Khi tỉnh dậy
thì Du thấy mình đang nằm trong bịnh viện của trại,
toàn thân ê ẩm, trên đầu bị quấn băng trắng
toát. Ông bác sỹ cũng là người tỵ nạn làm
thiện nguyện trong bịnh viện lên tiếng:
- Tỉnh rồi hả? Tụi bay thiệt tình, vượt biên
sang đây không lo đi học hành đợi ngày định
cư mà cứ lo quậy.
- Cháu vào đây lúc nào vậy bác sỹ?
- Cậu vào đây tối hôm kia, ngất xỉu hơn một
ngày một đêm rồi. Bây giờ là 10 giờ sáng
thứ năm rồi.
Du thất vọng vô cùng, vậy là Du đã không thể
tiễn Tú đi Phi và nói những lời từ biệt
sau cùng. Đến trưa thì Tom vào thăm. Hắn hỏi
thăm tại sao lại để xảy ra chuyện như vậy. Sau
khi nghe Du kể rõ sự tình, hắn nói để hắn đi
gặp tên trưởng ban an ninh trật tự người Thái
xin cho Du được về. Đồng thời cũng cho Du biết
thứ tư tuần sau Du sẽ được phái đoàn sơ vấn.
Từ lúc thấy Du và tên Mỹ nói chuyện, ông bác
sỹ đã có cái nhìn khác về Du. Khi Tom đi khỏi
liền lên tiếng:
- Hồi này có chút hiểu lầm về cậu, thôi bỏ
qua cho lời nói hồi nãy của tui nhen.
- Không có gì đâu bác sỹ đừng ngại.
?Nằm viện được hai ngày thì Du lại phải trở
về nhà giam. Vừa về phòng đã thấy Hùng bò
đứng ở trong trò chuyện với Lâm ghiền. Thấy
Du vào hắn ngoắc tay kêu Du lại
- Nghe nói chú mày có nghề hả? Có muốn theo
tao không?
- Dạ, em không hiểu ý anh Hùng.
- Đ.M còn trả bộ không hiểu. Tao cho mày ra tù
trước hạn nhưng phải theo làm cận vệ cho tao,
hiểu rồi chứ.
Du nhũn nhặn trả lời:
- Dạ, cám ơn ý tốt anh Hùng em nghĩ chắc không
thể được, vì em đang làm việc cho phái đoàn
Mỹ.
Hùng bò hậm hực vì Du không phục tùng:
- Thì nghỉ không làm cho phái đoàn Mỹ nữa.
- Dạ, nhưng đó là con đường duy nhất để em
dễ đi định cư thôi.
- Đ.M bộ theo tao không được định cư sao,
được rồi cứ ở trong này tháng sau mới
được ra.
Nói xong hắn đi lại phía Lâm ghiền nói nhỏ gì
mấy câu rồi bỏ đi. Du đoán chắc rằng lát nữa
đây lại sẽ có chuyện. Nhưng trái với dự đoán
tên Lâm ghiền tiến lại cười cầu tài rồi móc
điếu thuốc "Krongthip" ra mời Du.
- Chú mày cũng ngon thiệt, làm điếu thuốc đi.
Tuy không hút thuốc nhưng không muốn làm hắn mất
lòng Du cầm lấy gắn điếu thuốc lên môi kéo
một hơi, rồi ho sặc sụa.
- Hì? hì?Gì đây? Không biết hút thuốc nữa
sao? Thôi về chỗ nghỉ đi. Cũng kể từ lúc đó
trở đi Du được yên thân không còn bị ai gây
sự nữa?
? Sau khi đi sơ vấn với Tom, Du được biết Tom
có xin với tên trưởng an ninh người Thái thả
Du. Nhưng hắn không chịu vì theo hắn mọi người
trong trại phải tuyệt đối tuân theo nội quy trại.
Tom an ủi Du, ráng chịu đựng hết tháng thì họ
cũng phải thả thôi. Đồng thời Tom cũng cho biết
hắn sẽ chuyển sang Mã Lai làm việc, hồ sơ của
Du hắn sẽ chuyển lên trên trước khi hắn rời
Thái. Hắn chúc Du ở lại may mắn sớm ngày
định cư.
Cuộc sống trong phòng giam rồi cũng quen dần với
Du và lặng lẽ trôi qua. Một hôm khi đi đái, tên
Định toe toét cười nói:
- Anh Du xem cặc em nè mới lận thêm một viên bi
nữa coi ngầu hông? Hà? hà? Kỳ này sang tới
Mỹ trả thù dân tộc, khỏi ngán con nào hết.
Nói xong Định dương con cu cho Du thấy.
Đã mấy lần Du có nghe nói, nhiều thằng con trai
ở trại bắt chước tụi Thái lận bi lên đầu
cặc, bây giờ Du mới tận mắt trông thấy. Con
cặc Định thuộc loại trung bình nhưng cái đầu
ban thì nở ra một cục bự, bên dưới đầu khấc
có hai viên bi nhỏ bằng hột cườm, nằm hai bên
dính chặt vào cu. Định khoe tiếp:
- Của em sống chứ không chết à nhen.
Nói xong Định lấy ngón tay chà lên viên bi thì
nó xoay vòng tròn. Du ngạc nhiên lắm nên hỏi:
- Bộ Định không đau sao.
- Bây giờ thì OK rồi, hồi bắt đầu bỏ vô thì
có đau thiệt, nhưng mà muốn có đồ chơi ngon lành
thì phải chịu khổ chứ anh Du.
Theo như lời Định kể thì
một hôm cả đám nhậu say. Định nổi hứng nhờ
"Ba già"tay phẫu thuật không có bằng cấp nổi
tiếng của trại lận bi dùm. Ba già bị vô tù vì
tội phá thai lậu, mà ở Thái Lan tuyệt đối cấm
được phá thai, nên hắn phải bị nhốt trong đây.
Định nói nhờ trong cơn say nên không thấy đau.
Vì muốn lận bi thì phải dùng lưỡi lam khoét vào
cái khấc của con cu đặt viên bi vô, rồi quấn
băng lại. Sau một thời gian vết thương lành lại,
da cu sẽ ôm lấy viên bi nhỏ bằng hột đậu này,
cũng vì vậy cái đầu ban được nở ra thêm.
Có người da thịt độc không chịu được sẽ bị
sưng tấy lên nhiễm trùng phải lấy ra, cũng có
người khi lành các da cu bám chặt lấy viên bi
nên làm nó không xoay được trường hợp này
gọi là "bi chết". Vì vậy người làm "phẫu thuật"
lận bi giỏi như ba già ít khi nào lận thành "bi
chết". Hắn khoét rất khéo cái lỗ để đặt
viên bi. Khi nào vết thương lành, da cu chỉ bao phủ
giữ hờ cho viên bi không bị rớt ra ngoài mà
thôi. Lúc đầu còn sợ nên Định chỉ bỏ một
viên sau khi thấy không có việc gì xảy ra nên
Định lại gắn thêm một viên nữa. Theo như Định
nói có đứa gắn giáp vòng con cu như bạc đạn
nhìn hãi hùng lắm. Kể xong Định cười sằng sặc
rồi nói:
- Của anh, em nghĩ khỏi cần bi, gì đâu mà bự
quá trời.
Kể từ đó Du thân với
Định hơn. Bản chất Định thật ra không xấu, hắn
người Hậu Cần, có ba đi lính địa phương quân
bị tử trận năm 72. Mẹ Định ở goá nuôi anh
em Định ăn học, từ khi có chuyện vượt biên,
Định kiếm thêm tiền giúp gia đình bằng cách
chèo xuồng làm Taxi đưa người ra thuyền lớn.
Một hôm đang cặp xuồng để bỏ người sang tàu
lớn thì thấy ánh đèn của tàu công an đi tuần,
hoảng quá Định bỏ xuồng theo tàu lớn bỏ chạy.
Vì không có thân nhân nước ngoài tiếp tế,
nên ở trại ai mướn gì Định cũng làm để
kiếm tiền bổ xung cho phần lương thực ít ỏi
được cấp phát. Định bị nhốt vô đây vì vượt
hàng rào ra ngoài đi chợ dùm cho người ta. Sau
khi bị bắt vô đây phục vụ mấy đại ca được
ăn uống no đủ mà không phải làm việc cực
khổ, nên Định xin ở luôn trong này chỉ ra ngoài
khi nào bị gọi đi phỏng vấn hay làm giấy tờ
mà thôi. Thấy hoàn cảnh Định như vậy, Du khuyên
Định ra tù về lô sống chịu khó đi học Anh văn,
để chờ ngày định cư, về mặt vật chất thì
Du sẽ bảo kê cho.
Thời gian một tháng rồi
cũng trôi qua, trong thời gian này Du nhận được
thơ Tú báo cho biết hai tháng nữa sẽ cùng anh
chị mình đi định cư chứ không phải ở lại Phi
sáu tháng như những người khác. Trong thơ Tú
cũng dặn dò Du ráng giữ gìn sức khoẻ và cầu
mong Du sớm được rời trại?
?Hôm nay là ngày cuối
trong tù, Du làm một bữa nhậu nhỏ để đãi
anh em. Trong cơn say Du hứng chí xin anh Ba già lận
cho mình một viên bi. Đến khi tỉnh lại thì đả
thấy thằng nhỏ bị quấn băng như thương phế chỉ
chừa có chút xíu ở phía trên đầu để đái.
Sau khi được về lô thì Du cũng không được
làm thông dịch cho phái đoàn nữa vì tên Mỹ
thay thế Tom đã sử dụng người khác . Theo quan
niệm của hắn thì người đã phạm nội quy trại
thì là người có hạnh kiểm không được tốt
cho nên mặc dù có lời giới thiệu của Tom hắn
vẫn không dùng Du. Không có việc gì làm Du xin
dạy thiện nguyện Anh Văn và ghi tên học đủ thứ
như: xây dựng, điện lạnh, cơ khí?
Con cặc của Du lúc này đã
kéo da non. Bây giờ chính Du nhìn thấy cũng còn
phát ngán. Cái đầu ban nở to như cái chày vồ
với vết thương chưa lành hẳn còn đỏ hoét.
Du lấy tay lăn thử viên bi thì thấy nó cũng
xoay tròn như của Định. Bất giác Du phát phì cười
vì trong cơn bốc đồng đã làm chuyện này. Bây
giờ Tú đi rồi đêm đêm nằm phơi "củ cải",
thì lận bi có ích gì. Một hôm tên Hùng bò ghé
lại chỗ Du. Hắn cho hay sẽ dự định mở lớp
dạy võ cho đồng hương tỵ nạn, nên có ý nhờ
Du ra giúp. Biết rõ hắn nói là dạy cho người
trong trại, nhưng thực tế là để dạy cho tay chân
của hắn. Thấy cái gì cũng từ chối hắn thì
cũng không tiện, nên Du đồng ý, đồng thời
Du xin hắn cho Định về ở chung lô với mình, hắn
gật đầu chấp thuận.
Trước hôm khai giảng lớp
dạy võ, Hùng bò có tổ chức bữa nhậu gọi
Du và Định đến. Sau khi giới thiệu Du là người
trực tiếp dạy võ cho bọn đàn em, cả đám ăn
nhậu say sưa. Đang ngà ngà say Du thấy có một cô
gái người dong dỏng cao, cặp ngực tròn xoe, căng
cứng dưới làn vải áo, đôi lông mày lá răm,
cặp mắt đen láy cùng cái miệng rộng đỏ thắm,
bưng đồ nhậu ra, nhìn Du tủm tỉm cười. Sực nhớ
đó là Mai, học trong lớp Anh Văn mà Du dạy buổi
sáng. Du nheo mắt cười lại, thì Định khều chân
Du cúi xuống nói nhỏ:
- Vợ anh Hùng đó anh Du.
Du chưa kịp phản ứng thì Mai đã lên tiếng:
- Thày Du giỏi thiệt nhen văn, võ thứ nào cũng
biết.
Nói xong Mai quay về phía Hùng bò ỏn ẻn
- Anh Hùng biết không, anh Du dạy Anh Văn em đó.
- Vậy hả? Vậy thì vô trong làm thêm mấy món nữa
cho ông thày em đưa cay đi.
Nói xong hắn cười hô hố
không quên lấy tay vỗ vào mông Mai, trước khi
Mai bước vào trong. Đêm hôm ấy cả Du và Định
về tới nhà thì đã say mèm. Trong cơn say Định
cho Du biết lúc chưa ở với Mai, Hùng bò lân
la lại lô của gia đình Tú ở để gạ gẫm Tú,
nhưng Tú không chịu, rồi thì hắn cho đàn em đến
phá phách, hù doạ khiến tinh thần Tú bị kích
động trở lại nên phải vào trại điều dưỡng
tâm thần là vậy. Rồi mấy ngày cuối khi Du đến
ngủ nhà Tú thì có một tên đàn em của Hùng
bò biết được, đi báo cho hắn biết. Tuy đã ăn
ở với Mai nhưng hắn vẫn cảm thấy tức tối,
vì vậy cho nên hắn mới dẫn đàn em đi bắt Du.
Riêng về phần Mai thì theo như Định kể thì Mai cũng
giống như Định là "con bà phước". Không có ai
tiếp tế, có hôm cãi nhau inh ỏi rồi đánh nhau
với một cô gái khác cạnh nhà chỉ vì một cuộn
giấy vệ sinh mà ai cũng nhận là của mình. Cả
hai đều bị bắt nhốt trong O13 cả tuần lễ. Ở
trong tù thấy Hùng bò vừa có tiền, vừa có
quyền lực lại tỏ ý chìu chuộng nên Mai đã
dễ dàng ngả vào vòng tay hắn. Nghe Định kể những
chuyện đó. Du hận tên Hùng bò lắm chỉ muốn
đứng dậy đi ăn thua đủ với hắn, nhưng nghĩ
mình chỉ sống ở đây tạm bợ để chờ ngày
định cư gặp Tú, nên Du dằn lòng không muốn gây
thêm chuyện.
Thời gian thấm thoát trôi
qua Du vẫn chưa được gặp phái đoàn I.N.S để
được quyết định số phận được vào Mỹ hay
là bị từ chối. Trong khi đó hồ sơ của Định
tiến triển đều đặn, ngày mai thì Định sẽ
được gặp phái đoàn I.N.S.
Dạo này nhờ có sự bảo
bọc và khuyên bảo của Du. Định đã thay đổi
không còn đàn đúm nhậu nhẹt với đám trật
tự nữa, rất ham học, có cái gì không hiểu
là nhờ Du giảng giải cho hiểu mới thôi. Trưa
hôm sau Du đang ngồi đọc sách thì Định chạy về
nói như reo.
- Em được nhận rồi anh Du ơi!, tui Mỹ nhận em rồi.
Du cũng vui lây nói với Định.
- Lén đi mua chai rượu đi, chiều nay anh em mình làm
một chầu mới được.
Hai anh em ngồi lai rai ôn lại những chuyện trong
trại thì có tên đàn em của Hùng bò tới nói:
- Du à! chị Mai nói có chuyện cần nhờ Du giúp
gấp, đi mau đi.
Du mặc vội cái quần dài bằng thun của cao ủy
cấp phát nói với Định:
- Ông thu dọn dùm, tui đi chút xíu.
- Để đó em thanh toán cho đi đi.
Khi tới nhà Hùng bò thì trời đã chạng vạng
tối bên trong đã thắp ngọn đèn cầy leo lét.
Thấy Du tới Mai đứng dậy đi ra mở cửa cho Du
rồi tiện tay gài then cửa lại, cả hai cùng bước
vào trong. Vừa vào trong Du mới nhận thấy Mai mặc
bộ đồ bằng vải lụa mỏng dính đã vậy còn
không mặc đồ lót, dưới ánh nến tất cả những
chỗ khêu gợi của người đàn bà hiện ra rõ
mồn một, làm Du ngỡ ngàng chỉ muốn hỏi Mai qua
loa rồi quay ra đi về:
- Có chuyện gì vậy chị Mai?
Du không rõ Mai lớn hay nhỏ tuổi hơn mình nhưng
vì là nhân tình của Hùng bò nên Du theo những
người khác gọi Mai bằng chị. Mai mỉm cười
- Có bài homework, thày cho nghĩ hoài không ra nên
nhờ thày chỉ cho chút chút. Với lại bữa này
anh Hùng có việc phải đi Bankok với anh Hai ( tên
trưởng an ninh Thái) mai với về, một mình buồn
quá nên gọi thày tới nói chuyện giải sầu.
Những lời lẽ mời chào của Mai, Du đã đoán
được ý định của nàng. Tự nhiên sự ham muốn
cộng với máu trả thù trong người Du nổi lên.
"mày cố tình hại tao, bữa nay mày đi vắng thì
tao chơi bồ mày cho bỏ ghét", vả lại Du cũng
muốn thử xem con cặc được lận bi hoạt động
như thế nào nghĩ vậy nên Du ngồi xuống cạnh cái
bàn hỏi Mai:
- Chỗ nào chị không hiểu đâu?
Mai ngồi xuống bên cạnh Du mở tập ra
- Sao cứ gọi Mai bằng chị vậy, bộ Mai già lắm
hả Du.
Tiếng thày đã biến mất trong lối xưng hô thường
ngày khi gặp Du.
- Câu này nè, Du nói phải đặt một câu bằng
tiếng Anh với động từ ở tương lai gần, vậy
nó là động từ gì.
- À đó là going to.
Biết chắc là Mai sẽ không phản kháng nên miệng
nói, tay Du thò xuống bàn vuốt nhẹ mấy cái lên
đùi Mai. Đôi má Mai đỏ ửng lên sau mấy cái
vuốt của Du. Thừa thắng bàn tay Du tiến xa hơn
vuốt ngay giữa háng Mai, giọng Mai lạc hẳn đi.
- Oh? Go?ing to?là?t..ương lai gần.
Thấy Mai đã lạc vào mê
hồn trận Du một tay choàng ngang vai Mai kéo sát
lại bên mình hôn ngấu nghiến, tay kia thọc hẳn
vào cái quần may bằng lưng thun. Du dễ dàng tìm
thấy cái hột le đang được hai mép lồn bao phủ,
ngón tay Du không ngừng day nó theo vòng tròn, làm
thân hình Mai uốn éo như muốn ngón tay của Du
chạm vào nó nhiều hơn. Khi chiếc lưỡi nhám
nhúa của Du rời khỏi miệng Mai thì người Mai
mềm nhũn đôi mắt vẫn còn nhắm nghiền, Du rút
mấy ngón tay ướt nhẹp ra khỏi quần, vòng tay
nhấc bổng Mai lên đi lại phía cái giường
được làm bằng tre bên trên đã được trải
sẵn hai ba cái mền bằng bông. Du đặt Mai xuống
cạnh giường, dưới sự hưởng ứng của Mai,
Du dễ dàng lột bỏ tất cả những gì đang che đậy
trên cơ thể đang căng đầy nhựa sống, và ngùn
ngụt lửa tình của nàng. Cặp vú trắng hồng to
như hai trái đào được điểm một cái nút ruồi
nhỏ màu hồng làm tăng thêm vẻ đẹp của nó.
Không chần chờ lâu hơn Du liền khom người gục
mặt vào nó để ngửi thấy mùi da thịt thơm tho
của người đàn bà, cũng như để thổi cho ngọn
lửa dục vọng bùng cháy to thêm trong Mai. Những
cái đánh lưỡi, bú, mút trên đầu vú tạo
nên những âm thanh chùn chụt, Mai chỉ còn biết
căng người ra chịu đựng những khoái cảm đang
tràn vào cơ thể. Khi chiếc lưỡi và bờ môi
Du rời bầu vú thì Mai mới chùng người, thở
một hơi dài để chuẩn bị đón nhận những cảm
giác mới mà chắc chắn nó sẽ làm cho mình đê
mê hơn.
Cái miệng Du bây giờ đã
cận kề bên cái mu dài, với hai mép thịt vun
cao được trang điểm bởi hai hàng lông đen tuyền.
Các cụ ngày xưa quả không có sai khi cho rằng "mồm
sao ngao vậy"bởi vì lồn Mai dài và rộng giống
y như cái miệng của nàng. Bất giác Du nhoẻn miệng
cười vì nhớ đến hồi còn đi học trong trường
cô nào tên Mai là khốn khổ vì đều bị chọc
là "Mai dù". Sự trùng hợp này quả không sai
tý nào với Mai, giống y như sự trùng hợp tên
"Đại Du" của mình vậy.
Một tay Du vẫn để lên bầu
vú Mai để thay thế cái miệng nhồi bóp không
ngừng, còn cái lưỡi thì như thè dài ra quét
vào mòng đốc liên tục như con chó đang hăng
say liếm cục xương. Mai hẩy mu lên xuống theo nhịp
bú liếm của Du, mùi vị hăng nồng, chua chua sộc
vào mũi Du, tiếp theo sau là những dòng nước
từ trong lồn Mai rỉ ra khiến Du càng say sưa bú
mút. Không thể chịu đựng hơn nữa hai tay Mai nắm
chặt lấy tóc Du kéo lên hổn hển van xin
- Thương em đi Du? đụ em đi?Em muốn?
Du đứng thẳng người lên tụt cái quần xuống
dưới chân, hai tay nắm lấy đùi Mai kéo sát vào
người. Con cặc với cái đầu ban phùng ra như
con rắn hổ mang, theo sự trơn nhớt không ngớt
rỉ ra từ miệng lồn chui dần vào hang.
- Ohhhh? anh ơi! ?Du ơi?từ từ thôi?
Mai gào lên vì cái đầu khấc như cái chày vồ
nông rộng cửa mình nàng ra. Tuy đã từng trải
qua trăm trận với Hùng bò, nhưng con cặc của
hắn không thể nào so với Du được. Hùng bò
cũng đã từng lận bi, nhưng vì da thịt của hắn
dị ứng với viên bi, làm độc sưng tấy lên nên
đành phải lấy ra. Bây giờ Mai bị cái đầu khấc
to đùng vì viên bi của Du ấn vào, nên các cơ
lồn nàng bị dãn căng ra hơn mọi khi. Như người
ta nói lồn đàn bà như chiếc vớ, nhất là với
cái mu dài của Mai, cho nên sau một hồi bị con cặc
Du nông ra cuối cùng thì nó cũng ôm gọn cây
gậy thần kỳ này. Khi hai hòn dái Du đã chạm
vào háng Mai thì Du lập tức kéo ra.
- Ooohhh? sươớng?quá đi anh ơi!
Không chỉ riêng Mai sướng
mà Du cũng tê tái, bởi vì cái hòn bi trên đầu
khấc khi kéo ra đã xoay tròn cạ vào lồn Mai, đồng
thời cũng cạ lên vùng da non của con cặc. Hồi
nãy khi đẩy vào nó cũng xoay nhưng hai người
chưa có cảm giác vì còn mải lo cho và nhận. Bây
giờ thì hai bộ phận sinh dục đã quen với kích
thước của nhau rồi thì những cái vòng quay của
viên bi khi được kéo ra hay đẩy vào đều mang
hai người bay bổng lên chín tầng mây. Chỉ nắc
chưa đầy mười phút thì Mai đã quíu cả người,
hai chân cặp chặt hông Du, hai tay quàng ngang cổ
đu người lên bám chặt vào Du, đôi môi tham
lam ngấu nghiến lấy môi Du, đẩy cái lưỡi vào
miệng Du tìm kiếm lưỡi Du mà quấn siết. Phần
Du vẫn không ngừng hẩy mông hai tay nắm lấy hông
Mai kéo lên hạ xuống theo tư thế đứng của mình.
- Aahhhh? Anh ơi?Em sướng?ra? rồi?
Mỗi một đợt phóng khí là Mai dập lồn xuống
sát gốc cặc, viên bi vẫn không ngớt xoay tít mơn
man trên vùng nhạy cảm của cả hai. Du gồng người
hẩy mạnh một cú chót đụng mạnh vào tử cung
làm Mai hơi nhổm mông lên, đồng thời Mai cảm
nhận được một dòng tinh dịch ấm áp bắn mạnh
vào tận hang sâu. Mai điều khiển cơ lồn bóp
chặt dương vật Du vắt cho bằng hết những thứ
của hai hòn dái tạo ra. Khiến Du không kìm nổi
đành phải phát ra tiếng rên sướng khoái.
- AAAhhhh?yesssss?
Đột nhiên có tiếng đập
cửa bình bịch bên ngoài. Du vội vàng đặt Mai
xuống giường, kéo vội cái quần còn vướng
ở cổ chân lên. "A?" cánh cửa bị xô sập
xuống, Hùng bò vội vã xông vào. Tuy không thấy
Du trần truồng nhưng Hùng bò trông thấy Mai ngồi
nép trong góc giường đôi mắt nhìn Hùng bò sợ
hãi, trên người Mai lại không có một thứ gì.
Hiểu ngay chuyện gì đã xảy ra, Hùng bò vòng
tay ra sau lưng rút ra con dao găm dài hơn hai tấc
được dấu sau cái áo khoác, mà hồi nãy hắn
mang theo bên mình, cùng đi với tên trưởng ban
an ninh người Thái ra Bankok để mua bạch phiến về
trại bán cho người tỵ nạn. Hắn gầm lên xông
thẳng vào Du, khiến Mai sợ hãi rú lên. Du cố
trấn tĩnh lách người sang bên, vọt người ra cửa,
thấy đâm hụt Hùng bò càng điên tiết phóng
theo Du. Bất ngờ Du vấp phải cánh cửa đang đổ
xiêu vẹo té lăn cù ra ngoài. Lúc này bà con
nghe tiếng ồn ào liền chạy ra xem. Hùng bò thấy
Du té dưới đất, hối hả phóng tới tay vẫn
nắm chặt con dao dài và nhọn, không còn nghĩ
được gì, theo sự phản xạ với tư thế nằm
Du dùng thế "Tô Mô" trong nhu đạo chêm chân vào
bụng Hùng bò, theo đà phóng tới của hắn hất
bổng hắn bay lên trời. Thân hình hắn rớt xuống
đập mạnh vào lu nước của nhà bên cạnh nằm
bất động. Du lồm cồm ngồi dậy tiến lại gần
thì thấy con dao đang cắm phập vào ngực hắn, máu
tuôn lai láng, trên miệng hắn cũng không ngớt
rỉ ra những giòng máu. Hốt hoảng Du ù té bỏ
chạy về lô của mình?
?Sau khi bị tạm nhốt, và
bị tên trưởng ban an ninh người Thái đánh đập
để thị uy, cũng như để trả thù cho tên đàn
em thân tín, Du bị giải ra toà án ở Bankok để
xét xử. Tuy có nhân chứng mục kíck sự xô
sát và nguyên nhân cái chết của Hùng bò, Du
vẫn bị toà xử án hai năm tù vì tội ngộ sát.
Trong thời gian thọ án ở Bankok Du mất hết liên
lạc với gia đình, bạn bè chỉ còn liên lạc
được mỗi mình Định, sau khi mãn hạn trở về
trại Du có gởi về nhà cho ba má Du một số thơ
thì đều biệt tăm không được hồi âm. Du liên
lạc với chú Long người thường gởi tiền cho
Du lúc trước thì được chú Long cho biết ba má
Du đã lên đường vượt biên từ hơn một năm
trước. Bây giờ chính chú cũng không liên lạc
được với ba má Du nữa. Cũng kể từ lá thơ
đó chú Long cũng không còn gởi tiền cũng như
bất cứ lá thơ nào cho Du, chỉ cho đến khi Du
được nhận đi định cư ở Mỹ mà thôi. Cuộc
sống ở trại của Du vì vậy trở nên khó khăn
hơn, lâu lâu Du lại nhận được một ít tiền
tiếp tế của Định để sống lây lất. Du cũng
nhờ Định kiếm dùm địa chỉ của Tú, nhưng Định
cho hay sau khi dò hỏi, thì được biết là Tú
sang Mỹ được vài tháng thì cái bụng nhô lên,
anh chị Tú khuyên đi phá nhưng Tú không chịu,
cuối cùng thì Tú bỏ đi đâu mất, hiện giờ
chính anh chị Minh của Tú cũng không liên lạc
được với Tú nữa?
? Thời gian trôi đi thật
nhanh, thấm thoát Du đã nằm ở trại đã hơn 4
năm. Khi mà Du hoàn toàn tuyệt vọng trong chuyện
định cư, vì phái đoàn nào cũng từ chối mỗi
khi mở đến hồ sơ thấy Du có tiền án. Thì một
hôm có loa phóng thanh gọi Du lên gặp ông trưởng
phái đoàn Mỹ. Khi tới nơi Du vô cùng mừng rỡ
vì người đó chính là Tom. Sau khi thăm hỏi, Tom
đã chính thức đóng mộc nhận Du vào đất Mỹ,
chỉ cần có người đứng ra bảo trợ cho Du, thì
Du sẽ được rời trại. Du liền viết thơ năn nỉ
chú Long đứng ra bảo trợ cho mình?
?Thế là sau bao nhiêu sóng
gió, chờ đợi. Cuối cùng Du cũng tìm được
một tương lai phía trước.Khi máy bay cất cánh,
Du nhìn xuống lần cuối như muốn thu gom tất cả
những kỷ niệm đi theo, ngay cả những kỷ niệm
cay đắng của kiếp người tỵ nạn? Và nhất là
viên bi ở đầu khấc đã bị cô bác sỹ người
Mỹ lấy ra trong đợt khám sức khoẻ cuối cùng
trước khi Du lên đường?
(Hết Phần 11 ... Xin xem
tiếp Phần
12) |