Kể từ sau bữa ăn tối ở nhà hàng Đại Lục trở
đi, quả nhiên CGK nghe theo lời TT, không đến y viện tìm gặp
nàng nữạ
Có một lần, TT từ y viện về nhà, bỗng ngó thấy CGK và XC song
song bên nhau, đi trên hè phố, lẫn lộn trong đám đông người đi
đường.
Xem hai người không ngớt tươi cười, TT hiểu là cả hai đang bơi
lội trong dòng suối yêu đương tuyệt diệu, nên nàng không muốn
làm rộn, lặng lẽ đi sang ngõ khác ngay, với cả một niềm vui
dâng lên trong tâm hồn..
TT muốn bình yên trong nếp sinh hoạt của một cán sự điều dưỡng
và nhẫn nại nuôi hy vọng sẽ có ngày tái ngộ tương phùng với TP.
Nhưng, xem chừng một người con gái đang độ xuân thì, dù muốn
tránh sóng gió trong xã hội nầy không phải là chuyện dễ.
Trong y viện TT giúp việc, có một ông bác sĩ trưởng phòng y vụ,
bấy lâu nay vốn rất hiếu sắc, hảo ngọt. Đàn ông trên bốn mươi
tuổi như ông ta mà rất hiếu sắc không phải là chuyện lạ, dù
cho ông ta muốn! "tán" ai cũng có quyền.
Nhưng, khổ nỗi, ông ta đã có vợ, có con hằng đàn hàng đống rồi,
mà cứ thích trổ mòi o bế gái đẹp để.. chơi hoa cho biết mùi
hoa, vì tự hào cái địa vị của mình vốn thừa điều kiện để làm
như vậỵ
Và, tiện hơn hết, sẵn trong y viện lúc nào cũng có khá đông
những nữ cán sự điều dưỡng trẻ đẹp, ông ta hay dở thói tán
tỉnh.
Ông ta đã tán ai, thành công hay thất bại, đó là chuyện riêng
của ông ta, lâu nay TT không hề tò mò để ý tới làm chị
Nàng chỉ buộc lòng phải biết tới là vì mới đây, ông ta bỗng
dưng đeo đuổi nàng.
Ông ta lại lợi dụng chức vụ ông vào việc đeo đuổi nàỵ
Nhân vì bác sĩ viện trưởng tuổi đã già, sức khỏe yếu kém, mấy
lúc sau này cứ vắng mặt luôn, mọi công việc trong y viện tư
của ông phải ủy thác cho ông bác sĩ trưởng phòng y vụ trông
nom điều hành hết.
Ông trưởng phòng y vụ, quyền viện trưởng này bảo TT, khi mãn
giờ làm, phải nán lại, để gặp riêng ông ta, bàn chuyện công
tác.
Từng giúp việc tại y viện này bốn năm năm rồi, nên TT rất rành
về các công tác và hiểu biết khá giỏi về thuốc men; nàng lại
giữ nhiệm vụ trưởng ban cán sự điều dưỡng, thành thử ông quyền
viện trưởng muốn bàn công tác với nàng là phải, nàng không thể
từ chối được.
Ông ta mời nàng xuống câu lạc bộ dùng cơm, để thảo luận luôn.
Nàng tuân theo, vì đây cũng là sự thường.
Nào ngờ, chẳng nghe ông ta bàn công tác gì cả, mà lại ... tỏ
tình với TT, ngỏ ý muốn.. cưới nàng.
TT điềm đạm:
- Thưa bác sĩ, được bác sĩ chiếu cố, tôi rất vinh hạnh, đáng
tiếc tôi có hôn phu rồi ạ.
Ông lạnh lùng:
- Đó là lý do từ chối không vững. Nếu thật có hôn phu và nếu
quả tình cô nhất tâm chung thủy với y, tại sao cô lại thường
đi chơi với anh chàng họ Cao hoài vậỷ
TT cố nén tức giận:
- Ủa! Thì ra bác sĩ để ý quá kỹ đến việc riêng của tôi nhỉ?
Nhưng bác sĩ đã lầm rồị Người họ Cao ấy là bạn học hay cũng có
thể gọi là vị hôn phu của em gái tôi đấỵ
- Hừ! Hôn phu của em gái tức là em rể mà đi chơi với chị vợ,
thật khó tin, thật đáng tức cườị
- Thưa bác sĩ, bất luận tin hay không, thiết tưởng đó cũng là
chuyện riêng của tôị Bây giờ, xin bác sĩ cho biết cao kiến về
công tác mà bác sĩ định bàn với tôị
- Ô kìa! Tôi nói đùa một chút mà cô giận saỏ Nầy, cô TT, thật
tình tôi rất yêu cô, tôi quyết cưới cô, vì chỉ có cô mới xứng
đáng làm vợ tôị Tôi hy vọng, rồi sẽ có ngày bà vợ già bịnh
hoạn ở nhà của tôi sẽ chết. Chừng đó, tôi sẽ mở riêng một bệnh
viện, còn to hơn bệnh viện này nữa à TT sẽ nghiễm nhiên là bà
chủ, chúng ta cùng khai thác cơ sở sinh lợi, tha hồ lên xe
xuống ngựạ TT chấp thuận nhé? Nếu TT một mực cự tuyệt thì từ
nay về sau, giữa chúng ta e rằng mất vui đi, tình trạng làm
việc chung ở đây sẽ khó khăn chẳng ít.
TT còn lạ gì câu sau cùng ngụ ý đe dọa của ông ta, nàng vẫn ôn
tồn:
- Hôn nhân là chuyện hệ trọng. Tôi hoàn toàn không ngờ hôm nay
bác sĩ đặt vấn đề như vậy, nên thật khó mà có sự lựa chọn dứt
khoát ngay được.
- Phải, phải! ... Vậy thì mai hay mốt, TT trả lời cho tôi cũng
được, miễn là TT đừng để tôi thất vọng.
- Vâng, tôi sẽ có câu trả lời sớm ...
TT vội vã cáo từ. Vừa đi, nàng vừa nghĩ đến lời đe dọa của ông
tạ Đó không phải là đe dọa suông. Ông ta sẽ cho nàng thất
nghiệp như chơị
Nàng chợt nghĩ ra một cách, liền gọi xe đến luôn đằng tư thất
của ông bác sĩ già, viện trưởng.
Lần thứ nhất, nàng mới đến đâỵ Suốt những năm nay, viện trưởng
đối với nàng rất tốt, coi nàng như con cháu và cũng rất trọng
nể nàng.
Tối nay, thình lình thấy nàng đến thăm, ông ngờ ngay, ắt phải
có chuyện gì đặc biệt, ông niềm nở mời nàng ngồi và hỏi ngay
cớ sự.
TT lễ phép:
- Thưa bác sĩ viện trưởng, hôm nay cháu đến trước là vấn an
bác sĩ viện trưởng, sau nữa, cháu xin bác sĩ viện trưởng cho
phép cháu được nghỉ việc. Kể từ ngày mai, cháu sẽ không thể
đến giúp việc ở bệnh viện của bác sĩ nữạ
- Cô tìm được chỗ làm khác ưng ý hơn chăng?
- Thưa không ạ.
- Thế cô chuẩn bị kết hôn chăng?
- Thưa, không phải ạ.
- Ái chà!.. Thế thì tại saỏ TT, nếu cô coi tôi như bực trưởng
thượng, tưởng cô có thể cho tôi rõ vì nguyên nhân nào chứ? Đã
năm năm rồi, cô đã phục vụ rất tích cực, đắc lực; cô đã có
công không nhỏ đối với bệnh viện. Thực ra, tôi cũng đối xử
không đến nỗi tệ, chắc chẳng có chi khiến cô bất mãn chứ? Đáng
tiếc mấy lúc gần đây, vị bệnh, tôi ít đến bệnh viện, chẳng hay
đã xảy điều gì bất thường, uẩn khuất cho cô chăng?
- Thưa bác sĩ, viện trưởng, thực tình cháu chỉ muốn được phục
vụ nghề nghiệp dưới sự hướng dẫn đáng kính của bác sĩ viện
trưởng, chớ chưa bao giờ nghĩ đến việc xin nghỉ cả. Nhưng ...
phải chi đừng xảy ra chuyện đáng tiếc ...
- Cô TT, tánh tôi hay bồn chồn, gấp rút, xin cô nói ngay cho
tôi biết, chuyện đáng tiếc như thế nào đã xảy rả May ra tôi
còn có thể giải quyết ổn thỏa được chăng?
- Thưa bác sĩ, xin miễn cho cháu khỏi nói nguyên cớ ấy ra, vì
chẳng ích gì. Cháu hy vọng, trong tương lai, bất cứ lúc nào
thuận tiện, cháu xin sẽ có cơ hội trở lại phục vụ ở bệnh viện
của bác sĩ.
Dù TT không nói ra, nhưng ông cứ hỏi mãi, bất đắc dĩ nàng phải
lược kể lại sự tình.
Ông nổi giận đến phát run. TT đâm lo, vội khuyên nhủ hồi lâụ
Ông nguôi dần, thở dài:
- Tôi thà được cộng tác với một cán sự trưởng điều dưỡng có
phẩm hạnh học thức, biết khắc khổ nhẫn nại, vị tha, chớ không
cần một bác sĩ y vụ trưởng vô tư cách, vô đạo đức! Nhưng, thật
là khổ cho tôị Chừng vài năm nay, tình trạnh kinh tế gia đình
tôi sa sút, nên tôi có chấp thuận cho ông ta bỏ vốn hùn vào
công việc khai thác bệnh viện. Nói cách khác, bệnh viện của
tôi hiện nay, đã có gần phân nửa là của ông ta! Hừ, lợi dụng
tình thế, trắng trợn vô liêm sĩ, bất nhã bất chánh với người
làm công cho mình! Làm sao đâỷ ...
- Thưa bác sĩ viện trưởng, xin cũng không nên áy náy chuyện ấy
làm chị Cháu dù rời bệnh viện này, nhưng rồi sẽ tìm một bệnh
viện khác, vẫn tiếp tục sứ mạng phục vụ bệnh nhân, tức ý
nguyện của cháu vẫn chẳng dở dang ...
Ông chợt sáng mắt lên, ngắt lời:
- À! Thế này vậỵ Cô TT, nếu cô không từ chối, tôi xin viết cho
cô một thư giới thiệu, cô cứ đến gặp bác sĩ giám đốc bệnh viện
Nhân Ái, chắc chắn cô sẽ có một chỗ làm xứng đáng ngay, vì ở
đó đang cần cán sự điều dưỡng giàu kinh nghiệm và lương tâm.
Được rồi! Để tôi viết thư ngay nhé. Sáng mai, tôi lại sẽ gọi
điện thoại sang đó, nói thêm. Bác sĩ giám đốc vốn là chỗ bạn
thân của tôi mà.
o0o
So với chỗ làm cũ thì TT nhận thấy bệnh viện Nhân Ái quả qui
mô to lớn và tối tân hơn nhiềụ
Nàng được thu dụng và số lương cũng cao hơn. Có điều, nàng
không được hoàn toàn thỏa mãn, vì nơi này thiếu tính cách bình
dân đại chúng, mà gần như là một bệnh viện chỉ chuyên phục vụ
hạng bệnh nhân nhiều tiền mà thôị
Tuy nhiên, hoàn cảnh nàng không thể thất nghiệp nằm nhà được,
âu là cứ chấp nhận sở làm mới cái đã.
Hay biết vụ TT thay đổi chỗ làm, XC "nổi sùng", đòi thân hành
đến kiếm ông bác sĩ "dê" nọ, để chỉnh cho ông ta một trận. TT
phải la rầy, XC mới hậm hực bỏ quạ
Nhân đây, XC càng thấu rõ mối tình sắc đá, trung hậu của chị
đối với TP, dù biển cạn non mòn nhưng tình vẫn không phaị
Ngoài mặt XC không nói gì lại âm thầm đi đăng báo thêm một
thời gian nữa, nhắn tin tìm TP.
Đồng thời, XC còn viết một truyện ngắn, lấy TT làm vai chánh
và các tình tiết trong truyện đều gần giống y như những sự
thật liên quan đến TT, như hoàn cảnh mồ côi mẹ, tâm hồn cao
thượng, chung thủy với người yêu "chỉ phúc vi hôn", chí thiết
trong tình tỷ muội và hết lòng hết dạ phục vụ bệnh nhân ...
Sau cùng, nhắn nhủ TP, nếu đã về Đài Loan hãy mau đến tìm
người con gái đáng yêu đang quý kể trên; hoặc còn ở nơi nào xa
xăm, cũng nên liên lạc thư từ ... Truyện ngắn này, XC viết
thật hay, thật rung cảm, được một tuần báo nhiều độc giả nhất
đăng tảị Mặc dù XC chẳng hài đích danh TP hay nêu tên thật TT,
nhưng bất luận người trong cuộc nào khi đọc tới cũng hiểu ngaỵ
Ban đầu TT không hay biết, đến khi đọc báo, mới rõ. Nàng cảm
động vô hạn và cũng lấy làm vui mừng, vì nhận thấy văn tài của
em gái tiến bộ vượt bực ...
Thấm thoát đã tới tháng sáu, một tháng nóng bức nhất trong năm.
Nhưng, cũng nhằm tháng này, XC đậu tốt nghiệp đại học hạng ưụ
XC hết sức mừng, TT vô cùng hân hoan an ủị
Trường tổ chức lễ tốt nghiệp. Vì XC là một nữ sinh viên ưu tú
cả về phẩm hạnh lẫn học vấn nên nhà trường trịnh trọng mời cho
kỳ được đại diện phụ huynh tham dự buổi lễ. Chẳng thể từ chối,
TT phải đến dự và lại phải lên phát biểu cảm tưởng.
Nàng không biết "diễn thuyết" như thế nào hơn là cứ thực tình
nói về hoàn cảnh của chính chị em nàng, không phải để tự đề
cao, mà cốt ý nhấn mạnh tác dụng vĩ đại của tình yêu thương
anh chị em và tình tương thân tương trợ của bằng hữu, chính
nhờ tình cốt nhục mà chị em nàng đã thu hoạch một số kết quả
khích lệ như hôm naỵ Nàng cổ võ mọi người nên thương yêu nhau,
để mỗi người tự thấy yêu đời và cuộc đời sẽ giảm đi thù hận,
tội ác.
Vì thật sự cảm động, nàng nói rất hay, khiến cử tọa hoan hô
nhiệt liệt ...
Chiều hôm sau, vừa tan giờ làm, TT sắp rời bệnh viện ra về thì
đột ngột CGK xuất hiện. Chàng cung kính chào và khẽ gọi nàng
bằng "chị Thu Trân".
Đây là lần đầu tiên, chàng gọi nàng bằng chị. Nàng liên tưởng
ngay đến sự thân thiết giữa XC và GK, nên cũng tự nhiên xem
chàng là em:
- Kỳ đệ! Từ lâu không gặp, bữa nay Kỳ đệ đến tìm tôi, hẳn là
có việc cần?
- Vâng ạ. Có một chuyện quan trọng, cần bàn với chị. Bây giờ,
nếu không có gì trở ngại xin mời chị đến một nơi thuận tiện,
để thảo luận.
- Được, tôi cũng mãn giờ làm rồị
Khi ra đến cổng, GK hướng dẫn TT lên một xe du lịch và cho
biết chàng tự lái xe nhà tới đây, cho đỡ mất thì giờ.
TT không nói gì, nhưng không khỏi thầm nghĩ đến sự thanh bần
của chị em nàng và gia cảnh đại phú của GK mà đâm ra băn
khoăn, chẳng biết rồi đấy có thể sẽ xảy ra trắc trở gì cho mối
tình của XC?
GK lái xe ra khu phố thương mại sang trọng nhất để mời TT dùng
cơm.
TT đoán, câu chuyện GK muốn bàn chắc hơi dài và hẳn là liên
quan đến em gái mình, nên nàng sẵn sàng chiều ý chàng, đi ăn.
Nhựng, lúc ngồi ăn, nàng chẳng thấy GK đá động gì tới "chuyện
quan trọng cần bàn" cả. Vừa rồi chàng đã tỏ ra gấp rút, thế mà
giờ đây, lại chậm rãi tỉnh bơ. Nàng không nhẫn nại được:
- Kỳ đệ, có chuyện quan trọng gì, sao chưa nói đỉ
GK hơi ửng đỏ mặt:
- Trước khi thảo luận, tôi muốn xin lỗi chị về vụ hôm nọ ...
- Chuyện cũ, nhắc làm chị Tôi đã hiểu là Kỳ đệ bị ép buộc.
- Thoạt tiên thì bị bắt buộc thật, nhưng khi càng hiểu chị,
tôi càng trở nên tự nguyện. Thú thật, yêu XC thì tôi yêu tha
thiết và từng coi nàng như một tiên nữ không ai bì. Vậy mà,
khi gặp chị, tôi nhận thấy chị mới đúng là người con gái tuyệt
hảo trên đời nàỵ Chân, thiện, mỹ, đều đã có ở chị. Tôi không
dám nói yêu chị, vì sợ xúc phạm sự thanh khiết của chị. Tôi
hoàn toàn sùng bái kính ngưỡng chị. Và, tôi mới hiểu ra vì lẽ
gì mà XC đã muốn vĩnh viễn chung sống với chị.
- Úi dào! Coi chừng đó chỉ toàn là hoa ngôn mỹ từ thiếu thành
thật đấỵ Dường như không có một nam nhân nào mà chẳng nuôi
lòng tham vô đáy đối với nữ giớị E rằng Kỳ đệ cũng không ngoài
lệ ấỵ
Mặc dù TT nói đùa, nhưng GK vội minh xác:
- Tôi không thừa nhận là kẻ tham vô đáỵ Tôi chỉ thú thật, quả
nhiên tôi đã yêu một lúc hai người con gáị Do đó, hôm nọ tôi
cầu hôn với chị chính là lời cầu hôn chân thành, chớ không
phải thủ đoạn hay diễn kịch gì cả. Tuy nhiên, ngay sau khi
được chị nói những câu chí tình đối với XC, tôi đâm ra không
dám xúc phạm đến sự cao cả thanh khiết của chị nữạ Mà tôi lại
ước mong được chị chấp thuận làm một người chị thân kính ...
Đúng ra, tôi không phải hai mươi bốn tuổi, tôi lớn hơn XC một
năm và nhỏ hơn chị một năm, lúc đầu tôi nói đồng tuổi với chị
là do XC bảo đấỵ
- GK! Tôi rất vui mà nhận GK là người em thân mến; nhưng tôi
cũng cần thẳng thắn khuyên một lờị XC, em gái tôi, không phải
là người con gái tầm thường, về học thức cao hơn tôi, về nhan
sắc chẳng kém tôi; về tánh tình rất trung thực, cao thượng ...
Nghĩa là, XC hoàn toàn đầy đủ những ưu điểm làm một người bạn
đời lý tưởng của GK, chắc chắn GK không thể tìm một ai hơn
được. Bởi thế, GK chớ nên nhân vì cuộc sắp đặt vừa qua của XC
đối với tôi mà về sau sinh ra lòng riêng dạ mọn với bất cứ cô
nào khác; coi chừng sẽ rước lấy hậu quả trọng hệ không lường
đó nhé.
- Chị yên tâm, XC là linh hồn của tôi, cuộc đời tôi không thể
thiếu nàng ...
Sẵn cao hứng, GK không cần dè dặt, nói luôn:
- Thật ra, nàng không phải là người con gái tốt, lòng dạ rộng
rãi gì đâụ Nàng chỉ vì chị mà bảo tôi đóng vai như thế, chớ
đối với bất cứ cô nào khác, tôi đừng hòng được dịp gần gũi,
đừng hòng hẹn hò đi chơi; cho dù tôi chỉ liếc sơ người ta một
chút thôi, nàng cũng lập tức nổi ghen đùng đùng ngaỵ
TT bật cười thành tiếng:
- Tôi rất tán thành lối đối xử đó của XC, vì lẽ GK là một
thanh niên anh tuấn, bặt thiệp, nếu XC không chăm sóc thì GK
bị cô nào khác bắt cóc mất còn gì.
- À! Chị đừng coi nhẹ tôi chứ. Trung thành với XC thì tôi hạng
nhất rồị Cho nên tôi rất lấy làm mãn nguyện chịu sự gò bó như
thế của nàng. Có yêu tôi, nàng mới làm thế chứ! Huống chi, một
đàn ông mà được một giai nhân giữ gìn càng kỹ, thì hạnh phúc
càng nhiều, có hề chị Nói vậy chớ XC dù không bắt buộc tôi,
tôi cũng tự kềm chế để luôn ở bên cạnh nàng. Như tôi đã thú
nhận: cuộc đời tôi, chỉ biết yêu XC và kính ái chị mà thôị
Hai người cùng cười vang. Một lúc sau, TT lại nhắc:
- Kỳ đệ có chuyện gì cần bàn với tôỉ Chắc không ngoài vấn đề
kết hôn giữa hai cô cậu, vì cả hai đã tốt nghiệp đại học rồỉ
- Ý của tôi vốn dự định sau khi tốt nghiệp xong, sẽ kết hôn
với XC, nhưng ba tôi lại bảo rằng tôi hãy còn trẻ, nên xuất
ngoại du học. Ba tôi biết tôi đã có người yêu là bạn đồng học,
nên chẳng những bằng lòng cho tôi với XC cùng sang Pháp, hoặc
Mỹ tiếp tục học, lại sẵn sàng đài thọ chi phí cho cả hai ...
Không đợi GK nói dứt, TT tươi cười:
- Tưởng gì chớ chuyện ấy Kỳ đệ khỏi cần bàn, tôi tuyệt đối tán
thành. Lệnh nghiêm đã sẵn lòng bảo bọc cho XC, thật là một cơ
hội hết sức may mắn, lẽ nào tôi không hoan nghinh.
GK lắc đầu, thểu não:
- Chị TT ơi! Chuyện chẳng đơn giản thế đâu, mà lại xảy rắc
rối, thật khổ cho tôi, vì XC không chịu đi ngoại quốc học.
- Sao có thể kỳ lạ như thế? XC viện cớ gì mà không chịu du
học?
GK ngần ngừ mãi, không trả lời, hình như không tiện nóị
TT chăm chú nhìn GK một hồi, chợt kêu "ồ" một tiếng:
- Tôi đoán hiểu phần nào rồi! Chắc là XC không đành rời xa
tôi, nên chẳng chịu xuất ngoại du học chớ gì?
GK gật gật đầụ
Trong lòng TT dâng lên một niềm khích động vô biên, khiến nàng
nghẹn ngào tuôn lệ, vì mối tình chị em ruột thịt dâng đầy như
thủy triềụ
GK cũng ứa lệ. Chàng cuống cuồng:
- Chị TT!.. Tôi ... tôi tầm bậy rồi! Tôi không thể ích kỷ bắt
XC xa cách chị vạn dặm trùng dương! Tôi ...
- Không! Tôi không hề có ý nghĩ đó đâu, GK chớ nên hiểu lầm!
...
TT mỉm cười qua ngấn lệ, giải thích:
- Sở dĩ tôi không cầm được nước mắt vì nhận thấy XC quá thâm
trọng tấm lòng yêu thương cốt nhục đối với tôị Còn như vấn đề
xuất ngoại du học thì quí hóa biết baọ Thời buổi này, nam nữ
thanh niên mà được du học ngoại quốc là rất hợp lý, cầu mong
còn không được, chớ sao lại từ chốỉ Kỳ đệ đã chiếu cố XC như
thế, quả đúng là người giàu tình nghĩa, tôi điên hay sao mà
trách cứ Kỳ đệ? Nếu trách Kỳ đệ ích kỷ hóa ra tôi càng ích kỷ
hơn saỏ Kỳ đệ hãy yên tâm, miễn có Kỳ đệ chịu trách nhiệm chăm
nom cho XC ở quốc ngoại, là tôi cố thuyết phục XC cùng xuất
ngoại du học với Kỳ đệ.
GK thành khẩn:
- Chị tốt quá! Tôi xin ghi ơn chị. Ngay đây, tôi xin hứa chắc
để chị yên lòng. Tôi với XC xuất ngoại du học là du học thật
sự, sẽ cùng nhau cố gắng tìm sự mở mang tiến bộ, chớ quyết
không đua đòi xa hoa du hí hay vong bản như một số kẻ khác,
chúng tôi sẽ không khi nào bắt chước thói tự chối bỏ quê cha
đất tổ để nhập tịch ngoại quốc và ở luôn bên đó đâụ XC với tôi
chỉ tạm xa cách chị lâu lắm là bốn năm thôi, rồi sẽ trở về
nước, phụng sự đồng bào tổ quốc và mãi mãi gần chị.
TT biểu lộ sự mừng rõ. Nàng nắm chặt tay GK:
- Kỳ đệ! Tôi hoàn toàn tin tưởng Kỳ đệ. Phải chi tất cả nam nữ
thanh niên du học đều biết nghĩ và làm được như lời Kỳ đệ, thì
tổ quốc chúng ta nhất định phát triển cường thịnh chẳng kém aị
Bữa ăn tối nay nàng ăn thật thú vị.
GK lái xe đưa TT về tận trước cổng nhà.
Lúc mở cửa xe cho nàng bước xuống, chàng bỗng thốt:
- Chị TT, chị thật mỹ lệ! Ước gì giải pháp của XC được chị
chấp thuận, thì hạnh phúc cho tôi biết baọ
TT khẽ nạt và lườm GK một cáị
Chàng lè lưỡi ra chiều khiếp sợ, vừa cười hì hì, đoạn đưa tay
vẫy chào và vọt xe đị
o0o
Ngồi nghe chị khuyên nhủ một lúc, mắt XC đỏ hoẹ Cố nén nghẹn
ngào, nàng nghiêm trọng lên tiếng.
- Chị Hai! Em không hề ham xuất ngoại du học đua đòi như điên
cuồng theo kiểu một số bạn trẻ thời nay đâụ Em luôn nhớ rõ
hoàn cảnh thực tế của mình. Ngày giờ này em được tốt nghiệp
đại học, đã là may mắn lắm rồi, em mãn nguyện rồị Em làm sao
quên được, kết quả học vấn của em chính là công lao, là ân huệ
vĩ đại của chị suốt bao năm dài đầy gian khổ, tâm huyết. Thế
mà, mới vừa tốt nghiệp đại học, em lại có thể tự tư ích kỷ,
theo GK chạy bay ra ngoại quốc, bỏ mặc chị được saỏ..
Nàng khóc nấc lên nhưng vẫn nói tiếp:
- Chị em mình tuy chỉ chênh lệch nhau hai tuổi, nhưng em nhận
thấy thâm tình yêu mến của chị đối với em thật chẳng khác bậc
từ mẫụ Mẹ ruột em đã ngang nhiên nhẫn tâm bỏ rơi em để chạy
theo dục vọng riêng tư, còn chị chưa từng để em phải cô đơn
buồn khổ một ngày nàọ Sinh mạng chúng ta như chim liền cánh:
nếu vì lẽ gì mà em tách xa chị, chẳng những em không thể chịu
đựng nổi, lại còn đắc tội với lương tâm ích kỹ ....
TT âu yếm lau nước mắt cho em:
- Thế em không nuôi chí tiến thủ saỏ Chả lẽ đã tốt nghiệp đại
học rồi mà em vẫn không có chương trình để tiến thân lập chí?
- Thì em đã nói với chị từ mấy tháng trước rồi, chương trình
của em là tìm việc làm, kiếm tiền, để chị được nghỉ ngơi một
thời gian lâu, để mức sinh hoạt chị em mình càng đỡ chật vật
càng tốt.
- Nhưng hiện giờ chị vẫn khỏe mạnh, đâu cần nghỉ ngơi, còn về
mức sinh hoạt, dù không dồi dào, cũng chẳng thiếu thốn gì. Nói
thật ra, giả sử em theo GK xuất ngoại, thì mức sống của chị
lại hóa ra cao lên ngay, vì mọi chi phí cho phần em khỏi lo
nữa, chị sẽ xài không hết số lương khá hậu đang kiếm được. Nói
vậy, để em thấy rằng ý định đi làm của em là không vững, không
hợp tình; mà việc xác đáng nhất em nên làm là xuất ngoại du
học với GK. Chỉ tạm xa nhau bốn năm thôi, rồi chúng ta lại
đoàn tụ trong hoàn cảnh tốt đẹp hơn. Em bỏ lỡ cơ hội, là chị
buồn lắm đấỵ
- Chị Hai! Chị nhất định ép buộc em ư? Chị không thích chung
sống với em nữa saỏ
- Ê ...bồ! Đã là một đại cô nương hai mươi hai tuổi rồi, không
được giận lẫy, nghe bồ! ...
TT tươi cười bẹo má em và tiếp:
- Em đừng cãi nữa phải nghe lời chị; em mà vui vẻ, hăng hái
xuất ngoại du học, là em thật tình yêu thương chị, ban cho chị
một nguồn hứng khởi vô tận; trái lại, là em nhẫn tâm làm buồn
lòng chị, bắt chị phải đeo mang một ân hận suốt đờị Chị đã cạn
lời, tùy em chọn lựạ
TT bỗng thở dài, đứng lên như toan bỏ đị
XC đâm hoảng, níu giữ chị ngồi lại, khẩn khoản:
- Chị Hai! Em không dám trái ý chị. Nhưng ... xin chị cho em
hai điều kiện.
- Điều kiện gì, em nói nghe thử?
- Thứ nhất, chừng nào chị với anh TP tương phùng em sẽ hoàn
toàn yên tâm xuất ngoại ngaỵ
- Còn điều kiện thứ nhì?
- Mặc dù cùng du học với GK, nhưng em không nhận sự đài thọ
tổn phí của GK; mà em nhờ chị đứng đơn với em, xin một học
bổng, em tin sẽ được chấp thuận.
Biết rằng điều kiện thứ nhất quá ... mênh mông, song TT gật
đầu đồng ý ngay, vì cũng tin sẽ xin được học bổng cho em và
chừng đó nàng lại sẽ có cách khiến XC phải tuân lời, xuất
ngoạị(Hết Chương 8 ... Xin xem tiếp
Chương 9) |