Đêm ấy, Lý Mộ Đường ở lại ngủ trong căn nhà "ảo
tưởng" đó. Số là sau khi Từ Thế Sở ra đi rồi, chàng tự động
tiếp tay với 2 cô gái thu dọn "chiến trường", dời những chậu
hoa ra ngoài hành lang, tháo những chùm hoa trên vách, trên
rèm, trên trần nhà và dẹp chữ LOVE mà Từ Thế Sở đã sắp bằng
bông hồng trên bàn ăn. Trong khi làm công việc này, cả ba
người đều im lặng, có lẽ ai cũng ngại mở miệng e lỡ lời chăng.
Chừng sau một tiếng đồng hồ, chuông điện thoại reo lên, làm
cho cả ba đều giật mình, A Tử nhìn Băng Nhi, thấy nàng đang
bận lần mò, nhặt nhạnh những cây đinh ghim còn rơi rớt khắp
nơi, không có ý đi nghe dây nói, nàng đành phải nhấc ống nói
lên.
- A lộ.. anh Thế Sở đó hả
Nàng hạ thấp giọng bảo:
- Làm ơn cho tôi xin đi, chúng tôi sắp đi ngủ bây giờ, đừng có
quấy rầy nữa mà.
Chẳng rõ bên kia đầu dây đã nói gì, A Tử quay lại gọi Băng Nhi:
- Băng Nhi, nè, chuyện của mày, mày lại giải quyết đị
Băng Nhi còn do dự, không muốn nghe điện thoạị
- Băng Nhi! . .
Lý Mộ Đường bảo:
- Phải can đảm đương đâù với hăn', em không thể lánh mặt suốt
đời được.
Nàng gắng gượng cầm ống nói lên, nhưng chỉ "A lô" một tiếng
rồi im luôn. Nàng chỉ nghe mà không nói và nét mặt mỗi lúc một
tái đị Thình lình nàng cúp dây nói, gục đầu trên chiếc máy
điện thoạị
- Thế nàỏ Hắn nhục mạ em hả
Lý Mộ Đường chạy lại đỡ mặt Băng Nhi lên, lúc đó mới thấy nàng
đã lệ đẫm má hồng. Chàng cả kinh, rút mùi xoa ra lau nước mắt
cho nàng:
- Hắn mắng em? Hắn buông lời thô bỉ với em phải không?
Băng Nhi chỉ lắc đầu, còn chưa kịp nói gì thì chuông điện
thoại lại reo, nàng nhấc lên nghe chừng hai giây lại cúp đị
Nàng gục đầu xuống nước mắt lại trào, nàng cố bụm miệng lại đe
tránh khóc ra tiếng. Hiện tượng này làm cho Lý Mộ Đường đau
khổ vô cùng, chàng nhấc ghế ngoì ngay trước mặt, vịn vai nàng
nói trong âu lo:
- Sao em không nói thẳng với hắn, nói vắn gọn với hắn răng` em
không muốn nghe điện thoại của hắn nữả
Nhưng Băng Nhi chỉ có lắc đầu, chỉ lắc đầu mà thôị Khổ nổi
tiếng chuông điện thoại đáng ghét đó lại reo lên nữạ Lần này
Lý Mộ Đường nhanh tay chộp lấy ống nghe trước khi Băng Nhi có
phản ứng. Chàng có ý muốn nghe xem Từ Thế Sở toan nói những gì,
nhưng lạ thay trong ống nghe chỉ có tiếng nhạc thay vì lời
ngườị Một bản nhạc êm đềm, một bài hát dịu ngọt quen thuộc
chính là giọng hát chứa đâỳ tình cảm của Băng Nhi:
"Em theo anh tới góc biển chân trời, Dẫm mòn muôn ngàn ngọn
núi, từ xóm lạ cho đến nhà anh; Em theo anh tới chân trời góc
biển, Dẩm nát bao chuỗi tháng ngày, từ mái đầu xanh cho đến
tóc bạc răng long."
Lý Mộ Đường sững sờ nhìn Băng Nhi, nàng cầm lòng không đặng,
thút thít rằng:
- Đó là cuốn băng cũ mà em đã tự ghi lấy, và tặng cho ảnh khi
hai đứa đang yêu nhaụ..
A Tử xấn tới, quyết nhiên bứt dứt luôn đường dây điện thoạị
- Thế này là xong hết, đừng để hắn lợi dụng điện thoại quấy
rầy chúng ta nữa, tụi mình cứ việc đi ngủ yên.
Điện thoại thì yên hẳn rồi, nhưng cõi lòng của Lý Mộ Đường
chưa yên. Rõ ràng là giọt nước mắt của Băng Nhi đâu phải rơi
vì chàng, nỗi niềm này chua chát quá thay! Chàng ngôì im lìm,
tìm chẳng ra lời lẽ nào để an ủi người yêụ Vô thức nhìn ra cửa
sổ thì chạm phải ngay một lọ hoa sen mã đề màu đào hồng đặt
trên khung cửạ thế gian này làm gì có sen mã đề đào hồng? Lại
là tuyệt tác của Từ Thế Sở. Chàng cảm thấy chán ghét đào hồng
vô tả.
- Mộ Đường .
Đoán được tâm trạng ngườị A Tử vỗ vai chàng bảo: - Dẫu sao anh
cũng phải dành chút thời giờ cho Băng Nhi, tình cảm con người
đâu như cái công tắc điện, muốn mở thì mở, muốn tắt là tắt
được? Băng Nhi giao thân với Từ Thế Sở đã lâu ngày, họ để lại
cho nhau khá nhiều ký ức, những kỷ niệm đó khi thình lình bị
xóa đi, dĩ nhiên là có vết thương lòng. Anh là bác sĩ, thừa
hiểu điều đó.
Lời của A Tử chí lý, nhưng "ta là bác sĩ tầm thường". Lý Mộ
Đường tự nghĩ rằng dù hiểu đi chăng nữa vẫn cứ thấy ghen ghét
là saọ
- Băng Nhị
A Tử lại vỗ vai Băng Nhi khuyên rằng:
- Thôi nín đi cưng, Từ Thế Sở nổi khùng đay đâu phải là lần
đầu tiên, đáng lẽ mày nên sẵn sàng về tâm ly để đối phó mới
đúng. Nghe tôi, mày cứ mặc kệ nó đi, chẳng bao lau thì nó sẽ
bãi binh đình chiến, có đieù là mầy phải lấy lập trường kiên
định mới được. Thôi đừng khóc nữa cưng ơị
Băng Nhi vẫn cứ nức nở, Lý Mộ Đường vẫn cứ im lìm. A Tử đành
bó taỵ Trong nhà im lặng một cách dễ sơ. Cuối cùng là Lý Mộ
Đường đứng dậy bảo:
- Thôi để tôi về, hai cô đi ngủ sóm đi, khuya quá rồị
A Tử thấy vậy vội gọi Băng Nhi:
- Băng Nhi, mày định khóc tới bao giờ đâỷ Mày mà khóc hoài như
vậy là Mộ Đường sẽ giận đó. Mày hỗng nghĩ coi, thưở nay có đứa
con gái nào mà khóc cho bạn trai cũ trước mặt bạn trai mớỉ Mày
định dồn Mộ Đường vào chân tường nào đâỷ
Lý Mộ Đường hết sức thán phục A Tử, đứa con gái này sao mà am
tường về tâm lý của người con trai quá vậỵ Quả nhiên lời nói
của A Tử đánh thức Băng Nhi, nàng nguóc lên nhìn Lý Mộ Đường
có vẻ khủng hoảng, rồi nhanh nhẩu chạy lại ngả mình vào lòng
chàng, vùi đầu vào ngực chàng, ôm chặt eo lưng chàng, nghẹn
ngào rằng:
- Mộ Đường, anh dừng giận em, xin anh chớ giận em, em khóc đây
chính em cũng chẳng hiểu là vì lẽ nàọ.. Nếu anh mà giận em thì
... thật tình em chẳng còn sống nổi nữạ
Chàng vuốt nhẹ mái tóc ngắn của nàng, khẽ bảo:
- Cứ việc khóc đi để trút hết nỗi niềm trong lòng em. Băng Nhi,
em vốn là cô "Sương nữ đa tình", nếu em chẳng khóc cho một mối
tình đã chiếm ngự một thời gian khá dài trong đời em, tức là
em quá bạc tình. Anh hiểu cho em lắm, em cứ khóc đi, anh chẳng
giận em đâu, chỉ có đieù là hễ em rơi lệ bất cứ vì lẽ nào cũng
sẽ làm cho anh đau lòng xót dạ, bởị..
Chàng hơi ngượng mồm tiếp:
- Anh yêu em tha thiết!
Hai cánh tay nàng càng xiết chặt vào lưng chàng, mặt nàng càng
úp sát vào vai chàng, nức nở rằng:
- Anh nói vậy càng làm cho em khóc thêm.
Rồi nàng khóc thật, khóc lướt mướt, đôi dòng lệ thủy ướt đẫm
vai áo chàng.
- Mộ Đường, em là đứa bé hay khóc, không thực tế, chưa lớn lên,
giá như* có ngày nào đó em làm điều gì có lỗi với anh ...
Chàng thấy ớn lạnh xương sống, thẳng lưng ngắt lời nàng:
- Chớ có nói dạị Đêm nay em quá xuc động và quá mệt mỏi rồi,
thôị..
- Em hư lắm phải không. Em tự thấy em rất hư và rất dễ sợ, em
đã làm cho Từ Thế Sở đau khổ lại làm cho anh đau khổ, và ...
cũng là cho bản thân em đau khổ nữạ
- Băng Nhị
Chàng dỗ ngọt:
- Em hãy đi tắm rồi đi ngủ cho khoẻ, sáng mai lại một ngày mới
đến với chúng ta, mọi việc đều sẽ mới hết.
Nàng nguóc lên nhìn chàng, cặp mắt đã sưng đỏ, đôi má hoen lệ,
với giọng run run:
- Anh ... anh xác nhận là anh không giận em?
- Vâng, anh xác nhận, em đừng thắc mắc nữạ
Nàng ngắm kỹ lại chàng một lần nữa, rồi bảo:
- Em vâng lời anh, em sẽ đi tắm rồi đi ngủ đâỵ Mai là ngày chủ
nhật anh hãy qua sóm nghen anh, vì em ...
Nàng kề gần tai chàng như nói lén:
- Em hơi ngại cái anh khùng đó lại đến nữạ..
- Em cứ yên chí đi tắm rồi đi ngủ đi, còn phần anh thì ngủ
sofa đây được rồị
A Tử cười rằng: - Mộ Đường, anh làm sao ngủ salon nhà này lâu
dài cho được. Nếu tâm tình của Băng Nhi cần anh ổn định lại
bằng lối này thì thật là nhọc sức quá đị
Nàng đẩy Lý Mộ Đường bảo:
- Thôi về đi, để mọi người đều ngủ yên được một giấc cho thoải
máị
Băng Nhi ngẫm nghĩ rồi cũng bảo:
- A Tử nói đúng, anh không thể luon luon ở bên cạnh canh chừng
em được, rủi có chuyện gì thì em cũng phải tự đối phó lấỵ Anh
cứ yên chí về bển đi, Từ Thế Sở chẳng tài nào bắt cóc em được
đaụ
Song, Lý Mộ Đường vẫn không thể yên lòng bỏ về được khi nghĩ
tới hành động điên cuồng của Từ Thế Sở, gương mặt khóc mếu của
Băng Nhi và thái độ lừng khừng nhưng tâm địa lương thiện của A
Tử. Chàng cương quyết:
- Cứ để cho tôi ngủ lại ở phòng khách đêm nay đi, có ngủ tại
đây tôi mới yên chí phần nào, chớ biểu về bên đó thì làm sao
tôi ngủ yên cho được.
Thấy vậy, hai cô gái không kiên trì ý kiến nữa, họ xúm nhau
ráp hai chiếc sofa chập lại đôi, rồi vào phòng ôm chăn gối ra
cho Lý Mộ Đường. Xong đâu đó, A Tử vào phòng riêng ngủ trước,
Băng Nhi thì còn cà kê bên ngoài khá lâu, nàng bá cổ hôn trán
chàng, thỏ thẻ:
- Em yêu anh ...
Cử chỉ đó làm cho trái tim chàng đập mạnh, lôi nàng vào lòng
khẽ hôn một hồi, rồi mới lập đi lập lại bên tai:
- Hãy cam đảm lên Băng Nhi, em phải thống hạ quyết tâm, phải
cân nhắc cho thật kỹ càng về tình cảm chìm sâu trong đáy lòng
em.
- Em chẳng cần cân nhắc gì nữa, thể xác và tâm hồn em đều
thuộc về anh rồi, chỉ có một điều là em thay đổi quá nhanh,
chính em cũng giật mình. Song, nếu nói theo cách khác là ...
Nàng nhìn mặt chàng ra vẻ tư lự:
- Mọi viêc xảy ra cũng tại anh hết, có đúng không?
- Tại anh?
- Đúng thế. Tại trời sanh anh ra tuấn tú, đoan trang, ý nhị,
ôn tồn, uyên bác và lại đa tình ... chẳng khác chi một khối từ
thiết lớn có sức thu hút quá mạnh, thu gọn cả người em đị Cho
nên chẳng phải tại em thiện biến mà là tại em có cái duyên gặp
gỡ anh.
Chao ơi, Băng Nhi, em lại rót một vò ruọu mạnh làm anh say nữa
rồi!
- Anh nào có tốt đẹp đến trăm phần trăm như em đã đánh giá.
Băng Nhi, em chớ nên đem những ảo tưởng, mà phủ lên người anh,
làm như vậy là rất nguy hiểm đó. Trên đời có lắm người đã yêu
một cách cuồng nhiệt, rút cuộc lại yêu phải cái ảo tưởng của
mình ....
- Là Từ Thế Sở!
Đột nhiên nàng nhắc tên người yêu cũ.
- Em nói saỏ
Chàng không hài lòng lắm.
- Giờ em đã hiểụ
Nhu đã vỡ lẽ, nàng bảo:
- Bao năm qua, Từ Thế Sở là ảo tưởng của em, có lẽ em chưa bao
giờ yêu anh ấy thật sự, từ trước tới nay anh ta khéo dàn cảnh
theo ảo tưởng của em, nào là ra vẻ con người lãng mạng, nào là
diễn trò trẻ con không thiết thực, đâm đầu yêu ảnh một cách mù
quáng. bây giờ nghĩ lại những gì mà ảnh đã làm đều không phải
là do bản ngã của ảnh, thật ra thì ...
Nàng trầm tư một lúc rồi nói tiếp:
- Đối với con người thật của ảnh, em chưa hiểu biết được tí
nàọ
- Có vậy saỏ
Chàng nắm tay nàng khẽ hỏị
- Đúng thế anh ạ
với vẻ thành thật, thẳng thắn, nàng kể tiếp:
- Em chưa rõ về tính chất việc làm của ảnh, chưa hiểu về tư
tưởng của ảnh, chưa quen biết về bạn bè cũng như về hoàn cảnh
gia đình của ảnh, thậm chí về cá tánh của ảnh. thế mà trước
đêm nay em lại chưa hề nghĩ tới việc nên tìm hiểu cho nhau,
nhất mực chỉ biết theo đuổi những trò chơi điên cuồng, ấu trĩ
do ảnh bày rạ
Nàng thở dài:
- Cũng may là ngày nay em đã vỡ lẽ rồị
- Em đã hiểu thật rồi ư?
- Dù cho chưa hiểu được hết thì cũng đã hiểu phần nào rồị
Đột nhiên nàng mỉm cười, một nụ cười rất hiếm giữa lúc này:
- Em mong rằng, đối với em anh hãy kiên nhẫn, rồi từ từ dạy
bảo cho em lớn khôn lên nghen.
vừa dứt lời, nàng xoay lưng đi thẳng vào buồng riêng. Nằm trên
sofa, suốt đêm Lý Mộ Đường không làm sao chợp mắt được, hình
dáng của Băng Nhi, của A Tử, và của Từ Thế Sở nữa cứ quanh
quẩn trong tim óc chàng và bên tai chàng cứ văng vẳng những
lời "Anh ngoì nghiêm nghị ở đaý như vị thần hộ mạng của em ...
Anh đóng nhiều vai trò khác nhau trong đời sống của em, là ân
nhân cứu mạng, bạn tri kỷ, kẻ an ủi mình và là đối tượng để
thổ lộ tâm tình ... Chị nghĩ coi, nếu có một người đàn ông nào
mà đóng nhiều vai trò như thế trong đời sống của chị, thì làm
sao chị không yêu người đó được" của Băng Nhi; "Đay là thời
buổi nàỏ mới có 3 hom mà người yêu phản bội, bạn bè lừa nhau,
là thời buổi nào đay hỡi ông trời!" của Từ Thế Sở và "Mộ
Đường, vậy anh hãy nắm cho vững nó, thậm chí phải o bế nó, chớ
để nó bị tổn thương lần nữa, đồng thời anh cũng nên cẩn thận
thì lấy, coi chừng đừng để chính anh bị tổn thương nghẹ.." của
A Tử. Tiếp theo lại là tiếng nói của Băng Nhi" ... anh như
cánh đồng xanh tươi quảng đại, tràn đaỳ nhựa sống ... Đương
lúc bay bổng trên mâu cao sắp rớt xuống đất là em chạy thẳng
đến cánh đồng xanh của anh ...". rồi lại tiếng nói của Từ Thế
Sở "Bạn tốt là được vệc chỗ đó, chắc chắn là anh đã bênh vực
cho tôi nhiều lời tốt đẹp trước Băng Nhi rồi, nếu không thì
làm sao cô ta chịu thứ lỗi cho tôi một cách dễ dàng như vậy
được? Rồi tới lời cảnh tình của A Tử, "tôi dám đoan chắc chỉ
trong ba ngày nữa là chúng nó sẽ hòa lại ngay, tới chừng đó
anh là chàng ngốc sẽ xử sự như thế nào đaỷ"
Âm thanh của ba người đó như bom nổ liên hồi, làm cho khối óc
của Lý Mộ Đường như muốn nổ tung ra, không làm sao ngủ yên cho
được, mãi gần đến sáng chàng mới thấy Từ Thế Sở hóa thành con
chi, đại bàng khổng lồ, vỗ bộ cánh to màu đào hồng bay tới
trước mặt mình cười khanh khách:
- Băng Nhi vốn ưa thích màu đào hồng, anh xem kìa, tôi đem
những đám mây trắng kia xi thành đào hồng hết. Từng đám toàn
là mây đào hồng như một đại dương đào hồng. Rồi bỗng nhiên
Băng Nhi xuất hiện trong bộ thời trang đào hồng, mát tóc của
nàng cũng nhuộm thành đào hồng, luôn cả nước da cũng là màu
đào hồng nốt. Nàng cỡi con tuấn mã đào hồng, phóng nhanh tới
trước mặt chàng tươi cười:
- Em vừa phóng ngựa qua cánh đồng xanh bát ngát của anh, bây
giờ thì em sẽ lên trên tầng cao, cỡi mây đào hồng mà bay đi
với Từ Thế Sở.
Nàng vừa dứt lời là con đại bàng đã vỗ cánh đưa cặp móng chân
to ra bốc nàng bay thẳng lên tầng mây cao như chiếc trực
thăng, rồi khuấ't đi tận nơi chânt rời xa xăm. Chàng kinh
hoàng thất sắc, quơ tay thét:
- Băng Nhi xuống đây! Băng Nhi hãy xuống đay với anh.
Lý Mộ Đường chợt tỉnh giấc bởi tiếng kêu gào của chính mình.
Có bàn tay dịu hiền đang lắc nhẹ chàng:
- Mộ Đường, Mộ Đường, anh làm sao đó, gặp cơn ác mộng hả
Chàng mở mắt ra trời đã sáng choang. Băng Nhi với bộ pyjama
trắng đang đứng trước mặt chàng và bàn tay mịn màng của nàng
vừa vuốt lên mặt chàng như một người mẹ hiền.
- Ồ! Băng Nhi đây rồi!
Chàng thở ra một hơi dài, cảm thấy yên lòng.
- Anh mơ thấy gì đấy mà cứ gọi Băng Nhỉ
A Tử vừa từ trong bếp bước ra hỏị
- tôi mơ thấỵ..
Chàng tự thấy ngượng ngùng nếu kể ra chuyện chiêm bao vừa rồị
- Chẳng có chi đâụ Chàng ngồi dậy vươn vai, nhớ lại suốt đêm
nằm trên sofa thật khó chịu, bây giờ cái lưng bị cấn hãy còn
hơi đaụ Chàng thò tay vào lần mò, lôi từ trong khe ghế ra cái
vật gì cứng ngắc trong khi hai cô gái cũng trố mắt nhìn vào,
hóa ra là một con nai cổ dài, đồ chơi màu đào hồng, trên cổ có
đeo một tấm bảng nhỏ, phía trước đề buốn chữ "Tôi là tội nhân"
và phía sau có bốn chữ "Xin tha thứ cho tôi".
Nhu bị rết độc chích vào tay, Lý Mộ Đường phản ứng tự nhiên,
ném con nai ra xa đến tận góc tường, trúng vào đống bông hồng
mà đêm qua chàng đã quét gom ở đó.
- Sao mà âm hồn của Từ Thế Sở cứ đeo đuổi hoài vậy!
Tự nhiên chàng thoát ra một câu như vậỵ
- Thật, âm hồn đó khó tan thật!
A Tử đứng trước cửa sổ quay lại bảo:
- Xem tên khùng đó đang đứng ở dưới kia kìa!
Cùng lúc Băng Nhi và Lý Mộ Đường chạy tới trước cửa sổ nhìn
xuống. Quả nhiên, Từ Thế Sở đang đứng tựa cột đèn đối diện bên
kia lề đường, trong tay hắn đang cầm một gói gì đó không rõ,
điều đáng kể nhất là chiếc xe nhà được sơn thành màu đào hồng
hồi nào rồị
Lý Mộ Đường nhìn lên trời caọ
- Anh ngó gì đó?
Băng Nhi hỏị
- Ngó mâỵ
- Mâỷ
Chàng nắm tay nàng khẽ bảo:
- Từ Thế Sở dù có biệt tài đến mấy cũng chẳng có cách nào
nhuộm đám mây trắng ra thành đào hồng được.
- Ủả
Băng Nhi chưa hiểu ý chàng.
- Lúc nào trời còn xanh, mây còn trắng thì anh chẳng lo em bị
hắn bốc lên và bay đị
Như nói thầm một mình, rồi chàng nhìn Băng Nhi bảo:
- Băng Nhi em, có lẽ chúng ta sẽ có một ngày dài đăng đẳng và
phải đối phó với mọi thử thách gay gọ
Nãy giờ A Tử lăng xăng chạy tới chạy lui, bây giờ thì nàng đã
bưng được nồi cháo ra đặt trên bàn ăn.
- tôi nghĩ rằng các người cần phải ăn để lấy sức mà đương đầu
với một ngày dài đăng đẳng.
Lý Mộ Đường thấy A Tử sắp tới bốn bộ bát đũa, thắc mắc:
- Cô định làm gì vậỷ
- Để tôi xuống dưới đó thỉnh anh khùng lên ăn sáng một thể cho
được việc.
A Tử thản nhiên nói tiếp:
- Đây là một cuộc cạnh tranh công bằng, tôi không muốn có
người phải ra sức chiến đấu trong khi nhịn đóị Hơn nữa, người
dưới lầu kia chỉ có rắc rối với Băng Nhi thôi, vẫn còn là bạn
của 2 chúng ta, trên nữa năm nay chúng ta đã cùng đi ăn, đi
chơi với nhau, chia ngọt xẻ bùi cho nhaụ.. nên tôi chẳng đành
lòng để người bạn đó đứng mãi dưới kia mà nhịn đói được vả
chăng tôi có nhẫn tâm làm như vậy đi nữa, thì chắc chắn anh ta
cũng sẽ tự ý lên đay bây giờ.
vừa dứt lời là nàng chạy xuống lầu đi rước khách thật. Từ Thế
Sở bước vào nhà với sơ mi trắng và quần tây đen gọn gàng,
không có những chử "Tội nhân" và "xin tha thứ" ... Dường như
hắn mới gội đầu cạo râu, mặt mày sáng sủa, tinh thần tươi
tỉnh, chẳng có chút vết tích nào khả dĩ gọi là "thất tình" hay
"mất ngủ" gì cả.
- Chào quí vị!
Hắn vui vẻ chẳng khác gì bình nhật, làm như giũa 4 người chưa
hề xảy ra chuyện gì đáng tiếc:
- tôi đem "dầu trá quẩy" đến cho các bạn đay, có cả món xôi
nếp mà Băng Nhi thích ăn nữạ
À thì ra cái gói trong tay hắn là gói đồ ăn biết thế thì A Tử
đâu cần xuống moì làm gỉ" Khi Lý Mộ Đường thầm nghĩ như vậy
thì chàng phát giác phần lượng của gói đồ chẳng ít, như vậy dù
chẳng moì hắn cũng sẽ lên đây ăn sáng như thường.
- Mộ Đường.
Từ Thế Sở kéo ghế ngoì đối diện với Lý Mộ Đường, duỗi thẳng
cặp giờ ra bảo: - tôi thành thật xin lỗi anh.
Hắn tươi cười một cách tự nhiên, tỏ ra ôn hoà nhã nhặn khác
hẳn với thái độ tho lỗ, bê bối trong đêm qua:
- Đêm qua tôi hơi thất thường, mất bình tĩnh, buông những lời
trái tai, xin anh miễn chấp chọ Thật ra tôi là con người rất
trọng tình bạn, đã một ngày là bạn thì suốt đời anh vẫn là bạn
của tôi vậỵ
- tôi rất lấy làm sung suóng được nghe những lời của anh vừa
nóị Lý Mộ Đường nhìn Từ Thế Sở có cảm giác là lạ, hắn thay đổi
quá nhanh, thật dễ sơ. Tuy nhiên, đối phuong đã có "phong độ"
như vậy thì mình cũng nên tỏ ra lịch sự với người ta:
- Đúng ra là tôi xin lỗi anh mới phảị thường rằng "Quân tử bất
đoạt nhân chi ái", đáng lý tôi phải giữ một khoảng cách ...
- Đừng giải thích!
Từ Thế Sở ngắt lời Lý Mộ Đường và tiếp theo với thái độ nghiêm
chỉnh:
- Chúng ta chẳng cần bàn luận đến quân tử hay phi quân tử,
trên chiến trường tình ái vốn chẳng có quân tử nào hết, nếu ai
mà đòi làm quân tử thì chắc chắn là kẻ đó sẽ thất bạo, là hèn
nhát! Vậy chúng ta nên dẹp cái giáo đieù "ngụy quân tử" của
giau cấp sĩ phu Trung Quốc qua một bên đi, hễ "của gái" là
mạnh ai nấy cậy vào bản lãnh của mình. Mộ Đường.
Hắn gật gù:
- Tôi rất khâm phục anh!
Lý Mộ Đường ngẩn cả người, tên này đang đóng kịch đâỵ Nhưng
thái độ của hắn thì khá "thành khẩn" đấy!
- Thế Sở, nghĩa là anh muốn nói chúng ta vẫn còn là bạn thân
như cũ, chẳng có gì thay đổi bởi bởi sự biến chuyển của Băng
Nhỉ
Hỏi như vậy là Lý Mộ Đường vẫn còn thắc mắc. A Tử xía vào:
- Thay đổi là hẳn rồị
Nàng nhìn Lý Mộ Đường, lại nhìn Từ Thế Sở.
- Tuy nhiên, nếu hai anh không gương cung tuốt kiến nữa thì
tại hạ cùng Băng Nhi sẽ sống an lành.
- Yên chi đi!
Từ Thế Sở nhìn sang Băng Nhi bảo:
- Băng Nhi, chớ có cạp mãi gói xôi như vậy, cô quên rồi saỏ
Chúng ta đã từng "uóc pháp tam chương", cô có thích cũng chỉ
ăn được nửa gói thôi, kẻo rồi lại la đau bụng. Cũng maỵ..
Từ trong túi áo hắn móc ra một lọ thuóc:
- tôi đã đem sẵn theo đay cho cô rồi, thằng này biết trước mà.
Lý Mộ Đường mỉm cười, đã hiểu được phần nào về Từ Thế Sở,
chàng đưa tay ra đỡ lấy lọ thuốc đó, xem nhã hiệu và lời chỉ
dẫn, xong nhìn Băng Nhi bảo:
- Chẳng sao đâu, Băng Nhi, em có thể ăn hết gói xôi đó, lát
nữa chúng ta đi dạo bước một hồi, cử động chút cho thức ăn dễ
tiêụ Còn lọ thuốc này là thuốc loại trị bao tử trung hòa, vả
lại dạ dày của em không thừa chất chua, tốt hơn hết là đừng có
uống nhiềụ
- Ồ!
Từ Thế Sở cười khoan khoái và bắt đầu húp chao, hắn húp hết cả
tô cháo rồi mới nói:
- tôi quên mất anh là ông bác sĩ, nói nhất định là không saị
được rồi!
Hắn đặt bát, bỏ đủa xuống, nhìn Lý Mộ Đường:
- Xem chừng tôi phải bàn giao Băng Nhi lại để anh lo cho nàng.
- Anh chẳng cần bàn giaọ
Lý Mộ Đường quả quyết:
- Băng Nhi thừa sức tự chủ bản thân, tự ý đi về huóng nào mà
cô ta chọn lấỵ
Từ Thế Sở nhìn lại Lý Mộ Đường một hồu khá lâu rồi nghiêm mặt
bảo:
- Con người anh xem ra chẳng đơn thuần.
Hắn đảo mắt:
- tôi chịu thua anh, mà không chịu thua cũng chẵng được, vốn
dĩ đã thua rồi, nhưng chẳng sao, chúng ta vẫn là bạn thân như
thường. tôi chỉ làm lạ, tại sao có những cặp vợ chồng lại coi
nhau như kẻ thù, sau khi họ ly dị?
Hắn xoay lại hỏi Băng Nhi:
- Băng Nhi, hôm nay có chương trình gì? Chẳng là tuần rồi đã
hẹn tôi chủ nhật này đưa cô về Cao Hùng thăm mẹ cô, vậy cô
định đi không? Chiếc xe tôi vừa cho vào garage kiểm lại, đã
rữa sạch sẽ, xăng nhớt đầy đủ và ...
Hắn cười nhí nhảnh:
- Cũng đã xi mới lại rồị thế nàỏ tôi sãn sàng làm tài xế đưa 2
cô về Cao Hùng. Mộ Đường, nếu anh có rãnh thì moì anh cùng đi
cho vuị
Gương mặt Băng Nhi xậm xị ngay từ khi Từ Thế Sở bước chân vào
nhà, nàng ngồi ủ rủ, nãy giờ chỉ cúi đầu cạp xôi chẳng cười
chẳng nói, bây giờ thì lại đem cái bánh nướng xé tan ra từng
miếng nhỏ, xả bánh vụn và hột mè ra đầy bàn, rồi dùngngón tay
bút gom lại, rẽ ra một cách vô thức. Khi nghe Từ Thế Sở hỏi,
nàng giật mình chẳng biết trả lời làm saọ
Thấy vậy Lý Mộ Đường bảo:
- Bữa nay Băng Nhi không về Cao Hùng, vì chúng tôi đã có
chương trình riêng, ăn xong đây chúng tôi sẽ đi ngaỵ
- Chương trình riêng?
Từ Thế Sở gặng lạị
- Phải, chương trình riêng nghĩa là ...
Lý Mộ Đường trả lời thẳng:
- Chương trình thuộc về riêng tôi với Băng Nhi mà thôị Xin
lỗi, tôi không thể tiết lộ được.
Từ Thế Sở tựa lưng sát vào ghế, nhìn mặt Lý Mộ Đường bảo:
- Mộ Đường! Anh có vẻ chẳng chịu chơi
- Hư?
- Tôi đã bảo chúng ta vẫn là bạn, nếu đúng vậy thì tại sao anh
lại gạt tôi với A Tử ra ngoàỉ
- Tôi chẳng quan tâm bị ai cho ra rìa
A Tử cướp lời Từ Thế Sở:
- Chỉ xin các ông đừng lôi tôi vào vòng chiến thôi!
- Chẳng là đã "ngưng bắn" rồi saỏ
Từ Thế Sở bảo:
- Đâu có còn "chiến sự" nữa mà lọ
- Vậỵ
Lý Mộ Đường đáp:
- Tôi mong được như vậỵ
- Thế thì.
Từ Thế Sở nhìn Lý Mộ Đường lại bảo Băng Nhi:
- Tại sao lại không thích tôi tham dự chương trình của 2 ngườỉ
- Chẳng phải là không thích.
Lý Mộ Đường cũng nhìn thẳng vào Từ Thế Sở:
- Từ Thế Sở, bộ anh nhất định buộc tôi phải nói thẳng?
- Thì cứ nói thẳng đị
- Tôi phải đề phòng anh!
Lý Mộ Đường nói toạc móng heo:
- Anh là đối thủ lợi hại, bất cứ về mặt nào, dáng dấp, phong
thái, cách ăn, lối nói và cả cơ trí ... của anh đều thuộc vào
hạng siêu việt, trận này tôi chỉ thắng bởi cái sơ hở của anh,
chứ chưa thắng hẳn về thực lực của anh, khi anh đưa hết tiềm
lực ra, thì rất có thể chuyển bại thành thắng, cho nên thú
thật với anh, tôi phải tách Băng Nhi ra xa anh!
- Anh nói cũng có ly, Lý Mộ Đường.
Từ Thế Sở nhìn chăm chăm vào mặt đối phuong:
- bây giờ tôi đã biết, anh là một đối thủ rất lợi hại!
Bỗng nhiên hắn cười khanh kah'ch, ra vẻ rất hào phóng:
- A Tử nói đúng, đấng mày râu ăn nhờ thua chịu! được rồi, anh
ưng làm sao thì làm, tôi sẽ không gây trở ngại cho anh.
Hắn xoay qua A Tử:
- A Tử, bây giờ tôi chỉ còn cách moì cô chung vui với tôi
trong ngày nghỉ tuần này thôị
- Không! Không!
A Tử đạp lại ngay:
- Xin lỗi, bữa nay tôi có sắp đặt riêng, tôi có hẹn với người
tạ
Từ Thế Sở lại bị một vố đau, hắn gặng lại:
- Có hẹn, với bạn trai hả
- Đúng.
A Tử rất thản nhiên:
- Nhưng chỉ là một đứa con trai thôi, chưa thể gọi là bạn trai
được, mới quen đay mà.
- Ủa!
Từ Thế Sở lại tựa sát lưng vào ghế:
- Nói vậy là cô cũng có chương trình riêng?
- Đúng thế.
Từ Thế Sở phản kháng tiêu cực:
- được rồi, các người cứ đi thực hiện chương trình riêng của
các người đi, để tôi ở lại rửa chén chọ
- Từ Thế Sở!
A Tử dặn dò:
- tôi lưu ý anh, nếu anh còn phá phách căn nhà này, sơn phết
tùm lum hay bầy thêm đống rác nữa thì đừng trách chúng tôi
giận anh.
Nét mặt Từ Thế Sở xậm lại, nhìn Băng Nhi bảo:
- Băng Nhi, mới hồi nào những thú vui mà chúng ta cùng chế ra,
bây giờ trở thành rác rến! tôi đã hiểụ
Hắn chống bàn đứng dậy từ từ:
- Chính tôi là đống rác lớn nhất trong nhà này, thôi thì để
tôi dẹp nó đi cho các người mát dạ
Khi tiến gần tới cửa, hắn quay lại bảo:
- Chúc cho chương trình riêng của các người thành công mỹ mãn.
Từ Thế Sở đi rồi, Băng Nhi mới thở ra một hơi dài như vừa
thoát nơ. Hôm đó, Lý Mộ Đường lái xe đưa Băng Nhi đi chơi suốt
ngàỵ Họ dọc theo xa lô. Tân Hải mới được khai thác xuyên qua
Động Dơi, bãi tắm Hải Tân, Thạch Môn, Kim Sơn và Dã Liễu, dọc
đường ngưng lại từng chặng để ngắm cảnh, hóng gió biển, dạo
bãi cát, xem sóng khơi dưới ánh nắng vàng ... Nhằm mùa hè, nơi
bờ biển là cả một biển người, bãi tắm càng đông nghẹt. Hai
người không có mang theo đồ tắm đi bơi, nên chỉ thả bước quanh
bờ biển, thưởng thức cảnh trí và hô hấp không khí trong lành
của biển cả rất thoải máị thế nhưng Băng Nhi tỏ ra rất trầm
mặc, có lẽ bị ám ảnh bởi Từ Thế Sở, lúc nào cũng như thất hồn
mất vía, thần sắc bất an, mỗi lúc ngưng xe đều hoảng hốt ngó
quanh tứ phía như đang lo ngại chuyện gì. Thấy vậy, Lý Mộ
Đường hỏi:
- Băng Nhi, em nghĩ ngợi gì đó?
- Không, chẳng có gì.
Mặc dầu nàng đã trả lời một cách thản nhiên, nhưng chàng thấu
hiểu tâm trạng của nàng:
- Em chẳng nên buồn vì hắn, em mà buồn thì anh vui làm sao
được?
Chàng thầm nghĩ nên đổi đề tài để xoay chiều tâm lý, bèn chỉ
ra biển hỏi:
- Em có thích biển không?
Nàng ngó ra biển cả ngút ngàn theo hướng chỉ của chàng:
- Em tin rằng phần đông người ta đều thích biển.
Chàng tiếp lời ngay:
- Bởi vì không gian của đời sống ngày nay quá ư hạn hẹp, bao
hỉ nộ ai lạc của con người đều chỉ được diễn ra trong khuôn
khổ nhỏ bé trong các gian phòng chung cư, nghĩa là phần đông
con người hiện đại là sống trong ba gian phòng: phòng khách,
phòng ăn và phòng cà phê nhạc, ai có thêm được cái văn phòng
nữa là khá lám rồị.. Ấy thế mà hai hôm trước anh đọc báo thấy
bài phê bình về cuốn phim Tam Phòng, cho là không đúng với
tinh thần "tả thật", anh nghĩ buồn cườị
- Có lẽ bài bình luận chê cuốn phim đó quá khô khan chăng?
Băng Nhi vốn thích thú về điện ảnh, nàng tiếp:
- Cái mà người viết bài cho là còn thiếu sót đó là ... cái
giường!
- Ơ!
Lý Mộ Đường hơi bất ngờ:
- Thật vậy saỏ
- Em cũng chẳng rành lắm, tuy nhiên, đôi khi em thấy kẻ viết
bài phê bình chưa chắc có cốt ý phê bình một cái gì, mà chỉ có
phê bình bởi lẽ gọi là phê bình đó thôi!
- Đúng lắng đấy!
Chàng tán thưởng rằng:
- Đay là nhân tính, chê kẻ khác là một phuong tiện hay nhất để
đề cao cho chính mình. À, mà biển,
Chàng sực nhớ cái chủ đề vừa rồi bị lãng quên:
- Khi người ta bị đóng khung muốn ngộp thở trong ba gian phòng
là họ nghĩ ngay đến biển cả, đôi khi biển rất là "nhân tính"
đó.
- Biển mà cũng có nhân tính, em chưa hiểu
- Em coi kìạ
Chàng kéo nàng lại trước mặt, hai tay vịn vai xoay nàng trực
diện với biển:
- Biển có khi dịu hiền, có lúc sôi động, ba hồi trong thấu
đáy, lắm lúc lại thâm trầm chẳng biết đâu mà lường ... Điều
chính yéu là bao giờ nó cũng biến, cũng động, em nhìn xem
những bọt sóng kia, cái sau nối liền cái trước, lóp mà em đang
thấy đã khác hẳn với lóp vừa rồị Em từng thấy gì hay thay đổi
nhanh chóng như thế chưả ... Đó là con người, con người là như
thế đó!
- Nhưng mà cũng có khá nhiều người không thay dổi, chẳng hạn
như bà Xẩm, ngoài đầu hẽm suốt đời đi giặt quần áo cho người
ta, ngày nay máy giặt đã tràn ngập thị trường, thế mà bà ta
vẫn còn đi giặt quần áo thuê.
- Xin lỗi, cái mà em thấy bất biến đó là đời sống chưa phải là
đời ngườị
Chàng đưa nàng về huóng sạp bán hàng, và tiếp:
- trên thực tế thì dù là đời sống cũng đang biến động, chỉ vì
nhiều người không để ý đó thôị Riêng về tâm thái của con người
thì thiện biến một cách dễ sợ, có khác chi biển cả đâụ
Băng Nhi dừng gót nguóc mặt nhìn Lý Mộ Đường:
- Thật em không hiểu nổi, anh là bác sĩ y khoa sao lại chịu
khó nghiên cứu về biển, về nhân tính? Còn ghép hai thứ đó lại
với nhaủ
- Có gì lạ đâu, bởi con người có óc liên tưởng.
Chàng mỉm cười:
- Hồi anh đi học, anh thường đến bờ biển cắm trại với bạn bè,
đáy là một lối thoát, từ phòng giải phẩu, gian nghiên cứu vi
trùng, theo dõi bệnh trạng, phân tách nhân thể cấu tạọ.. trốn
ra ngoài để nhìn biển, rồi liên tưởng đến sinh mạng
- Một lối thoát thi vị nhỉ! Còn những bạn hữu đó của anh đâủ
- Biến đổi ca rồị
- Biến đổỉ
-Phai, họ đã biến đổi như làn sóng biển. Có đứa xuất ngoại, có
đứa lấy vợ sanh con, có đứa vào làm trong y viện lớn, có đứa
mở phòng mạch riêng như anh ... Tóm lại là ai cũng biến đổi,
ai cũng bận việc cả, ngẫu nhiên gọi nhau qua điện thoại hỏi
thăm kể như còn thân mật. Điện thoại đã rút ngắn khoảng cách
giũa người nọ với người kia thật, nhưng nó cũng nới dài thêm
khoảng cách đó.
- Đúng!
Nàng hoàn toàn đồng ý:
- Bởi nhờ điện thoại có thể nói chuyện với nhau mỗi lúc càng
thưa đị Các bạn học cũ của em cũng vậy, chỉ gọi nhau qua dây
nói thôi, ít khi được thấy mặt nhaụ
Đang nói chuyện, bất giác đã tới sạp bán hàng. Tại đó, đông
nghẹt du khách, kẻ mặc đồ bơi, người khoác khăn tắm, chen chân
nhau mua thức ăn thức uống. Lý Mộ Đường hỏi Băng Nhi:
- Em dùng thứ gì? Chắc là khát nước rồi, thích uống Coca hay
nước cam?
- Cô em chịu ăn kem nhất.
Từ đâu thình lình có tiếng nói của ai, một dáng người lớn
tướng, đứng che ngang trước mặt, trong khi một phần kem bánh
kịp đã đưa kề tận miệng Băng Nhị
- Từ Thế Sở!
Nàng lùi lại hai bước, kinh ngạc:
- Anh bén gót chúng tôỉ
- Hãy ăn kem đi kẻo tan hết, Băng Nhi!
Từ Thế Sở ra bộ thân mật và vui vẻ:
- Hai thằng đực rựa mình dùng nước ngọt nhé.
Lý Mộ Đường nhìn Từ Thế Sở gần như không dám tin ở cặp mắt
mình. Thiệt là "âm hồn bất tán" mà, nhưng về mặt khác chàng
lại cảm thấy có chút thương hại, có phần khâm phục về "tinh
thần bất khuất" của Từ Thế Sở.
- Băng Nhị
Lý Mộ Đường vỗ vai nàng bảo:
- Ăn đi, người ta đã có nhã ý mời thì em cứ ăn đị
- Có thế chứ.
Từ Thế Sở mỉm cười:
- Đề nghị chúng ta qua bên kia ngồi nghỉ mát đi, phơi nắng từ
nãy giờ rồi cũng nên nghỉ cho khoẻ, kia kìa, tôi đã thuê sẵn
chiếc dù ở bển, hãy sang nghỉ chân đi kẻo Băng Nhi lại chóng
mặt.
Lý Mộ Đường lỡ khóc lỡ cười, chẳng biết nói làm saọ Băng Nhi
đã cầm lấy kem, lỏn lẻn cúi đầu xuống ăn như lối ăn xôi hồi
sáng. Lý Mộ Đường đỡ lưng nàng đưa sang phía cắm dù của Từ Thế
Sở. tới nơi, Từ Thế Sở khui nước ngọt đưa cho Lý Mộ Đường một
lon, cười toe toét.
- Băng Nhi có xuống bơi không? Trong xe tôi có sẵn bộ đồ bơi
của cô.
Nàng vội lắc đầu từ chốị Giờ thì Lý Mộ Đường đã hiểu ra, sở dĩ
dọc đường Băng Nhi cứ hay ngó quanh với vẻ lo âu là vì nàng có
dự cảm Từ Thế Sở sẽ theo gót. Chàng uóng hết nước ngọt, ném
lon vào sọt rác, rồi nhìn mặt Từ Thế Sở bảo:
- Cảm ơn phần kem và nước ngọt của anh, bây giờ chúng tôi xin
phép đi đây, mong anh giữ lời hứa cho, đừng quấy rầy chúng tôi
nữa, anh mà cứ theo đuổi như vầy là trở ngại cho chúng tôi
lam'.
Nụ cười của Từ Thế Sở đã biến mất, hắn không đáp Lý Mộ Đường
mà lại hỏi Băng Nhi:
- Băng Nhi, nãy giờ tôi có gây trở ngại cho cô không?
Nàng lặng thinh.
- Thế Sở!
Lý Mộ Đường đáp lời thế cho nàng:
- Biết điều thì anh đừng làm khó Băng Nhi nữạ
- được rồị
Từ Thế Sở ngó lại Lý Mộ Đường:
- Cầu ai nấy qua, đường ai nấy đi, tôi chẳng có theo dõi ai
cả, chẳng quá là mục kích bạn gái tôị.. À không, lại nhầm nữa
rồị
Hắn tự tát vào má cái bốp:
- Là bạn gái cũ của tôi đang dãi nắng, chẳng đành lòng mới
thuê cho cây dù; thấy cô nàng phải nhịn khát khô môi, sốt ruột
mới mua cho một phần kem đó thôị Là con người trọng về tình
cảm, lắm lúc tôi hành động không có lý trí, cái gọi là "dằn
lòng chẳng đặng" đó mà. nếu nghĩ rằng tôi gây trở ngại cho 2
người thì tôi xin lỗi, tuyệt đối là vô tình thôị
Nghe hắn lý luận thật là dễ sơ. LMS vội kéo tay Băng Nhi: -
Chúng ta đi thôi!
Nàng đi theo chàng một cách thụ dộng tiến về bãi đậu xẹ Cả hai
âm thầm bước lên xe, niềm vui của họ đã bị Từ Thế Sở đoạt mất
rồị Chiếc xe màu đào hồng đậu cách đó chỉ có mấy bước. Nhìn
chiếc xe đó, Băng Nhi càng xốn xang nỗi lòng, nước mắt cứ muốn
trào ra được.
Lý Mộ Đường liên` nổ máy cho xe chạy ngaỵ Dọc đường chàng để ý
nhìn kiếng chiếu hậu xem chiếc xe đào hồng đó có đuổi theo
không, chạy được hơn nữa tiếng đồng hồ mới xác định được là Từ
Thế Sở không đuổi theo nữạ Tuy nhiên để chắc ăn hơn, chàng đã
bỏ qua hai trạm du ngoạn, phóng thẳng một mạch tới Dã Liễu
luon, nhìn lại kiếng chiếu hậu một lần nữa rồi mới yên chí đậu
xe lạị
- Thôi xuống đây chơi đị
Băng Nhi ngoan ngoãn bước xuống theo lời Lý Mộ Đường, hai
người dắt tay nhau vào khu thắng cảnh "Quái Thạch", chàng trấn
an nàng:
- Hãy vui lên đi Băng Nhi, hắn cố tình quấy rối để trả thù,
chúng ta chớ dại gì chịu ảnh hưởng bởi hắn.
Nàng nhìn chàng gượng cười:
- Vâng, em nghe anh.
Nàng nguóc lên nhìn trời, xem mây rồi ngó ra biển:
- Cũng là bờ biển, nhưng chẳng gióng tí nàọ
- Đúng thế, lúc nãy là bãi cát, bây giờ là thạch ngạn, ý vị
của hai loại này hoàn toàn khác nhaum bãi kát bình thản, bờ đá
heo hiểm, trong thơ cổ có câu:
Kinh đào phách ngạn,
Quyển khởi thiên đôi tuyết.
(Sóng dậy vỗ bờ,
Cuộn lên ngàn đống tuyết)
Chàng chỉ cho nàng xem những bọt sóng trắng đang cuồn cuộn
dưới nham thạch:
- Đó em thấy chưả "Quyển khởi thiên đôi tuyết".
Nàng nhìn chàng bảo:
- Anh thật là bác học đa tàị
- Không, đây là câu thơ có lẽ ai cũng đã từng đọc quá, chỉ vì
lâu ngày rồi quên đi thôi, đại khái trong giáo khoa bậc trung
học đều có, anh chẳng bác học mà là "con mọt sách", cha anh
thường gọi anh là "thằng học trò ngớ ngẩn".
Nàng nhìn thẳng vào mặt chàng:
- Anh nào có ngớ ngẩn, cái gì anh đã học đều ứng dụng vào đời
sống thực tế và học một hiểu 10, thật là thông minh tuyệt đỉnh
...
- Lại nữa rồi, Băng Nhi, em lại rót cho anh say nữa rồi!
Nàng cười, lần này nàng cười thật. Thấy có cô gái bán vỏ sò
dưới gốc "quái thạch", nàng dìu chàng chạy tới hoan hỉ bảo:
- Đi chọn mua vỏ sò với em đi, em thích chơi vỏ sò lắm, anh
biết không, em đang làm collection đó, nhưng chỉ chơi loại nhỏ
thôi, em không thu thập thứ lớn.
Bỗng nhiên nàng khựng lại, trố to mắt. Từ Thế Sở từ phía sau
quái thạch hiện ra như cái bóng ma, hắn xòe bàn tay trước mặt
Băng Nhi, trong lòng bàn tay đóđã nắm sẵn một số vỏ sò nhỏ đủ
màụ Khác với lúc ở bãi cát, mặt hắn bây giờ tái nhạt, đầu tóc
bị gió biển thổi tả tơi, trong cặp mắt ảm đạm có chứa niềm ai
oán, ý khẩn cầu, xem ra cô đơn, tiền tụy, thiểu nãọ
- Vỏ sò đây!
Hắn nói nhỏ nhẹ như đứa trẻ sợ bị rầy:
- Tôi đã chọn những cái mà cô chưa có.
Băng Nhi chùn chân, bắt đầu tháo lui, Lý Mộ Đường đỡ nàng lạị
- Trời ơi!
Tiếng than của nàng rất nhỏ:
- Chết tôi mất.(Hết Chương 10 ... Xin xem tiếp
Chương 11) |