| Khi nước tới
                  cổ Ngân khua hai tay bơi kiểu ếch đến chỗ Du. Từ
                  xa thấy Ngân bơi lại chỗ mình, Du hốt hoảng từ
                  trên phiến đá tuột xuống nước để che dấu
                  phần nào sự loã lồ của mình. Ngân làm như
                  không hề biết đến điều này lên tiếng Nước mát quá hả Du?
 Dạa? Ưhmm? Tú đâu hả chị?
 Cô ta mệt quá ngủ rồi,
                  thấy Du đi lâu quá định ra kiếm Du thì thấy Du
                  tắm, may quá ch..Ngân cũng muốn tắm, có Du trông
                  chừng Ngân đỡ sợ, mấy ngày nay đi đường
                  người dơ dáy quá.Tiếng chị đã được thay đổi bằng tên một cách
                  ngập ngừng, nhưng ngọt ngào. Ngân bình thản bơi
                  lại chỗ phiến đá ngồi lên, nơi Du đứng hồi
                  nãy. Mực nước chỉ lưng chừng ngang bụng, cả
                  một tòa thiên nhiên trắng phau đập vào mắt làm
                  Du lúng túng không biết phải xử sự như thế
                  nào, đã bao nhiêu lần Du đã được chiêm ngưỡng
                  những cặp ngực, nhưng chưa bao giờ du cảm thấy
                  người rạo rực, tim đập mạnh như lần này,
                  quả thật cặp nhủ hoa của Ngân đẹp tuyệt. Nó
                  không to lắm nhưng tròn trịa, vừa vặn với thân
                  hình, hai đầu vú nhỏ hơn đầu ngón tay út một
                  chút, đỏ hồng nổi bật trên bầu vú trắng nõn
                  chỉa thẳng phía trước.
 Sao vậy nè, bộ chưa bao giờ thấy?
 Du đánh liều tán một câu.
 Dạ chưa thấy bộ ngực nào đẹp như vậy.
 Xạo quá đi, sao bằng người ta được. Tuy nói
                  thế nhưng trong lòng Ngân hãnh diện lắm.
 Lại đây chà lưng dùm Ngân đi.
 Nhìn thấy đôi mắt long
                  lanh của Ngân, Du biết chuyện gì sẽ bắt buộc
                  phải xảy ra. Không đắn đo nữa Du khoát tay rẽ
                  nước sáp lại gần ngồi lên phiến đá cạnh
                  Ngân. Ngân liền xoay lưng lại phía Du. Hai tay Du bắt
                  đầu chà sát lên tấm lưng săn chắc. Không ngờ
                  với lứa tuổi 30 mà Ngân còn giữ được thân
                  hình gọn gàng như vậy có lẽ Ngân thường xuyên
                  tập thể dục? Cô bạn của mẹ mình có chồng
                  con gì không? Chắc là chưa sanh nở nên đầu vú
                  còn nhỏ xíu và đỏ hồng. Bây giờ mình phải
                  làm gì? Có nên đưa bàn tay đi xa hơn phạm vi cái
                  lưng không? Bao nhiêu câu hỏi còn đang lởn vởn
                  trong đầu Du thì Ngân nắm tay Du kéo vào Ngực mình
                  đầu ngả ngược về phía sau tựa lên vai Du mắt
                  nhắm nghiền. Không để Ngân chờ lâu, Du cúi
                  xuống gắn chặt môi mình với môi Ngân, bàn
                  tay như một nhà nặn tượng tài ba, nhào nắn
                  không ngừng trên hai bầu vú căng tròn. Tay Ngân
                  cũng không vừa vòng ra sau nắm lấy cặc Du bóp,
                  vuốt liên tục, chỉ vài giây con cặc Du cứng
                  ngắc. Thấy nó đủ cứng Ngân buông nó ra, dùng
                  tay bò lên phiến đá trên cùng sát bờ, chỉa
                  cái mông về phía Du. Hiểu ý Ngân muốn mình phải
                  làm gì. Du đứng lên cầm lấy con cặc rà theo
                  hai mép lồn, tới cửa hang ấn một cái ót vào
                  lút cán, khiến Ngân phải nấc lên một tiếng.
                  Ưuuuhhh?Hai tay Ngân nắm chặt đám cỏ mọc trên
                  bờ. Để giữ thăng bằng, tay Du giữ chặt hông
                  Ngân kéo cặc ra gần hết rồi dập mạnh vào, cứ
                  mỗi lần dập vào là cổ họng Ngân phát ra tiếng
                  Uuuuhhh? Vì sướng? Được một lúc Du chồm lên
                  mình Ngân hai tay nắm chặt cặp vú nắc như vũ
                  bão, Ngân rên rỉ, và nước nhờn trong lồn
                  ứa ra mỗi lúc một nhiều hơn, như bị thốn vì bị
                  con cặc quá khổ của Du dập tới quá mạnh, Ngân
                  bò nhích ra, trong khi Du say sưa nhích tới để dính
                  chặt vào Ngân. Chẳng bao lâu cả hai đã ở trên
                  bờ hồi nào không hay. Hết nhanh, rồi chậm lại
                  để lấy hơi, rồi lại tiếp tục nhanh dần. Cứ
                  thế gần một tiếng đồng hồ, mồ hôi Du túa ra
                  khắp người. Lần này Du gặp phải cao thủ, vì
                  chưa bao giờ Du phải vất vả như thế này mà
                  địch thủ vẫn chưa chịu đầu hàng. Nếu không có
                  nước nhờn của Ngân có lẽ con cặc của Du phải
                  bốc cháy mất rồi. Ngân cũng thầm cảm phục sự
                  dẻo dai của Du, nàng lấy con cặc của Du ra, từ
                  từ xoay lại dùng tay xoa nhẹ hai hòn dái đang săn
                  cứng, rồi le lưỡi liếm từng thớ thịt gân
                  guốc đến phần đầu khất Ngân liếm dọc vào
                  đường rãnh giữa hai ?chóp nón?. Khiến Du
                  khẽ rùng mình, bất thần Ngân nuốt trọn con cặc
                  Du vào cuống họng. Đây là lần đầu tiên có
                  người dùng miệng ngậm được đến tận gốc
                  làm Du sướng tê người. Hai môi Ngân miết chặt
                  thân cặc, liên tục để nó chạy ra chạy vào
                  trong cuống họng, sướng quá Du phải xuýt xoaAaahhh?. Aaaahhh?AAAhhhh?
 Du sắp sửa đầu hàng thì Ngân dừng lại tay bóp
                  chặt phần cuối của con cặc. Du còn đang ngơ ngác
                  thì Ngân ngồi vào lòng đưa con cặc nhét vào
                  lồn, rồi chà miết lồn mình để con cặc Du
                  được cọ sát khắp nơi trong âm đạo, đến khi
                  tìm được chỗ mà con cặc cần phải chạm tới
                  Ngân nâng người lên xuống thật nhanh đồng thời
                  bảo Du
 Hẩy mạnh lên Du ơi!
 Nghe lời, cứ khi nào Ngân
                  nâng người lên là Du ở dưới thúc mạnh lên,
                  chẳng mấy chốc cả hai rú lên, ôm chặt lấy
                  nhau rồi cùng một lúc xuất khí ào ạt. Cơ lồn
                  của Ngân co thắt liên tục, như muốn vắt hết
                  tinh lực của Du. Chưa bao giờ Du lại ra nhiều như
                  lần này, có lẽ lần này Du mới thật sự
                  được leo lên đỉnh vu sơn. Vẫn ngồi trọn trong
                  lòng Du, tay Ngân vuốt ve những giọt mồ hôi còn
                  lấm tấm trên lưng Du, thì thầm bên tai:Tuyệt quá Du hả?
 Whoa! Chị lợi hại thiệt đó. Làm Du ngất ngư
                  luôn.
 Người ta thì tìm đủ cách để giữ không bị
                  xuất tinh sớm, còn Du? Ngân nghĩ phải học cách
                  ngược lại?Hihi?
 Bộ có cách sao? Du tưởng việc này phải để
                  xuôi theo tự nhiên chứ.
 Ngân nhẹ nhàng nói:
 Một người được coi là giỏi trong lĩnh vực ân
                  ái thì phải biết cách tự chủ, muốn giữ thì
                  giữ, muốn xuất thì sẽ xuất. Nhất là nếu hai
                  người cùng xuất tinh một lượt thì đó mới
                  là sự hoà hợp tuyệt đỉnh.
 Du cũng nghe người ta nói như vậy, nhưng mà Du
                  không biết phải làm sao nữa.
 Phần giữ thì Du khỏi lo rồi, còn nếu muốn ra
                  thì Du tập trung tư tưởng nghĩ về những gì làm
                  mình kích thích nhất, đồng thời dùng ý chí dồn
                  máu xuống dương vật thì lúc đó Du sẽ xuất
                  tinh dễ dàng
 Oh! Du biết rồi, những lúc Du mở mắt nhìn thấy
                  vẻ mặt thoả mãn của người cùng Du ân ái thì
                  Du bị kích thích nhiều lắm. Để Du thử xem coi có
                  được không nhen.
 Dứt lời Du đứng lên nhấc bổng Ngân theo đến
                  tảng đá lớn đặt Ngân xuống, úp mặt vào ngực
                  Ngân bú liếm say sưa rồi từ từ rê miệng dần
                  xuống dưới. Ngân thì thầm:
 Xoay ngược lại đây đi Du.
 Đi vòng ra trước đầu
                  Ngân, Du cong người vươn tới háng Ngân, le lưỡi
                  đánh vòng tròn lên hột le. Còn con cặc Du thì
                  đã nằm trọn trong miệng Ngân. Một lần nữa Du
                  lại nếm được hương vị ?sò lông? mới.
                  Hai người ra sức bú liếm để khêu dậy ngọn
                  lửa tình. Chưa đầy một phút con cặc Du đã căng
                  cứng, phần Ngân thì môi mép phồng lên, hột
                  le nở to ra bằng hạt đậu. Buông Ngân ra Du bước
                  ra phía trước, nâng hai chân Ngân để dựa lên
                  vai, đè gập xuống để lộ cái mu vun cao ưỡn
                  ra phía trước. Du ấn mạnh con cặc mập tròn vào
                  giữa hai mép lồn ?O?? Con cặc ngập sâu một
                  cách dễ dàng, hai tay chống xuống phiến đá. Du
                  bắt đầu ra sức nắc, dập đều đặn, Ngân không
                  ngớt vặn vẹo cho con cặc Du chạm trúng huyệt sướng
                  của mình. Tiếng nước trong lồn Ngân bị con cặc
                  Du khuấy động phát ra âm thanh ?bèm bẹp? Một
                  lúc sau âm thanh này được kèm theo tiếng rên
                  rỉ của Ngân.Uuuhhhh? Ooohhhhh?Uuuhhhh?
 Âm thanh này càng lúc càng nhiều, theo nhịp seo
                  nậy càng lúc càng nhanh. Chưa đầy mười phút
                  các thớ thịt trên người Ngân săn cứng lại.
 Du ơi!? Ngân sươớ..ng? chuẩn bị nhen Du.
 Hai mắt nhắm chặt Du hình dung vẻ mặt sung sướng
                  của Ngân đang đạt đến tuyệt đỉnh. Bất giác
                  gai ốc trong người Du nổi lên, máu dồn xuống dưới
                  hạ bộ. AAAhhh?AAAhhh?Cả hai cùng thét lên.
 Hai thân thể như nhập lại thành một. Những dòng
                  khí ấm hoà lẫn vào nhau, như chấp cánh để hai
                  người cùng bước vào cõi thần tiên. Sau một
                  hồi co bóp để vắt hết tinh khí của Du, cơ lồn
                  Ngân dãn ra để nhả cái con cặc đang mềm dần
                  và từ từ tuột khỏi cửa mình của Ngân. Nhích
                  người để Du nằm ghé bên cạnh, hôn nhẹ lên
                  môi Ngân. Du cảm kích nói:
 Thực hiện được đó chị, thích quá đi.
 Chị cũng vậy, đã lâu rồi chị mới tìm được
                  cảm giác này.
 Ngần ngừ một chút Du đánh liều hỏi:
 Gia đình chị đâu rồi hả chị Ngân?
 Chị mới lập gia đình được hai tháng thì S.G
                  thất thủ, chồng chị là đại úy biệt phái
                  trong binh chủng thiết giáp, anh ấy không may bị
                  chết trong trại cải tạo ?suối máu?.
 Xin lỗi, Du làm cho chị phải buồn.
 Ngân cười buồn đáp:
 Không sao chuyện đã qua lâu rồi.
 Nghe chị kể làm Du nhớ đến một người.
 Ai? Chị có thể biết không?
 Cô giáo dạy nhạc của Du, cô Khanh.
 Ngân lúng túng im lặng không hỏi thêm nhưng Du
                  vẫn nói tiếp:
 Cuộc đời cô ấy cũng buồn lắm, cô ấy giống
                  như chị dạy cho Du biết nhiều thứ, Du thương cô
                  ấy lắm nhưng không hiểu sao, cô ấy lại bỏ đi
                  đột ngột không nói một lời.
 Ngân khẽ thở dài rồi nói:
 Chắc phải có nguyên nhân, nhưng không thể nói
                  được cho Du. Thôi khuya rồi mình về ngủ.
 Hai người về tới hang thì Tú vẫn còn ngủ li
                  bì. Ngân lại gần sờ trán, rồi bước ra nói
                  nhỏ:
 Hết sốt rồi, có lẽ ngày mai sẽ khoẻ lại.
 Hy vọng như vậy, mình gần hết lương thực rồi,
                  thôi chị cũng đi nghỉ đi.
 Sáng hôm sau Ngân thức giấc thì đã thấy Tú
                  đâu mất, hốt hoảng Ngân chạy về phía Du nằm
                  gọi:
 Du ơi! Dậy đi Tú đi đâu mất rồi.
 Du ngồi dậy dụi mắt nhìn
                  ra phía cửa thì thấy mấy phiến đá đã bị xê
                  dịch, ánh sáng lọt chan hoà vào hang. Hai người
                  chạy ra ngoài định lên tiếng gọi thì thấy Tú
                  đang trần truồng dưới thác nước. Thân hình
                  trắng bóc với những đường cong nổi bật dưới
                  làn nước trắng bạc của con thác, Du an tâm nói:Chị ở lại trông chừng, em về hang trước. Ngân
                  cười hóm hỉnh:
 Không thích rửa mắt buổi sáng sao?
 Du quay lưng bước về còn ném lại câu trêu ghẹo
                  lại
 Tối qua rửa mắt đã lắm rồi.
 Ngân và Tú về đến hang thì Du đã nấu xong ca
                  nước trà nóng. Tuy mặc lại bộ đồ cũ với
                  cái áo sơ mi rộng thùng thình của Du, nhưng trong
                  Tú khác hẳn, khuôn mặt thanh tú hiện ra sau khi
                  những vết dơ được rửa sạch. Du nghĩ thầm
                  ?hèn gì tên là Tú?
 Bữa nay Tú khoẻ rồi, khi nào thì mình có thể
                  tiếp tục đi.
 Du chưa trả lời thì Ngân nói:
 Tú nghỉ thêm đi, sáng sớm ngày mai mình đi cũng
                  được.
 Em khỏe hẳn rồi, mình lên đường ngay bây giờ
                  đi, không thôi không đủ lương thực, nếu như
                  mình đi đúng đường thì cũng còn phải mất cả
                  ngày đường mà phải không?
 Ngân và Du nhìn nhau. Thì ra Tú đã nghe được
                  những lời đối thoại của hai người khi Tú nằm
                  mê man.
 Thôi được nếu Tú thấy đủ sức rồi thì mình
                  lên đường.
 Dứt lời Du thu xếp mọi
                  thứ vào túi, cầm chiếc la bàn trên tay cùng
                  Ngân, Tú rời hang tiến về hướng Tây Bắc. Đến
                  khi gần khuất con thác, Ngân còn ngoái đầu nhìn
                  lại lần cuối như nuối tiếc một cái gì đó?? Sau mấy tiếng đồng hồ luồn lách, đường
                  càng lúc càng khó đi vì cây cối, và dây leo
                  bao phủ chằng chịt. Ngân cất tiếng hỏi:
 Không biết có đúng hướng không? Sao mà con
                  đường giống như chưa từng có ai đi qua vậy Du.
 Du cũng không biết nữa, thôi mình nghỉ ở đây
                  một chút.
 Nhìn thấy một cây khá cao có nhiều nhánh có
                  thể trèo được, Du bỏ túi đồ xuống đất từ
                  từ trèo lên
 cẩn thận nhen Du. Ngân với theo dặn dò.
 Sau một lúc chuyền từ cành này sang cành kia.
                  Du đã leo tới chót vót ngọn cây, phóng mắt
                  về phía trước xa xa có một ngọn đồi, cắm một
                  lá cờ nhiều sọc màu, nhưng không rõ là màu
                  gì. Du hỏi vọng xuống:
 Có phải cờ Thái Lan có ba màu khác nhau phải
                  không chị Ngân?
 Đúng rồi! Cờ Thái có ba màu: hai sọc đỏ,
                  hai sọc trắng rồi sọc xanh dương, phải vậy không
                  Du ơi?
 Du tuột nhanh xuống đất nói như reo:
 Đúng rồi, đi thẳng phía trước khoảng vài giờ
                  là tới biên giới Thái, thôi mình đi mau.
 Nhìn thấy thì như vậy, nhưng sau ba bốn tiếng đồng
                  hồ cả ba vẫn chưa thoát khỏi con rừng, trời
                  lại bắt đầu nhạt nắng. Du bắt đầu lo lắng, vì
                  không biết có qua khỏi cánh rừng này trước
                  khi trời tối không nữa. Đột nhiên có tiếng
                  người ríu rít như tiếng chim, cả ba quay đầu lại
                  thì thấy lố nhố đám Fulro ở đàng xa, hốt hoảng
                  cả ba ù té chạy về phía trước. Hình như chúng
                  cũng thấy bọn Du, nên cả ba chưa chạy được
                  bao xa thì nghe tiếng đạn vang lên réo rắt, đồng
                  thời tiếng chân rượt theo, dẫm lên lá cây
                  nghe xào xạt. Chạy được một quãng thấy Tú
                  như có vẻ đuối sức, Du nắm tay hai người nhào
                  đại vào một bụi rậm dày đặc những gai rừng
                  tua tủa, chịu đau cả bọn chui vào thật sâu cho
                  đến khi không thể chui vào thêm được nữa mới
                  nằm im nghe ngóng. Tiếng người ríu rít mỗi lúc
                  một gần, cả ba nín thở, hồi hộp, một lát sau
                  tiếng động nhỏ dần rồi cả không gian chìm vào
                  im lặng. Lúc này Du mới hoàn hồn thấy mình đang
                  ôm chặt hai người. Hai mùi thơm đàn bà, khác
                  nhau xộc vào mũi, làm Du cảm thấy khoan khái hẳn.
                  Bỗng Du thấy bàn tay mình ươn ướt, mà hình như
                  có chất nước từ cạnh sườn của Ngân ứa
                  ra, chưa kịp hỏi thì tiếng Ngân đã rên lên:
 Ay da!!! Đau quá đi.
 Chị sao rồi?
 Không biết nữa, nhưng người Ngân đau quá.
 Chắc bọn họ đi hết rồi, mình chui ra ngoài đi.
 Cả ba từ từ trườn ra ngoài, vừa ra ra
                  được bên ngoài bụi rậm tiếng Tú thốt lên:
 Trời ơi! Máu, máu? nhiều máu quá.
 Thấy Tú lại bị kích động Du ôm chặt, nhẹ nhàng
                  nói:
 Đừng sợ! Không sao đâu, có Du đây. Tú nép
                  sát vào Du người run lên bần bật.
 Hình như trong túi xách có băng cứu thương Du
                  lấy ra đây. Tiếng Ngân thều thào:
 Dìu Tú ngồi xuống phiến đá, Du trấn an:
 Để Du giúp chị Ngân cầm máu, ngồi yên nhắm
                  mắt lại đừng nhìn thì không thấy máu nữa,
                  được không?
 Tú ngoan ngoãn nhắm nghiền đôi mắt, nhưng người
                  vẫn còn run rẩy. Lấy cuộn băng cứu thương ra
                  khỏi túi Du sà lại chỗ Ngân. Giọng như nghẹn
                  lại:
 Sao rồi! Làm sao bây giờ?
 Làm gì mà xúc động vậy,
                  theo lời chỉ dẫn của Ngân đây. Trước tiên cởi
                  áo Ngân ra.Tiếng Ngân yếu ớt đều đều, Du chỉ biết làm
                  theo như cái máy. Con người kể cũng kỳ lạ,
                  khi yêu thương chỉ cần thấy một chút xíu da thịt
                  của người khác phái là hồi hộp, rung động,
                  nhưng trong tình huống này, cả một tấm thân nõn
                  nà với cặp vú chắc nịch, lồ lộ phơi bày trước
                  mắt mà Du không mảy may có một chút tà niệm
                  nào. Vết thương khá lớn do viên đạn xuyên từ
                  đang sau mạng mỡ trổ ra phía trước. Sau khi băng
                  bó xong, máu vẫn rỉ ra tấm băng, thấy không thể
                  nấn ná ở lâu Du nói:
 Chị để Du cõng, mình phải đi tiếp thôi.
 Ngân không nói tiếng nào, người nàng bắt đầu
                  lả đi vì mất máu và đau đớn. Xốc Ngân lên
                  lưng Du cất tiếng kêu Tú:
 Lại đây mình đi tiếp nè.
 Tú như một cái máy bước lại nắm chặt tay Du
                  bước theo. Đêm càng lúc càng tối, nhưng Du vẫn
                  cố bước đi về hướng cái đồi mà Du thấy
                  hồi chiều. Không biết đi đã bao lâu, bỗng nhiên
                  Ngân thì thầm bên tai:
 Du ơi! Ngân khát nước quá.
 Chị tỉnh rồi hả? Ráng một chút xíu sắp tới
                  rồi.
 Du nói gạt Ngân, vì thật tình Du cũng không biết
                  đến khi nào thì mới thoát khỏi cánh rừng này.
 Du ơi! Cho Ngân xin lỗi.
 Chị đâu có lỗi gì với Du đâu.
 Có đó, Chính Ngân năm xưa đã báo cho mẹ Du
                  biết là Du vào bịnh viện gặp Khanh. Rồi mẹ Du
                  có đi gặp Khanh năn nỉ nếu có thương Du, thì vì
                  tương lai của Du đừng gặp Du nữa, để Du
                  được chuyên tâm học hành?Nói đến đây thì
                  giọng Ngân yếu dần?
 Thôi chị đừng nói nữa, chuyện đã qua rồi,
                  chị không có lỗi với Du, chị nghỉ ngơi đi,
                  đừng dùng sức nhiều quá. Tuy nói vậy nhưng
                  trong lòng Du ngổn ngang, thì ra vì vậy mà Khanh âm
                  thầm bỏ đi không từ giã. Chân cứ bước đầu
                  óc Du cứ miên man trong ký ức. Đột nhiên tiếng
                  Tú reo lên:
 Cái đồi kia rồi! Tới rồi chị Ngân, anh Du ơi!
 Quả thật cái đồi có cây cờ Thái đã ở
                  trước mắt, vì mải nhớ đến chuyện xưa mà Du
                  đã ra tới bìa rừng hồi nào không hay. Du cũng
                  mừng rỡ lấy tay bấm vào chân Ngân ra dấu:
 Mình tới biên giới rồi chị.
 Không thấy Ngân phản ứng Du liếc mắt nhìn lại
                  thì thấy Ngân tựa đầu vào vai Du mắt nhắm
                  nghiền, lắc người mấy cái để lay Ngân, nhưng
                  Ngân vẫn không tỉnh. Du hốt hoảng, vùng chạy về
                  phía ngọn đồi. Tú tuy đã mệt lả cũng cố chạy
                  theo miệng không ngớt kêu Du:
 Anh Du! đợi em với, đừng chạy nhanh quá.
 Vừa đến chân đồi thì một loạt tiếng súng
                  nổ ?Tạch? tạch? tạch? tạch??Lúc này
                  Du mới thấy mệt lả hai chân khuỵu xuống. Chưa
                  đầy một phút hai ba cái bóng đen xuất hiện vây
                  quanh Du và Tú. Tai Du ù đi không hiểu họ nói gì,
                  chỉ nghe ríu rít như ?bye nại?bye nại?. Nhưng
                  Du biết chắc một điều, đó không phải là tiếng
                  Fulro. Du thấy mắt mình hoa lên, rồi người lịm
                  dần đi?
 
                  (Hết Phần 9 ... Xin xem
                  tiếp Phần
                  10) |