Liên tiếp ba ngày liền, hễ vừa tan sở là Băng
Nhi tới thẳng phòng mạch Lý Mộ Đường. Bình nhật ba bữa ăn của
Lý Mộ Đường đều rất đơn sơ. Buổi sáng chàng tự pha một ly cà
phê sữa dùng với vài miếng bánh mì nướng là xong, trưa và
chiều phần nhiều là do Chu Châu hoặc Điền Tố Mẫn gọi điện
thoại mua cho phần cơm hộp. "Cơm hộp" là một nghề mới mẻ trong
xã hội kỷ nghệ hoá ngày nay, nhằm đáp ứng nhu cầu cho những
người bận việc không còn thì giờ làm cơm bữạ Trong phòng mạch
tuy rằng cũng có nhà bếp, phòng ăn, nhưng họ chẳng bao giờ
dùng đến. Biết là mỗi chiều vào lúc từ 6 đến 7 giờ là Băng Nhi
tới, Lý Mộ Đường cho gọi thêm một phần cơm hộp để cùng ăn với
nàng. Cơm xong, nàng bắt tay vào việc xếp lại những sách báo
do bệnh nhân vứt lộn xộn trong phòng đợi, đôi khi coi chừng
giùm cho các bà mẹ có dẫn trẻ em tới, nhưng chẳng bao giờ nàng
đặt chân đến phòng chẩn, bởi sợ thấy chích thuốc, càng sợ thấy
máụ
Sự hiện diện của Băng Nhi gây chấn động không ít cho phòng
mạch. Chu Châu bảo:
- Xem chừng đã sắp sửa rồi đó
- Sắp sửa gì rồỉ
Hoàng Nhã Bội hỏị
- Thì ông bác sĩ nhà ta sắp bị người ta xỏ mũi rồi chớ còn gì
nữạ
- Hứ, thì đã bị xỏ mũi rồi chớ còn ở đó mà sắp sửạ
Hai cô y tá che miệng cười khúc khích, rồi Hoàng Nhã Bội quay
lại hỏi Chu Châu:
- Nhưng cái ao cá của nhà mày hãy còn chờ sẵn mà.
- Chẳng có bỏ hoang đâu mà lọ Mấy tuần nay anh của tôi với mấy
bạn đồng nghiệp của ảnh thường về câu cá đó. Tuần rồi họ câu
được con cá chép to thật là to, tới 8 cân lận, phải ba cậu
trai hợp sưc' lại mới lôi nỗi nó lên bờ, vui thiệt là vui!
Lời đàm tiếu về ao cá của Chu Châu tuy có văng vẳng bên tai,
nhưng với Lý Mộ Đường như cách xa muôn trùng ngàn dặm, chẳng
biết cho đến năm, tháng nào chàng mới chịu đi câu cá với người
tạ
Lý Mộ Đường đang bâng khuâng, hết ngó ra cửa sổ lại xem đồng
hồ, sao giờ này Băng Nhi còn chưa thấy đến? Chàng trông ngóng
sốt ruột. Đã liên tiếp ba ngày, Lý Mộ Đường được hưởng hạnh
phúc như sống trên "Thiên Đường". Băng Nhi, cô gái yêu kiều
minh mẫn, mỗi khi đến là chịu khó ngồi yên suốt buổi tối trong
phòng đợi, nếu chẳng có việc gì làm thì nàng cầm quyển tiểu
thuyết lên đọc kỹ từng dòng từng chữ dưới ánh đèn bàn. Đôi khi
chính Lý Mộ Đường cũng không thể tin nổi một cô gái dám liều
mạng uống thuốc tự tử mà suốt mấy ngày liền tỏ ra êm ái hòa
nhã đến như vậy được.
Mỗi đêm, sau khi phòng mạch đóng cửa là cô với cậu dắt tay
nhau lên lầu, vừa bước vào phòng khép cửa lại là nàng ngã mình
vào lòng chàng, tay ôm ngang lưng, mặt kề sát vai lập đi lập
lại bên tai chàng:
- Em nhớ anh quá, nhớ anh muốn chết đi thôị
Ân tình của nàng đem lại cho chàng niềm an ủi vô biên, càng
thấy yêu đời:
- Anh luôn luôn ở trong tầm mắt của em cơ mà.
- Ở trong tầm mắt.
Nàng tỏ vẻ không đồng ý.
- Thì Mặt Trời cũng ở trong tầm mắt của em, Sao Trời cũng ở
trong tầm mắt của em. Anh là bác sĩ y khoa, chắc anh thừa biết
thị tuyến của loài người tối đa có thể đạt tới đâụ..
Nàng buông tay đẩy chàng ra, nói với giọng cảm thương:
- Phải rồi, anh chẳng có nhớ em chớ gì.
- Ai bảo vậy ?
Chàng vội kéo nàng vào lòng trở lại bảo:
- Cứ mỗi ngày vừa mới mở mắt là hình bóng em đã hiện ra trong
tâm não của anh rồi, đến năm sáu giờ chiêù là thấy bồn chồn
bất an, ngó ra cửa sổ không biết mấy trăm lần mà kể, mỗi khi
có ai đẩy cửa vào đều tưởng chừng là em đến đó.
Chàng bưng mặt nàng lên và nhìn vào bảo:
- Nếu anh biết trước được tình yêu làm cho thần hồn người ta
điên đảo đến mức này, thiệt tình là không dám dấn thân vàọ
- Anh hối hận chăng ?
- Ai bảo ?
Rồi cặp trai gái ghì sát nhau ấp môi, hôn mê man, ngây ngất.
Có một điểm ngoại lệ là, hễ đến khi chàng không còn kiềm chế
nổi lòng thì nàng viện cớ thoát thân đúng lúc, chạy đi đun
nước pha trà, lấy bánh kẹo ra ăn ... hoặc đẩy chàng vào sofa
làm massagẹ.. cho đỡ căng thăng. Có lần nàng nửa thẹn nửa buồn
thỏ thẻ với chàng rằng:
- Em không nặng óc bảo thủ đâu, chẳng qua là để chúng ta khỏi
phải cưu mang trách nhiệm nàọ Hơn nữa là, anh đã từng bảo, em
hiểu anh chưa được sâu sa lắm, và giữa hai chúng ta lại tiến
triển quá nhanh, nghĩa là em không muốn ... tạo nên một gánh
nặng về tâm lý cho anh.
"Băng Nhi ơi!", chàng thầm thán phục, "Em là một cô gái quá
thấu đáo về thế sự và tình người".
Vì vậy mà 2 tiếng đồng hồ còn lại trong ngày của Lý Mộ Đường
đã trôi qua trong tình yêu êm thắm, mùi mẫn nhưng rất lý tính.
Chàng với nàng thường bàn luận về tác phẩm văn nghệ, tiểu
thuyết, về quan niệm nhân sinh ... kể cho nhau nghe về hoàn
cảnh gia đình, về quá khứ và lý tưởng, hoài bão,vv ... thời
gian trôi đi quá nhanh, hai tiếng đồng hồ đối với họ lúc nào
cũng cảm thấy thiếụ Nàng kiên quyết cả hai đều phải cần đủ
giấc ngủ cho nên đêm nào nàng cũng về "Cư xá nữ sinh" trước
một giờ khuyạ với Lý Mộ Đường, hai tiếng đồng hồ đó là khoảng
thời gian vàng son của chàng, chẳng có uống rượu mà cũng ngất
ngư, bởi trong ánh mắt, nụ cười của Băng Nhi đều có chứa "ma
men", mỗi một cử chỉ của nàng đều có tiềm lực tác động làm cho
chàng say sưa một cách kỳ diệu, đến đổi lắm lúc chàng dám nghĩ
rằng, dù có chết đi ngay trong lòng nàng cũng là đáng lam'.
Nhưng ý nghĩ đó cũng làm cho chàng giật mình: "Chao ôi, không
ngờ lãng mạn cũng là chứng bệnh truyền nhiễm dễ sợ".
Giọng hát của Băng Nhi rất ngọt, có từ tính và lai chút âm
điệu trẻ thơ. Lý Mộ Đường chẳng bao giờ quên bài "Em theo anh
tới góc biển chân trờị.." mà nàng đã hát lên sau bữa say ở
đường Hoa Tây ngày nào, có điều lạ là từ khi đi lại với chàng
thì nàng tuyệt khẩu không bao giờ hát lại bài đó nữạ Tuy nhiên,
nàng vẫn thường ngêu ngao khi nằm ngửa trên ghế đu, lúc ngồi
bẹp trên sàn nhà, thậm chí đôi khi còn chui đầu vào giữa đâù
gối của chàng mà cất giọng ngâm ngạ Chàng không quen huộc
những bài hát thịnh thời, nghe chẳng ra nàng hát bài gì, chỉ
cảm thấy giọng điệu đó rất êm dịu bùi taị
- Em hát bài gì đó ?
Có lần chàng hỏị
- "Giờ em mới biết".
Nàng trả lời nhỏ nhẹ
- Mới biết cái gì ?
Chàng hơi ngỡ, hỏi lạị
- Thì bài "Giờ em mới biết".
Nàng lập lại, rồi ngước mặt lên nhìn chàng, cất giọng thanh
tôi hát lớn tiếng hơn:
- Giờ em mới biết, trời có thể hoang, đất có thể vu, Chỉ có ân
tình trị ngộ, vấn vương mãi đôi đàng; Giờ em mới biết, Chuyện
xưa như mây khói, mộng cũ tan rồi, bây giờ kết bạn cùng ai,
trăm năm vẫn đoái hoài!
Vừa dứt bài, nàng đặt đôi bàn tay lên đầu gối chàng, nhìn đăm
đăm vào mặt chàng với giọng khẩn cầu:
- Xin anh cho em một đời sống mới vì anh!
Băng Nhi ơi! em làm anh cảm động quá, giờ đây trái tim anh đã
khắc sâu hai chữ "Băng Nhi" và chỉ có hai chữ "Băng Nhi".
A Tử đến thăm Lý Mộ Đường nhằm ngày thứ bảy, phòng mạch nghỉ
việc vào 12 giờ trưa, Ngụy Lan và Điền Tố Mẫn đã ra về, nhưng
chàng chưa vội đóng cửa vì còn đang chờ Băng Nhị
- Mộ Đường, tôi có câu chuyện muốn nói với anh, được không ?
Vừa bước chân vào cửa, A Tử đã lên tiếng thẳng.
- Ồ, dĩ nhiên.
Thấy A Tử đến thăm, Lý Mộ Đường rất mừng. Cả mấy ngày nay
chàng vẫn khuyên dỗ Băng Nhi nên hòa lại với A Tử, chàng bảo
rằng chị em với nhau thân thiết như vậy mà còn giận dỗi nữa
làm gì. Nhưng Băng Nhi cứ than vắn thở dài:
- Nếu chỉ giận dỗi thì quá dễ, em chẳng bao giờ giận dai đâu,
nhưng đằng này tụi em vẫn cùng đi làm, thỉnh thoảng cũng có
nói chuyện với nhau, song tự nhiên lại mất hết niềm vui ngày
trước.
Lý Mộ Đường nghĩ rằng, tình bạn giữa 2 người vốn sâu đậm,
chẳng qua là trong một lúc họ chưa thể cởi mở được khúc mắc
trong lòng đó thôi, chỉ chờ Băng Nhi tới là chàng nhất định
mời cho bằng được 2 cô cùng đi ăn tiệm, uống vào chút ít rượu,
tại ra bầu không khi cởi mở, biết đâu chừng họ hứng lên lại
chơi "oảnh tù tì" với nhau, rồi thì "cái kéo:, "cây búa", và "miếng
vải" sẽ giúp cho họ xóa bỏ hết những nỗi buồn tình. vừa nghĩ
đến đây, chàng vui vẻ bảo:
- Ngồi xuống đi, uống đỡ ly cà phê đã, rồi lát nữa Băng Nhi
tới chúng ta cùng đi ăn một bữa cho vuị Chẳng là cô rất thích
những món biển tươỉ được rồi, tôi sẽ mời các cô đến Từ Hương
Viên.
- Ủa ?
A Tử ngạc nhiên hỏi:
- Bô. Băng Nhi sắp đến ?
- Lẽ ra giờ này phải đến rồị
Gặp bất ngờ, A Tử ngẩn ngơ giây lát rồi lăc' đâù bảo:
- Thôi, để tôi đị
Lý Mộ Đường vội cản lại cười rằng:
- Cô bảo có chuyện muốn nói với tôi mà.
- Thôi, để bữa khác đị
Nàng rảo bước, chàng chận cửa lạị
- Chớ có đị
Chàng nhiệt tình khuyên bảo:
- Hai cô làm sao đó rồi, vạ gì mà phải như vậỷ A Tử ạ, ngày
nào nhắc tới cô là Băng Nhi rất buồn, nói với tôi rằng, Băng
Nhi chẳng có ý oán trách cô tí nào cả ...
A Tử nhìn thẳng vào Lý Mộ Đường có vẻ thắc mắc, rồi đột nhiên
hỏi:
- Mộ Đường, bộ anh đang luyến ái với Băng Nhi hả
- Ờ ...
Chàng hơi bối rối, ấm ớ:
- Tôị.. tôi nghĩ rằng ... có lẽ vậỵ
- Có hay là không chứ ? Còn có lẻ có chẵn gì nữa ?
Nàng hạch tội chàng như quan tòa hỏi cung, giọng hằn học có
chứa mùi thuốc súng hơi vô lý.
- Vâng.
Bó buộc chàng phải trả lời thành thật như phạm nhân nhận tộị
- Mộ Đường!
Vẻ kinh ngạc, nàng cất giọng hơi to:
- Bộ anh chẳng thấy câu chuyện như vậy là quá ư đường đột sao
? Anh chẳng thấy chuyện này khó ai tin nổi sao ? Anh chẳng
thấỵ..
A Tử tưới tấp hỏi dồn một hơi như nổi nóng bất bình.
- Khoan đã ...
Chàng cắt ngang với khí khái trượng phu:
- Cô cho rằng tôi không thể yêu Băng Nhi ?
Chàng trố to mắt ra:
- Nghĩa là tôi không xứng đáng, tôi đèo cao, tôi đã mạo phạm
cô ta ?
- Không ...
Giờ tới lượt A Tử quýnh quíu, dậm chân bảo:
- Không, không phải nói vậy! Anh ... anh nên đổi tên lại gọi
là Lý Hoang Đường còn đúng hơn! Anh đã khùng rồi sao mà đi làm
một chuyện hoang đường như vậy ?
- Cô nói sao ?
A Tử dồn cho một hơi làm Lý Mộ Đường mất cả bình tĩnh cãi lại:
- Bộ chỉ có Từ Thế Sở mới yêu được Băng Nhi mà tôi không thể
yêu nàng ?
Tôi thua kém Từ Thế Sở ở điểm nào ?
- Khổ quá, chẳng phải vậy đâụ Tôi dám đoan chắc, chỉ ba bữa
nữa là chúng nó sẽ hòa lại ngay, tới chừng đó anh là chàng
ngốc sẽ tự xử như thế nào đây ?
- Không đâụ
Chàng bác lại rằng:
- A Tử, sao tới giờ này mà cô còn chưa nắm được thực trạng ?
Chẳng là anh ấy đã yêu cô, không lẽ mấy bữa rày các người
chẳng hẹn hò nhau à ?
- Cho ông biết, tôi chưa hề hẹn hò với Từ Thế Sở bao giờ cả!
Nàng tức đỏ mặt, sắp trào cả nước mắt.
- Mấy bữa nay tôi có thấy mặt anh ta đâu mà bảọ.. Nó gây lộn
với Băng Nhi rồi cố ý lôi tôi vào trận, đó là ... đó là ...
Sơ. Lý Mộ Đường cươp' lời, nên nàng nói một cách hấp tấp:
- Nó cố tình làm cho Băng Nhi đau đớn đó thôị Mỗi lần chúng nó
mà gây nhau là đứa nào cũng lựa lấy lời nói tuyệt độc, đưa ra
hành động tuyệt hiểm hòng khuất phục đối phương, chuyện như
vậy xảy ra như cơm bữa, có gì lạ đâụ Chỉ lạ thay là sao anh
lại quá khờ khạo, chẳng đặt mình ngoài vòng để quan chiến mà
đi lao đầu vào lằn tên mũi đạn, bám vào Băng Nhi giữa lúc này
?
- Khoan đã, phải chăng cô có ý bảo rằng tôi là thằng thừa nước
đục thả câu ?
A Tử đứng nhìn Lý Mộ Đường, nhất thời chưa biết phải lựa lời
nào để giải bày nữạ
- A Tử ạ
Qua sự ngẫm nghĩ giây lát, rồi Lý Mộ Đường mới nói một cách
thẳng thắn và thành khẩn:
- Tôi đã hiểu ý cô, cô cho rằng giữa Băng Nhi và Từ Thế Sở còn
có thể hàn gắn lại được, cô mong muốn cực diện trở lại như
trước, răn tôi chớ nên khuyấy phá chuyện của người tạ Nhưng A
Tử ạ, mỗi người đều có tình cảm của riêng mình, xin thú thật,
đối với Băng Nhi tôi là kẻ chân tình, họa chăng vì chúng tôi
tiến triển hơi nhanh làm cho cô bất ngờ đó thôị Còn giữa Băng
Nhi với Từ Thế Sở, theo tôi biết là đã chấm dứt hoàn toàn, giờ
đây dù cô có cho tôi là thừa nước đục thả câu hay mưu lợi ngư
ông đi nữa, vả lại tôi đã trót yêu Băng Nhi rồị
A Tử nhìn Lý Mộ Đường một lúc khá lâu, mới hỏi:
- Anh yêu Băng Nhi tới mức nào rồi ?
Chàng thở dài:
- Tôi không muốn khoa trương về vấn đề tình cảm. Tôi chưa hề
nếm mùi cái thứ tình yêu oanh liệt, kinh thiên động địa và
cũng chẳng tin rằng, trên cõi đời này có thứ tình yêu điên hồn
đảo vía đó, lại càng không bao giờ nghĩ rằng mình sẽ có được
thứ tình yêu như vậy, nhưng bây giờ thì, hỡi ơị..
Chàng nhún vai xòe tay tỏ vẻ bất lực rằng:
- Biểu tôi phải nói làm sao bây giờ.
Rôìchàng xoay lại đối diện với A Tử, trịnh trọng tuyên bố:
- Tôi yêu Băng Nhi còn hơn mạng sống của tôi nữa!
Nghe chàng nói, nàng hít lấy một hơi thật dài, rồi thở ra:
- Trơìđất!!!
Rồi nàng ngả lưng vào sofa luôn.
- Sao, A Tử?
Chàng thấy thái độ của nàng rất khó hiểu, liền hỏi:
- Cô chẳng mừng cho tôi voìBăng Nhi saỏ Ít ra Băng Nhi bây giờ
không còn phải đau khổ bởi Từ Thế Sở nữa, cô chẳng thấy Băng
Nhi đang vui sống đó saỏ
A Tử cắn môi đảo mắt bảo:
- Tôi nghĩ rằng, có tán thành hay không cũng là vô bổ cho sự
việc đã rồị Thôi tôi chẳng còn lời lẽ nào để nói thêm về
chuyện này nữa, chỉ xin cầu chúc cho anh được hạnh phúc.
Nàng đứng dậy, bước sang phía cửa, bảo:
- Tôi đi thôi, việc của anh anh gắng lo lấỵ
Ngay ngưỡng cửa, tí nữa A Tử đụng vào đầu Băng Nhi vừa xô cửa
bước vàọ
- Ủa, A Tử!
Băng Nhi có vẻ ngạc nhiên, A Tử khựng lại bảo:
- Xin lỗi, để tôi đi có công chuyện.
Băng Nhi đứng chận cửa, cười gắng gượng và có vẻ tò mò khiêu
khích hỏi:
- Chị đi đâu vội vậy ? Đi gặp Từ Thế Sở chớ gì ?
A Tử nghiêm mặt bảo:
- Mới đây tôi có nói chuyện với anh Lý Mộ Đường rồi, tôi chưa
bao giờ có hẹn với Từ Thế Sở. Từ hôm hai người cãi nhau, tôi
chưa hề gặp mặt anh ấy, nếu tôi có nói láo thì ...
Nàng càng nói càng xúc động:
- Trời đánh cho tan xác!
- Thôi, thôi đi, chị thề thốt làm gì, dù có chăng nữa em cũng
chẳng phiền chị đâụ
A Tử càng xúc động vì oan ức, đỏ gay cả mặt la lên:
- Tôi đã bảo với cô không là không! Thật tình, tôi chẳng hiểu
tại sao các người lại khép cho tôi câu chuyện như vậy được. Cứ
đổ oan cho Thị Kính.
Băng Nhi ngắm nhìn A Tử, rồi bỗng nhiên ôm lấy nàng, vùi đầu
vào ngực người bạn nói nhỏ nhẹ và thân mật:
- Em cho chị hay, cục diện đã thay đổi hoàn toàn rồị
Nàng nguóc mặt lên nhìn Lý Mộ Đường, khẽ hỏi có vẻ thẹn thùng:
- Anh có nói gì cho A Tử về chuyện chúng ta chưả
Chàng đáp ngay:
- Có, anh đã nói hết.
- Kìa, thấy chưa ?
Băng Nhi xoay lại tươi cười với A Tử có ba phần e lệ bảy phần
phấn khởi:
- A Tử, chúng ta chẳng còn bị ám ảnh bởi Từ Thế Sở nữa, bây
giờ em rất sung sướng, rất hạnh phúc do những cảm giac chưa hề
có được giữa em và Từ Thế Sở. Trước đây, Từ Thế Sở với em như
chơi cái trò thiếu đốt sanh mạng của mình, tuy có nồng nhiệt
thật nhưng đã bị cháy rất đaụ Về điểm này chịvẫn thường mục
kích, em tin chắc chị là người hiểu rõ hơn ai hết. Còn anh Lý
Mộ Đường ...
Nói đến đây nàng đổi giọng thận trọng hơn:
- Lý Mộ Đường trang trọng hòa nhã, uyên thâm tế nhị, khác hẳn
với Từ Thế Sở. Anh ấy đã đem lại cho em những gì êm ái, an
toàn, yên tĩnh và hạnh phúc. Em nghĩ rằng, đó mới là thứ tình
cảm giá trị thật sự, đáng cho phái nữ chúng ta cầu mong.
Lý Mộ Đường gần như nín thở khi nghe những lời Băng Nhi khen
tặng về mình. "Băng Nhi ơi, cảm ơn em đã tiếp sức cho anh kiên
định lập trường vững chắc hơn nữa".
A Tử ngắm thẳng Băng Nhi hỏi:
- Thiệt vậy hả Băng Nhỉ Chị đã cảm thấy hạnh phúc? Chị không
còn tha thiết gì đến Từ Thế Sở nữả
Băng Nhi hơi ngập ngừng rồi mới đáp:
- Em nhìn nhận vết thương đó hãy còn đau, nhưng rồi nó sẽ lành
dần theo nhịp thời gian.
Rồi nàng đổi giọng nói cứng cỏi hơn, lớn tiếng hơn:
- Chị xem, chẳng là bây giờ em đang vui sống, yêu đời hơn,
sung suóng hơn sao ?
- Tốt lắm.
Bỗng nhiên A Tử thấy vui, tức là nàng đã chấp thuận sự thể mới
mẻ nàỵ Nàng nở nụ cười khoan khoái:
- Nhu vậy là tốt quá, Băng Nhi ơi!
A Tử xoay lại phía Lý Mộ Đường, làm như đã phải trải qua nhiều
khó khăn lắm mới chịu nhìn nhận chỗ đứng mới của chàng. Nàng
tươi cười bảo:
- Để đánh dấu cho sự biến chuyển tốt đẹp này, để mừng cho mối
tình tươi thắm của hai người, tưởng tụi mình cũng nên đi mua
lấy một cuộc vui nàỏ
- Cho nên nãy giờ tôi đã bảọ
Bây giờ Lý Mộ Đường mới có dịp hé môi cười:
- Chúng ta nên đi thưởng thức món hải sản, nhắm chút rượu ngon
đó mà.
- Thôi, đi đi!
Băng Nhi mừng rỡ, một tay kéo Lý Mộ Đường, tay kia lôi A Tử,
hô lên:
- Tụi mình tới ngay Từ Hương Liên, em thích nhất món của hấp ở
đó.
Cục diện đã đổi mới một phần, còn một phần là hai cô bạn gái
đã phục hồi thân tình như xưa, cả hai đều mang lại niềm vui vô
tận cho Lý Mộ Đường. Giờ đây trong tâm tư của chàng chẳng còn
chút bóng dáng nào của anh chàng mang tên là Từ Thế Sở nữạ (Hết Chương
8 ... Xin xem tiếp
Chương 9) |