền của
                  ba má Du nhờ chú ấy gởi cho Du, nên Du không
                  phải lo lắng về việc ăn uống, vì ở đây tuy
                  được cao ủy tài trợ, nhưng thực chất thực
                  phẩm đến tay người tỵ nạn không còn là bao
                  nhiêu, các quan chức Thái đã ăn chặn bớt.
                  Hàng tuần mỗi đầu người được khoảng hơn
                  100gr cá, thịt, còn ngoài ra không có thứ gì
                  khác ngay cả muối, nhiều khi cũng không đủ để
                  nấu ăn. Cũng vì tình trạng thiếu thốn này nên
                  các tệ nạn tiêu cực hay xảy ra trong trại. Nhiều
                  cô gái vì thiếu thốn tình cảm, lẫn vật chất
                  đã dễ dàng bị lừa gạt, sa ngã bởi những
                  tay đầu gấu chuyên hà hiếp đánh đập những
                  người trong trại. Chúng cũng là những người
                  tỵ nạn nhưng a dua theo bọn trưởng trại an ninh người
                  Thái, nên được chọn làm tay chân, giúp bọn
                  lính Thái giữ gìn trật tự trong trại, và những
                  chuyện bậy khác. Nhất là mục đem gái đến cho
                  chúng hưởng lạc??Một hôm cuối tuần không phải làm việc với
                  phái đoàn,. Du thả bộ xuyên qua các lô nhà để
                  đến thư viện của trại không theo con đường chính
                  hàng ngày. Bỗng Du nghe như có tiếng ai gọi mình:
 - Anh Du! có phải anh Du không?
 Du quay lại thì thấy một khuôn mặt thanh tú quen
                  thuộc.
 - Uả! Tú hả, sao còn ở đây? Anh tưởng Tú
                  đi định cư rồi, Tú ở lô này hả?
 - Dạ, em mới ở khu điều dưỡng tinh thần ra.
 - Oh! Vậy anh Minh có trong đó không? để anh vô
                  chào anh ấy một tiếng. Tú cười nói:
 - Anh chị ấy đi Phillipine rồi, chỉ còn mình em thôi,
                  vô nhà em chơi.
 Chỗ ở của Tú khá rộng nếu như chỉ có mình
                  Tú ở, có lẽ vì lúc trước được phân chia
                  cho ba người. Du lại cất tiếng hỏi:
 - Sao em không qua Phi cùng anh chị Minh.
 - Họ nói còn phải theo dõi bịnh tình em một thời
                  gian, nếu như em khoẻ hẳn thì sẽ được sang Phi
                  học đời sống.
 - Oh! Em bây giờ sao rồi?Vẫn còn nhớ chuyện
                  cũ hả, chuyện đã qua thì cho nó qua luôn, cứ
                  nhớ đến nó làm gì để tổn thương tinh thần
                  của mình.
 Mặt Tú hơi chùng xuống
                  rồi tươi lại ngay- Bây giờ em hoàn toàn quên chuyện đó rồi.
 Nói xong câu đó mặt Tú đỏ bừng vì mắc cở.
                  Bỗng nhiên Du thấy Tú như xinh hơn ngày xưa nhiều,
                  thân hình đầy đặn hơn, cặp vú nhô cao phập
                  phồng trong làn vải áo ?catê? may kiểu đồ
                  bộ của Thái ống quần được cắt cao và túm
                  lại, có lẽ trời nóng nên Tú không mặc áo
                  ngực nên hai đầu vú in hằn lên vải áo, tuy
                  trong lòng không mấy tà niệm nhưng con cặc nhịn
                  đói mấy tháng của Du tự động ngóc đầu dậy
                  đòi quyền lợi, làm Du phải lấy cớ mỏi chân
                  ngồi bệt xuống đất để che dấu nó.
 - Anh hiện giờ ở lô nào?
 - Anh ở C125 nhưng chỉ có về đó ngủ thôi, còn
                  ban ngày anh làm thông dịch cho phái đoàn nếu là
                  ngày Weekend thì đi thư viện đọc sách tối mới
                  về lô ngủ.
 - Vậy anh ăn uống ở đâu?
 - Thì ăn bậy bạ ngoài chợ.
 - Ý da, ăn đồ ngoài chợ không tốt cho sức
                  khoẻ đâu. Hay là em đề nghị bữa nào anh ra
                  ngoài làm thông dịch thì buổi sáng anh ăn ngoài
                  đó, chiều tối về chỗ em ăn, còn những ngày
                  nghỉ thì đi đâu thì đi nhưng đến giờ cơm thì
                  về đây, chịu không?
 - Như vậy thì phiền cho em qua đi.
 - Anh mà nói vậy em giận đó, không có anh làm
                  sao em đến đây được.
 - Thôi được rồi, nếu em nói vậy thì anh nghe
                  theo, nhưng nói trước phải nhận tiền chợ của
                  anh đó.
 - Cái đó tính sau. À mà anh đã được phái
                  đoàn nào nhận chưa.
 Du cười buồn đáp:
 - Anh không có diện quân nhân, hoặc con cựu quân
                  nhân, nên chưa được Mỹ phỏng vấn, có lẽ
                  phải chờ ít lâu.
 - Thôi bỏ chuyện đó đi, anh đi đâu thì đi đi,
                  để em chạy ra chợ mua thêm chút đồ chiều nay
                  anh ở lại đây ăn cơm với em nhen.
 - Ừ anh đi thư viện một chút, lát ghé em.
 Kể từ đó hàng ngày Du
                  ghé lại Tú ăn cơm, buổi tối kèm Tú học thêm
                  Anh văn, đến khi kẻng báo đến giờ giới nghiêm
                  thì Du mới về lô mình. Tình cảm hai người ngày
                  một phát triển, Tú yêu đời hẳn ra không còn
                  âu sầu như trước nữa. Một hôm Du ghé lại
                  thì thấy Tú mặt không được vui, Du cất tiếng
                  hỏi:- Hôm nay có chuyện gì mà mặt em buồn vậy.
 Tú nói như khóc:
 - Tuần sau em phải đi Phillipine rồi, đã có list
                  chuyến bay.
 Nghe như sét đánh bên tai nhưng Du cũng gượng cười
 - Vậy thì vui chớ sao lại buồn, bữa nào làm
                  party mời bạn bè tới chia vui với em đi.
 - Bộ em rời đây, anh vui lắm hả?
 Không thể trả lời câu hỏi của Tú, Du đánh
                  trống lảng qua chuyện khác.
 ? Tối hôm nay trong buổi
                  Party Tú uống thật nhiều, nhảy thật hăng, hết
                  bản này sang bản khác, điên cuồng và thác loạn.
                  Rồi thì Party cũng chấm dứt, mọi người lần lượt
                  ra về kể cả Du vì đã gần đến giờ giới
                  nghiêm. Tâm trạng Du bây giờ rối bời không
                  biết phải làm gì. Đột nhiên cơn mưa kéo tới,
                  sực nhớ đến lu nước bên Tú đã cạn cần
                  phải hứng nuớc mưa để dùng, Du vội vàng rời
                  nhà chạy sang bên Tú. Sau khi kéo ống nước làm
                  bằng vải vào trong lu. Du mới chạy vào nhà thì
                  đã thấy Tú cầm khăn đứng đợi từ bao giờ.- Lau khô đi anh, kẻo bịnh chết.
 Du cầm lấy chiếc khăn lông
                  chậm vào mặt, vào cổ để lau khô những giọt
                  nước. Mùi khăn lông thoang thoảng mùi da thịt
                  của Tú, đồng thời chiếc áo ngủ màu thiên
                  thanh bằng lụa mỏng dưới ánh nến lung linh làm
                  ẩn hiện những vùng đồi núi, mà khiến cho những
                  thằng đàn ông phải điêu đứng.Không thể cầm
                  lòng Du buông cái khăn xuống ôm quàng lấy Tú,
                  tham lam nuốt trọn đôi môi đang hé mở. Tú cũng
                  vòng tay ôm chặt lấy Du. Hai chiếc lưỡi mơn man
                  liếm nút lẫn nhau một lúc lâu, rồi Du buông Tú
                  ra thì thầm trong hơi thở:- Cám ơn Tú đã dành cho anh nụ hôn này, mong
                  rằng khi định cư rồi Tú sẽ tìm được hạnh
                  phúc.
 Nói xong Du quay lưng định bước về thì Tú với
                  theo, níu chặt Du giọng run run như muốn khóc:
 - Không, anh không được đi, anh phải ở lại với
                  em
 - Anh không thể ích kỷ, chuyện định cư của anh
                  còn mù mịt quá, biết bao giờ mình mới có thể
                  gặp lại nhau.
 Du chỉ nói được có bấy
                  nhiêu, vì môi Tú đã cuồng nhiệt hôn như mưa
                  lên mặt mũi Du, tay Tú chủ động mân mê khắp
                  nơi trên thân thể Du, rồi thì thọc vào cái quần
                  đùi đi kiếm ?cây nấm trường sinh?. Du cũng
                  không thể tự chủ được nữa hấp tấp luồn
                  tay vào chiếc áo ngủ của Tú kéo lên qua khỏi
                  đầu, một vùng da thịt trắng phau lồ lộ, với
                  cặp vú tròn trĩnh vừa vặn với thân hình, hai
                  núm vú nhỏ hồng như có ma lực thu hút, làm
                  Du không thể kềm lòng, phải cúi xuống mà bú
                  mút lấy chúng. Tú vẫn không ngừng bóp, sục
                  cái con cặc càng lúc càng cứng và dài ra thêm
                  của Du. Khiến Tú vừa đê mê vừa e ngại. Tú
                  vẫn còn nhớ cái cảm giác đau như xé ruột của
                  lần bị thằng Fulro phá hoại trinh tiết của mình.
                  Lần đó nếu Tú nhớ không lầm thì con cặc của
                  hắn nhỏ hơn của Du nhiều. Nhưng thôi kệ, đã
                  yêu thì phải hiến dâng và chịu đựng tất cả,
                  nghĩ vậy nàng hăng hái tụt cái quần đùi của
                  Du xuống để được ngắm nhìn nó, cũng như để
                  bàn tay được làm việc dễ dàng hơn.Phần Du cũng
                  thế miệng thì bú mút, tay thì đã luồn sâu
                  trong đáy quần lót để móc, day cái mòng đốc
                  đang cương mọng, ngón tay Du càng lúc càng ẩm
                  ướt, không thể chờ đợi được lâu hơn Du
                  kéo tay ra nhấc bổng Tú trên tay bước vào góc
                  phòng nơi đã lót sẵn hai ba lớp mền Loto độn
                  bằng lông dày. Đặt Tú nửa nằm nửa ngồi dựa
                  vào hai ba cái gối sát vách tường, hai tay Du kéo
                  nhanh chiếc quần lót của Tú ra khỏi người, cái
                  mu xinh xắn vun cao với hàng lông mềm mại, thưa
                  thớt nằm trên mép lồn và một đường rãnh
                  dài đỏ hồng đập vào mắt Du, khiến Du phải gục
                  mặt vào nó. Mỗi cái đánh lưỡi của Du là
                  một lần thân hình Tú ưỡn cong vì sướng và
                  nhột, nước lồn rỉ ra liên tục, làm Du không
                  ngừng liếm nuốt những vị hăng nồng đó. Tay
                  Tú ghì chặt tóc Du miệng thoát ra nhưng lời âu
                  yếm:- Ohhh! anh ơi!.. em yêu anh?yêu anh nhiều?
 Du từ từ trườn người
                  lên, lưỡi Du lướt lên theo, ngang qua bụng, rốn,
                  mơn man nơi kẽ giữa của hai bầu vú, đẩy hai
                  tay Tú lên cao Du đặt miệng mình vào nách ngậm
                  lấy bú say sưa, tay điều chỉnh con cặc căng cứng,
                  ướt mem trên đầu khấc, Du từ tốn ấn vào cửa
                  động, các ngón tay Tú bấu chặt lưng Du chờ đón
                  cái đau mà nàng vẫn còn giữ trong tiềm thức.
                  Tuy là âm đạo có căng lên vì bị con cặc Du nông
                  vào, nhưng lạ lùng thay con cặc Du đã vô gần
                  hết mà Tú không hề thấy đau đớn, mà còn
                  thấy sướng nữa là khác. Tú có biết đâu
                  không còn màng trinh để mà rách thì đâu còn
                  cái cảm giác đau rát đó nữa. Sau khi con cặc
                  đã nằm trọn trong lồn Tú, Du quỳ lên, để hai
                  chân Tú vắt ngang đùi Du sàng mông qua lại cho
                  con cặc xeo nậy khắp nơi trong âm đạo, nông cho
                  rộng hơn vì bây giờ nó đang chật chội bóp
                  chặt cây gậy da của Du, Động tác này cũng làm
                  cái đầu khấc cong cong cọ sát hai bên thành âm
                  hộ khiến nước lồn lại tiếp tục ứa ra. Nỗi
                  lo lắng sợ đau đã hoàn toàn tan biến, cảm giác
                  sướng khoái tràn về khắp thân thể Tú. Miệng
                  Tú bắt đầu phát ra những âm thanh u ơ khó hiểu.Hai tay quặp chặt chân Tú, Du bắt đầu ra vô nhịp
                  nhàng, để rồi mỗi lúc một nhanh dần, nhưng cú
                  dập lút cán làm đầu cặc chạm trúng cổ tử
                  cung khiến Tú đau thốn nhưng cũng sướng ngất
 - Ohh? Uuhhh? anh ơi? em yêu anh quá đi thôi.
 - Anh cũng yêu em, cho anh hết nhen Tú.
 Những lời thì thầm rượn
                  tình khiến người nghe cũng phải động lòng.Thấy
                  hai chân Tú duỗi thẳng lên trời rung rung theo nhịp
                  nắc đẩy Du lập tức tập trung tư tưởng. Khi Tú
                  bấu chặt lưng Du, cong người xuất khí, cũng là
                  lúc Du phóng ra xối xả những con tinh trùng đặc
                  sệt vào sâu trong tử cung Tú. Cả hai quấn vào
                  nhau như muốn hoà ra thành một. Tú nấc lên khóc
                  nức nở như một đứa bé. Du cuống quít vuốt
                  ve khắp nơi trên thân thể Tú, thầm trách mình
                  đã làm điều gì đó khiến Tú bị tổn thương,
                  miệng không ngớt buông lời xin lỗi:- Xin lỗi em?Xin lỗi Tú? Em sao rồi?Cho anh xin
                  lỗi.
 Mấy chục giây sau Tú ngưng khóc, những giọt nước
                  mắt còn đọng trên má, Tú nhoẻn miệng cười
                  thật tươi làm Du càng thêm thắc mắc. Nàng nhìn
                  Du âu yếm khẽ nói:
 - Anh không có lỗi gì đâu, sướng quá tự
                  nhiên em bật khóc đó thôi. Cám ơn anh đã cho
                  em một cảm xúc thật tuyệt vời.
 Đàn bà quả thật khó hiểu, đau quá cũng khóc,
                  sướng quá cũng khóc. Nghe Tú nói vậy Du yên
                  tâm hôn lên những giọt nước mắt còn vướng
                  đọng trên rèm mi,thì thầm:
 - Anh yêu em nhiều lắm, sẽ mãi mãi đó em có
                  tin không?
 Không để Du nói thêm môi
                  Tú lại gắn chặt vào môi Du. Tú chủ động
                  đưa lưỡi sang ngọ nguậy khắp nơi trong miệng Du.
                  Chẳng bao lâu sau hai bộ phận sinh dục của hai người
                  lại quấn chặt vào nhau, lần này thì Tú ngồi
                  hẳn lên người Du nhấp nhổm như những nhà quán
                  quân đua ngựa. Tiếng nhóp nhép của các dung dịch
                  còn chứa đầy trong âm hộ, rồi tiếng da thịt
                  va chạm bành bạch. Du và Tú không cần biết có
                  làm phiền giấc ngủ của những người nằm đàng
                  sau những vách ngăn bằng carton hay không. Cả hai
                  một lần nữa hăng say đưa nhau về cõi thiên
                  thai??Tối nay là đêm cuối cùng của hai người,
                  ngày mai Tú sẽ rời Phanatnikhom để lên đường
                  đi Phillipine học đời sống trước khi định cư
                  tại Hoa Kỳ. Sau những cuộc truy hoan đến rã rời
                  thân thể. Tú tựa đầu lên ngực Du nước mắt
                  chan hoà, tiếng Du an ủi:
 - Chúng mình thật sự yêu nhau, thì sẽ có ngày
                  đoàn tụ, em sang đó trước ráng giữ gìn sức
                  khoẻ, anh nhất định sẽ gặp lại em. Thằng Tom cho
                  anh biết tuần sau nó mang hồ sơ của anh ra sơ vấn,
                  rồi chuyển thẳng lên I.N.S không biết chừng anh
                  lại gặp em ở Phi đó.
 Nghe Du nói Tú cũng bớt buồn.
 - Anh ở lại một mình không có em, cũng ráng tự
                  chăm sóc lấy mình, em có nhờ vợ chồng anh Hiền
                  bạn của anh Minh em ở C78 gần chỗ?anh ở đó
                  nấu cơm tháng cho anh, mỗi ngày đến bữa, anh
                  ghé vào đó ăn chứ đừng ăn bậy bạ ngoài
                  chợ không tốt cho sức khoẻ nhen anh.
 Thấy Tú lo lắng sắp xếp cho mình chu đáo Du cảm
                  động lắm. Đột nhiên có tiếng lao xao bên ngoài,
                  chưa kịp hiểu chuyện gì thì đã có tiếng đập
                  cửa
 - Mở cửa, trật tự đi xét lô đây.
 Cả hai vùng dậy mau chóng
                  mặc vội quần áo, Tú thắp ngọn nến nhìn Du lo
                  lắng. Du cũng vậy nhưng không còn cách nào khác
                  là mở cửa cho họ vào. Tên Hùng bò và đám
                  đàn em kéo vào. Làm bộ như không biết hắn lên
                  tiếng hỏi ông lô trưởng:- Hộ này mấy người ở sao rộng vậy nè lô
                  trưởng.
 - Dạ, một người.
 - Một người? Ai đây?
 Hắn to giọng hỏi để uy hiếp
 - Dạ, cô Tú.
 - Còn mày, ở đâu mà lại đây ngủ, có biết
                  nội quy trại không?
 Tú ngẹn ngào lên tiếng năn nỉ:
 - Ảnh là người yêu của em, ngày mai em đi rồi,
                  nên tối nay mới ngủ lại đây, tha cho tụi em lần
                  này đi anh Hùng.
 - Chỉ có tối nay sao? Có người khiếu nại mấy
                  hôm nay hai người phá giấc ngủ của mọi người
                  mà còn nói chỉ có tối nay? Tụi bay đâu dẫn
                  thằng này đi.
 Biết có năn nỉ cũng vô ích Du nói nhỏ với
                  Tú:
 - Nếu ngày mai anh không ra được để tiễn em,
                  thì em lên đường cẩn thận, nhớ viết thơ cho
                  anh biết khi em tới bình an nhen.
 Không để Du nói thêm tên Hùng bò đẩy cổ Du
                  ra cửa. Trước khi bị dẫn đi Du còn nghe được
                  tiếng Tú sụt sùi khóc?
 ? Vừa vào căn nhà ở lô O13, được làm
                  nhà tù để giam giữ những người vi phạm nội
                  quy Du đã bị đánh 10 roi bằng gậy, bị cạo đầu,
                  rồi mới mang đi nhốt. Mình mẩy còn đang đau nhức,
                  vừa mới được ổn định chỗ nằm thì một tên
                  ốm nhom tiến lại
 - Ê! Tụi bay, nghe nói thằng này ngon lành lắm
                  dám chọc giận anh Hùng đó tụi bay.
 Du đoán chừng chắc hắn là đàn anh trong này.
                  Du làm bộ như không biết là nói mình nên vẫn
                  lúi húi sắp xếp chỗ nằm
 - Tao nói có phải vậy không hả thằng chó. Tụi
                  bay đâu có đứa nào ra dạy cho nó biết lễ độ
                  coi.
 - Dạ, để em cho đại ca.
 - Ừ, làm cho đẹp mắt cho anh hai coi nghe Định
 Một tên mặt mũi non choẹt
                  chừng 17, 18 tuổi nhưng thân hình cũng dềnh dàng
                  sấp xỉ Du bước ra. Biết thế nào cũng xảy ra
                  chuyện, Du dựa lưng sát vào tường chờ đợi.
                  Khi hắn vừa xông vào thì ngay lập tức bị Du lừa
                  thế vật văng vô góc nhà. Tức tối hắn vùng
                  dậy dùng cái đầu trọc lóc lao thẳng vào bụng
                  Du, chờ cho hắn lao tới gần Du lách mình né
                  sang bên, rồi thò chân ngáng ngang làm hắn lại
                  té lăn cù. Lúc đầu tên Lâm ghiền và đồng
                  bọn còn cười vì sự lụp chụp của Định nhưng
                  sau thấy Định không làm sao sáp lại gần Du, thì
                  tên Lâm ghiền biết là gặp phải thứ không vừa
                  gì, hắn liền nháy mắt ra hiệu cho vài tên nữa
                  xông vô tiếp viện, cứ tên nào tiến vào gần
                  Du là bị văng ra, làm tên Lâm ghiền cũng nóng
                  máu nhảy vào, và cũng giống như mấy tên đàn
                  em, hắn cũng bị bắn ra xa. Lồm cồm bò dậy hắn
                  thét lớn:- Đ. M nhào vô một lúc coi tụi bay.
 Đúng như hắn dự liệu cả chục tên nhảy vào
                  một lúc làm Du không trở tay kịp thế là những
                  ngón đòn hội chợ rơi xuống như mưa lên thân
                  thể Du, mắt Du hoa lên rồi tối sầm lại?
 
                  (Hết Phần 10 ... Xin xem
                  tiếp Phần
                  11) |