"Mấy ngày liền
Du như người mất hồn, phần thì nhớ cô giáo
Khanh, phần thì áy náy, lo lắng không biết Khanh
bây giờ ra sao. Ba má Du vì sợ tai tiếng, học
trò loạn luân với cô giáo, nên cấm Du không
được đi thăm Khanh. Cuối cùng chịu hết nổi sự
ân hận dày vò, Du hỏi thăm anh Sáu chỗ bịnh
viên, lén ba má vào thăm Khanh.
Khanh đã hoàn toàn bình phục, đang nằm trên giường
đọc tạp chí chờ hoàn tất thủ tục để ngày
mai xuất viện. Thấy Du bước vào Khanh nói như
reo:
Uả sao Du biết cô đang ở đây?
Dạ em hỏi thăm anh sáu. Du hỏi tiếp:
Cô bây giờ ra sao rồi?
Đâu có gì, mai cô xuất viện rồi.
Bữa hôm nọ cô làm Du sợ quá.
Khanh cuời nói nhỏ:
Tại Du làm cô sướng phát xỉu? thôi đó mà.
Như vẫn còn thắc mắc Du lên tiếng hỏi:
Nhưng mà bữa hổm sao cô bị chảy máu vậy?
Khanh nhìn Du rồi nói:
Em ngồi xuống đây để cô kể cho em nghe?
?Từ nhỏ Khanh đã mang sẵn trong người giòng
máu nghệ Sỹ của cha. Đến năm lên 9 tuổi Khanh
rất thích thổi kèn nên nhất định đòi cha dạy,
thay vì học piano, hay violin. Vì chiều ý Khanh nên
ông đã dốc lòng dạy dỗ đồng thời còn đưa
Khanh vào trường nhạc cho các bạn đồng nghiệp
dạy thêm. Chẳng bao lâu Khanh đã biết chơi thành
thạo đủ mọi thứ kèn, sáo. Đến năm Khanh 16
tuổi, vì biết chơi nhạc cụ nên Khanh được nhà
truờng yêu cầu vào ban hoà tấu của trường.
Để đi tranh giải văn nghệ giữa các trường với
nhau.
Trong ban hòa tấu của trường có Sinh, học năm
cuối của trường, chơi Organ rất khá. Sinh dáng
người dong dỏng cao, mặt thanh tú, nói năng lại
ngọt ngào có duyên. Nên rất nhiều cô trong trường
đã lăn xả vào vòng tay của Sinh. Cũng chính vì
vậy, tuy còn trẻ nhưng Sinh rất dày dạn kinh
nghiệm chơi gái. Từ lúc gặp Khanh trong ban hòa
tấu. Sinh cứ tưởng là Khanh sẽ tự động bám
vào mình như những cô gái khác. Nhưng Khanh chẳng
có chút cử chỉ nào đếm xỉa đến. Lòng tự
ái bị tổn thương khiến Sinh nhất định phải kiếm
cách chiếm đoạt Khanh cho bằng được.
Chiều thứ sáu cũng như hàng tuần Khanh ở lại
trường để tập dợt với ban hòa tấu. Đợi
đến giờ giải lao, Sinh mon men lại gần Khanh lên
tiếng nịnh:
Whoa! hồi nãy Khanh thổi hay ghê, không rớt một
nhịp nào.
Nhận ra Sinh người con trai mà Khanh thường nghe
các bạn mình xì xào, bàn tán nhưng Khanh không
mấy để ý tới. Khanh cười nói xã giao:
Cũng thường thôi, sao mà bằng Sinh.
Tại Khanh khiêm nhường đó thôi, chứ tài nghệ
của Khanh có thể chơi cho các băng nhạc lớn rồi
đó.
Thiệt hở Sinh. Khanh sung sướng hỏi:
Sinh tán tiếp:
Sinh có ông anh chơi trống trong ban nhạc The Bee,
cho Sinh biết đang cần tay saxolphone.
Ý! vậy là trúng tủ Khanh rồi. Khanh nói như reo:
Đi trình diễn ở các phòng trà phải thức
khuya cực lắm sao Khanh lại thích vậy?
Tại Khanh muốn được trình diễn trước mặt mọi
người, mọi tầng lớp, có như vậy mới dạn dĩ
hơn, vả lại từ lâu Khanh muốn sống tự lập
rồi.
Nghe Khanh nói một
hơi, trong đầu Sinh phác nhanh một kế hoạch đen
tối. Sinh nói:
- Bây giờ Khanh có rảnh không, Sinh đưa Khanh về
nhà hỏi ông anh Sinh liền cho.
Khanh trả lời không do dự:
- Không bận, nhưng hôm nay Khanh không có xe, bữa
nay đi chung với nhỏ Lan.
Sinh mừng rở nói:
- Để Sinh chở cho, lát gặp anh của Sinh xong, Sinh
chở Khanh về nhà luôn.
- Được, để Khanh nói với nhỏ Lan cái đã
nhen.
Chiếc Yamaha 50cc phóng vun
vút trên con đường Ngô Tùng Châu, hướng về
ngã sáu để tiến về đường Lê văn Duyệt.
Ngồi đàng sau Khanh chỉ dám vịn hờ hông, Sinh bạo
dạn nắm tay Khanh kéo quàng qua bụng mình, cười
nói tự nhiên:
- Vịn như vậy lỡ xụp ổ gà là Khanh té đó.
Khanh ngồi yên không đáp
trả, mà cũng không rút tay về, vì phải quàng
tay ngang bụng Sinh nên người Khanh đổ về trước
sát vào Sinh hơn, mùi đàn ông trong người Sinh
toả ra làm Khanh cảm thấy rạo rực. Phần Sinh thì
bị cặp vú êm như bông của Khanh dúi vào lưng
cũng làm cho Sinh nóng ran cả người. Chưa bao giờ
Sinh lại mong muốn con đường về nhà hôm nay có
thật nhiều ổ gà như lúc này.
Vào tới phòng khách Sinh gọi lớn, tuy đã biết
chắc là sẽ không có ai trả lời:
- Anh Hai ơi! Rồi bảo Khanh
- Ngồi đây để Sinh coi ảnh có trong phòng không
nhen.
Được một lúc Sinh quay ra nói:
- Không biết ảnh đi đâu rồi, thường thì 9g tối
ảnh mới đi làm, chắc ra ngoài mua thuốc lá, mình
chờ ảnh chút xíu nhen.
Khanh nhìn quanh rồi hỏi:
- Hai bác cũng không có nhà hả anh?
Sinh xưng anh ngọt sớt lại:
- Ba má anh hôm nay đi ăn cưới con người bạn
ở Vũng Tàu chiều mai mới về. Khanh uống gì
anh lấy.
- Anh cho uống gì cũng được.
Đi xuống nhà Sinh mở tủ
lạnh lấy chai nước cam vắt, mà má Sinh vẫn thường
hay làm sẵn bỏ trong tủ lạnh cho ba Sinh thường
uống, mỗi khi chiến đấu xong với bà.
Mắt Sinh nhìn lên nhà như sợ Khanh bất chợt đi
xuống, tay đổ vội gói thuốc bột kích dục vào
ly nước cam, bỏ thêm chút đường khuấy nhanh,
rồi mang lên cho Khanh
- Nước cam đây, uống cho mát. Để anh ra ngoài
xem anh Hai anh có ở ngoài đó không nhen.
Nói xong Sinh bước ra ngoài
như đi tìm anh của mình. Phần Khanh thì vừa nhâm
nhi ly nước cam vừa nhìn quanh phòng khách, không
có gì đáng để ý Khanh với tay bật cái Tivi,
chương trình cũng chẳng có gì đặc biệt. Đài
Việt Nam thì đang có chương trình tạp lục của
ban Tùng Lâm. Đài Mỹ thì chiếu wrestling, thường
ngày thì Khanh không thích xem đô vật Mỹ vì thấy
nó giả tạo, và sắp đặt không có tính hơn
thua thật. Nhưng hôm nay Khanh bỗng để ý đến những
bắp thịt cuồn cuộn của các tay đô vật, nhất
là cái cục cồm cộm trong cái quần sport ngắn
cũn như cái quần silíp, trông hấp dẫn hết sức.
Ở bên ngoài một lúc, Sinh đoán chừng thuốc
đã ngấm nên nhẹ nhàng bước vào, thuận tay
gài chặt then cửa bước đến gần. Khanh lúc này
như bị thôi miên vào các bắp thịt của các tay
lực sỹ, mắt Khanh long lanh lên, má đỏ hây hây,
trông xinh đẹp lạ thường. Sinh từ từ ngồi
xuống bên cạnh, tay quàng qua bóp nhẹ bờ vai
Khanh, không một chút kháng cự Khanh ngả đầu
lên vai Sinh, mắt vẫn không rời tivi. Sinh thả
tay thấp xuống, mấy ngón tay vuốt nhẹ lên ngực
Khanh. Tuy cách biệt làn áo và cái bra nhưng
Khanh cảm thấy như một luồng điện chạy khắp
châu thân, làm Khanh run lên, thở mạnh, mắt từ
từ nhắm lại. Sinh cúi xuống gắn chặt môi mình
lên môi Khanh, lưỡi Sinh vạch miệng Khanh chui vào
như một con rắn luồn lách khắp nơi, cuối cùng
quấn chặt lấy lưỡi đồng thời nút hết những
giọt nước ngọt ngào thơm ngát từ miệng Khanh
chảy ra. Người Khanh mềm nhũn, đầu óc lâng lâng.
Thấy con mồi đã lạc vào mê hồn trận, Sinh lấy
tay bật dãy nút bấm cởi vội tấm áo dài trắng
của Khanh, một vùng da thịt trắng hồng lộ ra,
Sinh rời cặp môi, úp mặt vào ngực Khanh hít
hà mùi trinh nữ, tay thì vẫn tiếp tục lột bỏ
những gì Khanh đang mặc. Lúc này trong người
Khanh cảm thấy nóng hừng hực, cũng chỉ muốn
trút bỏ tất cả những gì đang khoác trên người,
nên tận tình giúp Sinh cởi hết.
Khi chiếc áo ngực được
rớt xuống đất, hai bầu vú trắng hồng, tròn
trịa được mở tung ra chờ đợi sự mơn trớn,vuốt
ve của Sinh. Nhưng Sinh lại không hấp tấp, đỡ
Khanh nằm dài xuống ghế salon. Sinh chậm rãi thè
lưỡi liếm từ cổ, kéo rê xuống rãnh ngực,
rồi kéo ngược lên, làm Khanh rùng mình xoa nhẹ
đầu Sinh. Kéo lên kéo xuống vài lần lưỡi
Sinh bắt đầu liếm quanh hai cái núm vú nhỏ hồng
của Khanh, đang từ từ săn cứng. Đang liếm từ
tốn đột nhiên Sinh ngoạm vào bầu vú dùng môi
mút liên tục, làm Khanh rên lên khe khẽ
- Ưưưuhhhhh?
Tay Sinh từ từ đưa xuống
xoa bóp nhè nhẹ giữa háng đang ướt nhẹp của
Khanh, miệng vẫn không ngừng nút vú, được một
chốc Sinh lấy tay lột phăng cả cái quần dài lẫn
quần lót của Khanh, Đồng thời tụt vội quần mình
xuống, con cặc Sinh vừa thoát ra khỏi quần đã
chỉa thẳng ra phía trước, trên đầu cặc đã
ươn ướt từ bao giờ. Một tay cầm cặc, một
tay banh chân Khanh ra, Sinh từ từ nhấn con cặc của
mình vào cửa trinh nguyên đang hé mở. Lúc này
có lẽ vì chất thuốc đang loãng dần, đồng thời
sự gìn giữ trong trắng của người con gái
trong tiềm thức Khanh trổi dậy, đầu óc Khanh như
chợt tỉnh, tay Khanh cố gắng đẩy Sinh ra, hơi thở
dồn dập, miệng lí nhí nói:
- Đừng? Đừng mà anh?
Không để Khanh nói tiếp.
Sinh lại gắn chặt miệng mình lên môi Khanh, chiếc
lưỡi lại luồn lách, quấn nút, lần này mạnh
bạo, gấp rút hơn. Làm Khanh trở lại trạng thái
mất tự chủ ban đầu, đôi tay lúc này thay vì
đẩy ra, lại quàng ngang níu chặt lấy Sinh như một
nguyên tố duy nhất để Khanh chia sẻ niềm hạnh
phúc.
Trong lúc say sưa hôn Sinh
vẫn tiếp tục nhẹ nhàng đẩy con cặc của mình
đi sâu vào lồn Khanh, tay Sinh không ngừng bóp
nắn vú Khanh. Con cặc Sinh được rút ra sau khi đi
vào được phân nửa, lại chầm chậm đi vào.
Khanh bây giờ đã thật sự đầu hàng, từ lý
trí cho đến bản thân Khanh không còn tự chủ
được nữa, thôi thì phó mặc cho những cảm
xúc đê mê tràn ngập trong cơ thể. Sau khi rút
ra đẩy vô nhiều lần, dâm thủy của Khanh chảy
ra ướt đẫm mơn man cặc, làm Sinh cố gắng lắm
mới khỏi bị xuất tinh. Thay vì đâm vào nhè nhẹ
như lần trước. Lần này Sinh đẩy mạnh đến lút
cán?Phựttt?màng trinh của Khanh đã bị con cặc
Sinh chọc thủng để được tiến vào sâu hơn
trong thâm cung của nàng. Khanh suýt xoa:
- Ayyy Da? Đau em quá anh ơi!!!
- Anh yêu em mà. Sinh thì thào dỗ ngọt Khanh.
Để yên vài giây. Sinh lại
tiếp tục kéo con cặc ra, đẩy lút cán vào. Như
để Sinh cũng phải cảm nhận được cái đau rát
của mình, hai tay Khanh cấu chặt lưng Sinh muốn toé
máu, mỗi khi Sinh nhấn cặc vào. Được một lúc
thì cái đau rát từ từ giảm dần, và một cảm
giác tê sướng kéo đến, theo từng cú thúc
của Sinh. Bây giờ thì cả hai bộ phận sinh dục
như muốn được dính chặt với nhau không rời,
môi mép của Khanh miết chặt lấy cặc Sinh cọ sát
lên xuống, làm Sinh cảm thấy các mạch máu
trong người rần rần chảy khắp người, đồng
thời đầu cặc như nở to ra hơn. Sinh bặm môi
nắc liên tục, lần cuối đẩy mạnh con cặc cho
nó lọt tối đa vào lồn Khanh, để rồi gào lên:
- Aaaahhhhh?Sinh? Sươơớơơơng?
Hàng đống tinh trùng bắn thẳng ào ạt vào lồn
Khanh. Trong lúc con cặc Sinh còn gục gặc theo mỗi
đợt phóng tinh bên trong, đầu cặc của Sinh vô
tình va chạm một điểm nào đó trong lồn. Làm
Khanh bỗng dưng trân người căng cứng lên, co
giật vài cái rồi giãn ra bất động?
Nằm trên người Khanh một lát Sinh kéo Khanh ngồi
dậy, ôm vào lòng, tay vuốt ve, hứa hẹn:
- Anh yêu em mãi mãi, sẽ không bao giờ xa rời
em nữa.
- Thiệt nhen anh. Khanh thổn thức nói:
Cũng như bao lần trước, với các cô gái nhẹ
dạ khác. Sau khi đã đạt được mục đích, Sinh
chỉ muốn đưa Khanh về nhà.
Sinh nhặt quần áo đưa cho
Khanh rồi nói:
- Thôi trễ rồi để anh đưa em về.
Kề từ hôm đó cứ có dịp là Sinh dẫn Khanh
về nhà để thoả mãn. Một hôm sau khi ân ái,
Khanh sà vào lòng Sinh, nói nhỏ:
- Anh ơi chắc em có bầu rồi.
Sinh giật mình, cố trấn tĩnh hỏi:
- Em có chắc không?, anh cứ tưởng em uống thuốc
ngừa mà.
Khanh lắc đầu đáp:
- Em đâu biết dùng thuốc, vả lại em còn nhỏ
làm sao mua được.
Câu nói này làm Sinh càng lo thêm. Có nghĩa là
nếu muốn, ba má Khanh có thể thưa Sinh về tội
dụ dỗ gái vị thành niên. Đầu óc Sinh quyết
định thật nhanh, ôn tồn bảo Khanh.
- Em còn trẻ quá, làm mẹ có sớm lắm không?
Vả lại hai đứa còn đi học chưa có sự nghiệp
trong tay làm sao lấy nhau lúc này được.
Nghe Sinh nói, Khanh đã hiểu là Sinh chỉ ham vui xác
thịt chứ không muốn bị ràng buộc với nàng
quá sớm. Mà thật ra cũng như Sinh, Khanh cũng chưa
hề nghĩ đến chuyện phải lập gia đình lúc này.
Khanh buồn bã hỏi:
- Vậy bây giờ mình phải làm sao?
- Thì lấy nó ra thôi. Sinh cúi mặt xuống nói
nhanh:
- Để anh thu xếp chuyện này cho. Bây giờ anh
đưa em về, có gì mai anh cho em biết thêm, nếu như
anh thu xếp xong mọi việc.
?Sau khi năn nỉ ông anh dàn xếp, chỉ chỗ, và
hẹn ngày với Khanh. Sinh nhét cái địa chỉ vào
túi, phóng xe lại nhà đón Khanh, để đưa Khanh
đi đến nhà lão y tá dạo, chuyên phá thai lậu
tại gia. Khanh hồi hộp lắm nhưng đã lỡ leo lên
lưng cọp rồi đành phải cưỡi thôi?
Cũng vì thiếu chuyên môn,
và dụng cụ sơ sài, lão y tá đã làm rách tử
cung Khanh, máu ra lai láng. Lão hoảng hồn cùng
Sinh gọi xe Taxi đưa thẳng Khanh vào bịnh viện cứu
cấp, cả hai không ai nhận là thân nhân của
Khanh, chỉ nói là gặp Khanh nằm xỉu ngoài đường
nên đưa vào đây. Sau khi giao cho nhân viên bịnh
viện là cả hai chuồn thẳng.
Mấy tuần sau Khanh xuất viện
về nhà. Tuy sức khoẻ đã bình phục, nhưng theo
lời bác sỹ chữa trị cho biết tử cung của nàng
hơi bị sa xuống. Thành thử sau này phải tránh
giao hợp với những dương vật hơi quá khổ. Cũng
kể từ ngày ấy Khanh chia tay với Sinh, cùng ba
má chuyển ra Huế, vài năm sau Khanh tốt nghiệp
trường âm nhạc . Và vì thích cuộc sống tư lập,
Khanh một mình lại vào Sài gòn sinh sống ?
(Hết Phần 2 ... Xin xem
tiếp Phần
3) |