Đây là một buổi họp mặt cuối tuần đáng ghi
nho('. Ba bạn thân, một trai hai gái với bữa ăn thịnh soạn. Lý
Mộ Đường và Băng Nhi đều ăn uống thả dàn, riêng A Tử chưa hoàn
toàn dứt được ám ảnh của Từ Thế Sở, vẫn còn sót lại chút hoài
nghi, nên nét mặt hơi u sầu, cử chỉ hơi gượng gạọ Trong khi
dùng bữa, nàng hay nhìn lén Băng Nhi và Lý Mộ Đường, dường như
có ý định tìm tòi điểm chứng minh nào đó từ trong sắc diện của
hai người bạn. Để tạo không khí cởi mở, Lý Mộ Đường gọi một
trai "Trúc Diệp Thanh", nhưng chàng giao hẹn mỗi người chỉ
uống có chừng thôi để tồn phong thái cao nhã. Sau vài chén vào
bụng, Băng Nhi lại vui chuyên như pháo rang, nàng luôn miệng
với A Tử rằng:
- Chị biết không, Mộ Đường đã dạy cho em bao nhiêu sự việc mà
trước đây em chưa hề biết tớị Thật tình, trước mặt ảnh lúc nào
em cũng là nhỏ bé cả. Mộ Đường bác lãm, uyên thâm, phải trải
qua một thời gian nào đó chị mới hiểu được con người ảnh.
- Hé, a hưm.
Trước khi mở lời, Lý Mộ Đường tằng hắng một cái để sửa soạn
cho cuống họng của mình một chút, bởi nhất thời chàng chưa
thích ứng được lối ăn nói hoạt bát, thiếu hàm súc của Băng Nhi,
lời tán thưởng của nàng làm cho chàng cảm thấy ngượng ngùng.
- Lại nữa rồi Băng Nhi, sao em hay khoa trường quá!
Nàng vẫn nhiệt thành bảo:
- Em có nói thêm cho anh đâụ
- Thôi, được rồị
Chàng ve vãn:
- Em có chịu ăn đầu cá không, để anh xẻ.
- Đó là cái chắc, em thích đầu cá nhất. A Tử, chị em mình chia
nhau nhé.
Lý Mộ Đường chẻ đâù cá làm đôi, chia cho mỗi cô một nữạ A Tử
vừa ngoạm đầu cá vừa nhìn Băng Nhi bảo:
- Băng Nhi, tôi nghĩ rằng, lần này là chị "tuyệt địa phùng
sinh" đấỵ
- Không đâu, A Tử ạ.
Nàng trở giọng nghiêm chỉnh:
- Mấy bữa nay tự xét lại bản thân mình, em đã bắt gặp một sự
phát hiện mới, thật sự em đã yêu Mộ Đường từ lâu rồi, chẳng
qua là chính em cũng chưa biết đó thôi, bằng không thì làm sao
chỉ vỏn vẹn trong ba ngày mà có thể yêu nhau tha thiết như vậy
được? Em còn nhớ kỹ, ngay bữa đầu bước chân vào phòng mạch của
ảnh, thấy ảnh ngồi nghiêm nghị như một vị thần hộ mang của em,
rồi từ đó 4 đứa mình kết thành bạn thân, thường đi chơi chung,
ảnh đóng nhiều vai trò khác nhau, trong đời sống của em, là ân
nhân cứu mạng, bạn tri kỹ và là đối tượng để em thổ lộ tâm
tình ... Chị nghĩ coi, nếu chi một người đàn ông nào mà đóng
nhiều vai trò như thế trong đời sống của chị, thì liệu chị
chẳng yêu người đó được không?
Lý Mộ Đường vừa hài lòng vừa cảm động, ngắm Băng Nhi với cái
nhìn mới mẻ hơn nữạ Băng Nhi ơi, em làm cho anh say thêm nữa
rồi! Qua lời Băng Nhi, A Tử cũng thấy thấm thía, nàng nhìn
Băng Nhi bảo:
- Đây đúng là Băng Nhi chánh hiệụ
Rồi lại nhìn Lý Mộ Đường:
- Mộ Đường, tôi đã bảo với anh, đời của Băng Nhi là đời oanh
liệt. Anh nghe nó nói là đủ biết rồi, một lần nữa, nó lại yêu
một cách oanh liệt đó. Mộ Đường, vậy anh hãy nắm vững nó, thậm
chí phải o bế nó, chớ để nó bị tổn thương lần nữa, đồng thời
anh cũng nên cẩnt hận, coi chừng đừng để chính anh bị tổn
thương nghen.
- A Tử, cô cứ yên chí đị
Băng Nhi cười nắc nẻ:
- Mộ Đường là bác sĩ, ảnh biết cách phòng ngừa tổn thương mà.
Hơn nữa, khác với Từ Thế Sở, bản tánh ảnh lương thiện, chẳng
bao giờ gây tổn thương cho ai đâụ
Nàng quay sang Lý Mộ Đường hỏi:
- Anh có thể gây tổn thương cho em không?
- Rất có thể, vì biết đâu anh lại là một thầy thuốc bết.
Chàng thành thật bảo:
- Thú thật là anh rất lo ngại nhỡ gây tổn thương cho em thì
saọ
- Làm gì có. Làm gì có chuyện đó.
Nàng vội cãi lại:
- Thấy một con kiến què chân, anh cũng vội vàng đi bó thương
cho nó kia mà.
- Coi kìa!
Lý Mộ Đường cướp lời Băng Nhi:
- Chính cái cá tính này của em làm cho anh rất lo ngại có thể
gây tổn thương đến em, bởi em cứ nhất mực nghĩ theo lý tưởng
một chiều của riêng mình. Nói cách khác là em mỹ lệ hoá tất cả
những gì em đang thấy, em đang tiếp xúc và em thần tượng hoá
anh luôn. Băng Nhi ạ, anh là một con người, người phàm tục ai
cũng có khuyết điểm. Cho nên điêù anh lo ngại nhất là ... có
một ngày nào đó, khi em phát giác ra khuyết điểm của anh tức
là lúc em bị tổn thương nặng đó.
- Không, không đâụ
Băng Nhi lăc' đâù lia lịa:
- Những ưu điểm và khuyết điểm của con người đâu phải tuyệt
đốị Khuyết điểm của anh, với người ta có thể kể là khuyết điểm,
trái lại, biết đâu chừng đó là ưu điểm đối với em. Giữa hai
con người khi cảm ứng, thu hút lẫn nhau, thì chính khuyết điểm
lại trở thành ưu điểm.
Nàng hạ thấp giọng nói tiêp' với chàng một cách chân thành:
- Yên chí đi, em sẽ không bao giờ bị tổn thương bởi khuyết
điểm của anh đâụ Thật mà, nhưng về anh ...
Nàng có vẻ ngập ngừng:
- Có thể bị tổn thương bởi khuyết điểm của em.
- Em?
Chàng nhướng mắt nhìn Băng Nhi cười bảo:
- Em mà cũng có ... khuyết điểm à?
Rồi chàng gật gù tiếp:
- Ờ há ... bên môi hãy còn sót cái "nốt rùi mỹ nhân" chỉ "khuyết"
có một "điểm" đó thôị
- Cái anh nàỵ
Băng Nhi cười ngất ngưỡng, tí nữa là té nhào vào lòng A Tử.
- Chị coi, cái ông thầy thuốc này bình nhật đạo mạo ra phết,
thế mà cũng khôi hài như ai!
A Tử hết ngắm Băng Nhi lại nhìn Lý Mộ Đường, bỗng nhiên nàng
đề nghị:
- Theo tôi nghĩ, hai người hãy đi kết hôn ngay tại tòa Công
Chứng cho rồị
Băng Nhi sững sờ nhìn A Tử:
- Chị bảo kết hôn ngay, sớm quá chăng?
- Chẳng có sớm đâụ
A Tử sốt sắng bảo:
- Chỉ trong ba hôm mà 2 người đã yêu nhau tha thiết như vầy,
và lại có thể coi khuyết điểm của nhau thành ưu điểm được thì
thừa sức lấy nhau chớp nhoáng rồn. Hai người kết hôn, tôi phụ
trách tìm người chứng kiến chọ Thật ra thì nhân chứng đã sẵn
sàn rồi, tôi với Chu Châu đứng ra làm chứng cho, chịu hông?
Theo tôi thì làm nhanh có nhiều điều lợi, điều lợi thứ nhất là
tránh được "dạ trường đa mộng".
Nghe A Tử nói Lý Mộ Đường cũng hơi khớp, nhưng nghĩ lại thì
rất có lý. Chàng nhìn Băng Nhi cười hỏi:
- Em nghĩ sao về đề nghị hảo ý của A Tử
Băng Nhi giật mình hỏi lại:
- Bộ anh nói thật hả?
- Dĩ nhiên.
Băng Nhi có vẻ bối rối, do dự, trầm ngâm một hồi mới bảo:
- Không lẽ cả đến "hôn nhân đại sự" mà anh cũng chẳng cần có
sự đồng ý của cha mẹ anh saỏ
- Kết hôn vốn là chuyện riêng của anh.
Chàng thành thật bảo:
- Dù cha mẹ anh có đồng ý hay chăng thì anh cũng sẽ làm theo ý
định của anh. Tuy nhiên, về mặt lễ độ tưởng cũng nên trước
tiên là em về Đài Trung với anh một chuyến ra mắt cha mẹ anh,
rồi sau đó anh cũng về Cao Hùng với em cho phải lẽ ...
- Ớ, ớ, không được đâụ
Băng Nhi ngắt lời Lý Mộ Đường:
- Chính em không thể chịu nổi những tục lễ đó!
Bỗng nhiên nàng tỏ ra bứt rứt pha lẫn u sầu:
- Em xin lỗi, bao nhiêu thế tục về hôn nhân đều sẽ làm cho em
cảm thấy khó chịu, gồm cả việc bái kiến thân nhân của đôi bên,
buộc em làm quen với những người lạ, rồi cứ phải cử hành nghi
thức ... thậm chí đến cả vấn đề cơm canh mắm muối, sanh con đẻ
cáị.. trời ơi!
Nét vui tươi trên mặt vừa rồi đã biến mất, như bị rơi xuống
vực thẳm, nàng tỏ ra yếu đuối, nhút nhát hơn bao giờ hết và hạ
thấp giọng rằng:
- Đây anh xem, đó chính là những khuyết điểm của em. Em nghĩ
rằng Từ Thế Sở có một câu nói rất đúng "em chưa trưởng thành!"
Chết thật! Sao lúc này mà lại lôi cái bóng ma của thằng Từ Thế
Sở ra hơ? Băng Nhi ?
Lý Mộ Đường nghiêng mình nắm tay nàng an ủi:
- Băng Nhi nghe đâỵ
Với giọng khẩn thiết:
- Anh hoàn toàn thông cảm với những gì em ái ngại, những cái
đó chẳng những em ngại, có rất nhiều người cũng thấy ngạị Anh
hứa với em là sẽ không đề cập tới vấn đề gả cưới nữa, chừng
nào em chưa sẵn sàng về tâm lý. Sở dĩ anh tán thành lời đề
nghị của A Tử cốt là để em thấy rõ quyết tâm của anh, về phần
anh thì bất cứ lúc nào cũng sẵng sàng cả.
- Nhưng mà ...
Băng Nhi có vẻ hồi hộp hỏi:
- Anh có đợi đến khi em lớn lên, cho đến chừng em sẵn sàng về
tâm lý không?
- Anh sẵn sàng đợị Nhưng em cũng đừng nên bắt anh phải đợi quá
lâụ
- Lâu là bao lâu ?
- Chẳng hạn như 100 năm, 200 năm.
Chàng cười tiếp:
- Tuổi thọ của người ta đâu có cao đến thế, chỉ có nhà văn mới
hay dùng câu "Thiên trường địa cửu" đó thôi, anh không dám hứa
thiên trường địa cửu với em bởi vì tới chừng đó chúng ta đã
trở thành cát bụi cả rồi, có khi nào cát bụi lại ân ái với cát
bụi, phải không em?
Nét mặt Băng Nhi sáng sủa trở lại ngay, nàng cười:
- Cái anh này thiệt là khéo ăn khéo nói dễ sơ. Chẳng những
phản ứng bén nhạy, tư tưởng lại sâu sắc. Mộ Đường, anh nói
thật đi, anh có cho là con người em quá nông cạn không?
- Nông cạn? Tại sao em lại diễn tả bằng từ ngữ nàỷ
- Bởi chính em cũng chẳng hiểu nổi em.
- Chính kim cương cũng chưa hề biết bản thân nó quí giá tới
mức nàọ
Im lặng từ nãy giờ, A Tử không trầm mặc được nữa, nàng đứng
dậy:
- Tôi nghĩ rằng tôi có mặt ở đây là thừa, càng nghe các người
lý luận càng thấy mặc cảm chẳng bằng aị Thôi, để tôi rút luị
- Không được, không được.
Băng Nhi nắm tay kéo A Tử lại:
- Dễ gì hôm nay chúng ta có được một ngày chung vui như thế
này mà chị lại bỏ đi cho đành.
Vậy thì ...
Dù muốn dù không, đến lúc này A Tử cũng phải nhìn nhận là Lý
Mộ Đường đã yêu Băng Nhi thật tình. Nàng nhìn chàng cười bảo:
- Anh cũng chẳng nên tiếc lời ban cho đằng này một câu hay ho
nào coị Băng Nhi
là kim cương, còn tại hạ là thứ gì?
- Cũng là kim cương.
- Phải chăng là những hột kim cương vụn, để gắn chung quanh
chiếc nhẫn hột xoàn lớn?
- Ôi thôi, tôi xin giơ cả 2 tay lên đầu hàng các cô.
Chàng đứng dậy bảo:
- Tôi đề nghị chúng ta đi xem phim đị Bây giờ tôi đã biết,
lưỡi gươm môi giáo của 2 người đàn bà chung lại là thiên binh
vạn mã cũng phải thuạ Thôi, hãy đến phố Tây Môn xem một chầu
xi nê đị
Hai cô gái đều cười đắc ý, không khí hòa thuận trở lại với 3
ngườị Họ dìu nhau đi dạo phố, 2 cô gái lựa mua vài ba món
trang sức và đồ dùng riêng của nữ giơí, nhiên hậu dẫn nhau vào
rạp xem phim. Băng Nhi vốn là tay mê điện ảnh, xem xong còn
không ngớt than thở, tỏ tình thương tiec' nhân vật trong
truyện:
- Tiếc thay những đấng anh tài trên thế gian phần đông là bị
kẻ nô tài ám hại!
Băng Nhi dào dạt tình cảm càng khiến cho Lý Mộ Đường thấy nàng
thật đáng yêụ Màn đêm đã phủ, họ đưa nhau vào tiệm dùng bữa
qua loa, bởi bữa trưa đã ăn quá no, nên họ chỉ gọi tô mì bò
thôị Xong bữa, Băng Nhi hai tay nắm lấy hai người bạn, thành
khẩn nói:
- Đêm nay chúng ta nhất định phải trở về "cư xá nữ sinh" để
xoay cái cư xá đó trở lại thành cái "nhà" mới được.
Mặc dù A Tử chưa được rõ nội dung câu chuyện "cư xá" và "cái
nhà" như thế nào, nhưng với nụ cười êm ái của hai người bạn,
nàng cũng đồng ý đề nghị đó một cách vui vẻ. tới nơi, họ tiến
nhanh vào cao ốc Bạch Vân, lên thẳng tầng lầu 3, rồi do A Tử
đưa chìa khóa ra mở cửạ Cánh cửa vừa hé ra, lập tức cả 3 đều
sửng sốt. Trong nhà là cả một rừng hoa! Hoa bao phủ khắp mọi
nơi, trên thảm sàn nhà đầy ắp từng chậu, từng chậu hoa, trên
bàn cắm từng bình, từng bình hoa, trên vách tường gắn từng giỏ
hoa, cả trên rèm cửa sổ cũng ghìm từng xâu, từng xâu hoạ.. đâu
đấy đều là hoạ Điều đó chưa đáng kể, lại nhất là trong số đủ
các loại hoa, bông hồng, bông cúc, bông lan, bách hợp, nguyệt
quí ... bất cứ thuộc phẩm chủng nào đều nhất loạt là màu đào
hồng hết!
Kẻ đứng trong rừng hoa đó chẳng ai xa lạ, chính là Từ Thế Sở!
Tay hắn đang cầm cái bình sơn xi, đang lủi thủi xi từng chậu
sen Mã Đề thành màu đào hồng. Thì ra tất cả hoa đào hồng trong
nhà nay là được sáng tạo như vậy đó. Hắn mặc chiec' áo thun
trắng, trước ngực dùng màu đào hồng xi lên 4 chữ: "tôi là tội
nhân", sau lưng có 4 chữ "Xin tha thứ tôi".
Thấy có tiếng động, "tội nhân" ngẩng mặt lên:
- A, ba người đi chung đấy hả, sao về muộn thế nàỷ Hèn chi tôi
phone suốt cả buổi chẳng thấy ai nghe, buộc lòng phải qua đây
vừa đợi vừa làm công việc trang trí lại trong nhà, nhưng chờ
mãi chẳng thấy có ai về, tôi đã phải làm việc một mình suốt
buổi chiều naỵ
Hắn khom lưng nhấc mấy chậu hoa sát cửa qua một bên, rẽ ra một
hành lang, rồi cúi đầu xuôi tay cười hả hê, bên, rẽ ra một
hành lang, rồi cúi đầu xuôi tay cười hả hê:
- Kính mời quí vị
Băng Nhi và A Tử chỉ liếc mắt nhau rồi lặng lẽ bước vào, riêng
Lý Mộ Đường thì tâm tình rất phức tạp, chàng dở khóc dở cười
trước rừng hoa, càng không khỏi ganh tị khi đối diện với tên "tội
nhân", sao hắn lại có chìa khóa riêng của căn nhà nàỵ Tuy
nhiên trong thâm tâm chàng vẫn có đôi phần thương hại hắn bởi
mặc cảm "chính mình cũng là kẻ có tội". bây giờ thì dù muốn dù
không cũng phải đương đâù với cảnh ngộ oái oăm này, đành theo
gót hai nàng vào nhà.
Khi cánh cửa khép lại, trong nhà mùi hoa ngào ngạt pha lẫn với
mùi sơn ngộp nghẹt. Từ Thế Sở lăng xăng một hồi, xong hắn chạy
vào phòng tắm bưng một chậu nước ra, trên mặt nước lềnh bềnh
nhiều đóa hoa hồng cũng toàn là màu đào hồng. Hắn đem chậu
nước đó tới trước mặt Băng Nhi cười gượng:
- Xin thứ tội cho anh, bằng không thì anh sẽ uống hết chậu
canh "Bông Hồng Đoạt Vía" nàỵ Thú thật cùng em, hôm nay cũng
chẳng mua đâu được thứ đào hồng, nên anh đã phải xi cho những
đóa hoa màu trắng trong chậu thành màu đào hồng, hễ ai mà uống
vào bụng chắc là ... toi mạng thiệt đấỵ
Băng Nhi cứ đứng chưng hửng, trường hợp này chẳng biết xử trí
ra saọ May nhờ A Tử giải vây kịp thời, nàng giật lấy cái chậu
trong tay Từ Thế Sở, đưa thẳng vào toilet dốc hết vào bô cầu,
bấm nước ào ào cho trôi đị Xong trở ra phòng khách nghiêm
chỉnh bảo:
- Từ Thế Sở, chúng ta già đâù cả rồi, chớ có tái diễn những
trò trẻ con nữạ Anh có chịu ngôì xuống đay nói chuyện người
lớn không?
- Vâng.
Từ Thế Sở vẫn cười liếng thoắng như con nít, hắn nhìn Băng Nhi
hỏi:
- Nhưng mà em có hứa tha thứ cho anh không?
Băng Nhi không còn can đảm nhìn thẳng vào mặt Từ Thế Sở, nhưng
khi nàng cúi đâù xuống thì thị tuyến lại chạm vào những chậu
hoa la liệt trên sàn nhà, vội ngoảnh đi chỗ khác thì cả trên
vách, trên bàn, trên cửa sổ đâu đấy cũng toàn là những hoa,
hoa đào hồng cả.
- Anh ...
Bó buộc nàng phải trả lời, như lẩm bẩm một mình:
- Là một kẻ điên.
- Đúng thế.
Từ Thế Sở tiếp lời ngay:
- Bởi vậy em đâu có bắt lỗi một thằng điên làm gì, phải không
em?
Băng Nhi càng bối rốị đến lúc này Lý Mộ Đường thấy không thể
im lặng được nữa, bèn bước lại gần Băng Nhi bảo:
- Tôi nghĩ rằng, Băng Nhi đã bỏ qua chuyện đó rồi, còn nhắc
làm gì.
Từ Thế Sở như một tội phạm vừa được ân xá, vội vàng vỗ vai Lý
Mộ Đường, khoan khoái:
- Mộ Đường, tôi cảm ơn anh nhiềụ Bạn tốt là được việc ở chỗ đó,
chắc chắn anh đã bênh vực cho tôi nhiều lời tốt đẹp trước Băng
Nhi rồi, nếu không thì làm sao cô em chịu thứ lỗi cho tôi một
cách dễ dàng như vậỵ
Hắn lại lém lỉnh đến nắm tay Băng Nhi bảo:
- Em biết không, mới chỉ có mấy ngày thôi mà anh cảm thấy dài
đăng đẵng như mấy trăm, mấy ngày thế kỷ! Anh chẳng những có
với em mà còn có lỗi với A Tử nữạ..
Rồi hắn xoay người sang A Tử cúi đâù tạ tội như diễn kịch:
- Tôi là thằng điên, xin quí vị rộng lượng hải hà. Mộ Đường,
để hom nào tôi qua phòng mạch anh xin vài miếng thuốc trị
bệnh, kẻo cứ hay phạm lỗi lầm ...
Đang đóng kịch tự cho là hay, hắn thấy Băng Nhi lùi dần rạ
- Băng Nhi, em đừng cự tuyệt anh như thế, đừng chường bộ mặt
tiên nga của em mà ... Nào, lại đây với anh đị
Hắn vừa nói vừa xấn tới, định vồ nàng vào lòng. Băng Nhi vội
né qua một bên, chân nàng vấp phải chậu hoa, suýt nữa là té
nhào nếu Lý Mộ Đường không kịp dang tay ra đỡ. Nàng thưà thế
ngã mình vào lòng chàng luôn.
- Từ Thế Sở! Anh hãy ngồi xuống đi, chúng tôi có chuyện muốn
nói với anh.
A Tử la lớn lên để cản hắn lạị
- Thế Sở.
Lý Mộ Đường cũng vội vàng tiếp lời A Tử trong khi chàng ôm
chặt Băng Nhi vào lòng:
- Chớ có lỗ mãng! tôi cũng có câu chuyện định nói với anh ...
- Ủả
Từ Thế Sở hết sức bất ngờ, đứng sững lại hỏi:
- Băng Nhi, sao em chẳng nói gì hết, sao bữa nay em có lăm'
người đại diện phát ngôn như thế nàỷ
Băng Nhi vuì đâù vào ngực Lý Mộ Đường nói nhỏ nhẹ:
- Mộ Đường, anh cứ nói với ảnh đị
- Này Băng Nhi
Nét mặt của Từ Thế Sở đã bắt đầu đổi sắc, hắn thét lên:
- Có gì em cứ nói thẳng với anh, giữa hai ta đâu cần đệ tam
nhân chuyển lời!
Bó buộc nàng phải ngẩng mặt lên bảo với Từ Thế Sở:
- Chẳng là anh đã bảo giũa 2 ta đã kết thúc rồi saỏ Chẳng là
anh chê tôi như đứa con nít chưa lớn lên saỏ
- Cái đó hả
Han' nhún vai:
- Là lời nói của người điên, mới đây anh chẳng đã giải thích
rồi saỏ Em còn chấp làm gì một kẻ tội lỗi nói chuyện khùng?
trước kia chính em cũng từng nói với anh những lời như vậy,
song chúng ta nào có kết thúc thật đâủ Thì đang gây nhau ai
cũng nói quàng mà ...
- Nhưng mà ...
Giọng Băng Nhi rất thấp, nhưng rõ ràng từng chữ:
- Bây giờ đã muộn, đã quá muộn rồị
- Em nói vậy nghĩa là saỏ
Sắc diện Từ Thế Sở càng tái thêm, Băng Nhi kề má lên vai Lý Mộ
Đường khẽ bảo:
- Mộ Đường, anh cứ nói thẳng với ảnh đi cho rồị
Lý Mộ Đường siết chặt Băng Nhi vào lòng như sợ mất nàng, rồi
nhìn Từ Thế Sở nắn ra từng chữ một:
- Tôi và Băng Nhi đã yêu nhaụ
Trong phòng yên lặng giây lát, tia mắt đỏ ngầu của Từ Thế Sở
bám chặt vào mặt Lý Mộ Đường, hắn hét to:
- Anh nói dối!
- Tôi nói thật!
Lý Mộ Đường trả đũạ
- Láo!
- Thật!
Từ Thế Sở hít mạnh một hơi vào buồng phổi, trống ngực đánh
thình thịch, hắn ngắm Lý Mộ Đường và Băng Nhi, nhưng miệng lại
gọi:
- A Tử!
- Từ Thế Sở!
A Tử cảm thấy sự thể có chiều nghiêm trọng, ra sức kéo Từ Thế
Sở trở lại, khuyên rằng:
- Đấng trượng phu trọng lẽ công bằng, ăn nhờ thua chịu, việc
gì đến nổỉ
Từ Thế Sở đứng rũ rượi ra như gà cồ vừa đấu bạị Sau một chặp
khá lâu mới lên giọng trầm ấm:
- A Tử, cả đến cô cũng đã nói như vậy, thế là tôi đã mất Băng
Nhi hẳn rồị
Vừa dứt lời, hăn' lê từng bước nặng nề, kéo cữa ra đi một cách
âm thầm. Trong nhà, ba người còn lại giữa rừng hoa, ai nấy đều
tiu nghĩu, thin thít.(Hết Chương 9 ... Xin xem tiếp
Chương 10) |