Thư của Lý Mộ Đường được đưa thẳng vào thùng
thư của Băng Nhị
Mười ngày trôi qua, thời tiết trở nên lạnh hơn, chập tối có
cơn mưa phùng, hạt mưa nhỏ như tơ, là một đêm hiu quạnh, sầu
nãọ Sau giờ nghỉ việc, đêm đã khuya, Lý Mộ Đường tắt đèn khóa
cửa, lê bước chân mỏi mệt lên lầu vào "cư xá độc thân". Chàng
khựng lại trước cửa nhà, hết sức ngạc nhiên.
Băng Nhi đang tựa cửa đứng chờ. Nàng mắc chiếc áo đầm mầu
trắng, không phấn son, mái tóc đã dài hơn nhiều càng tỏ ra
khiết bạch cao nhã. Tay nàng chập đôi trước váy với nụ cười
đoan trang, hiều hậụ
- Băng Nhi, em đến lúc nào vậỷ Sao không vào phòng mạch anh?
- Em đã ước tính thì giờ, đợi chẳng bao lâụ Em nghĩ rằng đã
phải lúc trước cửa nhà anh có 1nguoì đàn bà phàm tục đứng chờ.
Tim chàng đập mạnh liên hồị Ấy chớ, đừng có say, lịch sử hay
tái diễn đấy! Chàng mở cửa, cả hai cùng bước vào nhà. Chàng và
nàng ngồi đối diện nhaụ
- Ồ! Băng Nhi, em đến tán gẫu hay có chuyện gì?
- Em đã dùng đến ba ngày để đọc kỹ bức thư của anh.
Nàng nhìn chàng với lời lẽ chân thành:
- Em đã đọc đi đọc lại cho đến khi trả bài được, rồi sau đó em
dùng ba ngày để suy tư cho đến khi tự cho là đã hiểu được hàm
ý trong thư. Xong, em lại dùng thêm ba ngàu nữa để phân tách
bản thân, xem mình là "tiên nga" hay người phàm, phải chăng
còn thích thú việc se mưa thành tơ? Xét tới xét lui, cuối cùng
đã nhận rõ về mình, cho nên hôm nay, ban ngày em đã đi gặp Từ
Thế Sở và tối nay đến thăm anh.
- Vậy hả?
Nhịp tim chàng đập mạnh, nhìn nét mặt nàng cho thấy trong ôn
tồn có chứa phần cương quyết, dường như đã chọn định một việc
gì đó ... nhưng chàng vẫn có cái cảm giác bồi hồi, huyền hoặc,
phập phồng đến nổi chẳng biết phải nói gì hơn.
- Giữa em với Từ Thế Sở.
Nàng tiếp:
- Từ trước tới nay chưa hề có dịp bàn thảo nhau một cách bình
tỉnh và lý trí như hôm naỵ Dĩ nhiên là mở đầu câu chuyện hơi
khó, bởi anh ấy là người không bao giờ chịu nói chuyện một
cách chân chính và thẳng thắn. Dù vậy, chung qui em cũng đã
...
Nàng thở ra như trút được gánh nặng trên vai:
- Trình bày tự sự cho ảnh hiểu rồị Giữa em với ảnh sẽ còn là
bạn tốt mãi mãi, nhưng chỉ hạn định ở ranh giới bạn hữu thôi,
không thể tiến thêm một bước nào nữạ Tóm lại, là em với ảnh đã
chấm dứt mối tình như diễn kịch suốt ba năm qua với tâm tình
bình thản và hoà thiện.
- Lại một lần kết thúc?
Chàng cố ý hạ giọng hỏi nhỏ:
- Dự tính kết thúc chừng bao lâủ Em xác định là kết thúc, kết
thúc thật ư?
Chàng nhìn chăm chú vào mặt nàng khi đặt câu hỏi nàỵ
- Em biết là em là người có tiền án, nhưng lần này xin anh hãy
tin ở lòng chân thành của em.
Chàng trầm lặng ngắm nhìn nàng từ trên xuống dưới, trong khi
nàng cũng ngắm chàng từ dưới lên trên. Sau cùng vẫn là chàng
không nhịn nổi:
- Em nhìn gì đó?
- Nhìn một phàm nhân nhận thức được "tiên nga".
Nàng mỉm cười:
- Trên thế giới này làm gì có tiên nga, đúng không? Tất cả
những "tiên nga" đều là do ảo mộng của người phàm.
Tuy không trả lời ngay nhưng trong thâm tâm chàng rất thán
phục.
- Cho nên,
Nàng nhấn mạnh:
- Cô gái mà anh gọi là cô gái se tơ mưa đó, chẳng qua là xuất
hiện trong giấc chiêm bao của chàng Trần Hưu Văn mà thôị Nhu
anh đã biết, người TQ ngày xưa hay mơ mộng lắm, đời nay lại có
ông bác sĩ cũng hay mơ mộng do cái di truyền về đặc tính của
ông cha mình.
- Ồ, em định nói gì đâỷ
Nàng nói rõ từng tiếng một mấy chử đó, rồi ngẩng cổ nhìn chàng:
- Anh đã nhắn, khi nào em thấy có hứng thú sống theo đời phàm
thục thì anh sẵn sàng bàn với em về tương lai của người phàm
tục cơ mà.
Nhịp tim chàng lại đập mạnh, hơi thở càng gấp rút hơn:
- Em biết chăng, tương lai của người phàm rất ư là phàm tục?
- Chẳng hạn như chuyện thổi cơm, đun nước pha trà khi nhà có
khách chứ gì?
- không hẳn như vậỵ Mỗi gia đình đều có nếp phàm tục riêng,
nhưng nếp sống của người phàm tục cũng có thể dung hòa nhau
được. Nói cách khác, trong nếp sống của người phàm tục có rất
nhiều điểm tương tự..
-Ví dụ như..
Nàng đỡ lời ngay: - Chủ nhật tuần này em theo anh về Đài Trung
ra mắt cha mẹ và các em của anh, thì chủ nhật sau là tới lượt
anh phải theo em về Cao Hùng để cha mẹ em cùng các em của em
biết mặt anh.
- Băng Nhi!
Cơ hồ chàng không dám tin ở lỗ tai của mình.
Nàng cất giọng cao hơn:
- Rồi sau đó, chúng ta cần có hai người chứng và một tờ hôn
thú. Hai người chứng đã có sẵn, Từ Thế Sở và A Tử. Từ Thế Sở
có cậy em chuyển lời đến anh, sở dĩ ảnh chịu thua anh là vì
ảnh chưa hề biết có truyện cổ tích gọi là "Lang Hoàn Ký". Vả
lại, ảnh còn chưa muốn làm những chuyện phàm tục, phải đi ký
vào tờ hôn thú, phải dìu nhau bước vào lễ đường, nhưng ảnh
thành thật cầu chúc cho hai tạ Và ảnh còn bảọ.. những chuyện
đó tuy phàm tục nhưng cũng đòi hỏi người ta phải đủ can đảm
mới làm nổị
Nàng ngưng lại giây lát, rồi nhìn chàng hỏi thẳng câu chót:
- Em đã nói hết rồi, nhưng chưa rõ anh có bằng lòng cùng em đi
làm những chuyện phàm tục đó không? Phàm tục đến đỗi đị. kết
hôn!
- Băng Nhi, sao em đột nhiên dám lấy một quyết định quan trọng
như vậỷ
- Bởi lẽ em đã rơi từ trên tầng mây cao xuống mặt đất rồị Em
đã suy nghĩ kỹ từ đầu tới cuối, phải tốn đến 9 ngày trời mới
thấy rõ mình là ai và đã yêu ai thật tình. Mộ Đường, khi em đã
biết mình là người phàm, em thấy em rất hạnh phúc bởi đã có
một người phàm khác hiểu biết em, chăm chú đến em và không
ngại tổn công thức tỉnh em. Em biết trong đời em đã làm nhiều
chuyện dại dột, nhưng em có dại gì lại đi bỏ qua hạnh phúc của
em, thứ hạnh phúc mà xét ra Từ Thế Sở chẳng bao giờ có thể cho
em được. Khi em đã biết rõ em là một đứa con gái phàm tục thì
em ao ước được làm những việc phàm tục bởi người em yêu, chẳng
hạn như sanh con đẻ cáị..
Nàng ngưng lại để nhìn kỹ hơn nữa nét mặt phản ứng của chàng.
Bỗng nhiên tỏ vẻ lo âu:
- Hay là ... hay là ... em đã hiểu lầm chân ý trong thư anh?
Hay là ... anh còn chưa nghĩ tới chuyện ... thành lập gia đình?
- Đều không phải,
Chàng có vẻ suy tư, rồi trả lời rằng:
- Anh đang nghĩ tới một vấn đề khác.
- Ủả
Nàng cảm thấy nguy, nguoc' dài cổ lên nhìn chàng chờ đón hạ
hồi phân giảị
- Anh đang nghĩ về ... căn phòng tân hôn của chúng ta có nên
hay không cho sơn màu đào hồng, bởi anh rất chán ghét cái màu
sắc đó!
- Ô!
Nàng đưa đôi tay lên bá vào cổ chàng, hớn hở: - Chúng ta sẽ
chọn lấy màu xanh cỏ, hệt như cánh đồng bát ngát của anh,
quảng đại bao la, chứa đầy nhựa sống.
- Chao ôi, Băng Nhi, "cốt tiên" em vẫn còn, lại ném thêm một
chiếc ái băng cho anh nữa!
Chàng nhoi cổ lên làm như bị nàng khoác vào chiếc ái vô hình
đó thật vậỵ thôi kệ, giờ phút này ta cứ đóng vai thần tiên
cũng chẳng sao đâu, dù là người phàm ngẫu nhiên đôi khi được
đóng vai thần tiên cũng thấy thú vậỵ
Cốt truyện của chúng ta được kết thúc nơi đây, kết thúc theo
lối rất phàm tục.Hết |
|