| "Cũng vì ba má
                  Du vẫn chưa tìm được những người dạy kèm
                  ở nhà vừa ý. Nên sau giờ học ở trường
                  về nhà là Du rảnh rang không biết phải làm gì.
                  Như người xưa thường nói ? Nhàn cư vi bất
                  thiện ?, đồng thời đang tuổi thanh niên sung sức,
                  và đã được nếm mùi đàn bà nên trong người
                  Du lúc nào cũng cảm thấy bức rứt và rạo rực.
                  Nhất là mỗi khi nhìn thấy những bộ phận gợi
                  cảm hay mùi hương phảng phất của người phụ nữ.
                  Du bắt đầu tìm đọc những sách báo về tình
                  dục như khoả thân, 36 phương pháp đạt sướng
                  khoái, cô giáo Thảo?Và mỗi lần đọc mà nứng
                  quá là Du phải tự thỏa mãn hằng giờ bằng
                  ?chị năm? của mình? ?Một hôm Du nhận được thơ của thày dạy
                  Judo cũ ở Sài Gòn nhờ Du đến võ đường của
                  người em mở ở Đà Nẵng phụ giúp một tay. Vì
                  dù gì Du cũng đã đệ nhất
 đẳng Judo khi còn theo học với ông ta.Với sự
                  đồng ý của ba má, Du nhận lời cuối tuần đến
                  phụ giúp.
 Võ đường của thày Lâm khá đông có đủ các
                  cấp, khoảng trên dưới 60 võ sinh. Sau khi giới
                  thiệu với toàn thể võ sinh người phụ tá của
                  mình. Vì Du còn trẻ quá sợ các võ sinh cấp
                  cao không phục, nên thày Lâm phân công cho Du
                  trông coi những võ sinh cấp thấp trở xuống. Du
                  dẫn đám võ sinh sang căn phòng kế để huấn
                  luyện. Lúc này Du mới nhận thấy một khuôn mặt
                  quen quen trong đám võ sinh nhưng không biết là gặp
                  ở đâu.
 - Hôm nay tôi dạy cho các anh chị vài thế khóa,
                  vật tự vệ.Có ai tình nguyện ra ra đây, để tôi
                  hướng dẫn các anh chị không? Du dõng dạc nói
                  lớn:
 - Dạ để em tình nguyện làm người tấn công
                  cho thày.
 Một giọng nói rất nhẹ dễ nghe mà từ khi ra Đà
                  Nẵng đến giờ Du mới nghe được trọn câu mà
                  không phải đoán mò. Chính là cô gái có khuôn
                  mặt quen thuộc bước ra. Du cố moi óc để nhớ,
                  nhưng trong khoảnh khắc không thể nhớ ra được.
 - Bây giờ chị hãy quàng tay siết lấy cổ tôi.
 Cô gái liền xông tới dùng hai tay kẹp cổ Du.
                  Trong võ thuật sự nhanh lẹ chính xác là điều
                  quan trọng để dành lấy chiến thắng. Nhưng Du hơi
                  chậm một tích tắc. Vì khi áp sát để kẹp cổ,
                  bộ ngực cô gái vô tình dúi vào lưng Du, một
                  cảm giác mềm như bông cùng mùi mồ hôi trinh
                  nguyên tỏa ra khắp người, làm Du chựng lại,
                  đến khi thấy cổ họng bị nghẹn lại Du mới giật
                  mình, lách người, lừa thế gỡ tay cô gái. Du
                  thầm nghĩ ? cũng may cô này mới có đai xanh,
                  nếu không khó lòng thoát khỏi thế kẹp. Ngày
                  đầu tiên mà mất uy tín thì chít, phải làm cho
                  họ nể mới được. Nghĩ như vậy Du liền dùng
                  thế vật ngửa cô gái, khoá chặt tay, hai chân
                  nửa quỳ, nửa ngồi lên người cô gái. Du tự
                  đắc nói to:
 - Với thế khoá này anh chi yên tâm, địch thủ
                  sẽ không thể nhúc nhích được nữa.
 Quả thật lúc này cô gái
                  nằm im không cục cựa. Nhưng không phải vì thế
                  kẹp hiểm ác của Du mà vì con cặc của Du đang
                  đè lên ngực, tuy qua mấy lần vải cô gái vẫn
                  cảm giác được sự mềm mại và hơi ấm của
                  nó tỏa ra. Nên cô ta quên cả giằng co??Buổi dạy đầu tiên của Du kết thúc tốt đẹp.
                  Sau khi tắm rửa thay đồ chuẩn bị về thì Du thấy
                  cô gái lúc nãy như đang đứng đợi mình. Chưa
                  kịp lên tiếng hỏi, cô gái đã tiến lại chào:
 - Chào thày Du.
 - Sao chị biết tên tôi?
 - Em tên Trinh học chung lớp với thày, thày không
                  nhớ sao?
 - À! hèn gì tôi thấy quen mặt quá. Du tiếp:
 - Vậy là bạn học rồi, bây giờ cũng hết giờ
                  học võ rồi đừng kêu bằng thày nữa.
 - Dạ.
 - Trinh không phải người Đà Nẵng hả?
 - Sao Du biết. Trinh nhanh chóng thay đổi cách gọi.
 - Giọng Trinh nhẹ hơn dân địa phương, nghe dễ hiểu
                  lắm.
 - Oh! Trinh? Ba mẹ Trinh người Huế. Nhưng vì ba
                  Trinh đóng ở căn cứ Tiên Sa, nên cả gia đình
                  dọn về đây lúc Trinh còn nhỏ.
 - Hèn gì giọng Trinh nghe hay ghê, dễ hiểu nữa.
 - Có lẽ vì lớn lên ở Đà Nẵng nên chất
                  Huế của Trinh loãng bớt.
 - Từ lúc ra ngoài Trung đến giờ Du mới
                  được nói chuyện với bạn nhiều như vậy.
 - Oh! thì ra trong lớp Du ít nói là vì vậy hả?
 - Nhà Trinh ở đâu?
 - Ở đường Yên Bái.
 - Uả vậy gần nhà Du rồi, Du ở đường Thống
                  nhất.
 Hai người nói chuyện huyên thuyên không ngớt,
                  cho đến khi các võ sinh ra về gần hết Du liền
                  hỏi:
 - Trinh đến đây bằng gì?
 - Trinh đi xe bus.
 - Thôi tiện đường Du đưa về cho.
 - Có phiền Du lắm không?
 - Gì mà phiền, thôi mình về đi.
 Kể từ ngày đó, Du và Trinh xoắn xít bên nhau.
                  Cứ giờ ra chơi là Du tìm Trinh để trò chuyện.
                  Cũng nhờ Trinh giải thích, và thời gian làm Du
                  nghe quen dần những chữ dùng địa phương, nên
                  Du bắt đầu hoà đồng vào mọi sinh hoạt trong lớp.
                  Lúc này các bạn học mới thấy được những
                  khả năng của Du về các mặt như hội họa, văn
                  nghệ, thể thao?
 Cũng như hàng năm tờ báo tường tất niên sẽ
                  được thực hiện. Trinh là trưởng ban báo chí
                  nên rất là lo lắng, tất bật, đôn đáo khắp
                  nơi. Thấy vậy Du nhận giúp phần vẽ trang trí cho
                  tờ báo. Để kịp ngày hoàn tất cuối tuần Du
                  đến nhà phụ Trinh?
 ?Tờ báo tường được
                  trải dài trên bàn, Du hí hoáy tô vẽ. Trinh ngồi
                  đối diện chăm chú theo dõi nét vẽ.Với cái
                  áo thun đỏ hở rộng cổ và quần short jean xanh,
                  làm nổi bật vùng ức đầy đặn và làn da trắng
                  hồng của Trinh. Hai đầu vú nho nhỏ in hằn lên lớp
                  vải thun như khiêu khích.Vì vậy tuy tay thì làm
                  việc nhưng đầu óc Du bắt đầu tưởng tượng
                  lung tung. Du thấy Trinh hôm nay thật hấp dẫn, đã
                  vậy hơi thở và mùi hương quen thuộc của Trinh
                  cứ mơn man trong khứu giác. Làm dục vọng tràn
                  nhanh vào thân thể, tim Du đập nhanh, cổ họng như
                  có cái gì nghẹn lại, Du lúng túng đánh rơi cây
                  bút lông xuống gầm bàn. Du lật đật chui xuống
                  lượm, thì cặp mắt như bị thôi miên vào cặp
                  đùi thon thả, nõn nà của Trinh. Không thể tự
                  chủ Du hôn nhẹ lên đầu gối. Chân Trinh giật
                  nhẹ ra, rồi đưa về vị trí cũ, thấy vậy Du làm
                  tới, lưỡi Du thè ra liếm quanh đầu gối rồi từ
                  từ kéo lên. Các lỗ chân lông trên đùi
                  Trinh nở ra vì cái lưởi nhám nhúa của Du, đồng
                  thời hai chân Trinh như mở rộng ra cho lưỡi Du
                  dễ dàng đi xa hơn. Thấy vậy lưỡi Du lại chậm
                  chạp rê lên tới háng rồi đi xuống.Vì ở dưới
                  gầm bàn nên Du không thấy vẻ mặt đờ đẫn
                  lim dim của Trinh nếu không Du đã đốt giai đoạn
                  rồi. Trong lúc cái lưỡi vẫn tiếp tục làm việc
                  chân này. Tay Du bắt đầu xoa nắn chân kia của
                  Trinh, từ bắp vế, đầu gối, rồi đùi, cuối cùng
                  bóp nhẹ vào phần giữa của hai chân, làm hai
                  chân Trinh tự động khép lại. Sau vài cái xoa
                  bóp, như một con rắn bàn tay Du tiếp tục vươn
                  xa hơn, lần này chui vào dưới lớp áo thun tiến
                  dần tới cặp nhủ hoa của Trinh. Một cảm giác
                  mát lạnh, mềm như bông khi Du vừa chạm vào, mấy
                  ngón tay Du liền lướt nhẹ khắp bầu vú của
                  Trinh, khiến Trinh rùng mình đẩy lùi chiếc ghế,
                  tay nắm áo Du kéo ra khỏi gầm bàn để được
                  ghì siết lấy Du. Bàn tay Du vẫn không rời bộ
                  ngực săn chắc, trườn người đứng lên đẩy
                  Trinh vào sát tường, môi Du nhanh chóng tìm thấy
                  môi Trinh, cái lưỡi điêu luyện vẹt môi Trinh
                  để rồi thám hiểm khắp nơi. Người Trinh lúc
                  này mềm nhũn hai chân bủn rủn, hai tay phải ôm
                  chặt lấy Du để khỏi phải khuỵu xuống.Chiếc lưỡi
                  Du quấn chặt lưỡi Trinh, miệng nút trọn những
                  giọt nước miếng thơm tho. Như nhận thấy Trinh sắp
                  hụt hơi, lưỡi Du rời miệng Trinh mơn man nơi lỗ
                  tai, rồi chạy quanh cổ, khiến Trinh lại rùng mình,
                  bàn tay Du lúc này vẫn bóp nắn, lâu lâu đầu
                  ngón tay lại se nhẹ đầu vú. Vì rùn người xuống
                  để hôn liếm ngực, cổ Trinh nên con cặc cứng
                  ngắc của Du cạ đúng ngay giữa háng Trinh, khiến
                  Trinh càng ghì xiết Du cho sự cọ sát được
                  nhiều hơn. Du cũng thế từ lúc thấy con cặc mình
                  nằm vào vị trí êm ái đó, Du càng cố tình dí
                  sát cặc vào người Trinh không ngớt di chuyển
                  lên xuống. Được vài cái như thấy cái vải
                  quần jean quá dày làm mất đi cảm giác, tay Du rời
                  vú Trinh lần cởi nút quần short jean của Khanh.- Đừng? Du ơi.. đừ..ng.
 Khanh hổn hển nói trong hơi thở. Không để Trinh
                  nói nhiều hơn Du lại hôn Trinh say sưa, trong khi
                  tay thì vẫn tiếp tục làm việc. Chiếc nút bằng
                  sắt vừa bung ra, bàn tay Du vội thọt vào xuyên
                  qua lớp quần lót mỏng để đi tìm cái mà những
                  người theo đạo Hồi cho là căn nguyên tội lỗi
                  của người đàn bà. Vì thế nên đa số phụ nữ
                  theo Hồi giáo từ lúc bé đã bị cắt bỏ mòng
                  đốc. Cũng may gia đình Trinh không theo đạo Hồi,
                  nên ngón tay Du dễ dàng tìm thấy nó, sau khi bàn
                  tay Du vượt qua đám lông lưa thưa, tới cửa động
                  đang ướt mèm của Trinh. Du mân mê hạt đậu
                  tuy nhỏ bé, nhưng mang lại thật nhiều cảm giác
                  tê mê đến cho Trinh, để rồi đút vào cửa động
                  trơn tuột, ngón tay Du đi tới đâu thì những
                  giọt sướng khoái của Trinh tuôn trào rỉ ướt
                  tới đó. Đầu óc Trinh lúc này mâu thuẫn lắm,
                  vừa muốn Du phải dừng tay lại, vừa muốn buông
                  thả dâng hiến hết cho Du. Làm sao bảo Du ngừng
                  tay được, khi mà ngón tay cứ ngọ ngoậy sờ
                  móc bên trong hang động còn nguyên trinh này, mà
                  nhiều lúc làm Trinh chỉ muốn hét lên vì sướng
                  ? Đột nhiên có tiếng kêu và bước chân của
                  Trang từ dưới cửa hàng tạp hóa đi lên lầu:
 - Chị Trinh ơi, mẹ có chuyện nhờ chị nè.
 Cả hai giật mình vội vã
                  buông nhau ra, Du trở lại bàn làm bộ chăm chú
                  vẽ, còn Trinh chạy vào phòng ngủ để lấy lại
                  tâm thần.- Ủa anh Du đang ở đây hả, chi Trinh đâu?
 Trang làm bộ hỏi tuy biết là Du đang ở đây, vì
                  đã nhận ra xe Du đậu ở trước nhà, khi mới
                  về tới.
 - Ừa anh tới giúp Trinh vẽ trang trí tờ báo,
                  sắp xong rồi.
 Trinh từ trong bước ra nhăn nhó hỏi:
 - Mẹ cần chị chuyện chi?
 Nhìn thấy Trinh tóc tai rối bù, mặt mày bơ phờ
                  Trang hơi nghi là chị mình có chuyện, nhưng Trang
                  không hỏi, chỉ trả lời:
 - Mẹ nói chị với em đi thâu tiền nhà
 - Chị chưa làm xong tờ báo của trường, làm
                  sao đi được đây.
 - Em không biết, mẹ nói cô Hoa hẹn tới trả
                  tiền, nếu không chiều nay cổ đi Hội An, hai ba
                  tuần sau mới về
 - Em đi dùm chị được không?
 - Đi dùm cho chị thì được rồi, nhưng chị biết
                  mà, mẹ đâu có chịu cho em đi một mình tới đó
                  đâu.
 Thấy hai chị em đôi co Du lên tiếng:
 - Du vẽ nền cũng gần xong rồi, Trinh cứ viết
                  chuyện với mấy bài thơ xuống trước, để Du
                  chở Trang đi cho, lát quay lại Du chỉ tô thêm một
                  chút nữa là hoàn tất thôi.
 - Như vậy cũng được, mẹ thấy có anh Du đi với
                  em chắc mẹ chịu đó.
 Nói dứt lời Trang kéo tay Du đi xuống lầu.
 Còn lại một mình Trinh mới cảm thấy tiếc là
                  tại sao mình không dành với Trang để cùng Du đi
                  thâu tiền nhà. Cũng tại dưới háng Trinh bây
                  giờ nhớp nhúa quá, mỗi lần bước đi là
                  Trinh thấy dinh dính khó chịu, nên đành để Trang
                  đi với Du. Ngồi xuống ghế để tiếp tục làm
                  việc, mà Trinh vẫn còn cảm thấy ngây ngất. Những
                  cái hôn, những mơn trớn, những hơi thở của
                  Du như vẫn còn đọng lại trên da thịt Trinh. Bất
                  giác Trinh lấy tay bỏ vào đáy quần, mắt lim dim
                  nhớ lại từng động tác của Du đã làm cho
                  Trinh phải đê mê bay bổng. Mấy ngón tay Trinh lập
                  lại giống y như những ngón tay Du, cũng se, cũng
                  chà, miết mòng đốc, để rồi hai ngón tay thọt
                  vào bên trong âm đạo mà móc ngoáy. Như chỉ chờ
                  có thế, chưa đầy năm phút. Hơi thở Trinh nặng
                  nề, tim đập mạnh, người Trinh trân cứng hai
                  chân khép chặt bàn tay còn đang vướng trong lồn,
                  hai ngón tay vẫn không ngừng ngọ nguậy. Từng
                  đợt sướng khoái tuôn ra ào ạt, khiến Trinh
                  phải nấc lên vài tiếng, rồi cả thân thể từ
                  từ mềm dần. Trinh từ từ rút hai ngón tay ngập
                  ngụa những giòng nước trắng sệt ra khỏi lồn,
                  rồi ngả đầu lên bàn ngủ thiếp đi trong niềm
                  hoan lạc?
 (Hết Phần 4 ... Xin xem
                  tiếp Phần
                  5) |