Giữa người ta thường là vậy, khởi điểm từ một
điều ngẫu nhiên nào đó mà quen nhau, từ chỗ quen nhau rồi lại
thân nhaụ Trải qua mùa đông, Lý Mộ Đường đã kết thành bạn thân
với Băng Nhi, A Tử và Từ Thế Sở, họ lai vãng thường xuyên
trong hai mùa xuân, hè kế tiếp, nhằm những ngày nghỉ việc
thường rủ nhau đi du ngoạn ngoại ô thành phố, từ đó trở đi họ
gọi thẳng tên nhau một cách tự nhiên.
Đôi khi Lý Mộ Đường có cảm nghĩ đây là một sự bố trí sẵn bởi
Nguyệt Lão vô hình, Từ Thế Sở với Băng Nhi đã thành một đôi
thì mình với A Tử là một cặp. Song, sự thật lại không phải thế,
mặc dù chàng với A Tử đích thực là rất thân cận, nhưng câu
chuyện trao đổi giữa đôi bên lúc nào cũng xoay quanh Từ Thế Sở
với Băng Nhi thôị A Tử kể rõ chàng nghe về mối liên hệ giữa ba
người trong thời gian qua:
- Số là thời sinh viên em với Băng Nhi học chung một trường
Đại Học, nhà nó ở Cao Hùng, nhà em ở Đài Nam, vì ở chung trong
một ký túc xá của nhà trường và hai đứa lại chơi thân nhau,
nên những ngày nghỉ phép, khi thì em đến nhà nó, lúc thì nó
đến nhà em chơị Sau ngày ra trường, cả hai đều vào làm chung
trong một Công Ty Điện Tử và thuê chung một cư xá, tuy là bạn
nhưng còn thân hơn chị em ruột.
Nàng vuốt nhẹ mái tóc dài ô bóng như là thói quen, bảo rằng:
- Sau khi cắt cụt mái tóc đi, Băng Nhi đâm ra đố kỵ mái tóc
dài của em, nó hay tóm tóc em la ó om xòm: "Hớt nó đi! Đã là
bạn thân thì có phúc cùng hưởng, hoạn nạn chịu chung, tôi hớt
tóc rồi, sao chị còn chưa chịu hớt?" Nhưng nó la mặc nó la, em
vẫn giữ mái tóc của em. Tánh nó quá nông nổi, ưa cười lại hay
khóc, nó đẹp gái nên ngay hồi còn đi học đã có vô số con trai
đeo đuổị Song quái lạ là nó chẳng chịu giao du với anh chàng
nào hết, còn em thì ...
Kể tới đấy tự nhiên nàng có vẻ e lệ, nhưng rồi cũng nói thẳng:
- Em thì trước sau đã từng có hai người bạn trai rồi, nhưng
chẳng đi tới đâu cả. Chắc anh cũng rõ, phần đông nam sinh viên
đều còn ngây thơ, ít có đứa nào đã chín chắn, được một lúc nào
đó là sẽ thấy họ rất ấu trĩ. Khi em giao du với bạn trai, Băng
Nhi chê em thiếu "định lực", nó đoan chắc rồi đây chẳng có đứa
con trai nào sẽ rơi lệ vì em. Về điểm này em phải phục nó. Có
ngờ đâu vừa mới đậu Cử nhân xong, trong dịp tụi em đi dự một
cuộc dạ vũ, tại đó Băng Nhi gặp Từ Thế Sở, rồi ngay hôm đó nó
tuyên bố với em rằng nó đã luyến áị Thật em không ngờ nó lao
đầu vào tình trường một cách can đảm và đã yêu một cách cuồng
nhiệt! Còn Từ Thế Sở thì như anh đã biết, là một anh chàng dễ
mến, đẹp trai, ăn nói hoạt bát, tâm địa lương thiện và khi đã
yêu thì cũng cuồng nhiệt chẳng kém gì Băng Nhị Tuy nhiên, phải
nói là anh ta có hơi đãng, đại để anh nào đẹp trai cũng vậy
chớ gì, hống chi Từ Thế Sở lại sống trong đám nghệ sĩ, mắt
thấy tai nghe lắm chuyện đào hoa với tình nhi nữ? Khổ nổi hễ
có động tịnh gì về Từ Thế Sở tới tai Băng Nhi ngay, mà Băng
Nhi thì yêu bằng mạng sống của nó chớ không phải yêu bằng đâù
óc. Nhận thấy nó chẳng có chút lí trí chút nào hết trong yêu
đương nên em hết sức lo ngại, rồi đây chẳng biết kết cuộc của
hai đứa nó sẽ ra saọ
Đúng vậy, mối tình giữa Băng Nhi và Từ Thế Sở làm cho người ta
lo ngại thật. Một buổi chiều nọ trong tháng bảy, khí trời nóng
bức, trong phòng mạch của bác sĩ Lý Mộ Đường đông nghẹt bệnh
nhân, đang lúc Chu Châu và Hoàng Nhã Bội bận tíu tít thì A Tử
xông vào gọi:
- Mộ Đường ơi! Mau lên, hai đứa nó lại nổi khùng làm giặc rồị
Lý Mộ Đường giật nẩy mình, kinh nghiệm cho biết hễ khi nào A
Tử phải đến cầu cứu thì tình trạng rất nghiêm trong, chàng lập
tức ra chỉ thị cho Chu Châu:
- Ngưng cấp thẻ số, những ai đã khám bệnh rồi thì chờ lấy
thuốc, còn lại mơì sáng mai tới, bảo rằng tôi có chuyện gấp
phải đi ngaỵ
Rồi chàng vội vã theo gót A Tử xông lên cao óc Bạch Vân. vừa
đặt chân vào nhà là hai người đều sửng sốt, cả gian phòng
khách đã tùm lum ra nào là đèn bàn, khuôn kính, sách báo, bình
bông, đồng hồ ... thứ thi vỡ tan, thứ thì nằm lăn đầy dẫy trên
sàn nhà, đến cả rèm cửa sổ cũng bị xé tung ra từng mảnh; trong
phòng ăn thôi thì chén bát, ly dĩa đã bể thành mảnh vụn ... có
khác chi cảnh điêu tàn của một trận địa sau giờ kịch chiến.
Nhưng giờ đây dường như đôi bên đã đình chiến rồi, trong nhà
hoá ra im lặng một cách dễ sợ Lý Mộ Đường định thần nhìn kỹ
mới thấy Từ Thế Sở nằm im trong đống báo rách, chẳng nhúc
nhích, không biết còn sống hay đã chết rồi, còn Băng Nhi thì
chẳng thấy bóng vía đâu cả. A Tử hốt hoảng la lên:
- Trời ơi! Hai đứa nó chết cả rồi saỏ
Nàng chạy lại lắc mạnh Từ Thế Sở:
- Thế sở! Thế sở! Anh làm sao rồỉ Anh còn sống phải không?
Bất thần, Từ Thế Sở ngồi dựng lên, giữa trán sưng u một cục to
tướng, trên mặt trên cổ toàn là những vết rướm máu do móng tay
nhọn cào, áo sơ mi rách tả tơị Anh ta đẩy tay A Tử ra, quát
tháo:
- Tôi đang sống sờ sờ đây, sao cô lại rủa tôi chết?
- Còn Băng Nhi đâủ
A Tử vội hỏị
- Nó đóng cửa tự giam mình trong phòng ngủ kiạ
Từ Thế Sở hổn hển thở:
- Không chừng nó đang rạch mạch máu cườm tay đó.
- Tôi chẳng rạch mạch máu đâụ
Tiếng nói của Băng Nhi từ trong phòng ngủ vọng ra:
- Tôi đang tự thiêu đấỵ
Lý Mộ Đường thoáng nghe chưa rõ, hỏi lại A Tử:
- Nó bảo đang tự ... gì đó? Tự vẫn hả
- Nó tự thiêu!
Từ Thế Sở lớn tiếng giải thích giùm cho Băng Nhi:
- Tự thiêu nghĩa là tự đốt chết đấy!
- Cái gì? Tự thiêu hả Lý Mộ Đường nghe nói thất kinh, A Tử
cũng sợ hết vía la lên:
- Chết rồi, Mộ Đường ơi! Nó dám làm thiệt đó! Các anh xem nè,
nơi khe cửa sát mặt sàn kìa!
Lý Mộ Đường nhìn thẳng vào chân cửa càng hoảng hồn, những cụm
khói đen đang chui ra từ chỗ đó, rồi cả lỗ ổ khóa cũng có nữa,
lập tức chàng tung vai tông mạnh vào cửa phòng, la lên:
- Băng Nhi, mở cửa ra! Chớ có chơi dại!
A Tử cũng tiếp tay xô cửa, thét to:
- Băng Nhi, mày chớ có dại dột, mày mà chết được tì còn đỡ,
nếu chẳng chết mà còn bị cháy thành con quỉ cái thì saỏ
- Tôi nhất định đốt cho tới chết thôi!
Băng Nhi trả lời với giọng cương quyết và nói tiếp trong tiếng
ho khèng khẹc bởi bị khói hun: - Các người yên chí đị.. tôi
quyết định tự thiêu chết ... Chẳng những thiêu chết mà còn
thiêu ra trọ.. nữạ
Khói từ khe cửa tỏa ra càng lúc càng nhiều, tiếng ho của Băng
Nhi càng thêm dồn dập, tình hình đã đến hồi nguy cấp, Lý Mộ
Đường ngó Từ Thế Sở la lớn:
- Nhanh lên, Thế Sở, gọi "119". Gọi "119" đi!
Lúc đó, Từ Thế Sở mới chạy lại cửa phòng, bất chợt bị khói hun
chảy cả nước mắt, thần sắc anh ta bất an, nhưng vẫn cứng cổ
bảo:
- Nó muốn chết thì cho nó chết luôn!
- Thế Sở!
A Tử dậm chân quát to:
- Bộ anh nhất định muốn gây ra án mạng mới chịu hả không tiêp'
tay tông cửa ra mà còn đứng đó.
Từ Thế Sở vẫn nghiếng răng đỏ mặt đứng yên. Đàng này, Lý Mộ
Đường cứ chịu trận nhắm vào khe cửa gọi:
- Băng Nhi! Đừng có khùng nữa, tự thiêu là lối chết đau đớn
nhất trên đờị..
Thần lửa sẽ đốt khét từng miếng thịt của cô. Mở cửa ra đi, mau
lên.
- Thì tôi muốn chết cho thật đau đớn ... rồi tôi sẽ bám lấy
đòi nợ máụ..
Nàng ho một hơi dài rồi lại tiếp:
- Được rồi, lửa đã cháy tới đầu ngón chân tôi rồi, tốt quá ...
tốt quá.
Thình lình Thế Sở nhảy tới thét to:
- Băng Nhi, em khùng rồi! Em khùng thiệt rồi!
Đùng một tiếng, Từ Thế Sở phóng vai tông cửạ Anh ta to con sức
mạnh, chỉ tông một lần là cửa phòng đã tung ra, cả ba xông vào,
cả ba đều sững sờ. Thì ra Băng Nhi đang ngồi trên mặt thảm,
dùng cái lò đồng đốt cả đống giấy vụn và mở quạt cho khói ra
hướng cửạ Thấy Từ Thế Sở vào, nàng liền đứng dậy, cười đắc ý
trong chiến thắng:
- Từ Thế Sở, anh chẳng bảo em đi chết cho rồi đó saỏ A, cuối
cùng anh vẫn không nỡ để em chết!
Từ Thế Sở bị thua một cú đau, giận xanh cả mặt, anh ta trợn to
mắt noí chẳng ra lời:
- Cô.. cô..
- Khi em cháy ra tro, anh có đau lòng không?
Băng Nhi cười khúc khích, dồn thêm một câu:
- Anh vẫn sợ em chết lắm phải không? Điều đó cho thấy là trong
thâm tâm anh vẫn không thể thiếu em được, có đúng vậy không?
- Cô.. cô khốn nạn lắm!
Từ Thế Sở lớn tiếng mắng:
- Cô thật là khốn nạn, cô chết phức đi cho rồi!
Bất thần anh ta nhảy tới nắm 2 tay Băng Nhi ấn vào lò lửa la:
- Đốt đi, cứ đốt đi nàọ
Không ai ngờ Băng Nhi cứ cắn răng chịu, chẳng nhúc nhích. Lý
Mộ Đường vội xông tới giật tay nàng ra, nhìn lại đã có nhiều
búp tay trắng nõn của nàng sưng đỏ lên, chàng vừa tức vừa
than:
- Hai người vừa phải thôi chứ, bộ như con nít đánh lộn, không
lỗ đầu chảy máu là chưa chịu à?
- Trò của cô đã xong chưả
Từ Thế Sở nhướng to cặp mắt nhìn Băng Nhi nói lên từng chữ một:
- Nè, cô hãy nghe cho kỹ đây, giữa tôi với cô đã hết rồi! Từ
nay đường ai nấy đi, đời ai nấy sống, chớ có tìm gặp tôi nữa,
cũng đừng gọi điện thoại cho tôi nữa! tôi thề không bao giờ
muốn thấy mặt cô nữa!
Nói xong anh ta quay lưng bỏ đi ngaỵ A Tử đang bận lo dập tắt
lò lửa, đi mở cửa sổ cho thoáng hơi khói vừa thấy Từ Thế Sở bỏ
đi, liền chạy tới chận lại bảo:
- Bộ đi thật hả Cãi nhau là chuyện thường, làm gì đến đỗỉ Anh
phá nát nhà tôi như thế này mà tính bỏ đi saỏ Đâu có được, anh
phải tiếp tay dọn dẹp cho tôi, giờ nay không được đi đâu hết,
nghe chưả
- Mặc cho ảnh đị
Băng Nhi nói với giọng thách thức:
- Ảnh còn dám đi thì cho ảnh đi, em biết chắc ảnh đang nôn gặp
con Lục Phong.
- Đúng rồi, tôi nôn gặp Lục Phong đấy, tôi còn muôn gặp cả
Giang Tiểu Huệ, Hà Mộng Lan, Tiêu Mỹ Cầm ...
Từ Thế Sở kể ra một loạt tên các nữ diễn viên trong công ty
truyền hình, rồi thêm câu chót rằng:
- Còn người mà tôi không muốn gặp nữa tức là cô.
Băng Nhi đứng thẳng người ra, sắc diện nàng ảm đạm dần, nhìn
Từ Thế Sở hỏi:
- Bộ anh nói thật hả
- Thì thật chớ sao!
Từ Thế Sở trả lời ngay, không chút lưỡng lự:
- Bạn gái thì tôi có nhiều, đâu phải chỉ một mình cô. Quen cô
là cả một sự bất hạnh, xui cho tôi quá, tôi cho cô hay, tôi đã
chán cô lắm rồi!
- Từ Thế Sở!
Cùng một lúc, Lý Mộ Đường và A Tử la lên, Băng Nhi tiu nghỉu
hỏi:
- Anh bảo là ... anh đã chán tôỉ
- Đúng thế.
Từ Thế Sở to tiếng rằng:
- Tôi đã chán ngấy cô rồi! Cô Phàn Như Băng, cô có biết cô là
cái thứ gì không? Cô y như đứa con nít chưa bao giờ lớn lên
được, lúc nào cũng chỉ sống trên sân khấu, tôi đã mệt quá rồi,
tôi phải nói thẳng với cô rằng chúng ta chia tay nhau thôi!
Từ Thế Sở vừa dứt lời lại xông ra cửạ Một lần nữa, A Tử vội
cản lại, nàng định mở miệng chưa kịp nói gì thì Từ Thế Sở đã
cướp lời:
- A Tử, cô nhất định không cho tôi đỉ
A Tử cười ngọt ngào:
- Xin anh chớ nên đị
Từ Thế Sở dừng chân lại, nhìn A Tử nói với giọng âu yếm:
- A Tử, anh có thể ở lại đây, nếu quả tình em muốn như vậỵ
Anh ta nhấn mạnh rằng:
- Tuy nhiên, anh có ở lại chăng là vì em chớ không phải vì
Băng Nhị
Như quả bom nổ, A Tử cảm thấy choáng váng, lùi lại ba bước,
ngạc nhiên hỏi:
- Anh ... sao rồị.. Anh đùa kiểu ác như thế này được saỏ
- Em vốn đã biết rõ, anh đâu có đùạ
Từ Thế Sở trả lời một cách thản nhiên:
- Hơn ai hết, em biết rõ là anh không phải nói đùa, mỗi lần
anh đến đây đâu phải chỉ vì Băng Nhi thôị
Bầu không khí trong nhà bỗng nhiên ngột ngạc. Từ Thế Sở nói
xong đăm đăm ngó vào mặt A Tử làm cho nàng bối rối, trong khi
đó Băng Nhi đứng cứng họng tái mặt. Qua một lúc im lặng, Băng
Nhi mở lời trước, nàng tiến tới nắm tay A Tử.
Lý Mộ Đường thấy rõ hai tay của hai cô gái đều run run và
giọng nói của Băng Nhi cũng run run:
- A Tử, chị là người bạn thân nhất của em, bất cứ lúc nào chị
vẫn là người bạn tốt của em, dù cho có xảy ra chuyện gì đi nữạ
A Tử cảm động ứa nước mắt, vội vã hỏi:
- Băng Nhi, không lẽ chị nghĩ rằng tôị.
Băng Nhi ngắt lời:
- Chị đừng giải thích, em nghĩ rằng em đã hiểu cả rồị
Nàng xoay qua nhìn Từ Thế Sở bảo:
- Anh ở lại, để tôi đị
Rồi nàng quay nắm tay Lý Mộ Đường:
- Mộ Đường, em có thể sang bên anh tị nạn được không? Em không
thể tin nơi em được nữa, không khéo em sẽ tự thiêu thật.
Đến lúc này, Lý Mộ Đường mới thở phào ra một hơi dài:
- Dĩ nhiên, vậy chúng ta đi thôị
- Không được, Băng Nhị
A Tử gọi Băng Nhi lại, nước mắt nàng trào ra:
- Việc gì mà chị phải đỉ Nhu vậy còn ra caí thể thống gì? Cớ
sao lại lôi tôi vài chiến trận của hai ngườỉ Thôi để tôi đị
Từ Thế Sở cản A Tử lại bảo:
- Các cô chẳng ai phải đi đâu, từ đầu chí cuối vẫn là thằng
này nên đi, xin chào mọi ngườị Vừa dứt lời, Từ Thế Sở tung cửa
xông ra ngoài, lần này A Tử không cản nữa và cũng chẳng ai giữ
anh ta lạị Trong nhà yên tịnh trở lạị Từ từ Băng Nhi đặt mình
ngồi vào sofa, cúi đầu nhìn đống rác trên sàn nhà. A Tử bước
lại gần xoa bàn tay Băng Nhi nói nhỏ nhẹ:
- Chớ có tin lời nó nói, nó cố ý chọc tức chị đó
Băng Nhi ngẩng cổ nhìn A Tử rồi bỗng nhiên khóc òa lên, ôm
chặt A Tử vào sụt sùi rằng:
- Em không thể mất luôn cả tình yêu lẫn tình bạn, như vậy em
sẽ chết mất. A Tử, em không thể mất chị được.
- Đừng có nói dại, chị không bao giờ mất tôi đâu, tôi bảo đảm.
Có điều là chị chớ nghe thằng khùng đó nói bậỵ
- Em biết là nó nói thật đấỵ
Băng Nhi vùi đầu vào lòng A Tử bảo:
- Em đánh mất hết cả rồi, chị ơi!
Nãy giờ Lý Mộ Đường vẫn đứng ngây ngô một mình, mãi tới giờ
này chàng vẫn chưa nhận thức rõ là mình đóng vai gì trong tấn
bi kịch này, chỉ cảm thấy nỗi lòng chua xót khi hai cô gái ôm
nhau khóc thảm thiết.(Hết Chương 6 ... Xin xem tiếp
Chương 7) |